Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Chương 18

Tác giả: SaYan

Tôi chạy hồng hộc trên đường , chết tiệt !!! Tên chết bẩm Vũ Lâm !!!

Thấy tôi từ đằng xa chạy lại , 2 người bảo vệ chột dạ nhìn tôi sợ sệt . Tôi như muốn phát điên lên , cố gẳng giả bộ bình tĩnh trước mặt 2 người bảo vệ , nặn ra 1 nụ cười khó coi ” Tôi có thù oán j với 2 anh à ? ”

” Quản lý tha tội ~ ” 2 người bảo vệ đồng loạt cúi thấp xuống .

” Nói !!! Sao 2 anh làm vậy ? ”

” Đều là cậu Lâm sai hết á . ” 1 người run rẩy nói .

” Cậu Lâm ? Vũ Lâm á ?? ” Tôi kinh ngạc .

” Đúng đúng … ”

” … ” Aizaa , tên này quả là thâm sâu , được , được , giỏi lắm , vũ Lâm !!!

” Quản lý xin đừng đuổi việc chúng tôi , chúng tôi còn mẹ già , con thơ bé bỏng … ~ huhu ” Thấy tôi im lặng , 2 người họ đồng loạt nói .

Tôi tiến tới đẩy cửa bước vào nhà , không quên nói ” Tôi không có ý định đuổi đuổi 2 anh đâu … ”

Tôi đi chân trần vào nhà . Đang định đi tìm xem tên chết tiệt ấy ở đâu thì phát hiện có 1 tờ giấy nhỏ và 1 cái chìa khóa trên bàn , tôi tiến tới cầm lên xem .

Là 1 mẩu giấy nhớ màu vàng nhỏ nhắn , nét bút thực sự rất đẹp , nhưng nội dung thì làm người ta tức chết mất thôi :

” Cô đi lâu quá nên tôi đi ăn tiệc với hội ‘ Fc Vũ Lâm ‘ do vuvu family ( tên gọi chung của những người hâm mộ ảnh á ) tổ chức rồi . Họ khá nhiệt tình nên tôi không nỡ từ chối , với cả , cô đi lâu quá mà .

Đồ cô tôi đưa lên tầng 2 rồi , cô ở phòng số 4 nhé ! Chìa khóa phòng đây .

Tôi sẽ về trước 12h

Vũ Lâm ”

Á ĐÙ !!! Tôi vò nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác . Khốn khiếp thật , tôi-đi-ra-phố-ăn-cơm-tiệm .

Vơ vội cái áo khoác , tôi chạy ra mở cửa thì thấy cửa đã bị khóa ngoài . Ngoài kia rất ồn ào , có tiếng máy ảnh , tiếng hò hét , xô đẩy …

Lúc đấy , điện thoại bàn vang lên , tôi vội chạy ra nhấc máy .

” alo … ”

” Quản lý đấy ạ ? Quản lý đừng ra ngoài , bọn phóng viên vây đến , nhiều lắm ạ ~ ” Giongj 1 người bảo vệ vang lên .

” Nhưng tôi đang muốn ra ngoài ăn … ”

” Âý , không được đâu , cửa bị chặn rồi . Ôí … ” Giongj người nọ kèm theo tiếng thở hồng hộc khó khăn và tiếng người xô đẩy , chen lấn rất khó nghe .

” Vậy tôi gọi đồ ăn nha !!! ”

” Càng không được . Gọi đồ ăn sẽ phải mang tới tận nơi , để phóng viên chụp được sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng ca sĩ đó ạ …. ”

” Vậy anh đi mua đồ ăn cho tôi được không ? ” Tôi nói

” Phóng viên … nhiều …. lắm ! Chúng tôi … tôi… ” Người bảo vệ nói đứt quãng , tiếng hỏi han , xô lấn , chen chúc vẫn vang lên .

” Tôi hiểu rồi . ” Tôi cúp máy . Đi lên tầng 2 , lấy chìa khóa mở cửa phòng số 4 . Ái chà ! Xem ra anh ta cũng không tệ .

Căn phòng màu trắng tinh khiết , mọi thứ khá đơn giản . Có 1 cái giường rộng , 1 cái bàn nhỏ nhắn với giá sách xinh xinh . Tủ quần áo khá to và chiếm nhiều diện tích . Có cả 1 phòng tắm con nằm bên trái căn phòng . Đặc biệt , phòng còn có 1 cái cửa sổ lớn treo 1 chiếc chuông gió , trông rất ư là thoáng mát , rộng rãi .

Cạnh giường có 1 chiếc bàn nhỏ với đèn ngủ và 1 cái đồng hồ . Trên giường là vali hành lí của tôi . Hừm ! Tôi thấy vậy cũng bớt giận hắn hơn , liền mở vali , sắp xếp đồ đạc xong xuôi rồi đi tắm .

Bình luận