Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thái Cực Đồ

Chương 17: Cứu các phái anh hùng nghĩ kế – diệt ngô công mạo hiểm liều thân

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Tất cả đều ở trong một thạch động thật rỗng và có chung một tình trạng hoàn toàn giống nhau.

Đó là nhận định đầu tiên ngay khi Bất Thông tỉnh lại và mở mắt he hé để nhìn.

Cũng như chàng hiện giờ, người của bốn phái: Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang và Nga My dường như bị lũ thuộc hạ của lão Mông Diện nhân khiên vào ném cho nằm lẫn lộn vào nhau mà không cần phân biệt hoặc cố ý sắp xếp cho người của một phái được nằm theo một cụm.

Cứ như bên cạnh chàng mà nói, ngay trước mặt là một đệ tử Thiếu Lâm với tăng bào rộng thùng thình, ngang phía chân chàng là một vị tiểu sư thái với khăn trùm đầu đã bật ra để lộ những sợi tóc vừa dài vừa đen nhánh, nằm ngay dưới chân chàng là một tục gia đệ tử, chắc chắn phải là đệ tử của phái Hoa Sơn, còn phía sau chàng, nhờ có một phần nào của ống tay áo đạo bào đang hờ hững vắt qua người chàng nên chàng biết đó là đệ tử phái Võ Đang.

Do tư thế nằm nghiêng nên tầm thị tuyến của chàng bị hạn chế rất nhiều. Vì thế, dù chàng muốn tìm kiếm Du Thừa Phong hoặc Hà Thiên Lượng cũng không thể nào tìm thấy.

Tuy nhiên, chính nhờ vào việc bị ném nằm lẫn lộn như thế này nên chàng lập tức có thêm hai nhận định nữa. Thứ nhất, mọi người tuy gặp nguy nhưng chưa đến nỗi phải mất mạng, và họ bị khống chế là do tác động của Mê Hồn Vụ, đến lúc này họ chưa thể tỉnh lại. Thứ hai, bản thân chàng lúc này cũng không bị lão Mông Diện nhân liệt vào loại cần phải đề phòng, bằng không lão đã hạ sát chàng hoặc lão phải có lệnh giữ chàng ở một nơi biệt lập.

Đây chính là điều may cho chàng và chàng phải tận dụng nếu thật sự vẫn giữ nguyên ý định chuyển bại thành thắng.

Khẽ nhích động chân nguyên, chàng thoáng mừng, nhờ chàng kịp thời bế khí nên tuy bị Mê Hồn Vụ nhập phải hôn mê nhưng đến giờ này chàng đã tỉnh và còn nguyên chân lực như lúc chưa bị bắt.

Vẫn trong tư thế nằm nghiêng, chàng vừa dẫn lưu chân nguyên đi khắp các kinh mạch phòng khi hữu sự sẽ kịp thời động thủ, vừa ngưng thần nghe ngóng từng động tĩnh một.

Và tiếng động đã đến, rất tiếc, bọn hắc y nhân đến khá đông.

Bất Thông nghe có tiếng người ra lệnh:

– Cho bọn chúng dùng giải dược. Nhớ, phải chế trụ huyệt đạo bọn chúng trước, sau đó hãy nhét giải dược vào miệng.

Tiếng những bước chân di chuyển loạn xạ liền vang lên, chứng tỏ bọn hắc y nhân đang toả ra khắp thạch động để thi hành mệnh lệnh của gã kia.

Mới kịp nghĩ đây là cơ hội ngàn năm một thưở, Bất Thông đã thất kinh khi nghe gã kia lại lên tiếng:

– Mà này, bọn ngươi nhân tiện tìm cho ta một gã tiểu tử có tên gọi là Bất Thông. Gia phụ bảo phải giam y vào thạch lao. Tìm thấy y, bọn ngươi không cần giải độc cho y, tiến hành đi!

Chàng kêu thầm:

“ Ta định chờ mọi người cùng tỉnh lại sẽ giúp họ giải khai huyệt đạo và nhất tề ra tay. Nhưng bây giờ không được nữa rồi. Trừ phi ta mạo hiểm, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thế nhưng, số lượng người chắc chắn sẽ được chàng cứu không nhiều như chàng nghĩ. Vì sau mệnh lệnh thứ hai của tên hắc y nhân kia, thời gian ước chừng đủ cho bọn hắc y nhân vừa chế trụ huyệt đạo cho dùng giải dược chỉ khoảng mười mấy, hai mươi người là cùng, liền có tiếng bước chân tiến đến chỗ chàng nằm.

Vẫn he hé mắt để nhìn, chàng thấy một gã hắc y nhân đang lom khom vừa giải độc vừa chế huyệt đạo cho tiểu sư thái Nga My phái.

Chàng đang thầm mong, sao cho gã kia khoan hãy nhìn thấy càng và hãy giải độc cho vị tăng nhân kia đã, thì bất ngờ gã nọ đặt một chân ngang mặt chàng.

Biết thế là gã chọn chàng làm người kế tiếp, chàng đành phải ra tay thôi.

Chàng chồm dậy và chộp ngay vào khúc trì huyệt của gã:

– Ôi…

Tuy tiếng kêu của gã đã làm kinh động đến bọn kia nhưng may thay, túi giải dược của gã rơi xuống đất đã được chàng nhanh tay giữ lại.

Thật quả quyết chàng quật cho gã nọ một kình.

Bung!

Toàn thân gã lập tức bay về phía có một gã đang trong tư thế của một gã đầu lãnh.

Vù…

Đến lúc này gã đầu lãnh mới có thể phát hiệu lệnh:

– Y chính là tiểu tử Bất Thông. Chớ để cho y thoát.

Lập tức có hơn mười gã hắc y nhân lao vun vút vào chàng.

Vút! Vút!

Thạch động tuy rộng nhưng có quá nhiều nhân vật giang hồ bị vất nằm ngổn ngang nên vô tình làm cho Bất Thông không thể vận dụng Thái Cực Huyền Ảo Bộ.

Chàng đành phải tận lực giao đấu với lũ hắc y nhân:

– Hãy xem Tàng Long Phi Hổ Thức.

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Ầm!

Vẫn biết mãnh hổ nan địch quần hổ, Bất Thông sau tiếng chạm kình liền giả vờ như kém lực phải bị chấn bay vào một góc thạch động.

Vút!

Bọn hắc y nhân hùng hổ lao theo:

– Chạy đi đâu?

Vút! Vút!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Nhìn thấy chúng cứ thản nhiên dẫm bừa quần hùng khi chạy đuổi theo chàng, Bất Thông phẫn nộ gầm lên:

– Bọn ngươi đều đáng tội chết! Đỡ!

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau mấy chưởng liên hoàn nhưng không thể đẩy bật phe đối phương với những mười người, Bất Thông lại phải vờ bại để chạy đi.

Vút!

Lần này chàng có một chủ định khác. Vừa chạy chàng vừa đưa mắt tìm kiếm khắp thạch động. Và mỗi khi nhìn thấy nhân vật nào hoặc đã mở mắt hoặc đang chớp mắt, chàng biết đó là những người đã được giải độc và chỉ còn bị khống chế huyệt đạo, chàng liền cố ý chạy qua những người này.

Vút!

Ở phía sau, bọn hắc y nhân cứ ào ào bám sát:

– Ngươi chạy không thoát đâu! Hãy đỡ!

Vù… Vù…

Nhưng chàng vẫn thản nhiên đảo người khắp thạch động.

Với ý định sẵn có, khi chạy ngang qua chỗ của những người đã tỉnh, chàng nhẹ nhàng dùng chân chạm vào họ và giải khai huyệt đạo cho họ.

Vút!

Sau khi giải huyệt cho khoảng mười người, ý đồ của chàng đã bị gã đầu lãnh phát hiện.

Gã hô hoán:

– Không cần đuổi theo y. Hãy chú ý những kẻ được bọn ngươi cho dùng giải dược.

Và đích thân gã lao về phía Bất Thông:

– Tiểu tử đừng mong giở trò. Xem chiêu!

Vút!

Vù… Vù…

Đến lúc này chàng mới có dịp cười vang:

– Ngươi phát hiện chậm mất rồi! Hãy xem kìa. Lũ thuộc hạ của ngươi phen này phải khốn đốn! Ha… ha…

Nghe thế gã nọ vội quay đầu nhìn lại phía sau dù đang giữ nguyên chiêu trảo Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm nhiều biến ảo.

Tiếng gầm của Bất Thông liền vang lên:

– Trúng!

Ào… Ào…

Phát hiện đã lầm kế trá nguỵ của Bất Thông, gã nọ phải quay đầu lại, chỉ để kêu lên một tiếng khiếp đảm:

– Chao ôi!

Thì…

Ầm!

Hự!

Tuy gã chưa chết nhưng dẫu sao gã cũng đã bị Bất Thông loại ra khỏi vòng chiến. Vì thế gã hậm hực nhìn Bất Thông lao vào lũ thuộc hạ của gã.

Bất Thông vừa quật kình vào một gã hắc y nhân vừa lớn tiếng hô hoán:

– Những vị đã được tại hạ giải huyệt hãy mau mau đi giúp những người khác khai giải huyệt đạo. Còn bọn này, hãy giao cho tại hạ xử lý! Đỡ!

Vù…

Ầm!

Khi nãy phải giao chiến trong tình trạng bị đối phương đông người ức hiếp khiến Bất Thông bất phục. Nên bây giờ có dịp cùng đối phương một chọi một, bao nhiêu sở học đều được chàng tung ra hết.

Chàng lại lao đến gã hắc y nhân thứ hai, kế đó:

– Phần của ngươi đây! Đỡ!

Vù…

Ầm!

Uy thế của chàng khiến gã đầu lãnh phải ngấm ngầm lén bỏ đi.

Tuy đã nhìn thấy nhưng Bất Thông vẫn ung dung nói với những nhân vật đã được giải khai huyệt đạo:

– Trên tay tại hạ là túi giải dược Mê Hồn Vụ, có vị nào nhận lấy, giải độc cho mọi người.

Đáp lại tiếng gọi của chàng, âm thanh của Hạ Uyển Nhu bỗng vang lên:

– Thiếu hiệp mau ném cho ta.

Chàng mừng rỡ ném đi:

– Cô nương cần nhất là phải tìm và giải độc cho lệnh sư huynh Hà Thiên Lượng. Tình thế này chỉ có y mới đủ trầm tĩnh để nghĩ cách đối phó. Mau chụp lấy này.

Vụt!

Vừa mới ném túi giải dược đi, chàng lại nghe thanh âm của gã đầu lãnh vang lên:

– Đã không thể thu dụng thì cứ giết hết, không tha, bọn ngươi đừng ngần ngại, tự ta sẽ giải thích với gia phụ và Môn chủ. Hành động đi!

Đưa mắt nhìn, Bất Thông thoáng kinh hãi vì không ngờ sau một lúc bỏ đi gã đầu lãnh đã quay lại với hai mươi gã hắc y, chứng tỏ thạch động này phải là nơi bọn chúng chọn làm trụ sở.

Vội dõi theo Hạ Uyển Nhu, Bất Thông chợt hối hận vì đã bảo nàng tìm và giải độc cho Hà Thiên Lượng trước. Do phải tìm nên Hạ Uyển Nhu không những không có dip phụ thuốc cho những nhân vật khác, trái lại bọn hắc y nhân còn đang ráo riết đuổi theo và tấn công nàng.

Bất Thông phẫn nộ, lao về phía Hạ Uyển Nhu:

– Cô nương mau ném túi giải dược cho tại hạ. Nhanh lên!

Vút!

Gã đầu lãnh đoán ra ý đồ của chàng vội hạ lệnh:

– Bọn ngươi không cần ngăn cản y. Dù có giải dược y cũng không có cơ hội giải độc cho bất cứ ai, dù chỉ là một người.

Đoạn, gã hạ lệnh cho bọn hắc y nhân mới đến:

– Chỉ cần năm người là đủ vây hãm tiểu tử. Số còn lại, giết hết lũ tự xưng là danh môn chánh phái.

Cảm nhận sự bố trí của gã đầu lãnh vừa lợi hại vừa quá tàn độc – Vì nếu chàng thật sự bị năm tên hắc y nhân vây hãm thì đúng như gã nói chàng dù muốn cũng không bao giờ có cơ hội rảnh tay để giải độc cho bất kỳ ai – Bất Thông đành phải có một hành động mà từ đầu đến giờ chàng vẫn cố tránh.

Chàng cười vang và bắt đầu vận dụng Thái Cực Huyền Ảo Bộ:

– Ngươi nghĩ ta không làm được điều đó sao? Hãy xem đây!

Vút!

Muốn vận dụng bộ pháp này trong thạch động có quá nhiều người nằm ngổn ngang, Bất Thông đành phải dẫm bừa lên thân hình của những ai vô tình nằm đúng vào bộ vị chàng cần đặt chân.

Phát hiện bóng nhân ảnh của chàng chợt nhoà đi, biết là chàng thi triển một bộ pháp tối diệu có thể thoát đi khỏi bất kỳ sự vây hãm nào dù sự vây hãm đó được bất luận bao nhiêu người thực hiện, gã đầu lãnh vừa giận vừa cuống quýt hô hoán:

– Dồn cả vào y! Phải giết cho được tiểu tử.

Lập tức lũ hắc y lao ào ào về phía chàng và một lần nữa bọn chúng cứ giẫm bừa vào không biết bao nhiêu là nhân vật đang nằm ngổn ngang.

Vút! Vút!

Phát hiện bọn chúng vì phải thực hiện theo mệnh lệnh gã đầu lãnh nên vô hình chung phải bỏ lỏng Hạ Uyển Nhu và nhiều nhân vật vừa hồi tỉnh, Bất Thông đắc ý gọi Hạ Uyển Nhu:

– Đã đến lúc giải độc cho mọi người. Cô nương mau đón túi giải dược.

Chàng ném túi giải dược trở lại cho Hạ Uyển Nhu. Đồng thời, chàng còn tung hàng loạt kình sấm sét vào lũ hắc y nhân:

– Kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó phải chết! Xem chiêu!

Vù…

Ầm!

Ào… Ào…

Ầm!

Thấy ít nhất có ba tên hắc y nhân bị trúng kình phải bật ngửa ra, Bất Thông lại hô hoán điểm chỉ:

– Trong người bọn chúng cũng có giải dược chư vị mau nhanh tay đoạt lấy và giải độc cho mọi người.

Sợ những nhân vật chính phái kia do sự điểm chỉ của chàng sẽ lần lượt giải thoát cho nhiều nhân vật khác, gã đầu lãnh một lần nữa tỏ rõ sự độc ác:

– Mau ném Mê Hồn Vụ. Nếu cần, cứ phóng Ngô Công Phi Độc. Nhanh lên nào!

Chàng càng nghe càng phẫn nộ, phải vận dụng toàn bộ chân nguyên sở học vào lũ hắc y nhân:

– Song Long Bái Vỹ! Ngọc Hổ Phục Cước! Phi Hổ Tróc Vân! Đỡ!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Ầm! Ầm! Ầm!

Vừa chưởng vừa cước cầm nã, Bất Thông đang như mãnh hổ tả xung hữu đột vào lũ quần hổ khiến lũ hắc y nhân càng lúc càng gờm thân thủ quá ảo diệu của Bất Thông.

Và cần phải tả xung hữu đột như vậy Bất Thông hầu như không cần biết nơi chàng đặt chân là nơi nào, đặt vào ai và đặt vào bộ vị nào trên thân thể người đó.

Do đó bất ngờ từ dưới chân chàng có tiếng người kêu lên oai oái:

– Ôi chao! Sao Bất Thông đệ lại nhè ta mà đạp? Bộ đi mà không nhìn sao?

Không cần nhìn xuống, Bất Thông cũng biết đó là thanh âm của ai. Chàng vội kêu lên:

– Đừng nằm đó mà than nữa! Đại huynh mau giúp đệ một tay, đừng để lũ ác cẩu kia kịp dùng Mê Hồn Vụ, hoặc Ngô Công Phi Độc.

Du Thừa Phong lập tức hiểu tình thế. Y vụt đứng lên:

– Lại là bọn hắc y? Được! Phen này Du Thừa Phong ta phải đòi lại món nợ bọn ngươi đã dùng bẫy lừa phỉnh quần hùng! Xem đây!

Vút!

Vù… Vù…

Cùng với tiếng quát đầy phẫn nộ của Du Thừa Phong, Bất Thông cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nhiều thanh âm khác cũng vang lên:

– A di đà phật! Bọn chúng đều là hạng ác nhân, không điều gì không dám làm. Ngã Phật từ bi, đệ tử phải đại khai sát giới. Xem chiêu!

Ào… Ào…

– Nam mô a di đà phật! Xin phật tổ lượng thứ, bần ni đành phải phạm vào cấm điều sát sanh. Hãy đỡ!

Ào… Ào…

Số người được giải dược càng lúc càng nhiều và trong số đó có phần sửng sốt khi nghe tiếng gầm phẫn nộ của Hà Thiên Lượng vang lên:

– Điền Quy Nông! Ngươi tưởng ngươi che kín mặt là ta không nhận ra ngươi sao? Một phản đồ như ngươi đừng trách Hà Thiên Lượng này trở mặt! Đỡ!

Vù… Vù…

Cùng một lúc với cái nhìn của Bất Thông có tiếng quát hỏi của Gia Cát Phàm vang lên cực lớn:

– Thiên Lượng! Sao ngươi nói đó là Điền Quy Nông, đại sư huynh của ngươi? Có đúng như ngươi nói không?

Trong khi Gia Cát Phàm lăng không lao về phía Hà Thiên Lượng đang cùng một gã hắc y nhân giao chiến, Bất Thông kịp nhận ra đó chính là gã đầu lãnh đã mấy lần ra những mệnh lệnh ác độc.

Còn đang bán tín bán nghi, có lý nào Điền Quy Nông dám làm những chuyện tày đình như vậy. Bất Thông bỗng rít lên một tiếng phẫn hận:

– Hà huynh mau lùi lại! Cẩu tặc! Ngươi dám phóng Ngô Công Phi Độc thật sao?

Vừa quát chàng vừa lao nhanh đến. Thật bất ngờ, ngay khi Bất Thông hô hoán, Gia Cát Phàm vì đang đà lao đến đã lao ngay vào một vật được gã đầu lãnh ném ra.

Viu…

Thất kinh, chàng càng gào to hơn:

– Gia Cát tiền bối!

Chàng lại tận lực lao nhanh hơn.

Vút!

Tuy đã tận lực nhưng xem ra chàng không còn cách nào khác để có thể chạm vào hoặc phát kình đẩy bật Gia Cát Phàm ra khỏi vị trí chắc chắn phải chết.

Và chàng phải sững sờ đến bàng hoàng khi nghe lời Hà Thiên Lượng bỗng kêu lên:

– Sư phụ không thể chết!

Và Bất Thông nhìn thấy Hà Thiên Lượng đã quay lại để kịp vươn tay chộp vào vật nọ.

Gia Cát Phàm đến lúc này mới có thể thu hồi chân lực và đình bộ.

Tuy nhiên, vật nọ đã bị Hà Thiên Lượng chộp vào giữa lòng bàn tay trong lúc Gia Cát Phàm kinh hoàng kêu lên:

– Đừng chạm vào, Thiên Lượng!

Tiếng kêu của Gia Cát Phàm đã muộn. Và Hà Thiên Lượng với dũng lực phi phàm đột nhiên nhảy xổ vào gã hắc y đầu lãnh:

– Điền Quy Nông! Ta chết thì ngươi cũng chết! Ha…ha…

Vút!

Gã hắc y không ngờ Hà Thiên Lượng lại nghĩ ra biện pháp này khiến gã phải kinh hãi:

Gã vung tay, theo bản năng quật một kình vào Hà Thiên Lượng:

Vù…

Ầm!

Chưởng của gã hắc y lập tức đẩy bắn thân hình Hà Thiên Lượng về phía sau.

Vù…

Bất Thông cảm thấy gai khắp người khi nghe Gia Cát Phàm cười bi phẫn:

– Phong Vân Thập Nhị Chưởng? Điền Quy Nông! Không ngờ ngươi dùng cách này để báo đáp công lao giáo dưỡng của ta. Sao lại là ngươi? Ha… ha…

Sợ thân hình của Hà Thiên Lượng đã bị nhiễm độc sẽ truyền sang ai khác vô tình chạm vào, Bất Thông vội vàng kêu lên:

– Toàn thân Hà Thiên Lượng đã bị nhiễm độc. Mọi người đừng chạm vào.

Vừa kêu chàng vừa di chuyển hướng lao nhanh vào gã hắc y đầu lãnh:

– Mau đền mạng cho Hà huynh!

Vút!

Vù… Vù…

Cùng lúc đó, Gia Cát Phàm chợt gầm lên thịnh nộ:

– Súc sinh phải chết!

Vù… Vù…

Chó cùng cắn giậu, gã hắc y đầu lãnh bị dồn vào tử địa bỗng bật lên tiếng gầm:

– Bọn ngươi nữa cũng phải chết!

Lập tức từ tay gã ào ra hai vật, chính là Ngô Công Phi Độc.

Viu…

Viu…

Bất Thông chợt quắc mắt và vươn tay chộp cứng cả hai độc vật trong nỗi kinh hoàng khiếp đảm của Gia Cát Phàm:

– Bất Thông! Ngươi…

Nhưng chàng cười khốc liệt của chàng bỗng vang lên:

– Ngươi định chạy sao, Điền Quy Nông? Ha… ha… ha….

Đang xoay lưng bỏ chạy, gã đầu lãnh phải kêu gào hoảng loạn vì biết Bất Thông đang quyết liệt bám theo gã:

– Bọn ngươi còn chờ gì nữa không dùng Ngô Công Phi Độc giết hết bọn chúng? Hãy ném mau!

Bất Thông đã đuổi kịp gã nhưng cánh tay đang vươn ra của chàng ngay lúc đó phải dừng lại.

Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Bất Thông tức tốc quay phắt lại.

Đúng như chàng nghĩ, lũ hắc y nhân đang cho tay vào bọc áo. Việc chúng sẽ phóng ra những con Ngô Công Phi Độc chỉ là điều sắp xảy ra không bao lâu.

Bất Thông với ý định đang diễn ra trong tâm cứ hùng hục lao vào lũ hắc y nhân.

Thế là, cứ mỗi lần bọn hắc y nhân phóng Ngô Công Phi Độc ra thì Bất Thông ngang nhiên vươn tay chộp cứng.

Chúng nhanh bao nhiê chàng cũng nhanh bấy nhiêu!

Và chỉ sau vài lượt chớp mắt, khi đã thu toàn bộ những con Ngô Công Phi Độc vào lòng bàn tay trái, Bất Thông liền tuôn một tràng cười bi hùng:

– Bọn chúng đã hết Ngô Công Phi Độc rồi! Việc thu thập bọn chúng tại hạ xin giao cho chư vị! Còn tại hạ, ha… ha… ha…

Vút!

Từ lúc nhìn thấy những hành vi của chàng, ít nhiều gì những nhân vật võ lâm đương diện cũng đã đoán biết kết cục gì sẽ xảy đến cho chàng! Do đó, có khá nhiều người không hề thấy kinh ngạc khi thấy chàng tự ý bỏ đi! Bất quá trong tâm trí họ không thể không xuất hiện những suy nghĩ về nghĩa cử cao cả của chàng! Và từ những suy nghĩ đó, hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ chàng, đồng thời họ ở họ cũng xuất hiện những tâm trạng phẫn nộ.

Họ dồn những phẫn nộ đó vào những chiêu thức và dành những chiêu thức đó cho lũ hắc y nhân!

Một trận tử chiến và thảm sát liền xảy ra giữa những nhân vật võ lâm chính phái và bọn hắc y nhân không rõ xuất xứ.

Những thanh âm cuồng nộ cứ liên hồi kỳ trận vang lên tạo thêm phấn khích cho những gì đang diễn ra!

Đang khi đó, trong khi mọi người dồn toàn bộ nỗ lực vào việc sát phạt, dường như không có bất kỳ ai nhìn thấy có một người đang len lén bỏ đi! Đó là một nữ lang, nàng vừa đưa tay gạt lệ vừa quả quyết chạy theo hướng Bất Thông đã chạy đi.

Vút!

Tuy vậy, vẫn có người nhìn thấy hành động lặng lẽ của nữ lang này! Và người nhìn thấy cũng là một nữ nhân nên nàng ta cũng phải thương cảm đến để rơi một giọt lệ!

Giọt lệ rơi ra làm Hạ Uyển Nhu giật mình! Và nàng bỗng nghiến răng lao thẳng vào một gã hắc y nhân ở gần nàng nhất.

Cuồng đồ ác độc! Đỡ!

Vù…

Chọn tập
Bình luận