Phó Tinh Thần thiếu chút nữa gật đầu.Rốt cuộc Giang Dạ làm này hết thảy, thoạt nhìn như chỉ muốn đưa cô lên giường làm ấm chăn.
Cằm cô nhẹ nâng một chút, thiếu chút nữa liền hạ xuống may mắn khống chế được chính mình, sau đó trầm mặc không nói.
Chiếc khăn giấy có chữ ký nằm ở bồn rửa, lẻ loi, chỉ cần một cơn gió nhẹ, là có thể đem nó thổi bay.
Nhưng Phó Tinh Thần không đi lấy, cô nhìn chằm chằm hai chữ “Giang Dạ” vài giây, sau đó thở nhẹ, hạ quyết tâm rất hơn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cho dù Mạc Văn Ngữ là người ngoài cuộc, đều nhìn ra manh mối.
Vốn dĩ không khí đang hài hòa, nháy mắt cứng đờ.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng truyền đến bước chân người đi qua đi lại, Phó Tinh Thần một bên chờ Giang Dạ cho cô một lời giải thích, một bên lại lo lắng sẽ có người vọt vào.
Hô hấp của cô rất nhẹ, sợ hãi lại khẩn trương, như đang lén lút làm chuyện xấu.
Giang Dạ cười nhạt một tiếng, sau đó nhưng lúc Phó Tinh Thần khẩn trương lại xấu hổ giơ ngón tay lên, ngón cái cùng ngón trỏ nắm cà vạm.
Kịch bản giống đêm qua như đúc.
Đồng tử Phó Tinh Thần co lại, cảm thấy sinh mệnh chính mình đang bị uy hiếp, trước khi động tác tiếp theo của anh tiếp tục nhanh tay mơ miệng: “Không cần cởi!”
Ngữ khí có chút gấp, thanh âm cũng tự giác cao lên vài phần, “Tôi nhớ tới sự kiện hai năm trước.”
Ý Phó Tinh Thần chỉ, là lúc cô té xỉu Giang Dạ đã mang cô đi khách sạn.
Lần đầu tiên hai người quen biết, chính là lần hiến máu không thành công dẫn đến ngất xỉu.
Tầm mắt Phó Tinh Thần không tự giác mà xẹt qua bả vai anh, cô còn nhớ rõ đêm qua, ngón tay chính mình tiếp xúc với da thịt kia.
Gấp gáp, khiến cho người ta tim đập mặt đỏ.
Phó Tinh Thần hít sâu cố gắng che dấu tiếng tim đập của mình, cô căng da đầu tiếp tục nói: “Lần đó cắn anh là không đúng.”
Giang Dạ giương mắt nhìn cô: “Còn có?”
…… Còn có?
Xin lỗi không đủ…… Nếu không bồi thường thêm tiền thuốc men?
Phó Tinh Thần cảm thấy Giang Dạ không phải là loại người chú ý đến món tiền nhỏ nhặt đó, cho nên trong lúc nhất thời không có thể lý giải anh còn muốn nghe cái gì, cách vài giây, cô mới thử tính mà nói: “Nếu không, tôi cho anh cắn trả?”
Giang Dạ khóe môi hướng lên trên giơ giơ lên, “Tiểu mỹ nữ, em chỉ cắn, là cắn nơi nào?”
Phó Tinh Thần: “……”
Đậu má.
Anh cư nhiên là muốn muốn cắn!
Phó Tinh Thần đem tay áo hướng xắn lên một vòng sau đó duỗi đến trước mặt anh, biểu tình dứt khoát kiên quyết như dũng sỹ sắp hi sinh.
Cánh tay của cô mảnh khảnh, làn da trắng nõn bóng loáng, tầm mắt Giang Dạ ở trên cổ tay cô, “Anh đây ăn nhiều mệt.”
Phó Tinh Thần trầm mặc, còn chưa thể lý giải hết lời nói anh, vai trái đã bị tay anh áp xuống, sau đó bị lôi về phía trước, trên vai tê rần.
Giang Dạ hạ miệng không nhẹ, Phó Tinh Thần lại hoàn toàn không có phòng bị, đột nhiên bị anh cắn một phát, đại não hoạt động, hốc mắt ửng đỏ.
Tay phải của cô vẫn còn vươn về phía trước, liền đứng thẳng tắp ở nơi đó, trong lúc nhất thời đã quên thu lại.
Cũng không biết qua bao lâu, suy nghĩ của cô mới bị Giang Dạ trả về.
Anh đã đi ra nửa bước, trên miệng còn mang theo rất dòng nước nhỏ, hơi mỏng một tầng, đỉnh đầu ánh đèn chiếu đến sáng rực, anh sau này nhẹ lại gần một chút, “Vốn dĩ cũng không muốn cho em biết sự việc kia.”
Đối với một cô gái, loại sự tình này xử lý không tốt, khả năng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.
Bất quá gan Phó Tinh Thần rất lớn, hai năm đi qua, như đá chìm đáy biển, cuối cùng nửa điểm gợn sóng cũng không có.
Hốc mắt Phó Tinh Thần có chút hồng, nước mắt ở hốc mắt xoay vài vòng, cô dùng sức chớp vài cái, “Vậy sao bây giờ anh lại muốn tôi biết?”
Toàn bộ quá trình, người nhắc nhở cô chuyện này là Đường Ngộ, khả năng chỉ là ống truyền tin.
“Chính là muốn cho em biết, nếu anh thật sự muốn cùng lên giường cùng em, không cần chờ tới hôm nay.”
Phó Tinh Thần không thể phản bác.
Hơi động đầu óc, cô liền biết Giang Dạ nói không phải không có lý.
Không nói cái khác, nếu thật sự nghĩ đem cô lên giường, anh từng có không ít cơ hội.
Không biết Giang Dạ cảm thấy cô là người không có đầu óc hay không, ngón trỏ ở trên trán nhẹ gõ hai cái ” Em đã gặp qua người nào xảy ra tình một đêm, lại muốn bồi dưỡng tình cảm?”
Phó Tinh Thần cảm thấy trọng điểm của Giang ở nửa câu nói phía sau.
Ý tứ Giang Dạ đã rất rõ ràng.
EQ Phó Tinh Thần không phải thấp đến độ nghe không hiểu, cô chỉ là không thể lý giải, một người như anh, rốt cuộc là coi trọng cô ở điểm nào.
Diện mạo…… Lớn lên tuy đẹp nhưng không đến mức khuynh quốc khuynh thàn, nếu muốn tìm người đẹp hơn cô thì có cả đống.
Tính cách càng không cần phải nói, nếu Giang Dạ không phải kiểu M, hẳn không đến mức thích bị ngược đãi.
Phó Tinh Thần có chút đau đầu mà đè đè ấn đường, không đợi cô hỏi rõ Giang Dạ thích cô ở điểm nào, Giang Dạ đã cầm điếu thuốc ra cửa, đứng cạnh cửa có chút hàm hồ mà mở miệng: “Bên ngoài lạnh lẽo, em đi vào trước.”
“Vậy còn anh?” Phó Tinh Thần theo bản năng mở miệng hỏi.
Giang Dạ ngừng ở cửa, cửa toilet đã bị anh mở ra một khoảng, anh không tiếp tục nói, giơ tay chỉ điếu thuốc trong miệng: “Anh đi bình tĩnh lại tâm tình.”
Phó Tinh Thần: “……”
Nên bình tĩnh rõ ràng là cô.
Lúc Phó Tinh Thần trở về, ghế lô đã mở thêm một bàn.
Lần này cô thay thế vị trí Giang Dạ, Đường Ngộ ngồi ở đối diện, bên tay trái cô là Đường Mộ Bạch, bên tay phải là thiếu gia nhà giàu không biết tên.
Không biết tên thiếu gia kia đang hát bài hát nào trên internet, Phó Tinh Thần nghe được từ ngữ mơ hồ, tầm mắt cô giao với người đối diện, sau đó lại yên lặng mà thu trở về.
Tiền Giang Dạ đang có khả năng sẽ không giữ được.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo —— Phó Tinh Thần cùng Đường Ngộ là đồng đội ngu như heo đó.
Phó Tinh Thần không có tư cách ghét bỏ Đường Ngộ, bởi vì từ khi khai bài đến bây giờ, một lá bài cô cũng chưa đánh ra.
Cô hướng chỗ rẽ bên kia xem xét vài lần, khoảng cách cô trở về ghế lô đã qua bốn năm phút đồng hồ, Giang Dạ còn chưa trở về.
Phó Tinh Thần cảm thấy mười lá bài trên tay đang cười nhạo cô, cô thất thần mà hợp ở cùng nhau, bên trái là Đường Mộ Bạch cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, bên phải là thiếu gia không biết tên đang ca hát.
Phó Tinh Thần đánh đại một hai lá, Giang Dạ rốt cuộc đã trở lại.
Trên người anh mang theo mùi thuốc lá nồng đậm, còn có khí lạnh ở bên ngoài, tới gần nhìn lá bài trong tay Phó Tinh Thần vài lần, sau đó nhìn lướt qua những lá bài đã ra, thấp giọng hỏi cô: “Em cùng Đường Ngộ?”
Thấy Phó Tinh Thần gật gật đầu, Giang Dạ tùy tiện ngồi xuống ghế, anh cùng Phó Tinh Thần ngồi song song nhau, rút mấy lá bài trong tay cô đưa ra.
Phó Tinh Thần đối với loại hoạt động này không có nhiều hứng thú, xem cũng xem đến cái hiểu cái không, cô nâng cằm nhìn, đến phiên ai ra bài, liền đem lực chú ý đặt ở người đó.
Hai phút qua đi, Giang Dạ cùng Đường Ngộ thắng.
Hai người kia bày ra vẻ mặt đau khổ, thiếu gia kia hát không ra hơi, Giang Dạ cầm lấy áo khoác tây trang, “Mọi ngừơi tiếp tục, hôm nay thua tính tôi, tôi đi về trước.”
Anh nói xong nhìn Phó Tinh Thần một cái, “Đi thôi.”
Phó Tinh Thần vội vàng đứng dậy, hướng vài người khác nói “Lần sau gặp”, vội vàng chạy nhanh theo Giang Dạ ra cửa.
Tây Giao hoa đình.
Lúc Giang Dạ chở Phó Tinh Thần đưa về tới, đã là 10 giờ tối, Phó Hinh Vân cùng Hoắc Chấn Hưng đã đi vào giấc ngủ, Phó Tinh Thần mở cửa, đổ ly nước ấm đặt ở một bên, sau đó cầm lấy di động xem tin nhắn Mạc Văn Ngữ.
Cũng không có việc gì, chỉ đơn giản hỏi cô về tình hình xem mặt hôm nay.
Phó Tinh Thần tránh nặng tìm nhẹ, đem cuộc nói chuyện với Giang Dạ lượt bỏ, chỉ đã phát câu: “Ký tên đã có muốn thì tới lấy.”
Đầu kia một hồi lâu mới hồi: “Vậy cậu có hôn anh ấy không?”
“……”
Phó Tinh Thần uống miếng nước, nhiệt độ còn chưa giảm, vào yết hầu có chút nóng, cô nhíu nhíu mày, “Không có.”
Mạc Văn Ngữ rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Phó Tinh Thần: “Ha hả.”
Một tuần qua đi, công việc Phó Tinh Thần vội hơn không ít.
Phim mới Trì Minh phim mới bắt đầu quay, thời điểm khai máy, cùng Cố Niên gặp mặt, đều vào thứ tư.
May mắn một cái là buổi tối, một cái là buổi chiều.
Tưởng tượng sắp được gặp Cố Niên, Phó Tinh Thần liền nói không ra hơi.
Nguyên nhân khẩn trương, vì cô cũng chỉ là một fan hâm mộ, tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm xúc như vậy.
Mấy ngày qua, fan Phó Tinh Thần không giảm còn tăng, fans đã đột phá tới hai trăm vạn.
Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm con số kia, một phương diện cảm thấy không thể tưởng tượng, một phương diện lại bắt đầu bội phục những người trên mạng.
Có thể là thời đại thay đổi, cô đã không theo kịp trào lưu của giới trẻ.
Buổi chiều thứ tư, Mạc Văn Ngữ lái xe đưa Phó Tinh Thần đi tới quán cà phê.
Phó Tinh Thần như tiêm máu gà, ngày thường chạm vào xe liền ngủ thẳng cẳng, lần này ý thức thanh tỉnh không được, đôi mắt đóng chưa tới vài giây lại mở.
Thật sự nhàm chán.
Phó Tinh Thần lấy ra di động đăng nhập Weibo, dùng nick vạn fan đăng vài dòng ——
Hôm nay nhìn thấy nữ thần sao?
Phát xong Weibo, cô rời khỏi nick, trở lại nick phụ của mình, quạnh quẽ vắng vẻ.
Quả nhiên là không có đối lập liền không có thương tổn.
Phó Tinh Thần vừa thấy, tức khắc cảm thấy số fan không vừa mắt, cô nhíu mày nhìn chằm chằm di động bộ dáng khó coi khiến Mạc Văn Ngữ cười một tiếng, “Làm sao vậy?”
Phó Tinh Thần chỉ chỉ số fan: “Nghe nói, cậu mua cho tớ không ít fan?”
“Không nhiều lắm, chỉ năm mươi vạn.”
Phía trên số lượng fan đã tiềan tới hàng vạn, bất quá phía trước hàng số “Vạn” kia, là hai con số Ả Rập chói lói ——51.
Trách không được nich phụ của cô quạnh quẽ như vậy.
Phó Tinh Thần có chút buồn bực, hơn nữa loại này buồn bực cảm xúc vẫn luôn dâng trào đến khi Mạc Văn Ngữ đem xe ngừng ở cửa quán cà phê.
Cô ngựa quen đường cũ mà đem đai an toàn cởi bỏ, Mạc Văn Ngữ không có biện pháp ở với cô tới tận khi mở máy, lúc cô xuống xe đưa qua một trà giải rượu, không yên tâm mà dặn dò: “Nhớ rõ phải giữ khoảng cách với đạo diễn Trì, đừng làm cho paparazzi bắt được cơ hội chụp lén.”
Phó Tinh Thần “Ừ” một tiếng.
Mạc Văn Ngữ: “Vẫn là câu nói kia, nếu nhịn không được muốn đánh Trình Miểu, nhớ rõ tìm chỗ ít người.”
Phó Tinh Thần quay đầu cười vẫy vẫy tay với cô nàng, thấy cô nàng đóng cửa xe, nhấc chân đến gần quán cà phê.
Đến trước cửa, Phó Tinh Thần mới áp xuống được cảm xúc khẩn trương, cô nhẹ xoa vài ngón tay, sau đó đi theo người phục vụ hướng về bên trong.
Cách xa bảy tám bàn, Phó Tinh Thần đã nhận ra Cố Niên, chỉ bằng khí chất giỏi giang bên trong người bà, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí thế một nữ cường nhân.
Phó Tinh Thần bắt đầu bội phục gen nhà Giang Dạ.
Đi càng gần, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Cách vài bước, đối phương ngẩng đầu nhìn lại đây, tầm mắt bà ấy lạnh lùng, nhưng thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu, “Phó tiểu thư phải không?”
Tay Phó Tinh Thần tay cũng không biết để ở nơi nào, thiếu chút nữa hướng cúi đầu 90° về bà ấy.
Cố Niên cười tủm tỉm: “Không cần câu nệ như vậy.”
Phó Tinh Thần sùng bái Cố Niên gần mười năm, vẫn là lần đầu tiên thấy bà ấy gần như vậy, nói không câu nệ là giả.
Trên mặt nàng không nhìn ra được cái gì, chỉ có đôi mắt kia, chợt lóe mà sáng lên, bên trong như có hàng vạn ngôi sao nhỏ.
Cố Niên: “Đầu tiên ta phải vì xin lỗi vì sự việc Cảnh Phi gây ra cho cháu.”
Phó Tinh Thần vội vàng lắc đầu, “Không sao cả.”
Nói xong câu đó, Phó Tinh Thần bất giác ý thức được: Phản ứng của cô ở trước mặt Cố Niên, cùng phản ứng ban đầu ở trước mặt Giang Dạ kém không quá nhiều.
“ Cha mẹ Cảnh Phi qua đời sớm, cho nên người trong nhà cũng vẫn dung túng nó, nhưng lần này nó xác thật có điểm quá phận, cư nhiên dám tải lên trên mạng ảnh chụp bêu xấu cháu ——”
Giọng nói Cố Niên nói tới đây liền cảm thấy có chút nhỏ, con dâu tương lai của bà rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, tên hỗn đảng Tạ Cảnh Phi có thể hạ tay.
Toàn bộ hành trình Phó Tinh Thần đều ngoan ngoãn, Cố Niên nói mỗi một chữ cô đều để ở trong lòng, hơn nữa nghe được trong lòng nở hoa.
Khóe miệng cô vẫn luôn nở nụ cười, còn ngẫu nhiên sẽ gật đầu ứng hòa vài câu, không khí vẫn luôn rất hài hòa, ở sau người có người kêu một tiếng “Mẹ”.