Ngày hôm sau, Du Ca đến thẳng Nhàn Ninh cung. Nghe đâu Trình Liệt vừa bãi triều nên nàng sai người mời hắn đến chỗ của Triệu Mỹ Nhân. Vừa trông thấy tấm bảng đề Nhàn Ninh cung là Du Ca chẳng đợi thị vệ vào trong bẩm báo đã nhanh chóng đi vào chính phòng luôn, đến nơi thì bắt gặp Trình Liệt đang ngồi trò chuyện với giai nhân. Hiển nhiên hắn lấy làm ngạc nhiên trước việc hoàng hậu mang dáng vẻ có chút khác thường, tự thấy không kìm nổi tò mò:
– Sao hôm nay hoàng hậu có nhã hứng đến Nhàn Ninh cung vậy?
– Ta đương nhiên là có chuyện quan trọng mới đến. – Du Ca nhìn sang Triệu quý phi chuẩn bị hành lễ – Muội mới khoẻ lại nên cứ miễn đi. Nào, ta sai người nấu chè hạt sen tinh thông khí huyết cho nữ nhân vừa sẩy thai cho muội đây.
Hoàng hậu vừa dứt lời là Xuân Nhĩ nhanh nhẹ cầm khay ngọc ở trên đó có chén chè hạt sen vừa nấu xong mang đến chỗ Triệu quý phi đang ngồi lả lướt bên cạnh quân vương, nàng ta mở miệng đa tạ hoàng hậu rồi bảo Thu Tạ đón lấy khay ngọc. Đúng như trước đó đã nói, chuyện ăn uống ở Nhàn Ninh cung xem chừng kỹ lưỡng, Thu Tạ vừa cầm chén chè hạt sen lên mũi ngửi qua một lúc liền có chút biến sắc, lập tức hướng mắt về phía Du Ca vẫn đang mang vẻ điềm nhiên. Bắt gặp biểu hiện khác thường của nha hoàn, Triệu Mỹ Nhân mới hỏi:
– Ngươi làm gì thế, còn không mau đưa ta chén chè hạt sen để không uổng phí tâm sức của hoàng hậu nương nương dành cho ta chứ.
– Nương nương, chè hạt sen này không thể ăn được…
Triệu Mỹ Nhân lập tức ngạc nhiên, tại sao? Thu Tạ rõ ràng khó xử, vừa nhìn quý phi và hoàng thượng lại vừa nhìn hoàng hậu ở bên dưới kia. Trông vẻ ấp úng kỳ quặc đó, Trình Liệt cất tiếng yêu cầu nàng ta nói mau! Ngay cả Du Ca cũng bình thản buông một lời rằng: “Có chuyện gì thì cứ nói đi”, nên nàng ta thưa rõ:
– Bẩm, nô tỳ ngửi được trong chè hạt sen này có chứa ám hương, loại độc khá nhẹ nhưng không thể xem thường, rất khó ngửi thấy mùi…
Trình Liệt lẫn Triệu Mỹ Nhân tất nhiên phải kinh ngạc, ánh mắt hệt muốn hỏi có nhầm lẫn không, kể cả Thu Tạ cũng gật đầu khẳng định chắc chắn! Lạ lùng thay bị cung nữ báo trong chè hạt sen mình đem đến có ám hương chẳng khác nào muốn đầu độc đối phương, vậy mà hoàng hậu trong xiêm y đỏ rực vẫn không một phản ứng giật mình hay lên tiếng giải thích, chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói thẳng:
– Quả nhiên là khứu giác nhạy bén hơn người thường! Đúng vậy, là bản cung cố tình sai Xuân Nhĩ bỏ ám hương vào chén chè!
Triệu Mỹ Nhân nửa phần chấn động, nửa lại tự hỏi Du hoàng hậu phát điên hay hoá rồ mà lại đi đầu độc mình, chẳng những thế còn công khai cho thiên hạ biết, so với Bạch phi mà nói thì không còn gọi là hạ sách mà phải gọi hai từ “ngu sách”. Tức thì nàng ta toan đứng dậy tỏ rõ thái độ thì Thu Tạ khéo léo giữ chủ nhân lại, linh tính mách bảo có thể đây là chủ đích từ hoàng hậu vì thế phải cẩn thận, đó là điều nàng ta đọc được qua đôi mắt dè chừng từ nha hoàn thân tín. Triệu quý phi đành ngồi yên tại chỗ, thiết nghĩ sẽ có một người khác đứng ra chất vấn Du Ca thôi. Im lặng được một lúc, Trình Liệt cất giọng:
– Tại sao nàng lại bỏ ám hương vào chè hạt sen mang cho Triệu quý phi?
– Hoàng thượng, ta đến đây không phải để thăm hỏi ái phi của người, càng không có lòng đem chè hạt sen cho nàng ấy, chỉ là muốn làm sáng tỏ một chuyện!
Nhanh chóng đứng dậy rồi bước xuống bậc thang khắc hình liên hoa, dáng đi từ tốn giống hệt ngày vạch tội Bạch Tố, Trình Liệt tiến đến trước mặt Du Ca.
– Rốt cuộc hoàng hậu nàng muốn làm sáng tỏ chuyện gì?
– Về chuyện Triệu quý phi bị sẩy thai.
– Chẳng phải chuyện này đã điều tra xong xuôi mấy ngày trước rồi ư?
– Chỉ là xong xuôi vụ án Bạch phi và Đinh tần thôi, còn chuyện Triệu quý phi sẩy thai thì chưa! – Bỏ mặc cái nhìn khó hiểu từ hoàng thượng, Du Ca bước qua phải vài bước để nhìn rõ lên chỗ Triệu Mỹ Nhân – Nghe rằng, Việt Lương chuyên thu nhận nữ nhân có khứu giác nhạy bén để làm cung nữ, tất nhiên mục đích là để đảm bảo việc ăn uống cho phi tần, trong chè hạt sen bỏ ám hương ít mùi nhưng Thu Tạ vẫn phát hiện ra được, chứng tỏ việc ăn uống hàng ngày của Triệu quý phi thực sự được coi sóc kỹ lưỡng.
– Ý nàng là… – Trình Liệt khẽ xoay qua.
– Kỳ lạ ở chỗ, tại sao không phát hiện ra hồng hoa có trong canh tổ yến? Ngẫm lại mà xem, lượng hồng hoa khiến nữ nhân sẩy thai không thể bỏ ít, nếu thế thì với khứu giác nhạy bén như Thu Tạ lý do gì không nhận ra được?
Du Ca phân tích rõ ràng từng lời, đúng là trong chuyện này có điểm nghi vấn ở đây! Thu Tạ thầm nghĩ trong lòng, có ngờ đâu hoàng hậu lại vô tình phát hiện ra chi tiết khứu giác của cung nữ Việt Lương, chẳng những thế còn nhanh trí cài một cái bẫy nhỏ là bỏ ám hương vào chén chè hạt sen khiến nàng ta vô ý tự để lộ khả năng này, bây giờ có quanh co thế nào cũng vô ích. Triệu Mỹ Nhân cũng mang cùng suy nghĩ với Thu Tạ, dẫu bề ngoài vẫn giữ vẻ im lặng cao quý nhưng trong lòng đã chột dạ, liền đáp qua loa: “Có thể hôm đó Thu Tạ lơ là ngửi không kỹ”. Câu chống chế nghe thật ấu trĩ, Du Ca mỉm cười hỏi lại:
– Vừa nãy là chè hạt sen do chính bản cung ban mà Thu Tạ còn kỹ lưỡng đến vậy, thử hỏi lúc muội mang thai, với việc hệ trọng thế này thì nha hoàn kỹ tính như Thu Tạ có thể lơ là như muội nói không? Mà cứ cho là sơ suất đi, thế Thu Tạ có đáng bị lôi xuống dưới trướng đánh cho trăm trượng?
Vừa bị vạch rõ sự hồ đồ vừa bị đẩy vào thế khó xử, Triệu Mỹ Nhân khẽ đảo mắt, lại bắt gặp Thu Tạ nhìn mình mang mười phần lo âu rồi, bị đánh trăm trượng khéo chỉ còn thân xác bầy nhầy thịt máu. Hiển nhiên Du Ca không có ý đánh nha hoàn đó mà chẳng qua muốn để Trình Liệt nhận ra vấn đề thiếu thuyết phục trong chuyện này, và hắn thật sự trầm tư khi nhìn qua Du Ca, chậm rãi yêu cầu:
– Nàng cứ nói tiếp đi.
– Vấn đề thứ hai phải xét lại chính là cách ra tay của Bạch phi! Đối với Đinh tần, nàng ta đã tâm kế đến vậy thì vì sao lại ngu ngốc bỏ hồng hoa rành rành ra đấy để bị phát hiện? Một kẻ thủ đoạn nhất định hành xử cẩn thận, dụng tâm lương khổ cỡ nào, tuyệt đối không thể làm ra hạ sách đến mức ấy. Chàng vì đau đớn trước cái chết của con nên trong một lúc không đủ sáng suốt nhìn rõ cục diện ngày hôm đó.
– Vậy có kẻ khác ra tay hại Triệu quý phi đổ oan cho Bạch phi?
– Phải, và kẻ thủ ác đó không ai khác cũng chính là nạn nhân, Triệu Mỹ Nhân!
Chất giọng của Du Ca vang lớn, ngón tay còn chỉ thẳng về phía Triệu Mỹ Nhân, khiến nàng ta tâm đang lo lắng không tránh khỏi việc giật mình, hai tay đặt trên đầu gối trong một thoáng liền vô thức níu chặt vạt xiêm y mỏng tanh. Nàng ta kín đáo nhìn qua Thu Tạ, ánh mắt kia vẫn kiên quyết nhắc nhở, giúp nàng ta lấy lại bình tĩnh bởi đây chưa phải lúc hạ màn, liền đứng dậy đóng vai bi phẫn:
– Hoàng hậu nương nương sao có thể nhẫn tâm nói thần thiếp giết chết con mình? Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!
Giai nhân đau khổ kêu oan thánh thót, Trình Liệt phải thấy xót, mới nhìn Du Ca:
– Hoàng hậu, nàng có biết mình vừa nói gì không? Tại sao lại bảo Triệu quý phi tự làm bản thân sẩy thai? Nàng ta là mẫu thân, hổ dữ không ăn thịt con.
Có lẽ Du Ca cũng thấy hành vi của người mẫu thân xinh đẹp kia quá bất nhân, chỉ vì muốn độc sủng triệt hạ kẻ khác mà đang tâm giết chết máu mủ của mình, chậm rãi quay qua nhìn trực diện vào Trình Liệt mà rằng:
– Hoàng thượng có hiểu lòng dạ thâm sâu của nữ nhân chốn hậu cung như thế nào không? Đế vương như chàng không sao biết được đằng sau những khuôn mặt đẹp đẽ mê hoặc kia là con người tàn ác đến mức nào, tâm địa lang sói ra sao, thậm chí chỉ vì hai từ ân sủng có thể sẵn sàng xuống tay với kẻ khác chẳng chút do dự, cho dù là máu mủ hay cả bản thân họ! Chàng đừng quên câu: “Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”! Ta vốn không phải kẻ thích vu oan người khác, biến không thành có, nói dĩ nhiên phải có nhân chứng.
Không để Trình Liệt hỏi thêm, Du Ca đưa mắt nhìn Xuân Nhĩ và nàng ta bước ra ngoài báo với thị vệ đem Mật Nương cùng Lâm nữ tuyển thị đến đây. Nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn đó, Triệu Mỹ Nhân hiện rõ sự sốt ruột trong đôi mắt được kẻ viền rất đậm, liên tục tự hỏi nhân chứng kia là ai? Một khắc tiếp theo, nàng ta bỗng dưng nhớ đến một người. Trong lúc chờ đợi, Du Ca nói tiếp những gì cần nói:
– Chàng còn nhớ cung nữ Mật Nương nấu canh tổ yến, người phát hiện ra chuyện của La thị vệ và Ung thái y, nha hoàn đó là cung nữ Việt Lương cũng chính là nội gián do Triệu quý phi mua chuộc nữ tuyển thị đưa đến Nhuệ cung hòng theo dõi Bạch phi. Hôm qua ta đã tra khảo và cuối cùng nha hoàn đó cũng khai tất cả từ chuyện Triệu quý phi biết rõ kế hoạch hãm hại của Bạch phi đối với Đinh tần cho đến việc nàng ta tự uống hồng hoa để bị sẩy thai. Bây giờ ta đem ả cùng Lâm nữ tuyển thị đến đây đối chất với Triệu quý phi.
Du Ca dứt lời đã nghe bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, tiếp đến là Xuân Nhĩ chạy vào theo sau có hai thị vệ lôi Mật Nương vào phòng ném xuống đất. Trước mặt là cảnh Mật Nương chưa thay xiêm y mới, thân thể bê bết máu, mặt mũi bầm tím sưng vù và điều kinh khủng là các ngón tay đều bị bẻ gãy. Và chỉ có mỗi cung nữ này không hề có Lâm nữ tuyển thị. Trước bộ dạng thê thảm của Mật Nương, ai nấy đều thất kinh, kể cả Trình Liệt cũng không ngờ kẻ đang nằm thoi thóp dưới kia bị dụng hình tàn nhẫn đến vậy. Hiển nhiên người kinh ngạc nhất là Du Ca, nàng nhớ rõ ngày hôm qua Mật Nương nào đâu đến nỗi sống dở chết dở thế này, liền nhìn đám thị vệ hỏi ngay:
– Tại sao nhân chứng lại ra nông nỗi này?
– Bẩm nương nương, chúng thần cũng không rõ nguyên nhân, ban nãy vào trong ngục đã phát hiện cung nữ đó thành ra như vậy rồi.
– Còn Lâm nữ tuyển thị?
– Bẩm, Lâm nữ tuyển thị đã siết cổ tự vẫn trong phòng giam!
Du Ca không khỏi sửng sốt, sao chỉ qua một đêm mà kẻ thì tự vẫn còn kẻ thì như thể bị ai đó tra tấn dã man đến là người hay ma cũng chẳng rõ! Trong khi nàng còn đang bối rối thì Triệu Mỹ Nhân và Thu Tạ cùng nhìn nhau, bây giờ không còn nét mặt lo âu sợ sệt nữa đã chuyển qua đắc ý hả hê, chứng tỏ đã có một sự âm thầm sắp xếp trước đó và chính vào thời khắc quyết định này sẽ lật ngược tình thế! Tức thì mỹ nhân họ Triệu chạy đến bên hoàng thượng, nép thân hình lả lơi vào người hắn, khuôn mặt gian xảo ban nãy giờ đây chuyển qua hãi hùng:
– Hoàng hậu nương nương tra khảo cung nữ tàn nhẫn đến như vậy sao? Thần thiếp sợ quá hoàng thượng, thật là không dám nhìn…
– Chuyện này là thế nào, hoàng hậu?
– Ta không biết vì sao cung nữ Mật Nương trở thành như vậy! Đúng là hôm qua ta có dụng hình nhưng chỉ là trấn nước và kẹp gỗ, trước khi đưa vào phòng giam thì nha hoàn này thân thể vẫn lành lặn không hề bị khuyết mất thứ gì?
– Nàng có chắc là không tra tấn cung nữ? Đừng quên nàng là hoàng hậu, lạm dụng tư hình tra tấn kẻ khác cũng có thể bị phạt tội!
Du Ca giương mắt nhìn Trình Liệt, rõ ràng hắn không tin nàng nên khuôn mặt mới mang vẻ lãnh cảm bất nhẫn đến thế. Cung nữ Mật Nương chỉ mới qua tra khảo chưa được Bộ hình xét xử là tội phạm vì vậy việc dùng tư hình tra tấn là trái luật, hoàng hậu như nàng bị đẩy vào tình huống đã rồi, biết luật phạm luật thì càng bị phạt nặng. Đúng lúc, tất cả nghe giọng thều thào của Mật Nương cất lên:
– Hoàng thượng… hoàng thượng…
– Mật Nương, ngươi mau nói bản cung biết, ai đã gây ra chuyện này?
Cố gắng ngẩng đầu lên đồng thời dựng thân thể mềm ngặt ngồi dậy, Mật Nương bây giờ chẳng khác gì ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào, đôi mắt yếu ớt nhoè nhoẹt lệ và bờ môi sức mẻ ấy khó khăn lắm mới mở ra được:
– Xin hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ…
– Nói trẫm biết, là ai tra tấn ngươi thành ra bộ dạng đáng thương như vậy?
– Bẩm hoàng thượng… chính là hoàng hậu nương nương…!
– Ngươi vừa nói cái gì? – Du Ca lập tức nắm chặt bờ vai Mật Nương khiến nàng ta rên một tiếng thê thiết – Bản cung không hề tra tấn ngươi bằng thủ đoạn ghê rợn thế này! Ngày hôm qua ngươi khai với ta những gì về chuyện đã làm thì bây giờ ở trước mặt hoàng thượng hãy nói rõ tất cả! Đây, dấu ấn trăng khuyết chứng minh ngươi là người Việt Lương, còn là nội gián của Triệu quý phi!
Vừa nói, Du Ca vừa vạch vai áo của Mật Nương xuống nhưng lạ lùng thay, ngay bả vai phải nơi ngày hôm qua vẫn còn thấy dấu ấn trăng khuyết thì giờ đây chỉ là một mảng da bị bỏng chẳng hề có bất cứ dấu tích gì! Du Ca thoáng bất động, sao mọi thứ lại trở nên mơ hồ đến vậy? Tiếp theo, nàng nghe Trình Liệt lệnh cho thị vệ kéo hoàng hậu ra khỏi Mật Nương, tránh gây thêm đau đớn cho cung nữ. Bị hai thị vệ giữ chặt hai bên đầu vai, Du Ca nghe nha hoàn kia kêu thảm thiết:
– Hồi hoàng thượng… chính hoàng hậu nương nương đã tra tấn nô tỳ ép nô tỳ phải đặt điều vu khống Triệu quý phi nương nương tự uống hồng hoa gây sẩy thai… còn bảo nô tỳ tự nhận mình là nội gián Việt Lương… nô tỳ thân tâm đau đớn sống không bằng chết…! Lâm nữ tuyển thị cũng bị bức ép nên đêm qua không chịu nổi liền dùng vải áo siết cổ tự vẫn!
– Nương nương, không ngờ chỉ vì muốn giá hoạ cho thần thiếp mà người nhẫn tâm tàn bạo nguỵ tạo nhân chứng còn dùng cực hình trấn áp, quá đáng sợ!
Nghe Triệu Mỹ Nhân kia thêm dầu vào lửa, Xuân Nhĩ liền quỳ xuống thưa:
– Hoàng thượng anh minh! Tất cả những gì Mật Nương vừa nói đều là giả dối! Hoàng hậu nương nương không hề nhẫn tâm tra tấn, chỉ muốn tìm ra sự thật! Rõ ràng hôm qua nô tỳ nghe Mật Nương khai ra mọi chuyện đều do Triệu quý phi nương nương dàn dựng!
Chẳng rõ Thu Tạ từ lúc nào đã bước đến chỗ Xuân Nhĩ, tát nàng ấy một bạt tai kèm theo câu khinh nhờn: “Nô tỳ thấp hèn như ngươi sao dám nói quý phi nương nương như vậy?”, sau đó không hề nương tay tát thêm vài cái vào mặt Xuân Nhĩ. Dẫu trong tình huống bi ai nhưng Du Ca không khỏi tức giận trước cảnh Thu Tạ tác oai tác quái, nàng là hoàng hậu ai dám đụng đến nha hoàn của nàng, liền quát lớn: “Dừng tay! Có hoàng hậu ta ở đây, nô tỳ ngươi sao dám đánh Xuân Nhĩ?”.
Thu Tạ giật nảy mình, cánh tay đang cao hứng vung lên lập tức khựng lại khi trông đôi mắt sắc lạnh đe doạ đầy cấp bách từ Du Ca. Triệu quý phi liếc mắt một cái hiệu cho Thu Tạ lui ra sau. Còn về Trình Liệt, hắn hết quan sát Mật Nương nằm hấp hối dưới đất rồi nhìn qua Du Ca nửa bình thản nửa không phục, bên tai nghe muôn vàn âm thanh đan xen, im lặng chốc lát sau đó mau chóng lên tiếng:
– Có đúng là hoàng hậu ép ngươi vu khống Triệu quý phi?
– Nô tỳ không dám có nửa lời giả dối…
– Du hoàng hậu, nàng còn gì để nói?