Jocelyn đặt đĩa sang bên, vươn người tựa vào mấy cái gối phía sau trên chỗ ngồi được sắp sẵn cho nàng vào bữa trưa mỗi ngày. Đây là một trong những thứ xa xỉ mà nàng không còn cần nữa. Vào thời điểm cuối thàng mười một này, khí trời đã trở lạnh, nên một chỗ râm mát để dùng bữa trưa đã không còn cần thiết nữa. Nhưng nó vẫn được duy trì bởi cái tính cố chấp của Vanessa vì cô thuộc tuýp phụ nữ cổ, luôn tin rằng làn da cần được giữ tránh khỏi ánh mặt trời, ngay cả vào những ngày mùa đông. Cô chắt lưỡi không tán đồng làn da hơi nhuốm đồng do Jocelyn vẫn cưỡi ngựa hàng ngày dưới cái nắng như thiêu như đốt vùng miền nam, nay đã nhường bước trước hơi thở buốt giá của mùa đông.
Đã hai tuần trôi qua kể từ lúc rời Silver City. Họ dấn bước về phía nam một chút để vòng qua các dãy núi, rồi đi về hướng gần như là chính đông, cho đến khi vượt qua sông Rio Grande và theo dòng chảy đi lên hướng bắc. Sau đó thì hành trình trở nên dễ dàng hơn thì họ gặp được con đường mòn El Camino Real hoặc Royal Highway, chạy thẳng từ Santa Fe, cũng là nơi mà họ nhắm đến, ở ngay bên dưới Mexico City. Con đường mòn cổ xưa này đã được sử dụng như mạch máu giao thương hơn ba trăm năm trước đây, và thật ra họ cũng đã có thể đi theo nó nếu từ đầu không dự định nhằm hướng California.
Theo Billy thì El Camino Real giao với tuyến Santa Fe, một con đường giao thương cổ xưa khác. Và nó mới được xây lên cách đây sáu mươi năm, và sẽ dẫn họ ra khỏi những chặng núi này, tiếp tục lên hướng đông và thẳng đường đến Great Plains, vùng đồng cỏ bát ngát kéo dài tận Canada. Họ cũng được Billy cho biết còn bao xa nữa thì đến Wyoming. Ban đầu họ cứ nghĩ rằng phải mất gần hai tháng … thì bây giờ con số đó cần phải được bàn lại khi họ biết mình đã đi được xa đến thế này.
Tuy nhiên con đường đã bớt nhấp nhô, và phong cảnh xung quanh rất đẹp, với dãy San Andres ở bên phải, con sông ở bên trái, và phía sau nó là những rặng núi, cây cối giờ đây đã nhuốm một màu đỏ rực rỡ của mùa thu, và chỉ vài ngày nữa, thung lũng Jornada del Muerto rộng lớn sẽ trải dài trước mắt họ, rất thích hợp cho việc luyện tập các chú ngựa.
Nhưng những vùng đất khô cằn như sa mạc vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Còn đó những cụm xương rồng, những bụi cây sage và creosote tím trắng xen nhau, mặt đất khô cằn, nứt nẻ, và thậm chí là cả cát trắng, cỏ ít hơn cả loài gnama, nhưng họ đã quen với những cảnh này suốt quảng hành trình dài qua vùng miền nam này.
Giờ đây, khi đã gần tới dãy Rocky và Santa Fe, chỉ còn ba ngày nữa, thì càng có thêm nhiều rặng núi ở bốn phía, và càng nhiều các thung lũng tuyệt đẹp đang chờ được khám phá. Nhưng Jocelyn không có tâm trạng muốn ra ngoài ngày hôm nay. Và Vanessa cũng chú ý đến chuyện đó qua cái thở dài thườn thượt của nàng.
“Trời không nóng và bữa trưa cũng khá là nhẹ nhàng,” nữ bá tước lên tiếng bên cạnh nàng. “Tối qua em ngủ có ngon không?”
“Vẫn như bình thường thôi,” Jocelyn đáp, không để lộ nhiều hơn vì Vanessa không hề biết về những đêm mất ngủ tồi tệ gần đây của nàng.
Nàng biết được nguyên nhân, dù nó cũng chẳng giúp giải quyết được gì. Đơn giản là nàng đau khổ, vật vã, xấu hổ bởi thái độ của mình suốt từ sau cuộc chạm trán với Colt.
Trận cãi nhau chết tiệt đó. Nàng không thể dứt nó ra khỏi đầu cho dù đã hai tuần trôi qua.
Sau ngày hôm đó, nàng đã bắt đầu chu kì kinh nguyệt bình thường, và nàng vui mừng lấy nó làm cớ cho trận khóc vật vã tối hôm đó, cũng như cho thái độ tồi tệ của nàng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ mỗi lần nhớ lại nàng đã để cho Colt chọc tức đến mức biến thành một con mụ đanh đá, hằn học, mỉa mai cay độc như thế nào. Nàng đã không biết mình còn có phần này trong con người mình. Ôi, làm sao nàng thành như thế chứ khi mà chưa bao giờ nàng cư xử như vậy trước đây. Nhưng thề trước Chúa, chuyện này sẽ không lặp lại. Nàng đã tự hứa với lòng mình, và sẽ giữ lời cho dù gã đàn ông vô lương tâm đó có chọc tức nàng đến thế nào đi chăng nữa, trong trường hợp anh ta nói chuyện lại với nàng.
Nàng chỉ thấy anh không quá hai lần trong suốt khoảng thời gian này, và chỉ thấy từ xa khi nàng luyện tập cho Sir Goerge. Anh đã ngừng không còn vào khu trại, ngay cả để ngủ cũng không. Nơi anh ngả lưng buổi tối chỉ nằm trong sự suy đoán của mọi người và nàng nghĩ rằng nó không xa lắm vì Billy vẫn cưỡi ngựa đi trước bình minh mỗi ngày để nhận những chỉ thị cho ngày hôm đó, và cậu ta chưa bao giờ đi quá lâu.
Nàng không nghe được câu hỏi tiếp theo của Vanessa. “Cái gì cơ?”
“Chị hỏi là có phải em quá mệt ngày hôm nay nên không cưỡi ngựa. Chị nghĩ là Sir Goerge đã được đóng yên cương sẵn sàng rồi.”
Jocelyn không hề nhúc nhích khỏi mấy chiếc gối, cũng như chẳng hề mở mắt để trả lời. “Không phải là quá mệt, chị Vana à, nhưng em không có tâm trạng mấy. Người chăm sóc ngựa có thể luyện tập cho nó.”
“Còn Miles thì sao? Em biết là anh ấy thích thú biết bao nhiêu được cưỡi ngựa cùng em.”
Cảm thấy bực tức, Jocelyn tự hỏi không biết bao giờ cô bạn của nàng mới thôi việc mai mối đi. Đơn giản là nó chẳng có tác dụng gì.
Lúc trước thì Jocelyn có thể thấy một anh chàng như thế thú vị. Về cả tính cách và vẻ bề ngoài thì anh ta đều hơn hẳn Charles Abington, và nàng đã có ý định nghiêm túc cưới Charles. Nhưng hiện tại có một người đàn ông khác mà nàng không thể không so sánh với Miles Dryden và khi đó, Miles chẳng còn gì là hấp dẫn lắm nữa. Anh ta trở nên quá ẻo lả, quá hoa hòe, quá phô trương. Ngay cả chuyện không may của anh ta cũng chứng tỏ phần nào sự hèn nhát bên trong. Colt sẽ không bỏ chạy khỏi thất bại để bắt đầu lại ở một nơi khác. Anh cũng sẽ không để mình mắc kẹt lại ở một thành phố chỉ bởi vì sợ chết. Và nàng không thể tượng tượng ra hình ảnh Colt chỉ đứng đó, không làm gì khi bị cướp. Thật sự thì là không.
Quỷ tha ma bắt, nàng phải thôi nghĩ về gã đàn ông đó, nhưng nàng không cảm thấy muốn cưỡi ngựa, ngay cả khi để tiêu khiển. “Một ngày không có em chẳng làm anh ta đau khổ đâu chị Vana.”
“Chị cũng không chắc lắm. Nhưng chị tin là anh ấy khá là say đắm rồi đó. Maura cũng nghĩ vậy, và còn ai hiểu rõ hơn em gái anh ấy nữa chứ. Cô ta là người anh ta hay giải bày tâm sự nhất.”
Jocelyn suýt phì cười. Cặp đôi này dính với nhau như sam. Nếu anh chàng say đắm ai, thì đó phải là cô em gái ưỡn ẹo của mình. Nàng rướn người lên thấy họ đang đi dạo cùng nhau gần bờ sông dốc đứng, mải mê nói chuyện.
Liếc nhìn nữ bá tước, nàng hỏi, “Em chắc là cô ta nói vậy với chị phải không?”
“Ừ, đúng thế.”
“Em không tin bất cứ cái gì cô nàng nói với chị. Em đã phát hiện ra cô ta nói dối một lần rồi.”
“Cái gì cơ?”
“Cái hôm mà cô ta bảo em là cha cô ta sở hữu một số ngựa đua tốt nhất các bang phía đông, và rằng cô ta hối hận vì đã bán đi tất cả, mặc dù cô ta không thích thú gì việc cưỡi ngựa.”
“Thế thì sao?”
“Thế rồi lần đầu tiên em để cho Miles thử cưỡi Sir George, anh ta bảo rằng anh ta luôn mong có một con ngựa thuần chủng, nhưng gia đình anh ta chỉ có ngựa thồ, bởi vì nó là vật cần thiết cho cuộc sống đô thị.”
Vanessa cười khúc khích, thấy chuyện này thật buồn cười. “Chuyện muốn gây ấn tượng với em là hết sức bình thường mà, em yêu. Bây giờ thì em biết rồi đấy. Cô bé chỉ là quá kiêu hãnh và ghen tị mà thôi. Chẳng có gì đáng phải lo lắng cả.”
“Em chẳng quan tâm. Em chỉ không thể chấp nhận mọi thứ cô ta nói là sự thật thôi.”
“Được thôi. Nhưng trong chuyện này, dựa vào tình cảm của Miles, chị đồng ý với cô ta. Chị đã thấy cái cách anh ta mê em như điếu đổ. Thật ra thì không lấy làm ngạc nhiên nếu em nhận được lời cầu hôn trước khi chúng ta đến tuyến đường sắt đưa họ về lại vùng miền Đông.”
“Em cũng không ngạc nhiên đâu.”
Vanessa nhíu mày khó hiểu. “Thế là em có biết anh ta thích mình. Vậy chúng ta đang tranh luận về nó làm gì cơ chứ?”
Jocelyn cười, “Em không xem cuộc nói chuyện này là tranh luận đâu, chị Vana. Và em không đồng ý với chị ở chuyện anh ta đang mê em.”
“Nhưng em nói …”
“Rằng em không ngạc nhiên nếu anh ta cầu hôn. Trong ba năm qua, em đã nhận bao nhiêu lời cầu hôn rồi?”
Vanessa thở dài, “Nhiều quá không đếm được. Cho nên em xem anh ta chỉ là một gã đào mỏ phải không nào?”
“Chắc là vậy đấy.”
“Em có thể sai mà, em biết đấy. Hãy nhìn vào sự quan tâm mà anh ta dành cho em. Và anh ta quá là đẹp trai, và … văn minh nữa.”
Cái này thì quá lắm, nên Jocelyn đáp trả lại, “Anh ta đương nhiên là không lờ em đi rồi, với khối tài sản mà em có.”
“Nhưng cái gì làm em chắc chắn đến vậy, em yêu?”
“Ánh mắt anh ta.”
“Ánh mắt à?”
“Vâng, cái cách anh ta nhìn em. Chẳng có gì ở đó cả, chị Vana, không một tia lấp lánh thích thú. Ồ, anh ta nói mấy lời bóng bẩy, nhưng đôi mắt anh ta phủ nhận tất cả chúng. Đơn giản là vì anh ta không thấy em hấp dẫn. Nhưng cũng rất ít đàn ông thấy thế.”
“Họ là lũ ngu ngốc cả,” nữ bá tước chống chế. “Không sao cả, em yêu à. Chúng ta không xem xét anh ta dưới góc độ lấy làm chồng, chỉ là để tiêu khiển thôi, nên đừng để nó quấy rầy em.”
Jocelyn phải cố nở một nụ cười gượng gạo. “Em không bận tâm đâu.”
Nhưng Vanessa phải khó khăn lắm mới bỏ được ý nghĩ đó đi. “Em chắc chứ?” cô hải sau một lúc.
Lần này thì Jocelyn cười thật. “Ôi, chị Vana!” Và cười to lên. “Ánh mắt anh ta khi nhìn chị còn ấm áp hơn khi nhìn em đấy.” Thấy nữ bá tước đỏ mặt, nàng chêm thêm, “À, thì ra là chị cũng nhận ra phải không nào?”
“Thôi nào, chị biết là em nhận được nhiều hơn mấy cái nhìn say mê đấy.” Vanessa chống chế.
“Giờ thì chị biết rồi đấy. Nhưng đừng buồn đó. Anh ta rất thú vị, và khá là hài hước, đó là một phần trong kế hoạch của chị, phải không nào?”
Một lần nữa Vanessa lại đỏ mặt. “Chị chỉ có ý tốt thôi, em à.”
Jocelyn trườn người qua ôm lấy cô. “Em biết, và em yêu chị vì điều đó. Chị không cần phải lo lắng về anh chàng dẫn đường tính tình khó chịu nữa đâu. Chị không để ý thấy sao, anh ta tránh em như tránh tà. Mọi chuyện qua rồi.”
“Thật chứ?”
Nàng không muốn kể về trận cãi nhau giữa hai người, nhất là những ngày này, nên chỉ đáp đơn giản, “Vâng.” Nhưng nàng biết là Vanessa không bỏ qua đâu, và sẽ bắt đầu gạn hỏi cho đến khi nàng mềm lòng, thế nên nàng rụt rè nói thêm, “Em nghĩ là em sẽ đi cưỡi ngựa đây.”