Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 97: Ngày hôm qua hóa thành cơn gió

Tác giả: Lâm Địch Nhi
Chọn tập

Edit: Hanayang

Dựa theo tập tục quê nhà Ngả Lỵ, ngày mai Ngả Lỵ mới có thể hoả táng. Nhân viên Quảng viện phụ trách việc tổ chức tang sự cho Ngả Lỵ mượn một phòng ở nhà tang lễ, cho khách phúng viếng.

Xuyên qua quan tài thủy tinh, nhìn đến toàn bộ thân mình Ngả Lỵ đều dùng vải bố trắng che lại, phía trên vách tường dựng một bức ảnh cô đã chụp thời sinh viên.

Diệp Phong ngước nhìn cô ấy, để cho bản thân mình cố gắng nhớ kỹ mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của Ngả Lỵ. Ở bên dưới tấm vải trắng kia, Ngả Lỵ đã không ra hình người. Ngày hôm qua khi cô nhìn thấy, cơ hồ ngất đi.

Cha mẹ Ngả Lỵ từ đông bắc chạy đến, khóc đến độ không có cách nào tiếp đón khách. Các sinh viên của Ngả Lỵ đưa tới một lẵng hoa hình trái tim, chín trăm chín mươi chín đóa, đều là hoa hồng, đề dòng chữ: Lỵ, chúng em vĩnh viễn yêu cô!

Các đồng sự của cô ai nấy đều là hồng hồng hai mắt rời đi.

Các bạn học khóa 2000 hầu như đều đến đây, có người đã thành danh, như Hứa Mạn Mạn, với chiếc mạng đen che mặt, vẻ mặt trang nghiêm, dẫn tới người ngoài đều vây xem.

“Nhân duyên của cô ấy thật sự rất tốt.” Diệp Phong nghẹn ngào nói với Hạ Dịch Dương.

Hạ Dịch Dương cố ý trêu cô, “Bạn của em, làm sao có thể kém?”

Cô chua sót cong cong khóe miệng.

Các bạn học nghẹn họng nhìn trân trối cô và Hạ Dịch Dương cùng dắt tay nhau, bất quá, cũng không có nhiều chuyện truy hỏi, chỉ là khi nói lời từ biệt, hỏi thêm câu: “Khi nào thì mời chúng tôi uống rượu mừng?”

Hạ Dịch Dương cười nói: “Đến lúc đó sẽ nhất định dâng thiếp mời.”

Diệp Phong xoay qua, cô biết cô cùng Hạ Dịch Dương nhân duyên cũng không đến nỗi nào, các bạn học cũng sẽ đến chúc mừng, chỉ tiếc thiếu mất một người.

Ở cửa giúp đỡ khách ký tên là một vị giáo sư trước kia của họ, Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương đi qua chào hỏi. “Trong viện đồng sự đa số đều đã tới, đứa trẻ vui vẻ cởi mở như vậy, cứ như vậy mà không còn nữa.” Giáo sư thở dài lắc đầu.

Diệp Phong lấy qua danh sách, lướt nhanh như gió đọc qua một lần.

“Thầy Vương Vĩ chưa tới sao?” Cô nhíu mày.

Giáo sư bĩu môi, xả ra một chút cười nhạt khổ sở, “Anh ta không còn mấy ngày nữa sẽ kết hôn, không tiện lại đây, sợ dính phải xú khí đó mà!”

“Là vậy sao?” Diệp Phong lạnh lùng nở nụ cười.

Hạ Dịch Dương kéo cánh tay của cô, dịu dàng nói: “Chúng ta cần phải đi.”

Cô nhấp hé miệng, muốn nói lại thôi.

“Diệp Phong, cho Ngả Lỵ chừa lại chút tôn nghiêm. Bây giờ lại cùng Vương Vĩ nói cái gì, có ý nghĩa sao? Nếu Ngả Lỵ có trên đời, cô ấy nghe được em nói Vương Vĩ không phải, cũng sẽ không vui.” Anh biết cô tính tình xúc động.

“Em có muốn nói hắn ta cái gì sao?” Cô vô tội nháy mắt mấy cái.

Hạ Dịch Dương nhéo cái mũi của cô, “Biết em không ai bằng anh.”

Cô nhún nhún vai.

Hai người hướng ô tô đi đến, một chiếc Regal từ bên ngoài tiến vào, dừng ở bên cạnh xe họ.

“Đó là xe Biên Thành, nhiều ngày không gặp, anh đến chào hỏi anh ấy, em đi toilet một chút.” Cô thật sự trông như rất vội, quay đầu bỏ chạy.

Biên Thành đang cầm một lẵng hoa hồng trắng đi xuống xe, nhìn thấy bóng dáng Diệp Phong, lại nhìn về Hạ Dịch Dương, gật gật đầu, “Hi, phải đi sao?” Trong lúc nhất thời, trong lòng trăm vị khó hiểu lần lượt thay đổi mà qua.

“Tình cảm của hai người họ anh cũng biết mà, tôi muốn đưa cô đi sớm một chút, tiếp tục ở lại, cô ấy sẽ hỏng mất.” Hạ Dịch Dương nói.

“Ngả Lỵ vẫn rất bảo hộ cô ấy, cô ấy sẽ đau buồn khá lâu. Thói quen rất khó thay đổi, nhưng không phải thay đổi không được. Tôi đi vào đây.” Biên Thành cười cười.

Anh gật đầu.

Biên Thành đi vài bước, quay đầu lại, “Qua vài ngày, chọn thời gian, chúng ta cùng tụ tập?”

“Được, chờ anh điện thoại.”

Diệp Phong trùng hợp bỏ lỡ dịp gặp Biên Thành. “Anh ấy đi vào sẽ không quá lâu, chờ anh ấy đi ra rồi chào hỏi.” Hạ Dịch Dương nhìn đến trên chóp mũi cô ra mồ hôi ròng ròng.

“Không cần, sau này sẽ gặp thôi. Chúng ta đi!” Cô thực tự nhiên trả lời.

Hai người về biệt thự ăn cơm trưa, dì giúp việc làm một bàn đầy đồ ăn, Ngô Phong mở riêng một chai sâm banh, “Ăn xong lên lầu ngủ trưa một giấc, sau đó hãy đến đài, sẽ không hỏng việc đâu.” Ông nói với Hạ Dịch Dương.

Hạ Dịch Dương tiếp nhận chai rượu, rót rượu cho mọi người. Khi dì giúp việc mang lên món cuối là thố canh hầm thật lâu, anh liền tiếp lấy, giúp dì kéo ghế, bày trí bát đũa, lễ phép nói cám ơn, nói đã làm cho dì vất vả.

Diệp Phong nhìn anh, không khỏi nghĩ tới Biên Thành. Anh và Biên Thành giống nhau đều kiệt xuất bất phàm, nhưng hai người lại là khác nhau như vậy. Tựa hồ, ở giữa cái gia đình lớn kia của cô, vị trí bên người cô càng thích hợp với anh. Không phải Biên Thành sẽ không yêu người nhà của cô, nhưng Biên Thành phát ra hơi thở là xa cách, ngoại trừ cô, người khác rất khó hòa nhập.

“Bây giờ chúc mừng còn quá sớm, còn có hai vòng thi nữa mà!” Vòng tiếp theo là bốn tuyển hai, sau đó mới là thực sự quyết liệt, tivi sẽ trực tiếp tình huống.

“Không cần nghĩ nhiều quá, chỉ cần có cố gắng được đến kết quả, đều đáng giá chúc mừng.” Ngô Phong nâng lên ly rượu, đề nghị tất cả mọi người nâng ly.

Dì Tần mỉm cười chuyền cho Hạ Dịch Dương đĩa thức ăn, “Dịch Dương, mẹ Diệp Phong hôm nay gọi điện thoại tới hỏi cậu chuyện nhà ở đã trang hoàng tới đâu rồi?”

“Hai ngày trước đã bắt đầu sơn.”

Diệp Phong mở to mắt, “Nhanh như vậy?”

Ngô Phong gác đũa xuống, “Vậy sau này càng bận rộn, cậu phải sắm đồ nội thất, vật trang trí, đồ điện gia dụng, tủ bếp này nọ, gần đây công tác của cậu rất bận rộn, có thể dành ra thời gian sao?”

“Cháu cũng đã lo lắng chuyện này. Diệp Phong, em có rảnh không?”

Diệp Phong chỉa chỉa cái mũi, “Em?”

“Tuần sau mới thi vòng hai, 《Đêm khuya khuynh tình》 công tác cũng không tính là quá nặng, cháu một tuần có thể nghỉ ba ngày. Dịch Dương, việc này cậu liền giao cho Diệp Phong đi!” Ngô Phong cùng Hạ Dịch Dương ngầm trao đổi ánh mắt.

“Nhưng mà con làm gì biết?” Diệp Phong nói.

“Xem mấy cuốn tạp chí nội thất, vòng vòng mấy cái trung tâm mua sắm, nhà đó là hai đứa ở, cháu thích là được rồi, không cần làm như chuyên nghiệp, tất cả đều lấy thoải mái làm chủ.” Dì Tần tiếp lời.

“Nhưng mà cũng đâu có gấp, sau này từ từ làm cũng có thể mà.” Diệp Phong cũng tự hiểu được bản thân mình, cô ngay cả cái phòng ở còn chưa thu dọn được.

“Thì Dịch Dương gấp, căn hộ hiện tại đang ở đã bán cho người ta, người ta đã thúc giục giao nhà rồi!”

Diệp Phong chớp chớp mắt, nhìn Hạ Dịch Dương, dường như cô nghe anh nói căn hộ đó không bán mà.

“Nếu em không muốn, cũng không sao đâu, anh sẽ dành thời gian đi!” Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng múc cho cô bát canh, nãy giờ, trong chén cô, một hạt cơm cũng chưa vơi.

“Quên đi, anh không sợ quá thất vọng, em sẽ làm.” Cô bất đắc dĩ khoát tay.

Hạ Dịch Dương cầm chén đưa đến trước mặt cô, nhìn cô uống xong, “Anh tin tưởng em nhất.”

Cơm nước xong, Diệp Phong lên lầu trước, Hạ Dịch Dương cùng Ngô Phong đến thư phòng uống trà. “Ai, tranh thủ những việc có thể làm đều giao cho con bé bận rộn lên, cứ như vậy, nó sẽ không nghĩ quá nhiều đến việc của cô giáo Ngã nữa.” Ngô Phong thở dài nói.

“Cháu đều đã nhiều năm không nghỉ phép, cháu tính đến tết nguyên đán sẽ xin kỳ nghỉ đông, đưa cô ấy đi Tứ Xuyên về thăm nhà.”

“Tốt! Em gái cậu về Tứ Xuyên rồi sao?”

“Dạ, mẹ cháu đặc biệt mong muốn gặp Diệp Phong, la hét muốn ngồi xe lửa tới đây. Bà ấy tuổi cao, lại không biết chữ, Doanh Nguyệt bận việc, cháu không dám để cho bà ấy tới đây, cho nên muốn về nhà một chuyến.”

“Nên như vậy, trước khi trở về thì cùng dì Tô của cậu nói một tiếng. Bà ấy là người sĩ diện, lo lắng Diệp Phong thất lễ, tất nhiên sẽ dặn dò chu đáo một phen.”

Hạ Dịch Dương nở nụ cười, uống xong một ly trà,anh cũng lên lầu. Diệp Phong đã đi nằm, nhưng ánh mắt lại mở thật to, giống như đang suy tư chuyện gì đó nghiêm túc.

Anh cởi áo nằm xuống ở bên người cô, vừa nhấc cánh tay, vô ý đụng tới ngăn kéo tủ đầu giường, ghé mắt vừa thấy, ngăn kéo mở phân nửa, chưa đóng kỹ, anh đứng dậy, trong ngăn kéo có một hộp quà màu hồng phấn thu hút sự chú ý của anh.

“Đây là?” Anh cầm lên nghiên cứu.

“Hồi ức của em.” Đó là quà sinh nhật mà Biên Thành đã tặng cô.

Anh thả lại hộp quà vào chỗ, đóng kỹ ngăn kéo.

“Sao lại không mở ra xem?” Cô có chút tò mò.

“Hồi ức nên đặt ở quá khứ, không phải lúc nào cũng nâng ở trong tay.” Khóe môi của anh cong lên một độ đẹp mắt.

Cô ừ một tiếng, dúi gần đến anh, tay đặt ở trên ngực của anh, nhắm hai mắt lại.

Nhắc tới Biên Thành, họ lại không cần lảng tránh, kiêng kị, thật sự có thể thản nhiên đối mặt.

Trang trí nhà ở thật sự làm cho Diệp Phong bận rộn đến nỗi mỗi ngày vừa chạm vào gối đầu liền ngủ trầm, cô rất có trách nhiệm đã chạy hết năm công ty trang hoàng tên tuổi có tiếng ở Bắc Kinh, còn lên diễn đàn nhờ bạn bè trên mạng cố vấn. Mặt khác cô còn phải chuẩn bị thi vòng hai 《Tinh dạ vi quang》, còn có công tác 《 Đêm khuya khuynh tình 》.

Lâu Dương cũng không có hỏi lại cô tính bước tiếp theo công tác thế nào, vào đêm khuya, luôn luôn có một số lớn thính giả chờ đợi nghe radio, chờ Diệp Tử ân cần thăm hỏi. Diệp Phong cũng không có ý ứng phó gì, cô thậm chí còn so với lúc trước càng làm hết phận sự càng dụng tâm.

Chỉ là khi lại đến Quảng viện đi học, đi ở trong trường học, nhìn dãy phòng học trong sắc thu, bước chân cô sẽ thả chậm, thỉnh thoảng còn có thể quay lại, giống như có ai ở phía sau gọi tên của cô.

Cô gặp Vương Vĩ được một lần, cô tan học, từ trên cầu thang lầu đi xuống dưới, Vương Vĩ nhấc chân lên lầu, vừa thấy cô, hắn ta cứng đờ, từ trong túi tiền lấy ra di động làm bộ muốn tiếp nghe, quay đầu bước đi.

Diệp Phong quay đầu, đánh giá bóng lưng hắn ta chạy lên cầu thang, ánh mắt sâu xa kéo dài.

Thứ Bảy mưa nhỏ, cô đi dạo chợ vải, cảm thấy thú vị, liền đi dạo một hồi, lúc đi ra phát hiện trời mưa rất to, nhiệt độ dường như càng hạ thấp, lá bay đầy đường, cô rùng mình một cái lại lui trở vào trong thương trường, gọi điện thoại cho Hạ Dịch Dương. Anh bảo cô tìm một chỗ ngồi xuống, nói một lát nữa sẽ tới đây, sau đó cùng đi ăn lẩu.

Cô ngẩn người, “Lẩu tốn tiền lắm, chúng ta đi ăn mì Nhật đi!” Lần trước cùng Ngả Lỵ cùng nhau ăn lẩu, giống như đã là một thế kỷ trước.

Trong thương trường lý có một tiệm nước, cô đi vào mua ly trà sữa, ghé vào trên quầy bar, một bên uống, một bên lật xem quảng cáo sản phẩm người bán vừa mới giới thiệu.

Chưa lật được mấy tờ, nghe được giọng nói giống như Thôi Linh nhẹ nhàng thổi lại đây.

“Vậy căn hộ đó của anh ta cũng chuyển sang tên cậu? Bây giờ anh ta thật sự hoàn toàn không còn quan hệ gì với cậu rồi, con thỏ này của cậu là đợi không được!”

“Đại khái là vậy, à, nghe nói anh ấy đang làm visa.”

Cô quay người lại, vừa nhấc mắt, cùng với Thôi Linh và Diêu Hoa mặt đối mặt.

_________________

Chọn tập
Bình luận