Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 42

Tác giả: Johanna Lindsey

Colt nhìn nữ Công tước đi khỏi quán rượu, nhưng không hề sải bước theo nàng. Chỉ vì anh không thể. Anh thấy mình yếu ớt như một đứa trẻ. Tim anh vẫn còn dội thình thịch trong lồng ngực, da anh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chưa bao giờ có chuyện này xảy ra với anh trước kia, và anh cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Anh để ý thấy Ramsay Pratt đang nhìn mình trong gương, và nhận ra hắn ngay, và cảm thấy một nỗi hả hê hoang sơ đến mức suýt hét lên. Đã rất nhiều lần anh hình dung mình tình cờ gặp lại người đàn ông này, tưởng tượng kêu hắn ra rồi nã hết đạn vào người hắn, không phải để giết mà để làm hắn bị tàn phế. Anh không muốn hắn chết. Anh muốn Pratt phải sống với nỗi cay đắng, đau đớn đã trở thành một phần trong cuộc đời của anh suốt từ lần chạm trán cuối cùng của họ.

Anh cố ý để người đàn ông nổi giận bằng việc không trả lời hắn. Anh muốn hắn phát điên lên, đủ điên tiếc để vung roi da. Nhưng khi anh có được thứ mình muốn và bắt đầu xoay lại để đối mặt với tên khốn khiếp, thì anh lại không thể. Cứ y như cơ thể anh chết lặng đi khi nhìn thấy cây roi da đó, y như một phần tâm trí đang điều khiển con người anh, quyết không cho anh tham gia vào cuộc chạm trán nào nữa với tên-đánh-bò, như là anh sợ phải nếm trải cảm giác đó lần nữa.

Thậm chí khi Ramsay quất roi vào người, thì anh cũng chẳng thể bứt mình ra khỏi trạng thái mơ hồ đến đờ đẫn đã bám riết lấy anh. Và không nỗi đau xác thịt nào giúp anh bừng tỉnh được. Quá nhiều da thịt và dây thần kinh cảm giác đã bị tổn hại nặng nề, nên cho dù có than hồng bỏng trên lưng đi nữa, dường như anh cũng chẳng cảm giác được gì. Ngay cả bây giờ, anh còn không biết liệu Ramsay có gây ra bất kỳ tổn thương nào nữa không. Anh sẽ không biết cho đến khi tận mắt nhìn thấy tấm lưng của mình.

Nhưng nếu chính nỗi sợ hãi làm con người anh tê liệt, không thể tỉnh táo nhận thức mọi chuyện, thì sự kinh hãi tột cùng là thứ anh cảm nhận được khi nữ Công tước bị đe dọa, mà anh vẫn chẳng mảy may nhúc nhích nổi; nỗi kinh hoàng tột độ đã làm anh vã mồ hôi và bủn rủn cả người khi nghĩ rằng nàng sẽ bị thương. Chỉ đến khi anh thấy roi da thực sự giơ lên phóng tới nàng thì cơn thịnh nộ đã bùng nổ trong đầu và mang trả mọi cử động về cho anh.

Anh quan sát thi thể tên Pratt bị lôi ra khỏi quán. Có vài lời bàn tán xầm xì quanh đấy, nhưng không một lời nào trực tiếp đến anh. Hầu hết những vị khách quen đều tiếp tục việc mà họ đang làm dang dở trước khi xảy ra cuộc ẩu đã. Nó là một phản ứng đặc trưng khi mỗi ngày đều xuất hiện vài vụ bạo lực.

Colt chẳng cảm thấy gì, không nuối tiếc, không hả hê, không cảm xúc gì với gã đàn ông mà anh vừa giết chết. Chính cái nhìn hoàn toàn khinh miệt của nữ Công tước trước khi bỏ đi mới làm anh bối rối. Anh không băn khoăn vì sao mình bị như vậy. Và anh phải nói cho nàng biết điều gì đây? Nói rằng anh đã sợ hãi đến nỗi mụ mị đầu óc ư? Rằng anh đã muốn giữ nàng không dính líu vào vụ này, đã cố, nhưng không tài nào cử động được? Không thể cử động ư? Nàng có thật sự cảm thông không, có không đây?

Anh về lại nơi sân ga với cái toa tàu đắt tiền mà nàng đã lấy được một cách quá dễ dàng. Nữ Công tước đang ở đó, nhưng khóa mình trong buồng ngủ. Colt cân nhắc trong một phút không biết có nên đập cửa hay không, nhưng rồi lại thôi. Có thể đó là cách tốt nhất trong lúc này. Anh sẽ uổng phí vài ngày được ở cùng nàng, nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng phải từ bỏ nàng thôi, thế thì có to tát gì đâu chứ?

Anh thu dọn đồ dùng và bước đến cửa. Anh sẽ mua vé toa hành khách và để người bán vé thông báo lại với nữ công tước về nơi ở của mình. Chẳng có lý do gì để gặp mặt nhau lần nữa cho đến khi tới Cheyenne. Giữa chừng, anh thấy cái gương và chợt nhớ đến lưng mình. Anh thả đồ xuống và kéo áo lên để xem tình trạng nó thế nào. Colt nghĩ lão Pratt ắt đã mất đi phong độ trong nhiều năm qua. Anh không thể tìm thấy dù chỉ một vết nhỏ.

“Ôi Lạy đấng cứu thế!”

Anh quay phắt lại, với lấy khẩu súng của mình. “Chuyện gì thế?!” Nhưng anh biết điều đó là gì khi thấy khuôn mặt nàng. Sự thương hại là thứ anh không thể chịu đựng được, nhất là từ nàng.

Jocelyn đánh rơi khẩu súng trường trong tay để che miệng. Nàng thấy kinh khủng đến buồn nôn. Nàng đã thấy đủ bạo lực trong một giờ qua, nhưng cái này, hậu quả của việc hành hung, đã xảy ra với anh—với chính anh! Nàng chạy tới bồn rửa mặt.

Colt tuôn một tràng văng tục thậm tệ, vứt chiếc áo sơ mi xuống sàn và chạy theo, giật mạnh nàng lại trước khi kịp với tới cửa. “Đừng có vậy! Nó chẳng là gì cả, cô có nghe thấy không? Chẳng sao hết! Nếu cô muốn nôn ọe vì kinh tởm thì đáng lý ra cô nên làm khi tên-đánh-xe kia xả lên mình tôi cơ, chứ không phải bây giờ!”

Nàng nuốt vị đắng vào trong họng, lắc lắc đầu. Những giọt nước mắt rơi lả chả. Nàng không biết sao anh lại quá tức giận. Nàng không thể cưỡng lại cảm xúc đang cấu xé trong lòng mình.

Khi nhìn thấy những giọt nước mắt, anh càu nhàu, “Đừng!” nhưng tiếng nức nở của nàng đã nhấn chìm anh khi nàng choàng tay ôm cổ anh. Anh cố gỡ ra, nhưng không thể vì không muốn làm nàng đau. Và nàng vẫn không chịu buông, mà còn siết chặt đến nỗi suýt làm anh nghẹt thở.

“Á, khỉ thật,” một lúc sau anh nói và bế nàng đến cái ghế gần nhất, rồi ngồi xuống và đặt nàng vào lòng mình. “Em không việc gì phải làm như vậy với anh cả, ngốc àh. Mà em khóc làm quái gì thế? Anh đã bảo chuyện chẳng sao cả mà.”

“Anh gọi … cái đó … không có gì ư?” nàng khóc thổn thức trên vai anh.

“Không liên quan đến em. Chuyện xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Bộ em nghĩ nó vẫn còn đau ư? Anh đảm bảo với em là nó chẳng hề hấn gì.”

“Nhưng anh đã rất đau!” nàng thậm chí còn khóc to hơn. “Anh không thể nói với em là nó không có gì được! Ôi, Chúa ơi, tấm lưng tội nghiệp của anh!”

Anh cứng đờ người ra. Anh không thể chịu nổi. “Nghe này, nữ Công tước, và nghe cho kỹ đây. Một chiến binh thà chết chứ không chấp nhận sự thương hại.”

Khi ấy, nàng ngã người ra sau, hơi ngạc nhiên. “Nhưng em đâu có tội nghiệp anh.”

“Vậy mấy chuyện khóc lóc này là vì cái gì?”

“Em khóc vì nỗi đau mà anh đã phải trải qua. Em—em không thể chịu nổi khi nghĩ về chuyện anh đã chịu đựng tất cả.”

Anh lắc đầu với nàng. “Em không tận mắt thấy anh lúc đó. Cây roi da như muốn giết chết anh. Chẳng có mấy người có thể sống sót, nhưng anh đã làm được. Những vết sẹo là biểu tượng cho chiến thắng lại kẻ thù. Anh đánh bại họ bằng việc sống còn.”

“Nếu anh tự hào về mấy vết sao kia, cũng như về những cái này”—tay nàng xoa lên vùng da nhăn trên ngực anh, làm anh giật nảy lên—“thì tại sao anh lại không để em nhìn thấy chứ? Anh giấu em, đúng không?”

Giờ thì nàng nhớ lại những lần cả hai đều hoàn toàn khỏa thân trong lúc làm tình, và cứ mỗi lần nàng với tay ra sau lưng anh, thì đều bị anh cản bằng cách kéo tay lại và giữ chúng trên đầu hoặc ở hai bên hông. Nàng cũng nhớ lại cái lần nàng bảo phải đánh anh bằng roi ngựa mới được. Ôi Chúa kính yêu, nàng thật quá đỗi vô tâm! Nhưng nàng có hay biết gì đâu chứ.

“Anh không nói mình tự hào về chúng, nữ Công tước. Nhưng hãy nhớ lại phản ứng của em với cái này,” anh nói giọng chua xót khi ấn tay nàng lên ngực mình, “và phản ứng của em bây giờ đây, thì em sẽ có được câu trả lời. Những vết nhăn này chỉ làm em thấy gớm ghiếc. Lưng của anh khiến phụ nữ muốn nôn mửa.”

“Anh biết tại sao không?” nàng hỏi với sự nồng ấm. “Bởi vì cái này chính anh đã tự làm, cố tình tự hành xác mình, thì anh thấy tự hào về điều đó. Nhưng có ai khác đã gây ra những vết sẹo kia, hành hạ cơ thể cường tráng này, và đó là một hành động tàn bạo không thể tả được. Ai đã gây ra cho anh vậy, Colt?”

Anh không chắc là mình vừa bị trách cứ hay được tán thưởng đây. “Em vừa thấy hắn chết đấy.”

Phải mất một lúc nàng mới hiểu những gì anh nói, nhưng rồi mặt nàng trắng bệch không còn giọt máu. “Ôi, lạy Chúa tôi, chẳng trách sao anh không cử động nổi khi thấy hắn! Em cũng không nhúc nhích nổi khi nghĩ hắn sắp đánh mình nữa kìa, đó là em còn không biết cảm giác đó như thế nào . Nhưng anh thì biết … ôi, trời ạ.” Nàng rên rỉ và ôm cổ anh thật chặt, cứ như làm vậy nàng sẽ có thể xóa đi những kí ức kinh hoàng trong anh vậy. “Anh biết chính xác cảm giác đó như thế nào nếu hắn đánh anh … mà hắn đã làm rồi còn gì! Anh đã lại trải qua cơn ác mộng đó—”

“Em thôi đi, nữ Công tước,” anh bảo một cách dứt khoát. “Em đang làm mọi chuyện tệ hơn thực tế đấy. Anh không thấy gì cả. Mấy dây thần kinh cảm giác lành lặn thì còn thấy đau, nhưng anh không còn lại bao nhiêu cả.”

“Ôi, Lạy Chúa!” nàng lại khóc nữa.

“Chuyện gì nữa đây?”

Nhưng nàng lắc đầu, biết rằng anh sẽ không muốn nghe nàng nói rằng thế thì càng tệ hơn thôi. Chỉ là anh biết suy nghĩ của nàng. Và anh biết nàng đang làm gì, cố bao bọc anh trong sự dịu dàng mà chỉ phụ nữ mới có. Nàng sẽ áp đầu anh vào ngực mình nếu anh để nàng làm thế, và rắc rối là, ý nghĩ đó lại quá ư là cám dỗ đi.

Anh phải chuyển hướng suy nghĩ của nàng vào cái gì khác, chợt thấy khẩu súng trường mà nàng đánh rơi dưới sàn, anh hỏi, “Em đang đi đâu với cây súng đó vậy?”

“Lúc đó em đã không nghe thấy tiếng anh vào,” nàng hỉ mũi. “Và ý nghĩ xuất hiện trong đầu em là có thể anh đã nhiều rắc rối hơn khi em rời quán rượu.”

“Vậy em đang định quay lại để cứu anh sao?”

“Thì đại loại là vậy.”

Nàng nghĩ anh sẽ cười mình. Nhưng thay vào đó, nàng cảm nhận được bàn tay anh lùa vào tóc, ngửa đầu nàng ra sau để anh có thể hôn. Và nàng không còn ngạc nhiên về sự dữ dội trong nụ hôn ấy, vì nó có thể có ý nghĩ đối với nàng hơn là anh. Thời gian bên nhau của họ đang ít dần, và cả hai người đều biết điều đó.

Bình luận
× sticky