Ngoài kia bình minh chưa rõ nét, kể cả vầng sáng xuất hiện trước đó. Bóng tối êm ái, dày đặc, trong không khí nóng bức còn phủ trùm lên cả Drogheda. Đi đến đầu bên kia bãi cỏ, cha Ralph đứng sững lại, ngước mắt nhìn lên trời, tìm kiếm Thượng đế bằng cái ăn ten hoàn toàn bản năng của mình. Đúng rồi, ở một nơi nào đó trên cao, giữa cái chấm li ti phát ra thứ ánh sáng tinh khiết và vời vợi, có gì ở giữa màn đêm này? Chỉ cần nhìn vòm trời đầy sao cũng đã thuyết phục con người tin vào sự vĩnh cửu tồn tại của Chúa. Tất nhiên bà ta có lý. Một kẻ bịp. Đúng thật là một kẻ bịp. Chẳng ra linh mục chẳng ra đàn ông. Phải chi có ai đó thử tìm hiểu thế nào là người này hoặc người kia. Không! Chẳng phải người này, chẳng phải người kia! Linh mục và đàn ông không thể tồn tại chung với nhau – là đàn ông có nghĩa là không là linh mục. Tại sao tôi lại để chân kẹt trong mạng nhện của bà ta? Nọc độc của bà ta thật là dữ dằn, nham hiểm nhiều hơn tôi tưởng tượng. Trong thư chứa đựng điều gì? Có vẻ như bà ta muốn nhử ta! Bà ta đã biết gì, đoán gì? Cái gì ở ta mà bà muốn biết hay muốn đoán? Chỉ có sự trống rỗng và sự cô đơn. Hoài nghi đau khổ. Luôn luôn đau khổ. Tuy nhiên, bà đã lầm rồi bà Mary ạ. Tôi vẫn có khả năng làm người đàn ông, tôi không bất lực. Chẳng qua là tôi đã lựa chọn và tôi đã trải qua nhiều năm tự mình chứng minh rằng cái phút giây nổi dậy của thể xác có thể kìm chế được.
Có ai đó khóc thì thầm trong nghĩa trang. Đúng là Meggie. Cha Ralph kéo cao áo choàng lên, leo qua hàng rào sắt, không cưỡng lại được lòng háo hức muốn gặp Meggie vì tối qua ông chưa kịp từ giã. Bản tính dửng dưng đùa cợt trở lại với ông, bà ta không thể nào kéo ông ra khỏi cái bóng hình vẫn ám ảnh ông. Con nhện già nham hiểm! Cầu Chúa trừng phạt bà ta bị rữa thây ra. Bị rữa thây ra.
– Meggie thương yêu, đừng khóc nữa – ông ngồi xuống cạnh cô gái trêm thảm cỏ ướt đẫm sương. Cha đoán chắc con không mang theo khăn tay. Cầm lấy khăn của cha, lau nước mắt đi, ngoan nào.
Meggie cầm mảnh vải và vâng lời lau nước mắt.
– Con chưa thay cả chiếc áo đẹp này à. Con ngồi đây từ nửa đêm phải không?
– Con nói với hai anh là con đi ngủ.
– Thế thì tại sao con ra đây? Có chuyện gì hả Meggie?
– Hồi hôm, cha không nói với con một lời.
Xa xa về phía Đông trời ửng lên chút ánh sáng màu ngọc trai.
Mấy con gà trống ở Drogheda đón hiệu bình minh bằng tiếng gáy rát cả cổ họng. Bấy giờ cha Ralph nhìn rõ dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua không làm mờ được ánh mắt tuyệt đẹp của Meggie.
– Meggie, trong buổi tiếp tân đêm qua, con là cô gái xinh đẹp nhất, không có ai sánh bằng. Nhưng người ta cũng biết cha thường đến Drogheda nhiều hơn là công việc thật sự đòi hỏi. Cha là linh mục, vì thế, cha đứng trên mọi sự nghi ngờ. Tuy nhiên, cha e người ta không nhìn các sự việc bằng con mắt ấy. Trong các linh mục, cha được coi là người còn trẻ và dễ coi. Nếu cha chú ý và con một chút thôi thì cả Gilly này sẽ biết tức khắc. Rồi tất cả các đường dây điện thoại sẽ loan truyền tin ấy. Con có hiểu cha nói gì không?
Meggie lắc đầu, những lọn tóc quăn óng ánh càng lúc càng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
– Con còn quá trẻ để hiểu các chuyện rắc rối của đời này – ông nói tiếp – nhưng cha phải cho con biết dần. Và hình như, cũng lại chính cha là người dạy dỗ con. Điều mà cha muốn con phải hiểu là dư luận đồn đãi rằng cha chú ý đến con với tư cách đàn ông, chứ không phải với tư cách linh mục.
– Thưa cha…
– Ghê tởm, phải không Meggie? – ông mỉm cười – nhưng đó là điều mà họ nói, cha đoan chắc với con thế. Con phải hiểu, Meggie, con không còn là đứa trẻ con nữa, con là một cô gái. Thế nhưng con lại chưa biết che giấu tình cảm mà cha dành cho con, nếu cha đến gần con, nói chuyện với con trước nhiều người đang theo dõi thì ánh mắt của con sẽ tự thú con ngay, và người ta không thể không hiểu sai trái thái độ của con.
Meggie nhìn cha Ralph một cách hơi kỳ lạ, không thể nào hiểu được. Meggie quay đi nơi khác và cha Ralph chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt.
– Vâng, con đã hiểu. Trước đây con thật là ngu đần không hiểu điều ấy.
– Con thấy đã đến lúc phải về nhà chưa? Hiện giờ hầu hết mọi người còn ngủ nướng trên giường, nhưng lỡ có ai thức dậy sớm như mọi khi, con lại gặp rắc rối đấy. Con không thể nói con vừa đi với cha về mà cũng không thể nói con đã có mặt ở nhà, Meggie ạ.
Meggie đứng lên, bất động một lúc, mắt nhìn xuống cha Ralph.
– Con đi đây, thưa cha. Nhưng con cầu mong mọi người hiểu cha hơn, như thế sẽ không ai đặt điều những chuyện như thế về cha. Nhưng có phải cha không hề vấn vương những ý tưởng như vậy?
Do một chuyện gì đó, câu hỏi của Meggie làm tổn thương ông, tổn thương nặng nề, hậu quả của nó còn hơn cả những lời châm chọc ác độc của Mary Carson.
– Không, Meggie. Con nói đúng. Cha không hề nuôi những ý tưởng như thế. Không, cha hoàn toàn không nghĩ đến. Con về đi, Meggie. Con về nhà đi!
Cha Ralph nhìn theo Meggie đang chạy giữa các nấm mồ, rồi trèo qua hàng rào thấp. Dưới lớp áo dài thêu những bông hoa hồng, thân hình của Meggie đẹp dịu dàng, đầy nữ tính và một chút gì đó như không thật.
Vào xế chiều cha Ralph có cảm giác một bàn tay chạm nhẹ vào vai. Ông giơ tay định nắm lấy nhưng vẫn không đủ nghị lực để mở mắt ra. Ông muốn giữ lại bàn tay ấy trên má mình.
– Meggie, ông thì thầm.
– Thưa cha, thưa cha! Cha ơi hãy thức dậy!
Giọng nói của bà Smith kéo ông ra khỏi cơn mê ngủ và ông tìm lại ngay sự tỉnh táo.
– Chuyện gì đó bà Smith?
– Bà Mary Carson… thưa cha. Bà đã chết.
Đồng hồ đeo tay của ông chỉ sáu giờ hơn. Còn ngái ngủ và mỏi mệt bởi cái nóng nặng nề của ban ngày, cha Ralph vội vàng cởi bộ đồ ngủ và mặc vào chiếc áo chùng, choàng lên cổ chiếc khăn lễ, lấy dầu làm lễ xức nước thánh, cây thánh giá lớn bằng bạc, tràng chuỗi hạt màu đen. Ông không cho rằng bà Smith lầm lẫn. Ông biết là con nhện già đã chết. Bà ta có cố tình thúc đẩy cái chết sớm hơn? Nếu như thế, cầu Chúa, bà không để lại một chứng cớ nào rõ rệt và cái chết của bà không làm cho bác sĩ nghi ngờ. Làm lễ xức dầu cho bà ta có ích lợi gì, ông cũng không biết, nhưng dù sao vẫn phải làm điều đó cho bà. Nếu ông từ chối làm lễ, thì sẽ có cuộc điều tra, và rồi sẽ đẻ ra đủ thứ chuyện rắc rối. Ông cho rằng bà Mary chết vì tự tử, thế thì làm lễ thánh trên thi thể của bà là một sự xúc phạm đến những gì thiêng liêng nhất.
Bà ta đã chết thật. Có lẽ đã chết vài phút sau khi cha Ralph từ giã, như vậy là cách đây khoảng mười tiếng đồng hồ. Các cửa sổ đều đóng thật kín, trong phòng có mùi ẩm của hơi nước chứa trong mấy chiếc chậu. Khi còn sống bà vẫn làm như thế để giữ cho da luôn mát và mịn. Có tiếng vo vo lạ tai trong không khí, sau một lúc ngơ ngác, cha Ralph nhận ra đó là tiếng ruồi bay; từng đàn lượn quanh, kéo nhau bu lại thưởng thức buổi tiệc thịnh soạn trên thi thể của bà Mary. Chúng bay qua lại, ghép đôi và đẻ trứng trên cơ thể đã lạnh của bà.
– Vì tình thương của Chúa, bà Smith hãy mở cửa sổ ra.
Cha Ralph kêu lên, hơi thở dồn dập. Mặt tái nhợt, ông đến gần giường. Một mùi hôi thối khó chịu hơn cả con ngựa chết ở ngoài bãi. Ông ghê tởm không dám chạm vào thi thể của bà cũng như ông đang ghê tởm không dám chạm vào người bà khi bà còn sống, nhất là trên hai môi lúc nhúc đầy trứng ruồi.
Cuối cùng thì mọi việc đều xong xuôi. Cha Ralph đứng thẳng người lên:
– Bà Smith, chạy đi báo cho ông Cleary hay, nói với ông ấy ra lệnh cho các con trai đóng ngay một quan tài. Chúng ta không còn thời giờ để chờ mang quan tài từ Gilly đến, thi thể của bà đang thối ra. Lạy Chúa! Tôi muốn nôn ra và phải đi tắm ngay. Tôi để quần áo ở ngoài cửa, bà hãy đem đốt giùm tôi. Mãi mãi tôi không thể tẩy xóa được mùi hôi thối thấm vào người tôi.
Trở về phòng riêng, cha Ralph mặc chiếc quần đi ngựa và áo sơ mi, bỗng ông nhớ lại phong thư và lời thề của mình.
Phong bì chứa bốn tờ giấy; ông mở từng tờ và nhận ra ngay hai tờ sau là di chúc của Mary Carson. Hai tờ đầu dưới hình thức thư riêng, viết cho ông.
Ralph thân mến của tôi,
Như ông đã nhận ra, văn bản thứ hai chứa đựng trong phong bì này là di chúc của tôi. Tôi có lập một di chúc khác, ký tên và đóng khằn lại hoàn toàn có giá trị, hiện nằm tại văn phòng của Harry Gough ở Gilly. Di chúc trong phong bì này được lập sau đó rất lâu, và tất nhiên nó có giá trị vô hiệu hóa di chúc mà Harry đang giữ.
Thật ra, tôi đã lập di chúc thứ hai chỉ cách đây mấy ngày. Tôi đã yêu cầu Tom và người thợ làm hàng rào ký tên dưới di chúc với tư cách người làm chứng; vì tôi hiểu biết rằng không thể gọi người được thừa hưởng để làm thủ tục này. Văn bản hoàn toàn hợp pháp dù rằng người lập không phải là Harry. Không một tòa án nào trong cả nước, có thể phủ nhận giá trị của bản di chúc sau, tôi cam đoan với ông như thế. Nhưng tại sao tôi không yêu cầu Harry lập di chúc này nếu tôi muốn sửa đổi nội dung của di chúc thứ nhất? Lý do thật đơn giản, Ralph thân mến của tôi. Tôi thật lòng muốn không một ai ngoài tôi và ông sẽ biết là có tờ di chúc này. Đây là bản duy nhất và bản này ở trong tay ông. Không một người nào biết được việc này cả, đây là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của tôi.
Ông có nhớ đoạn trong kinh thánh kể lại Xa tăng đưa Chúa Jesus Christ lên núi và cám dỗ Người bằng cách hứa trao cho Người cả thế giới? Thật là thú vị nếu tôi biết được tôi có một quyền lực của Xa tăng và tôi có khả năng cám dỗ người tôi yêu (ông có hoài nghi về chuyện Xa tăng yêu Chúa? Tôi thì không) bằng cách trao cho người ấy cả thế giới. Trường hợp của ông đứng trước hai con đường phải chọn đã luôn kích thích suy nghĩ của tôi trong suốt những năm gần đây và khi tôi càng đến gần cái chết thì những gì tôi hình dung trong đầu lại càng mang đến cho tôi nhiều thích thú.
Sau khi đọc tờ di chúc, ông sẽ hiểu tôi nói với ngụ ý gì. Trong khi tôi bị hỏa thiêu dưới địa ngục, bị loại ra khỏi cái thế giới mà hiện giờ tôi biết thì ông vẫn còn sống, nhưng ông cũng sẽ bị thiêu trong một địa ngục của những ngọn lửa dữ dội hơn các ngọn lửa mà không một thần linh nào có thể tạo ra được. Ralph của tôi! Tôi đã tìm hiểu ông đến tận cùng! Rất có thể tôi chẳng làm được việc gì khác nhưng tôi lại rất biết cách hành hạ những người tôi yêu. Và ông là một con mồi vô cùng hấp dẫn so với người chồng quá cố Michael thân yêu của tôi.
Khi tôi mới biết ông, ông có ý muốn chiếm đoạt Drogheda và tiền bạc của tôi, phải không Ralph? ông coi cả hai là một phương tiện giúp ông mua cái quyền đạt tới giá trị mà ông mong muốn. Nhưng lúc đó, Meggie xuất hiện và ông đã loại ngay trong đầu ông mọi ý nghĩ mua chuộc tôi, phải thế không? Tôi đã trở thành cái bình phong cho các cuộc lui tới của ông ở Drogheda, tạo cơ hội cho ông gặp cô bé ấy. Tôi tự hỏi ông có dễ dàng thay đổi sự trung thành của ông hay không nếu ông biết đích xác tôi có một tài sản lớn như thế nào. Ông hoài nghi phải không Ralph? Tôi nghĩ rằng ông không tin điều đó. Đúng là rất khó coi về phía người để lại di chúc khi phải kê khai giá trị chính xác của di sản, nhưng theo đánh giá của tôi, tôi thấy tốt hơn cứ nêu ra đây giúp ông an tâm biết rằng ông có đủ các dữ kiện để lấy một quyết định khi thời điểm đến. Nếu có sai lệch cũng chỉ khoảng vài trăm ngàn bảng, tài sản của tôi lên tới trên 13 triệu đồng sterling.
Tôi đang viết cuối trang hai và tôi không có ý định nán lại lâu hơn nữa với lá thư này. Hãy đọc di chúc tôi, Ralph. Và khi đã đọc xong, ông cứ quyết định lấy ông sẽ làm gì. Hoặc ông sẽ trao cho Harry Gough để chính thức hóa, hoặc ông đốt nó đi và không nói một lời với bất cứ ai về sự tồn tại của nó? Đây là một quyết định hoàn toàn thuộc quyền của ông. Tôi thấy cần nói thêm rằng di chúc nằm ở văn phòng của Harry đã được tôi thảo ra một năm sau khi Pađy đến đây. Trong di chúc đó, tôi để lại hoàn toàn tài sản cho em trai tôi. Bây giờ thì ông biết chính xác chuyện gì được đặt ra với ông.
Ralph, tôi yêu ông đến mức tôi có thể giết ông vì ông đã xua đuổi tôi, nếu tôi không kịp suy nghĩ lại cách trả thù đó là quá nhẹ nhàng. Tôi không thuộc loại người cao thượng; tôi yêu ông, nhưng tôi muốn ông gào thét lên vì kinh hoàng. Vì rằng, tôi biết rất rõ quyết định mà ông sẽ chọn. Tôi biết một cách chắc chắn như là tôi ở đó đang nhìn ông. Ông sẽ gào thét lên, Ralph, và ông sẽ biết thế nào là nỗi kinh hoàng. Thế thì cứ đọc đi, chàng linh mục đẹp trai đầy tham vọng của tôi! Hãy đọc di chúc của tôi và hãy quyết định số phận của mình.
Lá thư không có chữ ký, kể cả chữ ký tắt. Cha Ralph cảm thấy mồ hôi ướt đẫm trán mình, nhỏ giọt từ gáy xuống lưng. Và ông muốn đứng dậy ngay, đem đốt cả hai văn bản, không cần xem nội dung của tờ di chúc. Nhưng quả thật bà ta hiểu quá nhiều con mồi của mình, cái con nhện già, phục phịch ấy. Tất nhiên rồi linh mục lại tiếp tục đọc văn bản thứ hai. Ông quá tò mò để có thể chống lại sự cám dỗ. Chúa ơi! Ông đã làm gì mà để cho bà ta nhận chìm vào một cơn xoáy kinh khủng như thế? Tại sao phụ nữ lại mang đến cho ông lắm khổ lụy? Tại sao thân xác ông không lùn thấp, tật nguyền, xấu xa? Nếu được như thế, biết đâu ông sẽ hạnh phúc?
Hai tờ giấy kia của di chúc cũng cùng một tuồng chữ nhỏ nhắn và chi li. Cũng ti tiện và hằn thù như lòng dạ đàn bà.
Tôi ký tên dưới đây là Mary Carson, khỏe mạnh và sáng suốt, tuyên bố đây là di chúc của tôi, có giá trị vô hiệu hóa và tiêu hủy các di chúc cũng do tôi lập ra trước đây.
Ngoại trừ các vật di tặng nêu ra dưới đây, tôi để lại toàn bộ động sản và bất động sản cho Tòa thánh La Mã, với những điều kiện sau đây:
Thứ nhất, Tòa thánh La Mã đã nêu trên (dưới đây sẽ gọi tắt là Tòa thánh) phải hiểu rằng tôi đã kính trọng và thương yêu như thế nào người đại diện của Chúa, cha Ralph. Duy nhất vì long nhân đức của cha, do sự biết ơn ở người đã hướng dẫn linh hồn tôi, do sự giúp đỡ mà cha mang đến cho tôi và không bao giờ từ chối, chính vì những lý do ấy mà tôi đã để lại toàn bộ tài sản của tôi cho Tòa thánh.
Thứ hai, Tòa thánh tiếp tục hưởng các quyền lợi của di sản này cho đến khi Tòa Thánh còn thừa nhận phẩm giá và khả năng của cha Ralph nói trên.
Thứ ba, chính cha Ralph đã nêu có trách nhiệm quản lý và điều hành tất cả động sản và bất động sản với tư cách là người quản lý chính của di sản này.
Thứ tư, nếu cha Ralph được nêu trên qua đời thì tờ di chúc của cha sẽ được nhìn nhận về mặt pháp lý liên quan đến sự quản lý tiếp tục tài sản của tôi. Có nghĩa là Tòa thánh vẫn tiếp tục làm chủ tài sản này nhưng linh mục Ralph là người duy nhất có thẩm quyền chỉ định người thay thế cha để quản lý. Không bắt buộc người thay thế cha Ralph phải được chọn trong giáo sĩ hay người ngoài giáo hội, theo đạo Công giáo.
Thứ năm, điền trang Drogheda không được bán hay phân chia.
Thứ sáu, em tôi Padraic Cleary, phải được giữ lại làm người quản lý điền trang Drogheda, được quyền ở lại tòa nhà của tôi và được trả hàng tháng một số tiền lương mà chỉ có cha Ralph biết được mà thôi.
Thứ bảy, trong trường hợp em tôi Padraic Cleary qua đời, thì vợ em tôi và các con em tôi được quyền tiếp tục ở tòa nhà đó và cương vị quản lý điền trang sẽ trao cho các con của em tôi theo thứ tự Rober, John, Hugh, Stuart, James va Patrick; danh sách này loại Francis.
Thứ tám, khi Padraic qua đời và đứa con cuối cùng của em tôi cũng qua đời thì các quyền lợi dành cho Padraic Cleary sẽ được chuyển sang các cháu của em tôi.
Những di tặng riêng.
Để lại cho Padraic Cleary tất cả đồ đạc trong các ngôi nhà nằm trên đất của điền trang Drogheda. Bà Eunice Smith, quản gia của tôi, được quyền ở lại cương vị hiện nay của bà với số lương xứng đáng cho đến khi nào tùy ý muốn của bà, ngoài ra trao ngay cho bà số tiền năm ngàn bảng Anh. Khi bà về hưu, trả cho bà một trợ cấp đầy đủ.
Với Minerva O” Brien và Catherine Donnelly, cả hai được quyền ở lại cương vị mình cho đến khi nào tùy ý. Trao cho mỗi người một ngàn bảng Anh ngay bây giờ và khi về hưu cả hai nhận một số tiền trợ cấp đầy đủ.
Với cha Ralph, hàng năm hưởng một số tiền là mười ngàn bảng Anh, như thế suốt cả đời, để cho cha sử dụng việc riêng không cần báo cáo.
Tờ di chúc có chữ ký hợp lệ, ghi rõ ngày tháng và có chữ ký người chứng.
Phòng của cha Ralph nhìn ra hướng Tây. Mặt trời đang lặn. Màn bụi mỏng xuất hiện vào mỗi mùa hè phủ lên cả không gian đang chìm trong yên lặng. Các tia mặt trời xuyên qua màn bụi li ti ấy không khác gì những ngón tay, tất cả sáng rực lên màu vàng ánh và màu tía.
– Hoan hô Mary! Ông nói một mình. Bà Mary ơi, tôi phải nhìn nhận là bà đã thắng tôi. Một đòn của bậc sư, tôi là người bị lừa, chứ không phải bà.
Nước mắt rơi xuống từ lúc nào làm cha Ralph không còn nhìn thấy rõ các tờ giấy đang cầm trên tay; ông vội vã đưa ra xa để tránh khỏi bị nhòa.
Mười ba triệu đồng bảng Anh. Mười ba triệu đồng bảng Anh. Đúng lắm, đó là mục tiêu mà ông nhắm đến trước thời gian ông gặp Meggie. Với sự xuất hiện của Meggie, ông đã bỏ rơi kế hoạch vì rằng ông không thể lạnh lùng tiến hành một chiến dịch mà ông biết cuối cùng truất quyền thừa kế của Meggie.
Nhưng nếu ông biết trước chính xác tài sản của con nhện già kếch sù như thế thì ông đã như thế nào? Phản ứng của ông sẽ ra sao? Ông không bao giờ tưởng tượng rằng Mary Carson có thể để lại cho ông một phần mười số tiền này, nói chi mười ba triệu đồng bảng Anh?
Suốt bảy năm, Pađy và gia đình sống âm thầm trong ngôi nhà dành cho viên quản lý. Mọi người trong gia đình làm việc cật lực cho Mary Carson? Vì cái gì? Vì khoản tiền công bủn xỉn của bà ta sao? Chưa một lần cha Ralph chứng kiến Pađy than phiền sự đối xử keo kiệt của người chị, có lẽ Pađy nghĩ rằng ông ta sẽ được đền bù lại khi Mary Carson qua đời. Pađy chịu đựng đến mức quen dần và cuối cùng yêu thương Drogheda như điền trang này cũng sẽ thuộc về ông thôi.
– Mary, bà thật là tinh quái, cha Ralph lặp lại một mình.
Lần đầu tiên kể từ thuở ấu thơ, những giọt nước mắt rơi đầm đìa trên tay ông nhưng không hề rơi lên tờ di chúc.
Mười ba triệu bảng Anh; và còn có cả khả năng trở thành Hồng Y Bricassart. Dĩ nhiên là bằng cách tước đoạt quyền thừa kế của Pađy, vợ ông ta, các con trai ông ta – và Meggie. Trời ơi, hình như bà ta đã hết sức quỷ quái thấy được cả ruột gan của mình! Nếu Mary tước đoạt công sức Pađy, một cách trần trụi, thì con đường của cha Ralph được vạch ra quá rõ ràng: ông ta sẽ cầm ngay tờ di chúc, đứng lên đi xuống bếp, và ném nó vào lò lửa không một chút do dự. Nhưng không, Mary Carson không làm thế, bà lại bảo đảm cho Paddy không túng thiếu, lại có được một cuộc sống dễ thở hơn ở Drogheda sau cái chết của bà ta, mặt khác điền trang này cũng không hẳn truất khỏi tay ông. Thu nhập các loại của điền trang và quyền sở hữu ông không được hưởng, đúng thế, nhưng ông vẫn ở trên đất đó. Vâng, ông không làm chủ cái tài sản kếch sù 13 triệu bảng Anh, nhưng ông vẫn được kính trọng và sống một cách đầy đủ. Meggie không bao giờ đói, không bị tước đoạt tất cả. Có điều là Mary Carson không tạo điều kiện cho Meggie sánh ngang vai với tiểu thư Carmichael và giới thượng lưu thuộc địa. Hoàn toàn được kính trọng, được chấp nhận trong giới giàu sang nhưng không bao giờ thuộc hẳn vào tầng lớp bên trên. Không bao giờ.
Mười ba triệu bảng Anh. Đủ điều kiện để rời bỏ Gillanbone và bóng tối vĩnh cửu, tạo được một vị trí trong hàng chức sắc của Nhà thờ, được lòng những người ngang hàng và cả với các đấng bề trên. Tất cả những điều thuận lợi ấy đến giữa lúc ông còn trẻ, còn có thể tranh thủ những gì bị bỏ dở lâu nay. Mary Carson đã biến Gillanbone thành trung tâm lãnh địa dành riêng cho Đức Tổng giám mục đại diện của Giáo hoàng. Dư âm của sự việc này sẽ vang dội đến Vatican, đó là cách trả thù của bà. Dù cho giáo hội giàu có đến đâu, mười ba triệu bảng Anh vẫn là mười ba triệu bảng Anh. Đó không phải là một số tiền có thể coi nhẹ, dù với giáo hội đi nữa. Và chính cha Ralph là người duy nhất có thể đưa tài sản kếch sù ấy về cho Nhà thờ, ông là người đã được nhìn nhận tờ di chúc; chính bà Mary Carson đoán trước điều đó, cầu Chúa đày mụ già này mục xương dưới địa ngục! Nhưng chắc chắn Pađy sẽ giận dữ, sẽ từ chối nhìn mặt và từ nay chẳng thèm nói một lời nào với ông. Nhưng dù có giận dữ, ông ấy cũng sẽ không kiện được ra tòa.
Thật sự có cần lấy một quyết định không? Quyết định ấy, cha Ralph đã biết rồi. Ngay lúc vừa đọc tờ di chúc ông đã biết sẽ phải phản ứng như thế nào. Nước mắt đã khô ráo. Cha Ralph đứng lên, nhẹ nhàng và gọn gàng như mọi khi, ông xem lại chiếc áo sơ mi bỏ vào quần đã gọn gàng chưa, rồi đến gần cửa. Ông phải đi ngay Gilly, để lấy chiếc áo dòng và các thứ khác để làm lễ tang. Nhưng trước hết, ông phải nhìn mặt Mary lần cuối.
Các cửa sổ vẫn mở toang nhưng mùi hôi thối vẫn xông lên, không có một ngọn gió nhẹ. Đi những bước dứt khoát, ông đến gần giường, nhìn xuống. Những trứng ruồi đẻ đã bắt đầu nở thành dòi, lổn ngổn trên gương mặt có nhiều nơi ẩm ướt. Bàn tay và cánh tay Mary đã sình lên, da nứt ra với những đốm màu xanh tái. Ôi lạy Chúa! Sao con nhện già lại gớm ghiếc như thế. Nhưng mụ sẽ không bao giờ thắng được Meggie của ta, không thể nào tước đoạt ở Meggie những gì không thuộc về mụ. Rất có thể ta cũng bị thiêu ở hỏa ngục kế bên mụ nhưng ta biết trước hỏa ngục dành cho mụ như thế nào: mụ mong muốn vô cùng hai chúng ta sẽ cùng nhau rục xương trong vĩnh cửu nhưng mụ sẽ vẫn thấy ta hết sức dửng dưng trước mụ.
… Cha Ralph trầm ngâm khá lâu, lâu hơn thời gian đi về nhà xứ và trở lại. Trước khi về nhà, ông đã ghé lại nhà của Harry Gough ở Gillanbone.
Harry Gough vừa ngồi vào bàn ăn, đứng dậy và đi thẳng vào phòng khách khi được chị giúp việc báo tin cha Ralph đến.
– Thưa cha, xin mời cha dùng cơm. Có thịt bò nấu nhừ với khoai tây luộc, đặc biệt thịt bò không mặn lắm.
– Không, cảm ơn Harry, tôi không thể dùng cơm với ông được. Tôi ghé qua đây để cho ông biết bà Mary Carson đã mất sáng naỵ
– Chúa ơi! Tôi mới dự buổi tiếp tân của bà tối hôm qua! Bà ta trông khỏe mạnh lắm thưa cha!
– Đúng thế. Bà ta còn rất khỏe khi tôi dìu bà lên cầu thang hồi ba giờ, nhưng hình như bà chết ngay khi nằm xuống. Bà Smith phát hiện điều đó vào lúc sáu giờ chiều hôm nay.
– Ngày mai sẽ chôn?
– Phải, chôn ngày mai.
– Nhờ cha nói cho ông Paddy biết tôi sẽ mang di chúc của bà Mary Carson đến để kịp mở ra đọc ngay sau khi mai táng. Cha cũng là một trong những người được hưởng một phần tài sản, thưa cha. Do đó tôi cũng mời cha chứng kiến lúc đọc di chúc.
– Tôi e rằng chúng ta gặp một chút rắc rối, Harry. Ông có biết không, Mary đã lập một tờ di chúc khác. Tối hôm qua sau khi rời cuộc tiếp tân, bà đã trao lại cho tôi một phong thư được khằn kín và buộc tôi, phải long trọng hứa với bà chỉ mở phong thư ấy ra sau khi tôi biết chắc bà đã qua đời. Tôi đã làm theo ý nguyện của bà và được biết phong thư ấy chứa đựng một di chúc.
– Bà Marry đã lập một di chúc khác? Không có mặt tôi.
– Hình như thế. Theo tôi nghĩ bà ta đã tính việc này từ lâu, nhưng không biết lý do nào đã thúc đẩy bà giữ kín như thế.
– Cha có mang theo di chúc đó không?
– Có.
Cha Ralph đưa tay vào áo rút ra bản di chúc được xếp rất cẩn thận và trao cho Harrỵ
Vị trưởng khế không cần tỏ ra chút tế nhị nào, ông ta đọc ngay tại chỗ. Khi đọc dứt, ông ngước lên nhìn cha Ralph. Linh mục thấy trong mắt ông ta điều mà linh mục chẳng muốn thấy chút nào: sự ngưỡng mộ, sự giận dữ rồi sự khinh bỉ nào đó.
– Thế thì xin có lời chúc mừng cha. Cuối cùng thì cha thừa hưởng trọn tất cả.
Vì không là người công giáo, ông ta tự cho phép mình nhận xét như thế với cha Ralph.
– Này ông Harry, hãy tin tôi, điều này làm cho tôi bất ngờ không kém ông đâu.
– Có phải đây là bản duy nhất?
– Theo tôi biết thì đúng thế.
– Và bà đã trao cho cha lúc khuya đêm qua?
– Vâng.
– Vậy thì tại sao cha không tiêu hủy nó đi để có thể bảo đảm cho Pađy được thừa kế những gì đáng lý thuộc quyền của ông ấy? Nhà thờ không có lý do gì yêu sách tài sản của bà Mary Carson.
Linh mục Ralph nhìn thẳng ông trưởng khế không có chút gì quỷ quyệt:
– Ồ, như thế thì không đúng đắn, Harry! Quyền sử dụng tài sản như thế nào thuộc về bà Mary Carson.
– Tôi sẽ cố vấn cho Pađy đâm đơn kiện chống lại tờ di chúc thứ hai.
– Ông có lý.
Sau câu nói đó hai người chia tay nhau. Sáng hôm sau ngay khi chưa ai đến đưa đám, cả thị trấn Gillanbone và khắp trong vùng đã biết tin tài sản của bà Mary Carson về tay ai. Ván bài đã lật ngửa, hết đường thối lui.
Cha Ralph cho ô tô dừng lại cách dãy phía sau nhà khá xa, ông bước xuống và đi chầm chậm. Các cửa sổ đều có ánh sáng dội ra. Có bóng đen nào đó ở một nơi khuất sau cây đậu tía. Cha Ralph đứng lại, giật mình rởn tóc gáy. Con nhện cái già vẫn có những cái cách riêng của bà ta để gây bất ngờ. Nhưng không, hóa ra là Meggie trong bộ quần áo đi ngựa với đôi giày ống cao đang sốt ruột chờ ông trở lại.
– Con làm cho cha hoảng sợ, ông nói cụt ngủn.
– Con xin lỗi cha. Con không muốn làm thế. Nhưng con cũng không muốn ở trong nhà với ba và các anh con. Mẹ con ở đàng nhà với hai em, đáng lý giờ này con phải cầu kinh với bà Smith, Minnie và Cat, nhưng con không muốn cầu nguyện cho bà Mary. Như thế là có tội phải không cha?
Chính vào lúc ấy cha Ralph không cho phép ông nói điều gì đó làm vui lòng linh hồn của Mary Carson.
– Cha không cho rằng đó là một tội lỗi, Meggie à. Ngược lại, chính sự giả dối mới là có tội. Cha cũng thế, cha không muốn cầu nguyện cho bà ta. Bà ấy… không tốt lắm. Thế thì nếu con mắc tội vì đã nói cho cha biết suy nghĩ của con, thì cha cũng thế, nhưng riêng trong trường hợp của cha thì tội nặng hơn. Tội bắt buộc phải yêu thương mọi người, gánh nặng ấy con không phải gánh như cha.
– Cha có khỏe không?
– Khỏe, tốt lắm, ông vừa nói vừa nhìn lên tòa nhà, sau đó là một tiếng thở dài. Cha cũng không muốn vào trong đó chút nào. Có thế thôi. Cha không muốn ở chung dưới một mái nhà với bà ta cho tới sáng và chờ đợi cho bọn ma quỉ, tối tăm, bị xua đuổi. Nếu ngay bây giờ cha thắng ngựa, con có chịu cùng cha đi dạo cho tới lúc trời sáng không?
Bàn tay của cô gái phớt nhẹ qua tay áo đen rồi để rơi xuống.
– Con cũng vậy, con không muốn vào trong đó.
– Con chờ cha một phút để cha cất chiếc áo chùng vào ôtô.
– Con đi xuống chuồng ngựa.
Lần đầu tiên, cô muốn đối diện với cha Ralph ngay trên tư thế của ông; tư thế của người lớn; còn cha Ralph thì cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ở Meggie như cảm nhận hương thơm hoa hồng ngào ngạt trong vười bà Mary Carson. Những hoa hồng. Tro của hoa hồng. Hoa hồng, đâu đâu cũng hoa hồng. Những hoa hồng, về đêm chỉ còn lại hương thơm. Hương thơm của hoa hồng. Meggie thân yêu của ta, ta đã bỏ rơi cô ta. Nhưng cô ta có hiểu không, cô ta đã trở thành một mối đe dọa? Cho nên, ta đã dẫm nát Meggie dưới đế giày tham vọng; Meggie không còn là gì khác hơn là một hoa hồng tan tác trên cỏ. Hương thơm của hoa hồng, mùi ghê tởm của Mary Carson. Hoa hồng và tro của hoa hồng.
– Tro của hoa hồng, ông thì thầm một mình khi ngồi lên lưng ngựa. Chúng ta đi thật xa, mùi thơm của hoa hồng xa cách như mặt trăng. Ngày mai, mùi thơm hoa hồng sẽ ngập tràn cả nhà.
Ông thúc gót giày vào hông ngựa, cho nó đi chầm chậm trước Meggie trên con đường chạy dọc theo bờ suối, lòng nghẹn ngào. Cho đến khi ông nghe mùi hương thơm ngào ngạt của những cụm hồng mà ngày mai đây sẽ phủ kín quan tài của bà Mary Carson, ông vẫn chưa ý thức biến cố sẽ xảy ra thức thời. Ông sẽ phải ra đi ngay. Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều xúc cảm, tất cả không thể dồn nén. Tòa thánh sẽ không để ông mốc meo ở cái xó Gilly này một ngày nào sau khi được biết nội dung tờ di chúc khó có thể tưởng tượng này. Ông sẽ bị gọi về Sydney tức thời. Ngay tức thời! Ông trốn chạy một sự đau khổ; mà lần đầu tiên ông nếm trải. Không phải là chuyện tình cờ nào đó trong tương lai lờ mờ; chuyện này sẽ xảy ra tức khắc. Và ông đã mường tượng ra gương mặt của Pađy, sự ghê tởm hiện lên ở con người tốt bụng ấy, cách né tránh để khỏi phải chạm mặt. Sau đó không bao giờ ông được tiếp đãi nồng hậu tại Drogheda nữa và ông sẽ không bao giờ gặp lại Meggie.
Nhưng rồi tiếng vó ngựa điên cuồng đã mang lại cho cha sự tự tin thường có. Như thế còn hơn, như thế còn hơn, như thế còn hơn. Ngựa phi rồi ngựa lại phi. Đúng vậy, như thế sẽ ít đau khổ hơn, thà ẩn mình trong sự an toàn của một tu phòng nào đó của tòa tổng giám mục và mỗi lúc một ít đau khổ hơn, và càng ít đau khổ hơn cho đến khi nỗi đau trong lòng tan biến. Nên chọn như thế còn hơn là ở lại Gillabone để nhìn thấy Meggie biến thành một con người khác, rồi đến một hôm phải làm phép cưới cho cô ta với một người xa lạ. Hãy để Meggie ra ngoài tầm mắt, ra ngoài suy nghĩ.
… Nhưng vậy thì, ta đang làm gì cho Meggie giữa lúc này, phi ngựa qua các lùm cây và bụi rậm, cách xa con suối? Ông không làm sao hiểu nổi lý do, chỉ nghe trong tim mình nhói đau. Không phải cơn đau so sự phản bội – Meggie không bao giờ làm chuyện đó mà chỉ là nỗi đau của sự chia ly.
Đã sửa bởi Mưa Thiên Kiều lúc 04.07.2013, 19:55.
– Cha ơi, cha ơi! Con không theo kịp cha! Đừng chạy nhanh quá, thưa cha!
Tiếng gọi của Meggie đứa cha trở về với bổn phận – trở về với thực tế. Cũng như trong một phim quay chậm, ông kéo ngược hàm ngựa để cho nó quay lại và ghìm lại tại chỗ cho đến khi con vật chịu đứng im, cha đứng đó chờ nàng đuổi kịp? Tai họa là thế đó, Meggie đuổi kịp ta không? Hai người dừng lại bên một đầm lớn nước sóng sôi sục mùi lưu huỳnh.
Cha Ralph ngồi trên một khúc gỗ ven bờ, Meggie cũng ngồi xuống theo nhưng cách một khoảng. Cô ta ngồi nghiêng một bên cốt ý có thể quan sát cha Ralph.
– Có chuyện gì đó, thưa cha?
Có cái gì đó hơi lạ, khi nghe một câu mình thường hỏi cô ta. Cha Ralph mỉm cười.
– Cha đã bán con, Meggie nhỏ bé của cha. Bán với giá mười ba triệu bảng Anh.
– Cha đã bán con?
– Một cách hình tượng. Điều đó không quan trọng lắm. Con hãy lại gần đây. Rồi đây chúng ta sẽ không còn kịp để nói chuyện với nhau nữa.
– àcha muốn nói trong suốt thời gian chịu tang chứ gì. Con không thấy có gì khác biệt giữa chuyện có tang và không có tang.
– Cha không nói đến chuyện đó, Meggie ạ.
– Hay là tại con đã lớn và người ta có thể dèm pha chuyện của chúng ta?
– Cũng không đúng như thế đâu. Chẳng qua là cha sẽ ra đi.
Lại thế đấy, thêm một cú định mệnh ngàn cân giáng vào đời cô. Không kêu la, không khóc, không nổi trận cuồng phong phẫn nộ mà chỉ hơi giật nẩy người, giống như cái gánh nặng ngàn cân ấy đặt lệch trên vai khiến Meggie mất thăng bằng. Meggie nén hơi thở, không để buông một tiếng thở dài.
– Khi nào thưa cha?
– Trong vài ngày.
– Cha ơi. Đó là điều khổ tâm cho con hơn cả sự ra đi của Frank.
– Còn với cha thì chưa bao giờ trong đời lại khổ tâm như thế. Cha không có một niềm an ủi nào. Nhưng con, ít ra cũng còn có gia đình.
– Cha có Chúa.
– Con nói hay lắm, Meggie. Con đã thật sự trưởng thành.
Nhưng Meggie thuộc hạng phụ nữ luôn biết mình muốn gì, đeo đẳng bền bỉ một mục đích cho nên cô trở lại một câu hỏi bỏ dở khi hai người phi ngựa trên con đường dài 5 cây số. Ralph ra đi, thật là khó chịu đựng nổi sự vắng mặt ấy, nhưng dù sao Meggie cũng cần đặt ra một câu hỏi.
– Thưa cha, lúc ở chuồng ngựa, cha có nói “ tro của hoa hồng”. Có phải ý cha muốn nói về màu áo của con?
– Có một phần như thế. Nhưng có lẽ cha muốn nói theo một nghĩa khác.
– Nghĩa nào?
– Thật khó để cho con hiểu, Meggie bé nhỏ của ta. Đó là việc suy nghĩ về một ý tưởng đang chết dần, không được quyền sinh sôi và cũng không được quyền nẩy nở.
– Không có một thứ gì lại không có quyền được sinh ra, kể cả một ý tưởng.
– Nhưng con biết cha định nói gì chứ?
– Có lẽ con biết.
– Không phải tất cả những gì được sinh ra đều tốt, Meggie ạ.
– Không. Cái gì đã sinh ra, thì bản chất nó đã mang cả ý muốn được tồn tại.
– Con nói như một tu sĩ dòng Tên. Con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
– Một tháng nữa thôi con đã mười bảy tuổi rồi, thưa cha.
– Con trải qua 17 năm khá vất vả. Nhưng thế đấy, những cực nhọc làm cho con người ta trở nên già dặn. Trong những lúc rảnh trí con thường nghĩ gì Meggie?
– Ồ, con nghĩ đến Jimes, Patsy, đến các anh khác của con, đến cha mẹ, nghĩ đến Hal và cô Mary. Đôi khi nghĩ đến chuyện làm sao để có con, con rất thích như thế. Và con nghĩ đến mọi thứ trên đời mà đàn ông thường vẫn đề cập. Rồi thời tiết, mưa, vườn rau, các con gà mái đẻ trứng, và nghĩ đến ngày mai con sẽ làm gì.
– Thế con không nghĩ đến chuyện sẽ lấy chồng à?
– Không, nhưng con lại nghĩ rằng phải có một người chồng nếu con muốn có con. Thật đáng tội nghiệp đứa con không có cha.
Tuy lòng quặn đau, cha Ralph vẫn mỉm cười. Meggie là hiện thân của một sự pha trộn kỳ lạ giữa hiểu biết non nớt và ý thức đạo đức cao cả. Đột nhiên, ông quay lại, nâng cằm Meggie và nhìn thẳng vào mắt cô gái. Làm thế nào đây, phải làm gì đây!
– Con… Meggie chỉ lấp lửng.
Và im lặng.
– Con không nói rằng con đã nghĩ đến cha phải không? Nếu con không cảm thấy điều đó là tội lỗi thì con đã nhắc tên cha cùng một lúc với ba của con. Như vậy, tốt hơn là cha phải đi khỏi nơi đây, con thấy đúng không? Con đã bắt đầu quá cái tuổi để nuôi dưỡng trong đầu một ý thích ngông cuồng kiểu trẻ con mặc dù con rất già dặn so với một cô gái chưa đầy mười bảy tuổi. Cha vui mừng khi thấy con biết gì về những thực tế của cuộc sống, nhưng cha lại hiểu rằng những mối tình vẩn vơ trẻ con cũng gây ra lắm đau khổ. Cha cũng từng trải qua như thế.
Meggie định nói gì nhưng lại thôi, hai con mắt long lanh như muốn khóc, nhìn xuống và lắc đầu.
– Này Meggie, đây chỉ là một chặng đường, một cột mốc dẫn con đến cuộc đời của một người đàn bà. Vài năm nữa con sẽ gặp người nào đó sau này sẽ làm chồng con; con sẽ bận rộn vô cùng để tổ chức cuộc sống. Và khi ấy nếu có nhớ đến cha thì cũng chỉ là nhớ đến như một người bạn trước đây đã giúp mình trải qua cơn khủng hoảng của thời nhỏ. Điều con phải tránh là ước mơ lãng mạn về cha để trở thành thói quen.
Cha không có quyền đối xử với con như một người chồng . Cha không bao giờ nhìn con trong hướng ấy. Meggie, con hiểu lời cha chứ? Khi cha nói cha yêu con, không phải với tư cách một người đàn ông. Vì thế mà con không được mơ mộng về cha. Cha sẽ đi và ít hy vọng có thời giờ trở về Drogheda này, dù là một cuộc thăm viếng bình thường.
Hai vai của cô gái vẫn cụp xuống như thể cái sức nặng từ trên đè xuống quá mức chịu đựng, nhưng Meggie vẫn ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt cha Ralph.
– Con không mơ mộng nữa đâu, cha đừng lo. Con biết cha là linh mục.
– Con biết không, cha không hề nghĩ rằng mình đã chọn lầm sứ mệnh. Nó đã thỏa mãn trong cha một nhu cầu mà không ai có thể làm thỏa mãn được, kể cả con.
– Con biết. Con nhận ra điều đó khi chứng kiến cha hành lễ. Cha có quyền lực. Con tin rằng lúc ấy cha cảm nhận hoàn toàn rằng mình hòa đồng với Đức Chúa Trời.
– Ta nghe rõ từng hơi thở nín lại trong nhà thờ, Meggie ạ. Mỗi ngày, ta chết đi và mỗi sáng ta sống lại khi làm lễ. Có phải chăng chính vì ta là một đấng chăn chiên được Chúa lựa chọn hay vì ta cảm nhận được từng hơi thở bị nén lại và ta đoán được uy quyền của ta đối với những linh hồn tồn tại?
– Điều ấy có gì là quan trọng đâu cha? Như thế đó và chỉ thế thôi?
– Rất có thể điều đó không quan trọng đối với con nhưng với ta thì khác. Ta hoài nghi, hoài nghi.
Nhưng rồi Meggie trở lại điều cô tha thiết nhất.
– Con không biết thiếu cha con sẽ sống ra sao. Bắt đầu là Frank, bây giờ đến cha. Với Hal thì khác, ít ra con biết rằng Hal đã chết và sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng cha và Frank đều còn sống! Con sẽ luôn tự hỏi hai người thân thiết nhất đời con ra sao, đang làm gì, mọi chuyện có tốt đẹp cả không, con có giúp gì cho họ không? Con cũng cần biết cha có còn sống không nữa chứ.
– Cha cũng có những băn khoăn ấy Meggie ạ, và cha biết rằng Frank cũng thế thôi.
– Ồ không đâu! Frank đã quên chúng ta. Rồi cha cũng thế thôi, cha sẽ quên chúng con.
– Cha mãi mãi không bao giờ quên con, Meggie, mãi mãi cho đến khi cha còn sống trên cõi đời này. Và đó sẽ là một hình phạt cho cha khi được sống lâu, thật lâu. Đã đến lúc chúng ta từ biệt nhau, Meggie. Chúng ta sẽ không còn có dịp gặp riêng như thế này nữa.
– Nếu cha không phải là linh mục, cha có lấy con làm vợ không?
Nghe nhắc nhở lại tâm trạng cũ, cha Ralph xao xuyến lạ lùng:
– Đừng có lúc nào cũng gọi ta luôn miệng là cha! Meggie có thể gọi ta là Ralph.
Lời nhắc nhở ấy của cha Ralph không là câu trả lời mà Meggie chờ đợi.
Mặc dù áp sát người vào Meggie, ông vẫn không có ý định ôm hôn. Meggie ngước lên nhìn ông đang chìm dần trong bóng đêm dày đặc; trăng đã khuất từ bao giờ. Ralph cảm giác hai đầu nhọn nhỏ nhắn trên ngực Meggie chạm nhẹ vào người ông; một thứ cảm giác kỳ lạ, bối rối. Càng bối rối hơn nữa là Meggie đã áp sát người vào Ralph một cách buông thả của người vợ hằng đêm âu yếm chồng. Rất tự nhiên, hai tay Meggie bấm vào cổ Ralph và ôm Ralph siết mạnh.
Chưa bao giờ cha Ralph đặt lên môi phụ nữ một cái hôn yêu đương nào, ngay cả lúc này đây cũng không muốn như thế. Một chạm nhẹ dịu dàng trên má, một cái siết vội vã giống như những điều mà Meggie thường chờ đợi ở cha ruột mình trước khi ông đi xa. Meggie vừa nhạy cảm lại vừa kiêu hãnh. Cha Ralph vô tình xúc phạm đến cô khi đón nhận một cách lạnh lùng những ước mơ sâu kín nhất mà cô hằng ôm ấp. Đúng thế, cũng như cha Ralph, Meggie mong chấm dứt ngay cái giây phút từ biệt này. Liệu rằng mình có được chút an ủi nào không khi biết được cha Ralph còn chịu nhiều đau khổ hơn trong phút giây này? Khi ông nghiêng đầu xuống hôn lên má Meggie, cô đã nhón chân lên và phải chăng là do tình cờ, môi của Meggie chạm qua môi của Ralph. Đầu cha bật ngược ra sau như vừa nếm phải nọc độc của con nhện; nhưng rồi nhớ sực lại rằng mình sẽ mất Meggie vĩnh viễn, cha Ralph lại cúi đầu sát Meggie, định nói điều gì đó với đôi môi dễ thương và mím chặt ấy. Còn Meggie cố gắng để trả lời, đôi môi hé mở. Cái cơ thể trẻ trung ấy bỗng nhiên như mất đi tất cả những xương thịt, biến thành một thứ chất lỏng, một phần của những bóng đêm ấm áp và tan biến vào đó. Một tay Ralph choàng qua thân người Meggie, bàn tay còn lại, Ralph vuốt ve mái tóc và gáy, giữ cho gương mặt cô ngước nhìn lên, như sợ rằng Meggie có thể thoát đi mất vào ngay giây phút ngắn ngủi này trước khi ông kịp khắc ghi vào tâm khảm sự hiện diện kỳ ảo của Meggie.
Meggie đó nhưng không phải là Meggie, quá xa lạ để mà quen thuộc vì rằng Meggie của cha Ralph chưa là phụ nữ, chưa mang đến cái cảm giác của người phụ nữ và không bao giờ là một phụ nữ đối với ông. Cũng như không thể nào ông là đàn ông đối với cô.
ànghĩ đã chiến thắng những giác quan đang bối rối. Cha Ralph gỡ hai tay đang choàng cổ ông, đẩy nhẹ Meggie ra và tìm cách nhìn vào đôi mắt của cô trong bóng đêm. Nhưng Meggie cúi mặt xuống, từ chối nhìn cha Ralph.
– Đã đến lúc chúng mình phải rời khỏi đây.
Không một lời, Meggie bước đến gần con ngựa, leo lên lưng ngồi chờ; thường khi thì cha Ralph ngồi sẵn để chờ Meggie.
Đúng như cha tiên đoán, tòa nhà ở Drogheda ngập tràn hoa hồng. Các vườn hồng chung quanh đều tập trung hoa về đây. Cha Ralph đã làm lễ Misa với những lời lẽ mà người này thì cho rằng ông đã mỉa mai, người khác thì cho rằng giọng nói ấy chứa đựng đau xót chân thành.
Sau đó chiếc quan tài được đặt lên chiếc xe đẩy thấp. Không ai chịu đưa vai vào khiêng thi hài của bà Mary Carson. Và cũng không có ai tiếc thương khi nhìn thấy hai cánh cửa hầm mộ khép kín lại. Thế là mọi người có thể hít thở tự nhiên.
Trong khi khách khứa tập trung ở gian phòng lớn để ăn lót dạ hay trò chuyện, ông chưởng khế Harry Gough mời Pađy và gia đình, cha Ralph, bà Smith và hai chị giúp việc đến phòng khách.
Vốn người nhân từ tốt bụng, Pađy đã khóc chị, còn bà Fiona, vợ Pađy, thì nét mặt vẫn không thay đổi, như thể kkhông chú ý đến chuyện gì đã xảy ra.
– Pađy, tôi đề nghị ông phản đối tờ di chúc – Harry Gough tuyên bố sau khi đọc trọn văn bản bằng một giọng khô khan và bất mãn.
– Đúng là một con mụ già thối tha và quỷ quái! Bà Smith buột miệng kêu lên.
Mặc dù bà thương cha Ralph nhưng tình cảm của bà Smith vẫn nghiêng về phía gia đình họ Cleary. Dòng họ này đã mang đến cho đời bà niềm vui rộn rã.
Paddy lắc đầu.
– Không, ông Harry! Tôi không làm gì cả. Tài sản này là của chị tôi và chị tôi có toàn quyền quyết định theo ý bà. Nếu chị tôi muốn để lại tất cả cho Nhà thờ thì chúng tôi phải cúi đầu trước ý muốn của bà. Tôi không thể nói dối rằng tôi hoàn toàn không hề thất vọng nhưng tôi chỉ là một người chất phác, cho nên như vậy lại tốt hơn. Tôi thành thật nói rằng tôi không ham nhận trách nhiệm nặng nề cai quản một điền trang rộng bao la như Drogheda.
– Ông không hiểu gì hết Pađy ạ – Harry Gough nói lại bằng cách nhấn mạnh từng lời một như nói với trẻ con – Không phải chỉ có Drogheda, điền trang chỉ là một phần rất nhỏ trong số tài sản mà chị của ông đã để lại. Bà ấy là cổ đông có quyền kiểm soát cả trăm công ty loại lớn; bà còn có những nhà máy đúc thép, những mỏ vàng, hãng Michar Limited mà trụ sở là một tòa nhà chín tầng ở Sydney. Bà chị ông là người giàu có nhất ở Úc! Thật kỳ lạ, chính bà đã nhờ tôi liên hệ với các giám đốc Michar Limited ở Sydney chỉ mới cách đây không đầy một tháng với mục đích xem lại tiền bạc của bà hiện có là bao nhiêu. Vào lúc bà qua đời, tài sản của bà lên tới mười ba triệu bảng Anh.
– Mười ba triệu bảng! Pađy lặp lại con số với giọng xa xôi như khi người ta nhắc tới cái khoảng cách từ mặt đất tới mặt trời, một sự đánh giá không tài nào hình dung nổi. Thế đấy, coi như vấn đề đã giải quyết, Harry. Tôi dứt khoát không muốn đảm trách những công việc quá to lớn ấy.
– Không có công việc to lớn nào phải đảm trách, Pađy! Ông không hiểu à? Với những tài sản như thế sẽ tự quản lý lấy! Ông hoàn toàn khỏi phải quan tâm tới, có hàng trăm nhân viên để lo việc này. Paddy, ông hãy kiện lại tờ di chúc này, tôi tha thiết đề nghị với ông như vậy. Tôi sẽ giới thiệu với ông những luật sư giỏi nhất nước và tôi sẽ hỗ trợ đến cùng, dù phải đến đến tận Hội đồng cơ mật.
Pađy bỗng nhớ lại rằng gia đình ông cũng có quyền phát biểu trong việc này, ông quay sang Bob và Jack, đang há hốc miệng, ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài cẩm thạch Ý.
– Này các con, các con nghĩ thế nào? Các con có muốn tìm cách túm lấy cái món béo bở… mười ba triệu bảng của cô Mary không? Nếu các con muốn, ba sẽ kiện phản đối di chúc này, còn không thì ba sẽ rút lui.
– Nhưng dù thế nào thì chúng ta vẫn được quyền tiếp tục sống ở Drogheda, trong di chúc cũng có nói rõ điều đó phải không ba? – Bob hỏi.
– Không ai có quyền đuổi các cậu ra khỏi Drogheda cho đến khi nào ba các cậu còn một người con người cháu ở đây, Harry giải thích.
– Chúng ta sẽ ở đây, trong ngôi nhà lớn với bà Smith và Minnie, Cat. Những người này phục vụ chúng ta và chúng ta lại nhận một số tiền lương cao – Pađy thêm vào, quá sung sướng và hài lòng về sự may mắn của mình và quên đi nỗi bất hạnh.
– Vậy thì còn đòi hỏi gì hơn nữa? Bob hỏi em mình. Em có đồng ý không?
– Với em, như thế là vừa. Jack trả lời ngắn gọn.
Cha Ralph lòng dạ bồn chồn. Không kịp thay bộ đồ làm lễ, ông cũng không kịp ngồi; không khác một pháp sư đẹp và hắc ám; ông đứng trong bóng tối ở cuối phòng, hai tay đút vào áo choàng màu đen; nét mặt sững sờ. Trong tận đáy sâu của tôi mắt xanh xa xôi, đang dồn sự phiền muộn và nỗi kinh hoàng. Sự trừng phạt mà ông chờ đợi một cách giận dữ và khinh bỉ, cuối cùng đã không xảy ra. Pađy đã đặt tất cả trên một mâm bạc, đầy thiện chí, dâng tặng ông lời cảm ơn ông đã lo giùm gánh nặng cho dòng họ Cleary.
– Còn bà Fiona và Meggie thì sao? Linh mục xen vào, lời nói khô khan hướng về phía Pađỵ Phải chăng ông không coi trọng lắm phụ nữ trong gia đình nên không hỏi ý kiến của những người ấy?
– Vậy Fiona, em có ý kiến gì? Paddy lo lắng hỏi.
– Em tuân theo ý kiến của anh, Paddy. Phần em thì sao cũng được.
– Con không cần 13 triệu bảng của bà ta, Meggie trả lời, mắt nhìn chăm chăm cha Ralph.
– Như thế, coi như kết thúc vụ này, Harry – Pađy quay lại nói với viên chưởng khế – Chúng tôi không muốn kiện chống lại tờ di chúc. Tòa thánh cứ thừa hưởng tiền của bà Marry, như thế là rất tốt.
Harry đập hai tay vào nhau.
– Trời đất ơi, tôi đau tận ruột gan khi nhìn thấy ông bị trấn lột.
– Tôi cảm ơn ngôi sao bổn mạng của tôi, Pađy nhỏ nhẹ nói. Nếu không có chị Mary của tôi, thì bây giờ tôi còn phải làm thuê làm mướn cho người này, người nọ để sống ở Tân Tây Lan.
Trước khi rời phòng khách, Paddy gặp cha Ralph, bắt tay linh mục trước bao nhiêu người chăm chú theo dõi từ nãy giờ.
– Thưa cha, xin cha đừng nghĩ rằng chúng tôi có ý nghĩ bất bình gì đối với cha. Suốt cả chiều dài của cuộc đời bà, Mary không hề để cho một ai ảnh hưởng mình, dù người đó là linh mục, em hay chồng. Cha hãy tin tôi và cha cũng rất tốt đối với chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ quên.
Mặc cảm tội lỗi. Gánh nặng. Suýt chút nữa cha Ralph quên nằm bàn tay sần sùi mà Pađy đã chìa ra nhưng bộ óc của cha đã kịp giành lại phần thắng; cha Ralph bắt tay và siết thật mạnh, mỉm cười khó nhọc.
– Cám ơn Paddy. Hãy tin chắc rằng tôi sẽ theo dõi sát không để cho gia đình ông thiếu hụt bất cứ thứ gì.
Cha Ralph đi ngay trong tuần lễ ấy và không hề trở lại thăm Drogheda. Ông dành vài ngày để sắp xếp một vài thứ lặt vặt và đi thăm các gia đình công giáo trong vùng, ngoại trừ Drogheda.
Linh mục Watkin Thomas từ xứ Wales tới, thay thế đảm trách giáo xứ Gillanbone, còn cha Ralph de Bricassart trở thành thư ký riêng của tổng giám mục Gluny Dark. Nhưng công việc của cha rất ít; cha có hai người trợ lý. Cha được giao nhiệm vụ xem lại sản nghiệp của bà Mary Carson gồm những gì và giá trị thật sự bao nhiêu vì lợi ích của Tòa thánh.