Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Quyển Nhật Ký Mất Trang

Chương 8: Ánh đèn bí ẩn

Tác giả: Alfred Hitchcock

Giáo sư Shay và bốn cậu dành trọn phần buổi chiều còn lại để xem xét thật kỹ thung lũng nhỏ và chân đồi xung quanh. Cả nhóm còn lục soát cẩn thận hồ và hòn đảo nhỏ xíu. Cuối cùng các thám tử chạy lon ton theo ông giáo sư hăng say đi vòng quanh ngôi nhà ba lần để tìm một dấu vết nào đó. Rất tiếc! Mội người không tìm thấy gì!

Lúc mặt trời đang lặn qua chân trời, tất cả tập họp ngoài hiên nhà. Bà Slunn đồng cảm nhìn bốn bạn và giáo sư. Còn Rory thì hút thuốc, nét mặt mỉa mai.

– Không có gì! Giáo sư Shay thất vọng tuyên bố. Angus Slunn không xây gì khác ngoài ngôi nhà này! Mà nhà thì đã được lục soát rất kỹ từ lâu lắm rồi. Không thấy dấu vết gỗ mỏ chỗ nào hết.

Rory cười.

– Mọi người khùng hết rồi! Nếu ông già Angus có xây một cái gì bằng gỗ mỏ, thì với thời gian tất cả đã biến mất hết rồi. Và nếu có kho báu, tôi không tin chuyện đó, thì không bao giờ mọi người tìm ra đâu.

– Sẽ tìm ra chứ! Bob kêu lên.

– Đương nhiên là sẽ tìm ra, bà Slunn lập lại và nghiêm khắc nhìn Rory. Cả nếu kho báu không phải là kho báu thật, thì các cháu cũng sẽ tìm ra một cái gì đó.

– Trời! Mẹ ơi! Harvey nói. Mẹ nói y như chính mẹ cũng không tin.

Hannibal lợi dụng cuộc tranh luận để đọc lại bức thư của ông Angus Slunn.

– Phải chi ta biết được nhiều hơn một chút, thám tử trưởng thở dài. Bức thông điệp này có một lời giải nào đó… nhưng nó được viết lâu quá rồi… Không hiểu ông Angus có thể yêu mến cái gì trong nhà mình?

Mẹ của Harvey lắc đầu.

– Trong khi mọi người đi Powder Gulch, bà giải thích, tôi đã nhọc công đọc đi đọc lại nhiều lần những bức thư của bà Laura. Bà nói nhiều về tình yêu mà chồng bà dành cho mảnh đất dòng họ Slunn, bên Tô Cách Lan, và về quan cảnh đẹp trên hồ. Chỉ thế thôi. E rằng không giúp gì được cho cậu nhiều, Hannibal ơi!

– E rằng cuộc điều tra của ta vô vọng! Giáo sư Shay khẽ nói.

– Phải thừa nhận ta đã lao vào một vấn đề nan giải! Hannibal thở dài.

– Sao! Harvey xúc động thốt lên. Anh Hannibal ơi, em hy vọng anh sẽ không bỏ cuộc chứ?

– Ôi! Peter kêu. Em chưa biết Hannibal. Cậu ấy chỉ mới bắt đầu điều tra mà thôi.

– Dù sao, các cậu à, tôi sẽ không giận nếu các cậu bỏ cuộc đâu, bà Slunn tử tế nói.

– Cháu không hề nghĩ đến chuyện ấy, Hannibal khẳng định. Ông Angus không nói rõ ta phải tìm chỉ dẫn nơi nào, buộc ta phải mò mẫm. Như Peter vừa mới nói, ta chỉ mới bắt đầu điều tra mà thôi. Ta đã có được vài chi tiết về hoạt động của ông Angus Slunn. Vậy ta cứ đi tiếp… Xem quyển nhật ký ông ấy nói tiếp thế nào đây…

Thám tử trưởng mở quyển nhật ký ra.

– Đến ngày 11.11.1872: “Hôm nay, mình căng buồm đến đảo cây bách. Xém bị đắm tàu chở tải nhiều. Chủ nhân hòn đảo đồng ý với yêu cầu của mình. Về đến nhà lúc mười hai giờ trưa, hoàn toàn mãn nguyện. Quà cho Laura tiến triển tốt”… Tuần lễ sau chỉ nói đến cuộc sống bình thường hằng ngày. Dường như ông Angus không ra khỏi nhà!

– Hannibal ơi! Peter kêu. Cậu có đồng ý không? Ông ấy nói tàu chở tải nặng.

– Đúng! rất có thể câu trả lời nằm trên đảo!

– Nhưng hòn đảo ấy… Harvey bắt bẻ… nó nằm ở đâu? Em chưa bao giờ nghe nói đến một hòn đảo có trồng cây bách trong vùng này.

– Mình cũng chưa bao giờ nghe, Hannibal thú nhận. Thế còn cậu Peter?

Peter là nhà “hàng hải” của bộ ba và biết rõ vùng biển địa phương. Peter đọc lại đoạn nói đến hòn đảo trong quyển nhật ký ông Angus, rồi lắc đầu:

– Theo mình nghĩ, Peter tuyên bố, “đảo cây bách” không còn được gọi như vậy nữa. Thời đó, thậm chí có thể đảo hoàn toàn không có tên nữa kìa. Nếu vậy, thì đó không phải là đảo lớn – bởi vì các đảo lớn đều đã được đặt tên – mà là một hòn đảo nhỏ, cách bờ không xa. Chắc chắn đảo không xa. Nếu không, ông Angus đã không thể đi về trong nửa ngày. Có lẽ đảo là tài sản của một gia đình duy nhất và có nhiều cây bách. Mình sẽ hỏi thăm.

– Hỏi ngay tối nay! Hannibal ra lệnh. Ngày mai ta sẽ đến đó.

– Tôi sẽ đi cùng các cậu, giáo sư Shay hăng hái nói. Tôi có thuyền buồm. Ta sẽ lấy thuyền tôi… với điều kiện là hòn đảo ấy không xa Rocky quá!

Rory đứng dậy nhún vai:

– Ma! Đảo không tên! Người đã chết hơn một thế kỷ nay! Tôi nói lại: mọi người khùng hết rồi!

Nói xong, anh chàng Tô Cách Lan rời khỏi sân hiên. Bà Slunn thông cảm nhìn theo.

– Xin mọi người hãy thứ lỗi cho tính cách hơi thô lỗ của anh Rory, bà mỉm cười nói. Anh ấy là người nóng tính và có óc thiết thực, nên không bao giờ tin loại chuyện như thế này. Nhưng thật ra là con người rất tốt. Khi chồng tôi mất, mẹ con tôi trải qua những lúc rất khó khăn. Từ khi anh Rory đến đây, hơn một năm nay, cuộc sống mẹ con tôi đỡ cực hơn. Có lẽ do chuyến đi, nên hôm nay anh ấy bực bội trong người.

– Chuyến đi à? Hannibal đột ngột hỏi lại. Vậy là gần đây, chú ấy không có ở đây à?

– Không có. Anh Rory đi Santa Barbara ba ngày để bán đồ giúp tôi. Anh ấy mới về tối hôm qua.

Hannibal trông đăm chiêu.

– Thưa cô, thật ra chú Rory là gì với cô? Hannibal hỏi. Cô nói chú ấy chỉ mới đến nhà cô từ một năm nay à?

– Phải. Anh ấy từ Tô Cách Lan đến đây. Là anh họ xa của chồng tôi. Anh ấy chỉ đến thăm thôi… Nhưng rồi… ở lại luôn! Chỉ để giúp tôi. Anh ấy là người kiêu hãnh… và cứng đầu nữa! Anh ấy nhất định không chịu nhận của tôi cái gì để đền ơn việc làm… chỉ nhận phần ăn ở thôi. Viện cớ anh ấy là người trong nhà.

Hannibal đứng dậy ra hiệu cho các bạn.

– Bob! Peter! Trễ rồi!… Thưa cô, tụi cháu xin phép đi về ạ.

– Tôi sẽ đưa các cậu về bằng xe, giáo sư Shay đề nghị.

Xe đạp đã nằm sẵn trong hòm xe. Chẳng bao lâu, xe chạy nhanh trên con đường lớn về hướng Rocky.

– Bác giáo sư ơi! Hannibal đột ngột nói. Cháu thắc mắc một điều. Theo bác nghĩ, làm sao Java Jim có thể biết nhiều thông tin về gia đình Slunn và bức thư của ông Angus như vậy?

– Tôi cũng đã tự hỏi thế, cậu à. Dân trong vùng, ai cũng biết tin đồn về kho báu. Đúng là Java Jim có vẻ không phải người vùng này! Nhưng có thể hắn là con cháu của một người sống sót ở tàu Argyll Queen… có khi là con cháu của chính thuyền trưởng, ai biết được?

– Trời ơi! Bob kêu. Như vậy sẽ giải thích được tất cả, Babal ơi.

– Phải, Hannibal đăm chiêu đáp.

Giáo sư Shay chở ba thám tử về Thiên Đường Đồ Cổ nửa tiếng trước giờ cơm tối. Ba thám tử vào bộ tham mưu bằng đường hầm số hai.

– Babal ơi, Peter đột nhiên nói, làm sao biết chắc ông già Angus không xây một cái mỏ ở Hồ Con Ma… một cái mỏ giấu kín? Bí mật?

– Dĩ nhiên là ta không biết chắc, Hannibal trả lời. Nếu có mỏ, ta cần một chỉ dẫn chính xác mới tìm ra được. Nhưng không hiểu truyền thuyết về con ma Tô Cách Lan có liên quan gì với mỏ? Hay với gương?

Bob suy nghĩ một hồi rồi nói:

– Cô Slunn có giải thích với bọn mình rằng con ma rình rập bọn Viking có thể đổ bộ lên bờ hồ ở Tô Cách Lan. Có thể có ý ông Angus muốn nói như vậy? Con ma nhìn hồ… chắc là kho báu giấu đâu đó dưới hồ!

– Cũng có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng mình xin lập lại điều mình vừa mới nói: ta cần có một chỉ dẫn để định vị chỗ đó… Này! Các cậu có nghe cô Slunn nói gì về chú Rory không?

– Có! Peter nói. Chú Rory giúp rất nhiều. Là một người làm việc siêng năng.

– Và tính tình nóng nảy, Bob nói thêm. Nhưng điều này thì bọn mình đã biết rồi.

– Cô còn nói chú ấy đã đi xa ba ngày, Hannibal nói tiếp. Chỉ mới về tối hôm qua. Điều này có nghĩa rằng chú ấy rất có thể đã có mặt ở Rocky ngày hôm qua, khi ta bị Java Jim tấn công… và cả ở Viện bảo tàng… và thậm chí ở San Francisco ngày hôm trước nữa!

– Cậu nghĩ chú ấy đồng lõa với Java Jim hả? Bob hỏi. Chú ấy thông đồng với hắn để chiếm đoạt kho báu hả?… Rõ ràng là chú ấy rất có lợi thế để biết về nội dung bức thư ông Angus và cả những đồ mà bà Slunn đã bán!

– Khỏi phải nói, Hannibal rầu rĩ nói khẽ… Peter ơi! Mình xin cậu hỏi thăm gấp địa điểm hòn đảo cây bách. Cậu đừng quên rằng ta phải đến đó sáng mai, bằng tàu của giáo sư Shay.

Sau khi ăn tối, Hannibal giúp chú Titus và thím Mathilda trang trí cây thông Noel. Lúc mười giờ tối, chuông điện thoại reng.

Peter hớn hở thông báo:

– Xong rồi Babal ơi! Mình tìm ra đảo rồi. Đảo Cabrillo! Gia đình Cabrillo là chủ nhân hòn đảo năm 1872. Cây bách phủ đầy hòn đảo, đảo nằm cách cảng không đầy năm kilômét về phía Bắc.

– Hay quá!

Hannibal gác máy xuống, lên phòng. Nhưng trước khi bật đèn phòng, Hannibal ra cửa sổ ngắm đèn trang trí lễ Giáng sinh trong thành phố… Phần lớn các nhà gần Thiên Đường Đồ Cổ đều trang trí đèn sáng muôn màu.

Thám tử trưởng định quay vào, thì thấy tia chớp nhanh. Hannibal nhìn theo hướng đó. Một tia chớp khác lại sáng nữa. Rồi một tia thứ ba. Hannibal thấy lạ. Đúng chỗ mấy tia chớp bắn ra thì không có nhà. Khi mấy tia sáng ngắn lại tiếp tục nữa, Hannibal đột ngột hiểu ra! Các tia sáng xuất phát từ sân kho bãi đồ linh tinh… và từ một điểm chính xác: bộ tham mưu của ba thám tử trẻ!

Đúng lúc này, có một kẻ đang có mặt bên trong chiếc xe lán mật!

Hannibal tức điên lên, chạy nhanh xuống nhà, băng qua nhanh như mũi tên, lao vào Thiên Đường Đồ Cổ. Cổng vào vẫn đóng kín. Không có ai bẻ khóa! Hannibal chạy đến lối vào mật, nằm trong xưởng sửa chữa vặt. Đó chỉ là hai tấm ván xoay được trong hàng rào xanh lá cây.

Khi Hannibal vào được xưởng sửa chữa vặt. Các tia chớp ngưng đột ngột. Hannibal không thấy ai gần đường hầm số hai… Khi đó, thám tử trưởng cẩn thận đi vòng qua một đống đồ bỏ, đến “cửa vào dễ” số ba. Đến đó, Hannibal bị sốc. Cánh cửa cũ bằng gỗ mở tang hoang, phía đằng sau cửa xe lán cũng hé mở!

Trong xe lán, điều đầu tiên Hannibal thấy là quyển nhật ký của Angus Slunn trên bàn, đúng nơi Hannibal bỏ lại. Nhưng thay vì khép, thì quyển nhật ký đang mở ở trang cuối cùng.

Khi đó thám tử trưởng hiểu ra nguồn gốc mấy tia chớp đã thấy. Đèn flash máy ảnh! Có kẻ đã đột nhập vào bộ tham mưu để chụp hình quyển nhật ký!

Bình luận
720
× sticky