“Bồ không thể nghiêm túc được à?” Tôi nói vào chiều thứ tư “Bồ gần như mất trí rồi Alice à”
“Hãy cứ nói bất kì thứ gì bồ muốn nói về mình” Alice trả lời. “Buổi tiệc đã sẵn sàng”
Bắt đầu từ cô ấy, tôi đưa mắt lia qua tất cả không gian rộng lớn với một sự không tin tưởng hiện rõ.
“Oh, cứ bình tĩnh nào Bella! Không hề có môt lý do nào để giải thích cho cái sự mất bình tĩnh vô lý của bồ cả. Bên cạnh đó, thiệp mời đã được gửi đến bồ rồi”
“Nhưng… cái… bồ… tôi… mất trí hết cả rồi!” tôi nói lắp bắp
“Nhưng bồ đã nhận sự giúp đỡ của tớ rồi” Cô ấy nhắc nhở tôi “Bồ chẳng cần làm gì cả, bồ chỉ cần xuất hiện trong buổi tiệc mà thôi”
Tôi cố gắng giằng cơn tức giận đang trực trào xuống. “Với tất cả những sự việc đã diễn ra gần đây thì bữa tiệc thật là không phù hợp”
“Nhưng mà mức độ thì cũng tùy mức độ…”
“Alice”
Cố ấy thở dài, và bắt đầu trở nên chính chắn hơn. “Có một vài chuyện mà chúng ta cần quyết định ngay lúc này, và việc đó sẽ tiêu tốn một ít thời gian. Trong cái khoảng thời gian dài dằng dặc mà chúng ta ngồi đây chờ đợi, có lẽ tốt hơn là nên bàn về một vài chuyện vớ vẫn hay ho nào đó. Bồ sẽ không bao giờ trờ lại con người một lần nữa. Đây là khoảng thời gian cuối cùng, bồ còn được nhìn cuộc sống, dưới con mắt của một con người.”
Edward chỉ im lặng lắng nghe chúng tôi, nhưng bỗng nhiên anh liếc sang nhìn Alice, cái nhìn của anh chỉ lướt ngang qua trong vài phần nghìn của giây. Cô vút ngón tay vào anh ấy cũng nhanh như cắt. Cô ấy đúng, giọng cô ấy nhỏ nhẽ như chưa bao giờ nhỏ đến thế.
“Chuyện gì mà chúng ta phải quyết định ngay lúc này?” Tôi hỏi để đề tài mà chúng tôi đang theo đuổi không bị lạc sang một hướng khác.
Edward trả lời bằng một giọng rất thấp “Jasper nghĩ rằng chúng ta cần nhận sự giúp đỡ. Gia đình Tanya không phải là lựa chọn suy nhất của chúng ta. Carlisle cũng có một vài người bạn cũ có thể giúp đỡ chúng ta, đặc biệt là Peter và Charlotte. Ông muốn thử nhờ đến Maria… nhưng không ai trong chúng ta muốn liên hệ với những người miền nam.”
Alice khẽ rùng mình.
“Không hề khó để thuyết phục họ giúp đỡ” anh tiếp tục “Không ai muốn có một cuộc viếng thăm từ Italy”
“Nhưng những người bạn này, họ không… ăn chay đúng không?” tôi sử dụng nickname mà gia đình Cullen hay dùng để đùa.
“Không” Edward trả lời.
“Ở đây? Trong thị trấn Forks?”
“Họ là bạn” Alice cam đoan với tôi một lần nữa. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng. Và sau đó Japer sẽ dạy chúng ta một vài điều về đám mà cà rồng mới”
Đôi mắt của anh bỗng chốc trở nên rực sáng kèm theo một nụ cười vừa nhoẻn trên môi. Bao tử tôi chợt trở nên quặn đau, như tôi đã ăn quá nhiều, và tất cả những thứ đó đang biến thành đá đâm thấu bao tử tôi vậy.
“Khi nào thì anh đi?” Tôi hỏi với giọng rỗng tếch. Tôi không muốn nghĩ đến điều này nhưng có lẽ một người nào đó sẽ mãi mãi không trở lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là Emmett, một người anh dũng, vô tư và chẳng bao giờ ngại ngần. Hoặc nếu là Esme, môt người mẹ ngọt ngào mà tôi vẫn không thể tưởng tượng ra cảnh bà đánh nhau. Hay đó lại là Alice, một con mồi bé bỏng? Hoặc là… nhưng tôi không thể nghĩ đến tên người ấy, vì tôi nghĩ đến nhiều khả năng.
“Một tuần” Edward bất chợt nói “Có lẽ nhiêu đó là đủ thời gian rồi.”
Những mảnh đá vụng vẫn đang hoành hành trong bao tử tôi. Tôi bỗng thấy thật ghê tởm.
“Bồ nhìn xanh xao quá Bella” Alice ghi nhận.
Edward quàng tay qua người tôi và kéo tôi lại gần anh hơn nữa. “Sẽ ổn mà, em hãy tin anh”
Chắc chắn rồi, tôi nghĩ trong đầu của mình như vậy. Hãy tin anh ấy. Anh sẽ không bao giờ bỏ tất cả lại phía sau, để ra đi vĩnh viễn. Anh sẽ lại xuất hiện trước cửa nhà tôi một ngày không xa…
Và điều đó chợt xuất hiện trong tôi. Có thể tôi không cần ở lại phía sau. Một tuần là khỏang thời gian dư dả cho việc đó!
“Anh đang tìm kiếm sự giúp đỡ” Tôi nói chậm rãi.
“Đúng thế” đầu của Alice nghiêng về phía tôi và giọng cô nghe thật ngọt.
Tôi chỉ nhìn Alice khi trả lời, giọng tôi lớn hơn, tỏ ý rằng đây là một lời gợi ý “Em có thể giúp”
Người của anh bỗng trở nên căng cứng, cánh tay anh ép chặp vào tôi hơn nữa. Anh bắt đầu trút ra, nghe như đang rít lên.
Nhưng người trả lời tôi lại là Alice, vẫn còn giữ được bình tĩnh “Bồ sẽ chẳng thể giúp gì chúng tôi cả”
“Tại sao không?” tôi tranh cãi nhưng sự tuyệt vọng trong lời nói của tôi đã quá rõ ràng. “Tám thì tốt hơn bảy, đúng không? Và chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để hoàn thành.”
“Không đủ thời gian để bồ giúp đỡ đâu Bella à” Alice điềm tĩnh nói “bồ không nhớ về người bạn nhỏ mà Jasper đã diễn tả à? Và hẳn nhiên là thật tệ nếu bồ đối mặt với hắn ta. Bồ không thể điều khiển bảng năng của bồ nữa, và điều đó khiến bồ quá dễ để biến bồ thành con mồi béo bở. Và lúc đó thì thật khó khăn cho Edward bảo vệ bồ.” Cô ấy khoanh tay trước ngực, thích thú với cái lý lẽ không có chỗ hở của mình.
Và tôi cũng biết rằng cô ấy đúng. Tôi hạ ghế xuống, hy vọng một chút gì đó. Bên cạnh tôi, Edward đang thư giãn.
Anh thì thầm nhắc nhở tôi. “Điều đó là tốt, không phải vì em sợ, đó chỉ là tốt cho em, tốt cho mọi người”
“Oh” Alice nói, giọng trở nên chắc chắn “Tôi ghét cái giây phút cuối cùng có người hủy cuộc hẹn. Vậy nên phải rút danh sách khách xuống 65 người…”
“Sáu mươi lăm!” mắt tôi phồng lên. Tôi chưa từng có nhiều bạn đến vậy. Mà tôi có biết những người đó không nhĩ?
“Ai sẽ không đến nào?” Edward hào hứng, làm lơ tôi.
“Reneé”
“Cái gì?” tôi thở hổn hển.
“Bà Reneé tạo sự bất ngờ cho bồ đấy, nhưng có một vài thứ trục trặc. Bồ sẽ nhận được tin nhắn khi về nhà”
Trong phút chốc, tôi tận hưởng cảm giác khuây khỏa. Bất kì cái gì đã làm lở chuyến đi của bà thì tôi đều cảm ơn hết. Nếu bà xuất hiện ngay giữa thị trấn Forks này… tôi không muốn nghĩ đến nó. Đầu tôi như muốn nổ tung.
Một mẩu tin nhắn đã được để sẵn ở đó khi tôi về tới nhà. Và tôi lại cảm thấy thật thoải mái một lần nữa khi đọc và biết được rằng cái trục trặc ấy chính là dượng Phil đã vấp phải 1 tai nạn với quả bóng! Và điều đó xảy ra khi ông trình diễn sự chuyển động nhẹ nhàng, nhưng tất cả lại biến thành một đống hổn độn và ông bị gãy xương bắp đùi. Và giờ đây dượng phụ thuộc vào bà Reneé, chính vì vậy mà không có một cơ hội nào để bà có thể rời xa ông ấy. Và bà cũng đã xin lỗi khi không thể đến Forks được.
“À, thì ra là cái này đây” tôi thở dài.
“Cái gì cơ” Edward hỏi
“Cái người mà em sẽ không phải hạ tay giết trong tuần này”
Anh đảo mắt.
“Tại sao anh và Alice lại không nói về chuyên này một cách nghiêm túc nhỉ?” tôi nói
Anh lại cười “đó là bí mật”
“Thật tuyệt vời” tôi lẩm bẩm. Tôi cầm lấy điện thoại và bấm số Reneé. Tôi biết trước rằng sẽ là một cuộc đối thoại dài và hiển nhiên là tôi cũng có góp mặt trong đó!
Tôi chỉ lắng nghe, và chỉ nói để bảo đảm như: Con không có biến mất, con không hề giận dỗi, con không bị tổn thương. Bà đang hết sức tập trung để giúp dượng Phil cảm thấy khoẻ hơn. Cuối cùng thì tôi phải dùng sự liều lĩnh hết sức đã học được để có thể cúp máy.
Sự kiên nhẫn của Edward dường như dài vô tận. Anh chờ đợi trong sự tao nhã cần thiết, anh tiêu tốn thời gian vào việc nghịch tóc tôi và mỉm cười bất cứ lúc nào tôi nhìn lên. Có lẽ thật là không đúng khi chú ý đến những điều như vậy trong khi tôi còn có bao nhiêu điều quan trọng để quan tâm, nhưng nụ cười của anh ấy vẫn khiến tôi khó thở như thường xuyên. Anh quá đẹp đến nỗi thật khó khăn vô cùng khi nghĩ đến bất kỳ điều gì, thật khó để tập trung vào vấn đề rắc rối của dượng Phil hay những lời xin lỗi mẹ Renee, hay với cả đội quân ma cà rồng. Tôi cũng chỉ là một con người mà thôi.
Tôi rướn người lên hôn anh. Anh ôm vòng qua eo tôi và nhấc bổng tôi lên bàn nấu trong bếp để tôi không phải rướn người lên nữa. Điều đó thật tuyệt. Tôi choàng tay lên cổ anh thật chặt và áp sát vào khuôn ngực lạnh của anh. Và rất nhanh, như thông thường, anh đẩy tôi ra. Mặt tôi hiện lên vẻ hờn dỗi rõ ràng. Anh bật cười khi cố thoát khỏi vòng tay chân khóa chặt của tôi. Anh dựa vào bàn nấu bên cạnh tôi và khoác tay lên vai tôi.
“Anh biết em cho rằng anh có khả năng kiểm soát tuyệt vời, nhưng thực ra không đúng trong những trường hợp như thế này đâu”
“Em ước như vậy” Tôi thở dài.
Và anh cũng thở dài.
“Ngày mai sau khi tan trường, anh sẽ đi săn cùng Carlisle, Esme và Rosalie. Chỉ trong vài tiếng thôi bọn anh chỉ săn ở gần thôi. Alice, Jasper, và Emmett sẽ bảo vệ em.” Anh đổi chủ đề.
“umm” Tôi ậm ờ trong miệng. Ngày mai là ngày đầu tiên của kỳ tốt nghiệp, và chỉ học có nửa ngày thôi. Tôi có hai môn học Giải tích và Lịch sử- vậy là tôi có hai thử thách- như vậy tôi sẽ phải trải qua một ngày dài không có anh, và chẳng có gì để làm ngoài việc buồn bã, lo lắng. “ Em ghét bị coi như trẻ con cần phải trông nom lắm”
“Chỉ là tạm thời thôi em” Anh hứa
“Jasper sẽ rất tẻ nhạt. Emmett chắc sẽ làm cho em vui hơn.”
“Hai anh ấy sẽ làm tốt mà.”
“Chắc chắn” tôi lại ậm ờ.
Tôi nảy ra một lựa chọn khác thay thế những người trông trẻ bất đắc dĩ này. “ Anh biết là em không xuống La Push chơi từ hôm lửa trại.”
Tôi cẩn thận thăm dò thái độ của anh. Mắt anh nhíu chặt lại.
“Em sẽ được an toàn khi ở đó mà.” Tôi bồi thêm.
Anh cân nhắc trong vài giây. “ Có lẽ em đúng.”
Khuôn mặt anh điềm tĩnh nhưng chỉ có một chút thoải mái. Như thể là anh thích tôi ở lại hơn, nhưng sau đó nghĩ đến việc sẽ bị Emmett trêu trọc tơi bời tôi thay đổi đề tài. “ Anh có đang khát không?” Tôi hỏi và nhìn vào quầng sáng dưới mắt anh. Mống mắt anh vẫn là màu hoàng ngọc.
“Cũng không hẳn như vậy.” Dường như anh khá miễn cưỡng khi trả lời, và điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chờ để nghe anh giải thích rõ hơn.
“Bọn anh muốn mình mạnh nhất có thể,” Anh trả lời vẫn với thái độ miễn cưỡng “ Bọn anh phải đi săn lần nữa để chuẩn bị cho cuộc chiến”
“Điều đó khiến anh mạnh hơn?”
“Anh nhìn vào mặt tôi để xem phản ứng của tôi, nhưng chỉ thấy được sự tò mò.
“Ừ,” Cuối cùng anh cũng trả lời. “ Máu người sẽ khiến bọn anh mạnh nhất, dù chỉ là một lượng nhỏ. Jasper nghĩ đến chuyện luyện tập, anh ấy chẳng là gì nếu không luyện tập. Jasper biết là Caslise sẽ nói gì mà”
“Việc đó giúp ích được gì?” Tôi hỏi nhanh.
“Không có vấn đề gì đâu. Bọn anh biết mình là ai mà.”
Tôi suy nghĩ kỹ. Nếu có cái điều gì có thể giúp ích được dù điều kinh khủng nhất tôi cũng …Tôi rùng mình với chính ý nghĩ sẵn sàng giết một người lạ để bảo vệ anh. Tôi sợ chính bản thân mình, nhưng tôi sẽ không ngăn mình làm việc đó.
Anh lại đổi đề tài một lần nữa “ Đó là lý do tại sao chúng lại lại mạnh đến vậy. Những ma cà rồng mới uống nhiều máu người biến thành máu của mình, chống lại sự thay đổi. Máu duy trì sự sống của các mô tế bào, khiến chúng mạnh mẽ hơn. Cơ thể chúng sẽ tận dụng điều đó một cách từ từ thôi, vì theo như Jasper nói chúng sẽ bắt đầu yếu đi sau khoảng một năm.
“Em sẽ mạnh như thế nào khi mới biến đổi.”
“Mạnh hơn cả anh” Anh cười toe toét
“Mạnh hơn cả anh Emmett?”
Anh cười to hơn nữa:” Ừ, Anh rất muốn em vật tay với anh ấy. Đó sẽ là một kỷ niệm khó quên đối với anh ấy.”
Tôi cười lớn. Điều đó sẽ rất thú vị đây.
Tôi nhảy xuống khỏi bàn bếp, bởi vì tôi không có lý do gì để ngồi trên đó thêm nữa.
Tôi phải nhồi nhép thêm nữa cho kỳ thi cuối năm. Thật may là có Edward giúp, anh là một gia sư tuyệt với, anh biết mọi thứ. Vấn đề lớn nhất của tôi là tập trung vào kỳ thi. Nếu không phải thận trọng thì tôi sẽ viết một bài luận lịch sử về cuộc chiến ma cà rồng ở Miền Nam. Tôi muốn gọi cho Jacob, và Edward dường như rất thoải mái như khi tôi gọi điện thoại cho mẹ Renee. Anh lại nghịch mái tóc tôi.
Đến trưa tôi mới gọi điện cho Jacob, đầu tiên cậu ta rất cáu kỉnh. Cậu vui lên ngay khi tôi nói có thể tôi sẽ xuống chơi ngày hôm sau. Trường Quileute đã nghỉ hè, nên cậu ấy muốn tôi xuống càng sớm càng tốt. Tôi hài lòng khi mình có việc khác để làm thay vì bị trông coi như một đứa trẻ con. Rõ ràng là ở bên Jacob cả ngày thú vị hơn hẳn rồi. Nhưng sự thú vị đã mất hẳn đi khi Edward khăng khăng đưa tôi đến đường ranh giới như kiểu tôi là một tù nhân trao đổi cho một bên khác giám sát.
“Bài thi của em thế nào” Anh hỏi khi chúng tôi trên đường đi.
“Môn lịch sử thì dễ thôi. Nhưng em không hài lòng lắm về môn giải tích. Có vẻ em sẽ trượt môn đó.”
Anh cười: “ Anh chắc là em làm bài tốt thôi. Hoặc nếu em lo lắng thì anh sẽ hối lộ thầy Varner để thầy cho em điểm A”
“Cảm ơn anh nhưng không cần đâu.”
Anh mỉm cười, nhưng đột ngột dừng hẳn xe lại khi chúng tôi rẽ vào khúc cua cuối cùng và nhìn thấy chiếc xe đỏ đang đợi. Anh có vẻ như đang rất tập trung suy nghĩ khi đậu xe.
“Chuyện gì vậy anh” Tôi hỏi, tay tôi đặt trên cốt cửa xe. Anh lắc đầu.”Không có gì đâu”. Mắt anh nhíu lại khi anh nhìn về phía kính chắn gió của chiếc xe kia. Tôi đã thấy kiểu nhìn như vậy rồi.
“Không phải là anh đang nghe suy nghĩ của Jacob đấy chứ” tôi thắc mắc.
“Thật không dễ lờ đi khi cậu ta cứ gào thét nên như thế”.
“Oh” Tôi suy nghĩ một giây. “ thế cậu ta đang “gào thét” gì vậy?” Tôi thì thầm.
“Anh hoàn toàn chắc chắn cậu ta chỉ muốn giữ ý nghĩ đó cho riêng bản thân thôi.” Anh nói châm biếm.
Tôi muốn hỏi thêm nữa, nhưng Jacob bấm còi ô tô inh ỏi giục giã.
“Thật bất lịch sự” Edward càu nhàu.
“Đó là phong cách của Jacob mà.” Tôi nói, và nhanh chóng mở cửa xe trước khi Jacob lại làm điều gì đó ngu ngốc khiến Edward bực mình. Tôi vẫy tay tạm biệt Edward khi đi đến chiếc xe Rabbit, từ khoảng cách này, tôi thấy hình như Edward vẫn giận về chuyện tiếng rú còi xe của Jacob… hoặc có thể là về những điều mà Jacob đang nghĩ đến. Nhưng có thể do khoảng cách xa mắt tôi không thể nhìn thấy rõ và có thể nhầm.
Tôi muốn Edward đi cùng với tôi. Tôi mong hai người bọn họ rẽ xuống xe, bước lại gần và bắt tay nhau như những người bạn- hơn là họ như bây giờ chỉ là Edward ma cà rồng và Jacob người sói. Cứ như là tôi có hai miếng nam châm, tôi càng cố gắng đẩy chúng lại gần nhau, thì chúng như là hai cực cùng dấu đẩy nhau thật xa.
Tôi vào xe ô tô của Jacob.
“Hey, Bella.” Giọng Jake vui vẻ, nhưng hình như giọng có hơi kéo dài ra. Tôi quan sát sắc mặt của cậu ấy khi cậu ấy nhìn chằm chằm về phia trước, Jacob lái với tốc độ nhanh hơn tôi nhưng chậm hơn Edward về phía La Push..
Jacob trông rất lạ có thể nói là trông ốm yếu. Mắt cậu ấy trông mệt mỏi và sắc mặt trông ủ rũ. Mái tóc xù của Jacob chỉa về nhiều hướng, gần như dài đến tận cằm.
“Em ổn không Jake?”
“Chỉ là mệt mỏi thôi,” cậu ấy trả lời trong khi lái xe đỗ vào sân rộng. “ Hôm nay chị muốn làm gì?” Cậu hỏi tôi sau khi dừng hẳn.
Mắt tôi nhìn cậu trong giây lát “ Lang thang đâu đó nhé “ tôi đề nghị. Trông cậu ấy không có vẻ gì là tươi tỉnh lên đôi chút.” Chúng ta có thể lái moto đi đâu đó sau.”
“Được, được” cậu nói.
Không có ai ở nhà cả, điều đó hơi lạ. Tôi luôn nghĩ rằng bác Billy luôn luôn phải ở nhà.
“Bố em đâu?”
“Ông xuống Clearwater rồi. Bố buồn nhiều từ khi bác Harry chết. Bác Sue thấy cô đơn.”
Jacob ngồi xuống chiếc ghế dài, chiếc ghế hơi nhỏ và ngồi dịch vào một góc để có chỗ cho tôi.
“Oh, thật tốt. Tội nghiệp bác Sue.”
“Ừ…Bác ấy có vài vấn đề rắc rối…với mấy đứa con…” Jacob ngập ngừng.
“Tất nhiên rồi, rất khó khăn với Seth và Leah, bố mất…”
“Uh-huh” cậu đồng ý. Cậu cầm cái điều khiển bật tivi lên không có vẻ gì là thực sự muốn xem cả. Cậu ngáp dài.
“Có chuyện gì với em vậy Jake. Trông em dật dờ lắm.
“Em ngủ có hai tiếng tối qua, và bốn đêm trước cũng vậy,” cậu nói với tôi. Jacob duỗi tay ra, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu của các khớp xương. Cậu để tay lên thành ghế sau tôi, và ngửa đầu dựa vào tường. “Em kiệt sức rồi.”
“Sao em không ngủ?” Tôi hỏi.
Cậu nhăn mặt “ Sam dạo này khó chịu lắm. Anh ấy không tin bọn hút máu người của chị. Em phải thay đổi hình dạng để canh chừng luân phiên hai tuần nay rồi mà chẳng có gì hết, anh ấy thì vẫn chưa chịu thôi. Thế nên giờ chỉ có một mình em làm mọi việc.
“Thay đổi hình dạng canh chừng luân phiên? Chỉ là vì em đang cố gắng canh chừng cho chị? Không được đâu Jake! Em cần phải ngủ. Chị ổn mà.”
“Không vấn đề gì đâu. Mắt cậu bất ngờ đầy cảnh giác. “ À, chị đã biết ai vào phòng chị chưa? Có gì mới không?”
Tôi lờ đi câu hỏi thứ hai. “ Không, bọn chị vẫn chưa tìm ra ai, um, có khi chỉ là một ai đó ghé thăm thôi.”
“Vì thế em vẫn phải canh chừng,” cậu nói và nhắm mắt lại.
“Jake à…” Tôi bắt đầu than vãn.
“hey, ít nhất em có thể làm điều đó cho chị- em nguyện làm người bảo vệ suốt đời cho chị mà, nhớ không. Em là người hầu cận cho chị mà.”
“Chị không muốn có một người hầu cận.”
Cậu ấy vẫn không mở mắt ra. “ Thế chị muốn gì nào, Bella?”
“Chị muốn người bạn Jacob- và chị không muốn cậu ấy sống dở chết dở, làm bản thân mình bị thương bởi những cố gắng không cần thiết-…”
Cậu ấy ngắt lời tôi. “ Chị nghĩ như thế này đi- em rất hy vọng em có thể theo dõi và bắt được một tên ma cà rồng em được phép giết hắn, được không?”
Tôi không trả lời. Cậu ấy nhìn tôi, dò xét thái độ.
“Đùa thôi, Bella.”
Tôi nhìn vào chiếc tivi.
“Vậy, chị có bất kì kế hoăch gì đặc biệt vào tuần sau. Chị sẽ tốt nghiệp. wow. Một việc lớn đó.” Giọng cậu trở nên bèn bẹt, và sắc mặt vẫn mệt mỏi, phờ phạc khi cậu ấy lại nhắm mắt lại- lần này không phải vì kiệt sức mà vì…Tôi nhận ra rằng tốt nghiệp vẫn là một điều kinh khủng đối với cậu ấy, mặc dù ý định đó của tôi đã bị phá hỏng rồi.
“Không có kế hoạch gì đặc biệt cả,” tôi nói thận trọng, hy vọng cậu ấy nghe được sự chắc chắn trong những lời nói của mình để không hỏi han thêm gì nữa, Tôi không muốn đề cập đến chuyện đó lúc này, Một mặt cậu ấy không muốn có thêm bất kỳ cuộc tranh luận gay gắt nào. Một điều khác là cậu ấy có thể hiểu được sự lo lắng bồn chồn của tôi. “ ua, Chị phải đến bữa tiệc tốt nghiệp. bữa tiệc của chính chị.” Tôi nói bằng một giọng rất kinh sợ. “ Alice thích các bữa tiệc và cô ấy mời cả thị trấn đến đến nhà mình. Điều đó sẽ rất khủng khiếp.”
Cậu mở mắt khi tôi nói, và nở một nụ cười an ủi khiến mặt cậu nhìn bớt đi vẻ mệt mỏi. “Em chẳng nhận được lời mời nào cả. em bị tổn thương đấy,” cậu ấy trêu trọc.
“Em luôn được mời mà. Đó là bữa tiệc của chị, nên chị có thể mời bất cứ ai chị muốn.”
“Cám ơn chị,” Jacob hài lòng nói, mắt cậu lại khép lại.
“Chị ước em sẽ đến” Tôi nói mà chẳng hy vọng gì.” Điều đó sẽ rất vui. Đối với chị.”
“Chắc chắn rồi” cậu ấy lẩm bẩm. “ điều đó rất…khôn ngoan…” Giọng cậu kéo dài nhỏ dần. Vài giây sau, cậu ấy đã ngáy dài.
Tội nghiệp Jacob. Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của cậu, và thích những gì mình nhìn thấy. Khi cậu ngủ, không còn bất cứ dấu vết nào của sự đề phòng và sự hung bạo và cậu ấy trở về là cậu bé người bạn thân thiết nhất của tôi trước khi biến đổi thành người sói. Cậu trông trẻ hơn rất nhiều, lại trông giống như Jacob của tôi.
Tôi nép mình gọn vào ghế để cậu chợp mắt, hy vọng ngủ một lúc sẽ giúp cậu ấy khá lên. Tôi chuyển qua nhiều kênh, chẳng có gì đáng xem. Tôi chọn kênh nấu ăn, tôi ít khi cố gắng nhiều để chuẩn bị bữa ăn cho bố. Jacob tiếp tục ngáy, to hơn, tôi tắt tivi đi.
Tôi thấy được thư giãn nhiều, còn cảm thấy buồn ngủ nữa. tôi cảm thấy ngôi nhà này an toàn hơn nhà của tôi, có lẽ bởi vì sẽ không có ai vào đây để săn lùng tôi. Tôi ngồi trên ghế sofa chợt nghĩ về việc mình cũng nên chợp mắt một lúc. Nhưng tiếng ngày của Jacob khiến tôi khó có thể ngủ được. Nên thay vì ngủ tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ.
Kỳ thi cuối cùng đã xong, hầu hết các bài thi đều ổn. Giải tích là ngoại lệ, tôi chưa biết là mình đỗ hay trượt nữa. Quãng đời học sinh của tôi vậy là qua rồi. Tôi không chắc lắm về cảm xúc của mình về điều đó. Tôi không thể nhìn nhận điều đó một cách khách quan, thoải mái được khi cuộc sống là một con người của tôi cũng kết thúc.
Không biết Edward còn giương cao lý do “ không phải vì em sợ” bao nhiêu lâu nữa. Tôi phải kiên quyết giữ vững quyết định của mình.
Nếu tôi nghĩ thực tế, thì tôi đã yêu cầu Carlisle biến đổi mình lần nữa khi đến thời hạn là sau khi tốt nghiệp. Forks trở thành một nơi đầy rẫy nguy hiểm như là có chiến tranh. Không, phải nói là nơi đó là chiến tranh. Chưa tính đến việc…đó là một lý do để không tới bữa tiệc tốt nghiệp. Tôi tự cười bản thận mình khi toàn nghĩ đến toàn điều vớ vẩn. Ngốc nghếch thật…toàn là tự thuyệt phục mình.
Nhưng Edward đúng- Tôi vẫn chưa thực sự sẵn sàng.
Và tôi không muốn thực tế. Tôi chỉ muốn anh là người biến đổi tôi. Đó không còn là một khát vọng thuần túy lý chí nữa rồi. Tôi chắc chắn về điều đó- chỉ 2 giây sau khi kẻ đó cắn tôi và nọc độc bốc cháy trong huyết mạch tôi- tôi thực sự không còn quan tâm đến ai làm chuyện đó. Điều đó không khác biệt. Rất khó để định nghĩa thậm chí là chính với bản thân mình, tại sao lại như thế. Có lẽ chỉ do một điều anh là người đưa ra lựa chon, anh giữ tôi thật chặt và không cho phép tôi biến đổi, anh luôn luôn bảo vệ tôi. Thật trẻ con, nhưng tôi thích cái ý nghĩ rằng đôi môi anh là điều cuối cùng tôi có thể cảm nhận. Xấu hổ hơn nữa, có một điều mà tôi sẽ không bao giờ nói ra. Tôi muốn chính nọc độc của anh đầu độc tôi. Điều đó sẽ khiến tôi thuộc về anh theo một cách hữu hình, hoàn toàn xác định được.
Nhưng tôi biết anh sẽ dính như keo cái ý đồ kết hôn trước- bởi vì anh biết không thể trì hoãn được nữa mọi việc xảy ra quá nhanh. Tôi cố gắng tưởng tượng ra mình sẽ nói gì với bố mẹ về việc sẽ kết hôn vào mùa hè này. Nói với Angela, Ben và Mike. Tôi không thể. Tôi không thể nghĩ về những điều sẽ phải nói. Nói rằng tôi sẽ thành ma cà rồng có thể còn dễ dàng hơn. Và một điều tôi chắc chắn là mẹ tôi- nếu biết mọi điều- sẽ phản đối kịch liệt đám cưới hơn là việc tôi biến thành ma cà rồng. Tôi tự cười mình khi tưởng tượng ra thái độ của mẹ.
Trong giây lát, tôi nhìn thấy viễn cảnh tôi và Edward mang những đôi cánh, mặc kiểu quần áo ở một thế giới khác. Ở thế giới đó, sẽ không ai ngạc nhiên nếu chúng tôi trao nhẫn cưới. Ở một nơi đơn giản hơn, nơi tình yêu được thể hiện theo những cách đơn giản hơn.
Jacob ngáy to và xoay người. Cậu ấy để tay ra sau và kìm chặt tôi về phía mình. Cậu ấy nặng và rất nóng nên một lúc tôi đã cảm thấy nóng bức. Tôi cố thoát khỏi tay cậu mà không làm cậu tỉnh giấc, nhưng tôi đẩy tay cậu ấy hơi mạnh, cậu ấy mở bừng mắt. cậu ấy nhảy dựng lên nhìn xung quanh với vẻ thảng thốt.
“Cái gì vậy? cái gì vậy?” cậu ấy hỏi dồn
“Chị đây mà. Jake. Xin lỗi đã đánh thức em”.
Cậu ấy quay lại nhìn tôi bối rối. “ Bella?”
“Hey, ngủ tiếp đi”
“Ôi trời! em ngủ thiếp đi hả? em xin lỗi! em ngủ bao nhiêu lâu rồi?
“Một lúc thôi. Chị không để ý.”
Cậu ấy ngồi phịch xuống ghế cạnh tôi. “wow. Xin lỗi về chuyện đó nha, thật đấy!”
Tôi vuốt nhẹ nhàng lên mái tóc của cậu ấy, cố gắng làm cho mái tóc bờm xờm của cậu ấy có trật tự hơn. “ Đừng nghĩ thế. Chị rất vui vì em ngủ được một lúc.”
Cậu ấy ngáp dài và duỗi người ra. “ em đúng là vô vị thật. Thảo nào mà bố em đi suốt.”
“Em ổn mà.” Tôi nói chắc chắn với cậu.
“Ugh, ra ngoài đi chị. Em cần đi chơi nếu không em sẽ lại ngủ tiếp đấy.”
“Jake, em ngủ đi. Chị ổn mà. Chị sẽ gọi anh Edward đến đón chị.” Tôi cho tay vào túi khi đang nói, và không tìm thấy gì. “Ôi, cho chị mượn điện thoại của em. Chị nghĩ là chị để nó ở trên xe rồi.” tôi bực mình với tính đãng trí của mình.
“Không” Jacob nói và nắm lấy tay tôi. “ Không, ở lại đây. Em không thể tin được lại lãng phí thời gian thế này.”
Cậu kéo tôi khỏi cái tràng kỷ, và đi ra ngoài, cúi đầu khi đi qua bậu cửa. Trời trở lên lạnh hơn, thậm chí là rét- sắp có một trận bão, như là kiểu thời tiết của tháng hai, chứ không phải là tháng 5.
Thời tiết lạnh lẽo khiến Jacob cảnh giác hơn. Cậu ấy bước ra phía trước ngôi nhà kéo theo tôi.
“Em như là kẻ ngốc vậy.” cậu ấy nói với bản thân mình.
“Chuyện gì vậy Jake? Em vẫn chưa tỉnh ngủ hả?” tôi nhún vai.
“Em muốn nói chuyện này với chị. Em không thể tin được việc này.”
“Nói với chị ngay bây giờ đi,” tôi nói.
Cậu ấy nhìn vào mắt tôi vài giây thôi, sau đó nhìn nhanh về phía những cái cây. Hình như cậu ấy đang xấu hổ, và rất khó để nói mọi chuyện.
Tôi bỗng nhớ những gì mà Edward đã nói khi anh đưa tôi đến đây- rằng Jacob sẽ nói với tôi những điều mà cậu ấy đang nghĩ trong đầu. Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.
“Nghe này” Jacob nói “ em định nói theo cách khác cơ.” Cậu ấy cười, và đó như là cười với chính bản thân mình hơn. “ dịu dàng hơn” cậu nói thêm. Em sẽ làm được điều đó, nhưng”- và cậu ấy nhìn lên những đám mây âm u và tiếp tục- “ nhưng em hết thời
gian để làm rồi.”
Cậu ấy lại cười, hơi lo lắng. Chúng tôi vẫn bước đi chậm rãi.
“Em định nói về chuyện gì” tôi thắc mắc.
Cậu ấy hít sâu. “ Em muốn nói với chị vài điều. Và chị đã biết rồi…nhưng em nghĩ mình nên nói ra thì hơn.”
Tôi đứng lại và cậu ấy cũng vậy. Tôi vòng tay quanh eo mình. Tôi chắc chắn là mình không muốn nghe những gì cậu ấy sắp nói.
Cậu ấy nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào tôi.
“Em yêu chị, Bella,” Jacob nói bằng một giọng dứt khoát chắc chắn. “ Bella, em yêu chị. Em muốn chị chọn em thay vì anh ta. Em biết chị không có cảm nhận theo cách đó. Nhưng em muốn sự thật được nói ra để chị biết cảm nhận của chị. Em không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào giữa chúng ta.”