Lãnh thổ Wyoming, năm 1878.
Trại chăn nuôi Callan vào ngày hè năm ấy hoàn toàn yên tĩnh ngoại trừ tiếng roi da vụt đáng sợ. Hơn nửa tá người tụ tập trên mảnh sân trước nhà có những vạt cỏ thưa thớt, nhưng không ai gây ra 1 tiếng động nào trong khi theo dõi Ramsay Pratt sử dụng chiếc roi da một cách thành thạo – công việc đã tạo nên danh tiếng cho hắn. Từng là một kẻ-đánh-bò, người ta vẫn thường gọi những người chăn dắt gia súc như thế, Pratt thích phô diễn kỹ năng của mình. Hắn có thể đánh văng khẩu súng lục ổ xoay của một tay súng chỉ bằng một động tác xoay cổ tay, hoặc xua một con ruồi khỏi lưng ngựa mà không hề chạm đến da ngựa. Nơi những người khác đeo súng bên hông, Pratt đeo vào đó một chiếc roi da bò dài gần bốn mét cuộn tròn. Nhưng buổi biểu diễn hôm nay lại hơi khác với những kỹ xảo hắn ta thường thể hiện. Lần này là lóc thịt ra khỏi lưng của một con người.
Ramsay làm theo mệnh lệnh của Walter Callan, nhưng lại thấy vui thích với chuyện này. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đánh người bằng roi cho đến chết, hoặc mới nhận ra rằng mình thích thú khi làm công việc này, mặc dù không một ai ở Wyoming biết điều đó cả. Việc giết người bằng roi không dễ dàng như cách mà những tay đấu súng thường làm. Nếu muốn giết một ai đó, họ có thể gây nên một trận quyết đấu mà sẽ nhanh chóng kết thúc chỉ trong 1vài giây, rồi sau khi khói bụi tan đi, lại biện bác rằng chỉ là để tự vệ bản thân. Nhưng với cách lựa chọn vũ khí của Ramsay, trước tiên hắn phải đánh bật vũ khí ra khỏi tay đối phương, rồi tiếp tục quất roi để lấy mạng họ. Trong trường hợp đó, cũng không nhiều người có thể tự vệ được. Nhưng hôm nay, hắn đánh theo lệnh của ông chủ, và nạn nhân lại là một tên lai da đỏ vô danh nên sẽ không ai thèm quan tâm đến.
Hắn không sử dụng roi đánh bò của mình, vì nó có thể lóc đi cả múi thịt với mỗi cú quất. Nếu vậy, thì trò vui kết thúc quá sớm. Callan đề nghị dùng một cây roi-quất-ngựa nhỏ, mỏng hơn, vẫn có thể đánh tơi tả tấm lưng một người đàn ông mà lại kéo dài thời gian lâu hơn nhiều. Ramsay hoàn toàn tán thành ý kiến ấy. Hắn có thể đánh tốt trong vòng một giờ đồng hồ hoặc lâu hơn nữa trước khi cánh tay mỏi nhừ.
Nếu Callan không quá tức giận, lão ta có thể đơn giản chỉ đem bắn người da đỏ. Nhưng lão lại muốn anh ta phải chịu đau đớn, hét lên trước khi chết, và có nghĩa là Ramsay cũng muốn góp vui. Cho đến lúc này thì hắn chỉ đang đùa giỡn với nạn nhân, sử dụng cùng một kỹ thuật quất như hắn đã sử dụng với roi-đánh-bò, vạch một lằn ở chỗ này, một lằn ở chỗ kia. Không hẳn gây ra nhiều tổn thương nhưng đủ làm nạn nhân cảm nhận sự đau đớn ở mỗi vết cắt trên cơ thể.
Người da đỏ vẫn không thốt lên 1 âm thanh nào, thậm chí dù chỉ là 1 tiếng thở gấp. Tuy nhiên, anh ta sẽ kêu lên khi Ramsay quất mạnh hơn thay vì những cú vờn nhẹ. Nhưng không việc gì phải vội vã – trừ phi Callan thấy chán và ra lệnh ngừng. Chuyện đó thì không có khả năng xảy ra khi mà ông chủ đang tức giận như như thế này. Ramsay có thể hiểu được lão ta cảm thấy như thế nào nếu phát hiện ra kẻ tán tỉnh cô con gái độc nhất của mình chỉ là một thằng con lai chết tiệt. Lão ta đã bị lừa gạt suốt mấy tháng nay, và Jenny Callan cũng thế, theo như vẻ mặt lập tức trở nên xanh lét và trông như phát ốm đến nơi, khi cha cô ta chất vấn về chuyện này. Bây giờ cô ta đang đứng dưới mái vòm cạnh cha mình và trông cũng điên cuồng hệt như lão ta.
Đó là một nỗi nhục đáng nguyền rủa đối với cô ta- một cô gái thật sự xinh đẹp. Nhưng liệu ai sẽ còn muốn cô ta nữa? Sau khi nghe được chuyện cô ta đã từng cặp kè với kẻ nào, để cho gã chạm vào người thì bất cứ ai cũng đóan ra được những chuyện mà gã đã làm với cô. Cô ta đã bị lừa như cha mình, nhưng ai có thể ngờ được bạn thân của gia đình Summers lại là người có nửa dòng máu da đỏ. Anh ta ăn mặc như người da trắng, nói năng như người da trắng, để tóc ngắn hơn hầu hết những người da trắng, đeo súng ngay bên hông. Thật khó mà đoán được anh ta là người như thế nào nếu chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài. Duy nhất một điểm anh ta giống người da đỏ là mái tóc đen thẳng và màu đen sạm của làn da, thật ra, cũng chẳng đen hơn bất cứ người đàn ông nào khác thường cưỡi ngựa khắp trên đồng.
Hẳn nhà Callan vẫn sẽ không biết được sự thật nếu Durant Quai Hàm Dài không ở đó để kể. Durrant đã bị cho nghỉ việc khỏi trại chăn nuôi Rocky Valley (Thung Lũng Đá) và chỉ mới kí hợp đồng làm việc cho Callan ngày hôm qua. Hắn ta đang ở trong chuồng ngựa khi Colt Thunder- tên mà người con lai tự nhận- cưỡi con ngựa Appaloosa khổ lớn, con của chú ngựa nòi từng giành giải thưởng của bà Summer. Dĩ nhiên Durrant đủ tò mò để hỏi một trong mấy tay làm công rằng Thunder đang làm gì ở đây và khi được kể rằng anh đang tán tỉnh Jenny suốt ba tháng vừa qua, hắn ta đã không thể tin được. Từ chỗ làm thuê trước đây, hắn ta biết Colt là bạn thân của ông chủ, Chase Summers, cũng như vợ ông ấy, Jessica. Hắn ta cũng biết anh là người có nửa dòng máu da đỏ mà cho đến ba năm trước vẫn là chiến binh Chayenne chính thức. Tuy nhiên chuyện đó không được biết ngoài phạm vi Thung lũng Đá, có vẻ là như vậy… cho đến tận hôm nay.
Durrant chỉ mất một ít thời gian để tìm thấy ông chủ mới và báo cho lão ta biết tin tức này. Có lẽ nếu hắn ta không báo tin này trước mặt ba tay làm công khác, thì Callan đã xử lý theo một cách hoàn toàn khác. Nhưng khi những người làm đã tỏ tường nỗi ô nhục của con gái mình thì dù có bị đày xuống địa ngục đi chăng nữa, bằng mọi giá lão cũng không thể để cho tên con lai đó sống sót được. Lão tập hợp mấy tay làm công ở đó lại, và khi Colt Thunder bước xuống thềm, cùng với quý cô Jenny trẻ tuổi chuẩn bị đi picnic vào buổi chiều, ngay lập tức anh chạm mặt với nữa tá súng lục đang nôn nóng nhắm thẳng vào bụng anh, quá thừa hỏa lực để giữ tay anh không chạm được đến súng của mình, thứ mà trong mọi hoàn cảnh khác, sẽ giúp anh giải vây nhanh chóng.
Anh là người đàn ông cao lớn, cao hơn hết thảy những kẻ đứng bao quanh anh. Mặc dù những người đã gặp anh tới lui nơi này trong suốt ba tháng qua chưa bao giờ phải cảnh giác với anh, vì anh thường xuyên tươi cười, trêu chọc và vẫn tỏ ra là một người có tính khí dễ chịu _ cho đến tận bây giờ. Hiện nay anh bị nghi ngờ là được nuôi lớn bởi người Cheyenne phương Bắc, cũng là bộ tộc người đã cùng với người Sioux tàn sát trung úy Custer và tiểu đoàn hai trăm người của ông ấy chỉ cách đây hai năm ở thung lũng Little Bighorn, phía trên vùng Montana. Colt Thunder, chỉ trong nháy mắt, đã trở thành một chiến binh da đỏ Cheyenne gan lì và nguy hiểm chết người. Sự hoang dã man rợ của người da đỏ không thể kiểm soát nổi luôn gây nên nỗi sợ hãi thường trực đối với những người văn minh.
Anh đã không bị khuất phục một cách dễ dàng ngay khi nhận thức rõ việc bắn anh không phải là chủ định của họ. Phải mất đến bảy người mới trói được anh vào cột trụ đặt ngay trước nhà, và bảy người đó không một ai không bị thương sau trận ẩu đả. Những vết bầm tím và những cái mũi bê bết máu đè bẹp nỗi day dứt, băn khoăn mà những người này cảm thấy khi Walter Callan ra lệnh cho Ramsay đem cây roi-quất-ngựa ra để hành hạ tên con lai chết từ từ. Anh chàng da đỏ thậm chí không hề nao núng trước mệnh lệnh đó. Anh vẫn kiên cường chịu đựng ngay cả khi áo sơ mi bị xé toạc và ướt đẫm máu từ nhiều vết cắt nhỏ chi chít do Ramsay gây ra.
Anh vẫn đứng, hông dựa vào thanh chắn dài 1.5 m, điểm tựa duy nhất của mình, hai cánh tay bị kéo căng đến tận hai đầu của thanh. Có đủ chỗ để cho anh chùng gối, mà cuối cùng anh cũng phải gục ngã thôi, nhưng ngay lúc này anh vẫn đứng thẳng người, cao lớn, đầu ngẩng cao. Chỉ duy nhất những ngón tay đang nắm chặt thanh ngang là thể hiện sự đau đớn – hoặc là sự tức giận.
Dáng đứng đó thật quá kiêu hãnh một cách chết tiệt, nhắc Ramsay nhớ lần này không giống như những lần trước khi roi hắn cắn sâu vào da thịt người. Hai tên Mê-hi-cô bị hắn đánh như vậy ở Texas đã tả tơi chỉ sau ba hay bốn cú quất. Lão già đào vàng ở Colorado bị Ramsay cướp đi cả số vàng và mạng sống đã bắt đầu hét lên trước cả cú quất roi đầu tiên. Nhưng đây là một tên da đỏ, hoặc ít ra nó cũng được nuôi lớn giống như thế. Chẳng phải Ramsay đã nghe được ở đâu đó về chuyện người da đỏ Bắc Mỹ trải qua một số loại nghi lễ tự hành xác sao? Hắn dám cá là trên ngực và lưng của tên con lai này sẽ có vài vết sẹo chứng tỏ điều đó. Chuyện này làm hắn tức điên lên. Nghĩa là phải mất nhiều thời gian và công sức mới có thể làm cho tên này hét lên. Đã đến lúc không đùa bỡn được nữa.
Cái quất roi thực sự đầu tiên như một dòng kim loại nóng đỏ xuyên qua tấm lưng người con lai, đóng dấu, khắc sâu lên da thịt anh. Điểm khác biệt duy nhất là thiếu đi mùi da thịt cháy khét. Colt Thunder không hề chớp mắt và sẽ không làm điều đó khi nào mà Jenny Callan còn đứng dưới mái vòm quan sát anh. Đôi mắt anh khóa chặt mắt cô nàng, cũng màu xanh giống như mắt anh, nhưng thẫm hơn nhiều, giống như màu chiếc nhẫn ngọc bích mà Jessie thích đeo. Jessie? Lạy Chúa, chị ấy hẳn sẽ rất tức giận vì chuyện này, nhưng hồi đó chị đã luôn bảo vệ anh, đặc biệt từ cái ngày anh xuất hiện trước bậc thềm nhà chị cách đây ba năm và chính chị đã nhận lấy trách nhiệm biến anh trở thành một người da trắng. Chị ấy thậm chí đã làm cho anh tin như vậy. Lẽ ra anh phải hiểu rõ hơn.
Nghĩ về chị ấy ư… không, anh chỉ có thể mường tượng ra cảnh Jessie khóc lóc khi chị trông thấy những gì còn lại trên thân thể anh sau những chuyện chúng đã gây ra cho anh. Jenny – anh phải tập trung nghĩ về cô.
Chết tiệt thật, đã bao nhiêu roi rồi? Sáu? Hay bảy roi ?
Jenny, xinh đẹp, tóc vàng, ngọt ngào như viên kẹo Jessie làm vậy. Cha cô chỉ mới định cư ở Wyoming năm ngoái, sau khi cuộc chiến với người da đỏ kết thúc. Người Sioux và Cheyenne bị buộc phải ở trong vùng giới hạn riêng. Colt đã ở Chicago cùng Jessie và Chase trong suốt những khoảng thời gian tồi tệ nhất của cuộc chiến. Jessie đã giấu không cho anh biết tin tức về cuộc chiến vì nghĩ rằng anh muốn quay lại, sát cánh chiến đấu cùng với bộ tộc của mình. Anh sẽ không tham gia. Mẹ anh, chị gái và người em trai của anh đều đã bị giết bởi mấy tên đi tìm vàng đang đổ về Black Hills chỉ hai tháng sau khi anh rời bỏ bộ lạc vào khoảng năm 1875. Vùng đất đó nhung nhúc những kẻ đi tìm vàng kể từ khi vàng được tìm thấy ở đó vào khoảng năm 1874.
Đó là khởi đầu của sự kết thúc, vàng nằm ngay trung tâm lãnh thổ của người da đỏ. Họ luôn biết vàng ở đấy, nhưng một khi người da trắng tìm ra, thì không cách gì ngăn cản họ được. Ngay cả khi họ cố tình phá vỡ hiệp ước, xâm phạm nơi đó thì quân đội cũng sẽ can thiệp để bảo vệ họ thôi. Trận chiến thắng vĩ đại cuối cùng của người da đỏ là tại Little Bighort, nhưng sau đó thì kết thúc.
Mẹ của Colt – Dòng Sông Lớn (Wide River Woman), đã nhìn thấy trước được cảnh này. Đó cũng là lý do tại sao bà âm thầm gây ra mâu thuẫn lớn giữa anh và cha ghẻ mình, Chạy Cùng Sói ( Runs With the Wolf), đủ để buộc Colt phải rời khỏi bộ lạc. Hẳn bà sẽ gửi em gái anh theo cùng nếu Chim Xám Nhỏ (Little Gray Bird Woman) đã không kết hôn.
Bà kể hết cho anh nghe lý do mà bà làm việc này chỉ sau khi mọi thứ đã quyết định xong xuôi và quá muộn để hàn gắn lại mối quan hệ đã tan vỡ. Anh đã rất giận bà lúc ấy. Nỗi sợ hãi về tương lai của bà không có ý nghĩa gì với anh cả. Anh chỉ thấy cái kết cho cách sống của mình. Nhưng bà đã thấy, và trao cho anh một cuộc đời mới bằng việc buộc anh rời đi.
Thật khó chịu, ray rứt biết bao khi thấy điều bà đã lo sợ là đúng đắn, biết rằng giờ đây hẳn mình sẽ sống ở vùng bị giới hạn nếu còn sống sót qua khỏi cuộc chiến, cũng như cha kế và anh trai vậy – nếu họ còn sống. Nhưng cái làm anh bực tức hơn cả là việc phải tư hạ thấp bản thân mình để được sống.
Hai mươi lăm? Hay ba mươi? Chẳng ai thèm đếm cả, phải vậy không?
Anh đã được nhìn thấy kỹ thuật dùng roi của Ramsay Pratt vài lần trước khi anh đến chơi với Jenny.
Gã đàn ông đó lấy làm tự hào với những việc hắn có thể làm.Và bây giờ hắn đang phô diễn sở trường của mình cho những tên đàn ông đứng ngay sau hắn xem, quất roi nhiều lần chính xác vào cùng một nơi cho đến khi chỗ sưng phải tét thịt, lại thêm một lần nữa để cứa vào sâu hơn, rồi lại lần nữa chỉ để đùa vui và gây đau đớn như quỷ ở chỗ nứt.
Colt biết Pratt có thể tiếp tục đánh đến lúc nào hắn thích. Hắn trông giống như một con gấu to xác ngụy trang dưới thân thể của người đàn ông, với cái mũi tẹt hầu như không đáng chú ý, tóc nâu bờm xờm dơ dáy, đuôi tóc được thả lộn xộn đến ngang vai kết hợp với bộ râu dày và dài cùng với ria mép làm cho chúng trông rất hòa hợp với nhau. Nếu nhìn bất cứ người đàn ông nào giống như người man rợ thì đó chính là gã Pratt. Colt thấy tia sáng ánh lên trong mắt hắn khi được ra lệnh đánh. Đó cũng là việc mọn mà hắn luôn thích thú làm.
Năm lăm? Hay sáu mươi roi? Tại sao anh vẫn cố gắng phải đứng vững? Anh có còn miếng da nào lành lặn nữa không? Phải chăng chính những vết thương gây nên đau đớn hay là tại kỹ năng của lão Pratt làm cho tấm lưng của anh như bị thiêu đốt trong lửa địa ngục vậy? Vừa lúc đó, anh nhận ra máu đang thấm vào đôi ủng của mình.
Jenny sẽ còn đứng đó và quan sát thêm bao lâu nữa? Nét mặt cô ta khắc nghiệt và vô cảm y như cha mình. Có thật sự là anh đã nghĩ đến việc cưới cô gái này về làm vợ không, rồi mua một trang trại bằng đống vàng mà anh tìm thấy trong túi đồ của mình khi anh đặt chân đến Thung Lũng Đá, món quà chia tay của mẹ tặng cho anh?
Anh đã muốn Jenny ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Jessie đã trêu chọc và động viên anh theo đuổi Jenny. Chị ấy cũng làm anh có đủ tự tin để không chần chừ lâu. Khi họ thật sự hẹn hò nhau lần đầu tiên, anh đã biết họ đều hấp dẫn lẫn nhau, đến nỗi chưa đầy một tháng, cô đã trao tặng anh sự trong trắng của mình. Anh hỏi cưới cô vào ngay đêm ấy, họ lên kế hoạch đám cưới kể từ đó, chỉ còn việc chờ thời điểm thích hợp để thưa lại với cha cô. Nhưng ông già đó đã nghi ngờ có chuyện gì đó đang xảy ra. Với việc chăn thả đàn gia súc của trang trại Thung Lũng Đá suốt cả dải đất, thực chất nằm ngay trên trang trại nhà Callan, thì viêc anh đến thăm cô 3-4 lần một tuần ban ngày hay cả buổi đêm đều rất dễ dàng. Việc Walter Callan biết rõ ý định nghiêm túc của Colt trong việc cầu hôn có lẽ đã đổ thêm dầu vào cơn nộ hỏa của lão ta bây giờ. Và cũng là nỗi nhục của Jenny nữa sao?
Anh nhận thấy lẽ ra nên kể cho cô ta nghe về quá khứ của mình, rằng Tia Sét Bạc (White Thunder) mới là tên thật của anh, rằng Colt chỉ là tên do Jessie nghĩ ra mà thôi. Nhưng vấn đề là, anh biết Jenny sẽ không tin anh, và nghĩ anh chỉ chọc ghẹo cô mà thôi. Jessie đã làm quá tốt, thậm chí ngay cả anh hầu như cũng đã nghĩ rằng mình là người da trắng.
Nhưng bây giờ đối với Jenny, anh không bao giờ còn là người da trắng nữa. Anh đã thấy được cơn giận dữ của cô trước khi cô giấu nó đi, sánh với nét mặt khắc nghiệt của cha cô ta ngay khi việc tra tấn bắt đầu. Không còn những giọt nước mắt, những hồi ức về bàn tay và miệng anh trên thân thể cô nữa, không còn chuyện cô van nài anh làm tình với cô mỗi khi hai người có dịp ở bên nhau một mình. Giờ đây anh hoàn toàn chỉ là một tên da đỏ xa lạ phải gánh lấy hậu quả từ việc làm của mình, dám cả gan thèm muốn một phụ nữ da trắng.
Đôi chân anh trở nên yếu đi và thị lực cũng vậy. Sự rát bỏng đang lan dần lên rồi bùng nổ bên trong đầu óc anh. Anh không biết làm thế nào mà mình vẫn đứng vững được, làm thế nào để anh giữ được các cơ mặt mình không bị co giật dữ dội. Anh nghĩ mình đã trải qua nỗi đau đớn sau cùng trong suốt nghi thức Vũ Điệu Mặt Trời, nhưng so với chuyện này thì đó chỉ là trò trẻ nít. Và Jenny vẫn không nhắm mắt hay nhìn đi chỗ khác. Nhưng cô ta đâu thể nào nhìn thấy được tấm lưng của anh từ trên thềm. Và chuyện anh cố giữ cho mắt mình tiếp xúc với cô ta cũng có ý nghĩa gì đâu. Nó cũng chẳng giúp ngăn chặn cơn đau đớn được.
Walter Callan ra hiệu cho Ramsay ngừng tay một chút khi mắt của Colt nhắm lại và đầu anh gục xuống vai. “Mày còn sống không hả thằng kia?”.
Colt không đáp trả. Những tiếng thét, kêu gào đã ở đó, trong đầu anh, ngay cổ họng anh, chỉ chực chờ để thoát ra ngoài nếu anh mở miệng. Anh thà tự cắn lưỡi mình còn hơn để chúng thoát ra ngoài. Đó không phải bởi niềm tự hào mãnh liệt của người da đỏ buộc anh không được thốt lên lời nào. Những người da đỏ luôn tôn trọng người da trắng, những kẻ dám đối mặt trước cái chết với lòng dũng cảm. Anh chẳng trông đợi lòng tôn trọng về sự cam đảm của mình ở lũ người này. Anh im lặng vì chính mình, vì lòng kiêu hãnh của bản thân.
Nhưng sự im lặng quanh anh đã bị phá vỡ bởi câu hỏi của Callan. Người ta la lên ngạc nhiên vì anh vẫn còn đứng trên đôi chân của mình, người ta cãi nhau xem anh có thể bị ngất đi mà không ngã nhào không, có người đề nghị đổ xô nước lên người anh, phòng trường hợp anh thật sự bị ngất xỉu. Ngay lúc đó anh mở mắt, vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết một dòng nước đang chạm vào mọi phân da trên tấm lưng bi xé nát của mình – sẽ xô anh ra khỏi ranh giới việc kiểm soát bản thân. Còn khó khăn hơn nữa để ngẩng đầu lên, nhưng anh đã xoay sở làm được.
“Sẽ không thể nào tin được nếu tao không chứng kiến tận mắt mình” Một kẻ nào đó đứng kế bên anh đã nói.
Tiếng vùn vụt và đen đét của roi lại tiếp tục vang lên, nhưng không một ai còn để tâm đến nó nữa ngoại trừ người bị đánh và người đánh.
“Tao vẫn không tin nổi,” tiếng càu nhàu đằng sau Colt. “Hắn ta không thể nào vẫn đứng vững được.”
“Chứ mày đang trông đợi cái gì nữa? Hắn ta chỉ có nữa phần là người thôi, mày phải biết chứ. Chính cái nửa còn lại đang giúp nó đứng đấy”.
Ramsay lờ đi tiếng bàn tán xung quanh, chỉ tập trung vào việc quất roi vào những vết thương tróc da chảy máu. Hắn điên tiết lên vì chưa thể làm tên da đỏ đổ gục, và sự giận dữ đã tác động lên mục đích của hắn. Thằng con hoang khốn kiếp đó không thể làm điều này với hắn. Nó không thể chết mà không thốt ra một âm thanh nào.
Ramsay đã quá tức giận nên không nghe được tiếng vó ngựa đang rầm rập xung quanh nhà, nhưng những người khác thì có. Họ quay lại, nhìn thấy Chase và Jessica Summers cùng với khoảng hai mươi tay chăn bò của họ đang đổ về phía này.
Nếu Ramsay có nghe được thì chắc hắn cũng cho rằng họ là mấy tay trong số những người làm của gia đình Callan ra vào nông trại, nên hắn vẫn không ngừng tay. Hắn đang rút tay về chuẩn bị cho một vết quất khác thì ngay lúc đó Jessie Summers giơ súng lên và lập tức bắn.
Viên đạn được nhắm để bắn vỡ sọ Ramsay thay vì bay ngang qua đầu hắn, Summers đã kịp hất cánh tay vợ mình chĩa lên không trung vào phút cuối khi anh nhìn thấy ý định của cô. Nhưng phát súng đó như một hiệu lệnh, mỗi một người của trại chăn nuôi Thung Lũng Đá đều đưa súng trường hoặc súng lục lên cao khi nghe tiếng súng đó. Những tay người làm nhà Callan không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám thở.
Walter Callan bắt đầu nhận ra rằng lão hẳn đã phạm 1 sai lầm nghiêm trọng. Không phải là lão không muốn tên con lai đó chết, nhưng có lẽ lão ta không nên xử quá công khai.
Ramsay Pratt nhìn chằm chằm một cách khiếp sợ vào loạt vũ khí hầu như đang chĩa về hướng mình. Đối mặt với vô số thứ như thế này thì roi-đánh-ngựa chẳng đáng cái thá gì, thậm chí roi-đánh-bò của hắn cũng thế. Hắn cẩn thận hạ tay xuống cho đến khi cây roi da ướt đẫm máu như 1 con rắn màu đỏ cuộn tròn ở gần chân hắn.
“Lão già khốn khiếp!” Jessie Summers thét lên, nhưng cô cũng quát lên với chồng mình “Tại sao anh lại cản em? Tại sao?!”
Trước khi anh có thể trả lời, Jessie đã trượt xuống ngựa và chạy bổ về phía trước, đẩy một cách thô bạo mấy gã đàn ông mà vẫn không dám nhúc nhích ra để dẹp đường. Cô đang giận dữ điên cuồng. Suốt hai mươi lăm năm sống trên đời, cô chưa bao giờ tức giận điên cuồng như thế. Cha cô, mẹ cô hay chồng cô, ngay cả khi cô có xung đột với tất cả bọn họ vào lúc này hay lúc khác, chưa bao giờ làm cô bị mất tự chủ như thế này. Nếu Chase không ngăn cô lại, cô hẳn sẽ nã hết đạn vào tên tay sai của Callan và dành viên đạn cuối cùng lại cho lão ta.
Nhưng khi cô chạm vào người Colt, tận mắt chứng kiến những tổn thương do roi-đánh-ngựa gây ra, cơn thịnh nộ tuôn tràn ra khỏi người cô như giông bão. Cô gập đôi người lại trong tiếng kêu dữ dội trên mảnh sân ướt đẫm máu, rồi đột ngột ngừng bặt khi đã nôn thốc nôn tháo hết những thứ chưa trong dạ dày.
Chase đã ở đó trước khi cô nôn hết, vòng cánh tay anh quanh người cô. Nhưng khi nhìn vào Thunder thì cảm giác buồn nôn chực trào trong anh. Anh đã dần xem Colt như một người bạn, mặc dù cậu ấy thân thiết với Jessie hơn. Cô yêu thương cậu ấy như một người em trai. Họ đã chia sẻ những mối quan hệ đặc biệt thân thiết cùng nhau trong suốt nửa quãng đời của mình. Colt đã luôn luôn bên cạnh Jessie khi cô cần một người bạn, Jessie sẽ tự đổ lỗi cho mình vì đã không đến đây kịp lúc. Và Chase đã gần như cảm thấy chắc rằng họ đã đến quá trễ. Nếu những vết thương đã không giết nổi Colt thì việc mất máu quá nhiều sẽ làm anh chết mất.
“Khônggg!” Jessie gào khóc khi đứng dậy được và nhìn Thunder một lần nữa. “Ôi, Chúa ơi, ôi Chúa ơi! Hãy làm cái gì đi chứ, anh Chase!”
“Anh đã cử người đi mời bác sĩ rồi.”
“Thế thì mất nhiều thời gian quá. Hãy làm cái gì đi. Anh phải làm cái gì ngay bây giờ đi. Cầm máu lại – ôi, trời, tại sao cậu ấy còn chưa được thả ra nữa?”
Đó không hẳn là một câu hỏi. Jessie chưa nhận thức được những gì mình đang nói lúc này. Cô đi vòng quanh cột trụ như giống như người mất hồn. Đỡ hơn được một chút. Nhìn từ đằng trước trông anh vẫn ổn – ngoại trừ làn da tái xanh, sự im lặng như chết và hơi thở nông, đứt quãng của anh. Cô sợ chạm vào người anh. Cô muốn vòng tay ôm lấy anh nhưng lại không dám. Vì bất cứ sự tiếp xúc và cử động nào cũng đều gây đau đớn cho anh.
“Ôi, Chúa ơi, Tia Sét Bạc, họ đã làm gì với em thế này?”
Cô thì thào trong nước mắt. Colt nghe được cô. Anh biết cô đang đứng trước mặt mình, nhưng anh không mở mắt ra. Nếu anh thấy được sự đau đớn hằn sâu trên gương mặt cô, thì anh sẽ đánh mất chút kiểm soát mỏng manh còn sót lại. Vì sự thật là như thế mà, anh sợ cô sẽ chạm vào người mình, song anh lại cần sự thương mến, dịu dàng của cô, cần đến tuyệt vọng.
“Đừng … khóc …”
“Không, không, chị sẽ không khóc,” cô cam đoan với anh như thế trong lúc những giọt nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi xuống 2 bên gò má. “Nhưng em đừng cố nói nữa nhé, chị sẽ giải quyết hết mọi chuyện. Thậm chí chị sẽ giết Callan cho em.”
Có phải cô đang cố gắng làm cho anh cười không? Ngày trước anh cũng đã đưa ra lời đề nghị tương tự như thế với cô, chỉ có điều người đàn ông mà anh cam đoan sẽ giết thay cho cô bây giờ lại chính là người chồng mà cô yêu thương bằng cả trái tim.
“Đừng … giết … ai cả”
“Sụyt, được rồi, được rồi, em muốn sao cũng được, nhưng đừng nói gì thêm nữa.” Và rồi, “Mẹ kiếp, Chase, cởi trói nhanh lên đi. Mình phải ngăn không cho máu chảy nữa.”
Colt không cử động cánh tay ngay khi nó được tự do. Chase đang đứng trước mặt anh. Giọng anh ấy thật dịu dàng khi giải thích, “Jessie, em yêu à, roi-đánh- ngựa quá bẩn qua một thời gian sử dụng. Lưng cậu ấy cần phải được rửa sạch trước tiên nếu không thì cậu ấy sẽ bị chết vì nhiễm trùng mất”.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên tất cả. Colt hẳn sẽ cảm thấy căng thẳng đến ngột ngạt nếu anh đã không cố giữ mình cứng rắn như đá tảng đến thế.
“Làm đi, anh Chase” Jessie nói khẽ.
“Lạy Chúa, Jessie …”
“Anh phải làm,” cô nhấn mạnh.
Ba người biết nhau quả đủ để hai người đàn ông hiểu ý cô không nói đến việc rửa vết thương hay thậm chí việc di chuyển anh. Cả cơ thể Colt hầu như thở ra nhẹ nhõm. Đây là lúc cô nghĩ ra vài thứ gì hợp lý hơn.
“Trước hết chúng ta cần một tấm nệm, và hai người giữ cậu ấy khỏi bị ngã.”
Jessie đã bình tĩnh lại. đưa ra mệnh lệnh, nhưng khi cô cử hai người vào nhà lấy tấm nệm thì Walter Callan chặn lại ngay trước cửa vì lão chợt nhớ ra đó là tài sản của lão.
“Các ngươi sẽ không làm phí hoài một trong những tấm nệm của tao cho cái thứ dơ bẩn ấy …”
Lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì Jessie quay phắt người lại khi nghe giọng phản đối của lão. Giờ thì lão là mục tiêu chú ý của cô và hứng chịu toàn bộ sự phẫn nộ đã tích tụ trước đó. Cô bước lên vài bậc thềm, và trước khi có ai nhận ra được ý định của cô thì cô đã rút súng từ một tay làm công đang bị Callan chặn lại. Lần này Chase không có mặt ở đó để cản. Những người còn lại thì không một ai dám thử.
“Ông chưa từng bị bắn trước đây phải không, Callan?” Cô nói khi ra hiệu cho hai người làm vào nhà và làm như tình cờ vuốt ve nòng của khẩu Dragoon 44 đã cũ. “Có những chỗ trên cơ thể khi bị bắn sẽ không chảy máu quá nhiều, nhưng chắc chắn sẽ đau như chết. Một ngón chân, ví dụ điển hình đấy, hay là một ngón tay … hoặc cái thứ làm cho một thằng đàn ông giống một thằng đàn ông (cái mà ai cũng bít là cái gì đấy, keke). Ông thử nghĩ xem cần bao nhiêu viên đạn để bắn cho nó rời ra từng inch một? Ba viên, có lẽ vậy? Cũng chẳng cần nhiều đến thế? Nó có sánh được với thói bạo tàn của ông không, ông nghĩ sao?”
“Cô điên rồi,” Walter thì thầm trong khiếp sợ.
Tay lão đã mò đến khẩu súng trong một cử chỉ tự vệ. Jessie không làm gì để cản lão, chỉ nhìn chằm chằm vào tay lão, hy vọng là lão sẽ rút súng ra. Khi thấy được tia hy vọng đó trong mắt cô, lão từ từ rụt tay lại.
“Đồ hèn nhát,” cô kêu rít lên khi đã vờn đủ với lão. “Chuẩn bị yên ngựa, cút ngay khi mặt trời lặn, Callan, ông và người của ông. Cứ việc lờ đi lời cảnh cáo của tôi và tôi sẽ biến cuộc sống của ông thành địa ngục đấy. Chẳng có bất cứ nơi nào trong vùng này ông có thể trốn được sự trả thù của tôi đâu.”
Lão không ngờ tới chuyện này. “Cô không có quyền …”
“Chết tiệt là tôi có quyền đấy!”
Lão nhìn chồng cô cầu khẩn “Summers, anh không thể kiểm soát được vợ mình hay sao?”
“Tôi đã làm điều đó giúp ông một lần rồi, lão già khốn kiếp,” Chase quát vào mặt lão ta. “Tôi đã cản cô ấy khỏi bắn bể đầu ông. Còn lại bất cứ điều gì cô ấy có ý muốn làm đều là điều tối thiểu mà ông xứng đáng phải chịu, vì vậy đừng có mà làm căng. May cho ông là một trong số mấy tay làm công tình cờ nghe được chuyện ông định làm lại là bạn nhậu thân thiết của đốc công nhà tôi. Và cũng thật chết tiệt may mắn cho ông là anh ta không phải đánh xe suốt một đoạn đường dài đến Thung Lũng Đá, mà tìm thấy chúng tôi ở bên ngoài bãi thả gia súc. Nhưng đến đó thì vận may của ông đã hết rồi. Chuyện ông làm là loại hành vi tàn bạo hạ đẳng nhất, nó chỉ hợp với thú vật mà thôi.”
“Tôi hoàn toàn có quyền,” Walter phản đối. “Hắn đã cưỡng bức con gái tôi.”
“Cái thứ đàn bà lẳng lơ dâm đãng kia mà lão cho là con gái mình đã mồi chài cậu ấy,” Jessie quát to, tránh người sang một bên khi tấm nệm được đưa ra khỏi cửa. Một chiếc xe ngựa được lấy khỏi chuồng. “Còn điều cuối cùng tôi muốn nói với ông là nếu cậu ấy chết thì ông cũng chết luôn, Callan. Tốt hơn hết ông nên thành tâm cầu nguyện cho mình trên đường chạy trốn khỏi lãnh địa này đi.”
“Ngài cảnh sát trưởng sẽ biết chuyện này.”
“Ồ, tôi mong ông chính là loại đần độn như thế đó. Thật thế. Nếu tôi không ngờ rằng ông sẽ chẳng nhận được gì ngoài một cú vỗ lên tay áo đâu thì tôi đã tự mình xử ông rồi. Cứ thử chống lại tôi xem, tôi sẽ nắm lấy luật pháp trong bàn tay mình. Thề có Chúa là tôi sẽ làm, đằng nào thì tôi cũng phải làm thôi.” Jessie nói xong mà còn cảm thấy tự ghê tởm khi quay lưng bước đi.
“Khốn kiếp thật,” Walter lầm bầm đằng sau cô. “Nó chẳng qua chỉ là thằng một thằng con lai chết tiệt.”
Jessie quay ngoắt lại, đôi mắt màu ngọc lam của cô rực cháy. “Đồ khốn nạn! Ông là tên khốn hạ đẳng không ra gì. Ông đã suýt giết chết em trai tôi. Còn nói thêm một lời nữa thì tôi cho ngay một phát đạn vô chính giữa trán ông đấy!”
Cô cho lão ta hai giây để xem lão ta có phản ứng gì với lời cảnh cáo cuối cùng này của cô, rồi quay lưng trở lại chỗ Colt. Mắt anh đang mở lớn. Họ nhìn nhau mộtlúc thật lâu.
“Chị … biết ư?”
“Không hẳn. Em cũng biết, phải không?”
“Khi em … rời khỏi.”
Cô đặt ngón tay lên môi anh thật nhẹ nhàng. “Chị ngạc nhiên là bà ấy đã kể cho em nghe mọi chuyện. Chị lúc nào cũng băn khoăn về sự thân thuộc, gần gũi chị cảm thấy riêng đối với một mình em, chứ không phải với các anh chị em của em. Cuối cùng chị đã phải hỏi mẹ em cho ra lẽ, bà không trả lời. Đó không phải là chuyện mà bà muốn thừa nhận rằng không chỉ người con gái lớn của bà sinh cho cha chị một đứa con. Nhưng bà cũng không phủ nhận. Đó là cách trả lời đủ làm cho chị thõa mãn rồi. Đặc biệt là khi chị rất mong mỏi điều đó là sự thật.
“Jessie, em không nghĩ chuyện này đợi dịp khác nói sẽ tốt hơn sao?” Chase nói.
Cô gật đầu và lướt ngón tay nâng niu âu yếm vuốt dọc theo gò má Colt. Đó là dấu hiệu để hai người đàn ông đang đứng sau bước lên và đỡ lấy hai cánh tay anh. Colt nhắm mắt lại lần nữa khi Chase di chuyển ngay trước mặt anh.
“Xin lỗi, anh bạn.”
“Đừng có ngớ ngẩn như vậy, Chase,” Jessie nói rất-rõ-ràng và bắt gặp cái liếc mắt anh-sẽ-tính-sổ-với-em-chuyện-này-sau từ chồng mình mà cô thường lờ tịt đi. “Đây là chuyện duy nhất làm cậu ấy cảm thấy dễ chịu trong cái ngày kinh khủng như địa ngục này. Làm cho xong đi, Chase”
Chase đã làm, thu nắm tay lại và đấm thẳng vào quai hàm của Colt.