“Tôi sẽ đưa chị đơn đăng ký,” cô gái tóc vàng sau quầy lễ tân nói, nhìn Jemima với cặp mắt hơn cả tò mò, vì cô hoàn toàn không hiểu tại sao một người với kích cỡ như Jemima lại muốn tham gia vào phòng tập.
Tất nhiên, cô ta có lẽ cũng nhận ra rằng nàng muốn giảm cân, nhưng vấn đề nằm ở chỗ phòng tập mới toanh này không phải là một phòng tập cũ kỹ ất ơ nào đó. Phí gia nhập là 150 bảng, và sau đó phí hàng tháng là 45 bảng. Rất nhiều tiền, rõ ràng không phù hợp với những người như Jemima.
May là Jemima không dạo qua trước khi đăng ký, bởi nếu bắt gặp mẫu người thường xuyên tập ở đây, nàng sẽ chạy mất dép trước khi bạn kịp nói xong từ “máy tập Stairmaster”.
Nàng sẽ gặp những người đẹp rạng rỡ, duyên dáng trên máy chạy bộ, chút mồ hôi rịn ra khoe hết cỡ làn da rám nắng. Nàng sẽ gặp những phụ nữ trong phòng thay đồ đang trang điểm kỹ lưỡng trước khi ra tập, phòng khi người đàn ông trong mộng của họ tình cờ đạp xe bên cạnh.
Nàng sẽ gặp những bà nội trợ tuổi trung niên, vợ các thương nhân thành đạt, những người rỏ ra vàng khi nhảy lên nhảy xuống, nhảy lên nhảy xuống, nhảy lên nhảy xuống để giữ một thân hình hoàn hảo cho các bữa tiệc mà họ tham gia.
Nàng sẽ gặp những anh chàng cơ bắp, tất cả đều trẻ trung, cân đối, tất cả đều đẹp không tin nổi, những kẻ đi tới phòng tập để giữ dáng, phần để tia gái.
Và Jemima Jones sẽ cảm thấy lép vế đến nỗi không thể đặt chân qua cửa, nhưng may thay, giám đốc không ở đó nên không có ai chỉ cho Jemima xem tất cả những thiết bị mà phòng tập cung cấp, vì thế Jemima chỉ cầm lấy đơn đăng ký, ngồi trong sảnh lễ tân và điền vào. Mặt nàng hơi tái đi khi nhìn mức phí, nhưng đó chỉ là cái giá bèo để đổi lấy sự thon thả, và phòng tập này thì quá gần nên nàng chẳng có cớ gì để không đi cả, vậy là với cây bút trong tay, nàng bắt đầu tích vào những ô vuông.
Một người mà hiện tại tối nào cũng ngồi trước ti vi ăn đồ nhanh mua về sẽ biết phần khó khăn nhất của một chế độ tập luyện chính là tiến hành bước đầu tiên. Nhưng một khi bạn tìm ra động lực để bắt đầu, các bài tập có thể trở nên lôi cuốn kì lạ, khá giống với Internet, thật đấy.
Khi điền xong đơn đăng ký, nàng viết thông tin chi tiết ngân hàng của mình để ghi nợ trực tiếp, rồi quay lại bàn lễ tân.
“Ừm, thực ra tôi chưa bao giờ đến phòng tập cả,” tôi nói, cảm thấy hơi lố bịch khi cô gái tóc vàng đưa cho tôi một tập giấy gồm lịch học và thông tin về phòng tập.
“Đừng lo,” cô gái tóc vàng mỉm cười rạng rỡ nói. “Nhiều người ở đây trước kia cũng chưa từng đến phòng tập. Chị cần phải đến đây để đánh giá thể lực và họ sẽ thiết kế chương trình tập luyện cho chị.” Người tôi co cứng lại đợi cô ta nhìn tôi khắp lượt với ánh mắt miệt thị, nhưng không phải vậy, cô chỉ mỉm cười và mở một quyển sổ lớn trên bàn ra, lật qua các trang. “Thông thường chị sẽ phải đợi khoảng ba tuần để được đánh giá thể lực, nhưng chúng tôi đã quyết định sẽ bỏ lệ này từ sáng mai. Chị có thể tới đây lúc tám giờ sáng được không?”
Tám giờ sáng ư? Cô ta điên chắc? Tám giờ sáng là nửa đêm cơ mà.
“Tám giờ được,” tôi nghe mình nói vậy, từ ngữ treo lơ lửng trong không khí trước khi tôi có cơ hội nghĩ về những gì mình vừa nói.
“Tuyệt,” cô gái tóc vàng nói, viết tên tôi bằng bút chì. “Chị không cần mặc quần áo nịt đâu, chỉ cần áo phông và quần soóc là đủ…” Cô nhìn tôi và thấy mặt tôi chảy dài trước viễn cảnh mặc quần áo nịt. “Hay quần vải cũng được. Và giày thể thao nữa, chị cần đi giày thể thao.”
“Được,” tôi nói, tự hỏi mình sẽ mua tất cả những thứ này ở chỗ quái nào cơ chứ, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, tôi nhìn đồng hồ, 6:15, và tôi biết có một cửa hàng bán đồ thể thao trong trung tâm mua sắm ở Bayswater vẫn còn mở.
Tôi rời phòng tập và, nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi tin rằng bước chân tôi nhẹ nhàng hơn, khổ người tôi nhỏ nhắn hơn, và trong tâm trí tôi đã tưởng tượng ra con người mà tôi sẽ trở thành. Thon thả. Xinh đẹp. Như tôi đã từng khi còn là một đứa trẻ, trước khi bố tôi bỏ đi, trước khi tôi phát hiện ra thứ duy nhất xoa dịu được nỗi đau bị một người cha vô tâm bỏ rơi chính là thức ăn.
Tôi nhảy lên một chiếc taxi – chà chà, Jemima, dạo này mi phung phí quá – và bảo tài xế đưa tôi đến Whiteleys, nơi tôi phớt lờ những cửa hàng quần áo, cửa hàng giày, thậm chí cả hiệu sách nữa, mà đi thẳng tới thang máy dẫn đến cửa hàng bán đồ thể thao.
Nửa giờ sau, cánh tay tôi bị kéo trĩu xuống sàn nhà bởi những túi đồ mua sắm. Tôi mua một bộ đồ thể thao, hai đôi quần legging co dãn, ba đôi tất, và một đôi giày Reeboks trắng bóng. Hôm nay tôi đã tiêu quá nhiều tiền, đến nỗi tôi không còn cách nào để đổi ý được nữa. Thế đấy.
Và khi bước ra khỏi trung tâm mua sắm, tôi đứng lại vài phút, ngắm nhìn đám đông náo nhiệt, lắng nghe những giọng nói lẫn lộn đến từ khắp nơi trên thế giới. Tôi có thể đi thẳng về nhà, điều mà tôi sẽ làm nếu là mấy tuần trước, nhưng nhìn đường phố xem, nhìn những tia nắng cuối ngày xem. Thật là một buổi tối thú vị, và tôi chưa sẵn sàng về nhà ngồi xem ti vi, chưa phải lúc này.
Khi lang thang xuống Queensway, len qua đám đông khách du lịch, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đang đi nghỉ vậy, và trong một kỳ nghỉ thì còn gì thú vị hơn là ngồi ở một quán cà phê vỉa hè và thưởng thức đồ uống nhỉ.
Thường thì tôi sẽ gọi cappuccino, và ăn lớp sô cô la phủ bên trên trước khi thêm ba thìa đường, nhưng mọi thứ sắp thay đổi, tôi tìm thấy một chiếc bàn cẩm thạch tròn nhỏ bên ngoài một hiệu bánh ngọt và gọi nước suối có ga.
Nàng không có gì để đọc, cũng chẳng có ai chuyện trò cùng, nhưng Jemima đang cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết sau một thời gian dài. Hạnh phúc hơn bao giờ hết trong cả cuộc đời nàng, có lẽ vậy. Nàng ngồi trong ánh nắng nhạt nhòa mà không nhận ra nụ cười rạng rỡ đang ngự trị trên khuôn mặt mình bởi vì lần đầu tiên nàng bắt đầu cảm thấy cuộc đời không buồn tẻ. Cuộc sống vô cùng sôi động như nó vốn thế.
Cuộc sống của Jemima Jones đã xáo động một thời gian, nhưng hôm nay là ngày mà cuối cùng đời nàng cũng sang trang.
Ben Williams vừa về đến nhà và thấy hộp thư thoại nhấp nháy ba tin nhắn. Hai cho những anh bạn cùng nhà, và tin cuối cùng là của Richard, người bạn lâu năm nhất của anh.
Ben nhấc máy gọi cho Richard vì (a) anh muốn nói chuyện với cậu ta bởi đã lâu rồi hai người không gặp nhau, và (b) anh phải kể cho ai đó nghe về buổi phỏng vấn hôm nay, nếu không, có thể anh sẽ nổ tung mất.
“Rich à? Tôi đây.”
“Ben! Cậu thế nào rồi, anh bạn?” Đó là cách họ nói chuyện với nhau.
“Tôi ổn, Rich, còn cậu?”
“Lăn lộn, Ben ạ. Lăn lộn. Lâu lắm rồi không gặp cậu, cậu có đang mưu toan gì không đấy?”
“Thực ra, tôi có tin muốn thông báo.”
Giọng Richard rớt xuống thành một lời thì thầm. “Tôi biết một bác sỹ giỏi đấy.”
“Gì cơ?”
“Cậu làm cho em nào ễnh bụng rồi phải không?”
“Đừng lố bịch thế.” Ben bắt đầu cười. “Tôi chẳng làm cho ai ễnh bụng cả, giá mà được như thế! Không, hôm nay tôi có một buổi phỏng vấn xin việc.”
“Tuyệt đấy, việc gì vậy?”
“Thôi nào, Rich, cậu thông minh hơn thế mà. Công việc trong mơ của tôi là gì nào?”
“Không! Cậu đi phỏng vấn cho vị trí phát thanh viên tin tức á? Không đời nào, việc này nghiêm túc đấy.”
“Không phải phát thanh viên tin tức, mà là truyền hình. Tôi đến phỏng vấn cho vị trí phóng viên một chương trình mới ở Truyền hình London Ban ngày.”
“Tốt quá. Vậy khi nào cậu nhận được tin?”
“Tôi không chắc. Họ có vẻ hào hứng nhưng tôi phải ghi hình thử đã.”
“Chúc may mắn, tôi muốn nhìn thấy cậu bạn thân nhất của tôi lên truyền hình lắm đấy. Thử nghĩ đến những phụ nữ cậu có thể hẹn hò mà xem.”
Ben chỉ cười, vì Ben muốn kể cho Richard nghe mọi thứ. Anh muốn kể cho cậu ta nghe anh đã bước vào ngồi trong tòa nhà vòm kính khổng lồ của công ty truyền hình. Anh muốn kể cho cậu ta nghe cảm giác khi được vây quanh bởi bức ảnh của các ngôi sao trong công ty, và làm thế nào mà một người nổi tiếng của chương trình buổi sáng lại đến ngồi cạnh anh.
Anh muốn kể với Richard rằng anh đã đi lên bằng thang máy, rằng anh bước ra với một tâm trạng căng thẳng và đứng bên ngoài buồng thang máy đợi người thư ký đến đón. Anh muốn kể rằng cô thư ký đó thật là thân thiện, có lẽ còn hơi quá thân thiện, nhưng anh cho rằng chẳng qua đó là bởi tất cả bọn họ đều làm truyền hình mà thôi.
Anh muốn kể cho Richard nghe về việc bước vào gặp Diana Macpherson. Về chiếc váy siêu ngắn và đôi giày cao gót, về việc bà ta đã đá tung giày ra chỉ sau vài phút và đặt chân lên bàn.
Anh muốn kể cho Richard rằng Diana đã lạnh lùng nhìn anh và nói, “Chết tiệt thật, Jackie nói đúng, trông cậu ngoài đời còn đẹp trai hơn nhiều.”
Anh muốn kể cho Richard nghe anh đã làm bà ta cười như thế nào, rằng cuối cùng họ lại nói về những cơn ác mộng của việc sống độc thân ra sao, rằng anh đã giả vờ bịa ra những câu chuyện của mình để sánh ngang với những chuyện kinh dị của bà ta, rằng anh thực sự cảm thấy như có một mối liên kết nào đó.
Anh muốn kể rằng bọn họ không thực sự trao đổi về truyền hình hay công việc. Rằng bà ta có vẻ hứng thú với anh hơn, và rằng đây chẳng giống một cuộc phỏng vấn chút nào mà như đang trò chuyện với một người bạn, và anh muốn biết Richard nghĩ đây là việc tốt hay xấu.
Và anh muốn kể với Richard rằng, vào cuối “cuộc phỏng vấn” Diana bắt tay anh và nói, “Ổn rồi, Ben Williams. Tôi sẽ không nói rằng cậu đã trúng tuyển vì tôi không biết khi lên hình trông cậu như thế nào, nhưng khán giả của chúng tôi sẽ phát điên lên vì vẻ ngoài xinh trai của cậu, và tôi muốn thứ Năm này cậu đến để ghi hình thử.”
Nhưng tất nhiên anh không thể kể bất cứ điều gì, bởi Richard là đàn ông, và như tất cả chúng ta đều biết thì đàn ông không quan tâm đến các chi tiết, họ quan tâm đến thực tế, và có lẽ Richard sẽ buồn ngủ vì chán ngấy mất.
Vì thế họ chỉ ngồi chuyện gẫu, trong suốt lúc đó, đầu óc Ben phiêu du ở tận trường quay London Ban ngày, và ngay sau khi tạm biệt Richard, anh nhấc máy lên quay số của Jemima, bởi ai có thể biết lắng nghe hơn Jemima Jones, người bạn mà anh mới tìm thấy chứ.
“Xin chào, Jemima có ở đó không ạ?” Nghe xem anh ấy nói có khéo không kia chứ.
“Xin lỗi, giờ cô ấy không có ở nhà. Anh có nhắn gì không?”
“Ừm, có. Tôi là Ben ở tòa soạn. Nếu tôi để lại số, cô có thể nhắn cô ấy gọi lại cho tôi không?”
Sophie suýt nữa thì đánh rơi điện thoại. “Ôi, chào anh Ben!” cô ả hồ hởi nói. “Em là Sophie, chúng ta đã gặp nhau buổi tối dạo nọ đấy.”
“Cô là người đắp mặt nạ hay là người có những thứ kỳ cục trên tóc vậy?” Ben cười.
Sophie rên rỉ. “Làm ơn đừng nhắc lại nữa. Hai bọn em đều trông rất kinh khủng, nhưng để cho chính xác thì em là người có những thứ kỳ cục trên tóc.” Lisa ngước lên khỏi tờ tạp chí đang đọc trên sofa, mở to mắt và nói không thành tiếng. “Anh ta à?” Sophie gật đầu.
“À,” Ben nói, anh không nghĩ ra được từ gì khác để đối đáp.
“Nhưng không phải lúc nào trông em cũng như thế,” Sophie thêm vào, cô ả muốn níu Ben nói tiếp, muốn biến cuộc nói chuyện này thành một buổi tâm sự hàng giờ liền mà phụ nữ luôn muốn có với người đang ông họ mới gặp, người mà họ thích phát điên lên.
“Tôi cũng hy vọng là vậy,” Ben nói. “Tôi không nghĩ hãng Đường cong sẽ đánh giá cao kiểu tóc đó đâu.”
“Jemima nói cho anh biết chỗ em làm à?”
“Cô ấy có nói đến,” Ben đáp, tự hỏi sao cái tin nhắn này mất thời gian để chuyển đến vậy. “Này, tôi cho cô số của tôi được chứ?”
“Chắc chắn rồi. Xin lỗi anh. Em sẽ đi lấy bút,” cô ả nói, bay trở lại chiếc điện thoại và hỏi liệu Jemima có thể gọi lại cho anh càng sớm càng tốt không, rồi họ tạm biệt nhau.
“Đoán xem tớ có gì,” cô ả vừa nói với Lisa vừa vung vẩy tờ giấy trong không khí, rồi ôm chặt nó trước ngực.
“Cậu tệ thật,” Lisa nói, cô ta phần nào có ý đó, nhưng cũng không hẳn vậy. “Cậu không thể giữ nó được, cậu phải đưa cho Jemima chứ.”
“Tớ sẽ đưa,” Sophie nói, “nhưng trước tiên tớ phải ghi lại cho riêng tớ đã.”
“Nhưng cậu sẽ lấy cớ gì đây? Cậu không thể gọi điện cho anh ta và chắc chắn anh ta sẽ không buôn điện thoại với cậu đâu,” Lisa đắc thắng nói. “Có vẻ anh ta chẳng lấy gì làm hứng thú.”
“Chưa hứng thú,” Sophie nói. “Nhưng tớ nghĩ bọn mình nên mời anh ta đi đâu đó, tới một bữa tiệc hay câu lạc bộ chẳng hạn, và nếu làm vậy, bọn mình sẽ phải mời Jemima đi cùng, nhưng mình được gặp anh ta và lần này, mình sẽ đẹp hơn bao giờ hết.”
Lisa ngoác miệng ra cười, hài lòng vì bây giờ mình đã được tham gia, và cô ả tự tin rằng, nếu phải lựa chọn, Ben sẽ nghiêng về những lọn tóc quăn trễ nải của mình.
Hai cô ả nghe tiếng cửa đóng sầm, rồi Jemima lên gác, vứt những chiếc túi của nàng lên sàn nhà.
“Ồồồ,” hai cô ả đồng thanh. “Cậu vừa đi mua sắm. Cho bọn tớ xem cậu mua gì nào.”
“Không thú vị lắm đâu,” tôi nói, trong khi thực ra tôi vô cùng hứng khởi đến nỗi tôi không nghĩ tối nay mình có thể ngủ được. “Tớ chỉ mua đồ tập. Hôm nay tớ đã đăng ký tập thể dục thẩm mỹ đấy.”
“Cậu đùa à?” Sophie nói, trong hoàn toàn sửng sốt.
“Tớ nói thật đấy,” tôi vui vẻ nói.
“Nhưng để làm gì?” Lisa hỏi.
“Để cân đối, cậu nghĩ gì vậy. Tớ sẽ giảm cân và trở nên cân đối, sau một vài tháng, các cậu sẽ không nhận ra tớ đâu.”
“Có phải vì anh chàng ở tòa soạn không. Ben ấy?” Sophie ranh mãnh hỏi.
“Không,” nhưng tất nhiên đó là vì Ben, dù rằng bây giờ còn vì Brad ở Santa Monica nữa. “Vì tớ,” tôi đáp trả, và bạn biết sao không? Khi nói ra điều đó, tôi nhận ra nó là sự thực. Chắc chắn rồi. Ben và Brad là chất xúc tác, nhưng tôi sẽ giảm cân vì tôi.
“Ồ, tiện thể,” Sophie nói khi tôi bước lên gác. “Ben gọi đấy. Số của anh ta bên điện thoại kìa.”
Mọi thứ ngừng lại, chỉ trong vài giây thôi, nhưng trong vài giây đó, tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng tim gõ vào tai thình thịch, và khi thế giới của tôi hoạt động trở lại thì nó lại quay cuồng hết tốc lực. Tôi nhấc điện thoại, và khi ở đầu dây bên kia Ben nhấc ống nghe lên thì tôi – ngớ ngẩn làm sao – gần như không thở nổi.
“Ben à?” Tôi cố trấn tĩnh, và thở sâu. “Em, Jemima đây.”
“Chào em!” anh nói, và tôi bắt đầu dịu lại, vì tôi chưa bao giờ hy vọng Ben lại vui vẻ đến thế khi nghe giọng tôi. Làm ơn hãy khiến anh ấy mời tôi đi chơi, làm ơn hãy khiến anh ấy gọi điện vì không thể thôi nghĩ đến tôi đi mà.
“Em không định hỏi anh sao?” anh nói.
Hỏi anh ấy ư? Hỏi cái gì? Tôi nhớ ra. “Em quên mất, ôi, em rất xin lỗi, em quên mất. Mọi việc thế nào, diễn tiến ra sao hả anh, anh nhận được thư rồi chứ?”
Ben ngả người vào ghế sofa và kể cho Jemima nghe tất cả mọi thứ. Anh kể cho nàng nghe tất cả những gì anh ước có thể nói với Richard, và anh có thể nghe thấy nàng há hốc miệng vì kinh ngạc và âm thanh của sự động viên mà nàng gắn vào điện thoại, một trăm phần trăm say mê. Đó là phản ứng chỉ có ở phụ nữ. Đó là lý do tại sao Ben gọi cho Jemima.
“Em không thể tin nổi anh xuất hiện trên truyền hình!”
“Anh vẫn chưa biết liệu mình có được nhận không mà,” Ben nói, nhưng rõ ràng là anh biết, anh ấy luôn biết.
“Thế khi nào anh ghi hình thử?”
“Ngày kia.”
“Nhanh thế!”
“Ừ,” Ben nói. “Họ muốn có người bắt tay vào việc trong khoảng hai tuần nữa, vì thế nếu anh thôi việc vào thứ Hai, anh sẽ được nghỉ hai tuần, tức là anh sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa.” Anh ngừng lại. “Đấy là trong trường hợp anh được nhận.”
“Anh sẽ được nhận thôi mà.” Tôi nói.
“Em thực sự nghĩ vậy à?”
“Vâng,” tôi nhắc lại. “Em thực sự nghĩ vậy.”
Khi đồng hồ báo thức reo lúc 7:15, tôi rên rỉ, lăn qua lăn lại, và quyết định rằng chuyện này thật điên rồ. Lần khác tôi sẽ đi. Nhưng không, một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu tôi, nếu bây giờ mi không đi, mi sẽ không bao giờ đi hết, nghĩ đến số tiền mi đã bỏ ra đi.
Thế là tôi bò ra khỏi giường, ngái ngủ và đi vào buồng tắm, hắt nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo. Tôi quẳng quần áo trong ngày vào một cái túi và khoác lên người chiếc áo phông cũ, cả quần tập và đôi giày thể thao mới.
Tôi loạng choạng ra khỏi cửa và đi đến bến xe buýt trong sự ngạc nhiên vô bờ, sững sờ trước một London yên tĩnh đến lạ thường vào lúc 7:30 sáng, vì thế khi tới phòng tập, tôi không thể tin nổi ở đó đã có nhiều người đến thế, tất cả đều đang thở dồn dập, hổn hển trong bài tập khởi động.
“Xin chào,” một người đàn ông to lớn tóc nâu ở quầy lễ tân lên tiếng, bước về phía tôi. “Chắc cô là Jemima. Tôi là Paul, huấn luyện viên thể dục của cô.”
Paul đưa tôi lên cầu thang, đi qua phòng tập nơi mà tôi nhìn thẳng về phía trước, cố phớt lờ những thân hình quyến rũ, và bước vào một phòng nhỏ được thiết kế đặc biệt cho mục đích đánh giá thể dục.
“Được rồi,” anh ta nói, đặt tờ đơn lên bàn. “Cô phải điền vào cái này, nhưng trước tiên phải kiểm tra huyết áp của cô đã.” Paul làm vậy, và rồi tôi nhăn mặt khi anh ta lôi ra một thứ gì đó trong ngờ ngợ như dụng cụ phẫu thuật.
“Đừng lo.” Paul cười. “Không đau đâu. Cái này,” anh ta nói, chỉ vào dụng cụ trông giống như cái kìm ấy, “dùng để đo tỷ lệ mỡ. Bằng cách này chúng tôi có thể theo dõi được bao nhiêu mỡ được chuyển hóa thành cơ bắp.”
Khỉ thật! Đây là một sai lầm. Cơn ác mộng lớn nhất của tôi. Chưa ai từng đo lượng mỡ của tôi trước đó, Chúa ơi, thậm chí còn chẳng ai biết tôi nặng bao nhiêu cân, và mắt tôi chợt nhìn xuống chiếc cân đo ở góc phòng. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
Nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi không thể bỏ chạy, vì thế tôi vờ như mình đã hồn lìa khỏi xác, mình đang ở đâu đó chứ không phải nơi đây, trong khi Paul đo lượng mỡ trên cánh tay, hông, bụng và đùi tôi. Anh ta không nói gì, chỉ viết kết quả vào tờ phiếu đánh giá.
“OK,” anh ta nói khi đã hoàn tất. “Nếu cô cởi giày ra, tôi sẽ cân cho cô.” Trời đất ơi.
Tôi đứng lên cân, đau khổ nhìn lên tường trong khi Paul điều chỉnh cho đến khi có được trọng lượng chính xác của tôi. 93 cân. Anh ta viết vào tờ phiếu, còn tôi thì cố kiểm soát nỗi xấu hổ của mình, điều duy nhất an ủi tôi là khi tôi nhớ ra nếu mình đến đây tháng trước thì cân nặng sẽ xấp xỉ 99 cân kìa, vì sao không hiểu sao mấy tuần qua, tôi đã giảm được gần sáu cân.
“Vậy,” anh ta nói, ngồi xuống và ra hiệu cho tôi cùng ngồi. “Không quá đau đúng không?” Tôi mỉm cười biết ơn, vì anh ta đã không co mình sợ hãi trước cân nặng của tôi, anh ta bình thản đến nỗi cuối cùng tôi cũng bắt đầu thư giãn.
“Mục đích của cô là gì?”
“Ý anh là ngoài việc trở nên cân đối à?”
Paul gật đầu.
“Tôi muốn được thon thả. Tôi muốn giảm cân và trở nên cân đối. Và khỏe mạnh nữa.”
Paul nghiêm túc gật đầu. “Tốt. Tôi rất vui vì cô đến đây, bởi sai lầm lớn nhất của mọi người là chỉ ăn kiêng mà không tập luyện, điều này có nghĩa là, đúng, họ sẽ giảm cân trong một thời gian ngắn, nhưng không tránh khỏi việc lên cân trở lại, thêm nữa cô sẽ e sợ trước hậu quả mà một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt nhưng không tập luyện có thể mang lại đấy.”
“Ý anh là gì?” tôi tò mò.
“Cô không muốn phải gánh chịu một đống da nhẽo đấy chứ?”
Tôi lắc đầu sợ hãi.
“Đó là lý do tại sao cô cần tập luyện. Cô phải làm săn chắc cơ thể, và điều đó quan trọng ngang ngửa đối với chế độ ăn. Nhân nói về việc này, cô đã nghĩ đến kế hoạch ăn uống chưa?”
“Tôi ăn ít đi, nhưng chưa, ngoài việc ăn ít đi tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ đến một kế hoạch ăn uống.”
“Cô nghĩ sao nếu tôi vạch ra một chế độ ăn kiêng cho cô?”
Tôi hào hứng gật đầu khi Paul bắt đầu giảng giải về chất đạm, tinh bột, các nhóm chất béo, và sự kết hợp thức ăn.
“Kết hợp thức ăn là cách tốt nhất cho cô,” anh ta nói và rút ra một tờ giấy trắng ra khỏi ngăn kéo, bắt đầu viết. Đối với bữa sáng hàng ngày, anh ta viết, tôi sẽ ăn hoa quả, bao nhiêu cũng được, trừ dưa gang vì nó khó tiêu. Tôi sẽ luôn phải đợi hai mươi phút để hoa quả được tiêu hóa trước khi ăn thêm gì khác.
Trong bữa trưa, tôi sẽ ăn xa lát với chỉ một nhóm thức ăn, vì tôi không được kết hợp đạm với tinh bột. Chẳng hạn như, Paul viết, xa lát với pho mát, xa lát với khoai tây nướng, xa lát với bánh mì. Anh ta nói tôi có thể ăn sandwich quả bơ và cà chua với bánh mì nguyên hạt không bơ. Quả bơ không hại gì khi được ăn kèm hợp lý.
Trong bữa tối, tôi sẽ ăn rau với cá nướng, hoặc thịt gà, và nhắc lại, tôi có thể ăn bao nhiêu rau tùy thích.
“Và,” Paul ngước lên nói, “cô phải uống nhiều nước mỗi ngày. Tối thiểu một lít, nhưng tốt nhất là nhiều hơn.”
“Tôi sẽ nhanh chóng giảm cân chứ?”
“Cô sẽ ngạc nhiên đấy,” anh đáp. “Nhưng tốt hơn là cô không nên giảm cân quá nhanh, vì cô càng giảm cân nhanh thì sẽ càng chóng lên cân trở lại. Nhưng đây không phải là chế độ ăn kiêng, Jemima ạ, mà là một phong cách sống, một khi cô nhận ra điều đó, toàn bộ cơ thể cô sẽ bắt đầu thay đổi.”
“Tôi muốn đánh giá thể lực của cô thường xuyên,” anh ta nói, đứng lên và đi về phía phòng tập, “cứ khoảng sáu tuần một lần cô hãy đến gặp tôi để kiểm tra mức tiến triển nhé.”
Tôi ngoan ngoãn theo anh ta vào phòng tập và Paul bắt đầu bằng cách hướng dẫn tôi bài tập khởi động. Anh ta đưa tôi đến một chiếc xe đạp và nói, “Năm phút đạp xe để khởi động nhé.”
Thế là tôi ngồi lên và nhấn pê đan, chỉ sau hai phút, mồ hôi đã đổ ròng ròng xuống trán và nhỏ xuống sàn nhà. “Đúng rồi,” Paul nói. “Cô đang làm rất tốt đấy, gần đạt rồi.” Chúa ơi, tôi muốn dừng lại, tôi có thể cảm thấy cơ bắp ở chân tôi, ấy là nếu tôi có cơ bắp, đang bị chuột rút, nhưng nếu Paul nói tôi làm được, thì tôi sẽ làm được. Và tôi làm.
“Tiếp theo là bài tập leo thang,” anh ta nói, nhấn mấy cái nút trên máy Stairmaster. Anh ta bấm nút đốt mỡ, rồi nhập cân nặng của tôi, rồi nhập thời gian mười phút. Tôi bắt đầu leo.
Sau hai phút, tôi nghĩ việc này thật dễ dàng, sao cứ phải làm to chuyện nhỉ? Sau năm phút, tôi tưởng mình sắp chết đến nơi.
“Tôi. Không. Nghĩ. Mình. Có. Thể. Tiếp. Tục,” tôi cố nói trong tiếng thở dồn dập.
“Tất nhiên là cô có thể,” Paul mỉm cười nói. “Nghĩ đến bộ mông nhỏ, săn chắc mà cô sẽ sở hữu đi.” Tôi hình dung ra bộ mông nhỏ, săn chắc trong đầu, thế là cơ thể tôi tràn đầy động lực và cảm hứng, thúc đẩy tôi tiếp tục. Tôi tập được chín phút, rồi thực sự không thể cố thêm được nữa.
“Đừng lo,” Paul nói. “Lần tới cô sẽ tập đủ mười phút, nhưng cô phải vượt qua rào cản khó khăn. Một khi cô làm được thì sẽ dễ thôi, mỗi lần đến đây, cô sẽ thấy mọi việc trở nên dễ dàng hơn.”
Sau bài tập trên máy Stairmaster, tôi chèo thuyền 1.500 mét rồi kết thúc bằng việc đi bộ nhanh 1,5 ki lô mét trên máy chạy bộ.
“Cô làm tốt lắm,” Paul nói, dường như anh tin vào sức mạnh của động lực và không để cái thực tế rằng anh đang nói chuyện với một kẻ vụng về mặt mũi đỏ gay, thở phù phù và ướt đẫm mồ hôi làm mình nhụt chí. “Tôi chưa định cho cô tập tạ vội. Trước tiên chúng ta sẽ tập trung vào hệ tuần hoàn để đốt mỡ, rồi chúng ta sẽ tập luyện để tạo cơ bắp sau.”
Tôi lảo đảo bước xuống phòng thay đồ, nơi tôi tưới vòi sen lên đôi chân run rẩy trước khi đi làm. Nhưng bạn có biết điều kỳ lạ nhất không? Điều kỳ lạ nhất chính là, cho dù tôi vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc đi dọc con đường tới tòa soạn, dừng giây lát để mua một chai nước khoáng, tôi nghĩ mình chưa từng hạnh phúc hơn thế trong đời.