Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Quyển Nhật Ký Mất Trang

Chương 10: Tên gián điệp

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Cứu! Cứu! Harvey la lên nữa và bước lùi để tránh vòng tay của con ma.

Giọng Peter vọng đến:

– Chuyện gì vậy?

– Con ma! Harvey lập lại. Ở đây!

Peter hiện hình từ màn sương mù, nhưng khi thấy con ma, Peter nín thở lùi lại hai bước. Con mắt của con ma đang nhìn chằm chằm vào Peter.

Có tiếng chạy đến. Đến lượt giáo sư Shay, Hannibal và Bob xuất hiện. Mọi người đang há miệng nhìn con ma, thì màn sương mù tan bớt đi. Bob la lên:

– Ủa… cây mà!

– Cây bách… bị gió cuốn cong queo! Giáo sư nói thêm.

Đúng vậy, con ma gù chỉ là thân cây có cành trông giống như hai cánh tay biến dạng. “Con mắt” to tương ứng với lỗ hổng trong tán lá cây tạo thành cái đầu. Gió thổi đỉnh cây làm cho con mắt sống động một cách đáng sợ.

– Ừ, Harvey xấu hổ nói khẽ, phải công nhận cây bách giống con ma quá.

Hannibal la lên:

– Đó chính là con ma! Mọi người có hiểu không? Chắc là dấu hiệu do ông Angus để lại.

– Dấu hiệu à? Peter hỏi lại.

– Cậu nghĩ vậy sao Babal? Bob nói.

Giáo sư Shay mở mắt thật to.

– Trời đất! Tôi nghĩ Hannibal nói đúng đấy. Ta hãy thử tìm một chỗ giấu quanh cây bách này. Chắc là kho báu không xa đâu.

– Em tìm bên trái, Harvey thông báo.

– Mình tìm bên phải, Bob nói.

– Hannibal, cậu hãy xem xét phía trên cao sườn dốc, giáo sư Shay khuyên. Tôi sẽ thám hiểm phía dưới.

Peter đứng lại một mình tại chỗ, trong khi cả nhóm tản ra từ cây bách cong queo.

Peter đăm chiêu nhìn sang trái, sang phải, lên trên, xuống dưới, rồi gọi:

– Ê! Các cậu ơi!

Các bạn không nghe. Mọi người quá chú tâm cào bụi đất phủ các khối đá xung quanh và nhấc những cục đá nhỏ lên. Giáo sư Shay đang dùng gậy lục lạo trong một khe hở.

– Ê! Các cậu ơi! Peter gọi lần nữa. Mình nghĩ các cậu sẽ không tìm thấy gì đâu.

Hannibal quay lại.

– Cái gì? Cậu nói gì?

– Anh Peter ơi, ra đây giúp em một tay! Harvey gọi.

Nhưng Peter lắc đầu:

– Mình không nghĩ cây bách này là dấu hiệu của Angus để lại đâu, Peter bình tĩnh nói.

– Cậu nói cái gì đấy? Giáo sư Shay lầm bầm. Tốt hơn hết là cậu ra đây giúp mọi người đi…

– Nhìn đây, Peter dùng ngón trỏ chỉ bên phải. Thêm hai con ma nữa kìa!

Thật vậy, hai hình bóng ma quái hiện lên trong màn sương mù.

– Nhìn đằng kia nữa đi… hướng ngược lại. Có ba con ma nữa!

Gió khá mạnh vừa mới thổi lên. Khi gió làm tan dần màn sương mù, những cây bách hình thù kỳ quặc hiện lên đây đó. Nhóm người tìm kiếm đứng thẳng người dậy. Giáo sư Shay thở dài vứt đi cây gậy đã trở nên vô ích.

– Đều là cây bách cả. Nhìn dưới góc độ nào đó, đúng là tất cả trông giống như ma.

Đến lượt Hannibal thở dài.

– Peter nói đúng. Có quá nhiều cây-ma trên đảo này để ông Angus chọn làm dấu hiệu. Trừ phi…

– Trừ phi cái gì? Peter hỏi.

– Trừ phi ông Angus chọn đại một cây làm dấu hiệu. Phải mất hàng tháng để tìm quanh mọi cây bách. Và có thể cuối cùng lại không tìm được gì cả!

– Các cậu à, e rằng ta phải bỏ cuộc thôi, giáo sư Shay nói.

– Cũng chưa có gì chứng minh là ông Angus đã giấu kho báu trên đảo, Hannibal nhận xét. Ta phải…

Một đống đá sỏi sụt lở ngắt lời thám tử trưởng, Hannibal ngước mắt lên. Bây giờ sương mù đã gần như tan mất hẳn. Hannibal nhìn thấy rõ một con ma mới đứng trên đỉnh đồi.

– Lại một cây bách nữa! Harvey cười khẩy.

– Cây không thể làm sụt lở đá được, Hannibal nhận xét và không rời mắt khỏi hình bóng khả nghi.

– Trừ phi nó có chân, Peter nói đùa.

– Nhưng… nó có chân mà! Giáo sư Shay đột ngột la lên. Nó lại di chuyển kìa. Không phải cây. Mà là người! Ê, anh trên kia! Đứng lại!

Nhưng con ma biến mất. Tiếng bỏ chạy làm rung sườn đồi phía bên kia.

– Nhanh lên! Giáo sư Shay kêu. Bắt lấy hắn!

Giáo sư vừa nói vừa chạy, bốn cậu theo sát gót. Khi lên đến đỉnh đồi, tất cả nhìn thấy một bóng người đang chạy vòng qua đồi về hướng vịnh.

– Chắc là hắn có tàu, giáo sư hổn hển nói. Thử chặn đường hắn xem! Nhóm nhỏ nhanh chóng quay đầu và chạy thật nhanh về vịnh. Peter và Harvey bỏ xa những người còn lại. Hai cậu gần như bay, chứ không chạy, đến bờ.

Nhưng tên chạy trốn đã biến mất.

– Hướng này! Hannibal hét lên phía sau lưng.

Thật vậy, kẻ lạ vừa mới biến mất sau một tảng đá to. Peter và Harvey lao theo hướng mới chỉ. Bob và giáo sư Shay đi tắt qua một chỗ đá lởm chởm để gặp lại Peter và Harvey. Hannibal hổn hển đi theo.

Giáo sư Shay, Bob, Peter và Harvey đến tảng đá gần như cùng lúc. Nhưng quá trễ. Ngay dưới chân tảng đá, có bãi đất dài và hẹp. Một chiếc xuồng máy đang đậu sẵn ở đó. Tên chạy trốn đã leo lên xuồng, chuẩn bị cho nổ máy, và khi đó quay lại. Tất cả nhìn thấy mặt kẻ lạ.

– Người đàn ông chạy chiếc Volkswagen xanh lá! Bob sửng sốt la lên.

Giáo sư Shay nhìn người đàn ông trẻ có tóc và ria đen ra đi. Giáo sư nhíu mày

– Đó là cậu Stebbin, cuối cùng giáo sư nói.

Xuồng đã đi xa rồi.

– Thằng vô lại, giáo sư nói khẽ.

Rồi đột ngột trấn tĩnh lại, giáo sư la lên:

– Nhanh! Ra tàu!

Tất cả quay đầu để chạy ra vịnh, đúng lúc Hannibal hổn hển đang bắt kịp. Thám tử trưởng hiểu ngay rằng người bị săn đuổi đã chạy thoát.

– Xui thật! Thám tử trưởng thất vọng kêu.

Không đứng lại nghỉ, Hannibal lại chạy lon ton theo cả bọn. Khi Hannibal đến vịnh, dây cột đã được tháo xong và máy tàu đang nổ, Hannibal cực nhọc leo lên tàu. Peter lái tàu chạy ra khơi. Tên chạy trốn vẫn còn trong tầm nhìn và Peter hy vọng còn bắt kịp được.

– Cho chạy hết máy, Peter à! Giáo sư Shay ra lệnh. Phải bắt hắn lại!

Giáo sư huơ nắm đấm về hướng xuồng máy nói thêm:

– Đồ vô lại! Tên trộm!

Hannibal đã lấy lại được nhịp thở quay sang giáo sư:

– Bác có quen biết người này à? Hannibal hỏi. Ai vậy bác?

– Cậu Stebbin, trợ lý cũ của tôi, giáo sư Shay giận dữ giải thích. Khi tôi mới biết nó, nó chỉ là một anh chàng sinh viên nghèo, mới tốt nghiệp đại học Ruxton. Tôi muốn giúp đỡ nó. Nhưng nó đã ăn cắp! Nó toan bán đi những món đồ lịch sử quý giá của Viện bảo tàng Hội Sử Học! Tôi đã buộc phải đuổi và kiện nó ra tòa. Nó bị xử một năm tù.

Chiếc xuồng máy nhanh chóng chạy ra khỏi chiếc tàu buồm của giáo sư.

– Ta không thể nào bắt kịp được, Peter thở dài. Máy không đủ mạnh.

Giáo sư Shay tức giận nắm chặt hai tay.

– Hannibal à, cậu đã tự hỏi không hiểu làm cách nào Java Jim lại biết nhiều thông tin về kho báu và gia đình Slunn?… Thì câu trả lời đó! Bây giờ tôi nhớ lại rằng Stebbin có vẻ rất quan tâm đến Argyll Queen và ông Angus Slunn… Chắc là nó đã trốn tù hay được tạm tha. Chắc chắn nó cấu kết với tên Java Jim. Trời ơi! Đây là một tên tội phạm trẻ nhưng nguy hiểm!

– Có lẽ chính Stebbin đã chụp lại quyển nhật ký tối hôm qua, Bob nói.

– Phải, Hannibal tán thành. Và nhờ quyển nhật ký, hắn biết được về hòn đảo, nhưng không tìm thấy gì. Bởi vì nếu cuộc tìm kiếm của hắn thành công, thì hắn đã không ở lại để rình rập xem chúng ta sẽ tìm thấy gì.

– Nói cách khác, mọi người đều như nhau, Bob kết luận. Hòa! Không ai tìm thấy gì.

Im lặng, mọi người đều tập trung suy nghĩ. Giáo sư Shay không thể rời mắt khỏi chiếc xuồng máy đang biến mất dần ở xa. Khi đến phiên thuyền buồm chạm đất liền, mọi người đành phải nhìn nhận thực tế: không còn dấu vết gì của Stebbin, xuồng máy hay chiếc Volkswagen.

– Tôi sẽ đi báo công an ngay, giáo sư Shay vẫn còn giận tuyên bố. Dù sao, nó đã đột nhập vào nhà cậu tối hôm qua.

– Nhưng cháu không nhìn thấy ông ấy. Một cách công bằng mà nói, cháu không thể thề rằng chính là ông ấy.

– Nhưng cậu nghĩ thế! Ít nhất, tôi cũng phải báo rằng thằng du côn này đang có mặt ở vùng này. Công an sẽ chăm sóc nó.

– Chán thật! Peter thở dài. Ta đã để cho hắn ta chạy thoát, và vẫn chưa tìm ra kho báu.

Giáo sư chậm chạp lắc đầu:

– Rất tiếc cho các cậu. Cuộc săn lùng kho báu này không có kết quả. Một trăm năm… thời gian quá dài…

– Phải thừa nhận rằng ta không tiến triển được bao nhiêu, Hannibal nói.

– Đừng nản chí! Harvey kêu. Ta hãy tiếp tục đi theo con đường mà ông Angus đã vạch ra. Trong quyển nhật ký của ông chỉ còn một tháng nữa thôi. Không nên dừng lại dọc đường.

– Nếu các cậu quyết định tiếp tục, giáo sư Shay buồn rầu nói khẽ, tôi e rằng tôi phải để các cậu tự làm tiếp. Tôi không được phép bỏ bê công việc mình. Nhưng nếu tìm thấy dấu vết gì hay hay, nhớ báo tôi biết.

Giáo sư leo lên xe hòm chạy đi. Khi xe biến mất, Harvey quay sang ba thám tử trẻ đầy hy vọng.

Peter đặt câu hỏi mà Harvey đang trông:

– Babal ơi! Bọn mình không bỏ cuộc chứ?

– Trước hết, ta phải đi ăn trưa cái đã, Hannibal nói ỉu xìu. Mình cần suy nghĩ… Chiều nay ta sẽ trở ra Hồ Con Ma… và ta sẽ quyết định…

Thám tử trưởng thở dài thật kêu:

– Trong vụ này, còn có một cái gì đó không rõ! Hannibal nói thêm.

Bốn bạn chán nản lấy xe đạp chạy về nhà.

Bình luận