Giang Dạ đem mấy chữ này nói ra đặc biệt nhẹ, nhẹ đến mức cô không nghe thấy.
Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình không thể nghe lời, cô động cũng không dám động, tay phải lấy một tư thế cực kỳ xấu hổ đặt ở trên người anh.
Muốn nhận, nhưng lại không dám.
Hô hấp Giang Dạ nặng nề, dừng ở bên tai cô: “Lần đầu tiên?”
Phó Tinh Thần đại khái biết anh chỉ cái gì.
Cả người cô phát ngốc, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, ý nghĩ nào cũng rời rạc.
Giang Dạ còn cố tình cắn một ngụm ở vành tai cô, Phó Tinh Thần không tự giác mà nắm chặt tay, cô không dùng bao nhiêu là lực, thế nhưng người đàn ông bên cạnh lại rên một tiếng.
Khàn khàn, gợi cảm.
Phó Tinh Thần ý thức được liền rụt tay trở về, còn chưa thu hồi hoàn toàn, tay đã bị anh túm chặt, sau đó lại lấy tốc độ cực nhanh thả trở về.
Độ ấm trong lòng bàn tay Phó Tinh Thần tăng lên vài độ, nóng đến mức cô sắp không cảm giác, cô nhíu mày kêu anh, ngữ khí không được tốt: “Giang Dạ!”
“Hử.”
“Anh không biết xấu hổ!”
“Ừ.”
Xong rồi.
Phó Tinh Thần hoàn toàn hết hy vọng.
Tinh trùng lên não liền không thể chọc, lúc này nói với anh cái gì, đều nói không thông —— anh căn bản nghe không vào.
Đầu Phó Tinh Thần xoay chuyển, còn chưa nghĩ ra cách nào để thoát thân, đã nghe Giang Dạ nói: “Em nói có lý?”
“……”
Cô không lý…… Chẳng lẽ anh có sao?
Giang Dạ không nói nữa, cầm tay cô trên dưới động vài cái, sau đó dừng lại, anh mở miệng, thanh âm khàn khàn mang theo tiếng thở dốc dày đặc: “Em tới.”
“Em không ——”
Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình khó kiên cường được, chỉ là mới nói “Không” đã dừng lại, âm thanh như nghẹn ở cổ họng, sau đó lại theo yết hầu nuốt xuống.
Hô hấp Giang Dạ là nhiệt, nhưng thanh âm cùng ngón tay đều là lạnh.
Anh hỏi: “Tới hay không?”
Trên người Phó Tinh Thần cũng không được dễ chịu, thân thể vừa nóng lại mềm, nhiệt độ từ nơi đó cứ ập vào mặt cô, ngón tay Giang Dạ ngừng ở sườn eo cô, ngón tay đi xuống một đoạn, đem quần lót cô kéo xuống: “Thần Thần ngoan.”
Lần đầu tiên Giang Dạ kêu cô “Thần Thần”, lại dưới tình huống như vậy.
Phó Tinh Thần không cảm thấy ôn nhu, cô chỉ muốn đào một cái hố đi vào.
Ngón tay Giang Dạ còn đi xuống, Phó Tinh Thần nín thở, hai chân khép lại, ngón tay hơi hơi thu, học động tác vừa rồi của Giang Dạ động vài cái.
Mặt Giang Dạ đều chôn ở trên cổ cô.
Không tới nửa phút, cô nghe thấy Giang Dạ thấp thấp mà cười một tiếng, “Em cố ý đúng không?”
Lòng Phó Tinh Thần sáng như ban ngày.
Cô đối với loại chuyện này, không có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Có một lần Mạc Văn Ngữ lôi kéo cô xem phim giáo dục giới tính, Phó Tinh Thần còn ngã vào sô pha ngủ mất.
Mơ mơ hồ hồ, đến mặt nam nữ chính cô cũng không thấy rõ, chỉ nghe âm thanh phát ra mà ngủ đến kiên định.
Có thể so sánh với bài hát ru ngủ.
Hoặc là nói, so bài hát ru ngủ thì dùng ít từ hơn.
Giang Dạ vừa nói như vậy, động tác côn tự nhiên mà ngừng lại.
Yên tĩnh vài giây, người đàn ông đột nhiên cầm tay cô động với tốc độ nhanh hơn.
Ý thức Phó Tinh Thần đều bị đánh tan một ít, hô hấp càng ngày càng bất bình ổn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cũng không biết qua bao lâu, động tác Giang Dạ rốt cuộc cũng ngừng lại.
Cả người Phó Tinh Thần không có tý sức lực, dựa vào ván cửa phía sau tuột xuống, sau đó lại bị Giang Dạ ôm lấy eo đứng vững.
Hô hấp cô nhợt nhạt, thân mình lảo đảo, liền dựa vào trên người Giang Dạ.
Nửa trên Giang Dạ ăn mặc chỉnh tề, thậm chí không nhìn ra được anh mới làm qua loại vận động xấu hổ kia, Phó Tinh Thần chơi xấu mà xoa tay khắp nơi trên áo sơ mi của anh, giọng nói phát ra mềm có chút mị người: “Giang Dạ, tay em đau……”
Giang Dạ đỡ bả vai cô, lấy cánh tay kéo qua, vừa nhìn thấy ánh mắt đã tối sầm.
Tay con gái vốn dĩ tinh tế, lúc này lòng bàn tay đều đỏ ửng, ngón tay còn có chút không chịu được mà xưng lên.
Anh nhíu nhíu mày, sau đó cúi đầu ở trên trán Phó Tinh Thần nhẹ nhàng mà hôn: “Lần sau sẽ không.”
Phó Tinh Thần khẽ hừ một tiếng, đôi mắt không mở ra được: “Em muốn ngủ.”
“Tắm rửa trước.”
Phó Tinh Thần không nói chuyện, dựa vào trên vai anh không nhúc nhích.
Giang Dạ cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó giơ tay tắt đèn, cúi người bế Phó Tinh Thần lên.
Ngày hôm sau.
Phó Tinh Thần vừa mở mắt ra, liền bắt gặp khuôn mặt phóng đại của anh.
Giang Dạ còn chưa ngủ tỉnh, lúc này mặt mày nhìn tinh xảo ôn nhu, so với ngày thường thoạt nhìn anh còn thuận mắt hơn rất nhiều.
Tay phải Phó Tinh Thần có chút mỏi, cô giật giật ngón tay, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà nhảy xuống giường.
Trên người cô không phải bộ váy ngày hôm qua, mà là bộ áo ngủ sạch sẽ mềm mại, trên người cũng sạch sẽ, còn mang hương vị sữa tắm.
Phó Tinh Thần ở nước ngoài sống trong hoàn cảnh tẩm dâm nhiều năm, vốn không phải là người bảo thủ, cô cũng không cảm thấy khó có thể tiếp thu, chỉ là cúi đầu nhìn bộ áo ngủ, mặt vẫn không chịu được mà đỏ lên.
Ngày hôm qua ngủ sớm, trong lúc nhất thời cũng đã quên báo cho Phó Hinh Vân một tiếng, đầu Phó Tinh Thần nhảy tưng tưng, quả nhiên không đến một phút đồng hồ, tin nhắn Phó Hinh Vân liên tiếp truyền tới ——
“Tiểu Thần Thần, đêm nay con không có trở về đúng không?”
“Nghe Văn Ngữ nói con đêm nay ở lại nhà nó, mẹ cảm thấy không tin tưởng lắm.”
“Con có bạn trai rồi đúng không?”
“Thần Thần, mẹ cũng không phải xã hội phong kiến bảo thủ, nếu con thật sự có bạn trai…… Ừ, mẹ cũng không phản đối.”
Câu cuối cùng, Phó Hinh Vân rốt cuộc cũng đem mục đích nói ra: “Khi nào đem bạn trai về nhà cho mẹ nhìn thử nha?”
Phó Tinh Thần có chút đau đầu, cô đè đè huyệt Thái Dương, tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào đối phó với Phó Hinh Vân, dứt khoát ném điện thoại qua một bên, tiến vào toilet rửa mặt đi.
Lúc ra tới trên giường đã không còn bóng dáng Giang Dạ.
Phó Tinh Thần một lần nữa đem điện thoại lấy về, lúc này Phó Hinh Vân lại gửi thêm một tin nhắn.
“Giang tiên sinh thần bí là ai?”
Chậm nửa nhịp, Phó Hinh Vân rõ ràng đã thấy được hot search Weibo.
Phó Tinh Thần hồi: “Bạn trai con.”
Bên kia thật lâu không có động tĩnh.
Một lúc lâu, Phó Hinh Vân đã gửi hai câu nói lại đây.
“Vì sao đôi mắt mẹ rưng rưng nước,
Bởi vì Thần Thần của chúng ta rốt cũng thoát kiếp FA.”
Phó Tinh Thần xem đến bật cười, không đáp trả Phó Hinh Vân, cầm áo quần đi toilet thay.
Cửa Toilet đối diện ban công.
Lần này Phó Tinh Thần đi ra, đã thấy Giang Dạ đứng ngoài ban công gọi điện thoại.
Giang Dạ bận, dù sao cũng không phải ngày đầu tiên cô biết.
Anh đưa lưng về phía cô, trên người còn mặc áo ngủ màu trắng.
Phó Tinh Thần chú ý tới, cùng bộ quần áo vừa rồi thay kia là cùng một kiểu dáng.
Cô ở bên trong nhàm chán, rón ra rón rén mà đi đến ban công, động tác hó Tinh Thần rất nhẹ, giống như làm trộm.
Khoảng cách gần, cô mới có thể nghe được nội dung đại khái.
Đơn giản là hạn mục công việc.
Tỷ như những hạng mục nào yêu cầu đấu thầu, khối đất nào yêu cầu nhận thầu…… Như một hồi hội nghị qua điện thoại.
Phó Tinh Thần lấy di động nhìn thời gian.
Đã 9 giờ, Giang Dạ rõ ràng đã rời giường dậy trễ, không kịp đến công ty.
Qua ba phút, Giang Dạ vẫn không chú ý tới cô, cuộc điện thoại này, như cũ vẫn gọi chưa xong.
Lòng bàn tay Phó Tinh Thần lúc này vẫn còn hồng hồng, trợ thủ đắc lực đối lập, nhìn đặc biệt rõ ràng.
Trong lòng cô nghẹn khí, đem điện thoại cất vào trong túi, sau đó duỗi tay ta, quấn lên cái tay Giang Dạ để ở lang can.
Tay người đàn ông này lớn lên đẹp, cho dù cùng Phó Tinh Thần đặt ở cạnh nhau, vẫn có vẻ tinh xảo.
Anh rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn Phó Tinh Thần một cái.
Khóe miệng Phó Tinh Thần nhẹ nhấp, một đôi mắt ướt dầm dề mà nhìn anh, Giang Dạ trở tay cầm lấy bàn tay không thành thật của cô, sau đó đem tầm mắt bỏ qua một bên, ngược lại đối với đầu kia điện thoại nói: “Hạng mục bên chỗ Thành Tây……”
Giang Dạ nói còn chưa nói xong, Phó Tinh Thần đã nhón chân, hai người cao thấp không phải nói chơi, Phó Tinh Thần chỉ mang đôi dép đế bằng, cho dù nhón chân cũng chỉ có thể đụng tới cằm anh.
Phó Tinh Thần quay đầu đi, khóe miệng nhẹ nhàng mà dừng ở hầu kết Giang Dạ.
Không khí yên tĩnh nửa giây.
Phó Tinh Thần nghe được đầu kia có người kêu một tiếng: “Giang, giang tổng?”
Hầu kết Giang Dạ giật giật, nâng bàn tay nhàn rỗi đẩy Phó Tinh Thần ra, đè thấp thanh âm nói câu: “Đừng nháo.”
Đầu bên kia điện thoại: “……”
Hạng mục bên Thành Tây…… Đừng nháo?
Người nọ lặp lại lần nưac, ngữ khí quái dị: “Giang…… Giang tổng?”
Giang Dạ cúi đầu thấy Phó Tinh Thần ngoan ngoãn mà chơi với ngón tay, sau đó mới “Ừ” một tiếng, đem nửa câu sau nói cho xong: “Hạng mục Thành Tây theo sát một chút.”
Phó Tinh Thần cúi đầu cong cong môi.
Lúc Giang Dạ mở miệng, cô nhanh chóng độ lên.
Lúc này đây, Phó Tinh Thần dứt khoát ném dép lê vào một bên, chân vòng lên lưng người đàn ông, môi cô ngừng ở bên môi anh, vẫn không nhúc nhích.
Rất rõ ràng, cô chính là không muốm cho Giang Dạ gọi cho xong cuộc điện thoại này.
Giang Dạ nghiêng đầu “Tối nay nói.”
Nói xong không đợi người bên kia người đáp lại, Giang Dạ trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.
Phó Tinh Thần dép còn chưa mang, nhảy vài bước liền chạy, kết quả chân vừa mới rơi xuống mặt đất, đã bị anh bóp cổ tay túm trở về.
“Tay không đau?”
“……” Tạm dừng nửa giây, Phó Tinh Thần thức thời nói: “Đau.”
Cô nói xong còn mở ra lòng bàn tay ở trước mặt Giang Dạ quơ quơ: “Anh xem, còn hồng này……”
Giọng nói Phó Tinh Thần ôn nhu, nghe như đang làm nũng.
Khéo miệng Giang Dạ cong lên, tầm mắt dừng ở cánh môi của cô: “Miệng thì sao?”