Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiểu Mỹ Nữ

Chương 47

Tác giả: Thời Câm

Dư vị cái rắm.

Phó Tinh Thần vốn dĩ tính toán không để ý đến anh, kết quả hôm nay Giang Dạ lại nói nhiều ngoài ý muốn, đã phát tin nhắn lại đây.

“Anh trai em đâu?”

“Đang tăng ca, còn chưa trở về.”

Đầu kia khựng lại vài giây: “Vẫn còn giận à?”

Phó Tinh Thần vốn dĩ không tức giận, câu trả lời sắp được gửi đi, cô kịp thời sửa đổi: “Rất tức giận.”

“Em còn thích anh ta?”

Giang Dạ thật sự nghiêm túc.

Cách màn hình, Phó Tinh Thần vẫn có thể ngửi được mùi thuốc trên người anh, cô cắn môi, cố tình để lâu mới hỏi lại: “Em giống loại người bắt cá hai tay sao?”

Rất nhanh, Giang Dạ trở về một chữ.

Giống.

Phó Tinh Thần cảm thấy lần này Giang Dạ nghĩ oan uổng cho cô.

Lúc ấy cô cùng Kỷ Thần Viễn ở bên nhau, đã bắt đầu buông xuống tình cảm với Hoắc Cận Sơ, bất quá hai người cũng không kém nhau quá xa, người tám lạng người nửa cân, cùng Trình Miểu xảy ra sự việc kia, Phó Tinh Thần cảm thấy Hoắc Cận Sơ so với Kỷ Thần Viễn tốt hơn nhiều.

Phó Tinh Thần cùng Hoắc Cận Sơ đã quen biết mười mấy năm, từ lúc ngây ngô đơn thuần cho tới bây giờ, rễ cây đã bắt đầu ăn sâu xuống lòng đất.

Kỷ Thần Viễn chính là người nhổ cây, chẳng qua nhổ được một nửa, đã chạy mất.

Phó Tinh Thần cảm thấy mình rất thích hợp viết truyện cổ tích, vận dụng các loại tu từ thập phần thỏa đáng.

Nhìn chằm chằm chữ “Giống” một lúc lâu, màn hình tối xuống lại bị cô ấn sáng, lặp lại vài lần, cô mới trả lời: “Em không có.”

“Đây là đáp áp cho vấn đề nào.”

“Tất cả.”

Ngón tay Phó Tinh Thần ở trên bàn phím nhanh chóng gõ vài dòng chữ——

“Anh ấy không trở về.

Em không có giận anh.

Em không thích anh ta.

Em cũng không phải là loại người bắt cá hai tay.”

Nửa ngày bên kia vẫn chưa đáp lại.

Phó Tinh Thần giơ tay sờ sờ cái trán, ngoài ý muốn có chút nóng.

Đợi vài phút, cô cũng không  thể chờ đến lúc Giang Dạ trả lời, Phó Tinh Thần dứt khoát đem điện thoại đặt ở một bên, tắt đèn, chỉ để đèn ngủ, cầm một quyển truyện giết thời gian.

Đã 9 giờ, di động như cũ không có động tĩnh.

Phó Tinh Thần xoa xoa đôi mắt, vừa muốn đặt sách xuống, đã nghe vài tiếng tiếng đập cửa.

Cô ngáp và khịt mũi, giọng ồm ồm: “Vào đi.”

Người kia đẩy cửa tiến vào.

Phó Tinh Thần nhíu mày: “Hôm nay không phải tăng ca sao?”

Hoắc Cận Sơ không đáp.

Phó Tinh Thần cúi thấp đầu, lần này không những không đặt sách xuống mà còn lật sang trang khác.

Phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách.

Phó Tinh Thần không nhìn lên: “Vừa rồi có người tên là ‘Nguyệt Nguyệt ’ gọi điện cho anh.”

Cô tìm kiếm trong trí nhớ của mình, nhưng vẫn không thể tìm ta người có tên “Nguyệt”, nam nữ đều không có.

Xa xa, Phó Tinh Thần nghe thấy Hoắc Cận Sơ khẽ thở dài.

Lúc này cô mới khép sách lại, ngước mắt nhìn anhh ta: “Di động ở chỗ của mẹ, không cần lo lắng cô ấy sẽ hiểu lầm.”

“Thần Thần, em đừng nghĩ loạn……”

“Tôi không nghĩ loạn” Phó Tinh Thần  đứng dậy, chỉnh độ sáng, ánh đèn sáng tối biến hóa, giọng nói của cô nghe cũng có vẻ mờ mịt: “Trước kia vẫn luôn muốn biết ngày đó anh uống say người anh gọi tên là ai…… Cũng không đúng, hiện tại cũng muốn biết.”

Hoắc Cận Sơ không nói lời nào, ngày đó anh uống nhiều, nhưng không đến mức gọi sai tên.

Buổi tối đó, hai chữ “Thần Thần” đã tới bên miệng, là bị anh cắn răng nuốt xuống, đổi thành “Nguyệt Nguyệt”.

Không có biện pháp nào khác, bình thường Hoắc Cận Sơ không thích tiếp xúc với phái nữ, trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ tới cái tên nào tốt hơn.

Mà anh cùng Phó Tinh Thần, từ ngày cô cùng Kỷ Thần Viễn ở bên nhau, đã nổi lên một ngọn núi.

Một ngọn núi không có đường đi.

Phó Tinh Thần thấy anh không nói lời nào, chính mình tiếp tục nói: “Ba năm trước đây lúc tôi bị tai nạn, có nghe trợ lý Từ nói, ngày đó anh cũng ở bệnh viện, bất quá là bệnh viện nào đó ở nước ngoài.”

Cô nói xong ngẩng đầu nhìn qua.

Người đàn ông lúc này đây rốt cuộc cũng mở miệng: “Thân thể em ấy không tốt, ngày đó phải làm phẫu thuật.”

Phó Tinh Thần: “……”

Đột nhiên cô không thể chất vấn thêm được.

Hoắc Cận Sơ lại mở miệng, lần này trực tiếp nói ra thân phận ccủa người tên “Nguyệt Nguyệt”: “Em ấy là em gái cùng mẹ khác cha với anh.”

Em gái ruột.

Cùng cô đây nửa phần huyết thống đều không giống.

Hoắc Cận Sơ: “Một thời gian dài anh mới biết được mình có em gái, ngày đó xuất ngoại để gặp em ấy, bởi vì ở trên máy bay, đúng lúc không nhận được điện thoại của bệnh viện.”

“Kỳ thật nhận được điện thoại, anh cũng chưa chắc sẽ trở về?”

Phó Tinh Thần liếm môi, cô quá hiểu Hoắc Cận Sơ.

Ở trên người anh ta, rất ít khi nhìn thấy sự bốc đồng.

Một là em gái ruột, một là em gái không có quan hệ huyết thống, cho dù Hoắc Cận Sơ thích cô, anh ta vẫn như cũ sẽ lựa chọn người phía trước.

Tính cách như thế, căn bản không cần có lý do khác.

Phó Tinh Thần khe khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo nửa phần trêu chọc: “Đều là em gái, cô ấy so với tôi quan trọng hơn rất nhiều.”

Lúc này đây, cô nghe được Hoắc Cận Sơ trả lời.

“Em quan trọng nhất.”

Bốn chữ này, nếu đặt lúc cô còn là thiếu nữ thích mơ mộng, khả năng Phó Tinh Thần nghe xong mmuốn khóc hết nước mắt; nhưng tới bây giờ, ngược lại cô cảm thấy, bốn chữ này, còn không bằng một chữ “Ừ” của Giang Dạ càng làm cho cô vui vẻ.

Giọng nói Phó Tinh Thần nhỏ nhẹ, đôi mắt đặc biệt sạch sẽ sáng ngời, “Câu này nói đến chậm…… anh trai.”

Hô hấp Hoắc Cận Sơ cứng lại.

Không cần Phó Tinh Thần nói, anh hiểu được đạo lý này.

Xác thật chậm.

Trước kia không ra chuyện này, Hoắc Cận Sơ cảm thấy Phó Tinh Thần tuổi còn nhỏ, thi đại học xong vẫn là nha đầu nhỏ, cùng cô nói chuyện yêu đương không thích hợp.

Hơn nữa có khả năng, sẽ bị cô lấy cớ “Dạy hư trẻ vị thành niên” để giáo huấn.

Sau này anh vẫn luôn chờ, kết quả chờ chờ, mọi nỗ lực của anh, bị Kỷ Thần Viễn lấp mất chỗ trống khi cô bị tai nạn.

Chỗ trống này chờ hai năm, chờ bọn họ chia tay, mọi thứ đều trở nên lạnh nhạt.

Trong lòng Hoắc Cận Sơ trống rỗng mà khó chịu, khóe miệng cong lên một độ cung.

Anh là một người rất cẩn thận, cho nên rấy dễ dàng phát hiện, số lần Phó Tinh Thần kêu “anh trai” trong khoảng thời gian này ngày càng nhiều, đang lấy một tốc độ cực nhanh.

Hoắc Cận Sơ đột nhiên nhớ tới cuộc gọi buổi chiều hôm qua.

Vốn dĩ mục đích gọi Phó Tinh Thần, chỉ nghĩ tùy tiện nghe cô nói mấy câu, kết quả thật sự gọi qua rồi, ngoài ý muốn truyền đến giọng của đàn ông.

Đầu anh đau nhói, ngón tay ở huyệt Thái Dương thượng nặng nề mà ấn vài cái, sau đó nghe được Phó Tinh Thần mở miệng: “Anh ——”

Hoắc Cận Sơ ngẩng đầu nhìn cô.

“Em đột nhiên cảm thấy Từ tiểu thư kia cũng không tệ lắm.”

Hoắc Cận Sơ nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời không nghĩ ra người kia là ai.

“Chính là người lúc em mới vừa về nước, ba ngày sau cùng anh lên đầu đề.”

Hoắc Cận Sơ nhăn mày: “Đừng nói bừa.”

Phó Tinh Thần tùy tiện lật vài tờ, tầm mắt dừng ở bên cái đèn bên bàn vài giây, sau đó đổi đề tài: “Em cùng Giang Dạ ở bên nhau.”

Sợi dây trong lòng của Hoắc Cận Sơ đứt, “Bang” một chút, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng vang.

Thật lâu sau, ang mới “Ừ” một tiếng, thanh âm có chút khô khốc: “Thần Thần, em thích anh ta sao?”

Phó Tinh Thần liếm môi dưới, nói đặc biệt dứt khoát: “Thích.”

Đây không phải đáp áp anh muốn nghe, nhưng Hoắc Cận Sơ lại không thể hiểu được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc Phó Tinh Thần mới cùng Kỷ Thần Viễn ở bên nhau, anh ta cũng hỏi vấn đề này.

Nhưng hai lần trả lời của nha đầu này hoàn toàn không giống nhau.

Một lần, cô nói gần nói xa mà chuyển  đề tài, lúc này đây, câu trả lời của cô đặc biệt khẳng định.

Có thứ gì tiêu tán, nhanh đến mức Hoắc Cận Sơ không nắm bắt được, sau một lúc lâu, anh ta mới có chút tự giễu mà cong cong khóe môi.

Phó Tinh Thần đối với cảm tình, từ trước đến nay luôn luôn dứt khoát, không giống anh ta, luôn không hạ được nhát dao sắc ấy.

Hai người đều không mở lời, cũng không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi bên ngoài nghe được Phó Hinh Vân hô một tiếng: “Cận Sơ đã trở lại?”

Hoắc Cận Sơ lên tiếng, dặn dò Phó Tinh Thần vài câu “Nghỉ ngơi cho tốt”, sau đó xoay người ra cửa.

Cửa bị anh ta thuận tay đóng lại, tiếng đóng cửa chói tai một, phảng phất như đang khóa trái tim của anh ta lại.

Phó Tinh Thần ngã vào giường, sờ soạng tìm di động.

Chuông vang lên một lúc lâu, bên kia mới trả lời.

Phó Tinh Thần không mở miệng.

Nửa phút qua đi, bên kia lên tiếng trước: “Sao lại không nói lời nào?”

Phó Tinh Thần như cũ không mở miệng.

Giọng nói của cô có chút khàn, như bị nhiễm trùng, còn có nóng bức, cô có chút không thoải mái mà hừ một tiếng.

Điện thoại còn thông, hai bên ai cũng không mở lời.

Mí mắt Phó Tinh Thần có chút nặng, nhưng ý thức lại thanh tỉnh lạ thường, thanh tỉnh đến mức nghe được bên tai có tiếng hít thở trầm ổn.

Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng mở miệng: “Giang Dạ, anh ngủ rồi sao?”

Bên kia rất nhanh đã đáp lại: “Không có.”

Phó Tinh Thần hít hít cái mũi, “Anh kể chuyện xưa cho em nghe đi.”

Giang Dạ: “……”

Quên đi.

Phó Tinh Thần mở to mắt, tùy ý cầm quyển truyện tranh lại đây, giở một tờ rồi một tờ: “Em đây kể cho anh nghe……”

“Giọng khàn như vậy, còn muốn kể chuyện xưa?”

“Tâm tình tốt, nên em muốn kể.”

Phó Tinh Thần cảm thấy có chút ngứa, duỗi tay cọ cọ cổ, sau đó nghe thấy Giang Dạ hỏi: “Trong nhà có thuốc không?”

“Không biết.”

Cô xác thật không biết.

Thuốc hẳn là có, nhưng Phó Tinh Thần đang nằm liệt trên giường, không nghĩ xuống giường đi tìm, cô khụ một tiếng cho thuận giọng, “Hiện tại anh đang làm gì?”

“Hẹn hò.”.”

Trên người Phó Tinh Thần mềm như bông không một tý sức lực, nhưng vẫn bò ra khỏi giường, cô nhíu mày, thanh âm không tự giác nâng cao: “Hẹn hò?”

Đầu kia như cũ lãnh đạm đến không thể lãnh đạm hơn “Ừ”.

Phó Tinh Thần có chút bực bội mà gãi gãi tóc: “Bạn gái anh bị bệnh, anh hẹn hò với ai?”

Bên kia, Giang Dạ đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Giận sao?”

“Không có.”

“Có nhớ anh không?”

Phó Tinh Thần không trả lời, đầu kia yên tĩnh một lát, truyền đến giọng nói trầm ấm: “Ngoan, lại đây mở cửa cho anh.”

Bình luận