Đang hoang mang do chưa biết phải đối đáp hoặc giải thích thế nào, Bất Thông bỗng nghe Gia Cát Phàm kêu kinh ngạc:
– Sao lạ vậy? Chẳng phải Mộ Dung Quang ngươi đã được Du Thừa Phong gọi đi giải huyệt cho…
Mộ Dung Quang bỗng gầm lên:
– Câm! Ta không hỏi lão!
Chàng vụt hiểu, quắc mắt nhìn bọn Mộ Dung Quang:
– Hồ Bạch Cúc sống hay chết có lẽ tại hạ nên hỏi chư vị!
Mộ Dung Quang lại gần:
– Sao lại hỏi ta? Chẳng phải Cung chủ đã cùng đi…
Chàng cũng quát trả:
– Cho tại hạ hỏi, công phu Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ tại sao lão biết?
Quay nhìn Đoàn Nhất và Đoàn Nhị, Bất Thông phẫn nộ:
– Nhị vị nữa, phải chăng nhị vị đã đồng tình với Mộ Dung Quang? Nói đi, Hồ Bạch Cúc đâu?
Họ bối rối rõ rệt! Điều đó khiến chàng hoàn toàn hiểu rõ, cho dù Mộ Dung Quang đang tiếp tục gầm thét với chàng:
– Chính ngươi đã ngấm ngầm hãm hại! Cung chủ! Ta phải giết ngươi để báo thù!
Xuất ý bất kỳ, Mộ Dung Quang tức tốc quật thẳng vào chàng một kình với khoảng cách thật gần.
Vù…
Định dùng Thái Cực Huyền Ảo Bộ để tránh nhưng kịp nhớ là hãy còn Gia Cát Phàm và Văn Quy Nguyên ở ngay phía sau, chàng vội quát:
– Mau đưa Văn Quy Nguyên lùi lại!
Cùng với tiếng quát này, Bất Thông cũng vội vàng đưa toàn bộ chân lực lên hộ vệ tâm mạch chấp nhận cho Mộ Dung Quang quật kình.
Ầm!
Nhìn chàng chỉ lảo đảo chứ chưa bị tán mạng, Mộ Dung Quang vì thất kinh nên xuất thủ tiếp:
– Ngươi không chết? Đỡ!
Vù…
Nội khí sôi trào, Bất Thông càng thêm hiểu chưởng kình vừa rồi là Mộ Dung Quang quyết giết chàng thật sự!
Chớp nhanh hữu thủ, chàng vậy xạ tức khắc một kình Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng.
– Lão đâu khác gì Kiều Toàn? Điều gì đã khiến lão đánh mất cả lương tri? Đỡ này!
Ào…
Ầm…
Chưởng thứ hai vẫn chưa đạt được ý đồ, Mộ Dung Quang bất giác hô hoán:
– Hai người còn chờ gì nữa không mau báo thù cho Cung chủ? Tiến lên?
Đoàn Nhất và Đoàn Nhị tuy rat ay nhưng nhìn thần sắc cũng biết hai lão rất miễn cưỡng?
Mộ Dung Quang hậm hực vẫy xạ chỉ kình, môn công phu được xem là tuyệt kỹ lợi hại nhất của Thanh Hải Cung:
– Hãy xem Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ!
Viu… Viu…
Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, chàng quyết định chưa vội động đến Đoàn Nhất và Đoàn Nhị! Thi triển Thái Cực Huyền Ảo Bộ, chàng biến mất!
Vút!
Mộ Dung Quang cũng nhờ Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân để dịch chuyển thân hình!
Vút!
Hai bóng nhân ảnh tuy cùng mờ ảo nhưng tiếng quát mỗi người mỗi khác:
– Ngươi mau nạp mạng!
Viu… Viu…
– Hừ! Muốn ta nạp mạng ư? Xem đây!
Viu… Viu…
Hai loại chỉ kình thượng thừa chạm vào nhau, gây nên tiếng chấn kình long trời.
Ầm!
Bất Thông vẫn tiếp tục dùng bộ pháp bám sát Mộ Dung Quang:
– Đỡ!
Vù…
Mộ Dung Quang có phần chậm hơn nên kêu lên kinh hãi:
– Ngươi…! Hừ! Đỡ!
Vù… Vù…
Ầm!
Bất Thông xuất hiện ngay trước mặt Mộ Dung Quang với thần sắc có phần nhợt nhạt:
– Nằm xuống!
Ào… Ào…
Mộ Dung Quang thè lưỡi liếm giòng máu nhỏ vừa rỉ ra hai bên miệng:
– Chưa chắc! Đỡ!
Vù…
Ầm!
Mộ Dung Quang vừa loạng choạng ngả nghiêng thì Bất Thông đã lao đến nhanh như tia chớp:
– Lão phải chết!
Ào…
Bất ngờ có nhiều tiếng hô hoán:
– Nghĩa mẫu!
– Quy Nguyên!
– Đừng giết y! Đây là lời thỉnh cầu của Hồ Cung chủ Thanh Hải Cung! A di đà phật!
– Du Thừa Phong! Sao bây giờ ngươi mới đến? Còn Hồ Cung chủ bị sao rồi?
Bất Thông lập tức thu kình! Thay vào đó chàng tặng cho Mộ Dung Quang một cước Vỹ Hồ Xuyên Vân.
Bung!
Quay lại thật nhanh chàng nhìn thấy Hồ Bạch Cúc đang được Đoàn Nhất và Đoàn Nhị dìu đỡ hai bên! Trong khi Khả Thúy Đình chạy đến bên thi thể nghĩa mẫu thì Hạ Uyển Nhu lại hối hả lao về phía Văn Quy Nguyên!
Du Thừa Phong vừa thở hồng hộc vừa giải thích cho chàng nghe:
– Mộ Dung Quang, hừ… hừ…, đã không giải huyệt cho Hồ Bạch Cúc thì chớ, lão còn dùng nhục hình buộc Hồ Bạch Cúc phải nói cho lão nghe khẩu quyết Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ! Phù…! Cũng may, Hồ Bạch Cúc chỉ bị lão khống chế huyệt đạo, chưa đến nỗi mất mạng và ta nhờ đó có dịp thay ngươi lo lắng cho giai nhân! Lão sao rồi?
Chàng chưa kịp đáp, Hồ Bạch Cúc cũng vừa bước tới:
– Có ai ngờ lão lại nảy sinh tham vọng! Giờ thì không còn nữa rồi, lão đã bị phế võ công, đời của lão cũng đã hết!
Đưa mắt nhìn, chàng thấy Mộ Dung Quang đang lủi thủi bước đi, vật vờ như một cái bóng không hồn.
Đang nhìn, bất ngờ chàng nghe Hồ Bạch Cúc gọi:
– Văn huynh!
Chàng quay lại:
– Gì?
Hồ Bạch Cúc chớp mắt:
– Hà Lạc công phu quả nhiên thâm hậu! Trăm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Ta… muội thật tâm bái phục!
Chàng mỉm cười và thầm nghĩ:
– “Nếu nàng biết công phu của ta cao thâm hơn Vô Dang Kỳ Nhân trăm năm trước, nàng sẽ nghĩ như thế nào đây?”