Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Quyển Nhật Ký Mất Trang

Chương 6: Thành phố bỏ hoang

Tác giả: Alfred Hitchcock

Sau khi ăn trưa với mọi người, Rory bỏ đi, miệng lầm bầm như thường lệ, để tìm đốn vài cây thông Noel dọc đường. Bà Slunn và bốn cậu bé trở về phòng khách để xem xét tỷ mỷ phần thứ hai quyển nhật ký của ông Angus.

– Xin mọi người lưu ý rằng thật ra quyển sổ chép tay này không phải là nhật ký! Hannibal nói. Ông Angus không nói đến kế hoạch của mình. Ông giấu đi những suy nghĩ thầm kín và riêng tư. Ông không hề mô tả bất cứ cái gì. Cách tường thuật của ông rất vắn tắt. Ông chỉ viết một hai hàng để kể về cái mà có lẽ ông cho là cốt yếu nhất. Chẳng hạn như: “Hôm nay làm việc ngoài sân”. Tiếp theo một đoạn, đọc được: “Thấy một con đại bàng”. Trông giống như quyển nhật ký hàng hải hơn. Chỉ là một loạt những sự kiện, không hề có lời giải trình nào.

– Quyển nhật ký đầu tiên cũng giống y hệt như vậy, Bob tuyên bố.

– Việc liệt kê những việc lặt vặt không cho ta biết được gì, Hannibal nói tiếp. Tuy nhiên, trong thư ông Angus căn dặn phải theo dõi những việc làm và xem “những gì ngày tháng của ông đã xây”. Vậy ta phải bám theo những bước đi, những công việc của ông!

Harvey cúi xuống quyển nhật ký.

– Nhật ký bắt đầu thế này: “Hôm nay mình bắt đầu làm món quà bất ngờ dành cho Laura. Mình đến Powder Gulch tìm nhân công và gỗ mỏ”.

– Vậy đúng là ông ấy xây một cái gì đó! Peter nhấn mạnh.

– Ông ấy nói thế trong thư, Hannibal nhắc lại. Rồi sao nữa Harvey?

Cậu bé tóc hung lật qua mấy trang liền.

– Không có gì đáng quan tâm suốt hai tuần lễ. Chỉ có những ghi chép ngắn như: “Đã thấy một con đại bàng”. Rồi ông Angus đến một hòn đảo.

– Cô Slunn ơi! Hannibal hỏi. Cô có đoán được “món quà bất ngờ dành cho Laura” có thể là gì không ạ?

– Rất tiếc là không! Mẹ của Harvey thở dài. Có thể cái tủ hay cái giường không?

– Ta sẽ suy nghĩ và bàn về điểm này sau, Thám Tử Trưởng quyết định. “Nhân công và gỗ mỏ”. Ở Hồ Con Ma, ở đây có mỏ không hả Harvey?

– Theo em biết, thì không có… Ý anh nói mỏ vàng hả?

– Hay ông Angus bố trí một cái mỏ bí mật? Peter gợi ý.

– Có thể! Hannibal thừa nhận. Nhưng mình có linh cảm mơ hồ rằng ta sẽ không tìm thấy câu trả lời ở đây. Ông Angus đã nói là phải theo dõi các hoạt động của ông dường như ông ấy đi lại khá nhiều. Có thể ta sẽ tìm ra chỉ dẫn ở chỗ khác. Hay ta thử đến Powder Gulch? Các cậu nghĩ sao?

– Có xa đây không? Peter hỏi.

– Không xa lắm, Harvey trả lời. Khoảng tám cây số, đi ngược lại con đường lớn.

– Mình thấy lạ là cậu không biết chỗ đó, Peter à! Hannibal nói. Đây là một địa danh nổi tiếng trong lịch sử địa phương. Mình có đọc được khá nhiều về chuyện này. Nghe nói đâu…

Bob ngắt lời bạn kêu lên:

– Nhớ rồi! Thành phố ma!

– Thành phố… ma hả? Peter chưng hửng hỏi lại. Hừm! Có nhất thiết phải đến đó không?

– Đương nhiên! Hannibal vừa khẳng định vừa đứng dậy. Đi càng sớm càng tốt. Nói cách khác, là phải đi ngay.

… Sau khi đạp khá nhanh, cuối cùng bốn bạn đến một tấm bảng hư hỏng. Dòng chữ “Powder Gulch” rất khó đọc. Mũi tên chỉ vào con đường đất nhỏ. Mười phút sau, Ba Thám Tử Trẻ và Harvey phát hiện “thành phố ma” ngay dưới chân.

– Người ta gọi nó như thế vì nó bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi! Hannibal giải thích.

Tất cả bước xuống xe đạp để nhìn cho rõ. Nhà chòi cũ kỹ nằm rải rác quanh một cái vịnh đã cạn khô. Những tòa nhà đổ nát dựng lên hai bên con đường duy nhất. Trên mặt trước của tòa nhà lớn nhất có dòng chữ “Quán”. Một tòa nhà khác còn mang bảng “Cửa hàng thực phẩm – bách hóa”. Tòa nhà thứ ba đề chữ “nhà tù”. Còn có xưởng rèn và chuồng cho thuê ngựa. Phía bên kia đường, ngay bên sườn núi, là cửa vào của một mỏ vàng, xưa kia chính là lý do tồn tại của thành phố.

– Dân Powder Gulch rời bỏ khu này năm 1890, khi mỏ vàng bị cạn, Hannibal giải thích thêm. Khi đó vịnh được bố trí làm bể chứa.

Peter bắt đầu cằn nhằn.

– Bộ cậu hy vọng tìm thấy cái gì ở đây hả Babal? Chỗ khỉ ho cò gáy này bị bỏ hoang đã một trăm năm nay rồi!

– Cũng có thể, nhưng có một điều chắc chắn: ông Angus muốn bà Laura ghé chỗ này. Có thể thời đó có tòa báo. Nếu tìm ra nơi in…

– Có thể người ta còn giữ báo lưu, Bob hy vọng nói.

– Theo mình, các cậu ảo tưởng vô vọng, Peter nói.

– Ta cứ xem thử! Hannibal đề nghị.

Bốn bạn leo lên xe, đạp đến thành phố hoang vắng và chưng hửng dừng lại. Cánh cổng có khóa dựng sững trước mặt bốn bạn. Toàn bộ Powder Gulch được bảo vệ bởi một hàng rào kiên cố.

– Trời ơi! Harvey thốt lên. Không vào được. Các anh có để ý thấy không? Mấy dòng chữ sơn trên nhà thật to trông kỳ kỳ. Rõ ràng là mới vẽ đây thôi! Này các anh có nghĩ là có người sống ở đây không?

– Anh… anh cũng không biết nữa, Hannibal đăm chiêu thú nhận.

Nhóm bạn chờ thêm một hồi, lắng tai, cố nghe xem có tiếng động từ thành phố hay không. Nhưng Powder Gulch vẫn im lặng.

– Các bạn ơi, mình nghĩ ta phải trèo qua hàng rào này thôi! Cuối cùng Hannibal nói.

Cả bốn không do dự bỏ xe đạp xuống, bắt đầu trèo hàng rào. Trong nháy mắt, bốn bạn qua được phía bên kia, đứng nhìn con đường đầy cát bụi.

– Peter! Bob nữa! Hannibal quyết định. Hai cậu sẽ đi tiền trạm mấy tòa nhà bên trái. Harvey và mình sẽ đi khảo sát nhà tù và chuồng thuê ngựa, bên phải. Sau đó, ta sẽ cùng nhau đi đến mỏ vàng. Các cậu thử xem có cái gì liên quan đến Angus Slunn không!

Bob và Peter im lặng gật đầu và bước ngay vào cửa hàng tạp hóa. Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, Bob và Peter giật mình đứng sững lại… Cửa hàng trông y như cách đây một trăm năm. Quày chất đầy hàng hóa. Thùng trái cây khô và thùng bột, nằm dưới đất, bên cạnh những đống chén dĩa và bộ yên cương bằng đồng. Những khẩu súng cổ xưa treo trên tường, sáng bóng như mới. Không có hạt bụi trên quày bán.

– Không… không thể được! Bob cà lăm. Có người ở đây!

– Nếu vậy, kẻ đó vẫn còn sống trong quá khứ! Peter lo sợ nhận xét. Tất cả những thứ có trong cửa hàng dường như xưa đến một thế kỷ. Một cửa hàng dành cho… dành cho ma, Peter rùng mình nói hết câu.

– Cậu nói đúng, Bob nhìn xung quanh thừa nhận. Cửa hàng này thuộc một thời khác. Như thể… như thể thành phố này vẫn còn người ở… Ôi!… Peter ơi!… Xem kìa! Trên quày… Có một quyển sổ ghi chép cũ!

Hai thám tử rón rén bước đến quày. Quyển sổ để mở. Trên đó, bên cạnh một danh sách tên, có ghi số hàng hóa mà mỗi khách hàng đã mua. Bob run tay lật trang sổ. Bob lật như thế đến ngày 20 tháng 10 năm 1872. Peter đọc qua vai bạn:

– Angus Slunn – Hồ Con Ma: ba trăm ván gỗ mỏ có cột chống, hai thùng bột, một thùng khô bò, bốn bao đậu khô.

Peter huýt sáo khẽ:

– Úi chà! Bao nhiêu thực phẩm là đủ nuôi cả một đội quân!

– Có lẽ thực phẩm dành cho những người mà ông ấy thuê, Bob gợi ý, nhân công mà ông ấy đề cập đến trong nhật ký. Chắc là đông người lắm… Này Peter ơi, dường như ở đây không còn gì để xem nữa, đúng không?

– Mình cũng nghĩ thế. Chuồn thôi!

Khi ra khỏi cửa hàng, hai thám tử hít thở thật mạnh. Hai bạn không thích không khí bên trong và cảm thấy thoải mái hơn khi đi thám hiểm chỗ khác. “Quán” nằm ngay bên cạnh.

– Trong những thành phố cổ xưa của dân làm mỏ, quán rượu là một nơi mà đàn ông thường tụ tập uống rượu, tán dóc, nghỉ ngơi, gặp gỡ với nhau và khi cần, để lại lời nhắn cho bạn bè. Chắc chắn ông Angus đã dừng lại đây nhiều lần để uống nước.

– Giống như… giống như trong cửa hàng, Peter chưng hửng nói khẽ. Y như thợ mỏ đã có mặt ở đây cách đó không lâu và vừa mới ra ngoài. Mình nghĩ…

Peter không nói được nhiều hơn. Tiếng nói chuyện ồn ào vừa vang lên khắp quán rượu cũ! Cây dương cầm bắt đầu chơi một bản nhạc vui nhộn, điệp khúc của một quá khứ đã chết… nhưng không có ai ngồi trước bàn phím! Chai và ly kêu leng keng lên khắp quán. Peter và Bob cảm giác như xung quanh mình có người đang nói chuyện và uống nước. Tiếng kêu rắc vang lên từ cái bàn tròn có ván bài poker bỏ dở… Một hình bóng mơ hồ hiện ra phía sau lưng hai bạn.

– Không được động đậy! Một giọng nói ồ ồ đe dọa ra lệnh.

Kẻ mới xuất hiện cầm hai khẩu súng trong hai tay.

– Một con ma! Peter hét lên. Chạy đi, Bob ơi!

Hai thám tử lao ra ngoài đường. Đám đông vô hình vẫn tiếp tục nói chuyện mạnh phía sau lưng, trong tiếng đàn dương cầm vẫn đang chơi. Khi ra được đến ngoài, Bob và Peter vắt chân lên cổ chạy về hướng mỏ.

Đường hầm dài trong mỏ có ánh sáng! Hai thám tử lao vào bên trong, chạy nhanh xuống dốc đâm vào lòng đất. Đột nhiên, hai bạn thấy Hannibal và Harvey trước mặt.

– Babal ơi, Peter bắt đầu nói, bọn mình bị con ma tấn công!

Peter ngưng nói đột ngột… Chính Hannibal và Harvey cũng tái xanh mặt mày và đang run rẩy. Hai bạn đang nhìn về cuối mỏ vàng. Khi đó, Peter và Bob nhận thức được một số tiếng động mà lúc nãy do hoảng hốt không để ý nghe thấy: tiếng nước chảy, tiếng máy móc kim loại kêu lách cách, và một tiếng cười ma dại, gần như quỷ quái. Đột nhiên, tiếng súng vang lên. Bốn bạn cảm giác như một viên đạn vừa mới bay sát bên mình. Tiếng động vang dội lại trong đường hầm.

– Cái… cái gì vậy? Cái gì vậy? Peter cà lăm.

Hannibal cố gắng nuốt nước miếng.

– Mình… mình không biết, Hannibal trả lời. Bọn mình vào đây… thế là… hắn bắn. Hắn…

Khi đó, Bob và Peter nhìn thấy kẻ mà thám tử trưởng nói đến…

Cách đó vài mét, trong đường hầm, người đàn ông đang chĩa khẩu súng săn cũ thẳng vào nhóm bốn bạn. Đó là một ông thợ mỏ già râu bạc, mặc áo sơmi bằng vải len đỏ, quần da và mang ủng da.

Tiếng nói của ông vang lên, khủng khiếp:

– Sao dám vào đây mà không xin phép trước!

Rồi tiếng cười của ông – thô thiển và khó chịu – vang lên. Người đàn ông đưa nòng súng cao lên một chút. Ngón tay ông bấm cò!

Bình luận
720
× sticky