Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Bi Khúc

Chương 25

Tác giả: Võ Anh Thơ

Mau chóng đón lấy con diều giấy hình cánh bướm sặc sỡ, Du Ca nở nụ cười thật tươi trên môi, nhớ nhất kỷ niệm mỗi chiều nàng đến quán trọ nơi Trình Liệt đang ở, đem theo một con diều sau đó nhất định bắt hắn phải chơi cùng mình. Chẳng hiểu vì sao hắn biết cách thả diều lên rất cao, bay rất lâu. Và ngay lúc này, hình ảnh con diều nương theo gió bay cao vút lên trời đang hiển hiện trong đáy mắt lấp lánh niềm vui của nàng, đối diện người cầm sợi dây diều kia cũng là người nam nhân năm đó, cùng với tình cảm nàng dành cho hắn vẫn không thay đổi.

– Lên cao nữa, hoàng…

Du Ca ngưng bặt vì suýt chút đã thốt ra hai từ “hoàng thượng”, không được rồi vậy thì phải gọi là phu quân à? Càng không thể, ở nơi đông đúc nhộn nhịp mà một nam nhân lại đi gọi nam nhân khác bằng “phu quân” khéo thành trò cười cho thiên hạ. Suy nghĩ một lúc nàng chợt nhớ đến hai từ này, liền hướng mắt về phía Trình Liệt đang chăm chú thả diều rồi hít sâu một hơi, gọi lớn:

– Lên cao nữa đi, Liệt ca!

Tay cầm dây diều chợt ngưng lại, Trình Liệt chuyển cái nhìn xuống Du Ca đang nghiêng đầu cười tươi và miệng gọi “Liệt ca”, còn trong trang phục nam nhân nữa, bất giác khiến trái tim của vị đế vương ấy có chút cồn cào. Nàng bây giờ như thể đồng hoá với nàng của năm năm trước, mạnh mẽ bướng bỉnh và hồn nhiên, cả nụ cười rạng rỡ đó cũng là dành cho hắn chứ không phải cho người nam nhân khác. Tức thì hắn cười nhẹ, sau đó chạy đi kéo theo sợi dây diều để nàng ở phía sau đuổi theo. Hai con người ngồi trên vị trí cao nhất thiên hạ vào thời khắc này như tìm thấy chính mình trước đây, với hình ảnh con diều bay cao trên bầu trời xanh thẫm…

Đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông xanh, Du Ca thấy bóng mình soi tỏ ở dưới nước, mắt quan sát lũ cá bơi thong thả liền cất tiếng:

– Yên Kinh thay đổi nhiều quá, chỉ có cây cầu Vũ Khê này là vẫn như xưa.

– Năm tháng thoi đưa có điều gì không thay đổi, kể cả chúng ta…

Lắng nghe lời đáp nhẹ hẫng kia, Du Ca chậm rãi quay qua, bắt gặp Trình Liệt đứng tựa lưng vào thành cầu, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng với đôi mắt phẳng lặng thả rơi ở đâu đó trên mặt hồ yên ả dần được bao phủ bởi sắc đỏ của tà dương. Nàng nhớ rõ năm năm trước, Trình Liệt ở trước mặt chỉ là nam nhân bình thường với tuổi trẻ ngang tàng, giờ đây Trình Liệt trong mắt nàng đã thâm trầm hơn xưa, trên vai gánh vác cả giang sơn vạn dặm này, làm một hoàng đế tâm cơ khó đoán. Còn nàng đã trở thành hoàng hậu, chẳng còn hồn nhiên vui vẻ như trước, chỉ dùng sự lạnh lùng uy quyền để chủ quản lục cung.

– Còn nhớ lần đó ta hẹn gặp chàng nhưng chàng đã lỡ hẹn không đến.

Nhắc về cuộc hẹn trên cầu Vũ Khê lần ấy, Trình Liệt mới nhớ lại điều vẫn luôn thắc mắc trong lòng. Đó là thời điểm trước một tháng hắn tạo nên biến loạn máu lửa tại Yên Kinh này rồi kéo binh vào hoàng cung phế Trình Sở, ngày hôm đó hắn có việc quan trọng với nghĩa quân nên đã lỡ hẹn với Du Ca.

– Thật ra hôm ấy nàng muốn nói với ta điều gì?

Trong khi Trình Liệt chờ đợi thì Du Ca bỗng dưng im lặng. Giai đoạn đó, nàng được phụ thân gọi về Yên Kinh để bàn hôn sự với Tần gia, nhưng bản thân không muốn vì vậy mới cải nam trang trốn ra ngoài, để rồi số phận sắp đặt nàng phải gặp gỡ Trình Liệt. Có lẽ Du Sát muốn con gái được nam nhân tốt như Tần Chinh bảo vệ nhưng ngờ đâu nàng lại có mệnh phượng hoàng, cả đời gắn liền với đế vương. Chợt nhiên lắc đầu cười nhẹ, nàng đáp: “Thời gian qua lâu, ta đã quên mất rồi”.

Trình Liệt tự hỏi, Du Ca quên thật hay là không muốn nói? Cái chuyện quan trọng mà nàng cần nói với hắn năm đó cũng giống như cái bí mật hắn đang giấu nàng, vẫn là liên quan đến cuộc hẹn trên cầu Vũ Khê khi ấy. Hắn không muốn nói ra và có lẽ nàng cũng vậy, thế thì hắn cũng chẳng cần biết nữa. Bởi tất cả đã là quá khứ, không thể thay đổi. Trước, khi nghe nàng nói về “hôn phu hờ”, hắn liền nghĩ: Khi nào có được thiên hạ, ta sẽ để muội thành hoàng hậu! Vị trí đó chỉ có thể dành cho muội, không thể là ai khác! Cuối cùng điều ấy cũng thành hiện thực, chỉ là kéo theo oan nghiệt. Nàng và hắn, vì mối thù của đời trước, gắn liền giữa yêu và hận…

– Cũng muộn rồi, phải hồi cung thôi.

Nghe Trình Liệt nhắc nhở, Du Ca không khỏi thấy tiếc nuối. Hôm nay xuất cung dạo chơi, trải qua bao nhiêu chuyện vui vẻ, khiến nàng chẳng hề muốn quay về hoàng cung buồn tẻ lạnh lẽo chút nào. Nhưng biết làm sao được khi vị trí của nàng đã khác trước, nào đâu chỉ vì cảm xúc cá nhân mà bỏ qua đại cuộc. Chim trong lồng son dù trong phút chốc được bay nhảy cỡ nào cũng phải trở về lồng thôi. Chậm rãi nàng nắm lấy tay hoàng thượng, cứ ngoái đầu nhìn khung cảnh chiều tà trên sông thanh bình, đôi chân nặng trĩu bước đến chỗ xe ngựa đang chờ sẵn…

Nhác thấy hoàng hậu trở về, Xuân Nhĩ nhanh chóng chạy đến bên cạnh hỏi nương nương hôm nay xuất cung cùng hoàng thượng có vui không? Du Ca gật đầu, gương mặt dẫu thấm mệt nhưng vẫn còn tươi tắn, ánh mắt lấp loáng niềm vui. Trông thế nàng ta bụm miệng cười khẽ, thật là không uổng công chút nào! Tinh ý nhận ra Xuân Nhĩ có chút kỳ lạ nên Du Ca liền hỏi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu khó hiểu. Nàng đâu biết rằng, cuộc dạo chơi ngày hôm nay phải kể đến công lao to lớn của nha hoàng thân tín này. Sau đó, nàng được Xuân Nhĩ hầu tắm.

Đang ngồi chải đầu thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng hô báo: “Hoàng thượng giá đáo!” không khỏi làm Du Ca ngạc nhiên, tự hỏi lý nào cả ngày hôm nay Trình Liệt ở bên cạnh mình dạo chơi thoả thích vẫn chưa đủ hay sao mà đêm này còn muốn đến Phụng Hoa cung thị tẩm nàng, liền mau chóng cùng Xuân Nhĩ bước ra ngoài. Trình Liệt đứng giữa vườn uyển, trên người mặc áo khoác lông màu đen, bên cạnh có vài thị vệ đứng cầm đèn để soi tỏ màn đêm. Du Ca bước đến trước mặt hoàng thượng cúi người hành lễ, chưa kịp lên tiếng hỏi gì thì hắn đã vươn tay kéo nàng lại gần, ngắm nàng vừa mới tắm xong, hỏi:

– Nàng ngạc nhiên vì ta đến đây sao?

– Cả ngày đi chơi mệt nhọc, ta tưởng chàng về Thiên Dật cung nghỉ ngơi rồi.

– Là vì ta muốn dành cho nàng một điều bất ngờ cuối cùng trong hôm nay.

Du Ca thấy khó hiểu trước nụ cười bí mật của Trình Liệt, đúng lúc Liêu công công từ ngoài cổng cung mau chóng bước vào đến trước mặt hắn, thưa: “Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài đã chuẩn bị xong hết rồi ạ”, tức thì hắn bảo tốt lắm tiếp theo liền quay qua Du Ca đồng thời dùng ánh mắt như ra dấu cho nàng hãy nhìn lên bầu trời. Vừa kịp thay khi nàng ngước mặt lên thì bên tai nghe âm thanh “bùm” khá lớn tiếp theo vô cùng bất ngờ bởi trên trời đêm xuất hiện những chùm pháo hoa bắn lên sáng rực, vô cùng lung linh huyền diệu. Phản chiếu trong đáy mắt rung rinh của Du Ca là những tia sáng đủ màu sắc bung xoè ra thành từng đoá hoa nở rộ, điểm xuyến thêm cho nền trời đen thăm thẳm vài nét chấm phá. Xuân Nhĩ đứng phía sau cũng phải thốt lên khe khẽ, đẹp quá!

Đưa mắt nhìn qua Du Ca còn chưa hết bất ngờ, Trình Liệt mới nhẹ nhàng hỏi:

– Nàng thấy thích không?

– Rất thích nhưng vì sao chàng bắn pháo hoa, vì hôm nay là sinh thần của ta ư?

– Vì sinh thần nào của người trong vương thất đều tổ chức tiệc linh đình nhưng hoàng hậu nàng không thích những bữa tiệc xa hoa bởi sẽ làm lãng phí ngân khố của bá tính, nàng đã nghĩ cho dân như vậy thì hoàng thượng ta phải khen thưởng.

Du Ca tự hỏi liệu đây có phải là mơ không, vì sao chỉ trong một ngày mà có bao nhiêu niềm vui hạnh phúc kéo đến thế này, đến nỗi khiến bản thân có chút sợ hãi. Kể từ khi lên ngôi hoàng hậu, nàng chưa bao giờ được hưởng cảm giác sung sướng mãn nguyện như hôm nay, và quan trọng người mang đến những điều đó lại là Trình Liệt, vị hoàng đế luôn tỏ ra lạnh nhạt hắt hủi nàng ngần ấy năm chỉ bởi lòng hắn luôn mang nỗi hận với nàng. Vẻ như từ sau trận chiến Doanh Tả, vì nàng đỡ mũi lao đó mà hắn đối đãi với nàng tốt hơn trước.

Thấy Du Ca mỉm cười im lặng, Trình Liệt cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cùng nàng ngắm pháo hoa sáng rực rỡ trên trời đêm, bàn tay nắm lấy tay nàng siết chặt lại. Chỉ bình dị vậy thôi cũng đủ khiến Du Ca hạnh phúc muôn phần, trái tim thấy ấm đến lạ, liền khẽ khàng nép sát vào người quân vương. Hoa trong vườn uyển lay động bởi gió đêm, mùi thơm ngào ngạt bay khắp bầu không gian cô tịnh.

Du Ca bỗng nhiên hắt hơi một tiếng, làm Trình Liệt đang thư thái ngắm pháo hoa liền xoay đầu nhìn qua, phát hiện nàng chỉ mặc xiêm y trắng tinh mỏng manh, đoán ra ban nãy nàng vội vàng đi ra diện kiến thánh thượng mà quên khoác thêm áo. Thay vì bảo Xuân Nhĩ lấy áo khoác cho nương nương thì hắn kéo nhẹ nàng quay qua, tiếp theo mở rộng chiếc áo lông dày đang mặc bao bọc lấy tấm thân mỹ miều của giai nhân vào trong lòng, để nàng và hắn cùng cuộn vào trong áo khoác. Bất ngờ trước hành động tình tứ từ hoàng thượng, Du Ca chậm rãi ngước mặt lên và bắt gặp cái nhìn ân cần kia cũng đang hướng xuống mình. Trình Liệt ở trong mắt nàng cao lớn ấm áp, nàng ở trong mắt hắn ngượng ngùng xinh đẹp.

Bình luận
× sticky