Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xu Xu đừng khóc

Chương 31

Tác giả: Hồng Sakura

“ko, tên Thánh.”

“ah… hiểu rồi. cũng giống tên ở nhà phải hung?”

“oh..ah..uh…”

cậu ấy lại cười ra vẻ phát hiện thú vị, rồi bảo sẽ đưa tôi về vì đã gần 4giờ chiều rồi.

khi ra khỏi cổng chính nhà thờ, tôi nghe tiếng chuông đổ..

“chuông báo gì vậy?”

“giờ đọc kinh thôi.”

“cậu có đọc ko? hay cậu khỏi đưa tớ về”

“việc này ko bắt buộc, tôi cũng hay đi chơi suốt mà. ^o^”

uhm… thế là Lãm chở tôi về nhà bằng chiếc xe máy, loại xe giống của ba, Dream II…

khác với Long, Lãm chạy vững và chầm chậm, trong khi Hot boy Lo Lo thì cứ phóng vèo vèo… T___T

……………..

“Cảm ơn cậu cho tớ thấy Thiên đường!^^”

“khi nào muốn thì tôi lại đưa Xuân đến.”

“okay! tớ thích vào đó học bài! yên tĩnh quá trời!”

“bye..nhé..”

tôi vừa vẫy tay, vừa cười, cậu ấy thì chỉ mỉm môi 1 chút, rồi leo lên xe chạy đi.

“eh, chị thấy anh bạn đó hay hay hen”

chị Huyền nói nhỏ vào tai tôi khi tôi vừa cởi giày ra, vì ko để ý nên tôi cũng chỉ “ya…” 1 tiếng..

“Lãm, Long, Đu Đu, em thích ai nhứt?hi hi”

“hả? sao hỏi dzị?”

“thì em cũng phải chọn 1 trong 3 anh chứ!”

“chọn để làm gì?”

“để…yêu. đồ ngốc!!”

tôi nhìn chị bằng cặp mắt thò lõ, rồi bỏ đi vào trong

yêu gì mà yêu, mới có tí tuổi, chuyện ấy..

cứ để sau này thì…nghĩ cũng có muộn đâu! -__-

…………

giờ chủ nhiệm

Quế Chi thông báo sẽ có buổi cắm trại mừng ngày thành lập Đòan, cùng với hội thi liên trường Học sinh thế hệ mới..

vì giành giải nhất của trường, nên nhóm XuLoLa của chúng tôi

được xem là đại diện đi thi đấu..

mấy anh chị học lớp 12 do phải luyện thi, nên họ ko có tham gia..

mấy em khối 10 cũng có 1 đội tham gia thi thể thao đồng đội gì đó.

“Trí Long và Trường Xuân cố lên nhé!”

cô giáo kêu rõ tên 2 chúng tôi và động viên, làm tôi thấy trách nhiệm của mình nặng nề quá..

trong khi tôi vội đứng dậy – “dạ, thưa cô”, thì Long chỉ ngồi chống cằm, nhìn cô giáo cười cười, thái độ ko được hay ho gì lắm, mà cô cũng ko la cậu ta..

đúng là cậu ấm..

“cậu phải đứng lên trả lời cô chứ!!”

tôi húych vai Long nhẹ và nói thì thào, mặt cau lại, cậu ấy ngó tôi 1 vài giây rồi mới đứng dậy, cúi đầu

“XULOLA vô địch rồi!! khỏi lo, cô ạ!”

thế là mọi người vỗ tay tán thưởng ầm ầm, cô giáo tỏ vẻ tin tưởng, khóac tay cho 2 đứa ngồi xuống..

cái miệng bộp chộp, nói trước bước ko qua cho coi.

thấy mặt tôi bực bội và khó chịu, Long ghé tai tôi nói nhỏ..

“đừng lo, we’ll win, dear Xu Xu^^”

dear dear con khỉ! >_< ……………… giờ chơi tôi thấy Long và Lãm chạy đi đâu đó ra khỏi trường, chốc lát Long vào lớp trễ 10 phút, sau lưng giấu cái túi nylon màu xanh đậm..chằng biết là cái gì.. vẻ mặt tí ta tí tởn. cho đến khi ra về, tôi còn chưa kịp cài nút cặp sách, Long đã kéo tay áo tôi. “khoan về đã, chờ chút đi.” “chờ ai??” “có cái này cho Xu Xu!!” “cái gì cho tớ?” “heheheh..” đợi cho tới lúc mọi người đều đã ra về, trong lớp chỉ còn lại tôi, Long, và Lãm cũng vừa từ bên lớp cậu ấy sang.. họ lại có trò nào mới nữa đây.. +___+ hay là … tập chạy nữa? ôi…còn đến 10 ngày nữa mà.. “nhắm mắt lại đi!!” “sao? chi vậy?” “đã bảo nhắm đi mà!!!!!!” hic hic, uh, thì nhắm… đừng có hù tớ bằng…thằn lắn đấy nhá, ko thì tớ sẽ méc Đu Đu… trong lúc mắt tôi nhắm kín, Long đặt vào tay tôi 1 cái hộp vuông nặng nặng, rồi bảo tôi mở mắt ra… một chiếc điện thoại Samsung mới toanh. whew…thế..? “cái này??” “tiền thưởng của 2 đứa tôi, mua tặng Xu Xu đó” Long nói 1 cách hạnh phúc, như thể cậu ấy vừa làm được điều gì đó thực sự ý nghĩa lắm lắm.. tôi hướng mắt sang Lãm, cậu ấy khẽ gật đầu.. “tại..sao?” “thắng là nhờ Xuân, nhờ Xuân thi IQ, nhờ Xuân đánh thắng ván cờ..nên Xuân xứng đáng hơn chúng tôi.” Lãm giải thích trôi chảy, có vẻ đã chuẩn bị sẵn câu này rồi, mặc dù cũng rất…thích có điện thoại (vì có thể gọi cho Đu Đu ko sợ mẹ biết^^) nhưng tôi vẫn quen thói tự trọng quá cao… “tớ ko thích khi ko nhận quà của ai cả..” “Xuân cứ cầm….” “KHI KHÔNG LÀ THẾ NÀO HẢ? thằng Lãm nó đã nói Xu có công lớn mà!!” nếu Lãm chỉ vừa mở miệng thuyết phục 1 cách ôn hòa, thì Long la toáng lên và nhét cái điện thoại vào ngăn cặp của tôi.

Bình luận