Chiếc xe như ma sát xuống đường rồi ngừng hẳn ngay trong sân bệnh viện..Bảo vệ bệnh viện điều hoảng hốt, nhốn nhào tưởng xảy ra tai nạn..Không ngờ người bước xuống từ chiếc xe lại là Bác sĩ Trình.Một người đàn ông vẻ ngoài nhã nhặn ôn nhu hằng ngày..
Không thèm quan tâm vẻ ngoài tò mò của bọn họ..Trình Khang cứ thế quăng xe ở đó chân dài vừa đi vừa chạy đến phòng bệnh của Diệp Tâm..
Tóc anh rũ xuống, nhìn anh có chút chật vật nhưng lại pha nét lãng tử phong trần..
Diệp Thành đi đến đi lui, từ xa đã thấy Trình Khang chạy đến..
-” Tìm được cô ấy chưa?”
Trình Khang có chút gấp gáp, sự mất bình tĩnh này không dành cho một bác sĩ..
Diệp Thành thở dài lắc đầu..
-” Người giám sát camera ra về chúng tôi đang liên hệ với cậu ta.Đã tìm hết tất cả nhưng vẫn không thấy con bé..”
Hai tay Trình Khang buông lỏng rồi lại nắm chặt, Diệp Ngạn từ lúc Trình Khang xuất hiện ông đã quan sát cậu trai trẻ này..Đúng là vẻ ngoài tuấn tú rất có khí chất..
Trình Khang cố lấy lại bình tĩnh.Chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình..Bên ngoài trời tối vậy cô đi đâu..
Giờ này hơn chín giờ tối, bệnh viện thân nhân đến thăm đều ra về..Bệnh viện tuy không đông đúc như buổi sáng nhưng người ra vào thì vẫn có, có khi nào cô bị kẽ xấu dẫn đi..Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu..
Anh xoay người muốn đi tìm cô, Diệp Ngạn lúc này chặn lại bước chân của anh..Trình Khang lúc đến đã thấy Diệp Ngạn nhưng tâm tư điều đặt vào Diệp Tâm anh quên mất chào hỏi..Dĩ nhiên anh biết ông ta.
-” Chủ Tịch Diệp có chuyện gì sao?”
Diệp Ngạn không ngờ anh biết ông..Ông đăm chiêu một chút rồi ôn tồn nói..
-” Chúng tôi nghi ngờ con bé đi tìm cậu..”
-” Đi tìm tôi?”
Trình Khang mịt mờ với thông tin này,
tưởng mình nghe lầm..
-” Đúng vậy.Lúc tối tôi và ba của tôi có nói ngày mai con bé sẽ xuất viện, chắc không còn gặp cậu được nữa.Chẳng mấy phút sau thím Ngô đã không còn thấy con bé…”
Cô đi tìm anh sao.Cô lo lắng sẽ không gặp lại anh sao? Đồ ngốc này..Ra viện thì sao..Anh vẫn sẽ tìm em.Bên cạnh em mà..
-” Bác sĩ Trình.Rất xin lỗi đã gây phiền phức cho cậu.Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu rõ, Diệp Tâm đối xử với cậu vốn đặc biệt hơn những người khác..Bây giờ đã lỡ như vây rồi.Hay cậu về đi.Để chúng tôi tìm con bé được rồi..Lúc đầu tôi không biết ba tôi gọi cậu.Giờ nghĩ lại thì có chút ái ngại.
Tôi sợ nếu cậu xuất hiện sẽ gieo thêm hi vọng cho Tiểu Tâm.Nó như một đứa trẻ vậy đó, đơn thuần tinh khiết.Rồi thời gian sau nó cũng sẽ quên cậu.Mười chín năm qua nó mơ mơ hồ như vậy nhưng lại bình yên.Giờ chúng tôi chỉ cầu tìm được nó không mong gì hơn..”
Diệp Thành đưa mắt nhìn Trình Khang hai tay nắm chặt lại đưa mắt thâm thúy nhìn con trai mình..
Trình Khang làm sao không hiểu rõ lời nói của Diệp Ngạn..Nếu bây giờ anh xoay lưng ra về.Chứng tỏa Diệp Tâm cũng như bao bệnh nhân khác của anh..
Ông ta muốn anh hiểu nếu đã dây dưa với Diệp Tâm.Thì phải có trách nhiệm và trọn đời không dứt ra được..
Muốn anh phải nhìn lại lòng mình và lựa chọn..Ngay bây giờ anh có thể buông tay tránh xa đồ ngốc đó, tránh phiền phức và gánh nặng từ trên trời rơi xuống này..
Nhưng ông ta lại không biết lúc nãy nghe tin cô mất tích, trái tim anh như thắt lại, đầu óc mông lung chẳng biết làm sao..
Anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, bao lần xém gây ra tai nạn để được đến nơi đây..
Từ đầu khi nhúng cào chuyện của cô, anh đã biết mình cả số kiếp phải dính lấy cô ngốc đấy rồi..Cả đời trầm luân không thể quay đầu…
Trình Khang lúc này lại vô cùng tỉnh táo..
Anh xoay người nhìn Diệp Ngạn..
-” Cháu xin lỗi đã gây rắc rối cho gia đình.Cháu sẽ đi tìm cô ấy và đưa cô ấy trở về..”
Đi được mấy bước anh xoay người nhìn Diệp lão gia ánh mắt hiện rõ vui mừng..
-” Nếu ông đồng ý.Cháu muốn được chăm sóc cho Tâm Tâm “
Hai mắt Diệp Lão gia ửng đỏ..gật gật đầu nhìn bóng lưng cao ngạo của Trình Khang chống tay vào tường xúc động .
-” Ba.Con tin cậu ta sẽ đem lại hạnh phúc cho Tiểu Tâm “
Diệp lão gia gật đầu, ông cũng tin là như vậy..
Trình Khang cùng các vệ sĩ chia nhau đi tìm..Lúc này người mở cửa phòng camera đã đến..
Nhìn vào màn hình, Trình Khang chăm chú quan sát, khi xuất hiện bóng dáng của Diệp Tâm trên màn ảnh..Trái tim anh lộp bộp một cái, hình ảnh cô yếu đuối mãnh mai, cô ôm lấy thân thể của mình, khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt nhìn xung quanh..khi quá sợ hãi cô ngồi xuống ôm lấy đầu , anh nhìn thấy được mắt cô đỏ hoe, nước mắt đầm đìa trên mặt, miệng mấp máy gì đó..Tinh thần vô cùng hoảng loạn..
Cô sợ đám đông, sợ thế giới bên ngoài vì muốn gặp anh mà cô bất chấp sợ hãi đi tìm anh..Đồ ngốc này..Nhìn ngã rẽ cô quẹo sang..
Trình Khang mở to mắt, không cần xem hết anh đã bỏ chạy đi, lao vào thang máy như một người điên, làm mấy người vệ sĩ đuổi theo…
Ra đến sân vườn rộng rãi nhưng buổi tối khuất ở vườn hoa không ai đến..
Trình Khang nhìn chiếc ghế đá lúc sáng anh và cô ngồi trống trãi…
Anh thở hỗn hễn không giữ nỗi bình tĩnh..
-” Tâm Tâm..Em ở đâu..”
Anh bước đến chưa kịp dứt tiếng gọi..Anh nghe tiếng khóc thút thít, nhìn ra sau ghế đá, cô ngồi co chân tay ôm lấy đầu..
Hình ảnh này đến sau này mỗi khi nhớ lại Trình Khang còn thấy nhói lòng.
Anh không nghĩ nhiều bước đến ôm Diệp Tâm vào lòng…
-” Tâm Tâm..Tâm Tâm…”
-“…huhu….huhu..”
-” Là anh..là anh đừng sợ…”
Diệp Tâm ôm chặt lấy đầu hét lớn, cô bị hù dọa không ít..Với một người bình thường, trời tối như vậy bơ vơ trong sân vườn thênh thang của bệnh viện còn sợ hãi huống gì Diệp Tâm..
Diệp Tâm nghe được tiếng anh gọi cô, được anh ôm..cô muốn đi tìm anh.Diệp Tâm không biết tìm anh ở đâu.Cô nhớ chỗ ngồi lúc sáng của hai người, có khi nào anh ở đó hay không..Nhưng ngoài đấy tối qua, vắng lặng quá..Có tiếng con gì kêu nữa rất đáng sợ..Diệp Tâm muốn đợi anh,nhưng đợi quá lâu vẫn không thấy anh đâu… lúc này cô đã đợi được anh rồi…
Trình Khang cảm nhận cô nhận ra mình, anh bế lấy cô, hôn lên tóc cô, mắt nhắm lại..
-” Đồ ngốc.Em làm anh lo quá..”
Diệp Tâm còn khóc nức nở trong lòng anh, cô níu láy áo, khẽ gọi..
-” Khang…Khang..”
Tiếng cô rất nhỏ, nhưng anh nghe rất rõ, cô mở miệng gọi tên anh…
Trình Khang hạnh phúc vùi mặt mình vào mặt cô anh khàn giọng..
-” Em gọi tên anh đúng không..Tâm Tâm..em nói rồi..em nói rồi..”
Tuy chỉ một chữ vọn vẹn tên anh mà làm anh vui đến không tả nổi..Trình Khang bế Diệp Tâm trở về..Diệp lão gia và Diệp Thành mừng rỡ không thôi..Tiếc là cháu gái không có nhìn họ, con bé ôm chặt, dúi mặt vào ngực Trình Khang..Làm bọn họ thật thấy chạnh lòng..Cũng may Trình Khang chưa nói cho họ biết Diệp Tâm đã nói được còn gọi tên anh nữa..Chắc là bọn họ sẽ ganh tỵ mà chết mất..
Sau khi nhìn sơ Diệp Tâm, bọn họ điều ra ngoài nhường chỗ cho Trình Khang..Anh lau lại người cho cô, quần áo cô dính chút bùn đất đã dơ mà giờ phút này ngoài anh Diệp Tâm không cho ai chạm vào cả Thím Ngô tội nghiệp cũng bị đuổi ra ngoài..
Cô yên ổn nằm trên giường, mở to mắt nhìn anh, cái mũi ửng đỏ nhìn rất đáng yêu lâu lâu còn hít nhẹ..Bàn tay nắm lấy áo anh quyết không buông..
Nhìn làn da trắng mịn không tỳ vết, khó khăn lắm anh mới lau người thay quần áo sạch cho cô…
Tỉ mỉ ngồi thoa thuốc cho cô..Trên người cô rất nhiều nốt đỏ do muỗi đốt..
Sau khi cất chai thuốc, anh nằm xuống giường, ôm cô vào lòng..Giờ anh không muốn nghĩ nữa..cái gì cũng nghĩ không ra..Chỉ muốn ôm cô mà thôi..
Trái tim anh thì ra không khỏe mạnh như anh vẫn nghĩ..đến bây giờ nó vẫn âm ỉ khó chịu..
Diệp Tâm nhỏ nhắn nằm trong vòng ôm của anh..bàn tay búp măng đáng yêu nắm lấy áo trước ngực của anh, đôi mắt to tròn từ từ mơ màng rồi khép lại..ngoan ngoãn nằm trong ngực anh mà ngủ thíp đi..
Biết cô đã ngủ Trình Khang kéo lấy chăn đắp cho hai người..Anh cũng mệt, tinh thần và trái tim đến giờ vẫn còn chưa hết khiếp sợ.
Hôn lên cái trán trắng ngần của Diệp Tâm..
Chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Diệp Tâm, chi là ngắm thôi..Anh nghĩ mình bị cô lây bệnh rồi, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ..đến khi mi mắt nhíu lại cứ thế ôm cô chìm vào giấc ngủ…
Cái gì cần nói đã nói rồi..Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính vậy…