Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tình Yêu Định Mệnh

Chương 15: Macx và vênuyts

Tác giả: Alexandre Dumas

Bà đô đốc vừa đi khỏi thì ai đó nghi ngờ có chuyện lạ lùng vừa xảy ra, kêu lên:

– Bà đô đốc có chuyện gì vậy?

– Hãy hỏi ông Đờ Gioanhvin – Mẫu hoàng trả lời.

– Thế nào, hỏi ông ư?- Hồng y giáo chủ Loren hỏi.

– Hãy nói đi! Hoàng thân! Hãy nói đi – Tất cả các bà reo lên.

– Sự thật! Thưa các bà – ông hoàng trả lời – Tôi không biết nói gì với các bà cả- Nhưng ông rút từ túi ra một lá thư và nói thêm – đây là kẻ sẽ nói thay tôi.

– Một lá thư! – Người ta reo lên từ mọi phía.

– Một lá thư ấm áp, sực nức hương thơm, mịn màng rơi ra từ lúc nào vậy?

– Ôi! Hoàng thân…

– Các vị hãy đoán xem?

– Không, ông hãy nói đi.

– Trong túi kẻ thù nghiêm trọng của chúng ta, bà đô đốc!

– A! –Catơrin nói – Chính vì thế mà ông ra hiệu cho ta để bà ấy đi phải không?

– Vâng, thần xin thú nhận sự bất cẩn của mình,thần nóng lòng muốn biết có chuyện gì trong lá thư này.

– Và có chứ?- Catơrin hỏi.

– Thần nghĩ rằng sẽ thiếu kính trọng lệnh bà nếu đọc lá thư quý giá này trước lệnh bà.

– Vậy thì hãy đưa đây, hoàng thân.

Ông đờ Gioanhvin cúi mình kính cẩn đưa lá thư cho hoàng thái hậu.

Người ta vội vây quanh Catơrin, sự tò mò át sự tôn trọng.

– Thưa các bà – Catơrin nói – có thế lá thư này chứa đựng vài điều bí mật nào đó của cái gia đình ấy. Hãy để tôi đọc trước lá thư này và tôi hứa với các bà rằng, nếu có thể đọc to nó lên thì đấy là một niềm vui mà tôi không hề giấu giếm các bà.

Mọi người lui ra xa Catơrin: với sự giãn ra này, một ngọn đèn chùm không bị che lấp ánh sáng và bà hoàng có thể đọc lá thư.

Ông Đờ Gioanhvin lo lắng theo dõi diễn biến trên nét mặt Catơrin và nói khi bà ta đọc xong:

– Thưa các bà, hoàng thái hậu sắp đọc.

– Thực tình, hoàng thân ạ, tôi thấy là ông quá hấp tấp đấy. Tôi không biết là tôi có thế phó thác những tình yêu bí mật của người bạn tốt bụng như vậy được à.

– Vậy đó thực sự là một bức thư tình ư? – Quận công Đờ Ghidơ hỏi.

– Đúng thế! – Bà hoàng nói- Các ông các bà tự phán xét lấy, bởi vì theo tôi, tôi tin rằng đã đọc lầm.

– Và chính vì điều đó mà lệnh bà sẽ đọc lại, có phải không, thưa lệnh bà?- ông hoàng Đờ Gioanhvin sốt ruột nói.

– Các ngài hãy nghe đây –Catơrin nói.

Một sự im lặng tuyệt vời trong đó người ta không nghe thấy một hơi thở nào, mặc dầu ở đây có tới mười lăm con người.

Bà hoàng đọc:

“Nàng đừng quên có mặt vào một giờ sau nửa đêm trong phòng Biến hình. Căn phòng mà chúng ta đã gặp nhau đêm qua ở rất gần nơi của hai bà hoàng. Người tâm phúc của chúng ta mà nàng đã biết lòng trung thành của bà ấy sẽ cẩn thận để ngỏ cửa”.

Chỉ có một tiếng kêu ngạc nhiên.

Đây là một cuộc hẹn hò, một cuộc hẹn hò thật rõ ràng, một cuộc hẹn hò do bà đô đốc đưa ra vì bức thư này từ túi bà rơi ra.- Như vậy chuyện đến thăm bà hoàng Catơrin của bà đô đốc chỉ là cái cớ để vào điện Luvrơ và Đăngđơlô đang phiên gác, bà đô đốc chắc chắn có thể trông cậy ông em chồng để ra vào đây khi nào bà muốn.

Chỉ có điều, người đàn ông có thể là ai nhỉ?

Người ta xem xét mọi bạn trai của ba đô đốc hết những người này đến những người khác, nhưng bà Côlinhi sống một cuộc đời thật nghiêm chỉnh làm cho họ không biết dừng lại ở người nào.

Người ta đi đến nghi ngờ ngày chính Đăngđơlô, sự nghi ngờ thật dễ dãi biết bao trong cái triều đình đồi bại này.

– Nhưng- Quận công Đờ Ghidơ nói – Có một cách thật đơn giản để biết kẻ đàng điếm ấy.

– Cách nào? – Những người từ mọi phía hỏi dồn.

– Cuộc hẹn hò là vào đêm nay phái không?

– Phải-Catơrin nói.

– Trong phòng Biến hình à?

– Đúng.

– Thế thì, đó là cách làm đối với đôi tình nhân như các thần núi Ôlempơ đã làm đối với Macx và Vênuyts.

– Đến thăm họ trong giấc ngủ say sưa của họ ư?

Những mệnh phụ nhìn nhau.

Họ thèm muốn đến chết đón nhận lời đề nghị bằng những loạt vỗ tay nhất trí tán thưởng nhưng họ không dám thú nhận lòng thèm muốn ấy.

Lúc này đã mười hai giờ rưỡi đêm.

Còn phải đợi nửa giờ nữa và sự rèm pha đàm tiếu của những người này thì nửa giờ trôi qua rất nhanh.

Người ta rèm pha bà đô đốc, người ta vẽ ra trước sự bối rối của bà và nửa giờ trôi qua.

Nhưng không ai say sưa vui mừng như Catơrin về ý nghĩ tuỵệt vời là bắt quả tang bà đô đốc thân thiết tại trận.

Chuông điểm một giờ.

Mọi người vỗ tay, cái giờ chờ đợi ấy dài biết bao.

– Nào! – Hoàng thân Đờ Gioanhvin nói – Tiến lên!

Nhưng thống chế Xanh Ăngđrê ngăn ông ta lại.

– Ôi! tuổi trẻ bất cẩn làm sao! – ông nói.

– Ông có vài ý kiến gì để làm hả? – ông Đờ-la-Rôtxơ-suya-yông hỏi.

– Vâng- Thống chế nói.

– Trong trường hợp này, hãy nghe ý kiến của ông ấy, và một cách chính xác- Catơrin nói tiếp – thưa các ông. Ông bạn thống chế của chúng ta có kinh nghiệm lớn về mọi việc, đặc biệt về những loại tính chất như thế này.

– Đây! – Thống chế nói- Đây là điều tôi muốn nói để chế ngự sự sốt ruột của con rể tương lai của tôi, ông Đờ Gioanhvin: đó là đôi khi người ta không có mặt ở một cuộc hẹn hò đúng giờ đã định và nếu chúng ta đến quá sớm, ý định của chúng ta có cơ hội bị truội mất.

Người ta hàng phục trước lời khuyên thận trọng của thống chế Xanh Ăngđrê và người nào cũng đồng tình với bà Catơrin là ông thống chế đã trở thành ông thày của nhưng loại chuyện như thế này.

Vậy là người ta đồng ý chờ thêm nửa giờ nữa.

Nửa giờ trôi qua.

Nhưng lúc này sự sốt ruột đã tới mức mà dù có lời nhận xét của ngài thống chế lẽ ra phải làm thì những ý kiến này đã không được nghe theo. Ông cũng nghĩ không có nguy cơ gì trong việc này, hoặc giả ông hiểu những ý kiến này là hoàn toàn vô ích, hoặc giả ông nghỉ rằng cái giờ xuất phát thực sự đã đến rồi.

Tuy nhiên ông hứa với cái nhóm vui vẻ này là đưa ông đến tận cửa và khi đến đấy sẽ chờ đợi kết quả ở đấy.

Ông đã làm hoàng thái hậu đồng ý lui về phòng ngủ của bà và hoàng thân Đờ Gioanhvin sẽ trở lại đấy để thông báo với bà tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra.

Mọi thủ tục đã được quyết định như vậy rồi, mỗi người cầm trong tay một ngọn nến.

Đến cửa phòng, mọi người đều dừng lại và ai nấy đều dán tai vào ổ khoá.

Không có một tiếng động nhỏ nào được nghe thấy.

Người ta nhớ rằng ở bên cạnh đó, họ còn bị tách khỏi phòng Biến hình bởi một tiền phòng.

Thống chế Xanh Ăngđrê nhẹ nhàng đẩy chiếc cửa căn tiền phòng nhưng cánh cửa cưỡng lại.

– Quỷ thật! – Ông nói- Chúng ta đã không nghĩ tới điều này: cửa bị đóng ở bên trong.

– Chúng ta đạp đổ nó đi!- Những ông hoảng trẻ tuổi nói- Hãy bình tĩnh, thưa các ông!- Ông Đờ Ghidơ nói – chúng ta đang ở Luvrơ.

– Được!- Ông hoàng Đờ-la-Rôtxơ-suy-yông trả lời- Nhưng chúng ta là những người của Luvrơ.

– Này các ông! Các ông! – Quận công nhấn mạnh – Chúng ta vừa xác nhận một vụ bê bối, chúng ta đừng chứng minh nó bằng một vụ bê bối khác.

– Đúng thế!- Brăngtôm nói- Lời khuyên thật hay. Tôi đã biết một mệnh phụ đẹp và trung thực…

– Ông Brăngtôm! – Hoàng thân Đờ Gioanhvin cười nói – Trong lúc này chúng ta có việc để làm và chúng ta không nói tới chuyện ấy. Ông hãy tìm cho chúng tôi cách nào để vào và đó sẽ thêm một chương nữa vào cuốn “Những bà lẳng lơ” của ông đấy.

– Thế thì – ông Brăngtôm nói- hãy làm như ta làm tại nơi ở của nhà vua: cào cửa nhẹ nhàng và có thể người ta sẽ mở cửa cho ông.

– Ông Brăngtôm có lí- Hoàng thân Đờ Gioanhvin nói –Hãy cào đi, thưa nhạc phụ, cào đi!

Thống chế Xanh Ăngđrê cào cửa.

Một tên hầu đang thức, đúng hơn là đang ngủ trong tiền phòng và không nghe thấy một chút nào cuộc đối thoại mà chúng tôi vừa kể, cuộc đối thoại này nói giọng khẽ khàng làm gã tỉnh dậy và nghĩ rằng đó là Lanu đến đón tiểu thư Xanh Ăngđrê như thường lệ liền mở hé cửa và dụi mắt hỏi:

– Có chuyện gì thế?

Thống chế Xanh Ăngđrê giấu mình ở một bên cửa và gã hầu phòng ở ngay trước mặt ông Đờ Ghidơ.

Gã hầu phòng khi nhìn thấy tất cả những cây nến ấy, mọi lãnh chúa ấy, mọi mệnh phụ ấy, mọi ánh mắt cười cợt ấy, mọi cái miệng nhạo báng ấy, bắt đầu hiểu và tin ở chuyện bắt chộp và tìm cách đóng cửa lại.

Nhưng quận công Đờ Ghidơ đã đặt một chân vào tiền phòng, thực đúng là người chiếm các thành phố mà ông đã làm trước đây, và cánh cửa trong khi đóng lại đã đập vào chiếc ủng da của ông.

Gã hầu phòng ráng hết sức tiếp tục đẩy cửa để đóng lại.

– Ô kìa! Tên kì cục này- Quận công nói –hãy mở cái cửa này cho chúng ta.

– Nhưng thưa đức ông – Tên quỷ quái khốn khổ, toàn thân run bắn khi nhận ra quận công, nói – con có những mệnh lệnh nghiêm ngặt…

– Ta biết những mệnh lệnh của ngươi rồi, nhưng ta cũng biết điều bí mật của việc đang diễn ra ở trong kia, và chính vì việc của nhà vua và với sự thuận tình của Ngài mà chúng ta muốn vào đây, những ông này và ta.

Ông hẳn có thể nói thêm các mệnh phụ này vì năm hoặc sáu bà tò mò và cười thầm đi theo nhóm.

Như mọi người, gã hầu phòng biết uy quyền của ông Đờ Ghidơ hành động ở Triều đình, đã nghĩ đúng là có sự thoả thuận giữa nhà vua và quận công. Gã mở cửa tiền phòng trước rồi đến cửa phòng Biến hình, đứng nhón đầu ngón chân để chộp được việc gì đó của cái cảnh sắp xảy ra.

Đây không phải là việc vào căn phòng bình thường mà là cuộc đột nhập. Làn sóng người hối hả tràn vào căn phòng như nước triều dâng và…

Bình luận