Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 23: Quái vật

Tác giả: Stephenie Meyer

Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, mọi thứ rất sáng sủa – thậm chí bên trong lều, ánh sáng mặt trời làm đau mắt tôi. Và tôi đang toát mồ hôi, như Jacob đã báo trước. Jacob đang ngáy nhẹ bên tai tôi, những cánh tay của cậu ấy vẫn còn vòng lại quanh người tôi.

Tôi kéo đầu mình ra khỏi khuôn ngực nóng ấm sôi nổi của cậu và cảm thấy sự châm chích của cái lạnh buổi sớm mai trên đôi má lạnh của tôi. Jacob thở dài trong giấc ngủ; đôi tay của cậu ấy siết chặt lại 1 cách vô thức.

Tôi cựa mình, không thể nới lỏng sự giam cầm của cậu, nỗ lực để nâng đầu tôi lên đủ để nhìn thấy…

Edward bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi ngang anh. Nét mặt anh điềm tĩnh, nhưng nỗi đau trong đôi mắt thì không thể che giấu được.

“Có bất cứ thứ gì sưởi ấm ngoài đó không?” tôi thì thầm.

“Có. Anh không nghĩ lò sưởi sẽ cần thiết hôm nay.”

Tôi thử bắt đầu với khoá kéo, nhưng tôi không thể giải phóng được cánh tay tôi. Tôi ráng sức, đấu tranh chống lại sức mạnh đang ì ra của Jacob. Jacob lẩm bẩm, vẫn còn ngủ say sưa, cánh tay cậu siết lại lần nữa.

“Một chút trợ giúp chứ?” tôi hỏi 1 cách lặng lẽ.

Edward mỉm cười. “ Em đã muốn cởi bỏ cánh tay của cậu ấy suốt dọc đường ra à?”

“Không, cảm ơn. Chỉ cần để em tự do. Em đang gặp phải 1 sự tức giận sao.”

Edward mở cái túi ngủ mau lẹ, cử động 1 cách thô lỗ. Jacob ngã ra ngoài, tấm lưng trần của cậu va trúng nền lạnh lẽo của căn lều.

“Hey!” cậu phàn nàn, mắt mở tung ra. Theo bản năng, cậu chùn bước trước cái lạnh, lăn lên trên người tôi. Tôi thở hổn hển khi trọng lượng của cậu rút mất hơi thở của tôi.

Và sau khi cậu rời đi. Tôi cảm thấy sự va chạm khi Jacob bay vào một trong những góc lều và căn lều rung lên.

Tiếng gầm phun ra từ mọi phía. Edward đang thu mình trước tôi, và tôi không thể nhìn thấy mặt anh, nhưng tiếng gầm gừ đang xé toạc 1 cách giận dữ ra khỏi ngực anh. Jacob cũng thu mình một nửa, toàn bộ thân hình cậu rung lên, trong khi những tiếng gầm gừ rít qua những kẽ răng cậu. Bên ngoài lều, những tiếng gầm dữ dội của Seth Clearwater vang lên từ những tảng đá.

“Dừng lại, dừng lại!” tôi hét lên, trườn tới 1 cách vụng về để đặt thân mình giữa họ. Khoảng cách nhỏ như vậy khiến tôi không thể kéo giãn ra xa để đặt mỗi tay lên ngực họ.

Edward đặt tay xung quanh thắt lưng tôi, sẵn sàng giật mạnh tôi ra khỏi con đường.

“Dừng lại, ngay bây giờ,”tôi cảnh báo anh.

Dưới sự đụng chạm của tôi, Jacob bắt đầu bình tĩnh lại. Sự run rẩy chậm lại, nhưng răng cậu vẫn còn nghiến chặt, đôi mắt tập trung mọi sự giận dữ vào Edward. Seth vẫn tiếp tục gầm gừ, một âm thanh liên tục, một khung cảnh bạo lực cho sự đột ngột im lặng của căn lều.

“Jacob?” tôi hỏi, đợi cho đến khi cậu cuối cùng cũng bỏ cái nhìn trừng trừng để nhìn tôi. “Em có đau không?”

“Tất nhiên là không!” cậu rít lên.

Tôi quay qua Edward. Anh nhìn tôi, vẻ mặt cứng rắn và giận dữ. “Điều đó không tốt. Anh phải nói xin lỗi.”

Đôi mắt anh mở to trong sự ghê tởm. “Em phải đang nói đùa – cậu ấy đã đè bẹp em!”

“Bởi vì anh ném cậu ấy xuống nền! Cậu ấy không cố ý, và cậu ấy không làm đau em.”

Edward lầm bầm, ghê tởm. Chậm rãi, anh ngước lên để nhìn trừng trừng Jacob với đôi mắt thù địch. “Xin lỗi, chó.”

“Không cố ý làm hại mà,” Jacob nói, một sự nhạo báng 1 cách giận dữ trong giọng nói của cậu.

Trời vẫn còn lạnh, không phải như sự lạnh giá mà nó đã có. Tôi cuộn những cánh tay xung quanh ngực.

“Đây,” Edward nói, dịu đi lần nữa. Anh lấy cái áo paca ra khỏi sàn và trùm nó qua đỉnh áo choàng của tôi.

“Cái đó là của Jacob,” tôi phản đối.

“Jacob đã có 1 cái áo choàng lông thú,” Edward gợi ý.

“Em sẽ chỉ sử dụng cái túi ngủ 1 lần nữa, nếu chị không bận tâm.” Jacob lờ anh đi, trèo lên gần chúng tôi và trượt vào trong cái túi dưới. “Tôi đã không sẵn sàng để tỉnh dậy đâu. Đó không phải là giấc ngủ đêm tốt nhất mà tôi đã từng có.”

“Đó chỉ là ý kiến của cậu,” Edward thản nhiên nói.

Jacob thu mình, mắt đã khép lại. Cậu ngáp. “Tôi không định nói nó không phải là đêm tốt nhất tôi đã từng có. Chỉ là do tôi không ngủ được nhiều. Tôi nghĩ Bella đã chưa khi nào im lặng.”

Tôi nhăn mặt, ngạc nhiên về cái gì có lẽ đã thoát ra khỏi miệng tôi trong khi ngủ. Những khả năng đang làm tôi kinh hãi.

“Anh vui mừng khi em thấy thích thú đấy,” Edward thì thầm.

Đôi mắt đen của Jacob khẽ mở. “Anh đã có một đêm tuyệt vời, phải không?” cậu hỏi, vẻ tự mãn.

“Đó không phải là đêm tệ nhất trong cuộc đời tôi.”

“Nó đã nằm trong top đầu phải không?” Jacob hỏi với sự thích thú thái quá.

“Có lẽ.”

Jacob mỉm cười và khép đôi mắt lại.

“Nhưng,” Edward tiếp tục, “nếu tôi có khả năng thay thế vị trí của cậu đêm qua, nó sẽ không nằm trong top đầu của những đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Hãy mơ về điều đó.”

Đôi mắt Jacob mở to trong cái nhìn giận dữ. Cậu ngồi dậy 1 cách khó nhọc, đôi vai căng ra.

“Anh thì biết cái gì? Tôi nghĩ ở đây đã quá đông rồi đó.”

“Tôi không thể chấp nhận được nữa.”

Tôi hích vào xương sườn của Edward – có lẽ tôi đã tự tặng mình một vết bầm.

“Tôi đoán là tôi sẽ ngủ sau.” Jacob nhăn mặt. “Dù sao đi nữa tôi cũng cần nói chuyện với Sam.”

Cậu cuộn người đến đầu gối và chộp lấy dây kéo cửa.

Sự đau khổ làm xương sống tôi kêu răng rắc và làm quặn dạ dày tôi trong khi tôi đột ngột nhận thấy rằng đây có thể là lần cuối cùng tôi gặp cậu. Cậu đang trở về với Sam, lùi về chống lại lũ ma cà rồng mới sinh khát máu.

“Jake, chờ đã – “ tôi với lấy cậu, tay tôi trượt dần xuống cánh tay cậu ấy.

Cậu giật mạnh cánh tay ra xa trước khi những ngón tay tôi có thể tìm thấy chỗ bám.

“Làm ơn, Jake? Em có thể ở lại được không?”

“Không.”

Một từ cứng rắn và lạnh lẽo. Tôi biết khuôn mặt tôi hiện rõ nỗi đau, vì cậu thở ra và nở một nụ cười nửa miệng làm dịu vẻ mặt cậu.

“Đừng lo lắng cho em, Bells. Em sẽ ổn, chỉ như mọi lần thôi mà.” Cậu gượng cười. “Hơn nữa, chị nghĩ em sẽ cho phép Seth chiếm chỗ em à – có tất cả niềm vui và chiếm hết tất cả vinh quang sao? Đúng không.” Cậu khịt mũi.

“Cẩn thận-”

Cậu rời khỏi lều trước khi tôi có thể kết thúc.

“Hãy yên lòng, Bella,” tôi nghe thấy cậu thì thầm khi mở lại cánh cửa.

Tôi lắng nghe tiếng bước chân trốn tránh của cậu, nhưng đó chỉ là một sự im lặng hoàn hảo. Không có cả gió. Tôi có thể nghe tiếng chim hót buổi sáng rất xa trên núi, và không còn gì nữa. Bây giờ Jacob di chuyển một cách lặng lẽ.

Tôi co người lại trong chiếc áo choàng, và dựa vào vai Edward. Chúng tôi im lặng trong một thời gian dài.

“Việc đó diễn ra trong bao lâu?” tôi hỏi.

“Alice nói với Sam việc đó cần phải diễn ra trong một giờ hoặc hơn,” Edward nói, nhẹ nhàng và lạnh lẽo.

“Chúng ta ở lại cùng nhau. Không việc gì cả.”

“Không việc gì cả,” anh đồng ý, đôi mặt khép chặt.

“Em biết,” tôi nói. “Em cũng bị họ làm cho khiếp sợ.”

“Họ biết làm sao để tự mình xử lí,” Edward đảm bảo với tôi, chủ ý làm cho giọng nói của anh thật nhẹ nhàng. “Anh chỉ hận mình đã lỡ mất cuộc vui.”

Vui nữa à. Lỗ mũi tôi căng ra.

Anh đặt cánh tay mình vòng quanh vai tôi. “Đừng lo,” anh cố thuyết phục, và sau đó anh hôn lên trán tôi.

Nếu như có bất kì cách nào để tránh được điều đó. “Chắc chắn, chắc chắn.”

“Em có muốn anh làm em xao lãng không?” anh thì thầm, chạy những ngón tay lạnh giá của anh dọc theo xương gò má tôi.

Tôi rùng mình một cách không cố ý; buổi sáng vẫn còn lạnh giá.

“Có thể không phải bây giờ,” anh tự trả lời, kéo tay ra khỏi.

“Có nhiều cách khác để làm em xao nhãng.”

“Em muốn gì nào?”

“Anh có thể kể cho em nghe về mười đêm tuyệt vời nhất của anh,” tôi gợi ý. “Em tò mò.”

Anh cười. “Thử đoán xem.”

Tôi lắc đầu. “Có quá nhiều đêm mà em không biết. Cả một thế kỉ cho chúng.”

“Anh sẽ thu hẹp nó xuống cho em. Tất cả những đêm tuyệt vời nhất của anh đều trải qua từ khi anh gặp em.”

“Thật sao?”

“Ừ, thật chứ – và còn bởi khá nhiều bến bờ rộng lớn.”

Tôi suy nghĩ trong một phút. “Em chỉ có thể nghĩ về em,” tôi thú nhận.

“Nó có lẽ gần giống thế,” anh động viên.

“Đúng, đó là đêm đầu tiên. Đêm mà anh đã ở lại.”

“Ừ, đó là một đêm. Chính xác, em đã không còn ý thức gì cả và đó là phần yêu thích của anh.”

“Đúng rồi,” tôi nhớ lại. “ Em cũng đã nói mớ đêm nay.”

“Ừ,” anh đồng ý.

Mặt tôi nóng lên trong khi tôi ngạc nhiên lần nữa về cái gì tôi có lẽ đã nói trong lúc ngủ trong vòng tay Jacob. Tôi không thể nhớ được tôi đã mơ về cái gì, hoặc giả như tôi mơ về tất cả, thì việc đó cũng không giúp ích được gì.

“Tối hôm qua em đã nói gì vậy?” Tôi thì thầm còn nhỏ hơn trước nữa.

Anh nhún vai thay vì trả lời, và tôi nhăn mặt.

“Tệ lắm à?”

“Không có gì quá kinh khủng,” anh thở dài.

“Làm ơn nói cho em đi.”

“Phần lớn em gọi tên anh, cũng như thường lệ thôi.”

“Điều đó đâu có tệ,” tôi thừa nhận 1 cách thận trọng.

“Tuy nhiên lúc gần kết thúc, em bắt đầu lẩm bẩm 1 số thứ vô nghĩa nào đó quanh ‘Jacob, Jacob của tôi.’” Tôi có thể nghe thấy sự đau khổ, thậm chí trong lời thì thầm. “Jacob của em khá vui sướng về điều đó đấy.”

Tôi kéo căng cổ lên, ráng sức kéo đôi môi tới mép quai hàm của anh. Tôi không thể nhìn vào trong đôi mắt anh. Anh đang nhìn lên nóc lều.

“Xin lỗi,” tôi thì thầm. “Đó chỉ là cách để em phân biệt.”

“Phân biệt?”

“Giữa bác sĩ Jekyll và ông Hyde. Giữa Jacob mà em thích và một người đang quấy rầy cái địa ngục xung quanh em,” tôi giải thích.

“Điều đó có ý nghĩa đó.” Anh nghe như đã dịu đi một chút. “Nói cho anh nghe đêm ưa thích khác đi.”

“Bay về nhà từ Ý.”

Anh nhăn mặt.

“Đó không phải một trong những đêm tuyệt vời của anh sao?” tôi ngạc nhiên.

“Không, đó thực sự là một trong số đó, nhưng anh ngạc nhiên vì nó nằm trên danh sách của em. Em không thấy dưới cảnh lố bịch mà anh chỉ hành động từ lương tâm sai trái, và anh đã lao xuống nhanh đến mức có thể khi cửa máy bay mở ra?”

“Vâng.” Tôi cười. “Nhưng, anh vẫn còn ở đó.”

Anh hôn lên tóc tôi. “Em yêu anh nhiều hơn những gì mà anh xứng đáng nhận được.”

Tôi cười vì cái điều không thể có của ý kiến đó. “Kế tiếp là đêm sau đêm ở Ý,” tôi tiếp tục.

“Ừ, nó nằm trên danh sách. Em thật là buồn cười.”

“Buồn cười sao?” tôi phản đối.

“Anh không có ý kiến gì về những giấc mơ sinh động của em. Nó khiến anh mãi mãi phải thuyết phục em rằng em đang tỉnh.”

“Em vẫn còn không chắc chắn,” tôi thì thầm. “Anh thường xuyên giống như một giấc mơ hơn là thực tế. Bây giờ hãy kể cho em về một trong những đêm đó. Em có thể đoán vị trí thứ nhất của anh được không?”

“Không – đó chính là 2 đêm trước, khi em cuối cùng cũng đồng ý lấy anh.”

Tôi nhăn mặt.

“Nó không nằm trong danh sách của em sao?”

Tôi nghĩ về cái cách anh đã hôn tôi, về việc tôi đã nhượng bộ, và thay đổi ý kiến của mình. “Vâng…nó có nằm trong đó. Nhưng với nhiều sự phân vân. Em không hiểu vì sao điều đó thực sự quan trọng với anh như vậy. Anh đã có em mãi mãi rồi mà.”

“Một trăm năm bắt đầu từ bây giờ, khi nào em có đủ triển vọng để thật sự đánh giá cao câu trả lời, anh sẽ giải thích điều đó cho em.”

“Em sẽ nhắc anh giải thích – trong một trăm năm.”

“Em đã đủ ấm chưa?” anh đột nhiên hỏi.

“Em ổn,” tôi đảm bảo với anh. “Sao anh hỏi thế?”

Trước khi anh ấy có thể trả lời, sự yên lặng bên ngoài căn lều bị xé toạc từng mảnh bởi một tiếng hú chói tai của sự đau khổ. m thanh đập vào mặt đá nhẵn thín của ngọn núi và lấp đầy không khí nên nó nổ ra từ mọi phương hướng.

Tiếng hú xuyên qua tâm trí tôi tựa như một cơn bão, cả lạ thường và quen thuộc. Lạ thường vì trước giờ tôi chưa từng nghe một thét đau đớn như thế bao giờ. Quen thuộc vì tôi biết một trong những tiếng đó – tôi đoán ra âm thanh và hiểu nghĩa nó hoàn hảo như thể tôi là người phát ra nó. Nó không tạo ra sự khác biệt nào rằng Jacob không phải là một con người khi cậu hét ngoài đó. Tôi không cần một sự giải thích nào cả.

Jacob ở gần. Jacob đã nghe mọi từ chúng tôi đã nói. Jacob đau khổ.

Xen vào tiếng hú là tiếng nức nở rít lên lạ thường, và sau đó mọi thứ lại yên tĩnh lại một lần nữa.

Tôi không thể nghe thấy sự chạy trốn một cách yên lặng của cậu, nhưng tôi có thể cảm nhận được – tôi có thể cảm nhận sự thiếu vắng tôi đã thừa nhận một cách sai trái trước đây, không gian trống rỗng mà cậu ấy bỏ lại phía sau.

“Bởi vì lò sưởi của em đã đạt đến giới hạn của cậu ấy,” Edward trả lời một cách lặng lẽ. “Chấm dứt ngừng bắn,” Anh thêm vào, đủ chậm để tôi không thể chắc chắn được điều anh thực sự đã nói.

“Jacob đã nghe thấy,” tôi thì thầm. Đó không phải là một câu hỏi.

“Ừ.”

“Anh biết.”

“Ừ.”

Tôi không cảm thấy gì, không nhìn thấy gì cả.

“Anh chưa bao giờ hứa sẽ cạnh tranh lành mạnh,” anh khẽ nhắc tôi. “Và cậu ấy xứng đáng được biết.”

Đầu tôi ngã dụi xuống đôi bàn tay.

“Em giận anh à?” anh hỏi.

“Không phải anh,” tôi thì thầm. “Em ghê sợ chính bản thân mình.”

“Đừng giày vò bản thân mình nữa,” anh cầu xin.

“Vâng,” tôi đồng ý một cách cay đắng. “ Tôi cần phải tiết kiệm năng lượng để gây thêm đau khổ cho Jacob. Tôi sẽ không để lại bất kì bộ phận nào còn nguyên vẹn cho cậu ấy.”

“Cậu ấy đã biết cậu ấy đang làm gì.”

“Anh có nghĩ điều đó có ý nghĩa không?” Tôi chớp đôi mắt mọng nước, và điều đó khiến tôi dễ dàng lắng nghe giọng nói của mình. “Anh có nghĩ em sẽ quan tâm xem điều đó đúng không hay cậu ấy có đáng để bị cảnh báo như vậy không? Em đang làm tổn thương cậu ấy. Lúc nào em cũng quay vòng vòng, em đang làm tổn thương cậu ấy một lần nữa.” Giọng nói của tôi đang trở nên ồn ào hơn, kích động hơn. “Em là một người đáng ghê tởm.”

Anh vòng cánh tay thật chặt xung quanh tôi. “Không, em không phải như vậy.”

“Em là như vậy đó! Điều đó không đúng với em sao?” tôi cố gắng chống lại đôi cánh tay anh, và anh đã để chúng rơi xuống. “Em phải đi tìm cậu ấy.”

“Bella, cậu ấy đã ở xa cả ngàn dặm rồi, và trời thì lạnh lắm.”

“Em không quan tâm. Em không thể chỉ ngồi đây được nữa.” Tôi nhún vai ra khỏi cái áo paca của Jacob, nhét chân vào trong đôi giày bốt, và bò một cách khó nhọc đến cửa; chân tôi đã tê cóng hết cả. “Em phải – em phải…” Tôi không thể nào kết thúc được câu nói, không biết phải làm gì, nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng mở cửa, leo ra ngoài nhào vào trong buổi sáng rực rỡ, lạnh giá.

Có ít tuyết hơn so với tôi nghĩ sau cơn bão dữ dội đêm qua. Có lẽ nó đã bị cuốn đi khỏi hơn là bị tan chảy dưới mặt trời nên giờ toả sáng một cách chậm rãi về phía đông nam, liếc nhìn tuyết một cách chần chừ và đôi mắt chưa kịp thích ứng của tôi đau nhói như bị dao đâm. Không khí vẫn còn khá là châm chích, nhưng nó đã hoàn toàn lặng gió và dần dần trở nên dễ chịu hơn khi mặt trời lên cao hơn.

Seth Clearwater cuộn tròn trên một khoảng trống nhỏ của cây thông lá kim trong bóng râm của cây vân sam, đầu gối trên bàn tay. Bộ lông màu cát của cậu gần như vô hình giống như những lá kim đã chết, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự rực rỡ của tuyết phản chiếu từ đôi mắt mở to của cậu. Cậu nhìn trừng trừng vào tôi như thể tôi hình dung đó là một sự tố cáo.

Tôi biết Edward đang theo sau tôi khi tôi vấp ngã về phía những cái cây. Tôi không thể nghe thấy anh, nhưng ánh mặt trời phản chiếu lên làn da anh thành những ánh cầu vồng lấp lánh đang nhảy múa phía trước tôi. Anh ấy không với tới để dừng tôi lại cho đến khi tôi tiến vài bước vào trong bóng tối của khu rừng.

Bàn tay anh bắt lấy cổ tay trái tôi. Anh lờ đi khi tôi thử giật mạnh để được tự do.

“Em không thể theo sau cậu ấy. Không phải hôm nay. Nó gần như do thời gian. Và bất chấp mọi thứ khiến cho bản thân mình thảm hại thì không thể giúp ích cho ai được cả.”

Tôi vặn cổ tay mình, giật lại một cách vô ích.

“Anh xin lỗi, Bella,” anh thì thầm. “Anh xin lỗi về những điều anh đã làm.”

“Anh không làm gì cả. Đó là lỗi của em. Em đã làm điều này. Em đã làm sai mọi thứ. Em đã có thể có…Khi mà cậu ấy…Em không nên có…Em…Em…” Tôi nức nở.

“Bella, Bella.”

Cánh tay anh vòng qua người tôi, và nước mắt tôi làm ướt đẫm áo sơ mi của anh.

“Em cần phải có – nói với cậu ấy – em cần phải – phải nói -” Cái gì? Điều gì có thể khiến mọi việc trở nên đúng? “Cậu ấy không nên – tìm thấy điều như vậy.”

“Em có muốn gặp nếu anh có thể đem cậu ấy về, sau đó em có thể nói chuyện được với cậu ấy không? Chúng ta vẫn còn một ít thời gian,” Edward thì thầm, kiềm chế sự đau đớn trong giọng nói.

Tôi gật đầu vào trong ngực anh, sợ hãi việc nhìn thấy khuôn mặt anh.

“Hãy ở trong lều. Anh sẽ sớm quay lại.”

Cánh tay anh biến mất. Anh bỏ đi nhanh đến nỗi, trong một giây tôi nhìn lên, anh đã đi khỏi. Tôi ở một mình.

Một tiếng nức nở mới làm vỡ tan lồng ngực tôi. Hôm nay tôi làm tổn thương tất cả mọi người. Có phải bất cứ thứ gì tôi chạm phải đều không bị hỏng không?

Tôi không biết tại sao có cái gì đang làm tổn thương tôi một cách nặng nề như bây giờ. Nó không giống như tôi đã từng biết cái gì thường hay đến. Nhưng Jacob chưa bao giờ phản ứng lại mạnh mẽ như vậy – đánh mất cả sự dũng cảm thái quá và cho thấy sự dữ dội của nỗi đau của cậu. m thanh của sự đau đớn vẫn còn cứa lấy tôi, ở đâu đó sâu trong ngực. Ngay bên cạnh nó là nỗi đau khác. Đau vì đã cảm nhận nỗi đau đối với Jacob. Thêm vào nỗi đau vì đã làm tổn thương Edward. Vì đã không thể nhìn Jacob ra đi với sự bình tĩnh, biết rằng đó là điều đúng, là con đường duy nhất.

Tôi ích kỉ. Tôi gây hại. Tôi gây đau đớn cho những người mà tôi yêu thương.

Tôi giống như Cathy, giống như trong Đồi gió hú, duy nhất những lựa chọn của tôi là tốt hơn cô ấy nhiều, cũng không phải xấu xa, cũng không phải một sự yếu đuối. Và tôi ngồi đây, khóc về chuyện đó, không làm được bất cứ thứ gì hữu ích để làm mọi thứ tốt hơn. Chỉ giống như Cathy.

Tôi không thể cho phép thứ gì làm tổn thương tôi ảnh hưởng đến quyết định của tôi thêm nữa. Nó quá nhỏ, cũng như quá muộn, nhưng tôi phải làm cái gì đúng ngay bây giờ. Có lẽ nó đã sẵn sàng dành cho tôi. Có lẽ Edward không thể mang cậu ấy trở lại. Và sau đó tôi chấp nhận điều đó và tiếp tục với cuộc sống của tôi. Edward sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi rơi những giọt nước mắt nào khác cho Jacob Black. Sẽ không có thêm những giọt nước mắt nào nữa. Tôi lập tức chùi ngay những giọt cuối cùng với những ngón tay bây giờ đã lạnh giá.

Nhưng nếu Edward quay trở lại với Jacob, điều đó mà xảy ra. Tôi phải nói với cậu ta đi xa đi và đừng bao giờ quay trở lại.

Tại sao điều đó lại khó khăn như vậy? Khó khăn hơn rất nhiều so với việc từ biệt những người bạn khác của tôi, Angela, Mike? Tại sao nó lại làm tổn thương như vậy? Điều đó không đúng. Nó không nên có khả năng làm đau tôi. Tôi có cái mà tôi muốn. Tôi không thể có cả hai, vì Jacob không thể chỉ là bạn tôi. Đã đến lúc từ bỏ ước muốn đó. Làm thế nào mà bất kì ai có thể có sự tham lam nực cười đến thế này?

Tôi phải vượt qua cảm giác phi lí rằng Jacob thuộc về cuộc đời tôi. Cậu ấy không thể thuộc về tôi, không thể là Jacob của tôi, khi tôi thuộc về một người khác.

Tôi đi bộ chầm chậm quay trở lại khoảng rừng trống nhỏ, chân kéo lê. Khi tôi xâm phạm vào trong không gian rộng mở, nháy mắt chống lại ánh sáng sắc nhọn, tôi ném một cái liếc nhanh về phía Seth – cậu ấy không hề di chuyển ra khỏi cái giường từ những lá thông của cậu – và sau đó nhìn ra xa, tránh đôi mắt của cậu ấy.

Tôi có thể cảm thấy tóc mình rối mù, xoắn vào thành những khối như những con rắn của Medusa. Tôi giật mạnh chúng với những ngón tay, và sau đó thì nhanh chóng từ bỏ. Dù sao đi nữa có ai quan tâm tôi trông như thế nào đâu?

Tôi giật cái bi đông nước gần cửa lều và lắc nó. Nó văng tung toé một cách ướt át, vì vậy tôi vặn nắp và ngậm một hớp để súc miệng với nước lạnh giá. Có thức ăn ở đâu đó gần bên cạnh, nhưng tôi không cảm thấy đủ đói để đi tìm chúng. Tôi bắt đầu sải bước ngang qua khoảng không gian nhỏ sáng sủa, cảm nhận đôi mắt Seth đang nhìn mình toàn bộ thời gian. Vì tôi không thể nhìn thấy cậu ấy, trong đầu tôi cậu ấy một lần nữa trở lại là một cậu bé, hơn là một con sói khổng lồ. Rất giống Jacob trẻ tuổi.

Tôi muốn nhờ Seth sủa lên hoặc cho dấu hiệu nào khác nếu Jacob quay trở lại, nhưng tôi dừng lại. Nó không hề có ý nghĩa nếu Jacob quay lại. Nó có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu cậu ấy không làm thế. Tôi ước tôi có cách nào đó để gọi Edward.

Seth rên rỉ vào đúng khoảnh khắc đó, và nắm lấy chân cậu.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi cậu một cách ngu ngốc.

Cậu lờ tôi đi, chạy nhanh đến mép của những cái cây, và hướng cái mũi về phía tây. Cậu bắt đầu rên rỉ.

“Có gì khác vậy, Seth?” tôi hỏi gặng. “Rõ ràng hơn à?”

Cậu nhìn tôi và kêu ẳng ẳng một lần một cách nhẹ nhàng, và sau đó quay mũi đang báo động của cậu về lại phía tây. Tai cậu cụp xuống và cậu rên rỉ một lần nữa.

Tại sao tôi là một con ngốc như vậy? Tôi đang nghĩ gì vậy, gửi không ngừng cho Edward? Làm thế nào tôi cho rằng tôi đang biết được chuyện gì đang xảy ra? Tôi không nói được tiếng sói.

Một tia lạnh giá của sự sợ hãi đang bắt đầu chạy xuống xương sống của tôi. Chuyện gì xảy ra khi thời gian vẫn trôi? Chuyện gì xảy ra nếu Jacob và Edward ở quá gần nhau? Chuyện gì xảy ra nếu Edward quyết định tham gia cuộc chiến?

Sự sợ hãi lạnh giá đang gộp lại trong dạ dày tôi. Chuyện gì xảy ra nếu sự đau khổ của Seth không thể làm sáng tỏ, và tiếng rên rỉ của cậu là một sự từ chối? Chuyện gì xảy ra nếu Jacob và Edward đang đánh nhau, đâu đó rất xa trong rừng? Họ sẽ không làm điều đó chứ?

Đột ngột, ớn lạnh một cách chắc chắn tôi hiểu rõ điều họ sẽ làm – nếu những từ ngữ không đúng được nói ra. Tôi nghĩ về sự căng thẳng đang lảng xa trong căn lều buổi sáng nay, và tôi ngạc nhiên nếu tôi đánh giá thấp việc nó đã dẫn đến một cuộc chiến gần như thế nào.

Không còn điều gì tôi xứng đáng nhận được nếu tôi bằng cách nào đó mất cả hai người.

Sự lạnh giá khoá lấy tim tôi.

Trước khi tôi có thể ngã quỵ vì sợ hãi, Seth cằn nhằn một cách yếu ớt, sâu trong lồng ngực cậu ấy, và sau đó quay đi khỏi sự quan sát và đi thong dong về chỗ nghỉ của cậu. Điều đó làm dịu tôi lại, nhưng lại chọc tức tôi. Cậu ấy không thể xoá bỏ cái thông điệp trong ý nghĩ hoặc một cái gì khác?

Từng bước chân bắt đầu làm cho tôi đổ mồ hôi dưới tất cả các lớp áo. Tôi ném áo khoác vào trong lều, và sau đó tôi quay trở lại để chấp nhận con đường mòn ngang qua trung tâm của chỗ nghỉ ngơi rất nhỏ trong những cái cây.

Seth thình lình nhảy tới lần nữa, lông trên mặt sau cổ cậu dựng đứng cả lên. Tôi nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy gì cả. Nếu Seth không cắt nghĩa được chuyện ngoài đó, tôi sẽ ném cái nón thông vào cậu.

Cậu gầm lên, một tiếng cảnh báo thật thấp, đi về phía sau bờ phía tây, và tôi nghĩ lại về sự thiếu kiên nhẫn của tôi.

“Chỉ là chúng tôi thôi, Seth,” Jacob gọi lên cách đó một đoạn.

Tôi thử giải thích với bản thân vì sao trái tim tôi đập bốn lần khi tôi nghe tiếng cậu. Đó chỉ là sự sợ hãi của cái gì tôi sẽ phải làm bây giờ, đó là tất cả. Tôi không thể cho phép bản thân yên lòng khi cậu ấy đã quay trở lại. Đó sẽ là mặt đối lập của sự giúp đỡ.

Edward bước vào trong cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt anh trống rỗng và lặng lẽ. Khi anh bước ra từ bóng râm, mặt trời toả sáng lờ mờ trên làn da anh giống như là những bông tuyết vậy. Seth đi đến để chào anh, nhìn chăm chú vào trong đôi mắt anh ấy. Edward gật đầu một cách chậm rãi, và sự lo âu hằn nếp trên trán anh.

“Ừ, đó là tất cả những gì chúng ta cần,” anh tự thì thầm với bản thân trước khi nói chuyện với con sói lớn. “Tôi tin rằng chúng ta không nên ngạc nhiên. Bởi vì thời gian đang đến rất gần. Làm ơn nhắn Sam nói Alice thử rút ngắn kế hoạch lại thì tốt hơn.”

Seth nghiêng đầu xuống 1 lần, và tôi ước mình có khả năng gầm rú. Chắc chắn, cậu ấy có thể gật đầu bây giờ. Tôi quay đầu lại, khó chịu, và nhận thức rõ rằng Jacob đang ở đó.

Cậu ấy quay lưng lại phía tôi, giáp mặt với con đường cậu đã đến. Tôi chờ đợi cậu ấy quay mặt lại một cách thận trọng.

“Bella,” Edward thì thầm, đột nhiên ở ngay bên cạnh tôi. Anh bắt đầu hạ người xuống tôi với đôi mắt không ẩn chứa bất cứ điều gì cả. Không có sự kết thúc đối với sự độ lượng của anh ấy dành cho tôi. So với từ trước tới giờ đây là lần tôi ít xứng đáng nhất đối với anh.

“Ở đó có một chút rắc rối,” anh nói với tôi, anh cẩn thận không thể hiện sự lo lắng ra ngoài giọng nói. “Anh sẽ đưa Seth ra xa con đường nhỏ và giải quyết ngoài đó. Anh sẽ không đi xa, nhưng anh không thể nghe thấy, phía này hoặc phía kia cùng một lúc. Anh biết em không muốn thành một thính giả, không có vấn đề nào khiến em phải quyết định đi.”

Chỉ duy nhất lúc gần kết thúc nỗi đau mới vỡ oà trong giọng nói của anh.

Tôi phải không bao giờ được làm tổn thương anh ấy lần nữa. Điều đó sẽ là nhiệm vụ của cả đời tôi. Không bao giờ có lần nữa mà tôi là lí do cho cái nhìn đến trong đôi mắt anh.

Tôi cũng làm đảo lộn mọi thứ khi thậm chí hỏi anh cái gì là vấn đề mới bây giờ. Tôi không còn cần bất cứ thứ gì khác ngay bây giờ.

“Hãy nhanh quay trở lại,” tôi thì thầm.

Anh hôn nhẹ lên đôi môi tôi, và sau đó biến mất vào trong khu rừng với Seth ngay bên cạnh.

Jacob vẫn còn trong bóng râm của những cái cây; tôi không thể nhìn thấy thái độ của cậu ấy một cách rõ ràng.

“Em đang vội, Bella,” cậu nói bằng giọng đều đều. “ Tại sao chị không bác bỏ điều đó?”

Tôi nuốt khan, cổ họng tôi bỗng nhiên khô rát khiến tôi không chắc rằng tôi có thể phát ra âm thanh.

“Chỉ nói những điều, và thực hiện được điều đã nói.”

Tôi hít vào thật sâu.

“Chị xin lỗi khi chị là loại người đáng ghét như vậy,” tôi thì thầm. “Chị xin lỗi vì chị quá ích kỉ. Chị ước chị chưa bao giờ gặp em, như thế thì chị không thể làm tổn thương em như cách mà chị đã làm. Chị sẽ không bao giờ làm điều đó nữa, chị hứa. Chị sẽ ở cách xa em. Chị sẽ rời xa khỏi bang này. Em sẽ không bao giờ còn phải gặp lại chị lần nữa.”

“Nó còn tệ hơn một lời xin lỗi,” cậu nói một cách cay đắng.

Tôi không thể làm cho giọng nói tôi to hơn một tiếng thì thầm. “Hãy nói cho chị biết làm thế nào mới là đúng đây.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em không muốn chị đi xa? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em muốn chị ở lại, ích kỉ hay không nào? Em không nói bất kì lời nào nữa, liệu chị có thử làm những điều đó cho em không?”

“Điều đó không giúp ích được gì cả, Jake. Ở lại với em là điều không đúng khi chúng ta đều muốn những thứ khác nhau. Điều đó không dẫn đến cái gì tốt đẹp cả. Chị sẽ chỉ làm tổn thương em. Chị không muốn làm đau em nữa. Chị ghét điều đó.” Giọng tôi vỡ òa.

Cậu thở dài. “Dừng lại. Chị không cần phải nói thêm điều gì khác. Em hiểu.”

Tôi muốn nói với cậu ấy tôi sẽ nhớ cậu ấy nhiều thế nào, nhưng tôi cắn lưỡi. Điều đó sẽ không giúp ích được gì cả, cho một trong hai người.

Cậu đứng lặng trong giây lát, nhìn chằm chằm xuống đất, và tôi đấu tranh chống lại sự thôi thúc đi đến và vòng những cánh tay xung quanh cậu ấy. Để an ủi cậu.

Và sau đó cậu ngắt lời.

“Tốt thôi, chị không phải là người duy nhất có khả năng hy sinh,” cậu nói, giọng nói mạnh mẽ. “Hai người có thể chơi được trò này.”

“Cái gì?”

“Em đã đối xử với bản thân khá tệ. Em đã làm cho nó trở nên khó khăn đối với chị hơn so với em cần. Em đã có thể từ bỏ với thái độ tốt hơn ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng em cũng đã làm tổn thương chị.”

“Đó là lỗi của chị.”

“Em sẽ không để cho chị gánh hết trách nhiệm ở đây, Bella. Hoặc tất cả vinh quang gì khác. Em biết làm thế nào để chuộc lại cho chính mình.”

“Em đang nói về điều gì vậy?” tôi hỏi gặng. Một tia sáng bất chợt, điên cuồng trong đôi mắt cậu làm tôi hoảng sợ.

Cậu liếc nhìn mặt trời và sau đó cười với tôi. “Đó là cuộc chiến khá nghiêm trọng đang chuẩn bị đổ xuống đây. Em không nghĩ điều đó sẽ gây khó khăn cho việc tách bản thân ra khỏi việc này.”

Những từ của cậu xuyên vào trong não tôi, từ từ, từng từ một, và tôi không thể thở được. Mặc kệ mọi dự định của tôi nhằm cắt Jacob ra khỏi cuộc đời tôi hoàn toàn, tôi không thể nhận thức cho đến khi từng giây chính xác con dao phải cắm sâu như thế nào.

“Ôi, không, Jake! Không, không, không, không,” tôi nghẹn lại trong sự khiếp sợ. “Không, Jake, không. Làm ơn, không.” Đầu gối tôi bắt đầu run.

“Sự khác nhau là gì, Bella? Điều này sẽ chỉ tạo thêm thuận lợi cho mọi người thôi. Chị sẽ thậm chí không phải dời đi đâu cả.”

“Không!” Giọng tôi to hơn. “Không, Jacob! Chị sẽ không cho phép em!”

“Làm thế nào mà chị sẽ ngăn được em?” cậu nhẹ nhàng chế nhạo, mỉm cười với giọng châm chích.

“Jacob, chị cầu xin em. Hãy ở lại với chị.” Đầu gối tôi trở nên yếu đuối, liệu tôi có thể di chuyển được chút nào không.

“Trong mười lăm phút trong khi tôi đã bỏ lỡ một cuộc ẩu đả tốt? Rồi sau đó chị có thể chạy ra xa khỏi tôi sớm nhất có thể trong khi chị nghĩ tôi lại an toàn lần nữa? Chị lừa tôi.”

“Chị sẽ không chạy đi khỏi nữa. Chị sẽ thay đổi bản thân. Chúng ta sẽ cùng làm một cái gì đó bên ngoài, Jacob. Đó luôn luôn là một sự thoả hiệp. Đừng đi!”

“Chị đang nói dối.”

“Tôi không phải. Cậu biết tôi là một kẻ nói dối tệ hại mà. Hãy nhìn vào mắt tôi. Tôi sẽ ở lại nếu cậu làm điều đó.”

Mặt cậu đanh lại. “Và tôi có thể là người đàn ông tốt nhất của cô tại hôn lễ sao?”

Đó chính là khoảnh khắc trước khi tôi có thể trả lời, và vẫn chỉ duy nhất một câu trả lời mà tôi có thể nói với cậu, “Làm ơn.”

“Đó chính là điều tôi nghĩ,” cậu nói, khuôn mặt bình tĩnh trở lại, nhưng là cho tia nhìn hỗn loạn trong đôi mắt cậu.

“Tôi yêu chị, Bella,” cậu thì thầm.

“Tôi yêu cậu, Jacob,” tôi thì thầm giọng vỡ tan.

Cậu mỉm cười. “Tôi biết điều đó là việc tốt nhất chị làm.”

Cậu quay người đi ra xa.

“Bất cứ thứ gì,” tôi gọi cậu với giọng nói bị bóp nghẹt. “Bất cứ thứ gì cậu muốn, Jacob. Chỉ cần đừng làm điều này!”

Cậu dừng lại, quay người một cách chậm rãi.

“Tôi không nghĩ chắc rằng chị hiểu nghĩa điều chị vừa nói.”

“Hãy ở lại,” tôi cầu xin.

Cậu lắc đầu. “Không, tôi sẽ đi.” Cậu dừng lại, dường như đang quyết định điều gì. “Nhưng tôi có thể để lại nó cho số phận.”

“Ý cậu muốn nói gì?” Tôi nghẹn lại.

“Tôi không cần phải cân nhắc điều gì cả – Tôi chỉ có thể làm hết sức cho đàn của tôi và để cái gì cần xảy ra thì nó sẽ xảy ra.”Cậu nhún vai. “Nếu chị có thể thuyết phục được tôi khi chị thực sự muốn tôi quay trở lại – nhiều hơn so với chị muốn làm điều không ích kỉ.”

“Như thế nào?” tôi hỏi.

“Chị có thể hỏi tôi,” cậu gợi ý.

“Quay trở lại,” tôi thì thầm. Làm thế nào cậu ấy có thể nghi ngờ điều mà tôi muốn nói?

Cậu lắc đầu, mỉm cười lần nữa. “Đó không phải điều tôi sẽ nói.”

Mất một giây tôi mới nắm được điều cậu đang nói, và mọi thứ trong khi cậu đang nhìn tôi với vẻ trịch thượng này – chắc chắn như vậy với phản ứng của tôi. Sớm như làm tổn thương, vì vây, tôi thốt ra ngoài những từ không có điểm dừng cho việc tính toán cái giá phải trả.

“Cậu sẽ hôn tôi chứ, Jacob?”

Đôi mắt cậu mở to trong sự ngạc nhiên, rồi thu hẹp một cách nghi ngờ. “Cô đang lừa tôi.”

“Hôn tôi đi, Jacob. Hôn tôi đi, và sau đó quay trở lại.”

Cậu do dự trong bóng tối, tự đấu tranh với bản thân mình. Cậu nửa muốn quay trở lại lần nữa về phía tây, thân cậu xoay ra xa khỏi tôi trong khi chân cậu cứ đứng yên tại chỗ. Vẫn còn nhìn ra xa, cậu bước một bước ngập ngừng về phía tôi, và rồi một bước khác. Cậu đung đưa mặt vòng quanh để nhìn tôi, đôi mắt hồ nghi.

Tôi nhìn chằm chằm về phía sau. Tôi không có ý kiến gì về nét biểu hiện trên khuôn mặt tôi.

Jacob đu đưa người trở lại trên những gót chân, và sau đó đi lảo đảo về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi trong ba bước dài.

Tôi biết cậu sẽ chiếm ưu thế trong tình huống này. Tôi chờ đợi điều đó. Tôi vẫn còn giữ vững – về phía tôi tôi nhắm mắt lại, những ngón tay nắm chặt thành quả đấm – khi tay cậu nắm lấy mặt tôi và môi cậu tìm lấy môi tôi với sự say mê không xa mấy với bạo lực.

Tôi có thể cảm thấy sự giận dữ của cậu qua việc miệng cậu khám phá ra sự chịu đựng một cách bị động của tôi. Một bàn tay cậu di chuyển tới gáy của cổ tôi, xoắn vào trong thành nắm tay xung quanh tận chân tóc tôi. Bàn tay khác thì túm lấy một cách thô bạo vai tôi, làm tôi rung chuyển, rồi kéo tôi về phía cậu. Tay cậu tiếp tục xuống cánh tay tôi, tìm thấy cổ tay tôi và kéo cánh tay tôi vòng quanh cổ cậu. Tôi để chúng ở đó, tay tôi vẫn còn xiết chặt, không chắc tôi có thể đi bao xa trong sự tuyệt vọng để giữ cậu sống sót. Mọi thứ trong khi đôi môi cậu, mềm và ấm một cách bối rối, thử bắt buộc một sự đáp lại nơi tôi.

Chẳng bao lâu cậu chắc chắn rằng tôi sẽ không thả cánh tay xuống, cậu giải phóng cổ tay tôi, bàn tay cậu cảm thấy cách nó rơi xuống thắt lưng tôi. Bàn tay cháy bỏng của cậu đã tìm thấy chỗ da còn trống nhỏ trên lưng tôi, và cậu giật mạnh tôi về phía trước, ép thân thể tôi đối diện với cậu.

Đôi môi cậu từ bỏ môi tôi trong một khoảnh khắc, nhưng tôi biết cậu không kết thúc. Miệng cậu lướt theo đường quai hàm tôi, và sau đó thăm dò chiều dài cổ tôi. Cậu giải phóng cho tóc tôi, với lấy cánh tay khác của tôi để kéo nó xung quanh cổ cậu giống lúc đầu.

Rồi cả hai cánh tay cậu xiết lại xung quanh thắt lưng tôi, và đôi môi thì tìm kiếm tai tôi.

“Cô có thể làm tốt hơn thế, Bella,” cậu thì thầm giọng khàn khàn. “Cô đang nghĩ hơn về điều đó.”

Tôi run rẩy khi cảm thấy răng cậu đang cắn dái tai tôi.

“Chính xác,” cậu thì thầm. “Hãy để một lần, chỉ để cơ thể cô cảm nhận những gì cô cảm nhận.”

Tôi lắc đầu một cách máy móc cho đến khi một trong những bàn tay của cậu quấn trở lại vào trong tóc tôi và dừng tôi lại.

Giọng cậu trở nên như axit. “Cô có chắc chắn muốn tôi quay trở lại? Hay cô thực sự muốn tôi chết?”

Sự giận dữ làm chấn động tôi giống như dây buộc đầu roi sau cú thoi thiệt mạnh. Điều đó cũng là nhiều – cậu ấy chơi không đẹp.

Những cánh tay tôi đã vòng sẵn trên cổ cậu, nên tôi giật hai nắm lấy tóc cậu – lờ đi sự đau đớn trong bàn tay phải của mình – và đấu tranh trở lại, đấu tranh để kéo mặt tôi ra xa khỏi cậu.

Và Jacob đã hiểu nhầm.

Cậu ấy quá mạnh mẽ để nhận ra tay tôi, thử giật mạnh tóc cậu ra khỏi gốc, nhằm làm cho cậu đau đớn. Thay vì giận dữ, cậu hình dung sự say mê. Cậu nghĩ tôi cuối cùng cũng đáp trả cậu.

Với sự thở hổn hển một cách hoang dại, cậu đưa môi trở lại môi tôi, những ngón tay giữ chặt một cách điên cuồng da tôi tại thắt lưng.

Sự choáng váng giận dữ làm mất thăng bằng cho sự cầm giữ tự chủ một cách mỏng manh nơi tôi; sự bất ngờ của cậu, sự đáp lại say mê đánh bại hoàn toàn một cách trọn vẹn. Nếu ở đó chỉ có duy nhất sự chiến thắng, tôi có lẽ đã có thể chống lại cậu. Nhưng sự không phòng thủ hoàn toàn của niềm vui bất ngờ làm gãy rạn quyết định của tôi, vô hiệu hoá nó. Não của tôi không còn kết nối với cơ thể, và tôi đang hôn cậu ấy trở lại. Chống lại mọi lí do, môi tôi di chuyển theo cậu trong sự lạ lẫm, cái cách bối rối chưa bao giờ gặp phải trước đây – bởi vì tôi không bao giờ phải thận trọng với Jacob, và cậu chắc chắn không thận trong với tôi.

Ngón tay tôi thắt chặt tóc cậu, nhưng giờ đây tôi đang kéo cậu lại gần.

Cậu ở mọi nơi. Ánh sáng mặt trời buốt thấu xương khiến mi mắt tôi đỏ, và đó là màu thích hợp, phù hợp với sự nồng nhiệt. Sự nồng nhiệt ở khắp nơi. Tôi không thể nhìn hoặc nghe hoặc cảm nhận thấy bất cứ thứ gì không phải Jacob.

Mảnh nhỏ xíu của não tôi mà vẫn còn giữ sự sáng suốt hét lên những câu hỏi cho tôi.

Tại sao tôi không dừng lại? Tệ hại hơn điều đó, tại sao tôi không thể tìm thấy cho bản thân mình cái ước muốn được dừng lại? Điều đó có nghĩa gì khi tôi không muốn cậu ấy dừng lại? Rằng tay tôi bám vào vai cậu, và như thể nó thật mạnh mẽ và hoang dã? Rằng tay cậu kéo tôi quá chặt vào thân thể cậu, và nó vẫn không đủ chặt cho tôi?

Những câu hỏi ngu ngốc, bởi vì tôi biết câu trả lời: Tôi đang tự lừa dối bản thân.

Jacob đúng. Cậu ấy luôn luôn đúng. Cậu ấy không chỉ là một người bạn. Đó là lí do vì sao thật sự tôi không thể từ biệt cậu – bởi vì tôi cũng yêu cậu. Tôi yêu cậu, nhiều hơn tôi cần, và đến nay, vẫn còn không thấy gần như đủ. Tôi yêu cậu, nhưng nó không đủ để thay đổi mọi thứ; nó chỉ đủ để làm tổn thương cả hai chúng tôi hơn. Làm tổn thương cậu ấy tệ hơn mọi lần tôi từng làm.

Tôi không quan tâm về điều đó hơn nữa – hơn cả nỗi đau của cậu. Tôi xứng đáng hơn nữa nhận bất kì nỗi đau nào do tôi gây ra. Tôi hi vọng nó tệ hại. Tôi hi vọng tôi thật sự đau.

Vào khoảnh khắc này, tôi cảm thấy chúng tôi là một. Nỗi đau của cậu đã luôn và sẽ luôn là nỗi đau của tôi – bây giờ niềm vui của cậu là niềm vui của tôi. Tôi cũng cảm thấy vui, và tuy vậy hạnh phúc của cậu bằng cách nào đó còn là nỗi đau. Gần như rõ ràng – nó bùng cháy chống lại làn da tôi như axit, và tra tấn từ từ.

Tóm lại, không bao giờ có giây kết thúc, một đường dẫn trọn vẹn khác mở rộng đằng sau mi mắt ngập nước của tôi. Nếu như tôi có thể nhìn xuyên qua đầu lọc suy nghĩ của Jacob, tôi có thể nhìn chính xác cái gì tôi đang từ bỏ, chính xác cái gì mà sự nhận thức mới về bản thân sẽ không thể cứu tôi khỏi sự thua cuộc. Tôi có thể nhìn thấy Charlie và Renée lẫn lộn vào trong sự cắt dán lạ lùng với Billy và Sam và La Push. Tôi có thể nhìn thấy nhiều năm trôi qua, và khiến cho một điều gì đó có ý nghĩa khi nó trôi qua, thay đổi tôi. Tôi có thể nhìn thấy con sói nâu đỏ khổng lồ mà tôi yêu, luôn luôn là người bảo vệ khi tôi cần cậu. Một mảnh vỡ nhỏ xíu trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy những cái đầu của hai đứa nhỏ, những đứa trẻ tóc đen, chạy đi khỏi tôi vào trong khu rừng quen thuộc. Khi họ biến mất, họ lấy luôn phần còn lại của ảo tưởng theo họ.

Và sau đó, khá rõ ràng, tôi cảm thấy sự vỡ ra từng mảnh dọc theo khe nứt trong tim tôi thành phần nhỏ hơn xoắn mạnh chính nó ra khỏi toàn bộ.

Môi của Jacob vẫn còn trên môi tôi. Tôi mở mắt ra và cậu nhìn chằm chằm vào tôi với sự ngạc nhiên và niềm vui.

“Tôi phải đi,” cậu thì thầm.

“Không.”

Cậu mỉm cười, hài lòng với câu trả lời của tôi. “Tôi sẽ không đi lâu,” cậu hứa. “Nhưng trước tiên…”

Cậu khom người xuống để hôn tôi lần nữa, và tôi không có lí do để chống lại. Cái gì mới là vấn đề chính đây?

Quãng thời gian này thật khác biệt. Tay cậu đặt nhẹ nhàng trên mặt tôi và đôi môi ấm của cậu dịu dàng, đột ngột do dự. Nó thật ngắn, và rất, rất ngọt ngào.

Cánh tay cậu vòng xung quanh tôi, và cậu ôm chặt tôi trong khi thì thầm vào tai tôi.

“Cái đó nên là nụ hôn đầu tiên của chúng ta. Chậm còn hơn là không bao giờ.”

Đối diện với ngực cậu, nơi cậu không thể nhìn thấy, những giọt nước mắt tôi tuôn và tràn ra ngoài.

Bình luận