Tuy rằng Phó Tinh Thần thừa nhận vừa rồi tim cô đập như trống, nhưng vẫn cảm thấy Giang Dạ hù cô.
Phó Tinh Thần hít thở có chút khó khăn, thẳng đến khi nín thở đến mức mặt có chút đỏ lên, mới không nghe được thanh âm tim mình đang đập.
Cô nhíu mày nhìn về phía Giang Dạ, rõ ràng không quá tin tưởng lời anh nói.
Trong mắt Phó Tinh Thần rõ ràng có nghi ngờ, Giang Dạ nhẹ nhàng mà cong môi, “Không phải lỗ tai…… Là tim nghe được.”
Phó Tinh Thần cảm thấy, nhưng lời này của Giang Dạ, như đang thổ lộ.
Chẳng là khi ghe qua, người thổ lộ là cô, mà đối tượng bị thổ lộ, mới là Giang Dạ.
Anh nói chưa dứt lời, Phó Tinh Thần đã nghe được tiếng tim mình đập, phanh phanh phanh, một chút lại một chút, kéo đến màng tai đều có chấn động nhỏ, như muốn trào ra khỏi cổ họng.
Tầm mắt cô còn dừng ở trên mặt Giang Dạ, hai người đối diện nhìn nhau một lát, cũng không biết bao nhiêu phút qua đi, Giang Dạ ngồi dậy tới, “Trở về đi.”
Nói xong nhấc chân đi ra ngoài, lúc đi qua Phó Tinh Thần anh dừng chân lại, nhìn phía dưới, “Trở về đừng uống rượu.”
Phó Tinh Thần nghiêng mắt nhìn anh.
Giang Dạ: “Anh không nghĩ cùng em say rượu loạn tình.”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô không phải chỉ có một lần uống say khiến đầu óc nóng lên mới hôn anh một chút sao, sao anh còn đem chuyện này nhớ đến bây giờ?
Phó Tinh Thần vẻ mặt rối rắm, cô nhìn Giang Dạ ra khỏi toilet.
Vì sợ ồn ào, Phó Tinh Thần cố tình ở lại ở toilet trong chốc lát, đợi vài phút trở về.
Đêm nay tiệc khởi động máy diễn ra cũng xem như thuận lợi, qua một hồi, Phó Tinh Thần chỉ uống một chén rượu, trà giải rượu tuy cô không uống, đầu tuy có chút đau, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Bởi vì cô phân biệt rõ ràng, cho nên lúc Trì Minh nói đưa cô trở về, vốn đang có chút mơ màng sắp ngủ Phó Tinh Thần lập tức đã bị doạ tỉnh.
Tốc độ tim đập nhanh hơn, lần này hoàn toàn là bị dọa.
Bên kia còn có người, Trì Minh như cũ ôn hòa có lý nhìn cô cười, tựa hồ biết cô băn khoăn, giải thích nói: ” Chỉ đưa về một đoạn tôi còn chở những diễn viên khác, không cần lo lắng có người chụp lén.”
Nghe còn rất có thiện ý.
Ngón tay Phó Tinh Thần nắm thật chặt, móng tay ở lòng bàn tay dùng sức kháp một chút, cô lắc đầu đặc biệt có lễ phép nói cảm ơn: “Không dám làm phiền đạo diễn Trì, chúng ta không tiện đường.”
Cho dù trong xe có thêm nữ diễn viên, nếu cô cùng Trì Minh xuất hiện ở trên báo cũng không có gì không thể.
Chỉ biết lừa quỷ.
Trì Minh nhướng mày, vừa muốn lại mở miệng nói hai câu khuyên cô, bên tai truyền đến tiếng thủy tinh va chạm mặt đất.
Đoàn của bọn họ không ít người, tất cả lại đang đứng một chỗ, người phục vụ đưa rượu vào phòng khác không cẩn thận bị người đụng tới, trên khay bình rượu tất cả đều trượt xuống dưới, “Rầm” một tiếng qua đi, mảnh thủy tinh bay tứ tung.
Khoảng cách Phó Tinh Thần gần người phục vụ nhất, cho nên dù đã tránh đi đúng lúc, bắp chân vẫn là bị một mảnh nhỏ bay tới cắt trúng.
Như là bị kim đâm dùng sức ấn vào, đau đớn khiến cô run lên.
Mặt Phó Tinh Thần lập tức trắng bệch, ở ánh sáng đèn thủy tinh, thậm chí nhìn không ra một tia huyết sắc.
Cô tức giận đến trắng mắt liếc nhìn Trì Minh một cái.
Mang theo ý coi thường, trừ bỏ Trì Minh, căn bản không ai chú ý tới.
Giọng nói Phó Tinh Thần lạnh lẽo, hạ thấp đến mức chỉ có bọn họ hai người nghe thấy, “Xem ra đạo diễn Trì không đem lời nói của tôi để vào tai, đây là lần cuối cùng, về sau cách xa tôi ra một chút.”
Giây tiếp theo, lời nói Phó Tinh Thần vừa mới nói xong, thậm chí còn không có nhìn đến biểu tình biến hóa trên mặt Trì Minh, dưới lòng bàn chân nhẹ hẫng, cô bị người chặn ngang bế lên.
Phó Tinh Thần nửa điểm phòng bị cũng không có, tim đập lỡ một nhịp mới phun ra một ngụm khí buồn bực, cô xốc xốc mí mắt, tầm nhìn là chiếc cằm có độ cong rất đẹp của người đàn ông.
Nhìn đến gần, cô mới nhìn thấy trên cằm toát ra mồi hôi, đặc biệt nhạt, nhạt đến mức cô phải dán mắt đến gần mới nhìn thấy được.
Sắc mặt Phó Tinh Thần còn trắng bệch, đầu lại vô cùng thanh tỉnh, đầu xoay chuyển, vừa muốn nhìn quanh bốn phía xem có bóng dáng paparazzi hay không, trên đỉnh đầu liền có âm thanh truyền đến: “Không ai chụp em.”
Phó Tinh Thần: “……”
Là không ai chụp cô…… Chính là có người chụp Giang Dạ đấy!
Phó Tinh Thần không dám lơi lỏng, đôi mắt còn xẹt qua xẹt lại mấy lần, kết quả mới đem phía trước xem xong, còn không có tới kịp quay đầu xem nơi khác, đầu đã bị Giang Dạ xoay trở về, mặt cơ hồ là bị ấn ở trong ngực Giang Dạ.
Thanh âm Giang Dạ vang lên: “Em đang cố ý muốn người khác chụp hay sao?”
Đầu Phó Tinh Thần vốn đang lộn xộn, không di chuyển loạn, ngược lại đem mặt hướng bên trong xoay chuyển, đem cả tất cả khuôn mặt đều chôn ở ngực anh.
Phó Tinh Thần từ nhỏ đến lớn, số lần bị thương cũng không quá nhiều, chỉ là ngẫu nhiên sẽ bị, rất ít khi thấy đổ máu.
Cô thừa nhận quá trình đau đớn của cô với người bình thường không giống nhau, không thấy máu thì không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần đổ máu, tim bắt đầu đập nhanh, miệng vết thương liền bị phóng đại, đau đớn mãnh liệt.
Phó Hinh Vân thường xuyên cười cô không tiền đồ.
Phó Tinh Thần cảm thấy mẹ cô nói chuyện rất đau eo, nếu bà cũng là máu Rh âm tính, phỏng chừng muốn ra khỏi cửa phải mang máu theo phòng thân.
Nhóm máu Phó Tinh Thần cùng Hứa Chính Nam giống nhau.
Trước kia cô cảm thấy loại này nhóm máu đặc biệt, còn thường xuyên sẽ có cảm giác ưu việt như loài hạc trong bầy gà, nhưng từ khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia cô đã không cảm thấy như vậy.
Những nhóm máu hiếm thường ít, ngày đó cô bị tai nạn xe, nhóm máu Rh thiếu chút nữa không đủ dùng.
Phó Tinh Thần đối với Hứa Chính Nam còn chút tốt đẹp, bởi vì nhóm máu vấn đề lại lần nữa giảm xuống âm độ.
Trên đường Giang Dạ đưa cô đi bệnh viện, máu chảy trên chân Phó Tinh Thần vẫn chưa ngừng, có thể là bởi vì mảnh kính kia rơi quá nhanh, nên còn có mảnh nhỏ đâm vào da thịt.
Phó Tinh Thần cũng chưa dám dùng khăn giấy cầm máu.
Bắp chân lúc này đau có chút chết lặng, tiếng hít thở của Phó Tinh Thần nặng nề, Giang Dạ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đột nhiên tăng tốc, bất quá chưa tới một phút đồng hồ, mấy chiếc xe kia đã bị anh bỏ lại.
Năm phút đồng hồ sau, tại bệnh viện.
Hành lang bệnh viện sáng như ban ngày, Phó Tinh Thần được Giang Dạ ôm đến văn phòng Đường Mộ Bạch.
So với khập khiễng mà đi, Phó Tinh Thần dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn được người ôm, cho dù người này làm cô có chút chột dạ.
Lúc bọn họ đẩy cửa đi vào, Đường Mộ Bạch cũng mới ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt anh ta khẩu trang còn chưa lấy xuống, nửa khuôn mặt đều bị ngăn trở, chỉ lộ ra cặp mắt đào hoa kia.
Ánh mắt anh ta nhàn nhạt mà quét qua vết thương trên chân Phó Tinh Thần, sau đó rất nhanh đem những dụng cụ cần thiết đặt lên khay.
“Khả năng sẽ đau,” Đường Mộ Bạch ngồi đối diện cô, giương mắt nhìn Phó Tinh Thần một cái, ý có điều chỉ: “Đau quá thì cắn người bên cạnh.”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô không dám, sợ Giang Dạ cắn trở trả lại.
Còn không chưa tới vài phút, Phó Tinh Thần liền lĩnh hội được ý tứ “Sẽ đau” trong miệng Đường Mộ Bạch.
Quá trình đem mảnh thủy tinh từ bên trong gắp ra có thể nói là thống khổ, lúc tai nạn xe tốt xấu gì cũng được tiêm thuốc tê, lần này là trực tiếp, cho dù Phó Tinh Thần gắt gao cắn môi dưới, vẫn là không tránh được có những âm thanh vụn nhỏ từ trong miệng phát ra.
Động tác Đường Mộ Bạch lưu loát, lúc xử lý cho cô còn cười như không cười hỏi một câu:” Chị dâu nhỏ, đau không?”
Phó Tinh Thần: “……”
Vô nghĩa.
Đau đến mức cô không có tâm tình phản bác câu nói của Đường Mộ Bạch.
Hàm răng đang cắn môi dưới của Phó Tinh Thần tăng thêm vài phần sức lực, môi bị cô cắn đến tái nhợt, cô nghe thấy người bên cạnh khẽ thở dài, ngón tay nhẹ đè lại cánh môi cô, giải cứu khỏi hàm răng.
Giây tiếp theo, trong miệng Phó Tinh Thần, liền nặng nề cắn phải mu bàn tay của anh.
Đột nhiên Phó Tinh Thần nhớ tới, trong cuộc tai nạn đó, sau khi cô phẫu thuật hết thuốc gây tê, mỗi lần động đậy đều sẽ đau đến rớt nước mắt.
Cô bác sĩ đau lòng thay cô, còn cố ý chuẩn bị riêng cho cô một cái gối nhỏ
Chỉ tiếc cái gối kia chất lượng không được tốt, mỗi lần cắn xong, miệng đều dính đầy lông.
Phó Tinh Thần rũ rũ mắt, hơi ầm từ đáy mắt đi lên, cắn vào tay Giang Dạ lực không nhẹ.
Đường Mộ Bạch đưa đơn thuốc cho cô, dặn dò vài câu mấy ngày nay phải chú ý, quay đầu hướng Giang Dạ cười một chút: “Để em rửa vết thương cho anh?”
Anh chú ý tới, tiểu nha đầu này bắt đầu không khống chế được, đem tay Giang Dạ cắn nát.
Đường Mộ Bạch vừa nói như vậy, Phó Tinh Thần tức khắc cảm thấy có chút ngượng ngùng, miệng cô còn giữ nửa mùi máu tươi, khóe miệng cũng bởi vì dính máu có vẻ càng thêm hồng nhuận.
Đường Mộ Bạch ném lại đây một cái gương: “Chị dâu nhỏ, cô có thể đi quay phim kinh dị được rồi.”
Gương chuẩn xác mà dừng ở trước mặt Phó Tinh Thần, cô hơi cúi đầu một chút, sau đó thấy trong gương gương mặt chính mình.
Sợi tóc hỗn độn, có vài sợi còn dính ở trên mặt, một khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt là màu đen, miệng màu hồng.
Như Sadako bò ra từ TV.
Đường Mộ Bạch nói chuyện, thật đúng là đánh vào mặt người ta.
Phó Tinh Thần mím môi, ý đồ đem vết máu dính ngoài miệng nuốt xuống.
Trang điểm một hồi lâu, hình tượng Phó Tinh Thần thoạt nhìn tốt hơn không ít.
Cô chột dạ mà nhìn thoáng qua tay phải Giang Dạ, bàn tay đẹp như vậy vậy, giờ phút này lại dính máu cùng nước miếng của cô
Trong nháy mắt, Phó Tinh Thần hận không thể đào một cái hố chui vào.
Giang Dạ tựa hồ không để ý, chỉ là nhẹ nhàng mà nhíu nhíu mày, sau đó trực tiếp xoa xoa cái tay, dùng tay kia kéo lấy cô, “Anh đưa em trở về.”
“Tam ca, tay anh……”
“Không có việc gì,” Giang Dạ quay đầu lại nhìn Đường Mộ Bạch, “ Cậu làm việc đi.”
Nói xong không hề nhìn Đường Mộ Bạch, Giang Dạ mở cửa, vừa muốn ôm Phó Tinh Thần, cô liền lui về phía sau nửa bước, “ Anh không tiện……”
Dừng một chút, cô lại giải thích: ” Ý tôi là, tay anh bị thương, hẳn là không tiện.”