Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xu Xu đừng khóc

Chương 54

Tác giả: Hồng Sakura

“ko ngờ Xu Xu bé bỏng của tớ lại có lúc hung dữ thế đấy^^”

“BÉ BỎNG CÁI GÌ? AI LÀ XU XU CỦA CẬU?? DẸP ĐI! >_<” *__* tôi quát Long luôn bằng cái giọng đã nói với Đu Đu, rồi đeo cặp đi thẳng ra khỏi lớp.. anh chàng Hot boy chỉ ngẩn ngơ nhìn và cứng đơ… ko hiểu sao tôi như vậy nữa, hic hic.. tôi cũng ko tin là mình có thể to tiếng với bạn bè như vừa rồi. TT__TT ………… hậm hực ra tới cổng trường, tôi thấy Đu Đu đang ngồi trên xe đạp, vẫy tay liên tục, mặt vẫn tươi tắn..như hoa.. -__- “cậu tới đây làm gì?” “giọng cậu ghê thế. tớ đến đón cậu đi ăn chè..” “đón tớ? hay là tìm Kim?” tôi hỏi giọng cạnh khóe làm Đu Đu khá sững sờ, cậu ấy thôi cười và gạt chống xe, níu tay tôi.. “có gì ko hay với cậu sao?” “kệ tớ!! Hương Kim ở trong kia, vào đó là gặp á” nói rồi tôi quay mặt bỏ ra trạm xe búyt, nếu có xe tới, tôi đã leo lên đó luôn rồi… nhưng… xe còn đang ở đâu…. T__T Đu Đu vội xách xe chạy theo tôi. “tớ có tìm Kim đâu. tớ đến khoe cậu cái điện thoại nè. tớ vừa mua lại của anh kia làm chung, giá rẻ bèo!” vừa nói Đu Đu vừa chìa ra cái điện thoại Nokia màn hình đơn sắc màu xanh biển, tôi ko rành mấy thứ này, nhưng so với cái Sam Sung của tôi, thì nó có vẻ đơn giản hơn, bình dân hơn.. “mới mua hả?” “uh.. tại cậu nói muốn nhắn tin cho tớ mà..” giọng cậu ấy hơi ngượng ngùng, tay thì gãi đầu liên tục, làm mái đầu của hắn cứ rối bùng lên, trông buồn cười khiếp.. hihi.. “phù.. thấy cậu cười mới giống Xu Xu.. nãy giờ cậu cứ như con nhỏ nào đó, lạ lắm” “vậy ah..” “uh… thi ko tốt lắm huh?” “3 môn rồi, toàn te tua cả… tớ sợ ko còn học được ở Grand..” “uhm.. thì về Gia Định, ko phải lúc trước cậu bảo sẽ học dở để về trường cũ với tớ đó à..” giờ nhắc lại, quả là tôi có nói câu ấy khi chuyển trường, vì lúc đó tôi sống bám Đu Đu như con cá thờn bơn bám cá mập áh.. xa cậu ấy là tôi nghĩ mình chết chắc.. TT___TT còn bây giờ, tôi lại muốn học tiếp Grand School.. dù rằng ở đây tôi bị đa số bạn bè cô lập, nhưng… tôi lại có 2 người bạn khác luôn bảo vệ tôi, ko kém gì Đu Đu đó là Lo Lo và La La.. (lúc này Xu Xu ko còn nhắc tới Hương Kim nữa -à cái sự ghen của con gái thật đáng sợ happy.gif) “hay là cậu ko muốn về lại trường cũ nữa?” “tớ..ko phải.. nhưng bị đuổi vì học kém thì còn mặt mũi nào mà về.” “cậu nói chuyện khác quá… trước nay cậu đâu có coi trọng điều đó.” giọng Đu Đu trầm buồn, và tôi cũng nhận ra, hình như, trong tôi xuất hiện cái gì đó, giống như…Long.. 1 kẻ coi trọng “sĩ diện”… với bạn bè… tại sao vậy nhỉ.. tôi ngồi sau xe Đu Đu và nghĩ mãi về bản thân mình, hình như tôi đã bị Long ảnh hưởng ít nhiều. whew.. “tớ xin lỗi.. hồi nãy tớ hơi quạu, cậu đừng để bụng nghen..” “để bụng gì.. tớ quên rồi.” “giờ ăn chè ở đâu?” thế là 2 đứa tôi tấp vào quán chè Bà năm, cách ngõ nhà tôi vài trăm met.. cơn mưa đầu hè bắt đầu lất phất rơi, xua cái oi bức của buổi trưa nồng. “sắp nghỉ hè rồi ha..” “uh… năm sau phải thi Đại học nữa.” tôi nhắc tới Đại học như 1 giấc mơ cháy bỏng, về nghề… cầm phấn.. 1 cô giáo dạy Toán happy.gif nhất định tôi sẽ vào sư phạm.. nhưng còn Đu Đu lại thở dài, ngó ra đường buồn thiu. “có khi tớ chẳng học Đại học đâu.” “huh? sao vậy??” “tốn tiền lắm, mà cũng ko đậu nữa.” “trời, cậu phải học Đại học để mẹ cậu vui chứ, đừng nghĩ yếu đuối vậy, Đu Đu à.” tôi vịn vai Đu Đu hơi siết nhẹ, cậu ấy cười buồn, lắc đầu rồi ăn hết chén chè của mình, chè khoai mì.. với bột báng.. Đu Đu chỉ thích ăn món ấy.. “uh, tớ yếu đuối. tớ ko dám nói cái điều nên nói, theo cái điều mình thích… hèn thật..” “cậu nói gì vậy, Đu Đu?” ban nãy Đu Đu bảo tôi lạ, còn bây giờ, tôi lại thấy cậu ấy lạ… hổng giống Đu Đu của tôi ngày nào, cứ nói năng lang man sao sao ấy.. “con gấu tớ cho cậu mất rồi à?” bỗng Đu Đu nhìn vào cái móc điện thoại bằng bạc của tôi, nói đúng ra là của Lo Lo cho tôi, rồi hỏi đột ngột làm tôi lúng túng.. “uh, mất hôm tớ bị kẹt ở Mandagui 1 đêm..” “cái này cậu mua à?” “của Long tặng đó.” “ah, là nó hả… nhìn xịn và đẹp hơn con gấu còm của tớ nhỉ?” mặc dù muốn nói là “nhưng tớ thích con gấu còm hơn”, tôi lại chỉ im lặng nhìn mưa rơi ngoài đường.. có lẽ vì Đu Đu tỏ ra thất vọng và ko muốn nghe thêm, cậu ấy đã gọi tính tiền khi tôi còn chưa ăn hết chén của mình.. “cậu có áo mưa ko?” Đu Đu hỏi và tôi lắc đầu, cậu ấy đưa cặp cho tôi ôm và cởi phăng chiếc áo học sinh của mình, để lộ phần thân trên khỏe khoắn.. T___T “cậu làm gì vậy..??” “cầm áo tớ che trên đầu để ko bị cảm. che cái cặp của tớ dùm luôn.” “cậu… còn cậu thì sao, ko bị cảm chắc??” “tớ khỏe hơn, ko bệnh đâu, tắm cho mát!! nếu ko lấy áo tớ che thì cả hai cùng ướt, cặp sách vở đều ướt. nghe Ca Ca đi, Xu khờ!” Ca Ca… đã lâu rồi Đu Đu ko xưng như vậy với tôi, hôm nay nghe lại câu đó, tôi bỗng thấy nó… quá đỗi ngọt ngào..T___T và như vậy, tôi ngoan ngoãn làm 1 cô em nhỏ nghe lời, cầm áo che cho mình và cả 2 cái cặp.. phía sau bà năm bán chè tặc lưỡi nói với cô cháu gái, giọng đầy niềm cảm mến dành cho chúng tôi.. “hai đứa nó nhìn dễ thương quá.. mong cho chúng thành đôi..”

Bình luận