Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử

Chương 30: Không Hợp Với Nhau

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Ngạo Thiên không nói gì, anh thản nhiên dắt tay cô đi vào trong.

Đi qua một đại sảnh sang trọng, hai bên đứng hai hàng nhân viên phục vụ, trên người mặc đồng phục trắng đen, trên tay cầm những ly rượu champaign, chắt lỏng màu hồng nhạt chứa bọt khí phản chiếu lại với ánh đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà, tạo ra tia sáng lấp lánh nhìn xinh đẹp vô cùng.

Càng tiến sâu vào trong Wind càng nhận ra rằng cô không thuộc về nơi này.

Bên trong nhà hàng chứa đựng hàng trăm người, tự cho mình là người của thế giới thượng lưu, họ dùng ánh mắt thăm dò quan sát Ngạo Thiên rồi dừng lại trên người cô.

Nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, Wind mới ý thức được độ nghiêm trọng của buổi tiệc này.

Cô ngước mắt lên nhìn Ngạo Thiên, thân hình cao lớn vạm vỡ lúc này đang đi phía trước, trên người mặc tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ nhìn ưu tú vô cùng, cô đảo mắt xung quanh một vòng, nam mặc âu phục, nữ mặc đầm dạ hội sang trọng của những thương hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới.

Wind ngại ngùng cúi đầu nói khẽ.

– Sao anh không nói cho tôi biết, mình đến dự buổi vũ hội quan trọng.

Ngạo Thiên này thật đáng chết, chỉ nói với cô có hẹn với bạn, nên cô mới cố tình ăn mặc như thế này để chọc tức anh.

Lời nói của Wind khiến bước chân đều đều của Ngạo Thiên chậm lại, anh nghiêng mặt nhìn cô lúc này đi phía sau, mắt nhìn xuống đất, cúi gầm đầu.

Ngạo Thiên bình thản cất giọng trầm trầm.

– Hôm nay cũng chỉ là những buổi xã giao bình thường, sau này em sẽ cùng tôi tham gia nhiều hơn.

Bước chân Wind khựng lại theo lời nói của anh, cô không thích dự những trường hợp như thế này.

Cô ghét nhất là ăn diện như một con công, đi đi lại lại trước mặt người khác, dù không quen biết cũng phải tỏ ra ân cần tiếp chuyện.

Cô đột nhiên rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, xoay người vội vàng nhắm về hướng cửa chính mà xông ra.

Ngạo Thiên không biết vì sao cô lại có hành động như vậy, anh mặc kệ ánh mắt tò mò của những người bên cạnh vội vàng đuổi theo cô.

Wind với tâm trạng bối rối chạy thật nhanh ra ngòai, vừa ra khỏi cửa chính cô nhìn thấy một chiếc taxi, cô vẫy tay một cái chiếc taxi lập tức dừng lại trước mặt cô.

Trong lúc cô khom người ngồi vào trong xe, cổ tay bất thình lình bị một bàn tay rộng lớn giữ chặt.

Không cần suy nghĩ Wind cũng biết đó là ai, cô xoay đầu lại nhìn anh, cố rút tay về nhưng sức lực của Ngạo Thiên quá mạnh, cô không thể nào thóat khỏi tay anh.

Tên tài xế taxi nhìn thấy Wind không có ý định lên xe, hắn nóng giận nói.

– Hai người gây gổ cũng đừng nên phá đám người khác kiếm ăn chứ.

Hắn nói xong liền ấn mạnh ga phóng về phía trước.

Ngạo Thiên không quan tâm đến tên tài xế lái taxi, anh nhíu mày ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt cô, anh dùng sức kéo một cái thân hình nhỏ bé nằm gọn trong lòng anh.

Wind đau đớn, gương mặt tái mét ngước lên nhìn anh.

– Anh buông tôi ra, đau quá…..

Ngạo Thiên sa sầm mặt, nhìn xuống gương mặt nhăn nhó của Wind, tuy anh không nói gì nhưng ánh mắt nhanh chóng liếc ngang cổ tay cô, quả thật đã bị anh siết chặt đến nỗi bầm tìm.

Anh không buông tay cô ra, chỉ thả lỏng một chút, gương mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô cất giọng lạnh lùng.

– Em định không giữ lời với tôi sao?

Wind lắc đầu giọng nói mang theo sự đau thương vang lên.

– Tôi nghĩ chúng ta không hợp với nhau đâu.

Anh nhìn đi, tôi thích ăn mặc như thế này, tôi không quen mặc những bộ lễ phục sang trọng đắc tiền anh mua tặng cho tôi.

Wind vừa nói vừa chỉ vào trang phục trên người cô.

Ngạo Thiên không cần nhìn cũng biết, anh luôn để ý đến cô, từ lúc cô bước xuống xe anh đã nhìn thấy.

Cô mặc trên người quần jean áo phong, mang giày thể thao quả thật khác biệt một trời một vực với phong cách anh mặc sang trọng của anh.

Ngạo Thiên trầm mặc không nói gì, gương mặt có phần khó xử nhìn cô.

Wind cười khẽ, thì ra anh cũng biết hai người không cùng chung một thế giới, anh sinh ra đã đặt sẳn là người thừa kế của một tập đòan lớn, cô chỉ là một cô gái bình thường hai người vốn dĩ không cùng chung một thế giới.

– Anh giống y như mặt trời và tôi chỉ là ánh trăng khi bị những đám mây che khuất, không bao giờ xuất hiện cùng chung một lúc.

Anh điềm nhiên ưu nhã lấp lánh bao nhiêu, thì tôi lại bình dạng lưu mờ bấy nhiêu.

Wind nói xong, cô dùng tay còn lại đẩy bàn tay rộng lớn của Ngạo Thiên khỏi tay mình.

Anh ngỡ ngàng với lời nói của cô, bàn tay vô thức buông cô ra.

Tuy cô đã được toại nguyện nhưng không biết vì sao trái tim lại cảm giác nhói đau.

Trong lòng Wind vừa nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thất vọng, cô buồn bã xoay người lại rời đi.

Ngạo Thiên đứng bất động nhìn theo bóng lưng của cô, lúc này anh không biết mình phải nên làm gì.

Anh chưa từng nghĩ qua Wind lại có mặc cảm với xuất thân của mình.

Kỳ thật cô là người bỏ cuộc nhưng trái tim dường như không nghe theo lời cô, Wind bước đi rất chậm trong lòng thật mong Ngạo Thiên bước tới ngăn cô lại.

Ngạo Thiên chết tiệt!

Hôm qua còn nói yêu mình, vậy mà bây giờ đã cảm thấy hai người không hợp với nhau.

Đúng thật như câu ” Đàn ông mà tin nổi thì heo nái cũng biết leo cây.”

Wind vừa đi vừa càu nhàu, trong lòng quyết định cô sẽ không cho anh thời gian ba tháng, mà lập tức đi về New York ngay.

Trong lúc cô suy nghĩ lung tung, đột nhiên có người từ phía sau choàng tay qua vòng eo thong gọn của cô, ôm cô chặt vào lòng.

Tấm lưng mảnh mai chạm vào lồng ngực ấm áp khiến cô hốt hoảng dẫy dụa, nhưng ngay lập tức cô biết đó chính là Ngạo Thiên.

Mùi hương trên người anh cô không thể nào quên được, nó đã in sâu vào tận tâm trí của cô.

Wind đứng yên không nhúc nhích, trái tim đập thình thịch, hai gò má ửng hồng.

Ngạo Thiên ôm cô thật chặt, anh cảm giác rằng nếu anh buông tay thì cô sẽ biến mắt khỏi cuộc đời của anh ngay lập tức, gương mặt đẹp trai cúi xuống, đặt cằm lên vai cô.

Hơi thở mang theo mùi hương nam tính thuộc về riêng anh phà thẳng vào nửa bên mặt đỏ bừng của cô, khiến trái tim cô đập loạn.

– Tôi xin lỗi…..vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em.

Ngạo Thiên nói đến đây chợt dừng lại, anh từ từ xoay cô lại bắt buộc Wind phải đối diện với anh.

Anh nhìn thật nghiêm túc, ánh mắt lộ rõ sự chân thành khiến cô bất ngờ.

Cô quan sát anh một hồi lâu, một người cao ngạo như anh lại hạ mình xin lỗi cô sao?

Cô là đang nằm mơ có phải không?

Trong đầu suy nghĩ vậy Wind lập tức chứng thực suy nghĩ của mình, cô nâng tay nhéo thật mạnh vào bàn tay của Ngạo Thiên lúc này đang giữ chặt eo cô, vì hành động bất thình lình của cô khiến Ngạo Thiên bất ngờ kêu lên.

– Ahhhhh….

Nghe anh kêu lên cô mới ý thức rằng mình không phải nằm mơ, cô đứng bất động cặp mắt chớp chớp nhìn anh không biết phải nên nói gì.

Đột nhiên Ngạo Thiên buông cô ra anh thản nhiên cởi bỏ áo vest trên người quăng sang một bên, rồi dùng tay giặt mạnh cái cà vạt trên cổ ném xuống mặt đất, ưu nhã xoắn tay áo sơ mi màu trắng lên đến khuỷu tay.

Anh nhìn cô cười tươi nói.

– Em không thể hoà nhập vào cuộc sống của tôi, thì hãy để tôi hoàn nhập vào cuộc sống của em.

Em có nghe qua về chuyện Nhật Thực không?

Tuy mặt trăng và mặt trời không xuất hiện cùng nhau, nhưng cũng có lúc ngoài lệ.

Khi Nhật Thực thì lúc đó mặt trăng và mặt Trời xuất hiện cùng chung một lúc, tuy rất hiếm thấy nhưng cũng đã từng xuất hiện qua.

Wind ngây người với lời nói của anh, kỳ thật những gì anh nói đều rất chí lý, khiến cô không thể nào phản bác lại được.

Đột nhiên Wind mỉm cười nhìn anh, lúc này Ngạo Thiên nhìn thật đẹp trai, không nghiêm trang như ngày thường, nhìn phong lưu hấp dẫn vô cùng, có phần bụi trần, rất hợp khẩu vị của cô.

Trong lúc hai người nhìn nhau, Ken từ bãi đỗ xe vội vàng đi tới, nhìn thấy Ngạo Thiên ăn mặc như vậy Ken lo lắng bước nhanh tới khom người nhặt lên áo vest và cà vạt của Ngạo Thiên, đang nằm thê thảm dưới mặt đất.

– Ngạo Tổng, ngài….

Ngài còn phải đi gặp ông Gray.

Ken cung kính nói ánh mắt vô tình nhìn sang Wind, giống như trong lòng không biết Wind đã làm gì lại khiến Ngạo Thiên trở nên như thế này.

Từ lúc anh theo bên cạnh Ngạo Thiên đến giờ lúc nào Ngạo Thiên cũng ăn mặc chỉnh chu không giống như bây giờ.

Ngạo Thiên không rời mặt khỏi gương mặt tươi cười của cô, thản nhiên đáp lại Ken.

– Ông Gray tôi giao lại cho cậu.

Nói xong anh vươn tay nắm lấy tay Cô, đi thẳng về phía trước bỏ lại Ken không biết phải bịa lên chuyện gì để nói với ông Gray.

**** Sorry các em nhe, cuối năm bên chị bận quá nên không có thời gian để viết truyện.

Lịch đăng sẽ thất thường, mong các em thong cảm, khi rảnh chị sẽ viết nhiều hơn.

❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️????????????????????????

Bình luận
× sticky