Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 2: Lẩn tránh

Tác giả: Stephenie Meyer

Tôi cảm thấy thật thư thái, thư thái đến lạ, cảm giác cứ y như tôi đang đi từ lớp học Tây Ban Nha đến căn tin vậy. Cái cảm giác ấy không phải vì tôi đang nắm tay với người mà tôi cho là tuyệt nhất trên đời, mà cũng có thể đo là một phần lý do.

Mà cũng có thể do tôi biết được rằng cái mong muốn của tôi đã được đáp ứng. Tôi lại được tự do

Hoặc cũng có thể chẳng có gì đặc biệt khiến tôi có cảm giác ấy, họa chăng thì đó là do bầu không khí thật dễ chịu của khuôn viên trường cấp 3, nơi mà đang thật sự rộn rã vì gần ngày tổng kết năm. Đặc biệt là lớp 12.

Sự tự do đó rất gần, nó gần đến nỗi có thể sờ được, ngửi được. Nhưng dấu hiệu đó ở khắp mọi nơi. Rất nhiều tấm áp phích nhồi nhét với nhau trên các bức tường ở trong căn tin, và các thùng rác “mặc” cái váy sặc sỡ của những tờ quảng cáo: mời gọi mua lưu bút, những chiếc nhẫn trường, và các thông tin; cuối cùng là việc đặt áo chòang tốt nghiệp, nón, va các đồ dùng

còn những vòng hoa hồng được dùng vào quảng cáo cho lễ hội của trường. Cái lễ hội khiêu vũ năm nay sẽ được diễn ra vào cuối tuần này, nhưng tôi không thể đến đó. Vì một lý do… tôi đã hứa với Edward rằng tôi sẽ không tham dự

Và ít ra, đó cũng là một kinh nghiệm của con người mà tôi đã có được

“Bồ đã gửi thư cho rênne chưa” Angela hỏi khi tôi và Edward ngồi xuống kế bên. Mái tóc nâu nhạt của cô được buộc cẩu thả sau gáy thay cho mái tóc suôn mượt mọi ngày. Có vẻ như hôm nay cô nàng muốn nổi lọan một chút đây.

Alice và Ben đã ngồi cùng với cô từ lúc nào rồi. Ben đang chăm chú đọc quyển truyện tranh trên tay, trông anh thật ngộ nghĩnh với cặp mắt kiếng để trễ xuống như muốn rớt khỏi sóng mũi của anh. Alice thì đang chán nản nhìn cái quần jeans và chiếc áo sơ mi tôi đang mặc làm tôi bối rối. Cái nhìn đó làm tôi ý thức về bản than hơn. Tôi thở dài cái thượt. Tôi chẳng thấy có chỗ nào trong bộ quần áo tôi đang mặc làm cô ấy vướng mắt cả. Và nguyên nhân của cái nhìn chòng chọc ấy là vì tôi chẳng để cô “Chăm chút” tôi. Có lẽ tôi sẽ biến thành một con búp bê và được chăm chút kĩ lưỡng đến từng phân một.

“Chưa” tôi trả lời Angela

“Còn bồ thì sao, Alice?”

Alice mỉm cười và nói “Xong cả rồi”

“Bạn may mắn thật đấy” Angela thở dài “mẹ của mình có cả ngàn cô anh em họ bà con chú bác. Vậy mà bà bắt mình phải gửi thư đến tất cả các người ấy. Tớ không thể chệm trễ trong việc đó và tớ thấy kinh khủng khi nghi đến.

“Mình sẽ giúp bồ nếu bồ không phiền về chữ viết như cua bò của mình.” Tôi tình nguyện

Charlie thích điều đó. Qua khóe mắt, tôi đã thấy Edward cười mãn nguyện. Và anh ấy cũng thích điều đó, tôi thực hiện điều kiện với Charlie không dính líu tới người sói.

Angela bớt lo lắng khi trút được cái gánh nặng ấy qua tôi. “Bồ tốt thật đấy. Mình có thể tới nhà bồ rồi làm luôn cũng được”

“Để mình đến nhà bạn vậy, mình đến phát ôm lên trong nhà của mình rồi. Charlie đã không cấm túc tớ tối qua, một bằng chứng cho sự trả tự do lại cho mình.” Tôi vừa cười vừa nói

“Bồ nói thật hã?” Angela hỏi cùng ánh nhìn dịu dàng than thiện. “Mình nghĩ bạn nói bạn muốn ở đó cả đời chứ”

“Mình còn ngạc nhiên hơn bồ nữa đấy. Mình đã đinh ninh rằng sẽ chỉ có được tự do khi học xong cấp 3.”

“Thế à, nó thật tuyệt đúng không, Bella à. Chúng ta cùng đi ăn mừng đi”

“Ừ, ý hay đó”

“Chúng ta sẽ làm gì nhĩ?” Alice trầm ngâm suy nghĩ, mắt cô sang lên khi nghĩ đến một kế họach nào đó. Tôi nhìn vào mắt cô ấy và biết được rằng cô đang suy nghĩ đến một cái gì đó mang đến cảm giác mạnh đây.

“Bạn nghĩ sao cũng được Alice, mình tự do rồi”

“Tự do là tự do đúng không?” Alice cố gắng khẳng định cái điều đó.

“Tự do những vẫn còn một giới hạn nhất định Alice à”

Angela và Ben phá ra cười, nhưng Alice lại cau mày tỏ vẻ thất vọng.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì tối nay?” Cô ấy kiên quyết phải làm gì đó để ăn mừng vào tối nay

“Không gì cả, hãy để vài ngày nữa để chắc chắn rằng “ngài cảnh sát trường” của chúng ta không nói đùa. Và có lẽ chúng ta sẽ ăn mừng cái việc ấy vào cái ngày cuối cùng của trường”

“Vậy chúng ta sẽ tổ chức vào cuối tuần này nhé.” Không gì có thể dập tắt được ngọn lửa hào hứng nhiệt tình sôi nổi của cô.

“Chằc là vậy” tôi nói để làm dịu cái nỗi lo lắng không chắc chắn của kế họach. Và tôi nghĩ dời cái ngày ăn mừng ấy vào cuối tuần sẽ phần nào làm vui lòng Charlie.

Ben bỏ quyển truyện tranh sang một bên và tham gia vào cuộc tranh luận sôi nổi giữa Angela và Alice bvế kế họach cho buổi tối ăn mừng ấy. Tôi không chú ý lắm vào cuộc đối thọai ấy nữa vì tôi cảm thấy hơi tức tối khi sự tự do của tôi không còn là đề tài chính đang được cân nhắc trong đó. Mà họ đã chuyển sang đề tài những vấn đề ở Port Angeles và Hoquiam.

Và thật không khó để tìm ra cái lý do tại sao tôi lại bực tức như thế…

Từ lúc tôi chia tay Jacon ở khu rừng trước nhà thì cái ảm giác khó chịu, đau khổ cứ vây lấy tinh thần tôi. Những ý nghĩ đó bùng nổ trong đầu tôi, nó làm tôi khó chịu như chiếc đồng hồ cứ reo lên mỗi nửa tiếng một lần vậy.

Và cái hình ảnh kỉ niệm tôi còn lưu lại ấy chính là gương mặt ủ rũ của Jacob.

Cố gắng làm cho đầu óc thật tỉnh táo, tôi suy nghĩ và biết tại sao tôi không bằng lòng với tự do của mình. Và cái lý do mà tôi dung để giải thích cho câu hỏi ấy rất đơn giản: Nó chưa hòan hảo…

Tự do, tôi có thể đi khắp nơi trên thế giới nhưng chắc chắn rằng nơi tôi muốn đi đến nhất chính là La Push. Và cũng chính sự tự do cho phép tôi làm tất cả nhưng gì tôi muốn, cái mong muốn lớn nhất ấy chính là được gặp Jacob.

Tôi ngồi cau mày tại bàn. Ắt hẳn phải có vùng đất trung gian nào đó.

“Alice? Alice!”

Giọng nói của Angela kéo tôi khỏi cơn mơ màng của mình. Cô bạn đang vẫy tay qua lại trong khoảng không trước Alice với gương mặt lo lắng. Tôi nhận ra vẻ mặt Alice có điều gì đó – sự hoảng sợ cực độ lan truyền khắp cơ thể tôi. Sự vô hồn trong đôi mắt Alice cho tôi biết là cô ấy đang thấy cái gì đó rất khác với quang cảnh bữa trưa trần tục quanh chúng tôi, nhưng điều này mỗi lúc như thật hơn theo cách của nó. Một việc gì đó đang đến, một chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi cảm thấy máu dồn lên mặt mình.

Bỗng Edward cười, nghe rất tự nhiên và thoải mái. Angela và Ben nhìn anh ấy chờ đợi, nhưng mắt tôi vẫn dán chặt vào Alice. Đột nhiên Alice nhảy lên, như là có ai đó đá vào mình dưới bàn.

“Giờ ngủ trưa hết rồi hả, Alice? “ Edward trêu.

Alice vẫn như thường. “Xin lỗi, tôi mơ giữa ban ngày thì phải. Tôi đoán vậy.”

“Mơ giữa ban ngày còn tốt hơn là đối diện với hơn hai giờ học”. Ben nói.

Alice quay lại cuộc đàm thoại với nhiều thông tin sinh động hơn trước đó, một chút là quá đủ rồi. Có 1 lần, tôi thấy mắt cô ấy nhìn sang Edward, chỉ 1 giây thôi, rồi quay lại nhìn Angela trước khi có bất kì người nào kịp để ý. Edward vẫn im lặng, đùa giỡn lọn tóc của tôi một cách lơ đãng.

Tôi lo lắng chờ cơ hội để hỏi Edward những gì Alice đã tiên đoán. Nhưng buổi chiều trôi qua mà chúng tôi chẳng có được giây phút riêng tư nào.

Tôi cảm giác như mình là người thừa, giống như là cố ý vậy. Sau bữa trưa, Edward đi chậm lại cho kịp bước với Ben, nói về một số việc được phân công mà tôi biết là anh đã làm xong rồi. Chúng tôi thường dành cho nhau vài phút giữa các buổi học. Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, Edward khơi chuyện với Mike Newton giữa mọi người, đi cùng với anh ta khi Mike tiến về bãi đậu xe. Tôi tụt lại phía sau, mặc Edward kéo tôi theo.

Tôi lắng nghe, mơ hồ, khi Mike trả lời các câu hỏi thân mật của Edward. Dường như Mike đang có vấn đề với chiếc xe của mình.

“… Nhưng mình vừa thay pin”. Mike nói tiếp. Ánh mắt Mike phóng về phía trứơc và quay lại nhìn Edward đề phòng. Làm ra vẻ khó hiểu như tôi đã từng như vậy.

“Có thể là do mấy sợi dây cáp”. Edward gợi ý.

“Có thể lắm. Mình chẳng biết gì về xe cộ hết”. Mịke thừa nhận. Chắc mình phải nhờ ai đó xem thử nó thế nào, nhưng mình không có cách nào đem nó đến chỗ Dowling hết.

Tôi tính nói Mike lấy xe mình đi, nhưng rồi lại im lặng. Mấy ngày này nó bận rộn lắm, bận chạy vòng vòng như một con sói khổng lồ vậy.

“Mình biết một chút – mình có thể xem nó, nếu cậu muốn.” Edward đề nghị. “Để mình đưa Alice và Bella về nhà đã.”

Cả Mike và tôi há hốc miệng, cùng nhìn Edward chằm chằm.

“Er… cảm ơn bồ.” Mike lầm bầm khi lấy lại bình tĩnh. “Nhưng mình phải đi làm đã. Chắc là lúc lúc khác vậy.”

“Được thôi.”

“Gặp lại sau nhé.” Mike chui vào xe, lắc đầu không tin.

Chiếc Volvo của Edward chỉ cách đó hai xe, và Alice đã ở trong đó tự lúc nào.

“Điều đó nghĩa là gì vậy?” Tôi thì thầm khi Edward giữ cửa xe cho mình.

“Chỉ là giúp đỡ thôi.” Edward trả lời.

Và lúc đó Alice, đang ngồi ở ghế sau, và nói với tốc độ nhanh kinh khủng.

“Anh thật sự không khá về xe cộ lắm đâu, Edward. Có lẽ tối nay anh nên nhờ Rosalie xem thử nó thế nào. Chỉ là để anh làm tốt hơn nếu Mike quyết định nhờ anh, anh biết mà. Không phải là cậu ấy sẽ không vui nếu Rosalie xuất hiện để giúp mình. Nhưng từ khi Rosalie được cho là đi học ở nước ngoài, thì em cho rằng đó không phải là ý kiến hay. Quá tệ là đằng khác. Nên đối với chiếc xe của Mike, em đề nghị là anh sẽ làm. Cũng chỉ trong phạm vi vài điều chỉnh tốt hơn cho chiếc xe thể thao Ý mà nằm ngoài khả năng của anh thôi. Và nhắc đến nước Ý và những chiếc xe thể thao mà em đã đánh cắp ở đó, thì anh vẫn còn nợ em một chiếc Porsche màu vàng đó. Em không biết là mình chờ đợi điều gì trong dịp Giáng sinh… ”

Sau đó một phút thì tôi không nghe nữa, mặc cho giọng nói tốc độ của cô ấy trở thành tiếng vo vo phía sau khi tôi ổn định lại tinh thần của mình.

Dường như là Edward đang tránh những câu hỏi của tôi. Được rồi. Anh ấy sẽ phải ở riêng với tôi sớm thôi. Đó chỉ là vấn đề thời gian.

Có vẻ như Edward cũng đã nhận ra. Anh để Alice xuống ở lối vào nhà xe Cullen như thường lệ, mặc dù lúc này, năm mươi phần trăm tôi cho rằng anh sẽ lái xe đưa Alice đến cửa và đi cùng cô ấy vào trong.

Khi nhận ra điều này,Alice lườm Edward thật sắc. Còn Edward dường như thoải mái hoàn toàn.

“Gặp lại em sau.” Anh nói. Và khi đó, hết sức nhẹ nhàng, anh gật đầu.

Alice rẽ vào rồi biến mất sau những thân cây.

Anh im lặng khi quay đầu xe và trở về Forks. Tôi đợi, ngạc nhiên không biết anh có giữ điều đó cho riêng mình hay không. Anh vẫn không nói gì, và điều này khiến tôi căng thẳng. Trưa hôm nay Alice đã thấy gì? Có chuyện gì đó anh không muốn kể với tôi, còn tôi thì cố tìm lý do tại sao anh lại giữ bí mật. Có lẽ tốt hơn tôi nên tự chuẩn bị trước khi tôi hỏi. Tôi không muốn nổi nóng và làm cho anh ấy nghĩ rằng tôi không thể giải quyết được chuyện đó, dù nó có là gì đi chăng nữa.

Vì vậy cho nên cả hai đứa vẫn im lặng đến khi về tới nhà Charlie.

“Tối nay bài tập ít ha.”. Anh nhận xét.

“Uhm”. Tôi đồng ý.

“Em có cho rằng anh vẫn được phép vào trong chứ?”

“Charlie không còn khó chịu khi anh đến đón em đi học nữa.”

Nhưng tôi chắc chắn là Charlie sẽ lại giận dỗi rất nhanh khi ông về nhà và thấy Edward ở đây. Có lẽ tôi nên chuẩn bị vài thứ đặc biệt cho bữa tối nay.

Khi vào nhà, tôi đi lên cầu thang và Edward theo sau. Anh ngồi uể oải trên giường tôi và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Dường như không quan tâm đến sự cáu kỉnh của tôi.

Tôi cất cặp và khởi động máy tính. Có một email chưa được trả lời từ mẹ tôi, và bà thường hoảng sợ khi tôi giữ quá lâu. Tôi gõ ngón tay liên hồi khi đợi cái máy tính già yếu thức dậy theo cách của nó. Chúng dội ngược lại cái bàn, âm thanh ngắt quãng và lo lắng.

Và lúc đó những ngón tay của anh giữ lấy tay tôi.

“Hôm nay chúng ta hơi nóng vội đúng không?” Anh thì thầm.

Tôi ngước lên, định mỉa mai, nhưng mặt anh đã ở gần hơn tôi nghĩ. Cặp mắt màu vàng của anh biểu lộ sự giận dữ đang cố kìm nén, và hơi thở mát rượi đập vào môi tôi. Tôi có thể cảm nhận được mùi hương của anh trên lưỡi mình.

Tôi không thể nhớ cái phản ứng hài hước mà tôi đã từng làm. Tôi không thể nhớ nổi tên mình!

Anh không cho tôi cơ hội bình tĩnh lại.

Vì thật là ngạc nhiên khi ngón tay anh lùa vào tóc tôi, giữ mặt tôi đối diện với anh. Tay tôi giữ chặt cổ anh. Tôi ước gì mình mạnh hơn, đủ mạnh để giữ anh là tù nhân ở đây. Một bàn tay của anh trượt xuống lưng tôi, ép tôi dựa sát vào bộ ngực cứng như đá của anh. Dù có chiếc áo len dài tay của anh, làn da của anh đủ lạnh để làm tôi run lên, nó là cái run của sự vui thích, niềm hạnh phúc, nhưng đôi tay của anh bắt đầu lơi ra với sự phản ứng của tôi.

Tôi biết mình có khoảng ba giây trước khi anh thở dài và đẩy tôi ra thật khéo, nói vài điều về việc chúng tôi đã liều mạng như thế nào cho mạng sống của tôi trong một buổi chiều. Giữ những giây cuối cùng, tôi ép mình gần hơn, uốn cơ thể mình theo hình thể anh. Đầu lưỡi tôi lần theo đường cong môi dưới của anh, nó nhẵn một cách hoàn hảo như là đã được đánh bóng vậy, và mùi vị thì –

Anh đẩy gương mặt tôi ra khỏi anh, gỡ tôi ra rất dễ dàng, anh hoàn toàn không nhận ra rằng, tôi đã dùng hết sức mạnh của mình.

Anh cười khúc khích, nghe khàn khàn, rất nhỏ. Mắt anh sáng lên đầy hứng thú nhưng kỉ luật một cách cứng rắn.

“Ah, Bella”. Anh thở dài.

“Em biết em xin lỗi nhưng em không làm được”.

“Anh cảm thấy tiếc là em không xin lỗi nhưng anh cũng không làm được. Có lẽ anh nên ngồi trên gường”.

Tôi đỡ choáng váng hơn một chút. “Nếu anh thấy cần thiết…”.

Anh cười ngượng ngùng và chẳng còn một chút lúng túng nào.

Tôi lắc đầu vài cái, cố xóa điều đó đi và quay lại máy tính của mình. Đúng là bây giờ nó đã hoạt động tốt hơn. Tốt rồi, nó không kêu giống như rên rỉ nữa.

“Nói với Renee anh gửi lời chào nhé”.

“Chuyện đó chắc chắn rồi”.

Tôi đọc lướt qua email của Renné, chúng làm tôi mất bình tĩnh vì những điều gàn dở mà bà viết vào lá thư.

Tôi đã vừa đồng ý và khó chịu khi đọc lá thư y như lần đầu tiên đọc nó.

Nó đã quá giống lúc mẹ tôi quên mất một cách chính xác bà ấy đã đờ người ra như thế nào trên cao cho đến tận khi bà ấy bị mắc kẹt vào một cái dù với một người huấn luyện.

Tôi cảm thấy hơi thất vọng với Phi, cái người chồng của cô ấy gần 2 năm cho phép bà làm việc đó. Tôi đã quan tâm đến bà ấy nhiều hơn và tôi cũng biết rõ con người bà.

Nhưng cuối cùng bạn vẫn phải để họ đi trên con đường mà họ cho là đúng, tôi tự nhắc nhở tôi. Bạn phải để họ đi trên con đường của chính họ bởi vì, đó là cuộc sống của họ…

Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để chăm sóc cho Renée, tôi vạch ra những kế họach đúng đắn, đánh tan đi những ý định điên rồ của bà, nhưng có lẽ tôi đã quá dễ dãi, tôi luôn chiếu cố cho bà quá mức cần thiết. Tôi đã luôn chiều theo ý của bà, làm theo những gì bà nói, thậm chí hạ mình. Tôi nhìn thấy bao nhiêu là lỗi lầm của bà và đã tự cười mình. Bà là người mau quên.

Tôi đã là người rất khác với mẹ của mình. Một người luôn chín chắn và thận trọng. Là một người có trách nhiệm và trưởng thành. Đó là những gì tôi tự nhận thấy về bản thân mình. Đó là con người mà tôi đã biết. Với dòng máu vẫn chảy trong đầu tôi từ nụ hôn của Edward, tôi không thể không nghĩ về hầu hết những lỗi lầm từ việc thay đổi cuộc sống của mẹ tôi. Thật ngớ ngẩn và lãng mạn, kết hôn ngay khi vừa mới ra trường với một người đàn ông mà bà đã biết rõ, và sinh ra tôi sau đó một năm.

Bà đã luôn hứa hẹn với tôi rằng bà đã không ân hận, rằng tôi đã là món quà tốt nhất mà cuộc sống đã mang đến cho bà. Và bà đã nói đi nói lại với tôi rằng một người thông minh thì phải thật ngiêm túc trong hôn nhân. Một người trưởng thành sẽ đến trường học và bắt đầu sự nghiệp trước khi họ nhấn sâu hay là dấn thân vào các mối quan hệ…Bà biết tôi sẽ không phải là một người thiếu suy nghĩ hay là một con ngốc ở một thị trấn nhỏ như bà đã từng như vậy…Tôi nghiến răng và cố gắng tập trung vào việc trả lời bức thư của mẹ. Sau đó tôi đánh dấu vào đoạn cuối của bức thư và nhớ ra tại sao tôi ko trả lời thư của bà sớm hơn. “Con đã ko nói bất cứ điều gì về Jacob trong suốt một thời gian dài”, mẹ viết. “Cậu ấy đang làm gì vào những ngày này?”.

Charlie đã xúi giục bà, tôi chắc chắn như vậy. Tôi thở dài và gõ thật nhanh, gấp câu trả lời cho câu hỏi của bà giữa hai đoạn văn kém nhạy cảm hơn. Jacob là người tốt, tôi đoán vậy. Tôi không gặp cậu ấy nhiều; cậu ấy hầu như dành toàn bộ thời gian cho đám bạn ở dưới La Push vào những ngày này. Tôi cười nhăn nhó với mình, thêm vào lời chúc của Edward rồi gửi đi.

Tôi không nhận ra là Edward đã đứng im lặng phía sau tôi một lần nữa cho tận đến lúc tôi tắt máy tính và rời khỏi bàn. Tôi đang định mắng anh vì tội đã nhìn trộm thư thì nhận ra rằng anh đã không hề chú ý tới tôi. Anh đang xem xét một cái hộp màu đen phẳng với dây quấn xung quanh một cái gì đó mà chắc hẳn là nó không nặng đến vậy… Cố gắng nặn óc suy nghĩ lần nữa, tôi nhận ra đó là cái máy nghe nhạc mà Emmett, Rosalie, Jasper đã tặng cho tôi vào hôm sinh nhật. Tôi muốn quên đi tất cả các món quà trong ngày sinh nhật. Tôi muốn quên đi tất cả, tôi muốn mọi thứ đi vào dĩ vãng, những kí ức đó sẽ bị dìm dưới hang ngàbn, hang vạn tấn bụi bặm của thời gian và mãi mãi sẽ không bao giờ có thể được lấy lên.

“Em đã làm gì với cái này thế?”, Anh hỏi với một giọng khiếp sợ…

“Em không muốn nhìn thấy nó ngự trị trong xe của em”

“Vì vậy, em cảm thấy cần phải tra tấn nó?”

“Anh biết là em như thế nào với các dụng cụ rồi đấy. Nhưng em không cố ý làm ra như thế.” Anh lắc đầu, nhìn mặt anh như nhăn nhó thật khó coi đang mang mặt nạ của bi kịch

“Em đã làm hỏng nó.”

Tôi nhún vai. “Ồ, vâng.”

“Họ sẽ rất buồn nếu họ nhìn thấy món quà của họ như thế này”, anh nói. “Anh đoán nó là điều tốt mà em đã mang về nhà. Anh sẽ có một cái khác để thay thế nó trước khi họ chú ý đến. “

“Cảm ơn anh, nhưng em không muốn có cái máy nghe nhạc ấy đâu.” Tôi thở dài.

“Em đã không nhận được những điều tốt vào ngày sinh nhật của mình”, anh nói giọng bất bình. Đột nhiên, anh lấy từ trong người mình ra một tờ giấy cứng hình chữ nhật. Tôi không dám trả lời, vì sợ giọng nói của tôi sẽ run rẩy. Ngày sinh nhật thứ mười tám tệ hại của tôi – với tất cả các hậu quả – tôi đã không thể nhớ ra, và tôi ngạc nhiên rằng anh đã mang nó đến. Anh thậm chí đã nhạy cảm về điều đó hơn tôi.

“Em có nhận ra những cái này sắp hết hạn?”, Anh hỏi, nắm lấy mấy tờ giấy chìa ra cho tôi.

Một món quà khác – các vé máy bay mà Carlisle và Esme đã trao cho tôi, và tôi có thể đến thăm mẹ ở Florida. Tôi hít một hơi thật sâu và trả lời. “Không, em muốn quên tất cả”

Biểu hiện của anh thật tươi sáng và tích cực, không có bất kỳ dấu vết gì của sự xúc động sâu sắc như anh tiếp tục.

“Ừ, chúng mình vẫn còn môt chút thời gian. Em đã được tự do… và chúng ta không có kế hoạch gì vào cuối tuần này, chả lẽ em từ chối để đi dạo với anh?. ” Anh cười toe toét. “Tại sao không ăn mừng tự do của em theo cách này?”

Tôi há hốc miệng vì kinh ngạc. ” Đi Florida ư?” “Anh đã nói điều gì đó về các vấn đề của Mỹ được cho phép.” Tôi glared ở người, đáng ngờ, cố gắng để hiểu, nơi này đã đến từ.

“Ừ?” Anh hỏi gặng. “Chúng ta sẽ đến thăm mẹ em, hay là không?”

“Charlie sẽ không bao giờ cho phép đâu.”

“Charlie không thể cấm em đến thăm mẹ của mình. Em vẫn cần sự chăm sóc quan trọng. “

“Không ai phải chăm sóc em. Em đã lớn rồi.”

Anh nở một nụ cười rạng rỡ. “Chính xác.”

Tôi cứ nghĩ rằng nó ngắn hơn cho một phút trước khi quyết định điều đó là không có giá trị trong chiến đấu. Charlie sẽ rất giận nếu ông biết tôi đến thăm Renée đây, nhưng nếu đi, tôi lại có được Edward… Ông đã tránh không đề cập đến vấn đề này nhưng có lẽ tôi phải quyết định chấm dứt nó. Có lẽ tôi phải làm một cái gì đó để lấy long được ngài cảnh sát trưởng vậy. Nhưng ý tưởng của tôi nhìn thấy mẹ ngay bây giờ, không tuần nào kể từ ngay lúc này, không thể từ chối được. Tôi đã muốn gặp mẹ từ rất lâu rồi. Thậm chí kể từ khi tôi nhìn thấy bà vui vẻ trong cuộc sống Trong thời gian qua, tôi chỉ muốn ở với mẹ ở Phoenix, khi tôi dành toàn bộ thời gian nằm. ở giường bệnh viện. Trong suốt thời gian đó, bà đã ở đây, tôi muốn được nhiều hơn hoặc ít hơn catatonic (nghĩa thuộc về y học – một loại bệnh). Không, chính xác là rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp với bà.

Và có thể, nếu bà nhìn thấy tôi hạnh phúc với Edward như thế nào, bà sẽ nói cho Charlie biết việc đó. Edward chăm chú nhìn gương mặt tôi trong khi tôi cân nhắc về việc đi thăm Renee.

Tôi thở dài. “Không phải cuối tuần này.”

“Tại sao không?”

“Em không muốn chiến đấu với Charlie. Không nên ngay sau khi bố đã tha thứ cho em. “

Đôi lông mày của anh chau lại. “Anh nghĩ rằng cuối tuần này là hoàn hảo”, anh thì thầm. Tôi hoa cả mắt. “Một thời gian.”

“Emkhông có chỉ duy nhất có một người bị quan tâm một cách thái quá trong nhà này,”He cau mày với tôi. Nghi ngại trở về. Kiểu này là hành vi không giống như người. Ông được như vậy luôn luôn thương vô vị kỷ; tôi biết nó là làm cho tôi làm hư hỏng. “Em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn,” Tôi chỉ ra

“Thế giới bên ngoài sẽ chẳng có gì khiến anh quan tâm nếu không có em”. Tôi tròn mắt vì câu nói cường điệu của anh.

“Anh không đùa đâu”. Anh nói.

“Vậy chúng ta làm cho thế giới bên ngoài chậm lại nhé, được không? Ví dụ như, mình có thể bắt đầu bằng một bộ phim ở Port Angeles…”

Anh rên lên. “Không hề gì! Chúng ta sẽ bàn về chuyện này sau nhé”.

“Chuyện đó chẳng có gì để bàn nữa cả!”

“Anh nhún vai”.

“Okie, vậy thì, nói chuyện khác đi”. Tôi nói. Tôi hầu như quên mất những lo lắng của mình chiều nay – điều đó có còn là ý định của anh ấy không? “Trưa hôm nay Alice đã nhìn thấy gì vậy?”

Mắt tôi dán chặt vào mặt anh khi tôi nói. Hòng thăm dò phản ứng của anh.

Vẻ mặt anh thật điềm tĩnh. Chỉ có một chút cứng rắn trong đôi mắt màu hoàng ngọc cuả anh. “Cô ấy thấy Jasper ở một nơi xa lạ, một nơi nào đó ở tây nam, cô ấy cho rằng, gần chỗ gia đình… trước đây của anh ấy. Nhưng anh ấy rõ ràng không có ý định trở về. Anh thở dài. “Điều đó khiến cô ấy lo lắng”.

“Oh”. Điều đó không có chút nào giống với những gì tôi đang mong đợi. Nhưng dĩ nhiên điều đó có nghiã là Alice đang để tâm đến tương lai của Jasper. Anh ấy là bạn đời, là một nửa còn lại của Alice. Dù mối quan hệ của họ không phô trương như Rosalie và Emmett. “Sao anh không nói trước với em?”

“Anh đã không nhận ra là em vẫn chú ý đến điều đó”. Anh nói. “Có thể chẳng có gì quan trọng, trong trường hợp nào đó.”

Trí tưởng tượng của tôi không còn điều khiển được nữa, buồn thật. Tôi vừa đánh mẩt một buổi chiều hoàn hảo thường lệ, bóp méo nó cho đến lúc nó giống như là Edward đang giấu tôi điều gì đó theo cách của anh. Tôi nên chữa bênh thì hơn.

Chúng tôi xuống nhà để làm bài tập, chỉ là đề phòng trường hợp Charlie trở về sớm thôi. Edward làm xong trong vài phút, còn tôi thì ráng chú tâm vào Môn Giải tích cho đến khi tôi quyết định dành thời gian làm cho Charlie buổi tối. Edward phụ tôi, thường là chuẩn bị những nguyên liệu còn sống – thức ăn con người vẫn chống cự nhẹ với anh. Tôi làm món stroganoff theo công thức của bà nội Swan, bởi tôi đang muốn lấy lòng mà. Nó không phải là món khoái khẩu của tôi, nhưng sẽ làm hài lòng Charlie.

Dường như Charlie đã về nhà với tâm trạng rất thoải mái. Ngài thậm chí không thèm giữ cái vẻ cáu kỉnh với Edward nữa. Còn Edward thì vẫn từ chối dùng bữa tối với chúng tôi như thường lệ. Từ phòng trước vọng ra tiếng của bản tin mỗi tối, nhưng tôi nghi ngờ rằng Edward đang thật sự chú tâm vào nó.

Sau khi lấy phần thức ăn thứ ba, Charlie để chân lên cái ghế còn dư và khoanh tay lên cái dạ dày căng phồng của mình hài lòng.

“Ngon lắm đó, Bella.”

“Con rất vui vì bố thích nó. Còn công việc thế nào ah?” Ngài vẫn còn mải tập trung ăn, tôi phải đặt vấn đề trước thôi.

“Có phần chậm chạp. Mà thật sự là quá chậm. Gần hết buổi chiều tuyệt vời Mark và bố đã chơi bài. Ngài thêm vào cùng với nụ cười toe toét. “Bố thắng, nineteen hands to seven (mười chín ván so với bảy). Và sau đó thì bố có nói điện thoại với bác Billy 1 chút”.

Tôi cố giữ giọng nói của mình không thay đổi. “Bác ấy thế nào rồi ah?”

“Tốt, tốt lắm. Nhưng mấy khớp xương cũng đang khiến ông khó chịu một chút.”

“Oh, thật là tệ!”

“Yeah. Ông có mời chúng ta cuối tuần này xuống dưới chơi đó. Ông cũng đang tính là sẽ mời nhà Clearwaters và nhà Uleys. Một buổi thi đấu nho nhỏ…”

“Huh”. Là phản ứng của tôi. Nhưng tôi có thể nói gì đây? Tôi biết tôi không được phép tham dự buổi thi đấu của những người sói, dù là với sự giám sát của người lớn. Tôi tự hỏi không biết Edward sẽ có vấn dề gì với Charlie ở La Push không. Hay anh ấy cho rằng, vì Charlie hầu như tốn thời gian với Billy, một con người đúng nghĩa, bố tôi sẽ không bị nguy hiểm?

Tôi chuồn xuống bếp và chất chén bát lại với nhau, không thèm nhìn Charlie. Tôi đẩy chúng vào chậy rửa bát và mở nước. Edward xuất hiện thật âm thầm và chộp lấy miếng rửa chén.

Charlie thở dài và bỏ đi, dù vậy tôi vẫn hình dung ra ngài sẽ nhắc lại vấn đề này khi chỉ còn hai bố con. Ngài nhấc chân lên và hướng về phía Tivi, cũng như mỗi tối khác thôi.

“Bác Charlie.” Edward nói giọng thân mật.

Charlie dừng lại ở giữa căn bếp nhỏ của mình. “Sao?”

“Bella có bao giờ kể với bác là bố mẹ cháu đã tặng cô ấy mấy chiếc vé máy bay vào dịp sinh nhật vừa rồi của mình, để Bella có thể đến thăm Renee không ah?”

Tôi đánh rơi cái đĩa mình đang rửa. Nó sượt qua miếng đệm lót giầy và va vào sàn nhà kêu loảng xoảng. Nó đã không vỡ, nhưng bắn tung tóe căn phòng, vào cả ba chúng tôi, đầy nước rửa chén. Nhưng Charlie thậm chí chẳng thèm chú ý.

“Bella?” Ngài hỏi bằng giọng kinh ngạc.

Tôi giữ đôi mắt mình vào cái đĩa khi tôi tìm lại được nó. “Dạ, hai bác ấy đã tặng con ah.”

Ngài nuốt vào thật lớn, và rồi mắt ngài nhíu lại khi ngài quay về phía Edward. “Không. Nó chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.”

“Hừm.” Edward lầm bầm.

“Cậu mang chuyện này ra là có lý do gì?” Charlie hỏi, giọng gay gắt.

Edward nhún vai. “Chúng sắp hêt hạn rồi. Con nghĩ là nó sẽ làm Esme thấy tổn thương nếu Bella không sử dụng món quà của mình. Không phải là mẹ vẫn không nói gì sao.”

Tôi nhìn chằm chằm Edwrad, không tin.

Charlie suy nghĩ mất một phút. “Đó có thể là ý hay cho con để đi thăm Renee đó Bella. Mẹ con thích điều đó lắm. Dù vậy bố cũng ngạc nhiên vì con đã không nói gì về nó hết.”

“Con quên mất.” Tôi chống chế.

Ngài cau mày. “Con quên mất là đã có ai đó tặng con vé máy bay ah?”

“Ừm.” tôi lầm bầm chiếu lệ,và quay lại với cái chậu rửa bát.

“Tôi để ýlà cậu bảo chúng sắp hết hạn, Edward.” Charlie đi lên. “Bố mẹ cậu đã tặng nó bao nhiêu vé máy bay vậy?”

“Chỉ có một cái cho cô ấy… và một cái cho con.”

Cái đĩa tôi làm rớt lần này rơi xuống chậu rửa bát, nhưng lần này nó không gây ồn nhiều. Tôi có thể dễ dàng nhận thấy cơn giận dữ ghê gớm tỏa ra từ ông. Máu dồn xuống mặt tôi, tăng thêm bởi sự bực bội và thất vọng. Tại sao Edward làm như vậy? Tôi nhìn trừng trừng vào mớ bọt trong chậu, hoang mang lo sợ.

Bình luận