Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Quyển Nhật Ký Mất Trang

Chương 9: Con ma

Tác giả: Alfred Hitchcock

Sáng hôm sau, Hannibal, Bob và Peter đạp xe đạp đến cảng. Harvey đã có mặt ở đó, chờ ba bạn, bên cạnh tàu của giáo sư Shay. Cậu bé đang run vì lạnh nhưng vẫn mỉm cười khi thấy Ba Thám Tử Trẻ.

– Các anh biết không, cậu bé nói ngay, đêm qua em suy nghĩ rất nhiều và em đi đến kết luận rằng rất có thể tải nặng mà ông Angus chở chính là kho báu! Thế nào hôm nay ta cũng sẽ tìm ra.

– Harvey, em lạc quan như vậy là tốt, Hannibal bắt đầu nói, tuy nhiên…

Xe hòm của giáo sư Shay chạy tới, ngắt lời Hannibal. Giáo sư, mặt tròn trịa và hồng hào hơn bao giờ, nhảy xuống xe, chạy đến chỗ bốn bạn.

– Xin lỗi các cậu, tôi đến trễ, nhưng sáng nay Hội Sử Học bị rắc rối. Có kẻ đột nhập vào toan lấy cắp hồ sơ Argyll Queen. Một người đàn ông râu đen.

– Java Jim! Bob và Peter đồng thanh la lên.

Giáo sư gật đầu:

– Dường như chính hắn.

– Nhưng để làm gì? Harvey hỏi. Ai cũng biết chuyện đắm tàu mà.

– Có thể có một chi tiết mà mọi người bỏ qua, Hannibal nói.

Nói xong, thám tử trưởng giải thích cho giáo sư và Harvey rằng tối qua có kẻ đã chụp lại quyển nhật ký thứ nhì của ông Angus.

– Trời đất! Giáo sư xúc động kêu. Nếu vậy, có thể bây giờ Java Jim đã biết bằng ta rồi. Thậm chí có thể hắn ra đảo trước ta nữa… Nhưng xem trời kìa, sương mù như thế không biết có nên đi biển không!

– Không có gì nguy hiểm, Peter khẳng định. Vẫn còn nhìn tốt. Sương mù chỉ dày đặc ngoài khơi thôi. Mà đảo thì không xa đây lắm, tàu thì chắc chắn rồi.

– Vậy thì lên đường nhanh!

Peter lái tàu rất khéo: cậu cho tàu chạy vào cái vịnh nhỏ kín gió, rồi cột tàu vào cái cột to bằng gỗ mục hết một nửa. Mọi người bước xuống nhìn xung quanh. Những cây bách, trông già cỗi, đã bị gió biển bẻ cong và có hình thù vô duyên.

– Hừ hừ… Bob rùng mình kêu. Nếu ông Angus chôn kho báu ở đây, thì làm sao bọn mình có thể tìm ra, sau một trăm năm. Ai biết được ông ấy chôn chỗ nào!

– Không đâu, Bob à , Hannibal nói. Mình đã suy nghĩ nhiều. Mình tin chắc, ông Angus không chôn kho báu. Trước hết, ông ấy biết thuyền trưởng Argyll Queen đang đuổi theo mình, đất mới đào xới sẽ nổi bật vào mắt bất cứ ai.

– Phải… cậu nói đúng.

– Theo mình, Hannibal nói tiếp, ông Angus không chôn kho báu, mà giấu một nơi nào đó, ở chỗ có đánh dấu để chắc chắn bà Laura nhận ra ngay… một dấu vết không sợ năm tháng, bởi vì ông Angus không biết vợ ông sẽ mất bao nhiêu thời gian mới tìm ra được.

Harvey nảy ra một ý:

– Hay là ông Angus xây một cái gì đó ở đây cho bà Laura? Harvey gợi ý. Có thể ông mua một mảnh đất trên hòn đảo này để làm món quà bất ngờ cho bà?

– Anh có nghĩ đến, Hannibal đáp. Ta sẽ cố tìm một cái gì đó xây bằng gỗ mỏ hay một cái gì đó có thể có liên quan đến dòng họ Slunn.

– Bức thư nói là phải theo những bước đi và những việc làm của ông Angus và đọc những gì ngày tháng của ông đã xây dựng, Bob nhắc nhở. Đó chính là hướng tìm! Rồi thư nói đến con ma và gương. Hai cái này có thể là dấu hiệu.

Cả nhóm tiến hành leo theo con đường mòn giữa hai ngọn đồi và nhanh chóng đến được một khoảng trũng kín. Ống khói cao dựng đứng ngay trước mặt… nhưng xung quanh không có gì hết. Ống khói xây bằng đá to, có lò sưởi đồ sộ, giữa một đống đổ nát vô hình.

– Nhà biến mất rồi! Peter nhận xét lớn tiếng. Thế là hy vọng tìm gương hay tìm một vật gì khác cũng tan thành mây khói!

– Ồ!… Nhìn kìa!

Bob chỉ những dấu vết bụi quanh một tấm đan to phẳng, ngay giữa lò sưởi. Rõ ràng là tấm đan đã được nhấc lên cách đây không lâu, rồi đặt trở về chỗ cũ.

– Có ai đến trước ta! Giáo sư Shay kêu. Và dường như rất mới đây!

Gần như lo lắng, mọi người nhìn vào ngọn đồi đầy sương mù và vào cây bách cong queo. Không có gì động đậy, ngoài những làn sương mù quấn quanh cây

– Ta hãy xem thử dưới tấm đan có gì, Bob gợi ý.

Hannibal và Peter nhấc tấm đá nặng. Năm cái đầu cúi xuống lỗ trống không.

– Không có gì hết, Peter thở dài. Và có lẽ chưa bao giờ có gì… ít nhất là mới đây! Nhìn đi! Lớp bụi dày và khô dưới đáy… không có dấu vết nào.

– Nhưng có kẻ tưởng tấm đan này có thể giấu một cái gì đó quý giá, Hannibal nhận xét.

– Bọn mình không hề thấy chiếc tàu nào trong vịnh, Peter nói. Nhưng xa hơn một chút, có một bãi cát cũng có thể cập bờ.

– Ta hãy chia nhau ra và cố tóm tên vô lại, nếu hắn còn đây! Giáo sư Shay la lên. Nhưng cẩn thận nhé. Tôi sẽ ở lại đây. Nếu thấy ai đó, các cậu hãy la thật lớn lên và chạy trở về phía tôi.

– Ta hãy nhân tiện cố tìm tất cả những gì có thể giống một dấu vết nào đó, Hannibal nói thêm. Hang động, đống đá hay tượng khắc trong đá.

Tất cả im lặng gật đầu. Rồi, đứng đối mặt hướng Bắc, nhóm nhỏ tản ra thành một hàng từ phía bên này đến phía bên kia đảo. Dần dần khi đâm vào sương mù, mỗi bạn xa nhau dần. Nhóm bạn nhanh chóng không còn nhìn thấy nhau. Harvey, ở đầu mút trái, vẫn còn thấy Peter, rất mơ hồ.

Cậu bé tiến hành leo bờ dốc nhất ngọn đồi phía Tây. Biển nằm phía bên phải, giấu dưới màn sương mù. Đột nhiên phía bên phải, sương mù dày đặc lên và Harvey không còn thấy Peter nữa. Cậu bé tóc hung vô tình cảm thấy lo sợ và nhìn xung quanh, thử tìm kẻ mà cả nhóm đang lùng. Đột nhiên, Harvey cảm thấy như có ai động đậy. Trong cơn xúc động, Harvey vấp té, trượt theo dốc thẳng đứng, kéo theo một đống đá lở.

– Úi da! Harvey càu nhàu và lồm cồm ngồi dậy.

Khi ấy, Harvey nhìn thấy nó!

Ngay trước mặt, qua màn sương mù, một hình bóng ma quái đang cúi xuống nhìn Harvey. Một hình bóng cong queo, lưng gù và gương mặt nhọn hoắt có cái mũi quằm và một con mắt duy nhất.

– Con ma! Harvey hét lên. Cứu với!

Con ma cúi xuống một chút và đưa tay về hướng cậu bé khiếp sợ.

Bình luận
720
× sticky