Ánh nắng bên khe cửa chiếu rọi vào căn phòng bệnh..
Diệp Tâm hôm nay sắc mặt hồng hào, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không còn tái nhợt, trên người là bộ quần áo màu xanh của bệnh nhân rộng thùng thình..
Cô đưa mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng ngay cửa sổ nghe điện thoại..
Đôi mắt của cô rất đẹp, to tròn đen láy,hàng mi dài đen dày mang chút mơ màng lại ngây thơ..Trình Khang luôn nghĩ nếu cô không có bệnh chắc chắn sẽ là một cô gái thông minh và hoạt bát..
Cô luôn đưa đôi mắt trong veo nhìn anh như vậy..Mỗi lần nhìn vào Trình Khang cảm giác mình đang rơi vào hố nước không đáy muôn đời trầm luân, khó diễn tả bằng lời..
Cô không như người ta, mọi cảm xúc điều thể hiện qua đôi mắt xinh đẹp này..Vừa khiến người ta phải thương tiếc mà lại thật lòng yêu thương…
Sau khi cất điện thoại vào túi, anh bước đến xoa đầu cô..
-” Đồ ngốc.Em nhìn gì mà chăm chú thế “
Do anh quá quen thuộc hay do tôi luyện mà thành, bị cô nhìn mà mặt không đỏ còn cảm thấy vui vẻ..Nhưng với ai không quen biết, bị cô nhìn chăm chú kiểu này chắc là quẳng bách không nói nên lời.
Lúc này Diệp Tâm ngồi trên giường, hai chân buông lỏng xuống đất nghe anh hỏi cô ngẩng mặt nhìn anh, môi hồng cắn cắn ngây thơ..
Trình Khang nhíu mày ôm lấy mặt kéo môi cô ra..
-” Không được cắn, đồ ngốc này để lại dấu răng rồi nè..”
Cô có thói quen cắn môi, nhiều lúc tập trung quá tự cắn môi mình đến hằng dấu răng..
Ngón trỏ xoa lấy làn môi mịn màng của cô, rất đỗi tự nhiên, khuôn mặt Trình Khang kề sát khuôn mặt trắng mịn non nớt của Diệp Tâm.Dưới nắng sớm làn da em bé như trong suốt, hàng mi dài rợp bóng, sóng mũi cao thon, kế tiếp là làn môi non mềm anh đang vuốt ve…
Trình Khang cảm thấy càng nhìn cô gái ngốc này anh càng bị một sức hút kì lạ bao lấy..
Anh ho nhẹ đứng thẳng người…
-” Em có muốn ra vườn ngắm hoa không?”
Chẳng bác sĩ nào lại đưa bệnh nhân ra ngoài cả.Chắc chỉ mình anh mới thế..
Aiz..Hỏi cô ngốc này chỉ phí lời thôi mà chẳng hiểu sao dạo này anh thích nói thế không biết..
Trình Khang đỡ lấy Diệp Tâm đứng dậy, vuốt lại mái tóc dài ngang lưng của cô..
-” Đi nào, tôi đưa em đi dạo “
Anh nắm tay cô ra ngoài, bên ngoài là hai vệ sĩ, gật đầu chào Trình Khang..
Trên hành lang bệnh viện buổi sớm đã có người..
Diệp Tâm ánh mắt có chút sợ hãi, kéo lấy áo Trình Khang, ôm lấy tay anh..Trình Khang ngừng lại xoay người nhìn cô..
-” Không sao.Có tôi ở đây.Đừng sợ..”
Diệp Tâm vốn từ nhỏ đã không tiếp xúc với thế giới bên ngoài…Bây giờ nhìn ai cũng sợ, đã vậy bọn họ còn nhìn cô rất kì lạ..
Trình Khang không còn mặt áo Blouse, nhưng với tiếng tăm trong bệnh viện của anh.Còn vẻ ngoài tuấn tú không thua gì các minh tinh điện ảnh, thu hút ánh mắt bao người…Y Tá trong bệnh viện nhìn anh điều gật đầu chào rồi ngại ngùng nhìn theo đầy hâm mộ dành cho Diệp Tâm..
Diệp Tâm níu lấy áo anh, Trình Khang cũng không màn ánh mắt soi mói giang tay ôm lấy cô, đầu Diệp Tâm dúi vào ngực anh, ánh mắt to tròn len lén quan sát bên ngoài..
Anh biết cô sợ người lạ nhưng anh muốn cô tập làm quen, chỉ khi được tiếp xúc cô mới thay đổi chính mình được..
Diệp Khang tìm một cái ghế đá gần vườn hoa, ôm lấy cô ngồi xuống..Bị Diệp Tâm dính chặt trên người, anh phì cười..
Rất thuận tay ôm lấy thân thể mãnh mai của cô..
Cuối xuống bên tai cô thì thầm..
-” Em nhìn xem, đâu ai làm gì em đâu…”
Diệp Tâm vẫn rút trong lòng anh, chẳng chịu ngẩng mặt lên…
Thanh thiên bạch nhật mà còn ở bệnh viện, ôm ấp nhau như vây dường như hơi kì..Ai đi qua cũng đưa mắt nhìn bọn họ..
Trình Khang mặt dày cách mấy cũng có chút không được tự nhiên..Anh xê dịch ra, kéo lấy Diệp Tâm đang dính trên người của mình ra, hai mắt Diệp Tâm bắt đầu đỏ hoe..
Trình Khang quýnh lên lại sợ cô khóc, kéo cô vào lòng còn quàn tay cô qua eo anh..Chịu thua thở dài nói..
-” Được rồi…được rồi.Không khóc.Tôi cho em ôm là được chứ gì..”
-” Đồ ngốc này kiếp trước tôi có nợ nần gì em không hả?”
Mà kiếp này phải chịu thua dưới tay em, cái gì cũng không nỡ, luôn thỏa hiệp với em..
Thôi kệ đi, ai nhìn kệ ai vậy..
Trình Khang nhìn lên bầu trời trong xanh phía xa.Cánh tay vuốt lấy tóc Diệp Tâm thở dài..
-” Haiz..Biết khi nào em mới nói chuyện với tôi.Khi nào em mới gọi tên tôi..Em có nhớ tôi dạy em gì không.Tôi tên là Trình Khang.Em phải nhớ có biết không Ngốc “
Trình Khang..Trình Khang..
Diệp Tâm ôm lấy anh, hàng mi dài run nhè nhẹ, môi nhỏ mấp máy, mấp máy chẳng thốt ra lời nào..chỉ lặng lặng ôm lấy anh…
Trình Khang cuối đầu nhìn cái đầu nhỏ ở trên ngực mình, môi nhếch nhẹ..
-” Sao em có thể ngoan như vậy hả? “
Thế giới này quá đen tối và xô bồ, chỉ cần nghĩ đến đã khiến anh mệt mõi..
Cô chỉ lặng lẵng ôm lấy anh, cái gì cũng không nói..Nhưng không hiểu sao anh lại thấy bình yên đến lạ…