Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Là Jemima

Chương 24

Tác giả: Jane Green

“Xin lỗi, JJ,” Cindy nói sau khi trở lại điện thoại, “nhưng em e rằng Brad đang họp và không muốn bị làm phiền. Chị giữ máy nhé, em sẽ nối máy cho Jenny.” Trước khi tôi kịp gạt đi thì đã bị chuyển máy, và tôi không thể đặt điện thoại xuống được vì như thế thật trẻ con, có điều, sao lại không thể làm phiền Brad? Từ khi nào anh quá bận đến độ không thể nói chuyện với tôi? Tôi đã ở đây trong hơn bốn tuần rưỡi và chưa bao giờ gặp vấn đề khi gọi điện gặp anh.

“Alô,” Jenny lên tiếng trên đường dây, và chỉ với một từ thôi tôi cũng có thể nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói cô ta.

“Jenny à? JJ đây. Cô khỏe không?”

“Khỏe.”

“Tôi biết Brad đang họp nhưng cô có thể nói với anh ấy là ba giờ chiều nay tôi sẽ đến không?”

“Được. À mà này, anh ấy nhờ tôi nhắn với cô khi cô gọi đến, rằng tối nay anh ấy có một cuộc họp khác và sẽ không về nhà như dự định đâu.”

“Được rồi. Cảm ơn cô, Jenny.”

“Không có gì,” cô ta đáp, nghe như thể muốn nói ngược lại vậy, như thể một lần nữa tôi lại quấy rầy cô ta. Gọi tôi là điên, là hoang tưởng cũng được, nhưng hình như tôi nhận thấy một dấu hiệu chiến thắng nhỏ xíu trong giọng cô ta thì phải? Có lẽ tôi đã tưởng tượng rồi.

Và giờ đây tôi chính là người bực mình. Tôi không những phải ở nhà một mình cả ngày mà có vẻ như còn phải chịu cảnh hiu quạnh tối nay nữa, và suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy rùng mình. Ôi Chúa ơi, có phải con đã phạm một sai lầm nghiêm trọng không, có phải con nên bay về nhà, trở lại nơi con thuộc về?

Không. Tôi quyết tâm tỏ ra lạc quan, tận dụng tốt nhất thời gian tôi có ở đây, có một mối quan hệ tốt đẹp nhất với Brad. Chết tiệt, tôi nghĩ khi nhấc điện thoại lên và xới tung cuốn số địa chỉ để tìm số của Lauren. Tối nay tôi sẽ đi chơi và vui vẻ một chút.

“Lauren à? JJ đây.”

“Chào cậu!” Cô ấy có vẻ rất vui khi nhận được điện thoại của tôi. “Tớ vừa nghĩ đến cậu xong!”

“May thật,” tôi nói, “vì tớ cũng vừa mới nghĩ đến cậu.”

“Có kế hoạch gì thế?”

“Tối nay cậu định làm gì?”

“Tớ sẽ chén một bữa tối khốn khổ chết tiệt nữa với đồ ăn mua sẵn từ nhà hàng địa phương, rồi ngốn ngấu trước màn hình ti vi.”

“Có nghĩa là tối nay tớ không thể rủ rê cậu tham gia cuộc vui của cánh phụ nữ à?”

“Rủ tớ đi, rủ tớ đi,” cô cười.

“Brad phải đi họp nên tớ chỉ có một mình, tớ nghĩ chúng ta có thể ghé qua một nhà hàng mới mở trên phố Main xem.”

“Tuyệt, ngất ngây con gà tây,” cô nói bằng giọng California hoàn hảo trong khi tôi cười, tự hỏi không hiểu cô lấy đâu ra cách diễn đạt ấy. “Tớ sẽ đến. Này, thế bây giờ cậu làm gì?”

Tôi nhìn đồng hồ. “Tớ đến phòng tập.”

“Tớ cũng thế. Sao chúng ta không gặp nhau ở đó, ăn trưa qua quýt sau buổi tập rồi sắp xếp làm gì sau đó nhỉ?”

“Quá ổn,” tôi nói. “À mà, tớ có nhiều chuyện muốn kể cho cậu lắm.”

“Tớ nóng lòng muốn nghe quá,” cô nói, và chúng tôi cúp điện thoại.

Chỉ khi đến phòng tập, tôi mới nhận ra mình thực sự háo hức được gặp lại Lauren. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, tôi mới bắt đầu có cảm giác như ở nhà. Tôi có chỗ ở, một người bạn trai và cuối cùng cũng tìm thấy bạn bè. Lauren có lẽ là người bạn duy nhất của tôi ở đây lúc này, nhưng đó là một sự khởi đầu, và nó bắt đầu bù đắp cho nỗi nhớ Geraldine. Tôi thậm chí còn nhớ Sophie và Lisa – mặc dù đó là những cô ả xấu tính, nhưng rốt cuộc có lẽ tôi còn gần gũi với họ hơn bất kỳ ai khác. Ý tôi là, tôi sống cùng họ. Họ gần như là gia đình của tôi vậy.

Nhưng Lauren là người có thể trở thành bạn tâm giao thực sự của tôi. Có kỳ lạ không nếu đôi khi bạn có thể kết nối ngay lập tức với mọi người? Làm thế nào mà bạn cảm thấy mình đã biết rõ ai đó ngay cả khi đó là một người hầu như xa lạ? Lý tưởng nhất là chuyện này xảy ra với một người đàn ông, một người bạn tâm giao tiềm năng, một người bạn đời, nhưng thành thật mà nói, cũng khá thú vị khi đó là một người bạn, một ai đó như Lauren.

Và cảm ơn Chúa, tôi đã tìm thấy cô ấy, bởi càng nghĩ về điều đó, tôi càng nhận ra rằng việc thường xuyên phải thui thủi một mình, nhất là khi Brad bắt đầu tỏ vẻ hơi thiếu quan tâm đến tôi, thực sự chẳng vui vẻ gì. Ý tôi là, thử nghĩ mà xem. Tôi đã bay cả chặng đường dài để đến với anh, tôi thậm chí đã thay đổi cả chuyến bay vì anh, còn anh thì chẳng thèm nghỉ làm vì tôi.

Tôi thừa nhận là anh bận việc, nhưng mỗi ngày trôi qua, anh dường như càng trở nên bận rộn hơn, và điều này có vẻ chẳng công bằng với tôi chút nào. Nhưng trước khi tôi nổi điên thì anh là người tình tuyệt vời nhất mà tôi từng có, và anh cư xử ngọt ngào với tôi. Khỉ thật, anh yêu tôi mà, vì Chúa. Tôi còn muốn gì nữa nào?

Tôi gặp Lauren ở phòng tập và chúng tôi tập cùng nhau, việc này vui hơn hẳn khi tập một mình, và thành thật mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy hơi chán tập tành rồi. Khi đi ra, chúng tôi tình cờ gặp Jenny, trông cô ta có vẻ bắt đầu có chuyển biến.

“Đây là bạn tôi, Lauren,” tôi nói với Jenny, một phần để tỏ ra thân thiện, một phần muốn trêu tức cô ta, để xem cô ta có cư xử thô lỗ với bạn tôi không. “Còn đây là Jenny.” “Chào,” Lauren cười thân mật, nói.

“Chào,” Jenny niềm nở, hoặc ít nhất cũng niềm nở đối với cô ta. “Rất vui được gặp cô.”

“Công việc vất vả nhỉ?” Tôi cố gắng, vẫn không biết nói gì với cô ả khó chiều này.

“Chúa ơi, ở đây điên mất rồi,” Jenny nói, đảo mắt lên trần nhà. “Anh bạn trai tội nghiệp của cô bận tối mắt tối mũi.”

Kết quả đây. Lần đầu tiên Jenny đề cập đến Brad với tư cách là bạn trai tôi, và đó là do sự có mặt của Lauren hay là do cô ta đã bớt lạnh nhạt?

“Khổ thân cô.” Tôi trìu mến nói. “Đừng để anh ấy bắt cô làm việc quá sức nhé.”

“Đừng lo,” Jenny nói. “Đó là việc của tôi mà. Dù sao cũng chúc một ngày tốt lành.” Cô ta mỉm cười khi bước đi, và tôi quay sang Lauren với bộ hàm há hốc gần như rơi xuống đất.

“Tớ tưởng tượng hay là cô ta thân thiện thế?”

Lauren nhún vai. “Tớ thấy cô ta có vẻ tử tế đấy chứ. Sao vậy? Thường thì không như thế à?”

“Chắc là do tớ, nhưng khi bọn tớ gặp nhau hai lần trước, cô ta đúng là một con quỷ cái.”

“Có lẽ cô ta ghen tị với cậu,” Lauren nói khi chúng tôi bước tới phòng thay đồ. “Cô ta đâu phải thánh thần phải không?”

“Phải, nhưng tớ cũng vậy, và tớ biết điều đó là như thế nào?”

“Cậu có nói rằng mình từng giống như cô ta không?”

“Tớ đã thử, nhưng cô ta không muốn biết.”

“Thật khó tin đúng không? Nhìn cậu bây giờ đi, tớ cũng không tin là cậu đã từng béo ú.”

Tôi thở dài và luồn tay vào tóc. “Tớ cũng thế,” tôi nói với nụ cười gượng gạo. “Nhưng tớ đã từng béo, và tớ biết nó khiến người ta buồn chán thế nào, tớ có thể thấy hình ảnh mình trong Jenny.”

“Nếu cậu cố gắng giúp cô ta thì sao?”

“Tớ không nghĩ là cô ta sẽ chấp nhận đâu.”

“Chắc cô ta là một trong những người hài lòng với kích cỡ của mình.”

“Cậu lại sắp nói với tớ rằng cô ta có vấn đề nội tiết chứ gì.”

“Có thể cô ta mắc vấn đề đó thật.”

“Vớ vẩn. Lý do duy nhất khiến người ta có kích cỡ như vậy là bởi họ ăn quá nhiều. Tin tớ đi. Tớ biết mà.”

“Xem nào,” Lauren nói. “Sao cậu khó chịu với cô ta thế? Cô ta chỉ là ả trợ lý chết tiệt của Brad thôi đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Chính thế. Cô ta chẳng liên quan gì đến cuộc sống của cậu cả, và dù tớ công nhận việc lôi kéo thư ký, trợ lý hay bất cứ thứ gì đứng về phía cậu luôn là một ý hay, nhưng giờ cô ta có vẻ khá tử tế nên cậu cứ thư giãn đi.”

“Có lẽ cậu đúng.” Tôi nên thư giãn và quên chuyện đó đi, nhưng trong suốt bữa ăn trưa, ngay cả khi tôi cười với Lauren và cô reo lên vui vẻ, không hiểu tại sao tôi vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh Jenny ra khỏi đầu.

“Bảy giờ tối nay qua tớ nhé.” Tôi nguệch ngoạc viết địa chỉ cho Lauen.

“Chết tiệt,” Lauren nói, cô vừa cầm mẩu giấy lên vừa nhìn đồng hồ đeo tay. “Bốn giờ rồi! Buổi chiều trôi gì mà nhanh thế?”

“Ai buồn để ý,” tôi cười và hôn lên má cô. “Ít nhất nó cũng trôi qua rồi. Lát nữa gặp nhé,” tôi vẫy tay, đoạn chúng tôi đi về hai hướng ngược nhau.

Khi tôi về nhà, có một tin nhắn của Brad trên điện thoại. Tôi gọi lại cho anh, thật ngạc nhiên là anh không phải họp, và anh xin lỗi tôi rối rít vì tối nay không ở nhà. “Em định làm gì?” anh hỏi.

“Em nghĩ mình sẽ ra ngoài uống tạm gì đó với Lauren. Mấy giờ anh về nhà?”

“Không muộn lắm,” anh đáp. “Khoảng chín giờ nhé?” Đó là một câu hỏi, và tôi nói rằng được thôi.

“Cưng à, anh yêu em,” anh dỗ, giọng mềm mượt như mật ong. “Anh sẽ đền cho em.”

“Có gì đâu,” tôi nói.

“Em cũng yêu anh,” tôi thêm vào. Sau một lát suy nghĩ.

Thế là tôi ngồi dán mắt trước màn hình ti vi trong phần còn lại của buổi chiều, cuối cùng lúc sáu giờ, tôi bắt đầu sửa soạn cho cuộc đi chơi, và tôi biết điều này có vẻ điên rồ, nhưng tôi cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết. Tôi đi tắm, sấy tóc, dành một khoảng thời gian đáng kể để trang điểm, và lựa chọn một bộ váy ngắn màu đen cho tối nay. “Kệ,” tôi nói to, tạo dáng trước gương. “Tại sao lại không chứ?”

Đúng bảy giờ, chuông cửa reo, và đứng trên ngưỡng cửa là một Lauren rực rỡ không kém, cả hai chúng tôi cùng cười.

“Tạ ơn Chúa,” Lauren nói. “Tớ đã nghĩ mình hơi chưng diện quá nhưng rõ là cậu cũng thế. Giờ chúng ta có thể gõ guốc khuấy đảo thành phố này rồi.”

“Cậu có cho rằng ai cũng biết mình là người Anh không?” Chúng tôi đứng cạnh nhau trước chiếc gương trong sảnh.

“Chịu,” Lauren đáp. “Theo tớ, từ cổ trở lên, chúng ta giống như hai cô em California xinh đẹp, nhưng từ cổ trở xuống, với cách làm đỏm thế này, chúng ta đậm chất Anh như trà và bánh Scone vậy, đây nhất định là một điểm thú vị.”

“Ý cậu là gì?”

“Người Mỹ thích giọng Anh là lạ của chúng ta. Cậu có thể sang đến mức nào nào?”

Tôi nói giọng Anh nghe sang nhất có thể. “Ở Tây Ban Nha, mưa tập trung chủ yếu ở đồng bằng.”

“Ở Hertford, Hereford và Hampshire, hầu như không bao giờ có bão,” Lauren nói, và hai chúng tôi đập tay vào nhau theo phong cách đặc trưng của người Mỹ.

“Trước khi đi cậu phải dẫn tớ đi xem quanh đây đã,” Lauren nói, hé mắt qua cửa, vì thế tôi đương nhiên phải đưa cô ấy đi xem một vòng trọn vẹn.

“Tớ không ngạc nhiên là cậu ở lại,” Lauren nói khi đã xem kỹ từng phòng, từng đồ vật, từng thiết bị. “Đẹp kinh khủng.”

“Cậu nói đúng,” tôi mỉm cười. “Đẹp kinh khủng. Và tớ cũng may mắn kinh khủng.”

“Đúng thế,” Lauren nói, và chúng tôi khoác tay nhau ra khỏi nhà.

Nhà hàng nằm ẩn mình khá kỹ khỏi cánh phóng viên khiến chúng tôi suýt nữa tìm không ra. Cuối cùng, sau khi bước tới bước lui trên đường, Lauren cũng phát hiện ra một người gác cửa đơn độc bên ngoài cánh cửa đôi bằng gang sừng sững.

“Chắc là chỗ này?” cô ngờ ngợ nói vì nơi đây không có tấm biển nào cả, không cửa sổ, không gì hết.

“Đi hỏi xem.” Tôi mới lấy đâu ra sự tự tin này thế nhỉ? Chúng tôi kéo nhau về phía người gác cổng, nhưng trước khi kịp mở miệng thì ông ta đã lên tiếng chào và mở cánh cửa gang ra.

“Mình đến đúng nơi đấy chứ?” tôi thì thầm khi Lauren sải bước xuôi hành lang, tới cánh cửa đôi ở phía cuối.

“Tớ rất mong thế,” cô thì thầm lại. “Tớ không dám hỏi, nghe cứ quê quê thế nào ấy. Mình sẽ tìm ra ngay thôi,” cô nói, đẩy cánh cửa tiếp theo ra, và không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi bước vào nhà hàng. Ít nhất tôi cũng hy vọng đây là nhà hàng mình cần tìm. Nó có thể là bất cứ nhà hàng nào, nhưng khi nhìn sang phía bên kia căn phòng và thấy một quầy bar lớn bằng thép không gỉ nằm chiếm trọn chiều dài của một bức tường, chúng tôi biết đây chính là nơi đó. Mới đầu giờ tối mà nhà hàng đã chật cứng những người là người, tất cả đều mải mê vừa nói chuyện vừa ngó quanh căn phòng để xem một ai đó thú vị hơn đã đến hay chưa.

“Tạ ơn Chúa,” Lauren thở phào nói. “Cuối cùng cũng cảm thấy như ở nhà. Thật ra, nếu nhắm mắt lại, tớ có thể vờ như mình đang ở Saint.”

“Saint?”

“Cậu phải biết Saint chứ. Quán bar ấy.”

“Ồ, tất nhiên, Saint.” Tôi nói dối.

“Cho phép anh mời các em uống gì đó nhé,” một gã đàn ông có nước da ngăm đen, nhẵn nhụi với gò má sắc cạnh và đôi mắt kiểu lên-giường-đi-em ngỏ lời.

“Không, cảm ơn.” Tôi kéo Lauren đi trước khi cô có nguy cơ tan ra thành nước. “Cứ mặc bọn em,” tôi nói và kéo cô tới đầu kia của quầy bar.

“Cậu làm thế để làm gì?” Lauren hờn dỗi. “Anh ta ngon thế mà.”

“Gã ta thật kinh tởm! Lạy Chúa, Lauren, gã chỉ yêu chính mình thôi.”

“Với đôi gò má đó thì tớ cũng sẽ yêu chính mình,” cô nói, đoạn nhìn qua vai tôi, cố tìm gã trai để phát ra một tín hiệu bằng mắt đầy ẩn ý.

“Cậu có thể làm tốt hơn thế mà,” tôi chủ tâm nói, tì người vào quầy bar, và cố thu hút sự chú ý của anh chàng pha chế rượu, việc này chẳng tốn mấy thời gian vì anh ta đang chằm chằm nhìn Lauren như thể ngày sinh nhật của anh ta, lễ Giáng sinh, và lễ Tạ ơn đều gộp vào làm một vậy. “Các cô dùng gì?” anh ta nói với một nụ cười bài bản.

“Ôi,” Lauren thì thầm, mắt dán vào thân hình cơ bắp cuồn cuộn của anh chàng khi anh ta rót cocktail cho chúng tôi, và tôi phải công nhận rằng cô đúng. “Anh ta hợp gu tớ hơn đấy.”

“Cậu đúng là chứng nào tật nấy,” tôi cười, nhưng giả dụ không có Brad đẹp trai thì tôi cũng nghĩ như vậy thôi.

“Cậu thì ổn rồi,” Lauren đọc được suy nghĩ của tôi. “Cậu có một người đàn ông. Và anh ta thật tuyệt vời. Tớ chỉ có gã Charlie bất lực trên giường và vẫn đang tìm kiếm anh chàng của mình.”

“Cậu bớt lộ liễu một chút đi,” tôi thì thầm. “Không gì khiến đàn ông cao chạy xa bay hơn một người phụ nữ tuyệt vọng.” Tôi ngừng lại bởi anh chàng pha chế rượu đã đặt đồ uống trước mặt chúng tôi, và đưa mắt với Lauren trong khoảng hai mươi giây, rõ là hoàn toàn lâu hơn cần thiết.

“Cậu đang nói gì về đàn ông cao chạy xa bay ấy nhỉ?” Lauren cười ngơ ngẩn, nhấp một ngụm cocktail và ngắm nghía bộ mông của anh chàng pha chế rượu.

“Ôi thôi nào! Nâng ly!”

“Vì đàn ông!” Laure nói, cụng ly với tôi.

“Vì tình bạn!” tôi nói.

“Vì cả hai!” Và chúng tôi cùng nốc một hơi thật dài và ngon lành.

Món cocktail mạnh hơn Jemima và Lauren nghĩ, hai tiếng sau, cả hai cô nàng đều say bí tỉ. Đàn ông vây quanh họ cả buổi tối, và mặc dù thất vọng với màn săn trai trước đó của Lauren, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình xinh đẹp và đam mê đến thế, nàng tán tỉnh và cười đùa như thể từ trước đến nay nàng luôn xinh đẹp, luôn nhận được nhiều sự chú ý như thế này vậy.

“Tớ đi tè đây,” Lauren nói, tụt khỏi chiếc ghế cao và chuệnh choạng bước về phía xa. Kỳ lạ thật, cô nghĩ khi giữ cửa cho một cô gái trông rất quen đang hấp tấp đi với cái đầu chúi xuống. “Chẳng phải đó là Jenny sao?” Nhưng không, cô nghĩ. Không thể nào. Một người như thế làm gì ở nơi toàn người xinh đẹp thế này nhỉ?

Lúc 10:30, Jemima nhìn đồng hồ. “Chết tiệt!” cô hét lên. “Tớ phải về nhà thôi.”

“Đừng lo,” Lauren cười khúc khích. “Làm theo Nguyên tắc đi! Có chút thời gian thế này khó lắm!”

“Tớ phải về thôi,” Jemima nói, nàng có vẻ tỉnh táo hơn Lauren một chút, “cậu cũng nên về đi.”

“Không!” Lauren đáp, đấm tay xuống bàn để khẳng định ý kiến của mình, chỉ có điều cô đấm hụt và đập tay lên đùi. “Chúng ta sẽ ở lại,” cô nói, nhưng lại thành ra “ở nại”.

“Không.” Jemima đứng lên và xốc Lauren dậy. “Tớ sẽ gọi taxi cho cậu.”

“Cho tớ một giây thôi. Ôi chết tiệt. Chết tiệt.” Cô quay sang Jemima. “Số điện thoại của tớ là bao nhiêu nhỉ?”

“Chịu,” Jemima đáp. “Mình đi được chưa?”

“Cậu tìm số điện thoại cho tớ trước đã.”

Jemima lôi cuốn sổ địa chỉ của nàng ra và cho Lauren xem số của cô, Lauren cố tập trung vào mấy con số rồi hét to lên với anh chàng pha chế rượu đang lởn vởn gần đó, tay cầm sẵn giấy bút.

“Ghi được rồi,” anh ta nói.” Anh sẽ gọi cho em.”

“Tuyệt,” Lauren đáp khi hai cô nàng loạng choạng bước ra ngoài. “Cậu tin được không? Đấy chính là cái tớ gọi là kết quả đấy.”

Thật ngạc nhiên là bạn có thể tỉnh rượu nhanh đến thế nào khi gặp khủng hoảng. Không phải Jemima đang thực sự gặp khủng hoảng, chỉ là nàng đã hy vọng Brad đang ở nhà đợi nàng. Nàng không nghĩ mình sẽ trở về một căn nhà trống vắng.

“Brad?” Nàng gọi, sau khi lòng ngóng tưởng như hàng giờ với chiếc chìa khóa ngoài cửa. Cuối cùng nàng cũng vào được nhà, quẳng túi xuống và chậm chạp leo lên gác. “Cưng ơi?” Nàng mở cửa phòng ngủ, dịu dàng gọi. “Ôi,” nàng thốt lên, phát hiện ra chiếc giường trống không. Nàng kiểm tra mọi phòng trong nhà, nhưng anh ta không có ở đó, và nàng có cảm giác không hay về chuyện này. Không hay một chút nào.

Tại sao người ta chỉ thấy váng vất vào ngày hôm sau, còn tôi thì đau đầu, buồn nôn ngay trong buổi tối hôm đó? Chỉ có một giải pháp thôi, cà phê, và trong khi cố tập trung vào mọi thứ trong bếp, tôi pha cho mình một ly cà phê đen đặc mà mười lăm phút sau khi uống đã đem lại cho tôi tác động như mong muốn, tôi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều so với trước khi đặt chân vào bếp.

Nhưng Brad đang ở chỗ quái nào cơ chứ? Chẳng phải anh đã nói khoảng chín giờ sẽ về nhà sao? Sao anh không ở nhà? Càng nghĩ nhiều về điều đó, tôi càng sợ rằng một chuyện tồi tệ nào đó đã xảy ra, vì dù bận rộn nhưng anh không phải là người không đáng tin cậy, anh sẽ không về trễ, nhất là khi anh biết là tôi đang đợi. Chắc chắn thế.

Đâm xe? Tai nạn? Hay là gì? Brad đang ở đâu và tại sao anh không ở nhà? Tôi lại nhìn đồng hồ. Mười một giờ đêm, đã quá giờ về hai tiếng rồi. Có lẽ anh đã về nhà, không thấy tôi nên lại ra ngoài. Anh sẽ về ngay thôi. Tôi sẽ thức đợi.

Nhưng đến nửa đêm, vẫn chẳng thấy bóng dáng Brad đâu và tôi bắt đầu cảm thấy phát ốm vì lo lắng. Nếu ở Anh, tôi sẽ biết mình phải làm gì, nhưng ở đây, tôi thậm chí còn chẳng biết tên các bệnh viện, nhưng có khi là do tôi nghĩ linh tinh mà thôi, có thể anh có công chuyện.

Tôi lên giường xem ti vi và cố gạt mấy chuyện đó ra khỏi đầu, nhưng cứ mỗi lần nghe thấy âm thanh gì đó, một tiếng động nhỏ xíu là tôi lại dỏng tai lên và hy vọng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Nhưng chẳng có gì hết. Thế là tôi tiếp tục chuyển kênh và bỗng nhận ra mình đang xem một chương trình du lịch với điểm đến tiêu biểu của ngày là London. Nỗi nhớ nhà da diết trào lên trong tôi khi máy quay lướt qua đồng hồ Big Ben, sông Thames, nhà Quốc hội.

Ben làm việc ở gần đó, gần sông Thames, gần Bờ Nam. Tôi tự hỏi giờ anh đang làm gì? Và đó là ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bình luận