Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 19: Ích kỷ

Tác giả: Stephenie Meyer

Edward ẵm tôi về nhà, anh cho rằng tôi đã không còn đủ sức để tự đi trên đôi chân của mình. Có lẽ tôi đã ngủ trên đường đi về nhà.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã ở trên giường và thấy những tia sáng mờ nhạt ngoài trời hắt vào phòng. Đã là chiều rồi thì phải.

Tôi ngáp 1 cái rồi vươn vai, những ngón tay vươn ra nhằm tìm kiếm anh ấy nhưng không có gì cả.

“Edward?” Tôi lầm bầm.

Bất chợt những ngón tay tôi chạm vào thứ gì đó, lạnh và mượt. Bàn tay anh ấy.

“Em có thật sự muốn dậy lúc này ko?” anh thầm thì.

“Mmm,” tôi thở dài, tán thành. “Ở đó đã có nhiều báo động sai đúng không anh

“Em đã thức cả ngày hôm qua rồi.”

“Cả ngày sao?” Tôi chớt mắt và nhìn ra cửa sổ lần nữa.

“Em đã có một đêm rất dài,” anh nói để làm yên lòng tôi. “Và em xứng đáng được nghỉ ngơi trên giường một ngày.”

Tôi ngồi dậy và cảm thấy đầu óc quay cuồng. Ánh sáng từ phía tây tiếp tục hắt vào phòng qua ô cửa sổ nhỏ. “Wow.”

“Em đói sao?” anh đoán. “Em có muốn một bữa sáng tại giường không?”

“Để em tự làm,” tôi rên lên, vươn vai thêm 1 cái nữa. “Em cần dậy và di chuyển mới được.”

Anh nắm chặt tay tôi trên đường xuống bếp, quan sát tôi cẩn thận, như là tôi có thể ngã bất cứ lúc nào. Hoặc anh ấy nghĩ tôi đang vừa ngủ vừa đi, cũng có thể.

Tôi có một bữa sáng đơn giản, ném đôi bánh Pop-Tarts vào lò nướng. Tôi bắt gặp hình ảnh phản chiếu chính mình trên bề mặt crom.

“Ugh, Em bẩn quá.”

“Đó là một đêm dài,” anh nhắc lại. “Em nên ở đây và ngủ thêm 1 chút nữa.”

“Vâng! Và rồi để lỡ mọi thứ. Anh biết đấy, anh nên chấp nhận sự thật rằng giờ đây em đã là một thành viên trong gia đình.”

Anh mỉm cười. “Anh có thể chắc chắn với em rằng đó là điều mà anh luôn nghĩ.”

Tôi ngồi xuống với bữa sáng của mình, và anh ngồi ngay bên cạnh tôi. Khi tôi nhấc miếng bánh đầu tiên lên bỏ vào mồm, tôi mới nhận ra rằng anh đang nhìn chằm chằm vào tay tôi. Tôi ngó xuống, và nhận ra rằng mình vẫn còn đang đeo món quà mà Jacob đã tặng tôi ở bữa tiệc.

“Liệu anh có thể?” anh hỏi, với lấy hình con sói nhỏ bằng gỗ.

Tôi nuốt cái ực. “Um, tất nhiên rồi.”

Anh nâng chiếc vòng tay lên và bắt đầu xem xét cái tượng nhỏ trong lòng bàn tay lạnh giá. Trong một giây ngắn ngủi, tôi bỗng cảm thấy lo sợ. Chỉ cần một cái bóp nhẹ của anh cũng sẽ làm nó nát ra từng mảnh.

Nhưng tất nhiên Edward sẽ không làm thế. Tôi thấy ngượng với chính suy nghĩ của mình. Anh chỉ xem xét biểu tượng con sói trong lòng bàn tay một lúc rồi lại thả nó ra. Nó đu đưa trên cổ tay tôi, thật nhẹ.

Tôi cố gắng để đọc những cảm xúc đang dần hiện lên trong mắt anh ấy. Và tất cả những gì tôi có thể đọc được chỉ là sự trầm tư; những điều khác đều bị anh giữ kín, nếu thật sự còn những điều gì khác.

“Jacob Black có thể tặng em những món quà.”

Đó không phải là câu hỏi, cũng không là phải lời buộc tội. Nó đơn giản chỉ là lời trình bày. Nhưng tôi biết anh đang ám chỉ tới buổi sinh nhật cuối cùng của tôi và nỗi đau khi tôi đã ném những món quà ấy đi; đơn giản vì tôi không cần chúng. Nhất là khi chúng không phải của Edward. Nó không hoàn toàn hợp lý, và, dĩ nhiên, đằng nào mọi người cũng đã cố lờ tôi đi…

“Anh đã tặng em quà rồi mà,” Tôi nhắc cho anh nhớ. “Anh biết là em thích những món quà tự tay làm mà.”

Anh mím môi. “Thế còn đồ dùng lại? Chúng được chấp nhận à?”

“Ý anh là sao?”

“Cái vòng tay đó.”Ngón tay của anh vạch một đường tròn quanh cổ tay tôi. “Em sẽ đeo nó suốt đúng không?”

Tôi nhún vai.

“Bởi vì em không muốn làm tổn thương tình cảm của cậu ta,” Anh gợi ý.

“Chắc vậy, em đoán thế.”

“Em có nghĩ nó sẽ công bằng không,” anh hỏi tôi, mắt vẫn nhìn xuống tay tôi khi đang nói. Anh lật ngửa lòng bàn tay tôi lên, và đưa những ngón tay của anh chạy dọc mạch cổ tay. “Nếu anh có vật đại diện nho nhỏ nào đó?”

“Vật đại diện?”

“Một lá bùa chẳng hạn- thứ gì đó để giữ anh trong tâm trí của em.”

“Anh luôn hiện diện trong từng suy nghĩ của em. Em không cần thứ gì để nhắc nhở cả.”

“Nếu anh tặng em một thứ, em có thể đeo nó không?” Anh nhấn mạnh.

“Đồ dùng lại?” Tôi hỏi lại.

“Uh, một thứ mà anh đã giữ một thời gian.” Anh cười nụ cười thiên thần của mình.

Nếu nó đơn thuần chỉ là sự phản ứng lại của anh với món quà từ Jacob, thì tôi cũng sẽ vui vẻ mà nhận nó. “Bất cứ điều gì khiến anh vui.”

“Em đã nhận ra sự không công bằng chưa thế?” anh hỏi, và lần này giọng anh giống như buộc tội. “Bởi vì anh thấy thật sự có đấy.”

“Bất công gì?”

Ánh mắt anh thu hẹp lại. “Những người khác có thể tặng em thứ này thứ kia. Mọi người có thể, nhưng anh thì không. Bình thường, nếu anh yêu em thì anh phải tặng em một món quà nhân lễ tốt nghiệp, nhưng anh đã không như thế. Anh biết điều đó sẽ làm em buồn hơn bất cứ ai khác. Điều đó thật sự bất công. Em giải thích thế nào về việc này, về chính bản thân em?”

“Dễ thôi.” Tôi nhún vai. “Anh quan trọng hơn bất cứ ai khác. Và anh đã mang đến cho em chính anh. Điều đó lớn hơn bất cứ thứ gì em xứng đáng được nhận, và những thứ gì khác anh dành cho em chỉ khiến chúng ta mất đi sự cân bằng.”

Anh suy ngẫm trong một lúc, và rồi anh đảo mắt. “Cái cách em coi trọng anh mới thật là đáng để cười.”

Tôi cố nhai bữa sáng của mình thật bình tĩnh. Tôi biết anh sẽ không nghe tôi nếu tôi nói rằng anh thật cố chấp.

Điện thoại Edward bỗng rung lên.

Anh nhìn lướt qua số điện thoại gọi đến trước khi anh mở máy. “Có việc gì thế, Alice?”

Anh lắng nghe, và tôi chờ đợi phản ứng của anh, bỗng dưng cảm thấy bồn chồn.

Nhưng những gì cô bạn thân tôi nói đều không làm anh ngạc nhiên. Anh chỉ thở dài một vài lần.

“Hình như em đã suy nghĩ quá nhiều rồi,” anh vừa nói với cô ấy, vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nhướn chân mày lên tỏ ý phản đối. “Cô ấy nói mớ trong khi ngủ.”

Tôi đỏ mặt. Tôi phải nói gì bây giờ?

“Anh sẽ chú ý đến điều đó,” Anh hứa với cô ấy như vậy.

Anh nhìn trừng trừng vào tôi khi anh đóng cái di động lại. “Em có nghĩ em còn điều gì phải nói với anh không nhỉ?”

Tôi cân nhắc một lúc. Điều mà Alice đã cảnh báo đêm qua, tôi có thể đoán tại sao cô ấy lại gọi. Và rồi tôi nhớ lại giấc mơ hỗn loạn mà tôi đã mơ khi tôi ngủ cả một ngày – giấc mơ về nơi tôi đã bị săn đuổi khi ở đằng sau Jasper, cố để bắt kịp anh ấy và rồi tìm thấy một khoảng rừng thưa ở giữa cái mê cung rừng rậm, tôi biết rằng tôi sẽ tìm được Edward ở đó… Edward, và cả con quái vật luôn muốn giết chết tôi, nhưng tôi không để ý đến chúng bởi tôi đã có quyết định của mình – Tôi cũng có thể đoán được điều mà Edward đã nghe được khi tôi đang ngủ như thế.

Tôi mím môi một lúc, không chắc chắn lắm khi phải ngước lên và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh. Anh vẫn đang chờ.

“Em thích ý tưởng của Jasper,” cuối cùng tôi cũng phải nói.

Anh rên rỉ.

“Em muốn được giúp mà. Em phải làm gì đó,” tôi cố nài.

“Nó sẽ không giúp được gì khi mà em đang ở trong vòng nguy hiểm.”

“Jasper nghĩ nó sẽ giúp. Đây nằm trong chuyên môn của anh ấy mà.”

Edward quắc mắt nhìn tôi.

“Anh không thể bắt em đứng ngoài cuộc được,” Tôi hăm doạ. “Em sẽ không trốn trong rừng trong khi mọi người phải mạo hiểm vì em đâu.”

Đột nhiên, anh bỗng nở một nụ cười. “Alice không nhìn thấy em trong khoảng rừng thưa, Bella ạ. Cô ấy nhìn thấy em đi lạc, bước đi loạng choạng trong khu rừng. Em sẽ không thể tìm thấy bọn anh; em chỉ khiến anh mất nhiều thời gian hơn một chút để tìm em sau đó mà thôi.”

Tôi cố giữ vẻ điềm tĩnh như anh lúc này. “Đó là bởi Alice không thể nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến Seth Clearwater,” Tôi cố tỏ ra lịch sự. “Nếu cô ấy như thế, đương nhiên, cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ gì nữa. Nhưng có vẻ Seth cũng muốn tham gia lúc đó như em muốn. Sẽ không quá khó để thuyết phục cậu ấy chỉ đường cho em.”

Cơn giận dữ đã bắt đầu bập bùng trên khuôn mặt anh, và rồi anh hít vào một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình. “Có lẽ nó sẽ hiệu quả… nếu em không nói với anh. Còn bây giờ, anh sẽ phải nói với Sam để đưa cho Seth một mệnh lệnh nào đó. Miễn là cậu ta muốn, Seth sẽ không thể lờ đi những mệnh lệnh như thế.”

Tôi giữ nụ cười dịu dàng. “Nhưng tại sao Sam lại phải giao những yêu cầu ấy? Nếu em nói với anh ta nó sẽ giúp em như thế nào khi em ở đó? Em đánh cuộc là Sam sẽ ủng hộ em, thay vì anh.”

Lại một lần nữa, anh lại phải tự trấn tĩnh mình. “Có thể em nói đúng. Nhưng anh tin chắc rằng Jacob sẽ đồng ý khi đưa ra những mệnh lệnh như thế đấy.”

Tôi cau mày. “Jacob?”

“Jacob là người thứ hai nắm quyền chỉ huy. Chẳng lẽ cậu ta chưa từng nói với em ư? Mệnh lệnh của cậu ta cũng phải được tuân theo.”

Anh thắng tôi rồi, và qua nụ cười của anh, tôi hiểu là anh đã biết điều đó. Trán tôi nhăn lại. Jacob có thể sẽ đứng về phe anh – nhất là trong trường hợp này – tôi có thể chắc điều đó. Và hình Jacob chưa bao giờ nói với tôi cái điều mà anh vừa nói.

Edward nắm ngay lợi thế khi tôi vẫn còn đang sững sờ trong giây lát, anh tiếp tục vấn đề bằng giọng nói đầy khả nghi nhưng vẫn mượt mà và êm dịu của mình.

“Anh đã thấy được một số thứ khá thú vị khi đọc những ý nghĩ trong đầu mọi người đêm qua.Anh nghĩ nó khá hơn một vở kịch nhiều tập (It was better than a soap opera). Và anh không rõ sẽ rắc rối thế nào khi cái động lực này được áp dụng lên toàn đội. Chỉ cần tác động lên một cá thể cũng có thể sẽ đi ngược lại tinh thần cả tập thể (I had no idea how complex the dynamic is with such a large pack. The pull of the individual against the plural psyche)… Thật sự hấp dẫn.”

Rõ ràng là anh đang tìm cách lảng tránh chủ đề của tôi. Tôi lườm anh giận dữ.

“Jacob hẳn đã che dấu rất nhiều bí mật,” Anh nói, miệng cười toe toét.

Tôi không trả lời anh, chỉ tiếp tục nhìn trừng trừng, cố giữ cái chủ đề mà chúng tôi đang bàn đến và chờ anh đi vào chủ đề.

“Chẳng hạn như, em có để ý đến chú sói nhỏ màu xám ở đó đêm qua không?”

Tôi gật một cái kiên quyết.

Anh cười thầm. “Họ đều quá xem trọng những truyền thuyết. Thành ra không có điều gì trong các câu chuyện kể lại có thể giúp được họ chuẩn bị cho trận chiến sắp tới cả.

Tôi thở dài. “Thôi được, em chịu. Anh đang nói về cái gì thế?”

“Họ luôn luôn chấp nhận mà không có bất kì câu hỏi nào về việc có phải chỉ có cháu trai trực hệ của người sói đầu tiên mới có thể đủ tư cách để biến đổi hay không”

“Vậy là đã có sự thay đổi khi ai đó không thuộc dòng dõi trực hệ cũng có thể biến đổi sao?”

“Không. Cô ta thật sự là hậu duệ trực hệ của bộ tộc.”

Tôi chớp mắt, đôi mắt tôi mở to. “Cô ta?”

Anh gật đầu. “Cô ta biết em đấy. Tên cô ta là Leah Clearwater.”

“Leah là người sói ư!” Tôi thét lên. “Cái gì? Đã bao lâu rồi? Tại sao Jacob không nói gì với em cả?”

“Không phải tất cả mọi thứ đều có thể nói ra – số lượng thành viên của họ, ví dụ như vậy. Như anh đã nói từ trước, khi Sam đã ra lệnh, thì cả đội không được phép chống lại nó. Jacob đã phải rất cẩn thận trong lúc suy nghĩ mọi thứ khi hắn ta gần anh. Nhưng đương nhiên, sau đêm hôm qua thì tất cả đều đã lộ hết cả.”

“Em không thể tin được. Leah Clearwater ư!” Đột nhiên, tôi bỗng nhớ ra những gì mà Jacob đã nói về Leah và Sam, và cái cách mà cậu ta làm ra vẻ như đã nói ra quá nhiều – sau khi cậu ta nói điều gì đó về việc Sam luôn nhìn vào mắt Leah và nhận ra anh ta đã phá vỡ mọi lời hứa của mình… Hình ảnh Leah đứng trên vách đá, từng giọt nước mắt lấp lánh trên má cô khi Quil lớn nói về gánh nặng và sự hy sinh của những người con trai Quileute phải gánh chịu… Và Billy, phải sử dụng phần lớn thời gian với Sue bởi vì bà gặp phải khá nhiều phiền muộn với lũ con bà… và bây giờ thì những điều phiền muộn ấy chính là cả hai đứa con bà đều là người sói!

Tôi chưa hề suy nghĩ nhiều lắm về Leah Clearwater, trước đây tôi chỉ cảm thấy đau buồn cho mất mát của cô ấy khi Harry mất, và sau đó là thương xót cho cô ấy lần nữa khi Jacob kể lại câu chuyện của cô, về cái vết sẹo kì lạ giữa Sam và cô chị họ Emily đã làm trái tim Leah tan nát ra sao.

Và giờ cô ấy lại trở thành một thành viên trong đội của Sam, nghe được suy nghĩ của anh ta… và cũng như không thể che dấu được suy nghĩ của cô ấy.

Tôi rất ghét việc đó, Jacob cũng đã nói: Những thứ bạn khiến bạn cảm thấy xấu hổ, sẽ đều bị phơi bày ra cho mọi người đều biết.

“Leah đáng thương,” Tôi nói thầm.

Edward khịt mũi. “ Cô ta khiến cuộc sống trở nên quá khó chịu cho sự nghỉ ngơi của họ. Anh không nghĩ cô ta xứng đáng cho sự cảm thông của em”

“Ý anh là sao?”

“Nó đã đủ mệt mỏi cho họ, khi phải chia sẻ tất cả những suy nghĩ của mình. Phần lớn họ đều cố để hợp tác, cố khiến nó trở nên dễ dàng hơn. Khi một thành viên trong đó có dã tâm, nó sẽ là nỗi đau cho mọi người”

“Cô ấy có đủ lý do mà,” tôi lầm bầm, vẫn đứng về phe cô ấy.

“Oh, anh biết,” anh nói. “Cái dấu vết gắn buộc là một trong những điều kì lạ nhất anh từng chứng kiến từ trước đến nay, khi mà anh đã từng chứng kiến trước đó một vài điều rồi.” Anh lắc đầu lấy làm ngạc nhiên. “Cái cách mà Sam gắn bó với Emily của anh ta thật khó để miêu tả – hoặc anh nên nói Sam của cô ta. Sam thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Nó khiến anh nhớ lại vở kịch Giấc mộng đêm hè với những lộn xộn đã được gây ra bởi nước tình yêu của các yêu tinh… giống như ma thuật vậy.” Anh cười. “ Nó mạnh mẽ giống như cái cách mà anh cảm nhận về em.”

“Leah đáng thương,” Tôi nhắc lại lần nữa. “Nhưng ý anh là gì, dã tâm?”

“Cô ta liên tục đưa ra những điều mà mọi người thường không muốn nghĩ tới,” anh giải thích. “Ví dụ, Embry.”

“Có vấn đề gì với Embry sao?” Tôi hỏi, ngạc nhiên.

“Mẹ hắn ta đến từ vùng đất Makah mười bảy năm về trước, khi đó mẹ hắn đang có mang hắn ta. Bà ấy không phải là người Quileute. Những người khác đều cho rằng bà đã bỏ chồng bà lại ở Makahs. Nhưng sau đó con bà lại tham gia vào đội.”

“Và?”

“Thế nên ứng cử viên xuất sắc cho bố hắn ta phải là Quil Ateara Sr., Joshua Uley, hoặc Billy Black, tất cả bọn họ đều có thể được, đương nhiên.”

“Không!” Tôi há hốc miệng. Edward đã đúng – nó thật sự giống như một vở kịch.

“Hiện giờ Sam, Jacob, và Quil đều đang suy đoán ai trong số họ sẽ có thêm một người anh em cùng cha khác mẹ. Họ đều muốn nghĩ kẻ đó sẽ là Sam, vì bố hắn ta dường như không phải là một ông bố tốt. Nhưng sự ngờ vực vẫn luôn luôn hiện hữu. Jacob cũng chưa bao giờ hỏi Billy về chuyện đó.”

“Wow. Làm sao anh có thể đọc được nhiều điều như thế chỉ trong một đêm?”

“Anh đã nói ý nghĩ của cả đội bọn chúng rất thú vị mà. Tất cả cùng suy nghĩ một điều và rồi cũng khác biệt với nhau cùng một lúc (All thinking together and then separately at the same time). Thành ra có rất nhiều thứ để đọc!”

Giọng nói của anh thoảng chút hối tiếc, như kiểu ai đó phải để một cuốn sách hay xuống ngay trước đoạn cao trào. Tôi chợt bật cười.

“Thật sự hấp dẫn,” Tôi đồng ý. “Gần hấp dẫn bằng anh khi anh cố làm sao lãng em.”

Nét mặt của anh trở lại vẻ lịch thiệp – vẻ mặt lạnh lùng nhưng hoàn hảo.

“Em phải làm cho rõ ràng mọi chuyện, Edward.”

“Không,” Anh nói với giọng dứt khoát.

Một hướng đi chợt loé lên trong đầu tôi lúc ấy.

Không hẳn là tôi cần phải làm rõ mọi chuyện. Tôi chỉ muốn mình sẽ ở nơi mà Edward có mặt.

Tàn nhẫn, tôi tự kết tội chính mình. Thật ích kỷ, ích kỷ, ích kỷ! Đừng như thế!

Tôi lờ đi bản năng sinh tồn của mình. Tôi không thể nhìn vào anh khi tôi đang nói. Tội lỗi buộc mắt tôi phải dính chặt vào cái bàn.

“Được rồi, nhìn này, Edward,” Tôi thầm thì. “Đây là thứ…đã khiến em gần như phát điên lên một lần. Em biết giới hạn của em ở đâu. Và em sẽ không thể chịu đựng nó thêm một lần nếu anh lại rời bỏ em lần nữa đâu.”

Tôi không hề ngước lên để nhìn lấy sự phản ứng của anh, tôi sợ phải biết được tôi đã bắt anh phải chịu bao nhiêu đau đớn. Tôi đã nghe thấy anh đột ngột hít sâu vào và theo sau đó là sự im lặng. Tôi nhìn chòng chọc vào cái mặt bàn gỗ đen bóng, thầm ước rằng tôi có thể lấy lại những từ vừa nói ra. Nhưng tôi biết rõ điều đó là không thể. Sẽ không nếu anh đã hiểu

Đột nhiên, cánh tay anh vòng qua tôi, bàn tay anh vuốt ve trên mặt, trên cánh tay tôi. Anh đang dỗ dành tôi. Cảm giác tội lỗi bắt đầu xoáy thành vòng. Nhưng bản năng sinh tồn trong tôi đã mạnh hơn. Chẳng lạ gì khi anh chính là lí do mà tôi tồn tại.

“Em biết là nó không phải như thế mà, Bella,” Anh nói thầm. “Anh sẽ không mất nhiều thời gian đâu, và nó sẽ kết thúc nhanh chóng.”

“Em không thể chịu đựng được điều đó,” Tôi khăng khăng, mắt vẫn dán chặt xuống. “Em không thể biết trước được anh có quay lại hay không. Làm sao em có thể sống và chịu đựng thêm điều đó, dù cho mọi chuyện kết thúc nhanh hay không?”

Anh thở dài. “Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, Bella. Sẽ không có cơ sở nào cho nỗi sợ của em cả.”

“Không có sao?”

“Không có.”

“Mọi người sẽ an toàn?”

“Tất cả mọi người,” anh hứa.

“Vậy là không có cách nào khi em cần làm rõ mọi chuyện sao?”

“Tất nhiên là không. Alice đã nói với anh rằng bọn chúng chỉ còn 19 tên. Và chúng ta sẽ dễ dàng xử lý chúng.”

“À vâng – anh nói chúng dễ dàng cho nên một số người có thể không cần tham gia,” Tôi lặp lại lời anh nói đêm qua. “Có thật sự ý anh là như thế?”

“Đúng thế.”

Dường như mọi thứ quá đơn giản – và việc của anh chỉ là nhìn nó đến.

“Vậy dễ đến nỗi để anh có thể không tham dự?”

Sau một hồi khá lâu chìm trong yên lặng, cuối cùng tôi đã ngước lên vẻ mặt của anh.

Lại khuôn mặt lạnh như tiền.

Tôi hít vào một hơi sâu. “Vậy là chỉ bằng cách này hay cách khác. Em hiểu là có lẽ sẽ có nhiều nguy hiểm hơn những thứ anh muốn em biết rõ, nhưng biết đâu lựa chọn của em là đúng khi ở lại đó, để làm những gì em có thể để giúp đỡ. Hoặc…anh có nghĩ nó sẽ dễ dàng nếu họ sẽ phải xoay xở mà không có anh? Vậy anh chọn cách nào?”

Anh không trả lời.

Tôi biết điều anh đang nghĩ – cùng một điều với thứ tôi đang nghĩ về. Carlisle. Esme. Emmett. Rosalie. Jasper. Và… Tôi bắt ép bản thân mình nghĩ đến cái tên cuối cùng. Và Alice.

Tôi tự hỏi nếu tôi là một con quái vật. Sẽ không phải như kiểu anh vẫn nghĩ anh là như thế, nhưng là một con quái vật thật sự. Cái loại có thể sẽ làm bị thương những người khác. Loại quái vật không có giới hạn khi mọi việc tiến tới điều nó muốn (Not the kind that he thought he was, but the real kind. The kind that hurt people. The kind that had no limits when it came to what they wanted).

Tất cả điều tôi mong muốn là anh có thể an toàn, an toàn với tôi. Liệu có giới hạn nào về những điều tôi sẽ làm hay không, tôi có thể hi sinh thứ gì vì điều đó không? Tôi không rõ lắm.

“Em muốn anh để họ chiến đấu mà không cần đến sự giúp đỡ của anh?” anh hỏi với giọng nói êm ả.

“Vâng.” Tôi cũng thấy ngạc nhiên khi tôi vẫn có thể giữ được giọng nói của mình bình thản, khi trong tôi thấy lòng đau nhói. “Hoặc anh để cho em đến đó. Bằng cách này hay cách khác, miễn là chúng ta ở bên nhau.”

Anh hít vào thêm một hơi sâu, và rồi thở ra thật chậm rãi. Anh đưa tay anh lên và đặt nó trên phía kia của khuôn mặt tôi, bắt tôi phải nhìn vào ánh nhìn của anh. Anh nhìn vào mắt tôi một lúc lâu. Tôi tự hỏi anh đang tìm kiếm điều gì, và anh đã tìm thấy thứ gì trong đôi mắt tôi. Có phải cái mặc cảm tội lỗi đã hiện lên trên mặt tôi như nó đang sôi lên trong bụng tôi lúc này – khiến tôi thấy kinh tởm!?

Đôi mắt anh nheo lại tạo ra một vài biểu cảm mà tôi không thể đọc ra, và một tay anh buông xuống để rút ra chiếc điện thoại của anh lần nữa.

“Alice,” anh thở dài. “Liệu em có thể đến trông Bella một lúc được không?” Anh nhướn một bên mày, thách thức tôi phản đối lại những từ anh vừa nói “Anh cần phải nói chuyện với Jasper.”

Và cô ấy đương nhiên đồng ý. Anh bỏ điện thoại ra và lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi.

“Anh sẽ nói gì với Jasper?” Tôi hỏi thầm.

“Anh sẽ bàn với anh ấy…anh không tham gia.”

Thật dễ dàng để đọc được trên nét mặt anh những từ anh vừa thốt ra thật khó khăn với anh biết bao.

“Em xin lỗi.”

Tôi cảm thấy hối hận. Tôi ghét phải khiến anh làm thế. Nhưng chưa đủ để tôi có thể giả vờ cười và nói với anh cứ đi mà không có tôi. Thật sự chưa đến mức đó.

“Đừng xin lỗi,” anh nói, một nụ cười ngắn ngủi thoảng qua. “Đừng bao giờ lo sợ việc nói với anh em cảm thấy thế nào, Bella. Nếu đó là điều em cần…” Anh nhún vai. “Em là ưu tiên hàng đầu của anh.”

“Em không cố ý như thế – giống như là anh đã chọn em hơn là gia đình anh.”

“Anh biết điều đó. Vả lại, đây không phải là do em yêu cầu. Em đã cho anh hai sự lựa chọn mà em có thể chịu đựng, và anh đã chọn điều mà anh có thể chịu đựng. Đó là điều mà sự thoả hiệp có bổn phận phải làm.”

Tôi ngả người về phía trước và ngừng lại khi trán tôi dựa vào ngực anh. “Cảm ơn,” Tôi thầm thì.

“Bất cứ lúc nào,” Anh trả lời, hôn lên tóc tôi. “Bất cứ điều gì.”

Chúng tôi không hề động đậy một lúc khá lâu. Tôi giấu khuôn mặt mình, ấn nó dựa vào áo anh. Hai giọng nói trong tôi đang đấu tranh với nhau. Một giọng muốn tôi hãy ngoan ngoãn và dũng cảm, và giọng nói kia thì bảo điều tốt nhất là nên im miệng lại thì hơn.

“Ai là người vợ thứ ba?” anh bất chợt hỏi tôi.

“Huh?” tôi nói, trì hoãn. Tôi không nhớ mình đã thấy giấc mơ đó lần nữa.

“Em lầm bầm gì đó về ‘người vợ thứ ba’ đêm qua. Giấc mơ thường mang một chút ý nghĩa, nhưng em bỏ lỡ anh ở đó.”

“Oh. Um, vâng. Đó chỉ là một người trong câu chuyện mà em đã nghe trong một đêm đốt lửa hồi trước.” Tôi nhún vai. “Em đoán là nó đã dính với em rồi.”

Edward nghiêng đi khỏi tôi và hướng đầu ra phía khác, hình như anh lúng túng khi nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của tôi.

Trước khi anh có thể hỏi thêm, Alice xuất hiện ở cửa bếp với vẻ mặt cáu kỉnh.

“Anh sắp bỏ lỡ hết trò vui rồi đó,” cô càu nhàu.

“Chào em, Alice,” anh chào cô ấy. Anh đặt một ngón tay dưới cằm tôi và nâng lên một chút để hôn chào tạm biệt.

“Anh sẽ quay lại đêm nay,” Anh hứa với tôi. “Anh sẽ nói chuyện với những người khác, sắp xếp lại một vài thứ.”

“Okay.”

“Cũng không có nhiều thứ để sắp xếp đâu,” Alice nói. “Em đã nói với họ. Emmett khá sẵn lòng.”

Edward thở dài. “Tất nhiên anh ấy sẽ như thế.”

Anh bước ra khỏi cửa, để lại tôi với Alice.

Cô đang nhìn tôi giận dữ.

“Mình xin lỗi,” Tôi xin lỗi lần nữa. “Bạn có nghĩ điều này sẽ khiến mọi thứ trở nên nguy hiểm hơn không?”

Cô khịt khịt mũi. “Bạn lo lắng nhiều quá rồi, Bella ạ. Bạn sẽ sớm trở nên già mất

“Vậy thì tại sao bạn lại có vẻ khó chịu vậy?”

“Edward vốn là người hay càu nhàu gắt gỏng khi anh ấy không thể đi theo điều mình chọn. Mình có thể lường trước điều này mà ở với anh ấy những tháng tiếp theo (I’m just anticipating living with him for the next few months).” Cô ấy làm vẻ mặt. “Mình tin rằng, nếu một điều khiến bạn hạnh phúc, thì nó cũng đáng giá với điều đó (if it keeps you sane, it’s worth it). Nhưng mình ước bạn có thể hạn chế sự bi quan của bạn, Bella. Điều đó thật sự không cần thiết.”

“Vậy bạn có để Jasper đi mà không có bạn không?” Tôi hỏi gặng.

Alice nhăn mặt. “Cái đó khác.”

“Chắc chắn là thế rồi.”

“Bạn nên đi tắm rửa đi,” cô ra lệnh cho tôi. “Charlie sẽ về đến nhà trong 15 phút nữa, và nếu bác ấy trông thấy bạn trong đống quần áo cũ kia thì bác ấy sẽ không muốn cho bạn ra ngoài nữa đâu.”

Wow, vậy là tôi đã mất cả ngày. Thật phí phạm. Tôi bỗng thấy vui khi tôi không phải là kẻ thường lãng phí hết thời giờ của mình chỉ để ngủ.

Tôi đã hoàn toàn chỉnh tề khi Charlie về đến nhà – quần áo chỉnh tề, tóc tai tươm tất, và bữa tối của ông thì đã được để sẵn trên bàn trong bếp. Alice ngồi chỗ Edward thường ngồi, và coi bộ như cô đang muốn tổ chức ngày của Charlie ấy

“Ồ chào Alice! Con sao rồi, khoẻ không?”

“Con vẫn khoẻ, Charlie, cảm ơn.”

“Cuối cùng con cũng đã bò ra khỏi giường rồi sao, nhóc hay buồn ngủ,” Ông nói với tôi khi tôi ngồi xuống bên cạnh ông, trước khi ông quay ra tiếp tục với Alice. “Mọi người đều nói về bữa tiệc ngày hôm qua do gia đình con tổ chức. Bác đánh cuộc con đã phải phát khiếp với cái công việc dọn dẹp sau bữa tiệc chứ nhỉ.”

Alice nhún vai. Biết mà, nó đã xong xuôi hết rồi.

“Nó đáng giá với điều đó,” cô nói. “Nó là một bữa tiệc tuyệt vời.”

“Edward đâu?” Charlie hỏi, có chút miễn cưỡng. “Nó có giúp con dọn dẹp không?”

Alice thở dài và khuôn mặt cô trông thật thảm thương. Đương nhiên đều là do diễn kịch, nhưng nó quá hoàn hảo để tin cậy. “Không ạ. Anh ấy có kế hoạch riêng với Emmett và Carlisle vào dịp cuối tuần.”

“Lại đi bộ đường dài sao?”

Alice gật một cái, gương mặt cô như người bị bỏ rơi. “Vâng. Họ đều đi, trừ con. Chúng con thường đi cùng nhau vào những ngày cuối cùng ở trường, một kiểu như hoạt động nhân dịp kỷ niệm, nhưng năm nay con quyết định sẽ đi mua sắm hơn là đi bộ, và không một ai trong số họ sẽ ở lại với con. Con bị bỏ rơi rồi.”

Khuôn mặt cô bạn cau có, nét biểu cảm trên khuôn mặt quá thật khiến Charlie tự động nghiêng người về phía cô, một tay với ra, như đang tìm kiếm cách nào đó để giúp đỡ. Tôi nhìn trừng trừng vào cô, nghi ngờ. Cô ấy muốn gì vậy?

“Alice, cưng à, sao con không đến đây ở với gia đình bác,” Charlie đề nghị. “Bác rất ghét việc phải nghĩ rằng con sẽ phải ở một mình trong căn nhà to đùng đó.”

Cô ấy thở dài. Thứ gì đó bỗng nghiến vào chân tôi dưới mặt bàn.

“Ow!” tôi phản kháng.

Charlie quay lại phía tôi. “Cái gì thế?”

Alice ném cho tôi cái nhìn nản chí. Tôi có thể nói rằng cô ấy đang nghĩ tôi thật chậm hiểu hôm nay.

“Con vấp,” Tôi cằn nhằn.

“Oh.” Ông lại nhìn về phía Alice. “Vậy, con nghĩ thế nào?”

Cô ấy giẫm lên chân tôi lần nữa, nhưng lần này không mạnh lắm.

“Er, Bố, bố biết đấy, chúng ta không có đủ phòng thật tiện nghi ở đây. Con đoán Alice cũng không muốn ngủ dưới nền nhà mình đâu…”

Charlie mím môi. Alice lại tiếp tục cái khuôn mặt đáng thương cảm lần nữa.

“Có lẽ Bella nên đến ở với con thì hơn,” ông gợi ý. “Đến khi người nhà con về.”

“Oh, bạn có thể, Bella?” Alice hớn hở cười với tôi. “Bạn không phiền khi đi mua sắm với mình, đúng chứ?”

“Chắc chắn rồi,” tôi bằng lòng. “Mua sắm. Được thôi.”

“Khi nào họ sẽ đi?” Charlie hỏi.

Alice làm một bộ mặt khác. “Ngày mai.”

“Thế bao giờ bạn muốn mình đến?” tôi hỏi.

“Sau bữa tối, mình nghĩ thế,” cô ấy trả lời, và đặt một ngón tay lên cằm, trầm ngâm. “Mình hy vọng là bạn không bận gì vào ngày thứ Bảy chứ? Mình muốn ra khỏi thị trấn để mua sắm, và nó sẽ mất cả ngày.”

“Không phải là Seattle,” Charlie xen vào, đôi mày ông nhíu vào.

“Đương nhiên là không,” Alice đồng ý, dù cho chúng tôi đều biết Seattle sẽ thừa an toàn vào ngày thứ Bảy. “Con đang định đến Olympia, có thể…”

“Rồi con sẽ thích, Bella.” Charlie đã vui hơn và khuây khoả phần nào. “Đi đi và vui vẻ trong thành phố đó nhé.”

“Vâng, Bố. Sẽ rất tuyệt.”

Với một cuộc hội thoại ngắn gọn và dễ dàng, Alice đã giúp tôi thảnh thơi trong thời gian biểu để chuẩn bị cho trận chiến.

Edward quay lại sau đó không lâu. Anh ấy nhận lời chúc của Charlie mong một chuyến đi tốt lành mà không kèm theo bất kì sự ngạc nhiên nào. Anh kêu rằng họ sẽ phải đi từ sáng sớm, vậy nên anh đi về sớm hơn mọi ngày. Alice đi cùng với anh.

Tôi phải tự bào chữa cho bản thân mình ngay sau khi họ rời khỏi.

“Con không thể mệt được,” Charlie càu nhàu.

“Một chút xíu ạ,” tôi nói dối.

“Bố không thấy làm lạ khi con thích không tham gia những bữa tiệc,” ông càu nhàu. “Nó sẽ khiến con mất một thời gian để lại sức.”

Trên gác, Edward đã đang nằm dài trên giường tôi.

“Mấy giờ chúng ta sẽ đến gặp những người sói hả anh?” Tôi thì thầm khi tôi tiến lại gần anh.

“Một tiếng nữa.”

“Thế thì tốt. Jake và bạn cậu ta cần ngủ một giấc.”

“Họ không cần bằng em đâu,” anh chỉ ra.

Tôi cố gắng chuyển qua chủ đề khác, cố để anh không nhắc lại với tôi rằng tốt nhất tôi nên ở nhà thì hơn. “Alice có nói với anh rằng cô ấy định bắt cóc em thêm lần nữa không?”

Anh cười toe toét. “Thật ra, không phải cô ấy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, bối rối, và anh bật cười nhẹ nhàng trước vẻ mặt của tôi.

“Anh là người duy nhất có quyền bắt giữ em làm con tin, nhớ chứ?” anh nói. “Alice đang đi săn lúc này với họ.” Anh thở dài. “Anh đoán là anh chưa cần đến nó lúc này.”

“Anh sẽ bắt cóc em sao?”

Anh gật đầu.

Tôi nghĩ về nó một chút. Không có Charlie đang nghe ngóng dưới nhà, kiểm tra tôi mỗi lúc có thể. Và không có một ngôi nhà đầy ma cà rồng luôn thức trắng với đôi tai thính có thể nghe hết mọi điều…Chỉ có tôi và anh – thật sự một mình.

“Liệu có ổn không em?” Anh hỏi, lo lắng về sự im lặng của tôi.

“À…tốt thôi, ngoại trừ một điều.”

“Điều gì?” Ánh mắt anh tỏ nỗi lo âu. Điều này thật kì lạ, nhưng, không biết vì sao, anh vẫn có vẻ không chắc chắn lắm về việc sẽ trông chừng tôi. Xem ra tôi cần phải làm rõ ràng quan điểm của mình hơn mới được.

“Thế tại sao Alice không nói với Charlie rằng anh đã đi ngay tối nay rồi?” Tôi hỏi.

Anh cười, dịu bớt nỗi lo âu.

Tôi thưởng thức chuyến đi lần này trong sự rõ ràng hơn ngày hôm qua. Tôi vẫn còn cảm thấy tội lỗi, vẫn lo lắng, nhưng tôi không còn thấy khiếp sợ nữa. Tôi có thể hoạt động. Tôi có thể nhìn thấy những gì đang đến, và gần như tin tưởng hoàn toàn rằng có thể mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhìn bề ngoài, dường như Edward khá ổn với cái ý định không tham gia vào trận chiến… và điều đó khiến tôi khó mà tin được anh khi anh nói mọi thứ sẽ dễ dàng. Anh là kiểu người sẽ không bỏ mặt gia đình mình nếu anh không thực sự tin tưởng vào điều anh nghĩ. Có lẽ Alice đã đúng, và tôi đã lo lắng quá mức.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được khoảng rừng thưa.

Jasper và Emmett đang chuẩn bị đấu vật- có lẽ để làm ấm người từ những trận cười của họ. Alice và Rosalie ngồi uể oải trên mặt đất thô cứng, chăm chú nhìn. Esme và Carlisle thì đang nói chuyện cách đấy một vài thước, đầu chụm vào nhau, tay trong tay, không để ý nhiều đến xung quanh.

Bầu trời đêm nay có sáng hơn một chút, mặt trăng toả sáng xuyên qua những màn mây mỏng manh, và tôi có thể dễ dàng nhìn thấy ba chú sói đang ngồi xung quanh bìa rừng của nơi tập này, cách xa một khoảng để nhìn từ những góc độ khác nhau.

Thật dễ dàng để nhận ra đâu là Jacob; tôi có thể nhận ra cậu ấy ngay lập tức, cho dù cậu ta không ngẩng lên và chú ý vào tiếng động khi chúng tôi lại gần.

“Những người sói còn lại đâu rồi nhỉ?” Tôi tự hỏi.

“Họ không cần phải xuất hiện tất cả ở đây. Chỉ cần một người phải đến thôi, nhưng Sam thì không tin tưởng bọn anh lắm để chỉ cho mỗi mình Jacob đến, cho dù Jacob đã sẵn sàng. Quil và Embry thì thường đi cùng cậu ta… Anh đoán em đã có thể gọi họ là những kẻ yểm trợ của Jacob rồi.”

“Jacob tin anh mà.”

Edward gật đầu. “Hắn tin rằng bọn anh sẽ không cố để giết hắn. Chỉ thế thôi.”

“Anh có tham gia tối nay không?” tôi hỏi anh, ngập ngừng. Tôi hiểu rằng điều này càng ngày càng trở nên thật khó cho anh khi anh quyết định đặt mọi thứ phía sau lợi ích của tôi. Có lẽ khó hơn.

“Anh sẽ giúp Jasper khi anh ấy cần. Anh ấy muốn thử vài nhóm khác nhau, dạy họ cách giải quyết khi có nhiều kẻ tấn công.”

Anh nhún vai.

Và một làn sóng mới của sự hoang mang đã phá huỷ hoàn toàn ý thức của tôi về sự tin cậy (And a fresh wave of panic shattered my brief sense of confidence.)

Họ vẫn đông người hơn. Tôi chỉ khiến nó trở nên tệ hơn thôi.

Tôi ngó trân trân vào cánh đồng, cố sức để giấu đi phản ứng của mình.

Nhưng hình như đó không phải chỗ thích hợp để nhìn vào, tôi khẽ nhún vai khi nhận ra mình đang cố lừa dối bản thân, để thuyết phục bản thân rằng mọi thứ sẽ tiến hành đúng như tôi cần. Bởi tôi buộc mình phải nhìn ngay đi chỗ khác ngoài nhà Cullen – khỏi những hình ảnh từ trò chơi chiến đấu rất thật và có thể gây chết người của họ trong mấy ngày gần đây – Jacob bắt gặp cái nhìn của tôi và mìm cười.

Vẫn là cái cười xếch tận mang tai như trước đây, đôi mắt cậu nhắm nghiền lại như khi cậu vẫn còn là người.

Thật khó để tin được một điều, không quá lâu trước đây, tôi đã thấy cách người sói chiến đấu – và cuối cùng thì mất ngủ khi trôi vào những cơn ác mộng về nó.

Tôi biết, dù không hỏi, hai người còn lại là Embry và người kia là Quil. Bởi Embry có một điểm rất dễ nhận dạng là bộ lông màu xám mỏng hơn và cái đốm màu tối trên lưng cậu, người đang nhẫn nại ngồi xem, trong khi Quil – màu socola nâu sẫm, và màu lông sáng hơn một chút ở trên mặt – cứ liên lục giật giật, cứ như là cậu ta đang khát khao được tham gia vào cuộc chiến giả kia. Họ không phải là quái vật, cho dù trông thế này. Họ vẫn là những người bạn của tôi.

Những người bạn, những người trông hoàn toàn khác hẳn cái kiểu không bao giờ có thể phá huỷ được như Emmett và Jasper có, hay ra đòn nhanh hơn những cú mổ của rắn hổ mang của họ trong khi ánh trăng lấp lánh trên làn da cứng như đá granite của họ. Những người mà dường như không hiểu hết đựơc sự nguy hiểm dính dáng trong đó. Những người bạn mà vì tôi sẽ có thể sẽ nguy hiểm phần nào, có thể đổ máu, thậm chí là bỏ mạng…

Sự tin cậy của Edward được cam đoan lại lần nữa, khi mà rõ ràng anh không thật sự lo lắng về gia đình mình. Nhưng liệu anh có đau đớn nếu có điều gì đó xảy ra với những ngưòi sói? Ở đó có lý do gì cho anh để anh phải lo âu, nếu nó có thể sẽ chẳng khiến anh áy náy? Niềm tin của Edward chỉ có thể giải toả cho một phần nỗi sợ của tôi.

Tôi cố gắng mỉm cười lại với Jacob, cố nuốt cái tắc ngẹn trong cổ họng. Dường như tôi đã không làm theo đúng cách.

Jacob đứng phắt dậy, sự nhanh nhẹn trong từng hoạt động của cậu như tương phản với bề ngoài to lớn, và chạy về phía tôi và Edward đang đứng ở bìa rừng.

“Jacob,” Edward chào cậu ta một cách lịch sự.

Jacob phớt lờ anh, đôi mắt đen của cậu xoáy vào tôi. Cậu cúi đầu xuống cho bằng với tôi, như cậu đã làm ngày hôm qua, hếch nó về một bên. Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ mõm cậu.

“Chị khoẻ,” Tôi trả lời, không cần đợi câu phiên dịch của Edward sắp đưa ra. “Chỉ là hơi lo lắng, em biết đấy.”

Jacob tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cậu ta muốn biết tại sao,” Edward thì thầm.

Jacob gầm gừ – không phải là âm thanh đe doạ, mà là âm thanh bực bội – và môi Edward hơi giật giật.

“Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“Cậu ta nghĩ câu phiên dịch của anh đã thiếu mất vài chi tiết quan trọng. Thật ra điều cậu ta thật sự đã nghĩ là, ‘Thật ngu ngốc quá. Có gì ở đây để mà lo lắng đâu?’ Anh đã sửa lại, bởi anh nghĩ nó hơi khiếm nhã.”

Tôi cười nửa miệng, quá lo lắng để có thể cảm thấy vui vẻ. “Ở đây có hàng tá thứ phải lo,” Tôi nói với Jacob. “Kiểu như một bầy sói ngu ngốc sẽ tự làm đau mình chẳng hạn.”

Jacob cười khục khặc trong tiếng sủa.

Edward thở dài. “Jasper cần giúp đỡ. Em sẽ ổn nếu không có người phiên dịch chứ?”

“Em sẽ xoay sở được.”

Edward nhìn tôi đăm chiêu một phút, biểu cảm của anh ấy thật khó mà hiểu được, và rồi anh quay lưng sải bước qua chỗ Jasper đang đợi.

Tôi ngồi xuống. Nền đất thật lạnh và khó chịu.

Jacob bước một bước về phía tôi, và rồi nhìn lại tôi, một tiếng rên nhỏ nổi lên trong cổ họng cậu. Cậu bước thêm nửa bước nữa.

“Cứ tiếp tục mà không có chị,” Tôi nói với cậu. “Chị không muốn xem đâu.”

Jacob nghiêng đầu về phía đó một lúc nữa, và rồi gập người lại trên nền đất bên cạnh tôi với sự thở dài bất bình nhưng không nói ra.

“Thật mà, em có thể đến tham gia,” tôi cam đoan với cậu. Cậu không trả lời, chỉ cúi đầu xuống chân cậu.

Tôi ngước lên nhìn chằm chằm vào đám mây sáng màu bạc đang lơ lửng, không muốn xem cuộc đấu. Trí tưởng tượng của tôi lại thừa lúc này mà vượt quá lên bình thường. Một cơn gió nhẹ đột ngột thổi qua khoảng rừng thưa, khiến tôi rùng mình.

Jacob đẩy mình lại gần tôi hơn, dụi bộ lông mềm mại và ấm áp của cậu vào bên trái tôi.

“Er, cảm ơn em,” tôi thì thầm.

Vài phút sau, tôi quyết định dựa hẳn vào bờ vai rộng của cậu. Điều này khiến tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.

Những đám mây chậm chạp bò ngang qua bầu trời, sự mờ nhạt xem lẫn với ánh sáng cứ như những miếng vá lớn đang vạch chéo qua mặt trăng và lại tiếp tục trôi đi, cứ thế.

Một cách lơ đãng, tôi bắt đầu vuốt ve đám lông trên cổ cậu. Cái tiếng kêu ậm ừ kì lạ từ trong cổ họng cậu thật giống với âm thanh cậu phát ra hôm qua. Một âm thanh gần gũi như đang ở nhà. Tuy chúng to hơn, hoang dại hơn tiếng mèo kêu rừ..ừ…ừ, nhưng cùng truyền đạt cảm giác mãn nguyện.

“Em biết đấy, chị chưa bao giờ nuôi một chú chó,” Tôi mơ màng. “Chị luôn muốn có một con, nhưng Renée thì dị ứng với nó.”

Jacob cười to; cả thân hình cậu rung lên bên dưới tôi.

“Em có lo lắng chút nào về ngày hôm thứ Bảy không?” tôi hỏi.

Cậu quay chiếc đầu khổng lồ về phía tôi, nên tôi có thể nhìn thấy một mắt của cậu đang đảo tròn.

“Chị cũng hy vọng mình cũng có thể cảm thấy lạc quan.”

Cậu cúi đầu dựa vào chân tôi và bắt đầu ậm ừ lần nữa. Và điều đó khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút.

“Vậy là chúng ta sẽ có vài chuyến đi bộ đường dài ngày mai hả, chị đoán thế.”

Bụng cậu lại phát ra những tiếng ùng ục; âm thanh của sự hưởng ứng

“Nó sẽ là một chuyến đi dài,” Tôi cảnh báo cậu bạn. “Edward sẽ không chọn con đường như người bình thường thường chọn đâu.”

Jacob lại sủa lên một tràng cười khác (barked another laugh).

Tôi cúi xuống sâu hơn vào bộ lông ấm áp của cậu, đầu tôi đặt dựa trên cổ cậu.

Thật kì lạ. Cho dù cậu ấy đang ở trong hình dáng kì lạ này, nhưng tôi vẫn cảm thấy giống như lúc mà tôi và Jake thường bên nhau – cái sự dễ dàng, không cần giả tạo mà tình bạn này tạo ra thật sự tự nhiên giống như thở ra và hít vào vậy – giống như những lần cuối cùng tôi ở bên Jacob trong khi cậu ấy vẫn là người. Thật kì cục khi tôi có thể tìm thấy điều đó lần nữa ở đây, nơi mà tôi nghĩ những chú sói này là nguyên nhân gây ra sự chia cắt của chúng tôi.

Trò chơi giết chóc tiếp tục trong khoảng đất trống, và tôi lại nhìn lên mặt trăng đang lờ mờ hiện rõ.

Bình luận