Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai

Chương 22

Tác giả: Colleen McCulough

Sau khi chuẩn bị xong xuôi cho lễ thành hôn, Luke nói với vợ sắp cưới:

– Em yêu, anh nghĩ ra sẽ đưa em hưởng tuần trăng mật ở đâu rồi.

– Ở đâu anh?

– Ở miền bắc Queensland. Trong khi em ở tiệm may, anh có nói chuyện với vài tay trong quán rượu Imperial. Họ có nói cho anh biết ở cái xứ trồng mía ấy rất dễ kiếm tiền đối với một người khỏe mạnh không sợ lao động như anh.

– Nhưng anh đã có một việc làm tốt ở đây rồi!

– Một người đàn ông biết tự trọng không thể sống bám vào gia đình vợ. Anh muốn chúng ta kiếm thật nhiều tiền để mua một miếng đất ở Queensland. Anh muốn việc đó thực hiện trước khi anh đã quá già không còn khả năng nghĩ đến nữa. Khi không có trình độ văn hóa thì khó mà tìm một vị trí trong xã hội tốt, nhất là trong cuộc khủng hoảng hiện nay. Nhưng ở Queensland đang thiếu lao động, anh sẽ làm ra tiền gấp mười lần hơn ở Drogheda này.

– Bằng cách nào?

– Chặt mía.

– Chặt mía à? Đó là công việc của một người cu ly mà!

– Không đâu, em lầm rồi. Những người cu ly quá nhỏ con để đạt năng suất của những công nhân da trắng và em cũng dư biết luật lệ ở Úc không cho nhập cư những người da đen và da vàng đến đây tìm việc làm dù với một đồng lương thấp hơn chúng ta. Người ta sợ rằng họ sẽ lấy mất bánh mì của người Úc. Hiện nay công nhân chặt mía đang thiếu, do đó làm công việc này có rất nhiều tiền. Rất ít người to lớn và khỏe mạnh có đủ sức làm. Anh thì đủ sức.

– Có phải ý anh muốn nói chúng ta sẽ sống luôn ở bắc Queensland?

Meggie nhìn Drogheda qua cửa kính. Những cây khuynh diệp cao lớn, xa xa là bãi chăn cừu và rừng cây. Thế là ta sẽ không còn sống ở Drogheda nữa, có nghĩa là sẽ ở một nơi nào đó mà Đức cha Ralph sẽ không bao giờ tìm gặp được. Thế là ta vĩnh viễn không gặp lại Ralph mà gắn chặt cuộc đời mình với một người xa lạ đang ngồi trước mặt. Không còn khả năng trở lại với quá khứ chăng?

Đôi mắt của Meggie biểu lộ một nỗi buồn không cần che giấu, nhưng Luke không thèm chú ý đến. Bất cứ người phụ nữ nào dù có dịu dàng và đẹp như Meggie Cleary cũng không đủ sức lèo lái anh tạ

Đầy tự tin, Luke đi thẳng vào vấn đề. Có những lúc cần sự khéo léo, mưu mẹo nhưng trong trường hợp này, theo anh ta sự thô bạo có ích hơn.

– Meghann, anh hơi cổ lỗ.

– Thật à?

Meggie nhìn Luke tò mò. Cậu hỏi ngược lại của Meggie hàm ý nhưng có sao đâu?

– Đúng thế, Luke nói tiếp. Theo anh sau khi cưới nhau, tất cả tài sản của người vợ thuộc về người chồng, cũng như của hồi môn xưa kia. Anh biết em có chút đỉnh tiền, do đó anh thấy cần phải làm đám cưới ngay từ bây giờ. Sau khi chúng ta chính thức sống với nhau, em sẽ ký các giấy tờ cần thiết, số tiền của em thuộc về anh. Anh nghĩ rằng nói trước các ý định của anh với em như vậy là thẳng thắn hơn; em còn thời giờ để tự do chấp nhận hay từ chối.

Trong suy nghĩ Meggie không hề tính chuyện giữ riêng số tiền ấy mà vẫn nghĩ một khi trở thành vợ Luke nàng sẽ giao tất cả cho chồng. Phần đông các cô gái Úc đều như thế, ngoại trừ vài trường hợp chịu ảnh hưởng nền giáo dục tinh tế hơn thì lại khác. Đa số tự coi mình là nô lệ của chồng như nô lệ với lãnh chúa hay một ông chủ nào đó. Fiona và các con luôn luôn lệ thuộc Pađy và từ khi chồng chết, Fiona chuyển giao quyền cho Bob, người kết vị. Người đàn ông làm chủ tiền, nhà, vợ và các con. Meggie không bao giờ có ý định đặt lại vấn đề.

– Ồ! Em đâu có biết rằng việc ký các giấy tờ là cần thiết, Luke. Em chỉ nghĩ tất cả những gì của em đương nhiên trở thành của anh sau ngày cưới.

– Xưa kia đúng là như thế nhưng những thằng chính khách ngu đần ở Canberia đã thay đổi mọi thứ khi chúng nhìn nhận quyền bầu cử của phụ nữ. Anh muốn rằng mọi chuyện đều rõ ràng và đâu ra đó giữa chúng ta, Meghann. Chính vì thế mà anh muốn em biết rõ ngay từ bây giờ mọi chuyện sẽ như thế nào.

– Nhưng em chẳng thấy có gì bất tiện cả Luke à, Meggie cười nói.

– Em có bao nhiêu tiền tất cả?

– Hiện giờ, mười bốn ngàn bảng. Ngoài ra em nhận thêm hằng năm hai ngàn bảng nữa.

Luke reo lên như thán phục:

– Mười bốn ngàn bảng! Thế là nhiều tiền quá, Meghann. Đúng là anh nên trông coi số tiền này. Tuần tới chúng ta sẽ đi gặp ông giám đốc ngân hàng và em nhớ nhắc anh báo với ông ta rằng từ nay tất cả tiền chuyển vào trương mục của em đều phải chuyển thẳng vào tên anh. Em biết không, anh sẽ không đụng một đồng xu, số tiền dành dụm ấy sẽ giúp chúng ta sau này mua một trang trại. Những năm tới, cả hai chúng ta sẽ làm việc cật lực và tiết kiệm từng đồng xu chúng ta làm ra. Đồng ý chứ?

– Vâng, Luke – Meggie tán đồng

Bình luận