Hoàng hôn đang xuống khi Ba Thám Tử Trẻ đến chỗ ngã tư giữa con đường ngoằn ngoèo vùng đồi Malibu và con đường mòn dẫn lên trang trại Bán Nguyệt. Hannibal dừng xe, Bob và Peter dừng theo. Thám tử tưởng chỉ một điểm bên trái.
– Nhà bà Bainbridge kia, Hannibal nói. Mình có xem bản đồ vùng. Có rất nhiều điểm thuận lợi để tập đoàn phù thuỷ họp hành, với điều kiện là áp dụng các quy tắc. Ngã tư này cũng phù hợp. Còn có lùm cây sồi phía sau nhà nữa, bởi vì ngay đó có nghĩa địa. Cách ngôi nhà khoảng bảy trăm mét, bản đồ cho thấy ngã giao nhau giữa hai con đường mòn. Mình đề nghị ta chỗ nhau ở chỗ này, để không bị hụt mất bà Bainbridge nếu bà ra khỏi nhà.
Thám tử trưởng thọc tay vào cái túi treo ở ghi-đông xe đạp.
– Do nhà có chó, ta sẽ không thể đến gần nhà quá. Nên mình có mang bộ đàm theo.
Hannibal đã tự chế máy bộ đàm lại xưởng ở Thiên Đường Đồ Cổ. Mỗi máy hơi lớn hơn cái transistor một chút và có cái loa và micro kết hợp. Sợi đây thắt lưng có xỏ dây đồng dùng làm ăng ten, còn các máy cũng có thể cắm vào đài. Tầm hoạt động là khoảng bảy trăm năm mươi mét. Khi muốn nói chuyện vào micro, thì phải bấm nút bên hông máy.
Hannibal phân phát máy.
– Mình sẽ đứng trên dồi, nhìn xuống lùm cây, Bob sẽ trốn trong vườn cây chanh, giữa con đường vào ngôi nhà. Peter sẽ theo dõi hướng bắc ngôi nhà, bên trái. Ở đó có cánh đồng cỏ cao, cậu có thể trốn trong đó. Nếu bà Madeline Bainbridge ra khỏi nhà, thì ta sẽ thấy, dù bà có đi đâu đi nữa. Các cậu nhớ chú ý theo dõi luôn bất kỳ người hay xe đi lại. Nếu may mắn, có thể ta sẽ được dự một buổi lễ Sabbat.
Hai thám tử tán thành kế hoạch của sếp và nhận các bộ đàm. Ba cậu đạp xe đến cổng vào trang trại. Ở đó, ba bạn giấu xe trong đám cỏ cao mọc ven đường và chia nhau ra đi. Hình bóng mảnh khảnh của Bob biến mất giữa mấy cây chanh. Peter đi tiếp dọc theo con đường rải sỏi, đến phía bắc ngôi nhà. Hannibal băng qua cánh đồng, tránh ngôi nhà và lùm cây sồi. Trên ngọn đồi nhìn xuống lùm cây, Hannibal tìm ra một bụi cây và núp sau đó. Rồi cậu đưa bộ đàm lên miệng.
– Số một đây, Hannibal nói khẽ. Số hai trả lời đi.
Hannibal thả nút ra và lắng tai nghe.
– Số hai đây, giọng nói của Peter trả lời. Mình đang ở trong cánh đồng phía bắc ngôi nhà. Cửa sổ sau nhà có đèn sáng, mình nhìn thấy người đi qua đi lại, nhưng không biết họ làm gì. Hết.
– Cậu cứ ngồi yên lại chỗ, Hannibal trả lời. Số ba báo cáo đi.
– Mình đang đứng giữa mấy cây chanh, mình nhìn thấy phía trước nhà, Bob nói. Không có đèn. Hết.
– Vậy thì ta chờ, Hannibal nói. Hết.
Thám tử trưởng tựa lưng vào dốc và quan sát lùm cây sồi che mất ngôi nhà. Dưới ánh trăng, cây trông còn rùng rợn hơn ban ngày. Mặt trăng hiện lên lên bầu trời, chiếu những bóng đen thui dưới những cành cây cong queo.
Bộ đàm kêu lách tách trong tay Hannibal.
– Số hai nghe đây, Peter kêu. Cửa sổ mới vừa tắt đèn, nhưng còn ánh sáng nhỏ phía sau nhà. Hết.
Thật vậy, ánh sáng nhỏ đang lấp lánh trong lùm cây. Rồi Hannibal nhìn thấy một điểm sáng thứ nhì, rồi thứ ba.
Thám tử trưởng ấn nút.
– Họ đang đi về hướng lùm cây – Hannibal thông báo, mình nhìn thấy đèn cầy.
Hannibal chờ, ánh đèn cầy di chuyển dưới những cái cây cong queo. Rồi chúng đứng yên; những ngọn lửa thẳng nay đã nhiều hơn.
– Mình sẽ thử đến gần, Hannibal nói, các cậu cứ đứng yên tại chỗ.
Thám tử trưởng thả nút ra, rồi chui ra khỏi bụi cây. Nửa bò nửa bước, Hannibal đi đến một khoảng đất phẳng trải dài phía sau nhà. Sau đó hình bóng tròn trịa lẻn từ bụi cây này sang bụi cây khác. Đến lùm cây sồi, cậu dừng lại. Hàng chục cái đèn cầy đặt dưới đất tạo thành một vòng tròn trong đêm tối. Lúc đầu, Hannibal chỉ thấy vậy. Rồi cậu thấy được một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bóng tối. Đó là Madeline Bainbridge. Mái tóc dài sáng xõa trên vai. Bà đội vòng hoa trên đầu. Bà chậm chạp bước vào vòng sáng,
Có sự chuyển động phía sau lưng bà, một phụ nữ khác hiện ra, tay cầm cái mâm đầy trái cây. Hannibal đã nhìn thấy bà lúc chiều, có lẽ là Clara Adams. Đến lượt bà bước vào vòng sáng, đặt mâm xuống một cái bàn phủ đen.
Một gương mặt thứ ba xuất hiện. Đó là Marvin Gray. Ông cũng đội vòng hoa trên mái tóc đen, và cũng giống như hai phụ nữ, ông mặc áo dài đen. Trong bóng đêm, chỉ thấy được những gương mặt và vòng hoa.
– Ta sẽ vẽ vòng tròn – Marvin Gray ngân nga.
Hai bàn tay rất tái hiện rõ trên nền áo dài đen. Lưỡi dao đột nhiên sáng lên dưới ánh trăng.
Hannibal bước xa đi khỏi lùm cây, để cho bộ ba kỳ quặc kia sinh hoạt. Khi nghĩ mình được an toàn, thám tử trưởng ấn nút bộ đàm.
– Peter? Bob? Mình đang ở cánh đồng phía sau lùm cây. Mình có cảm giác họ sắp tiến hành lễ Sabbat.
– Mình đến ngay! Bob nói.
– Mình cũng vậy, Peter kêu,
Vài phút sau, Peter và Bob đã đến cùng Hannibal.
– Chỉ có ba người, Hannibal nói, nhưng họ sắp tiến hành nghi lễ. Gray có dao.
– Giống như trong bài mình đọc lúc chiều, Bob bình luận. Phù thủy dùng dao vẽ vòng tròn dưới đất, nghĩ là làm như vậy sẽ tăng quyền lực cho mình.
– Ta sẽ đến gần hơn xem, Hannibal quyết định.
Bob và Peter lặng lẽ theo Hannibal. Cả ba cảm thấy căng thẳng. Ba bạn sẽ được chứng kiến nghi lễ kỳ dị nào đây? Chẳng bao lâu, ba thám tử thấy ba người mặt tái mét đang đứng giữa vòng tròn đèn cầy, Madeline Bainbridge dâng một cái tô trong hai tay, rồi nhắm mắt lại như để cầu nguyện. Ba thám tử không dám thở nữa.
Đột nhiên, Peter hoảng sợ la khẽ lên. Một sinh thể bí ẩn đang đứng cạnh cậu. Nó không gây tiếng động gì, nhưng Peter cảm thấy được hơi thở của nó. Sau một hồi yên lặng bất động, sinh thể bất đầu gầm gừ khẽ, đầy đe dọa.