Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thái Cực Đồ

Chương 4: Rõ âm mưu nhưng vẫn lao vào – tham võ học sẵn sàng trở mặt

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Lúc bọn Hà Thiên Lượng chạy đến, dù quanh họ vẫn là bóng đêm đen vĩnh hằng nhưng tất cả cũng đủ mục lực để nhìn thấy cảnh náo loạn đang xảy ra tại phiến đá Ma Thạch có dòng chữ bí ẩn.

Phiến đá không hiểu đã bị ai đó dùng chưởng phá huỷ, để lộ ra một cốc khẩu đen ngòm.

Và từ cốc khẩu đó có rất nhiều bóng nhân ảnh đang nhốn nháo chạy ra chạy vào. Đồng thời với cảnh náo loạn cũng có nhiều người thi triển sở học để động thủ loạn xạ vào nhau, tạo thành đủ loại âm ba chấn kình vang dội.

Vù… Ầm!

Ào… Ào… Ầm!

Choang… Choang…

Keng… Keng…

Xen lẫn vào đó là những tiếng la hét khá vô nghĩa:

– Đây là vật do ta tìm thấy, sao ngươi dám chiếm đoạt? Đỡ!

Vù… Ầm!

– Ái chà! Lão Hư Tướng cũng muốn tranh phần sao? Vậy đừng trách ta vô tình! Đỡ!

Vù… Ầm!

– Vô lượng thọ phật! Chư vị hãy bình tâm, đừng rơi vào cạm bẫy của… Ôi chao!

Ào… Ầm!

Trong đó, Hà Thiên Lượng và mọi người đều nghe rõ nhiều nhất là những tiếng quát phẫn nộ hướng vào Tôn Nhất Bình:

– Tôn Nhất Bình cẩu tặc! Ta phải giết lão. Đỡ!

Vù… Vù…

Và Hà Thiên Lượng không thể không thất kinh khi nghe Tôn Nhất Bình gầm lên kinh ngạc:

– Tu La Mai Hoa Ấn! Tiểu tử ngươi là ai? Sao lại am tường công phu Tu La Viện?

Đột ngột, có một tia lửa chợt nhoáng lên và Tiểu Bất Thông với ngọn đuốc cháy sáng trong tay bỗng gào lên giận dữ:

– Tất cả bọn ngươi đều là hạng vô sỉ! Miệng thì bảo ở đây không hề có di học nhưng lại ngấm ngầm tìm cách chiếm đoạt, không kể gì đến ta là người đầu tiên tìm đến nơi này.

Tìm thấy Tiểu Bất Thông và biết y vẫn bình yên vô sự, Hà Thiên Lượng cả mừng, vội lách người lao vào cốc khẩu, nơi có quá nhiều người đang mang vẻ mặt bẽn lẽn ngượng ngùng.

Nhanh hơn Hà Thiên Lượng một bước, Cừu Vỹ Tiên Địch Hành bất ngờ quật ngọn trường tiên vào Tiểu Bất Thông:

– Tiểu tử to gan! Ngươi là ai mà dám mở miệng mắng người? Ngươi muốn chết!

Véo…

Hà Thiên Lượng phẫn nộ, vẫy xạ hữu kình vào bóng tiên ảnh của Địch Hành:

– Hạ thủ một người không biết võ công, Địch Hành ngươi đáng bị mắng là vô sỉ! Đỡ!

Vù…

Ầm!

Bị chưởng kình của Hà Thiên Lượng chặn đứng, Địch Hành bật cười cao ngạo:

– Ngươi muốn đối đầu với ta thật sao? Càng tốt, để xem công phu Hoa Sơn phái có điểm nào lợi hại. Xem chiêu!

Véo… Véo…

Nhìn Địch Hành vũ lộng trường tiên và đánh ra toàn những chiêu sát thủ, Hà Thiên Lượng cười lạt:

– Công phu bổn phái tuy không thật sự lợi hại nhưng để đối phó với Long Vỹ Tiên Pháp thì có thừa năng lực. Xem đây!

Vù…

Hà Thiên Lượng vừa tung chưởng liền nghe tiếng gầm thịnh nộ của Sa Hồng Cát, chưởng môn phái Côn Luân và cũng là sư phụ của Địch Hành:

– Hóa ra công phu của phái Hoa Sơn lợi hại đến thế sao? Gia Cát Phàm! Sa mỗ rất muốn được lĩnh giáo tuyệt học! Đỡ!

Vù… Vù…

Bất ngờ bị Sa Hồng Cát lao vào động thủ, Gia Cát Phàm bật cười:

– Sa chưởng môn lúc nào cũng nhanh tay nhanh chân. Thảo nào lúc Gia Cát mỗ chạy đến đây đã nhìn thấy Sa chưởng môn có mặt, chẳng hiểu Sa chưởng môn đã đắc thủ được bí kíp gì khi vội vã giấu vào bọc áo? Ha… Ha…

Sa Hồng Cát chợt đỏ mặt và sau đó đổi thành sắc giận:

– Nào chỉ có ta là nhanh chân? Nhanh chân nhất là phải kể đến Tôn Nhất Bình. Ta và Hoa chường môn tuy nhanh nhưng vẫn sau họ Tôn và lão Thạch, chưởng môn Không Động phái. Chớ nhiều lời, đỡ!

Vù… Vù…

Ầm!

Sau câu nói có phần nào thừa nhận của Sa Hồng Cát, một gã thiếu niên vô danh đang bị Tôn Nhất Bình luôn để mắt dò xét bỗng gào lên:

– Ma Thạch là do ta phá huỷ, bọn ngươi nỡ nào chiếm đoạt kinh văn võ học đáng lẽ thuộc vể ta? Tôn lão cẩu! Ta phải giết lão! Đỡ!

Với năm ngón tay chợt khum lại, gã thiếu niên nọ hất mạnh ra một ngọn kình ẩn tàng năm luồng lực đạo quái dị lao vào Tôn Nhất Bình.

Vù… Vù…

Tôn Nhất Bình dường như đang chờ đợi điều này nên đanh giọng quát:

– Quả nhiên là Tu La Mai Hoa Ấn! Ngươi là Văn Quy Nguyên, hậu nhân duy nhất của Văn gia bấy lâu nay ta vẫn kiếm tìm?

Miệng hỏi, hữu thủ của Tôn Nhất Bình cũng khoa lên, tạo một lực đạo nhu hoà để tìm cách hoá giải chiêu Tu La Mai Hoa Ấn của gã thiếu niên vô danh nọ.

Ào…

Ầm!

Gã thiếu niên bị chấn lùi nên càng thêm tức giận. Y chủ động lao đến với toàn bộ chân lực:

– Nếu đã biết ta là hậu nhân duy nhất của Văn gia, sao lão cẩu ngươi không mau giao trả Thiên Nhất Trang cho ta? Đỡ!

Vù… Vù…

Khẽ mỉm cười, Tôn Nhất Bình bằng một chiêu thức hết sức kỳ ảo bất ngờ tóm chặt uyển mạch của gã thiếu niên:

– Đã tìm thấy Văn thiếu Trang chủ rồi, đương nhiên Tôn mỗ sao lại không giao hoàn toàn bộ Thiên Nhất Trang cho thiếu Trang chủ? Hãy dừng tay nào!

Hự!

Bị bóp chặt uyển mạch, toàn bộ chân lực của gã thiếu niên như bị tan biến đi.

Tuy đau, nhưng gã vẫn cứ hoang mang khi mở miệng nói:

– Gã thật sự sẽ giao Thiên Nhất Trang cho ta?

Miệng vẫn mỉm cười, Tôn Nhất Bình vừa buông tay gã thiếu niên vừa bước lùi lại:

– Thứ nhất ta là nhị sư bá của ngươi. Thứ hai, Thiên Nhất Trang là tâm huyết bao đời nay của Văn gia, đương nhiên Tôn mỗ không đủ tư cách để chấp chưởng một Thiên Nhất Trang không do Tôn mỗ sáng lập.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người, Tôn Nhất Bình dõng dạc nói:

– Năm năm trước, do dùng toàn lực chữa thương cho Tôn mỗ, tệ đại ca phải kiệt lực mà chết. Đối với Tôn mỗ, mọi chuyện công tư đều phải phân minh. Tu La Viện đã hãm hại gia sư Văn lão Trang chủ, Tôn mỗ phải huỷ diệt Tu La Viện để báo thù. Tuy nhiên, cốt nhục duy nhất của Văn gia khi đó lại được Tu La Viện cưu mang nuôi dưỡng, lúc Tôn mỗ tiến đến Tu La Viện cũng thầm có ý định đưa Văn thiếu Trang chủ về chấp chưởng Thiên Nhất Trang. Chỉ tiếc rằng, Văn thiếu Trang chủ đã thất tung, đến cả tung tích của Đỗng hoàng Yến, thân mẫu của Văn thiếu Trang chủ, Tôn mỗ cũng không tìm thấy. Đó là lý do khiến cho những năm qua tạm thời Tôn mỗ phải đảm trách cương vị Trang chủ Thiên Nhất Trang.

Sau một thoáng ngừng lời, Tôn Nhất Bình đã làm quầng hùng kinh ngạc qua một câu cả quyết:

– Nay, đã có Văn thiếu Trang chủ xuất hiện, việc chấp chưởng Thiên Nhất Trang từ bây giờ sẽ do Văn Quy Nguyên, Trang chủ danh chính ngôn thuận của bổn Trang đảm nhận.

Những diến biến xảy ra hoàn toàn bất ngờ, nhất là đối với Văn Quy Nguyên, kẻ vừa để lộ cho quần hùng thấy công phu tuyệt học của Tu La Viện, chứng tỏ Văn Quy Nguyên chính thật là hậu nhân của Văn gia và cũng là hậu nhân duy nhất của Tu La Viện, đã bị Tôn Nhất Bình huỷ diệt năm năm trước.

Hành vi quang minh lỗi lạc của Tôn Nhất Bình khiến cho Sa Hồng Cát phải lên tiếng tán dương:

– Lúc nào cũng hắc bạch phân minh, hành vi của Tôn Trang chủ, à không Tôn lão huynh khiến Sa mỗ là người đầu tiên ngưỡng mộ. Xem ra bốn chữ Võ Lâm Nhất Hiệp được gán cho Tôn lão huynh là hoàn toàn xứng hợp.

Hoa Vô Sắc, chưởng môn phái Điễm Thương cũng phụ hoạ:

– Gieo gió phải gặt bão, việc Tôn lão huynh huỷ diệt Tu La Viện quả nhiên chỉ vì muốn báo thù cho Văn lão Trang chủ. Điều này, nếu Văn Quy Nguyên thế điệt thật sự chấp chưởng Thiên Nhất Trang cần phải cân nhắc và chớ để tâm, xem lệnh sư bá như kẻ thù.

Văn Quy Nguyên thật sự hoang mang không biết phải tin vào lời của ai. Vì Điền Trung thì bảo Tôn Nhất Bình là kẻ giảo hoạt, rất có thể chính Tôn Nhất Bình là kẻ hãm hại Văn lão Trang chủ, chính thái độ của Tôn Nhất Bình lúc này, vô hình chung đã bác bỏ những lời định tội của Điền Trung.

Nếu nghĩ về điều này, Văn Quy Nguyên hoàn toàn quên mục đích của y khi đến núi Võ Di, là kiếm di học của Ma Trung Tử.

Văn Quy Nguyên hầu như thụ động khi nghe Tôn Nhất Bình bảo:

– Việc chấp chưởng Thiên Nhất Trang là điều hệ trọng, Trang chủ nghĩ sao nếu ngay bây giờ chúng ta lập tức quay về bổn Trang?

Văn Quy Nguyên không thể không đáp:

– Quay về ư? Đương nhiên phải như vậy rồi. Nhị sư bá cũng phải về thôi. Tiểu điệt vẫn cần sự chỉ dạy của nhị sư bá.

Mỉm cười, Tôn Nhất Bình ung dung cùng Văn Quy Nguyên bỏ đi.

Không bỏ lỡ cơ hội, Sa Hồng Cát, Hoa vô Sắc, cả hai cùng đưa môn nhân đệ tử của họ, là hai phái Côn Luân và Điễm Thương rời đi.

Tiểu Bất Thông với sự phẫn nộ tột cùng bỗng có những phản ứng ngoài ý nghĩ của Hà Thiên Lượng đang đứng ngay bên cạnh.

Tiểu Bất Thông bất chợt chạy về phái Sa Hồng Cát:

– Bọn ngươi không thể bỏ đi nếu không giao trả cho ta những gì bọn ngươi lấy ở đây.

– Súc sinh! Ai lấy gì của ngươi chứ? Cút!

Vù…

Không thể trơ mắt nhìn Tiểu Bất Thông chắc chắn phải chết nếu bị ngọn kình đầy uy lực của Sa Hồng Cát quật vào, Hà Thiên Lượng vội quát:

– Y không biết võ công, sao Sa chưởng môn nỡ nhẫn tâm…

Tiếng quát của Hà Thiên Lượng bỗng ngưng lại, vì lúc đó chợt có một bóng nhân ảnh lao thẳng vào ngọn kình của Sa Hồng Cát kèm theo tiếng hô hoán:

– Sa chưởng môn hạ thủ lưu tình!

Và lập tức, ngọn kình của Sa Hồng Cát liền bị hoá giải, chỉ lưu lại mỗi một tiếng chấn kình với âm ba vang dội.

Ầm!

Do sức chấn động của âm ba, ngọn đuốc trên tay Tiểu Bất Thông phải rơi xuống.

Phụp!

Ngọn đuốc duy nhất đem lại nguồn sáng cho bao người đương diện vì thế phải tắt ngấm khiến cho Tiểu Bất Thông dù cố công đưa mắt nhìn vẫn không thể nhận ra ai là người vừa ra tay giải nguy cho bản thân. Cũng vây, Tiểu Bất Thông cũng không thể nhận thấy bọn Sa Hồng Cát, Hoa Vô Sắc đã bỏ đi hay vẫn còn đứng nguyên vị.

Tiểu Bất Thông chỉ sực tỉnh khi có người chạm tay vào và nói với y bằng giọng an ủi:

– Võ học của Ma Trung Tử không đến được tay ngươi, biết đâu đó lại là điều may mắn cho ngươi? Thôi nào, nếu ngươi thật sự muốn luyện võ hoàn thành di ý của mẫu thân ngươi, ta Gia Cát Phàm sẽ không ngại thu nhận ngươi là đệ tử.

Biết rõ những lời nói này là do Gia Cát Phàm nói với thành ý, Tiểu Bất Thông mấp máy môi định nói lời cảm tạ.

Nhưng, chợt nhớ đến một việc Tiểu Bất Thông bỗng bật lên câu hỏi:

– Gia Cát tiền bối vẫn chưa nói rõ lai lịch của tiểu nhân?

Tuy không thể nhìn thấy Gia Cát Phàm vì bị bóng đêm bao phủ nhưng Tiểu Bất Thông vẫn có thể mường tượng ra khuôn mặt thất vọng của Gia Cát Phàm lúc đáp lời:

– Ta những tưởng ta đã đoán biết lai lịch của ngươi, nhưng hóa ra không phải.

Chuyện là thế này, cũng năm năm trước lúc Tôn Nhất Bình dốc toàn bộ lực lượng Thiên Nhất Trang để huỷ diệt Tu La Viện, những ai có liên quan đến Tu La Viện đều bị sát hại, chỉ trừ hai người đột nhiên thất tung.

Tiểu Bất Thông vỡ lẽ:

– Tiền bối muốn nói đó là mẫu tử Văn Quy Nguyên, như lão họ Tôn vừa nói?

Có tiếng Gia Cát Phàm thở dài:

– Không sai! Chuyện xảy ra thật ngẫu hợp, đã trùng với thời điểm ngươi được mẫu thân ngươi đưa đi. Và càng trùng hợp hơn là ngươi và Văn Quy Nguyên lại có cùng niên kỷ. Do đó, vừa nghe ngươi kể xong ta liên tưởng chính ngươi là hậu nhân của Văn gia. Cũng may Văn Quy Nguyên xuất hiện thật đúng lúc và y cũng đã có công phu Tu La Viện đó để minh chứng thân phận của y. Hà…! Hoá ra ta đã có những nhận định sai lầm.

Tuy thất vọng không ít nhưng Tiểu Bất Thông bỗng hỏi:

– Tu La Viện toạ lạc ở địa phương nào?

Hiểu ý của Tiểu Bất Thông, Gia Cát Phàm bảo:

– Ngươi muốn kiểm chứng lại ký ức, xem nơi ngươi đã từng lưu ngụ và Tu La Viện có phải là một hay không? Như vậy cũng tốt!

Chờ khi gia Cát Phàm chỉ điểm rõ nơi toạ lạc của Tu La Viện, Tiểu Bất Thông lại hỏi:

– Lúc tiền bối chạy đến nơi này, thật sự điều gì đã xảy ra? Có phải đúng như Văn Quy Nguyên nói, những di học của Ma Trung Tử có lưu ở đây và đã bị bọn người kia đắc thủ?

Gia Cát Phàm phát ra tiếng hừ lạnh và khô khan:

– Lúc ta đến, Ma Thạch đã bị phá huỷ! Và sự việc xảy ra đúng như lời Sa Hồng Cát thú nhận, di học của Ma Trung Tử hiện đang lọt vào tay bốn người. Đó là: Tôn Nhất Bình, Sa Hồng Cát, Hoa Vô Sắc và chưởng môn Không Động phái Thạch Phù Văn.

Nói đến đây Gia Cát Phàm bỗng đổi giọng thành lo lắng:

– Ngươi hỏi để làm gì? Bọn họ đều thuộc hàng cao nhân đương đại, cho dù ngươi am hiểu võ công cũng không phải đối thủ của họ. Ngươi đừng dại tìm đến họ để phải nhận cái chết.

– Tiểu nhân hỏi như thé chỉ vì thuận miệng. Vả lại, cứ như tiền bối vừa nói, biết đâu vì không có di học của Ma Trung Tử trong tay, tiểu nhân xem ra đã gặp may.

Gia Cát Phàm nhẹ nhõm:

– Ngươi nghĩ thấu đáo như thế là tốt! Vẫn có câu, tiểu nhân tuy vô tội nhưng do giữ báu vật mà thành ra có tội. Vậy còn việc bái sư như ta vừa đề xuất?

Tiểu Bất Thông chợt lắc đầu:

– Hảo ý của tiền bối, tiểu nhân chỉ dám xin tâm lãnh.

Gia Cát Phàm kinh ngạc:

– Tại sao chứ?

Tiểu Bất Thông cười buồn:

– Tiểu nhân không hoàn thành di ý của gia mẫu, càng nghĩ càng hổ thẹn. Đợi sau này, lúc tiểu nhân thật sự bình tâm và suy nghĩ lại, nếu tiền bối vẫn giữ nguyên ý định như hôm nay, có thể tiểu nhân sẽ tự khấu đầu, xin bái tiền bối làm sư phụ.

Gia Cát Phàm cười thành tiếng:

– Như vậy cũng được. Hậu bối hữu kỳ, nếu có kỳ duyên, ta và ngươi nhất định sau này sẽ gặp lại! Ha… ha…

Tuy không nhìn thấy gì, nhưng qua tràng cười của Gia Cát Phàm càng lúc càng xa, Tiểu Bất Thông biết tất cả đã đi khỏi. Chung quanh hoàn toàn vắng lặng, người duy nhất còn lại ở nơi này có lẽ chính là Tiểu Bất Thông với nhiều suy nghĩ nung nấu tâm can.

Hồi thứ năm

Chốn Hoang Sơ Gặp Lão Ăn Mày

Một Già Một Trẻ Đùa Bỡn Nhau

– Ới…Có ai không? Làm ơn cứu lão với.

Thoạt đầu, Tiểu Bất Thông mải cắm cúi bước đi trong tâm trạng thất vọng não nề nên dường như không nghe thấy lời cầu cứu này.

Nhưng một lúc sau, do tiếng kêu càng lúc càng lớn và vì ở một khoảng cách khá gần, Tiểu Bất Thông phải động tâm chạy đến.

Tiếng kêu một lần nữa vang lên và lần này cho biết đích xác địa điểm phát ra tiếng gọi khẩn trương kia:

– Có người nào không? Hãy mở lượng hải hà, làm ơn làm phúc đưa lão thoát khỏi nơi quái quỷ này. Có ai không?

Vất bỏ tay nải, là hành trang duy nhất qua một bên, Tiểu Bất Thông vội khom người, dùng tay vạch những cành lá um tùm của bụi cây dại đang che kín nơi vừa phát ra những thanh âm kêu cứu.

Tiếng cành lá lao xao làm cho ở bên dưới phấn khích và càng kêu gào nhiều hơn:

– Tiên thần thánh phật ơi! May quá, có người đến rồi. Ân nhân ơi ân nhân. Làm ơn đưa lão lên khỏi nơi hôi hám này. Chao ôi, kêu đến khản giọng rốt cuộc cũng có người nghe thấy. Nam mô a di đà phật!

Khi những cành lá um tùm đã bị Tiểu Bất Thông vừa bẻ vừa vén qua một bên, một hố đất khá sâu liền lộ rõ. Qua đó, Tiểu Bất Thông nhìn thấy một lão ăn mày chẳng hiểu đi đứng thế nào lại rơi đúng vào hố đất.

Lão cũng nhìn thấy một Tiểu Bất Thông nên mửng rỡ xua tay loạn xạ:

– Tiểu oa nhi! Ngươi còn chờ gì nữa không giúp ta leo lên chỗ quái quỉ này?

Đưa mắt ước lượng độ sâu của hố đất, Tiểu Bất Thông vội trấn an lão:

– Hố đất này là do bọn hiệp bộ quanh đây đào để bẫy thú. Tuy lâu không dùng đến nhưng hố hãy còn khá sâu. Lão trượng cứ yên tâm và chờ vãn bối thêm một lúc nữa. Vãn bối lập tức đi tìm…

Lão ăn mày xem ra có tính khí thật nóng nảy. Lão thét toáng lên:

– Ngươi định đùa hay sao mà bảo ta phải yên tâm và cứ ở dưới này chờ đợi? Nghe đây, tuy ta chưa đủ già để làm nội tổ của ngươi nhưng chí ít cũng là bầc cao niên, ngữ ngươi có làm nhi tử của ta vẫn chưa xứng. Ngươi dám nói những lời như vậy không nếu người rơi xuông hố đất quái quỷ này không phải ta mà là phụ thân ngươi? Ngươi có muốn chờ thì cứ xuống đây mà chờ.

Chưa từng gặp qua người nào đáng lý phải có lời mềm mỏng van xin thì lại có những lời quát tháo trịch thượng như lão ăn mày này, Tiểu Bất Thông tức giận, phủi tay đứng lên:

– Có muốn mắng ít ra lão trượng cũng phải có cái nhìn thông tình đạt lý mới đúng. Hố đất sâu như thế này, nếu vãn bối không có những vật dụng cần thiết, như một sợi dây rừng hoặc một nhánh cây tương đối dài chẳng hạn, vãn bối dù muốn kéo lão trượng lên cũng vô phương. Lão trượng không muốn chờ cũng phải chờ.

Sợ Tiểu Bất Thông vì quá giận sẽ bỏ đi, lão ăn mày vội đổi giọng:

– Là lão không đúng, xin tiểu hữu đừng giận. Đổi lại là tiểu hữu, nếu phải kêu gào gần hai canh giờ như lão, có lẽ tiểu hữu hoảng sợ và có những lời thất ngôn như lão thôi! Tiểu hữu đừng bỏ đi, hãy giúp lão với.

Tiểu Bất Thông vừa cười vừa lắc đầu:

– Có đi, vãn bối chỉ tìm vật dụng nào đó thôi. Vãn bối đâu nỡ thấy lão trượng lâm nạn mà không cứu.

Lập tức, lão ăn mày lại nỗi đoá:

– Ngốc ơi là ngốc! Ngươi cần gì phải đi tìm những vật dụng gì đó như ngươi nói? Nghe này, chỉ cần ngươi cố khom người xuống và đưa tay ra cho ta. Ta tuy già nhưng không lẽ không thể nhảy lên và nắm được tay ngươi sao? Đó là phương cách dễ nhất và mau lẹ nhất, không lẽ ngươi không nghĩ ra?

Tiểu Bất Thông thở dài, như muốn dùng tiếng thở dài này để giải toả bớt những nỗi hậm hực vì cứ bị lão ăn mày mắng và mắng phi lý.

– Lão trượng có biết làm như thế là rất mạo hiểm không? Nhỡ vãn bối không đủ lực để kéo lão trượng lên, ngược lại còn bị lão trượng lôi luôn xuống dưới, khi đó chẳng phải hai người chúng ta cùng lâm nạn như nhau sao?

Lão ăn mày giẫm chân giận dữ:

– Rơi làm sao được mà rơi? Có chăng, chỉ vì ngươi không có khí phách như một nam tử hán đại trượng phu đích thực nên ngươi mới cho đây là hành động mạo hiểm. Xem ngươi thế này mà lại kém đởm lược, chẳng khác nào bọn nữ nhi liễu yếu đào tơ.

Tuy bị khích nộ nhưng Tiểu Bất Thông vẫn mỉm cười:

– Lão trượng muốn nói thế nào cũng được. Những gì vãn bối tự cho là đúng, vãn bối cứ thế mà làm. Lúc này đâu phải là lúc mạo hiểm chỉ để được tiếng đởm lược hơn người?

Thấy Tiểu Bất Thông xoay người bỏ đi thật, lão ăn mày một lần nữa van xin:

– Ngươi đừng bỏ đi. Là lão không đúng, lão hoàn toàn sai. Hãy quay lại cứu lão với. Lão sẽ gọi ngươi là tiểu gia, à không, sẽ gọi là đại gia, đại đại gia.

Tiểu Bất Thông bất ngờ quay người lại:

– Nếu vãn bối đưa tay xuống liệu lão trượng có đủ lực để nhảy lên không?

Lão cả mừng:

– Ngươi không đi tìm những vật dụng gì đó như vừa nói sao?

Tiểu Bất Thông lắc đầu:

– Vãn bối đã kịp nhìn qua địa hình nơi đây rồi, không thể dễ dàng tìm một mẫu dây rừng hay một nhánh cây tương đối vững chắc. Đành phải dùng theo phương cách lão trượng vừa nói vậy.

Lão toét miệng cười:

– Thì ta đã bảo mà. Ngươi yên tâm, nhảy lên khỏi hố đất này chưa biết ra sao, nhưng để nhảy lên và nắm đúng tay ngươi, ta tự tin là ta làm được.

Tiểu Bất Thông sau khi nằm phục xuống đất và chồm gần nửa người vào miêng hố, vừa đưa tay xuống thật sâu, thật hết tầm với, miệng vừa bảo:

– Lão trượng không nên dùng lực nhiều. Chỉ cần nắm được tay vãn bối là đủ. Đến lúc đó, vãn bối sẽ lựa thế tìm cách kéo lão trượng lên.

Tiểu Bất Thông vừa dứt lời, đã nghe lão ăn mày hét lên một tiệng thất dũng mãnh:

– Lên này!

Lập tức, tay của Tiểu Bất Thông liền bị lão nắm chặt. Và không hiểu lão đã làm cách nào mà thân hình của Tiểu Bất Thông tuy bị lôi mạnh xuống dưới nhưng phần lão thì cứ thoăn thoắt leo lên khỏi hố đất.

Đến lúc Tiểu Bất Thông nhận ra sự thế, thì.

Huỵch!

Có rơi vào hố đất, Tiểu Bất Thông mới hiểu tại sao lão ăn mày đã gọi đây là nơi hôi hám.

Nhìn bãi phân vừa vô tình đạp vào, Tiểu Bất Thông nhăn mặt và không hiểu đây là phân người hay phân thú.

Lúc đó, từ bên trên có tràng cười của lão ăn mày vọng xuống:

– Đấy, ta đã bảo mà. Nơi này đúng là nơi hôi hám. Nếu ngươi đừng nhắm mắt nhắm mũi thì đâu đã giẫm phải bãi phân kia? Nhìn ngươi nhăn nhó thật tức cười. Ha… ha…

Nghe lão cười, Tiểu Bất Thông suýt nữa buột miệng thoá mạ.

Kịp nghĩ lại, Tiểu Bất Thông vội gọi lão:

– Tại sao lão trượng kéo mạnh quá khiến vãn hối phải rơi xuống. Bây giờ đến lượt lão trượng, hãy kéo vãn bối lên với.

Lão lắc đầu nguầy nguậy:

– Không được! Nhỡ ngươi lại lôi ta xuống thì sao?

Tiểu Bất Thông cố nén giận:

– Vãn bối biết tự lượng sức, sẽ không dùng quá lực như lão trượng đâu.

Lão vẫn lắc đầu:

– Ta cũng biết tự lượng sức như ngươi vậy! Nhất định là không được, ngươi đành phải chờ ta một lúc thôi.

Tiểu Bất Thông lo lắng:

– Lão định tìm dây rừng ư? Mãi ở chân núi mới có mọc những loại dây rừng cần thiết!

Lão thở dài thiểu não:

– Ta đâu nói là sẽ tìm dây rừng? Ta đang đói, đói đến tứ chi cũng bủn rủn. Ta đâu còn sức lực để kéo ngươi lên. Ngươi hãy chờ ta tìm cái gì bỏ bụng đã.

Biết lão cố tình giở trò. Tiểu Bất Thông bảo:

– Trong tay nải của vãn bối có chút ít lương khô. Nếu lão trượng không ngại…

Chưa nói dứt lời.,Tiểu Bất Thông đã nghe lão reo lên:

– Có lương khô à? Sao ngươi không nói sớm? Đâu để ta xem thử.

Bóng lão biến mất khỏi miệng hố. Thay vào đó, Tiểu Bất Thông nghe tiếng sột soạt, chứng tỏ lão ăn mày đang xục tìm phần lương khô trong tay nải vốn của nó.

Không bao lâu, Tiểu Bất Thông phải bất ngờ khi nghe tiếng lão trách cứ:

– Hừ! sao chỉ là những mẫu bánh khô cứng như thế này? Ta tuy là kẻ khất thực nhưng những thứ lương khô mà ta muốn ám chỉ đến phải là những tảng thịt rừng đã được hơ qua lửa và phải phơi thật khô. Những thứ này làm sao ta nuốt cho trôi đây, tiểu tử?

Vẫn phải nhẫn nhục, Tiểu Bất Thông nói vọng lên:

– Những mẫu bột đó nếu được nhúng qua nước cũng đâu phải khó nuốt? Lão trượng xin đừng làm khó vãn bối nữa!

Đáp lại, Tiểu Bất Thông nghe những tiếng nuốt khó khăn của lão ăn mày, kèm theo là những tiếng nấc nghẹn khó nghe:

– Ực…! Nước! Ta…ta…! Ực! Ta phải đi tìm nước đây! Ôi chao…! A ết ẹn ất…( ta chết nghẹn mất).

Và Tiểu Bất Thông liền nghe tiếng bỏ chạy của lão ăn mày.

Sợ lão phải chết vì nghẹn thật sự, Tiểu Bất Thông vội gào lên thật to, hy vọng sẽ kịp đến tai lão:

– Lão trượng cứ nhằm chân núi mà chạy đến. Ở đó có một dòng suối. Lão trượng có nghe vãn bối nói không?

Không nghe tiếng đáp lại của lão, Tiểu Bất Thông càng thêm sợ.

Tiểu Bất Thông vội đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm cách tự thoát khỏi nơi này.

Cái hố mà lão ăn mày và Bất Thông rơi vào vốn sâu độ ba trượng, nhưng do thời gian đất cát rơi xuống nên chỉ còn tầm hai trượng. Tuy khoảng cách hai trượng vẫn là quá lớn để Bất Thông nhảy lên nhưng Bất Thông đã nghĩ ra cách khác.

Hố tuy sâu nhưng không quá rộng so với sải chân của chàng. Tiểu Bất Thông bèn hít một hơi nhảy lên, dang hai chân tì vào hai bên mép hố. Sau khi đã giữ được thăng bằng, Tiểu Bất Thông lại dùng hết sức nhảy lên.

Lần này thì hai tay của Tiểu Bất Thông đã bám được vào thành hố, qua đó Tiểu Bất Thông đã có thể trườn người lên trên miệng hố. Vốn đang lo lắng cho lão ăn mày nên vừa thò đầu lên Tiểu Bất Thông đã định cất tiếng gọi. Nhưng chàng bỗng giật mình vì một bóng ảnh vụt qua trước mặt.

Mắt của Tiểu Bất Thông chợt hoa lên và dường như vừa có ai đó đang ngồi cách hố đất không xa nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Không nghĩ đó là bóng ma và càng không dám nghĩ đến những gì vừa thoáng nhìn thấy là thật. Tiểu Bất Thông sau khi thót người khỏi miệng hố liền đưa mắt về phía chân núi Võ Di để kiếm tìm.

Núi Võ Di là nơi Tiểu Bất Thông từng lưu ngụ và chỉ sáng nay Tiểu Bất Thông mới quyết định bỏ đi, do đó địa hình ở chốn này đối với Tiểu Bất Thông rất quen thuộc.

Và Tiểu Bất Thông không khỏi mừng thầm vì ở phía xa, đúng hơn là hướng có dòng suối như lời Tiểu Bất Thông vừa điểm chỉ, lão ăn mày đang tất tả chân thấp chân cao chạy lại.

Lão cũng đã nhìn thấy Tiểu Bất Thông. Vì thế, khi lên tiếng cho dù lão chưa kịp đi đến nơi. Tiểu Bất Thông một lần nữa nghe lão trách mắng:

– Uý! Ngươi tự leo lên được ư? Hừ! sao ngươi không chịu nói sớm cho ta biết? Báo hại, ta vừa phải vội đi tìm nơi có nước như ngươi đã chỉ, vừa phải vắt chân lên cổ để sớm quay lại với ngươi. Ngươi có biết, hí lộng một người cao niên, nhất là người ngang cùng với thúc bá của ngươi là mang tội bất kính hay không? Nhỡ ta do vội phải chạy đến đứt hơi mà chết, một mạng của ngươi đổi được mạng cả ta không, hử?

Lần này, thay vì giận hoặc bỏ qua lời trách mắng sa sã của lão ăn mày , Tiểu Bất Thông bất chợt lạnh giọng nói với lão:

– Lão mắng đủ chưa? Nếu đã đủ, phần lương khô của ta đâu, mau trả lại đây!

Thái độ của Tiểu Bất Thông khiến lão ăn mày giậm chân đùng đùng như dưới chân lão là lửa đỏ:

– Thiên địa quỷ thần ơi, hãy đưa mắt nhìn xuống nè. Lão thì lo lắng cho y cứ vội vội vàng vàng nghĩ cách cứu y. Đổi lại, y chỉ nghĩ đến chỗ lương khô của y. Đời thưở nào laị có chuyện gieo ân mắc oán như vậy chứ. Hãy xuống đây mà xem nè, thiên địa quỷ thần ơi.

Tiểu Bất Thông càng thêm lạnh giọng:

– Lão có kêu suốt ngày cũng không có trời đất nào nghe thấy cho lão. Nghe ta hỏi một lần nữa, lương khô của ta đâu, trả lại đây. Chỗ lương khô đó ta cần dùng đến chí ít là cho mười ngày đi đường. Một mình lão không thể ăn hết ngần ấy được.

Lão phùng má, giận dỗi:

– Muốn có đủ lực để kéo ngươi lên, ta đã dùng hết chỗ lương khô đó rồi. Xí! Ngươi đừng tưởng vì lương khô của ngươi quá ngon nên ta ăn hết. Ngon gì thứ lương khô làm bằng bột vừa nhạt vừa cứng, lại còn hôi mùi ẩm mốc nữa.

Tiểu Bất Thông nhếch môi, cười nửa miệng:

– Có nhạt, có mốc đối với ta vẫn ngon gấp mấy lần những thứ ta phải ngửa tay đi xin của người. Lão đã vất đi đâu? Chỉ cần lão nói ra tự ta sẽ đi nhặt lại.

Lão vẫn không đáp ngay vào điều Tiểu Bất Thông quan tâm. Trái lại, lão trợn mắt giận dữ:

– Cái gì? Ngươi dám xiên xéo ám chỉ ta là người chỉ biết ngửa tay đi xin của ngươi? Hay thật, nếu ta còn cường tráng như ngươi bây giờ, lời nói này của ngươi nhất định sã bị ta đấm cho vỡ mặt.

Tiểu Bất Thông chợt cau mặt và có phần nào áy náy:

– Ta… hừ! Vãn bối không hể có ý ám chỉ như vậy. Vãn bối muốn nói, nếu không có lương khô mang theo, vãn bối đâu thể ngửa tay đi xin của người.

Chép miệng Tiểu Bất Thông tiếp:

– Thôi được! Nếu lão trượng đã ăn hết chố lương khô đó thì thôi, vãn bối cũng sẽ có cách tự lo liệu bản thân.

Dứt lời, Tiểu Bất Thông khom người nhặt lấy tay nải và rảo bước bỏ đi.

Thanh âm của lão ăn mày vẫn nheo nhéo bám theo:

– Sao? Ngươi muốn bỏ đi thật sao? Đâu dễ vậy? Muốn ta bỏ qua câu nói lỡ lời của ngươi ít nào ngươi cũng phải có lời xin lỗi. Nếu ngươi không xin lỗi, ta sẽ dai dẳng bám theo ngươi. Và hễ gặp ai, lập tức ta hô hoán lên, bảo ngươi ỷ sức trẻ hiếp già, một lão già như ta.

Tiểu Bất Thông vẫn rảo bước:

– Lão muốn làm thế nào tuỳ lão. Lão đừng tưởng ta không biết sức của lão còn mạnh khoẻ hơn ta bội phần. Ta không để lão gạt một lần nữa đâu.

Lão dai dẳng bám theo Tiểu Bất Thông thật. Không những thế, lão còn tru tréo:

– Ngươi có mất trí không vậy? một lão già như ta sao lại có sức khoẻ hơn ngươi? Hay ngươi nghĩ ta vì lỡ tay làm ngươi phải rơi xuống hố nên cho ta khoẻ hơn ngươi?

Tiểu Bất Thông dừng lại và quay người về phía sau thật nhanh:

– Ta không hề nghĩ đó là lão lỡ tay. Không những thế, ta còn có bằng chứng, đủ để nói lên thật sự lão còn khoẻ hơn ta.

Lão ăn mày có vóc hình trung bình, so với Tiểu Bất Thông là một thiếu niên tuổi độ mười sáu và đang đà phát triển, cả hai có chiều cao ngang nhau. Do đó, khi Tiểu Bất Thông quay người lại cũng vừa vặn lão ăn mày bước đến đụng mặt. Mặt lão nhăn nhăn, hai mắt hấp háy, lão câng câng mặt như thách thức Tiểu Bất Thông:

– Ngươi có bằng chứng gì bảo ta có súc khoẻ hơn ngươi?

Tiểu Bất Thông cười giễu:

– Lão có biết, muốn chạy đi rồi quay về từ chỗ có hố đất đến nơi có dòng suối, một người đang trẻ khoẻ như ta phải mất gẩn một canh giờ không? Đã vậy, không những lão kịp đi và về trong khoảng thời gian ít hơn một canh giờ, lão còn đủ thời gian để dùng hết chỗ lương khô phải năm bảy người cùng ăn mới hết. Lão nói đi, không khoẻ hơn ta, điều này làm sao xảy ra?

Lão cười hì hì:

– Do vội cứu ngươi đương nhiên ta phải chạy cật lực và chạy cho thật nhanh rồi. Còn nữa, chỗ lương khô kia, hì… hì… ta làm sao ăn hết?

Tiểu Bất Thông liền xoè tay ra:

– Lão không ăn hết vậy là lão vẫn còn cất giữ trong người. Đưa đây! Sau khi đưa ra, lão đường lão, ta đường ta, ta và lão hết ân hết nợ.

Lão nhăn nhó:

– Đương nhiên là ta hãy còn cất giữ. Nhưng không lẽ ngươi không tặng hết cho ta, gọi là lễ vật đền ân?

– Đền ân? Lão có ân gì bảo ta phải đền?

Lão cười nham nhở:

– Còn ân gì nếu không là ân ta cứu ngươi?

– Lão cứu ta hồi nào?

Lão chun mũi:

– Ta có ý định cứu ngươi, đúng chưa? Vì muốn cứu ngươi ta cần phải có sức, ta đã ăn một ít lương khô của ngươi đúng chưa? Do vội, ta bị nghẹn và suýt chết, đúng chưa? Rồi cũng do ngươi chỉ, ta phải ba chân bốn cẳng chạy đến suối nước, sau đó phải vội chạy về. Bao nhiêu đó công sức ta đã bỏ ra có lý nào không đáng cho ngươi phải có hành vi gì cụ thể đáp tạ?

Tiểu Bất Thông lùi lại, tránh xa lão ăn mày. Sau đó, vừa quay lưng vừa tiếp tục bước đi, Tiểu Bất Thông bảo:

– Được rồi! Ta cứu lão, lão không tính, lão chỉ muốn tính với ta về hành vi lão chỉ mới có ý định và chưa thực hiện. Lão muốn giữ chỗ lương khô còn lại, tuỳ lão. Cứ kể như ta không hề có là xong. Cáo biệt!

Lão ăn mày đuổi theo:

– Ê… ê…! Nhờ ngươi nhắc ta mới nhớ. Đây này, ta chia cho ngươi nửa phần lương khô, gọi là đền ân ngươi đã kéo ta lên khỏi hố đất.

Tiểu Bất Thông đi nhanh hơn:

– Lão cứ giữ hết cho lão. Quân tử thì ân bất cần báo. Ta tuy bé nhưng vẫn biết rõ điều đó. Lão không phải bận tâm và cũng đừng bám theo ta nữa.

Nhưng, ở phía sau bỗng có tiếng kêu kinh hoàng của lão ăn mày:

– Ôi chao! Cứu ta với tiểu tử! Nhanh lên, hãy cứu ta nào, tiểu tử.

Tuy ngờ đây là trò đùa của lão nhưng do tâm tính nhân hậu, Tiểu Bất Thông nhăn nhó quay lại:

– Lão đừng đùa nữa mà…

Chỉ mới nói đến đây, Tiểu Bất Thông phải dừng lời. Và nhanh thật nhanh Tiểu Bất Thông chạy đến với lão.

Lão ăn mày đang trợn tròn hai mắt, sợ hãi nhìn một con rắn với thân hình mang mầu hồng óng ánh cứ chập chờn chuẩn bị mổ vào lão.

Lúc Tiểu Bất Thông chạy đến cũng là lúc con rắn phóng người lao nhanh vào lão ăn mày.

Vù…

Nhưng, Tiểu Bất Thông đã nhanh hơn và kịp chộp vào đuôi con rắn.

Vốn quen xử trí với những tình huống tương tự, Tiểu Bất Thông vẫn giữ chặt đuôi rắn và quay tít thành nhiều vòng trên không.

Ào… ào…

Lượng đã đủ, Tiểu Bất Thông bèn theo đà quay, quật luôn thân hình con rắn vào nền đất cứng thật mạnh.

Bộp!

Lập tức có tiếng thở phào của lão ăn mày vang lên:

– Đa tạ trời phật! Nếu không có ngươi…

Tiểu Bất Thông vụt đưa ngón tay lên môi:

– Lão trượng đừng vội lên tiếng.

Lão ăn mày trợn to hai mắt, có ý giận dữ. Và trước khi lão mấp máy môi định mở miệng quát mắng vì hành vi của Tiểu Bất Thông là quá phi lý, lão bỗng nín im và đưa mắt nhìn thái độ kỳ quặc của Tiểu Bất Thông đang cẩn trọng khom người và từ từ tiến đến một bụi cây um tùm cách đó không xa.

Lão ăn mày kinh nghi, cũng lò dò bước khẽ theo chân Tiểu Bất Thông.

Đang chú tâm dõi nhìn vào bụi cây, Tiểu Bất Thông suýt nữa giật mình vì nghe thanh âm của lão ăn mày rót nhẹ vào tai:

– Còn một con nữa sao, tiểu tử?

Tiểu Bất Thông khẽ nhăn mặt, quay lại nhìn lão:

– Lũ rắn này thường đi thành đôi. Con còn lại thường nguy hiểm đó.

Hoảng sợ, lão ăn mày nhảy lùi về phía sau thật nhanh.

Tiếng động do lão ăn mày gây ra không ngờ đã che lấp đi tiếng động sột soạt thật khẽ phát ra từ giữa bụi cây.

Vì không nghe được tiếng động này, Tiểu Bất Thông hoàn toàn bất ngờ khi có một ánh hồng óng ánh từ giữa bụi cây lao ra.

Vù…

Kinh tâm, Tiểu Bất Thông vội khom người và ánh hồng kia cứ thế lao vượt qua mặt Tiểu Bất Thông.

Vù…

Nhìn thấy ánh hồng kia sau khi lao sượt qua Tiểu Bất Thông đang vun vút lao về phía mình, lão ăn mày kinh hoàng kêu lên bải hải:

– Ôi chao!

Không ngờ chỉ vì một chú sơ tâm đã gây ra mối kinh hoàng có thể dẫn đến cái chết cho lão ăn mày, Tiểu Bất Thông dùng hét sức chồm người theo và tìm cách chộp vào đuôi con rắn thứ hai.

Chính lúc nắm được đuôi rắn, mắt của Tiểu Bất Thông bỗng hoa lên và hình ảnh của một nắm tay uy dũng lẫn cái đầu hình ba góc của con rắn cứ loang loáng trước mặt Tiểu Bất Thông.

Không kịp nhận định rõ nắm tay kia là của ai và tại sao con rắn phải quay đầu trở lại, Tiểu Bất Thông liền có cảm nhận ở khuỷu tay chợt đau nhói.

Phập!

Biết đã bị rắn cắn, Tiểu Bất Thông cố nhịn đau, cố quật con rắn xuống nền đất. Nhưng nắm tay kia một lần nữa lại xuất hiện và một lực đạo uy mãnh liền dồn dập đổ vào thân hình nhỏ bé của con rắn.

Ào… Ào…

Vào lúc này, do đã nhận ra nắm tay kia là của ai, Tiểu Bất Thông kinh hoàng kêu lên vội vã:

– Đừng giết con rắn! Vãn bối cần sinh mạng của nó.

Có phần muộn, tiếng kêu của Tiểu Bất Thông vừa dứt tiếng thì tiếng kình lực quật vào thân rắn cũng vang lên.

Bình!

Đưa mắt nhìn và phát hiện thân rắn hãy còn ngo ngoe, chưa chết hẳn, Tiểu Bất Thông bất kể thân hình đang cứng dần, vội chộp vào con rắn và đưa lên miệng.

Lão ăn mày thất kinh:

– Này, đó là độc xà. Ngươi mà ăn nó tất phải vong mạng!

Tiểu Bất Thông không những bỏ ngoài tai lời nói của lão ăn mày mà còn cả quyết ngoạm một cái thật mạnh vào thân rắn, đúng vào chỗ chỉ cách đầu rắn độ một gang tay.

Miệng dính đầy máu rắn, Tiểu Bất Thông sau khi ném bỏ con rắn sang một bên cứ thế mà kêu lão ăn mày:

– Lão trượng hãy… hừ… hừ…, hãy nhặt con rắn khi nãy và, hừ… hừ…, đưa cho vãn… Hự!

Hai mắt Tiểu Bất Thông bỗng trợn ngược và lập tức ngã vật qua một bên, hôn mê trầm trầm…

Chọn tập
Bình luận