Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Là Jemima

Chương 11

Tác giả: Jane Green

“EM THẬT ĐẸP!”, bức mail trên màn hình viết. “Anh không thể tin nổi khi nhận được ảnh của em, em nói rằng anh đẹp trai đến độ khó có thể tin là thật nhưng trông em giống như người mẫu vậy! Anh thậm chí không nghĩ con gái Anh lại có thể đẹp đến thế! Anh rất muốn nghe giọng nói của em, em thấy sao nếu chúng ta nói chuyện qua điện thoại? Anh hiểu nếu em không muốn cho anh số, nhưng anh sẽ cho em số của anh. Em có thể gọi cho anh trong ngày hôm nay. 310 266 8787. Hy vọng lát nữa được nghe giọng em, JJ à. Giữ gìn sức khoẻ nhé. Brad. Xxx.”

“Thế đấy,” Geraldine nói, cô đứng sau lưng Jemima, đọc bức email.

“Thế đấy,” tôi nhắc lại, cảm thấy vô cùng tội lỗi. “Cậu lại đẩy tớ vào một rắc rối khác rồi.”

Geraldine cười. “Đó đâu phải rắc rối, vui đấy chứ. Điều duy nhất khiến chuyện này trở thành rắc rối là khi anh ta muốn gặp cậu, nhưng anh ta lại ở quá xa và tớ chắc nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu. Thế nào, cậu sẽ gọi cho anh ta chứ?”

“Sao lại không?” Có gì để mất đâu. “Lát nữa tớ sẽ gọi.”

“Tớ cá giọng anh ta nghe rất gợi cảm,” Geraldine nói. “Miễn là không phải câu nào anh ta cũng ngắt bằng những từ ‘như’ và ‘thực sự’.”

Tôi cười. “Cậu ngoa ngắt quá đấy, Geraldine, đôi khi tớ cũng không hiểu nổi cậu.”

“Tớ có thể ngoa ngoắt nhưng cậu, Jemima thân yêu của tớ, là một cô nàng ngây thơ và đó là lý do tại sao cậu cần một bà tiên như tớ đây quan tâm đến cậu.”

“Xin cho tôi gặp ông Ben Williams,” một giọng nói cất lên từ bên kia đầu dây.

“Tôi đang nghe đây,” Ben nói, kẹp ống nghe bên vai và liếc qua chồng giấy tờ trên bàn làm việc.

“Chào anh,” cô gái nói, giọng nói rất trẻ, nghe có vẻ như một người không mấy quan trọng. “Tôi là Jackie từ truyền hình London Ban ngày.”

“Vâng, chào cô!” Ben nói, bỗng tập trung chú ý vào giọng nói bên kia đầu dây.

“Tôi là thư ký của bà Diana Macpherson. Chúng tôi đã nhận được hồ sơ của anh sáng nay, và bà Diana muốn biết khi nào anh có thể đến gặp bà.” Khi Jackie nói, cô nhìn tấm ảnh của Ben và tự cười mình, bởi cô đã cá với Diana là giọng của Ben sẽ không gợi cảm như khuôn mặt anh. Cô cười vì cô đã nhầm. Cô đã quá nhầm.

“Ôi!” Ben nói. “Thật tuyệt vời!” Bình tĩnh nào, anh tự nhủ, bình tĩnh nào, điều này chưa nói lên gì cả. “Vâng, tuần này tôi khá rỗi rãi, khi nào cô có thể thu xếp gặp tôi?”

“Chúng tôi nhận được hàng ngàn hồ sơ xin việc, và đang cố gắng gặp những người trong danh sách sơ tuyển càng sớm càng tốt. Chiều nay anh có thể ghé qua được không?”

Có thể? Có thể ư? Ben có thể thu xếp được. “Chiều nay được, tầm ba giờ có tiện cho cô không?”

“Giờ đó hợp lý,” Jackie nói, nhắc mình nhớ trang điểm lại sau bữa trưa. “Anh hãy hỏi gặp tôi ở quầy lễ tân chính, tôi sẽ đến đón anh.”

“Tôi có cần mang theo gì không?” Ben hỏi.

“Không,” cô cười. “Chỉ cần anh thôi.”

Ben đặt ống nghe xuống và nhìn xung quanh. Xoàng xĩnh, anh nghĩ, căn phòng này chứa đầy những chiếc bàn xoàng xĩnh, những máy tính xoàng xĩnh, và con người trong những bộ vest xoàng xĩnh. Mình sẽ sớm làm việc trong đài truyền hình, anh nhủ thầm, nơi có những con người thời trang và sành điệu, nơi mình sẽ không bao giờ phải xử lý công việc nặng nề hàng ngày của Kilburn Herald nữa.

Cẩn thận đấy Ben, hãy nhớ câu thành ngữ cổ “đếm cua trong lỗ”, nhưng nói qua cũng phải nói lại, nếu bạn nhận được ảnh của Ben thì bạn cũng sẽ phỏng vấn anh ta thôi.

Giá như sự thật được tiết lộ, rằng nếu không nhờ Jackie thì Ben Williams sẽ không có cuộc hẹn này. Đúng là có hàng ngàn hồ sơ gửi đến Truyền hình London Ban ngày, và đúng là phần lớn trong số đó đi thẳng tới phòng Nhân sự, nơi chúng được phân loại thành ba chồng: Có, Không, và Có thể.

Ben, tuy nhiên, lại rất thông minh. Anh đề địa chỉ trên phong bì trực tiếp tới Diana Macpherson, vì thế hồ sơ của anh không thông qua phòng Nhân sự mà hạ cánh trên bàn của Jackie. Jackie đã nhận được vài hồ sơ như thế này, vì có một số người dẫn chương trình truyền hình tiềm năng cũng có chung suy nghĩ như Ben Williams, nhưng không ai trong số họ lại thu hút sự chú ý của Jackie như Ben.

Jackie đang nhét tất cả chỗ hồ sơ vào trong một phong bì nội bộ để gửi thẳng đến phòng Nhân sự thì phát hiện ra bức ảnh của Ben, và sau khi đọc đơn xin việc của anh, cô liền đến gặp Diana.

“Diana,” cô gọi khi bước qua cửa, vì nơi đây là đài truyền hình nên những thủ tục kèm với thứ bậc thường thấy ở những công ty uy tín không tồn tại. “Tôi nghĩ bà nên xem cái này.”

“Không phải một bộ hồ sơ trời hỡi nữa chứ.” Diana than. “Gửi tới phòng Nhân sự đi.”

“Thực ra,” Jackie nói, cô thu chân ngồi xuống, “thực ra, tôi nghĩ bà nên xem nó.”

“Cô thích cậu ta mất rồi,” Diana mỉm cười, với lấy tấm ảnh trước tiên. “Ừmm,” bà liếm môi nói. “Tôi hiểu rõ ý cô rồi.”

Diana Macpherson là một phụ nữ cứng rắn như bà ta phải vậy để vươn lên vị trí giám đốc sản xuất của một chương trình lớn như London Nights. Bà ta vẫn độc thân, và tình cờ có một niềm hứng thú đặc biệt với những anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai như Ben. Diana Macpherson là một viên kim cương thô nhám – lớn lên ở một nơi nghèo khó, bà ta là cô gái duy nhất trong khu dân cư tồi tàn của mình giành được học bổng của một trường nữ sinh danh tiếng, rồi vào đại học.

Bà ta có mái tóc vàng tẩy trắng, và ở tuổi bốn mươi mốt, có lẽ bà ta không còn trẻ trung như trước kia nữa, nhưng vẫn khiến những cái đầu phải ngoái lại bởi chiếc váy ngắn nhỏ xíu và mái tóc dài dày dặn. Mọi người đều sợ bà ta, và chỉ có vài người được bà ta tôn trọng, nhưng những ai đã giành được sự tôn trọng của bà ta thì sẽ được bà ta một lòng một dạ mãi mãi.

Jackie là người được hưởng đặc ân đó, bởi Jackie cũng xuất thân như Diana, và là một cô gái sáng dạ. Có thể bây giờ Jackie chỉ là thư ký, nhưng khi đến thời điểm thích hợp, Diana sẽ đưa cô lên vị trí phóng viên điều tra, và từ đó, cô sẽ gặt hái được những gì cô muốn.

“Thế cậu ta là ai vậy? Đã có tí kinh nghiệm truyền hình nào chưa?”

“Chưa,” Jackie đáp, “nhưng anh ta là phó ban biên tập tin tức của một tờ báo địa phương nào đó, và anh ta có vẻ là ứng viên hoàn hảo cho vị trí phóng viên tin tức và chính trị.”

“Tin tức và chính trị? Để một khuôn mặt thế này làm tin tức và chính trị thì thật lãng phí. Không đâu, có lẽ cậu ta hợp với ngành kinh doanh biểu diễn hơn. Nhưng có thể khi lên hình, cậu ta cũng chẳng ra cái quái gì hết.” Diana ngồi im lặng một lát, nghĩ ngợi.

“Sao không mời anh ta đến nhỉ?” Jackie đề nghị. “Rồi chúng ta sẽ thấy liệu anh ta có xuất sắc như vẻ ngoài không?”

“Phải đấy,” Diana nói, “tôi lại có một cậu bé xinh trai quẩn quanh ở văn phòng này rồi.”

Jackie cười, vì cậu bé xinh trai quẩn quanh văn phòng trước đó đã trở thành người dẫn một chat show của riêng anh ta, nhờ quan hệ tình ái với Diana.

“Làm đi,” Diana nói. “Gọi xem liệu chiều nay cậu ta có đến được không.”

Nhưng dĩ nhiên là Ben không biết tí gì cả, mặc dù rõ ràng đây không phải lần đầu tiên anh lọt qua cửa nhờ vẻ ngoài của mình. Ben quá phấn khích để có thể phân tích kỹ tại sao anh lại được chọn để gặp gỡ người của nhà đài, quá phấn khích để làm bất cứ việc gì.

“Jemima,” anh nói trên điện thoại nội bộ sau khi tạm biệt Jackie. “Anh Ben đây. Giờ ăn trưa gặp anh được không?”

“Khi nào cơ? Bây giờ á?”

“Ừ, anh sẽ gặp em ở dưới đó. Anh có vài điều muốn kể với em.”

“Anh đã được mời phỏng vấn,” Ben nói khi chúng tôi xếp hàng đợi ở căng tin. “Em tin được không? Chiều nay anh sẽ đến đó.”

“Tuyệt quá!” Tất nhiên là tôi mừng cho anh, tôi đâu phải người chua chát, nhưng ngay cả khi chia sẻ niềm hân hoan cùng anh, tôi vẫn cảm thấy con tim mình ủ dột. “Thấy chưa,” tôi vui vẻ nói, cố giấu đi nỗi buồn khi nghịch ngợm lấy khuỷu tay thúc anh, “em đã bảo họ sẽ biết anh quá xứng đáng mà, sao có thể bỏ qua anh được.”

“Anh biết,” Ben thở dài. “Nhưng lúc ấy anh thực sự không nghĩ rằng họ sẽ cho anh một cơ hội.” Mặt anh xịu xuống. “Có thể họ sẽ không cho. Có lẽ thế. Có lẽ anh sẽ không hoà hợp được với Diana Macpherson và thế là hết.”

“Thôi nào. Anh được phụ nữ phỏng vấn đúng không? Vậy thì anh vào rồi. Tất cả những gì anh phải làm là quyến rũ người ta, và rồi bùm, anh xuất hiện trên truyền hình.”

”Em thực sự nghĩ vậy à?”

“Vâng,” tôi gật đầu. “Em thực sự nghĩ vậy.”

“Lạy Chúa, anh hy vọng mình sẽ làm được,” anh nói.

“Anh sẽ làm được,” tôi nói, biết rằng mình hoàn toàn đúng, rằng các vị thần sẽ ban phước cho anh nhờ vẻ ngoài bắt mắt và dễ dàng thu hút người khác.

Chúng tôi mang khay thức ăn đến một chiếc bàn và ngồi xuống, của tôi là xa lát, xa lát chính cống, trái ngược với xa lát bơi trong xốt mayonaise và calo. Tôi đang ngồi cùng Ben, nhớ không? Ben đã mời tôi ăn trưa, với lại, dù sao thì khẩu vị của tôi trong hai tuần qua dường như cũng không như trước nữa.

Tôi biết mình mới chỉ giảm được năm cân, nhưng tôi có thể nhận ra sự khác biệt. Quần áo của tôi trở nên hơi rộng, những chiếc quần không còn hằn vào nơi lẽ ra là eo, hay căng ra từng đường may khi tôi ngồi xuống nữa.

Tôi đã quên mất cảm giác này tuyệt vời như thế nào. Hiện tại, những cơn thèm ăn của tôi đã giảm, và trong hai tuần qua, tôi chỉ ăn sáng với một bát ngũ cốc nhỏ, và hoàn toàn bỏ qua món sandwich thịt muối hàng ngày. Mùi thơm ấy vẫn bám theo tôi mỗi ngày, nhưng bằng cách nào đó tôi đã cố gắng sống chung với nó, chứ không để nó cám dỗ.

“Em có tưởng tượng được anh sẽ xuất hiện trên truyền hình không?” Ben nói, trông anh như thể đang chìm trong một rừng máy ảnh và thư của người hâm mộ vậy. “Như thế thật tuyệt!”

“Em không bao giờ hiểu nổi những người muốn lên ti vi.” Tôi nhìn anh ngạc nhiên. “Em không thể nghĩ ra cái gì tệ hơn thế.”

“Tại sao?”

“Ờ thì, trước hết anh sẽ thiếu sự riêng tư. Bỗng nhiên người ta nhận ra anh ở mọi nơi anh đến, muốn xin chữ ký hay thời gian của anh.”

Ben ngoác miệng ra cười. “Hay đấy chứ!” anh nói.

“Và rồi,” tôi đảo mắt, tiếp tục, “anh sẽ được báo chí chăm sóc. Ý em là, tự anh cũng biết chuyện ấy sẽ ra sao mà. Ngay khi anh lên hình, anh sẽ trở thành tài sản của công chúng, và điều đó có nghĩa báo chí được phép đào bới càng nhiều mảng tối trong cuộc sống của anh càng tốt.”

“Em đang ám chỉ là anh có thể có những bí mật đen tối à?” Ben toét miệng hỏi.

“Không phải ai cũng có sao?” Tôi nhìn lên trần nhà và nghĩ mình nên là người xuất hiện trên truyền hình mới đúng, vì có lẽ tôi là người duy nhất trên thế giới này chẳng có bí mật gì hết. “Dù sao thì những bí mật đó cũng chẳng cần phải đen tối. Thử nghĩ đến những khi mở báo lá cải Chủ nhật xem, bạn trai hay bạn gái cũ của một người nổi tiếng nào đó tiết lộ thông tin về đời sống tình dục nóng bỏng của họ. Em ghét điều đó. Đủ loại người đáng sợ sẽ xuất hiện cho mà xem.”

“Anh đã không tính đến chuyện đó,” Ben nói. “Nhưng anh không nghĩ có người bạn gái cũ nào của anh lại làm thế.”

“Anh sẽ ngạc nhiên bởi những gì người ta có thể làm vì tiền đấy.”

“Lạy Chúa, nếu ai đó muốn mời một trong những cô bạn gái cũ của anh nói về đời sống tình dục thì chúc may mắn nhé. Anh nghĩ là họ sẽ chẳng tìm ra cái gì thú vị cả.”

Tôi đỏ mặt, bạn tin được không? Ben đang nói về tình dục, và tôi đỏ mặt. Không tính đến chuyện tôi ngồi nhìn những bức ảnh khiêu dâm trên Internet cùng anh không lâu trước đó làm gì. Không, tất cả những gì anh làm chỉ là nói ra từ ấy thôi, vậy mà tôi đã ngượng chín người. “Ồ, vâng,” tôi nói. “Chuyện này có vẻ như chỉ xảy ra với những người nổi tiếng chẳng vì lý do nào cả, và em cho rằng họ thích được chú ý. Có lẽ người ta sẽ không quan tâm đến phóng viên của Truyền hình London Ban ngày đâu.”

“Thế còn phát thanh viên thời sự của BBC thì sao?”

“Đó là việc anh muốn làm à?”

Ben rên lên, vờ như đang kích động. “Anh muốn làm phát thanh viên thời sự của BBC đến chết đi được.”

Tôi kinh ngạc. “Ra anh là người kín đáo. Em chưa bao giờ nhận ra cả.”

“Còn nhiều điều về anh em chưa biết đâu,” Ben đùa khi bắt đầu dùng bữa.

“Thế,” Geraldine chen vào ngồi cạnh bọn tôi. “Có phải Jemima đang kể cho anh nghe về anh bạn trai mới nhất không?”

“Geraldine!” Im đi! Tôi không muốn Ben biết về Brad. Nhưng mặt khác, nếu anh nghĩ rằng có ai đó thấy tôi thu hút, có lẽ anh sẽ bắt đầu nhìn tôi theo một cách khác. Bạn nghĩ sao, có đáng thử không?

“Sao?” Geraldine hỏi. “Phải vậy không?”

“Bạn trai nào thế?” Ben hỏi.

“Một anh chàng California cao to đẹp trai trên mạng.”

“Không,” anh nói, “anh không hề biết chuyện này. Anh không tin là em, Jemima Jones, lại tán những chàng trai trên mạng đấy?”

“Không hẳn. Em chỉ quay lại LA Café, lang thang và nói chuyện với anh chàng đó, Brad.”

“Brad!” Ben cười. “Chúa ơi, một cái tên Mỹ điển hình.”

“Nhưng Brad đẹp trai dã man. Một hot boy. Không phải hiểu theo hai nghĩa đâu nhé,” Geraldine nói.

“Làm sao em biết?” Ben tò mò.

“Anh ta gửi ảnh cho em qua email,” tôi trả lời, ước sao bọn tôi chưa bao giờ mang chuyện này ra nói, vì dù bạn có nhìn nhận thế nào chăng nữa, chuyện hẹn hò trên mạng nghe vẫn có vẻ quê mùa như việc đáp lại tiếng gọi của mục Trái tim Cô đơn vậy, và trước khi bạn hỏi, thì không, tôi chưa bao giờ gửi thư cho mục Trái tim Cô đơn.

“Còn nữa,” Geraldine thêm vào, miệng nhồm nhoàm rau diếp tươi ướp lạnh, không nước xốt, “chiều nay cô ấy sẽ gọi cho anh ta.”

“Mừng cho em,” Ben lơ đãng nói, rồi anh nhìn đồng hồ và nhảy dựng lên. Tôi ngó đồng hồ trên tay mình và thấy rằng anh phải đi thôi nếu muốn tới buổi phỏng vấn đúng giờ. “Xin lỗi các em,” anh đứng lên nói. “Anh phải đi đây.”

“Chúc may mắn,” tôi hét lên khi Ben chạy đi.

“Chúc may mắn?” Geraldine nhìn tôi dò hỏi. “May mắn gì?”

“Ồ, buổi phỏng vấn anh ấy làm chiều nay ấy mà.” Ngoan lắm Jemima, đó là những gì tôi muốn thấy, nặn ra một câu trả lời thật nhanh.

“Vậy khi nào cậu gọi cho anh chàng cao to?”

“Tớ chưa biết.” Tôi bỗng thở dài. “Việc này có thể kết thúc khá tệ, tớ không chắc là mình muốn làm nữa.”

“Ôi cái quái gì thế này,” Geraldine nói, “cậu có gì để mất nào?”

Cô ấy nói đúng. Tôi biết là cô ấy đúng.

Chúng tôi quay trở lên tầng cùng nhau và Geraldine kể cho tôi nghe về người đàn ông cô gặp tuần trước, Simon, chủ nhân của một con Mercedes đầu bảng, làm việc trong ngân hàng đầu tư, và tối nay sẽ đưa cô ấy đi ăn tối.

“Được rồi,” cô nói, đặt bộ mông nhỏ nhắn lên mép bàn tôi. “Nhấc máy gọi cho Brad đi.”

“Tớ không thể,” tôi mỉm cười nói.

“Jemima! Cứ làm tới đi.”

“Không.” Tôi kiên quyết lắc đầu.

“Nói thật nhé, đôi khi tớ thất vọng về cậu đấy. Sao lại không thể?”

“Bởi vì.” Tôi ngừng lại để gây ấn tượng. “Bởi vì bây giờ ở California là sáu giờ sáng, nên tớ không nghĩ là anh ta sẽ vui đâu.”

“Ồ,” Geraldine nói. “Trong trường hợp đó, tớ sẽ quay lại đây lúc năm giờ, và hy vọng cậu sẽ gọi điện. Điện thoại đường dài. Nhất trí chứ?”

Tôi gật đầu. “Nhất trí.”

Như đã hẹn, đúng năm giờ, Geraldine bước tới bàn tôi. Nếu không biết rõ tính cô thì có khi tôi đã nghĩ cô đặt đồng hồ báo cũng nên.

“Được rồi, được rồi,” tôi cười, tay nhấc điện thoại lên. “Tớ gọi cho anh ta đây.” Tôi quay số mà không thực sự nghĩ đến những gì mình đang làm, chỉ cười Geraldine bởi cô ấy làm mặt khỉ trêu tôi lúc đi khỏi văn phòng.

“Phòng tập B-Fit xin nghe,” một giọng Mỹ tươi tắn cất lên từ bên kia đầu dây. “Chào buổi sáng, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

“Xin chào,” tôi nói, chợt băn khoăn không hiểu mình đang làm cái quái gì. “Tôi có thể gặp Brad được không?”

“Dạ được, thưa bà. Xin bà cho biết quý danh?”

“Tôi là Jemi…” tôi ngừng lại. “JJ.” Bà ư?

“Xin bà giữ máy.”

Tôi ngồi đợi, và suýt nữa thì dập điện thoại, nhưng ngay trước khi tôi làm vậy thì ai đó ở đầu dây bên kia đã kịp lên tiếng.

“Chào buổi sáng,” lại một giọng nữ tươi tắn khác. “Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”

“Vâng, xin chào. Tôi có thể nói chuyện với Brad được không?”

“Xin hỏi ai đang gọi ạ?”

“Tôi là JJ.”

“Xin giữ máy.”

“Alô?” Một giọng California nam trầm, gợi cảm cất lên. “JJ à?”

“Brad? Là em đây. JJ.”

“Lạy Chúa, em đã gọi cho anh! Anh không tin là em lại gọi cho anh. Thật tuyệt khi được nói chuyện với em.”

“Cảm ơn anh,” tôi đáp lại, không biết phải nói gì khác.

“Anh mới bước vào văn phòng, thật ngạc nhiên quá.”

“Vâng, ở đây là năm giờ, em xong việc rồi.”

“Chúa ơi, giọng em gợi cảm như ảnh của em vậy, phải nói với em là anh đã đính nó lên tường. Thực ra, anh đang nhìn em khi chúng ta nói chuyện đây.”

“Anh làm em phổng mũi quá.” Giá như anh biết.

“Thế nào, JJ, hôm nay ổn chứ?”

“Ổn, sáng nay em ghi hình một chút, khá là vui.” Làm ơn đừng hỏi đó là chương trình gì, làm ơn đi mà.

Anh ta không hỏi. “Anh hoàn toàn có thể hiểu được tại sao em lại lên hình, trông em long lanh thật, anh nghĩ từ đó là chính xác đấy.”

“Gì cơ, ngay cả khi ngồi trên xe đạp trong một ngày hè nóng bức à?”

“Đương nhiên rồi. Anh đã phải khoe ảnh của em với tất cả mọi người ở đây, để anh nói cho em biết, em vừa có một câu lạc bộ hâm mộ ở California đấy.”

“Chúa ơi, xấu hổ quá đi mất,” tôi rên rỉ thành tiếng.

“Đừng ngại. Anh nghĩ việc em tập luyện và giữ gìn sức khoẻ tuyệt đấy chứ, em đúng là mẫu phụ nữ anh thích.”

“Thú vị thật,” tôi nói, lấy lại bình tĩnh. “Em đang cố vui đây.”

Brad cười. “Nghe này, JJ, điều anh không hiểu là tại sao em lại không có bạn trai nhỉ. Ý anh là, anh đã nghe kể là em vừa chia tay ai đó, nhưng phải có những anh đàn ông xin chết vì em chứ.”

“Em không có ý đó đâu. Công việc khiến em gặp rất nhiều đàn ông, nhưng em nghĩ mình là người kén chọn.”

“Anh rất vinh dự thấy em thích bức ảnh đó đủ để gọi cho anh. Trò chuyện tiếp với anh đi, anh thích giọng nói của em. Nói cho anh biết tất cả về em đi.”

“Lạy Chúa, em biết bắt đầu từ đâu đây?”

“OK, kể cho anh nghe về bố mẹ em, em có anh chị em không?”

“Không. Em là con một và bố mẹ đã ly hôn.”

“Ồ, thật khó khăn,” Brad nói. “Bố mẹ anh cũng vậy. Có phải bố mẹ em cũng chia tay khi em còn nhỏ không?”

“Vâng,” tôi nói, tự hỏi tại sao mình lại kể tất cả chuyện này với một người gần như xa lạ, trong khi những người gần gũi nhất với tôi, ừm, Sophie, Lisa và Geraldine lại không biết chút gì về quá khứ của tôi cả. “Mẹ em không hạnh phúc. Bà căm ghét chuyện phải sống một mình, và cố can thiệp sâu vào cuộc sống của em hơn, đó là lý do chính khiến em chuyển tới London.”

“Vậy em không phải người London à?”

“Không, em lớn lên ở nông thôn. Trong một thị trấn nhỏ ở ngoại vi London, em nghĩ đó thực sự là vùng ngoại ô.”

“Thế em đã bao giờ cảm thấy cô đơn hồi còn nhỏ chưa? Em từng muốn có anh chị em chứ?”

Hồi nhỏ, tôi không chỉ cô đơn, mà còn cô đơn vô cùng tận, cô đơn đến tan nát cả cõi lòng. Mỗi đêm, tôi thường lên giường, đan tay vào nhau, cầu xin Chúa ban cho tôi một thằng em trai hay một cô em gái mà hoàn toàn không hiểu rằng nếu không có cha thì có rất ít cơ hội, nếu không muốn nói là chẳng có cơ hội, cho điều đó xảy ra. Nhưng tôi đã tiết lộ nhiều hơn dự tính, như thế là quá nhiều, thế nên tôi hít một hơi thật sâu và vui vẻ nói. “Đôi khi thôi, không thường xuyên lắm. Em thấy ổn khi ở nhà một mình mà.”

“Này,” Brad nói sau khi tôi kể anh nghe những chi tiết đẹp đẽ về tuổi thơ của mình, những mẩu ký ức không đau đớn. “Điều này nghe có vẻ điên khùng, vì đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau và hầu như chưa biết gì về nhau cả, nhưng anh có cảm giác là chúng ta có thể có một cái gì đó đặc biệt.” Anh ta ngừng lại trong khi tôi cố tiêu hoá những gì anh ta vừa nói, bởi thành thực mà nói lý do duy nhất khiến tôi làm việc này là để bớt chán, chứ không phải tôi cho rằng có gì đặc biệt ở đây cả.

Và lạy Chúa, người đàn ông này gần như là một kẻ xa lạ. Công nhận anh ta đẹp trai thật đấy, nhưng có vẻ lập dị. Chúng tôi chưa từng gặp mặt, đây là lần nói chuyện điện thoại đầu tiên, và anh ta có thể là một tên sát nhân tâm thần lắm chứ. Và làm sao mà anh ta biết tôi là ai dựa vào những gì tôi nói? Ồ. Có lẽ tốt hơn là tôi nên thoát khỏi dòng suy tưởng này.

“JJ? Em vẫn ở đó chứ?”

“Vâng, anh thứ lỗi.”

“Anh biết việc gặp gỡ trên mạng nghe có vẻ điên khùng, nhưng mọi người trên khắp thế giới lại đang gặp nhau theo cách này, và đôi khi nó cũng có kết quả. Nghe này. Anh nghĩ em là người rất tuyệt đấy. Em hóm hỉnh, trung thực, xinh đẹp, và anh thích giọng nói của em, anh không muốn làm em sợ, nhưng anh thật sự rất muốn gặp em.”

Tạ ơn Chúa vì Brad không thể trông thấy tôi, để thấy mặt tôi đang tái đi như thế nào, để thấy tôi đang suy nghĩ nghiêm túc về việc giết chết Geraldine ra sao, vì tôi đã biết trước, tôi thực sự đã biết trước điều này sẽ xảy ra.

“Anh không có ý bảo em đến đây, ý anh là, anh biết đó là một khoảng cách lớn đối với em, và có lẽ em rất bận rộn với công việc, nhưng em thấy sao nếu anh bay đến gặp em?”

“Ừm,” tôi mơ màng nói, cố câu giờ, cầu mong một phép màu nào đó ngắt quãng câu chuyện này, điều mà tất nhiên không xảy ra. “Ừm,” tôi lặp lại.

“Được rồi,” Brad nói. “Anh biết anh đã làm em hơi lúng túng, nhưng em sẽ suy nghĩ về điều đó chứ?”

“OK,” tôi nói dối. “Em sẽ suy nghĩ.”

Rồi, như thể còn chưa đủ, tôi lại hành động như một kẻ mất trí vậy. Tôi cho Brad số điện thoại, cả số máy nhà và số máy lẻ ở chỗ làm (vì tôi không muốn mặt nạ người dẫn chương trình hàng đầu bị lột bỏ), và sau khi nói lời tạm biệt, tôi đặt ống nghe xuống và đi vào nhà vệ sinh soi gương.

Tôi nhìn những chiếc cằm, bầu má, và cơ thể to béo của mình, và khi đứng đó, tôi đã có một quyết định. Một quyết định lớn. Một quyết định quan trọng mà ngay cả trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi cũng biết nó sẽ thay đổi cuộc đời tôi. Tôi chạy lại bàn làm việc, ờ thì, chạy/lăn ì ạch, vồ lấy túi và lao xuống cầu thang.

Tôi không đi xa. Tôi đi bộ, gần như chạy nước rút vậy, dọc đường trục Kilburn, tới một phòng tập đẹp đẽ mới toanh, vừa khai trương. Tôi đi qua đó mỗi ngày, gần như không nhận ra sự tồn tại của nó vì rốt cuộc, một phòng tập thì có ý nghĩa gì với tôi cơ chứ.

Nhưng hôm nay là ngày tôi thay đổi cuộc sống của mình. Tôi thu hết quyết tâm, đẩy cánh cửa đôi và bước tới quầy lễ tân.

“Xin chào,” tôi nói. “Tôi muốn đăng ký.”

Bình luận
× sticky