Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thái Cực Đồ

Chương 8: Vương độc mê hồn suýt vong mạng – chạm trán nhiếp tâm quỷ ảnh trảo

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Bóng dáng của Tiểu Bất Thông vừa khuất dạng, nữ lang bỗng đưa hai tay ôm đầu và lảo đảo.

E không thể tri trì được lâu, nữ lang vừa ngồi xuống vừa lẩm bẩm:

“ Mê Hồn Vụ quả nhiên lợi hại, có thể thâm nhập qua thất khiếu?”

Nàng vừa dứt lời, bên tau liên nghe thanh âm trầm trầm của hắc y nhân khi nãy:

– Đã hiểu như vậy ngươi đừng phí công vô ích. Ngươi càng vận công càng giúp Mê Hồn Vụ mau phát tán. Hãy ngoan ngoãn đi theo ta nào!

Không ngờ hắc y nhân chưa thực sự bỏ đi, nữ lang đứng lên, cố quật ra hai chưởng, nhằm thẳng vào bóng nhân ảnh của hắc y nhân bây giờ cứ mờ mờ ảo ảo:

– Cẩu tặc! Ta…

Vù…

Chưởng của nữ lang vừa xuất hiện và không hề gặp phải lực đối kháng nào cũng tự nhiên tan biến. Biết Mê Hồn Vụ đã phát tán nhân lúc vận công xuất chiêu, nữ lang tuyệt vọng đưa mắt nhìn về hướng Bất Thông vừa bỏ đi.

Hắc y nhân rít qua kẽ răng:

– Ngươi đừng mơ mộng hão huyền! Dù y có quay lại sinh mạng của ngươi vẫn do ta phát lạc. Đi thôi!

Y vươn tay định chộp vào uyển mạch của nữ lang.

Bất ngờ có tiếng quát:

– Hoá ra trên đời này vẫn còn những phường hạ lưu mạt hạng như ngươi! Hãy buông tay nào.

Cùng với tiếng quát là một đạo lực cuộn thẳng vào hậu tâm hắc y nhân.

Vù…

Hắc y nhân vẫn giữ nguyên ý định, vừa chộp vào uyển mạch tay của nữ lang kia vừa ngoặt cánh tay còn lại về phía sau:

– Tiểu tử phen này đừng mong hý lộng được ta! Đỡ!

Vù…

Điều bất ngờ liền xảy ra. Cùng với tiếng chấn kình vang lên, hắc y nhân còn cảm thấy cái chộp của y đang nhắm vào nữ lang kia như đang chạm phải một ngọn kình hết sức quái dị.

Ầm!

Bộp! Soạt!

Nhìn lại khuỷu tay, nơi vừa bị ngọn kình kia giật đứt ống tay áo, hắc y nhân buột miệng kêu thảng thốt:

– Tu La Mai Hoa Ấn ?

Mắt y hoa lên và khi chưa kịp định thần, trước mặt y không phải là Tiểu Bất Thông như y lầm tưởng. Trái lại, người vừa xuất hiện trước mắt y tuy cũng là trang nam nhân tuấn tú nhưng nhờ có y phục hoa lệ hơn nên phong thái của nam nhân này có phần uy vệ hơn Tiểu Bất Thông bội phần.

Với tả thủ đưa cao và năm ngón tay lúc nào cũng nửa chụm nửa khoằm, trang nam nhân tuấn tú lạnh lùng bảo hắc y nhân:

– Ngươi tự ý đưa giải dược hay đợi Văn Quy Nguyên này dùng Tu La Mai Hoa Ấn đoạt lấy?

Khí thế của Văn Quy Nguyên và có lẽ do tả thủ đang hờm sẵn chiêu Tu La Mai Hoa Ấn, đã làm cho hắc y nhân hoảng sợ. Y riu ríu đưa ra một hoàn giải dược, miệng thì câm như hến, đến nửa lời cũng không dám nói ra.

Văn Quy Nguyên dùng hữu thủ chộp lấy hoàn giải dược và khẽ co tay búng hoàn giải dược bay đi.

Véo…

Ngay khi hoàn giải dược nhờ thủ pháp ảo diệu của Văn Quy Nguyên rơi đúng vào miệng nữ lang, Văn Quy Nguyên lại hỏi:

– Phải mất bao lâu hoàn giải dược do ngươi đưa ra mới có hiệu lực?

Hắc y nhân khiếp hãi thực sự? Y không những không thốt nên lời mà cánh tay đang đưa ra để chỉ về phía nữ lang cũng cứ run lên bần bật.

Đôi mắt dõi theo hướng tay chỉ của y, phát hiện nữ lang đang nhấp nháy mắt, chứng tỏ hoàn giải dược đã có công hiệu, Văn Quy Nguyên cười khẩy, thu tả thủ về:

– Cút!

Hắc y nhân vội tung người lao đi.

Vút!

Nhưng lại có tiếng quát:

– Đứng lại!

Tiếng quát này không phải do Văn Quy Nguyên phát ra. Vì ngay sau đó, Văn Quy Nguyên mới quát:

– Kẻ nào dám xen vào?

Âm thanh của tiếng quát khi nãy vang đến gần hơn và dường như là ở ngay bên cạnh Văn Quy Nguyên:

– Ta!

Vút!

Diễn biến xảy ra tuy nhanh nhưng cũng đủ thời gian cho gã hắc y nhân kia khuất dạng.

Văn Quy Nguyên đưa mắt nhìn người mới xuất hiện:

– Các hạ là ai? Người là do tại hạ khống chế, tại hạ đã cho đi sao các hạ còn cố tình ngăn lại?

Thất vọng vì không kịp ngăn hắc y nhân, người vừa đến liền trút hận sang Văn Quy Nguyên:

– Các hạ tuy không biết ta nhưng ta thừa biết các hạ là ai. Không ngờ chỉ vì một chút hư danh, muốn làm Trang chủ một Thiên Nhất Trang hiển hách trên giang hồ, các hạ đang tâm bỏ qua cho Tôn Nhất Bình, kẻ đã tiêu diệt Tu La Viện vốn là nơi cưu mang các hạ.

Văn Quy Nguyên tái mặt:

– Tại hạ phải hiểu lời nói của các hạ như thế nào đây? Là thành ý chỉ giáo hay mai mỉa châm biếm?

Lúc đó, nữ lang kia dường như đã hoàn toàn hồi phục chân lực, nàng lên tiếng, nửa như muốn dẫn kiến cả hai, nửa như ngăn sự xung đột sắp xảy ra giữa hai người:

– Hoá ra người vừa ra tay giải cứu tiểu nữ chính là Trang chủ Thiên Nhất Trang Văn Quy Nguyên thiếu hiệp. Còn vị này là Bất Thông thiếu hiệp, khi nãy cũng đã có ân tiếp trợ tiểu nữ.

Văn Quy Nguyên bắt đầu đưa mắt nhìn Tiểu Bất Thông khắp lượt:

– Hai năm trước, ngươi đã phát hiện ra Ma Thạch…

Tiểu Bất Thông cướp lời:

– Chuyện đã qua, Văn Trang chủ hà tất phải nhắc lại. Nếu không ta không thể không nghĩ đó là Văn Trang chủ cố tình đem ta ra làm trò cười?

Văn Quy Nguyên bước lùi lại:

– Tại hạ xin ghi nhớ điều này. Ngược lại, tại hạ cũng mong các hạ giải thích rõ lời nói lúc nãy, ẩn ý các hạ là…

Xua tay, Tiểu Bất Thông bảo:

– Các hạ muốn hiểu lời nói của ta như thế nào cũng được. Hoặc có thái độ ra sao, Bất Thông ta sẵn sàng hầu tiếp.

Như đã đoán được tại sao Tiểu Bất Thông lại có thái độ này, nữ lang kia chợt hỏi:

– Bất Thông các hạ sao bỗng dưng quay lại?

Thái độ của Bất Thông liền thay đổi, chàng lúng túng giải thích:

– Tại hạ đi chưa được bao xa bỗng dưng nghe ở phía này có tiếng huyên náo. Cũng may gã hắc y nhân kia vẫn chưa gây tổn hại gì cho cô nương.

Nữ lang nọ đưa mắt nhìn Văn Quy Nguyên:

– Cũng là do Văn Trang chủ kịp thời tiếp trợ tiểu nữ Thạch Bích Vân xin đa tạ ân tình của Văn Trang chủ.

Không như Tiểu Bất Thông có ý mừng vì cuối cùng cũng biết rõ tính danh của nữ lang, Văn Quy Nguyên có phản ứng khá kì quặc:

– Cô nương chính là Thạch Bích Vân? Chưởng môn Không Động pháui Thạch Phù Vân chính là…

Thạch Bích Vân kinh nghi:

– Đó chính là gia phụ. Như Văn Trang chủ có phần hồ nghi thân phận của tiểu nữ?

Văn Quy Nguyên không đáp lại. Trái lại, vừa thi lễ với Bất Thông, Văn Quy Nguyên vừa bảo:

– Tại hạ không thể nấn ná ở đây lâu hơn. Hậu hội lưỡng kỳ, nhị vị, tại hạ xin đi trước một bước!

Vút!

Văn Quy Nguyên bỏ đi thật bất ngờ, điều đó khiến ánh mắt Thạch Bích Vân tối sầm lại.

Có cảm nhận giữa Văn Quy Nguyên và xuất thân của Thạch Bích Vân như có điều gì bất ổn, Bất Thông lên tiếng:

– Cô nương…

Nào ngờ, Thạch Bích Vân cũng có phản ứng kỳ quặc:

– Ta cũng có việc cần phải đi. Cáo biệt!

Bất Thông lo lắng:

– Đêm hãy còn dài, cô nương vội gì phải…

Nhưng nàng đã đi khuất, lời nói của Bất Thông rốt cuộc chỉ là luồng gió thoảng vào hư không.

Thở dài, Bất Thông cũng đi và đi theo đúng hành trình chàng đã định.

***

Ầm! Ầm! Những tiếng trấn kình thoạt đầu vang lên mơ hồ sau cứ rõ dần khiến đôi chân của Bất Thông càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.

Vút!

Vừa vượt qua một trũng núi, một cảnh giao chiến không cân sức bỗng hiện ra trước mắt Bất Thông.

Phẫn nộ, Bất Thông lập tức lao vào:

– Lũ cuồng đồ vô sỉ. Bọn ngươi chỉ giỏi hiếp đáp nữ nhân thôi sao? Hãy đỡ!

Vút!

Vù… Vù…

Khi đó, năm tên hắc y nhân với chân diện hoàn toàn che kín đang dồn bức hai nữ nhân vào đường cùng. Nghe tiếng quát vang đến và đồng thời là những luồng lực đoạ uy mãnh xuất hiện, cả năm tên hắc y nhân đều đưa mắt nhìn Bất Thông.

Và một tên trong bọn chúng bất ngờ gầm lên phẫn nộ:

– Lại là người, tên đồ đệ của lão ăn mày họ Bạch? Lần này là ngươi tự đến nạp mạng!

Y lao đến với hai chiêu trảo đầy biến ảo.

Vút!

Ào… Ào…

Nhờ câu nói của đối phương, Bất Thông lập tức đoán ra ý đồ của y khi lao đến cùng chàng giao chiến.

Chàng bỗng cười phá lên:

– Ngươi và ta quả có duyên, đi đến đâu cũng chạm trán! Nhưng lần này dường như ta không còn hứng thú để giao đấu với ngươi nữa. Cáo biệt!

Miệng nói, chân dịch chuyển và khi chàng dứt lời thì bóng nhân ảnh của chàng đã thực sự rời xa gã hắc y nhân.

Vút!

Không tưởng chàng đến rồi lại bỏ đi một cách dễ dàng, gã hắc y nhân vội thu chiêu. Và cũng vội như vậy, gã lao theo chàng bén gót.

Vút!

Có lao theo gã mới biết mưu đồ của Bất Thông là gì. Gã giận dữ hô hoán:

– Bọn ngươi hãy mau thu thập hai ả kia. Đừng để tiểu tử kịp…

Đã muộn. Lời hô hoán của gã bị tiếng gầm thịnh nộ của Bất Thông che lấp:

– Hãy xem tuyệt học của Bất Thông ta!

Cùng với tiếng gầm, chàng xuất kỳ bất ý vung đủ song thủ và song cước, phát xạ hai loạt chưởng kình và cũng hất bay đôi giày đã cũ nát của chàng về phía bốn gã hắc y nhân nọ.

Ào… Ào…

Véo… Véo…

Biết bị tập kích, cả bốn gã cùng quay lại. Và như tâm ý liên thông bốn gã cùng vận dụng những chiêu thức giống nhau, đó là những chiêu trảo kì lạ ẩn tàng nhiều biến ảo:

– Tiểu tử muốn chết!

– Đỡ!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Khi đã xuất chiêu rồi, hai trong bốn gã mới biết là chúng bị mắc lừa. Vì không như hai gã đồng bọn, được giao đấu thật sự với chưởng lực của Bất Thông, phần của chúng chỉ là hai chiếc giày nhơ bẩn.

Hai gã thoáng khựng lại.

Bấy nhiêu đó đã đủ cho Bất Thông, chàng quát:

– Nhị vị cô nương còn chờ gì nữa? Đánh!

Lời đề tỉnh của chàng tuy muộn nhưng cũng kịp cho hai nữ lang kia phản ứng.

Và đúng lúc hai nàng xuất chiêu đánh vào hậu tâm của hai gã vừa khựng lại, chưởng của Bất Thông và trảo của hai gã kia cũng đến lúc chạm nhau.

Ầm! Ầm!

Thân thủ của hai gã này tuy có phần kém hơn gã hắc y nhân đầu tiên nhưng do hai gã cũng hiệp lực nên nghiễm nhiên chiếm phần thắng.

Bất Thông tuy bị chấn kình bức lùi nhưng miệng lại cười vang:

– Bọn ngươi không hiếp đáp nữ nhân cũng là dựa vào số đông để thủ thắng. Xem ra ta mắng bọn ngươi vô sỉ cũng không phải oan uổng. Tiếp chiêu! Ha… ha…

Vù… Vù…

Nhìn Bất Thông cứ thản nhiên để chân trần mà không biết ngượng, gã hắc y nhân đầu tiên mắt lộ hung quang lao đến:

– Xem bộ dạng của ngươi đã quen ở bẩn chẳng khác nào lũ ăn mày hôi thối. Hãy xem Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo của ta đưa hồn ngươi về chốn cửu tuyền.

Vù… Vù…

Song trảo của gã vừa chập chờn xuất hiện từ đỉnh một tảng đá ở trên cao bỗng có tiếng gầm vọng xuống:

– Bọn ngươi cũng biết đến Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo ư? Ta muốn biết bọn ngươi là ai, sao lại am tường công phu này! Đỡ!

Tiếng gầm vang lên đã bất ngờ mà sự xuất hiện của nhân vật đó càng là một sự bất ngờ trên chỗ tưởng.

Bất Thông vừa nghe thinh âm của tiếng gầm đã đoán biết là ai nên kêu lên:

– Văn Quy Nguyên?

Cũng như Bất Thông, gã hắc y nhân đang cùng chàng giao chiến cũng nhận biết thinh âm của Văn Quy Nguyên:

– Sao lại là ngươi?

Trong khi đó, do đối tượng vừa bị Văn Quy Nguyên truy kích chính là hai gã hắc y nhân đang quần thảo với hai nữ lang nọ, hai gã vì đang chiếm lợi thế nên hoàn toàn bất ngờ khi biết Văn Quy Nguyên chọn chúng làm đối tượng.

Vì thế, khi phát hiện sự thể và quay lại, hai gã chỉ kịp thảng thốt kêu lên một câu:

– Tu La Mai Hoa Ấn!

Đòn sát thủ của Văn Quy Nguyên ngay tức khắc tiếp cận hai gã nọ.

Bốp! Bốp!

Dùng song thủ với đủ mười đầu ngón tay cùng khum lại, tuyệt kỹ Tu La Viện là Tu La Mai Hoa Ấn của Văn Quy Nguyên cùng một lúc đập vỡ Thiên Linh Cái hai gã hắc y nhân xấu số.

Vẫn giữ nguyên mười đầu ngón tay khum khum, Văn Quy Nguyên túm luôn hai vuông lụa vốn được hai gã nọ dùng để che kín chân diện.

Vì thế, lúc hai gã nọ khuỵu xuống, do hai vuông lụa bị Văn Quy Nguyên giữ lại, diện mạo của hai gã liền lộ rõ.

Nhìn vào hai diện mạo này, Văn Quy Nguyên lẩm bẩm những lời nói vô nghĩa:

– Không phải như ta nghĩ!

Trong lúc những diễn biến này xảy ra, mức độ lợi hại đủ để làm cho gã hắc y nhân đang cùng Bất Thông giao chiến phải nao núng, Bất Thông không bỏ lỡ cơ hội, nhấn thêm chân lực vào chiêu chưởng đã phát đi.

Ầm!

Hự!

Gã hắc y nhân chỉ vì một phút phân tâm phải đã bị Bất Thông quật vào một chấn kình sấm sét.

Càng thêm nao núng, gã hắc y nhân lại thêm kinh hoàng khi nghe Văn Quy Nguyên quát hỏi hai gã hắc y nhân còn lại:

– Nói! Bọn ngươi thực sự là môn hạ của ai? Nhân vật nào đã truyền thụ Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo cho bọn ngươi?

Hai gã nọ trước cái chết thảm của đồng bọn bỗng phẫn nộ gầm vang:

– Giết người phải đền mạng. Ngươi hãy xuống hỏi lão Diêm vương. Đỡ!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Trước phản ứng của hai gã, Văn Quy Nguyên cười lạnh:

– Người đủ tư cách nói câu đó chính là ta, không phải bọn ngươi! Xem chưởng!

Vù… Vù…

Bất ngờ, hai nữ lang nọ đồng loạt kêu lên, mỗi người nói một phách:

– Hoá ra là bọn chúng, Tứ Ác Kim Lăng?

– Văn Trang chủ đề phòng chúng dùng Độc Tiêu.

Bị hai nữ lang cáo giác thân phận, hai gã cùng cười sặc sụa:

– Không sai! Hãy xem Độc Tiêu đây!

Viu… Viu…

Sợ Văn Quy Nguyên không đủ lực đối phó cùng một lúc hai tên và có cả ám khí tẩm độc kèm theo, Bất Thông tràn người lao đến:

– Dùng thủ đoạn ám muội để hại người, bọn ngươi phải chết! Xem Tàng Long Phi Hổ Thức.

Vút!

Vù…

Vù…

Có thêm Bất Thông, uy lực của hai gã trong Tứ Ác Kim Lăng đương nhiên phải bị phân khai.

Ầm! ầm!

Ầm! Ầm!

Hai gã trợn to mắt, giận dữ nhìn Văn Quy Nguyên và Bất Thông nhờ may mắn cũng thoát khỏi những mũi Độc Tiêu lợi hại.

Trong khi Văn Quy Nguyên và Bất Thông thoáng sững sờ vì không ngờ có được sự may mắn đó, hai gã nọ không hiểu sao bỗng kêu hộc lên:

– Hự!

– Ngô Công Phi Độc? Hự!

Hai gã ngã vật ra, điều đó khiến Văn gia động tâm.

Chàng đưa mắt nhìn khắp lượt, phát hiện gã hắc y nhân đầu tiên không hiểu sao đã bỏ chạy từ lúc nào.

Hoang mang chàng lẩm bẩm:

“Ai đã lén hạ độc thủ chúng?”

Không nói một lời, Văn Quy Nguyên thản nhiên tiến đến và cùng một lúc chộp mạnh vào hai vuông lụa che kín chân diện của hai gã vừa đột tử.

Vụt!

Bất ngờ, một trong hai nữ lang nọ kêu lên kinh hãi:

– Đừng vội chạm vào!

Giật mình, Văn Quy Nguyên vừa thu tay về vừa đưa ánh mắt dò hỏi nhìn vào nữ lang vừa hô hoán.

Nữ lang nọ hít manh một hơi:

– Nếu đúng là hai gã bị Ngô Công Phi Độc sát hại, toàn thân chúng hiện giờ đâu đâu cũng có độc. Loại độc này chỉ có vùng Miêu Cương, rất khó tìm thuốc giải.

Bán tin bán nghi, Văn Quy Nguyên vội nhặt một nhánh cây và dùng nhánh cây đó lột bỏ vuông lụa của gã thứ nhất.

Soạt!

Định tiếp tục làm như vậy với gã còn lại, Văn Quy Nguyên phải kinh hoàng khi nghe nữ lang khi nãy tiếp tục hô hoán:

– Mau ném bỏ nhánh cây. Vì nó cũng bị nhiễm độc!

Tuy giật mình nhưng phản ứng của Văn Quy Nguyên cũng chứng tỏ một tâm cơ sắc sảo. Thay vì ném nhánh cây về một phía nào đó bất kỳ, Văn Quy Nguyên nửa như vô ý nửa như cố tình khi ném nhánh cây cho rơi đúng vào mặt của một trong hai gã đã chết trước đó.

Véo…

Bất Thông gật gù tán dương:

– Hảo thủ pháp!

Ngược lại, Văn Quy Nguyên bất ngờ kêu lên hốt hoảng:

– Quả nhiên nhánh cây đã bị nhiễm độc.

Đưa mắt nhìn diện mạo đang dần dần đen sạm của thi thể kia do bị nhánh cây nhiễm độc chạm vào. Bất Thông thè lưỡi:

– Ngô Công Phi Độc không ngờ quá lợi hại!

Đến lúc này Văn Quy Nguyên mới chịu lên tiếng nói lên lời cảm kích đối với nữ lang hai lần đề tỉnh:

– Tại hạ là Văn Quy Nguyên, đa tạ sự chỉ giáo của cô nương!

Nữ lang nọ khẽ cúi đầu:

– Văn Trang chủ quá lời rồi. Nếu không có Văn Trang chủ kịp thời tiếp trợ, tỷ muội tiểu nữ e khó toàn mạng vì đâu ngờ đối thủ lại là Tứ Ác Kim Lăng.

Nữ lang còn lại vừa đưa mắt nhìn Bất Thông vừa có ý nhắc nữ lang kia:

– Lục sư tỷ đừng quên chính vị thiếu hiệp kia đã giúp chúng ta trước. Nếu không phải như vậy có lẽ muội và sư tỷ đã bị bọn chúng bắt giữ rồi.

Bất Thông động tâm:

– Cô nương vừa nói, bon chúng có ý định bắt giữ nhị vị? Để làm gì?

Hai nữ lang chưa kịp đáp, Văn Quy Nguyên đột nhiên cau mày:

– Vẫn là ý định này? Bọn chúng thật sự là ai? Dường như đang có ý cùng thất đại phái đối đầu?

Nữ lang được gọi là Lục sư tỷ tỏ ý kinh ngạc:

– Văn công tử muốn ám chỉ điều gì khi bảo vẫn là ý định ấy?

Bất Thông lên tiếng:

– Cách đây hai ngày, cũng gã hắc y nhân khi nãy đã có hành vi tương tự. Và người y định bắt giữ là Thạch cô nương, ái nữ của chưởng môn Không Động phái.

Nữ lang nọ giật mình:

– Thảo nào Văn Trang chủ phải nói lên nhận định đó. Lạ thật, chúng hết nhắm vào Không Động phái lại nhắm đến tệ phái Hoa Sơn, và đối tượng đều là phận nữ nhi. Thật ra chúng muốn gì? Và chúng thuộc môn bang phái nào?

Văn Quy Nguyên kinh ngạc:

– Nhị vị cô nương là đệ tử Hoa Sơn phái?

Bất Thông cười nhẹ:

– Các hạ chưa biết điều này sao? Vậy mà ta nghĩ vì đã biết nên các hạ mới ra tay tương trợ.

Đưa mắt nhìn Bất Thông, Văn Quy Nguyên bảo:

– Tại hạ nào có may mắn như các hạ, đã được gặp Hoa Sơn Thất Nghĩa từ trước?

Hai nữ lang kinh nghi nhìn Bất Thông:

– Thiếu hiệp đã gặp bọn tiểu nữ rồi?

Trong khi Bất Thông gật đầu thì Văn Quy Nguyên đã nhanh miệng lên tiếng:

– Nhị vị cô nương thử nhớ lại xem, hai năm trước, tại Võ Di Sơn…

Không chờ Văn Quy Nguyên nói hết, một trong hai nữ lang bỗng à lên:

– Là Tiểu Bất Thông? Thiếu hiệp là người đã từng được gia sư hứa sẽ thu nhận là truyền nhân?

Bất Thông nghiêm sắc mặt:

– Đại ân trước kia của Hoa Sơn Thất Nghĩa và nhất là hảo ý của lệnh sư, tại hạ cho đến giờ vẫn luôn nghi nhớ. Nhị vị cô nương bất tất phải…

Vị nữ lang Lục sư tỷ vụt nói:

– Chúng ta trước sau gì cũng là đồng môn huynh tỷ muội. tại hạ là Hạ Uyển Nhu, còn đây là thất sư muội Khả Thuý Đình. Thiếu hiệp không cần phải khách sáo!

Bất Thông bối rối:

– Có lẽ tại hạ không có phúc phận được làm đệ tử phái Hoa Sơn.

Khả Thuý Đình chợt gật đầu và nói xen vào:

– Tiểu nữ nhớ rồi. Thiếu hiệp đã được Bạch tiền bối, bang chủ Cái Bang thu nhận? Nhưng qua y phục của thiếu hiệp, dường như không giống đệ tử của Cái Bang?

Bất Thông bỗng thở hắt ra một hơi:

– Có nói ra chưa chắc nhị vị tin. Bạch tiền bối tuy…

Văn Quy Nguyên bất ngờ lên tiếng, khiến lời nói của Bất Thông phải đột ngột dừng lại.

– Tại hạ có việc cần phải đi, mong chư vị lượng thứ cho. Cáo…

Bất Thông chợt đưa tay ngăn lại và cướp lời Văn Quy Nguyên như Văn Quy Nguyên vừa có thái độ như vậy đối với chàng:

– Văn các hạ, chậm đã!

Văn Quy Nguyên kinh ngạc:

– Các hạ có điều gì cần chỉ giáo chăng?

Bất Thông cười nhẹ và đưa tay chỉ vào bốn thi thể kia:

– Không như Tứ Ác Kim Lăng, tên hắc y nhân đã bỏ chạy dường như có ý tránh né các hạ. Tại hạ chỉ muốn nghe lời giải thích.

Văn Quy Nguyên lắc đầu:

– Tại hạ cũng đang nghi hoặc về điều này nên hiện giờ không thể giải thích.

Bất Thông lạnh giọng:

– Các hạ đừng mong dối gạt ta! Không những gã kia cố tình tránh né các hạ mà theo ta, dường như các hạ cũng đã đoán biết chúng là ai, đúng không?

Văn Quy Nguyên để lộ sắc giận:

– Là các hạ hỏi cung Văn Quy Nguyên này hay chỉ là lời cầu mong xin được chỉ giáo?

Bất Thông vẫn thản nhiên:

– Các hạ muốn hiểu như thế nào cũng được. Nhưng ta nghĩ các hạ nên nói ra thì hơn. Vì nếu các hạ không đoán biết chúng là ai, các hạ đâu cần lột bỏ giả diện của chúng, sau đó mới nói chúng không phải là người mà các hạ đã nghi ngờ?

Văn Quy Nguyên nhún vai:

– Văn mỗ có sự nghi ngờ và sau đó mới biết đó chỉ là sự nghi ngờ sai lạc. Như vậy chưa đủ cho các hạ sao?

Bất Thông gằn giọng:

– Đây chính là điều Bất Thông này quan tâm. Các hạ nghi ngờ chúng là ai? Sao các hạ không nói ra mà cứ mãi giữ nghi vấn trong lòng?

Văn Quy Nguyên cười lạt:

– Thứ nhất, nghi ngờ hay không đó là tuỳ ở Văn mỗ. Thứ hai, như Văn mỗ không có phận sự phải bẩm báo tất cả mọi việc cho các hạ vốn là người Văn mỗ chưa từng quen biết.

Nếu như Văn Quy Nguyên chỉ quyết liệt một thì Bất Thông lại quyết liệt mười:

– Hôm nay, nếu các hạ không đáp ứng yêu cầu của ta thì đừng mong rời khỏi nơi này dù là nửa bước.

Văn Quy Nguyên bật cười:

– Điều đó phải xem lại, liệu các hạ có được bản lãnh đó không? Ha… ha…

Vừa cười Văn Quy Nguyên vừa chớp động thân hình lao đi.

Vút!

Bất Thông liền quát:

– Có hay không cứ thử xem đây thì biết. đỡ!

Nhưng, chưởng của Bất Thông dù nhanh vẫn không có cách nào chạm vào người Văn Quy Nguyên.

Vì như Khả Thuý Đình đang nói:

– Chính là khinh thân pháp Thiên Mã Hành Không danh bất hư truyền của Văn gia. Thiếu hiệp có muốn đuổi theo cũng vô ích.

Bất Thông hậm hực nhìn theo bóng dáng của Văn Quy Nguyên đang khuất dần:

– Thái độ của y rất đáng nghi. Dường như y cố tình đi theo dò xet tại hạ.

Hạ Uyển Nhu chợt nói trong khi mãi nhìn theo phương hướng Văn Quy Nguyên vừa bỏ đi:

– Theo ta thì không phải như vậy. Người của Văn gia trải qua bao đời vẫn luôn có những hành vi quang minh lõi lạc, hông hề đáng nghi như thiếu hiệp nghĩ.

Bất Thông cười lạt:

– Tại hạ có hai lý do để nghi ngờ. Trước tiên là việc Tôn Nhất Bình bỗng dưng trao quyền chấp chưởng Thiên Nhất Trang cho y.

Hạ Uyển Nhu quay đầu nhìn Bất Thông:

– Tôn Nhất Bình là hạng giảo hoạt. Hành vi này của lão đến chúng ta cũng phải nghi ngờ, sao thiếu hiệp không nghĩ, Văn Trang chủ vì muốn làm rõ chân tướng nên phải vờ thuận theo Tôn Nhất Bình?

Bất Thông đưa ra lý do thứ hai:

– Còn điều này nữa, không phải vô tình mà y luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi gã hắc y nhân kia xuất đầu lộ diện. Nếu y và vã hắc y nhân không là đồng bọn, tại hạ tin chắc chính y cố tình đeo đuổi và dò xét tại hạ.

Hạ Uyển Nhu lắc đầu:

– Thiếu hiệp chớ vội đề quyết như vậy. Thật ra Văn Trang chủ đã đi ngang qua đây và đi trước thiếu hiệp khoảng một canh giờ. Không tin thiếu hiệp có thể hỏi Thuý Đình để biết ta nói đúng hay sai?

Nghe nhắc đếm, Khả Thuý Đình vội lên tiếng:

– Hạ lục tỷ nói không sai đâu, thiếu hiệp! Có lẽ vì nghe tiếng giao phong nên Văn Trang chủ đã quay lại và kịp thời giúp…

Bất Thông nghi hoặc, đến nỗi không thể chờ Khả Thuý Đình dứt lời:

– Nhưng sao y cứ đi đúng hành trình của tại hạ đã…

Đang nói, Bất Thông bỗng dừng lời.

Và thật là bất ngờ, chàng kêu lên:

– Tại hạ hiểu rồi!

Vội thi lễ với Hạ Uyển Nhu và Khả Thuý Đình, Bất Thông vó phần vội vã:

– Nhị vị cô nương xin hãy bảo trọng! Tại hạ đang đi trước một bước vậy!

Vút!

Không một lời giải thích và cứ vội vàng bỏ đi, hành vi của Văn Quy Nguyên và Bất Thông lập tức tạo sự nghi ngờ cho Hạ Uyển Nhu và Khả Thuý Đình.

Đưa mắt nhìn theo, Hạ Uyển Nhu lẩm bẩm:

– Họ đi cùng một hướng, lạ thật?

Khả Thuý Đình cũng nhìn theo và vô tình buột miệng:

– Cả hai đều có khí khái bất phàm. Thật khó phân biệt ai trong họ là người nổi bật hơn!

Hạ Uyển Nhu thoáng chau mắt phụng mày ngài:

– Sao lại không phân biệt? Một là Trang chủ của một thiên hạ đệ nhất Trang…

Khả Thuý Đình tủm tỉm cười:

– Tiểu Bất Thông cũng đâu kém sư tỷ? Nếu y đúng là truyền nhân của Bạch bang chủ, một đại bang như Cái Bang lẽ nào kém uy danh so với Thiên Nhất Trang?

Hạ Uyển Nhu quay phắt lại, nhìn vào mắt Khả Thuý Đình:

– Chà…! Lời nói của thất sư muội, Lục sư tỷ này không biết phải hiểu như thế nào cho đúng đây?

Khả Thuý Đình có phần lúng túng:

– Còn Lục sư tỷ thì sao? Muội cũng đâu thể biết Lục sư tỷ đang mơ tưởng điều gì?

Vụt nghiêm mặt, Hạ Uyển Nhu bảo:

– Chúng ta quay về thôi, đừng để sư phụ vì đợi lâu sẽ lo lắng. Còn những lời nhảm nhí kia, nếu Thất sư muội muốn nói thì cứ nói với đại sư huynh. Hừ!

Phản ứng của Hạ Uyển Nhu quá gay gắt, khiến Khả Thuý Đình vì sợ phải ngậm chặt miệng và lầm lũi bước theo sau Uyển Nhu.

Chọn tập
Bình luận