Lần này, Ba Thám Tử Trẻ không cần phải bịa đặt chuyện viết báo cho trường. Không có tiếp tân nào bảo vệ ông cựu quay phim Elliot Farber, Ba Thám tử chỉ việc bước vào tiệm để nói chuyện với ông.
Khi cả ba chui lọt vào cửa hiệu chật hẹp bụi bậm nằm kẹp giữa nhà làm tóc và cửa hàng bán đồ trang trí nội thất, Hannibal đi thẳng vào vấn đề ngay:
– Thưa chú Farber, chú là người từng quay phim cho bà Madeline Bainbridge và được bà thích nhất, phải không ạ?
Farber người gầy, sắc mặt vàng khè, ông nheo mắt để nhìn ba vị khách trẻ cho rõ hơn qua làn khói bay ra lừ điếu thuốc trong miệng ông,
– Tôi đoán biết các cậu là ai rồi, – ông nói. Những cậu bé say mê điện ảnh hai ba thế hệ về trước, đúng không nào?
– Gần đúng như vậy – Hannibal đồng tình.
Farber mỉm cười quay lưng vào quầy.
– Đúng, ông nói, tôi là người quay hầu hết các bộ phim của Bainbridge. Bà là một nữ diễn viên tài ba!
Ông vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân đạp để dập lửa.
– Và đẹp nữa chứ! Tôi đã từng biết nhiều người đẹp chuyên nghiệp không chịu đựng được máy quay phim, nếu không có trang điểm và ánh sáng thích hợp. Đó là lý do làm cho tôi bỏ ngành điện ảnh. Tôi chán nghe bị chửi rủa khi con mụ điệu đàng nào đó không được giống như nữ hoàng Cléopâtre. Còn đối với bà Bainbridge, thì không có vấn đề gì; và không bao giờ bị hư phim khi quay bà!
– Bà có khó tính không ạ? Hannibal hỏi.
– Khi muốn một cái gì đó, thì bà phải có cho bằng được, ít nhất là khi trở nên danh tiếng. Chính vì vậy mà chúng tôi mới bị rơi vào cái ổ phù thủy ấy.
– Tấn bi kịch ở Salem hả? Hannibal nhắc.
– Đúng. Ramon Desparto say mê ý làm bộ phim này. Mà bà Bainbridge thì say mê chàng ấy, nên phải làm theo nguyện vọng của chàng. Còn chúng tôi thì lo cho bà, bà đang làm hỏng đường công danh củaa mình vì chàng ta.
– Đúng chuyện đã xảy ra, Peter nãy giờ im lặng phát biểu. Sau khi ông ấy chết, bà không còn đủ can đảm quay thêm bộ phim nào hết.
– Bà cứ tưởng mình có lỗi, Farber nói. Bà và Desparto đã cãi nhau trước khi tai nạn xảy ra, bà nói thật những gì mà bà nghĩ về chàng. Mà bà nói rất đúng nữa kìa. Chàng đang đeo đuổi một nữ diễn viên khác, Estelle DuBarry, làm nàng Madeline ghen. Nếu các cậu đang tổ chức câu lạc bộ những bạn ái mộ Madeline, hay viết báo gì đó, thì bỏ qua những gì tôi vừa mới nói nhé. Không nên nhắc lại chuyện quá khứ làm gì.
– Thỉnh thoảng, chú có còn gặp lại bà không? Hannibal hỏi. Hay chú có nói chuyện điện thoại với bà không?
– Không bao giờ. Không ai còn gặp ai nữa.
Bob đưa cho ông Farber xem bản sao của tấm hình tìm được ở thư viện.
– Estelle DuBarry là bạn rất thân với bà Bainbridge, đúng không? Trên hình chụp nhân dịp buổi lễ này, có bà Estelle đây.
Farber lấy tấm hình từ tay Bob.
– À! Hội Vòng Tròn Thần Bí. Có mười ba người đều có mặt. Kể cả tôi.
– Vậy là ngồi bàn có mười ba người hả? Hannibal ngạc nhiên hỏi. Con số lạ quá.
– Trái lại, điều đương nhiên thôi, đối với phù thủy – Farber mỉm cười nói.
– Vậy các chú thành lập tập đoàn phù thủy! Bob kêu.
– Tất nhiên! Farber phá lên cười trả lời. Đâu có ai cấm chuyện này. Madeline là phù thủy, hay đúng hơn là bà tưởng mình là phù thủy. Bà gọi đó là Tôn Giáo Cổ Xưa. Bà không cưỡi lên cái chổi bay, bà không bán linh hồn mình cho quỷ sứ, nhưng bà một mực tin rằng bà có phép. Chúng tôi không ai dám cãi lời bà. Dù sao, thì bà là ngôi sao, và nếu bà có bắt chúng tôi sơn toàn thân màu tím, thì chúng tôi sẽ làm ngay thôi. Mọi người đều là thành viên: Eslelle DuBarry, Lupine Hazel, Janel Pierte, và có cái cô Clara Adams cù lần: thầy phù thủy và mụ phù thủy. Tất cả đều như thế!
– Cả Jefferson Long nữa à? Hannibal hỏi.
– Tất nhiên là có ông này. Nhưng tôi nghĩ ông ấy không thích mọi người biết chuyện bây giờ đâu, ông ấy đã trở thành nhân vật quan trọng qua chương trình truyền hình! Nhưng thời xưa ông ta cũng chơi làm phù thủy như mọi người thôi.
Hannibal mỉm cười.
– Chú có gặp lại bạn bè cũ không ạ?
– Có một số thôi. Nhưng Jefferson thì không: ông này chỉ có nói chuyện với cảnh sát thôi. Cô bé Eslelle tội nghiệp đã gây rắc rối giữa Madeline và Desparto cũng không hề thành công. Cô ấy không có tài và già đi khá nhanh. Bây giờ nhìn, có thể tưởng lầm là bà nội tôi ấy. Hiện tại Eslelle có khách sạn nhỏ ở Hollywood, tính tình dễ thương lắm.
– Bà có chịu phỏng vấn không? Hannibal hỏi.
– Chắc chắn. Cô ấy rất thích được nhiều người chú ý đến mình. À các cậu ơi, nhưng đây là bài báo gì vậy? Thiếu nhi hả?
– Thật ra, là cháu đang theo học về lịch sử điện ảnh, và cháu… Hannibal nói.
– À hiểu rồi, hiểu rồi – Farber vừa nói vừa xem tấm hình của Bob đưa. Để tôi đưa địa chỉ của Estelle Dubarry cho, và số điện thoại của Ted Finley nữa, ông già này hay lắm! Tám chục tuổi rồi, hay gần như thế, mà vẫn còn làm trong điện ảnh. Cứ nói với ông tôi bảo các cậu đến.
– Còn những người kia? Bob hỏi.
– Ramon Desparto đã ngủ với giun từ lâu rồi. Clara Adams… thì tôi không biết làm cách nào các cậu có thể liên lạc được, cô ấy sống với bà Madeline và cả hai người phụ nữ tội nghiệp không muốn gặp ai cả. Nicholas Fowler, viết kịch bản, cũng đã chết cách đây mấy năm rồi, bị nhồi máu cơ tim. Janet Pierce lấy được ông bá tước hay công tước gì đó. Bà ấy đi Châu âu và chưa bao giờ về lại. Lupine Hazel thì lấy một người bạn thời thơ ấu và sống ở Billsville, bang Montana. Không thể nào tìm ra. Còn cô Marie Alexander… thì buồn lắm!
– Có phải người phụ nữ tóc dài không ạ? Peter hỏi – Chuyện gì đó xảy ra với cô ấy?
– Có hôm cô ấy đi tắm ở Malibu, bị mắc vào thủy triều và chết đuối mất.
– Úi chà! – Peter kêu. Ba người chết trong số mười ba thành viên lập đoàn phù thủy!
– Hình chụp lâu quá rồi! Farber nhận xét. Theo tôi, chúng tôi vậy là khá lắm. Gloria Gibbs, cô gái xấu xí làm thư ký cho Desparto, làm việc cho một đại lý đổi tiền ở Century City. Thỉnh thoảng tôi có mời cô ấy di ăn cơm tối.
Hannibal cầm hình xem xét lại. Thám tử trưởng chỉ người đàn ông, theo chú thích dưới hình, có tên là Charles GoodFellow, một người đàn ông rất mảnh khảnh, có mái tóc đen bôi brillantine, để giữ mái tóc bóng loáng kéo ra phía sau.
– Cháu có cảm giác là mặt ông này quen lắm, ông ấy còn đóng phim không?
Farber nhíu mày.
– Goodfellow hả? Quên mất tên này chứ. Thời đó, anh ấy chỉ đóng những đoạn vai ngắn: tài xế taxi, người gác cổng khách sạn… Thế nào các cậu cũng sẽ thấy anh chàng này, nếu xem nhiều phim cũ ở truyền hình. Tôi cũng không biết anh ấy thế nào rồi. Đó là người duy nhất mà tôi bị mất vết tích hẳn. Đó là loại người dễ quên. Là người Mỹ, nhưng không biết tại sao, cha mẹ lại sống ở Hà Lan khi anh ta còn nhỏ. Anh này khó chịu lắm, hay làm bộ làm điệu. Khi được biết rằng vào những ngày lễ Sabbat mọi người phải uống rượu mật ong trong cùng cái ly, anh ta rất giận. Nhưng vẫn uống, rồi sau đó đi rửa miệng.
Ba thám tử cười.
– Nghe chú nói – Hannibal nhận xét, một tập đoàn phù thủy cũng hiền lành như một đội bóng chày.
– Ôi tất cả đều vô tư thôi. Chỉ sau cái chết của Desparto, thì một số người bắt đầu tự hỏi không biết Madeline có thật sự có phép thần bí không?
– Bà ấy đã ém bùa Desparto à? Hannibal hỏi.
Farber thở dài.
– Có thể không nên nói cho các cậu nghe. Khi tức giận, người ta hay nói những lời như vậy. Bà ấy đã bảo chàng “đi chỗ khác mà chết cho khỏi thấy xác”. Tự nhiên đó chỉ là cách nói mà thôi, và tôi tin chắc bà không hề nghĩ những gì mình nói. Nhưng bà vừa nói xong, là chàng Ramon lên xe đi. Thắng không ăn, chàng bị đụng vào cây. Thời đó không có dây an toàn và chàng bị bắn ra khỏi xe. Chúng tôi tìm thấy chàng kẹt giữa hai cành cây, ở nửa dốc ven dường. Chàng bị treo trên đó, đầu nghiêng một bên, gãy cổ.
– Úi chà! Peter kêu.
– Sau đó tập đoàn phù thủy tan rã, Madeline rút về nhà sống ẩn dật, thế là xong. Bây giờ không còn ai nói chuyện với Madeline nữa, và tôi đoán là cũng không còn ai nói nhiều về bà nữa.
– Thế còn người đại diện lo việc cho bà. Ông xưa kia làm tài xế cho bà ấy ạ? Hannibal hỏi
– Tôi biết rất ít về ông này – Farber nói.
Ông xé tờ giấy từ tập giấy trên quầy, viết vào đó địa chỉ của Estelle DuBarry, số điện thoại của Ted Finley và chỗ làm của Gloria Gibbs ở Century City. Ông đưa tờ giấy cho ba thám tử. Rồi trong khi ba bạn ra khỏi tiệm, ông vẫn chống cằm trên quầy, đăm chiêu nhìn trước mặt, chìm đắm trong kỷ niệm,
– Ông này dễ thương quá – Peter nhận xét khi ra ngoài – và nói nhiều nữa.
– Có lẽ chuyến viếng thăm của ta đã gợi nơi ông khá nhiều kỷ niệm đau buồn – Bob nói thêm. Khi ta ra đi, ông ấy không hề thấy ta, mà thấy Ramon Desparto bị treo trên cây, gãy cổ.