Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thái Cực Đồ

Chương 22: Lầm phản đồ bị giam trong động – nhờ liều lĩnh cục diện thay đổi

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Nhìn thần sắc vẫn luôn nhợt nhạt của Văn Quy Nguyên đang hôn mê trầm trầm, Bất Thông đưa mắt nhìn qua Kiều Toàn:

– Dù ta biết đây là nơi an toàn, không sợ môn nhân của lão Môn chủ phát hiện và phải khai diễn trường ác liệt, nhưng sinh mạng của tệ bằng hữu lại đang bị đe dọa, tại hạ không thể lưu lại đây lâu hơn!

Kiều Toàn chưa kịp đáp thì thanh âm thoáng nhẹ và yếu ớt của Thanh Y mỹ nhân đã nhanh hơn:

– Bất Thông! Chính nhờ ngươi nên bọn ta bây giờ còn toàn mạng! Dù biết người đang lo lắng cho sinh mạng của quý bằng hữu nhưng nếu bây giờ ngươi lìa khỏi chỗ này, vạn bất đắc dĩ lại gặp chính lão, ta e…

Chàng xua tay:

– Đa tạ mỹ ý của Cung chủ? Nhưng tại hạ nghĩ, nếu lão muốn truy tìm thì đã truy tìm từ lâu! Vì đã hơn nửa ngày cùng ẩn náu nơi này với chư vị, bóng dáng của một kẻ truy tìm cung không có, tại hạ tin lão còn đang lo trị thương cho chính lão, không hơi sức đâu cho người kiếm chúng ta!

Kiều Toàn trầm giọng:

– Ngươi nghĩ như thế vì người chỉ biết một mà không biết hai! Giữa lão và bổn cung nhất định phải một mất một còn và đây là cơ hội duy nhất để lão thực hiện điều đó! Lão không thể bỏ qua!

Chàng hít một hơi thật dài:

– Đa tạ lời chỉ giáo này! Nhưng, nói thật, tại hạ không hề quan tâm là giữa quý cung và lão có những oán hận gì, đó là nội tình của chư vị! Lúc sáng, tại hạ phải ra tay chỉ vì quan tâm đến tệ hữu. Giờ tệ hữu đang gặp nguy, tại hạ không thể cứ đứng đây nhìn tệ hữu đi dần vào cõi chết!

Kiều Toàn cười lạnh:

– Nếu ngươi biết nói những lời này sau ngay lúc đó ngươi không bỏ đi? Ta cũng đâu cần ngươi đi theo bọn ta ?

Chàng cười mỉa:

– Là do ta lời hứa của quý Cung chủ và cũng là do quý Cung chủ muốn có thái độ đáp tạ ân tiếp trợ của tại hạ! Nếu chẳng phải tin lời, tại hạ đâu việc gì phải đi theo chư vị?

Kiều Toàn định phác tác thì nhân vật kia đưa tay ngăn lại:

– Đủ rồi, lão Kiều! Y nói không sai! Bọn ta đã chịu ân người thì phải có trách nhiệm báo đáp! Lão hãy nghe ta đừng để người khác bảo Thanh Hải Cung chỉ là hạng vô ơn bội nghĩa!

Kiều Toàn vặn lại:

– Nhưng chính y vừa nói, y xuất hiện nào vì muốn giúp chúng ta?

Chàng thừa nhận thêm một lần nữa:

– Không sai! Tại hạ hoàn toàn không có ý đó! Tại hạ chỉ vì muốn cứu mạng tệ hữu thôi!

Thanh Y mỹ nhân dù đang mạng nội thương trầm trọng vẫn phải cố gắng gượng lên tiếng:

– Hãy vì ta, Kiều trưởng lão, đừng làm ta sau này khó gặp mặt y! Ta biết y vì quá lo cho bằng hữu nên phải vờ nói thế thôi! Chứ thật ra, ta đã nhìn thấy y dám liều thân vì mọi người và cũng một lần y đã vì ta mà suýt mất mạng! Chuyện lúc sáng, nếu không có y xuất hiện kịp lúc, chúng ta… Hừ…hừ…

Kiều Toàn lo lắng nhìn Cung chủ:

– Được rồi, thuộc hạ xin tuân lệnh! Cung chủ đang mang nội thương nghiêm trọng đừng cố gắng sức, e tình thế sẽ xấu hơn!

Chàng cũng lo lắng:

– Cung chủ! Với thương thế này…

Nàng xua tay:

– Tuy ta không dễ chết, nhưng đáng tiếc, do chưa kịp phục hồi chân lực nên lời ta hứa sẽ giải cứu lệnh hữu khỏi độc thủ của lão kia đang khống chế lệnh hữu sẽ chậm thực hiện, hi vọng ngươi hiểu và đừng oán trách ta!

Chàng lắc đầu:

– Tại hạ nào dám oán trách! Đi theo Cung chủ đến nơi này và đã hơn nửa ngày chờ đợi, đủ chứng tỏ tại hạ rất xem trọng lời hứa của Cung chủ! Và bây giờ, thật đáng tiếc, tại hạ không thể chờ lâu hơn nữa!

Kiều Toàn nổi giận:

– Những gì tệ Cung chủ hứa nhất định phải giữ lời! Dù không thể nhưng ta khuyên ngươi phải cố chờ thêm một lúc nữa!

Không muốn sinh chuyện lôi thôi, chàng cười nhẹ:

– Thì tại hạ nào bảo quý Cung chủ thất hứa? Đây là do tại hạ nguyện ý chối từ, không lẽ không được?

Đến lúc này Kiều Toàn mới để lộ ý định thật sự và vì ý định đó nên lão khăng khăng không cho chàng đi:

– Không được! Ngươi không thể bỏ đi!

Chàng kinh ngạc:

– Tại sao?

Kiều Toàn cười lạt:

– Phải khó khăn lắm, từ khi vào Trung Nguyên cho đến bây giờ bọn ta mới tìm ra một chỗ ẩn thân kín đáo như thế này! Chẳng thà ngay từ đâu ngươi cứ từ chối và đừng đi theo bọn ta! Giờ đã theo, ngươi nhất định phải lưu lại, cho đến lúc bọn ta cho ngươi đi, ngươi mới được đi!

Chàng cười lạnh:

– Ra là vậy! Còn chuyện sợ lão Môn chủ kia cho người đi tìm là do lão bịa ra, cố ý chỉ muốn giữ chân ta?

Kiều Toàn lại gật đầu:

– Không sai! Tựu chung ta không hề muốn nơi bọn ta ẩn thân sẽ bị tiết lộ, bất luận vì nguyên do gì!

Chàng bật cười:

– Ta hiểu rồi, ha… ha… ha… Nếu là vậy sao ngay từ đầu lão không nói?

Quay sang Thanh Y mỹ nhân, chàng nghiêm giọng:

– Cung chủ! Tại hạ nhất định phải đi, Cung chủ định lẽ nào?

Nàng quắc mắt nhìn Kiều Toàn:

– Y là hạng người thế nào, ta thừa biết! Kiều trưởng lão hãy để y đi!

Kiều Toàn thoáng ngập ngừng, sau đó quả quyết lắc đầu:

– Tính mạng của Cung chủ là trọng, xin thứ lỗi, thuộc hạ đành phải bất tuân!

Nàng động nộ:

– Lão có còn xem ta là Cung chủ nữa không?

– Vì lo cho Cung chủ, thuộc hạ mới phải kháng lệnh! Mong Cung chủ lượng thứ!

Nàng đang ngồi dựa vào vách đá bỗng đứng phắt dậy:

– Ta không tha thứ nếu lão không… Hự!

Chợt ôm ngực, nàng vừa lảo đảo vừa tìm cách ngồi xuống!

Đúng lúc đó, ngay khi lão Kiều Toàn ngước mắt nhìn lên, Bất Thông như có cảm giác mơ hồ về một điều gì đó không ổn do vừa nhìn thấy một tia mắt kỳ lạ của lão Kiều Toàn hướng vào Thanh Y mỹ nhân!

Tuy chỉ là cảm giác mơ hồ nhưng làm như vô tình! Bất Thông bỗng bước nhẹ một bước về phía Thanh Y mỹ nhân!

Và chàng thoáng ngờ ngợ khi nhìn thấy lão Kiều Toàn vừa hối hả bước đến vừa lên tiếng một cách lo lắng:

– Cung chủ sao rồi! Hay để thuộc hạ giúp Cung chủ trị thương?

Thanh Y mỹ nhân cố xua tay:

– Không cần! Rồi ta sẽ ổn thôi!

Nhưng Kiều Toàn cứ đưa tay vịn vào nàng như muốn giúp nàng ngồi xuống:

– Cung chủ đừng cố gượng! Chuyện đã thế này, nếu Cung chủ nói cho thuộc hạ biết cách vận công ở tầng cuối của Quỷ Ảnh Tâm Pháp, việc trị thương cho Cung chủ sẽ do thuộc hạ và Mô Dung trưởng lão lo liệu!

Thanh Y mỹ nhân giật mình:

– Nói ra tầng cuối ư? Không được! Ta không thể tự phá bỏ luật lệ của tiền nhân!

Kiều Toàn chợt mỉm cười, một kiểu cười mà theo Bất Thông hiểu vừa quá kỳ bí vừa ẩn chứa một mưu mô gian xảo nào đó:

– Cung chủ nên biết, ngộ biến phải tùng quyền, muốn giúp Cung chủ trị thương thuộc hạ mới nói như vậy!

Nhân vật kia bỗng lên tiếng:

– Không được đâu, Kiều đệ! Vì đã là quy định do tiền nhân lưu lại, đừng nói là Cung chủ không thể đáp ứng, dù có đáp ứng đi nữa Mộ Dung Quang ta cũng không dám tiếp nhận!

Đến lúc này Kiều Toàn mới để lộ bộ mặt thật:

– Ngươi không dám nhưng ta dám!

Và hữu thủ của lão lập tức chộp mạnh vào Thanh Y mỹ nhân, trong tiếng kêu giận dữ của nàng và tiếng kêu kinh hoàng của Mộ Dung Quang:

– Ngươi dám tạo phản ư, Kiều Toàn?

– Hãy đề phòng Cung chủ!

Nhưng, cái chộp của Kiều Toàn bỗng rơi vào khoảng không, đúng vào lúc đó tiếng cười khẩy của Bất Thông vang lên:

– Lão đừng mong toại nguyện! Hừ!

Nhìn lại, Kiều Toàn giận dữ do phát hiện Bất Thông đã nhanh tay kéo Thanh Y mỹ nhân qua một bên, trước lúc cái chộp của lão trúng đích:

– Ai mượn ngươi xen vào? Đỡ!

Vù… Vù…

Quá biết bản thân không phải là đối thủ của Kiều Toàn, Bất Thông đành lôi Thanh Y mỹ nhân chạy đi, hi vọng ngay sau đó Mộ Dung Quang sẽ kịp can thiệp.

Vút!

Mộ Dung Quang xông vào thật.

– Kiều Toàn! Từ lúc nào ngươi có ý tạo phản? Dừng tay nào!

Vù… Vù…

Đang tức giận vì không thể hạ thủ Bất Thông, Kiều Toàn đổ trút vào Mộ Dung Quang:

– Cả ngươi nữa, ai cần ngươi xen vào, làm hỏng đại sự của ta? Đỡ!

Vù…

Thừa dịp Kiều Toàn đang bị Mộ Dung Quang cầm chân, Bất Thông vội chạy đến chỗ Văn Quy Nguyên đang nằm! Và khi chộp được Văn Quy Nguyên, chàng lập tức lôi Thanh Y mỹ nhân chạy ra khỏi động thất là nơi tất cả đã ẩn náu hơn nửa ngày qua!

Nhưng, một tiếng chấn kình đã vang lên cùng với tiếng gầm lồng lộng của Kiều Toàn:

Ầm!

– Tiểu tử mau dừng lại! Đỡ!

Vù… Vù…

Vù… Vù…

Vội đưa mắt nhìn lại phía sau, Bất Thông phải ngỡ ngàng vì phát hiện Mộ Dung Quang đang lùi dài từng bước, trong khi đó Kiều Toàn vẫn như còn nguyên chân lực khi lao đuổi theo chàng!

Hoang mang, chàng lại kéo Thanh Y mỹ nhân qua một bên, còn chàng thì dùng Thái Cực Huyền Ảo Bộ để tránh chiêu của lão.

Vút!

Ầm!

Tuy ngọn kình chỉ quật phải nền đá những Kiều Toàn vẫn cứ cười:

– Là bọn ngươi tự muốn chuốc khổ vào thân, đừng trách Kiều Toàn này bất nghĩa! Ha… ha…

Phát hiện ra Kiều Toàn vừa cười vừa thần tốc lao ra ngoài động thất, Bất Thông nghi hoặc kêu lên:

– Mọi người mau chạy ra! Có lẽ đây là kế của…

Chàng chưa kêu dứt tiếng thì:

Ầm!

Ngay khi Kiều Toàn lao vọt ra ngoài không hiểu lão làm thế nào mà từ bên trên bỗng có một khối đã cực to nặng nề rơi xuống!

Nếu Bất Thông không kịp đưa Văn Quy Nguyên và Thanh Y mỹ nhân lùi lại, có lẽ cả ba phải bị khối đá đè đến nát vụn thây thi!

Bên trong động thất lập tức tối sầm và từ bên ngoài liền có thanh âm của Kiều Toàn vang vào qua kẽ đá:

– Trong tình thế này, nước không có, vật thực cũng không, chỉ trong một hoặc hai ngày bọn ngươi nhất định phải chết! Hồ Bạch Cúc! Nếu ngươi ngoan ngoãn trao ra Quỷ Ảnh Tâm Pháp tầng cuối, Kiều mỗ hứa sẽ không khó dễ ngươi! Tiểu tử kia cũng vậy, nếu không trao toàn bộ công phu của ngươi cho ta, ngươi chắc chắn phải chết! Ha… ha…

Khối đá tuy đã chẹn mất lối xuất nhập nhưng do hãy còn nhiều kẽ hở nên ánh sáng vẫn đưa vào cho dù là nhợt nhạt!

Và nhờ những tia sáng nhợt nhạt này chàng nhìn thấy Thanh Y mỹ nhân – Hồ Bạch Cúc – đang mấp máy môi như muốn quát lão Kiều Toàn phản loạn!

Chàng vội đưa tay ngăn lại và thầm thì vào tai nàng:

– Chúng ta đừng phí lực! Phải để giành và chuẩn bị cho tình thế trước mắt! Chư vị thật sự không có nước, cũng không có vật thực ư?

Hiểu rõ tại sao chàng lại nói vậy, Hồ Bạch Cúc thiểu não lắc đầu:

– Đâu có ai ngờ trước tình huống này? Không có nước, liệu chúng ta duy trì được bao lâu?

Không nghe tiếng đáp lại, ở bên ngoài Kiều Toàn quát vọng vào:

– Đây là nơi ta cố tình chọn lựa, trên là đá, dưới là đá, tứ phía đều là đá! Bọn ngươi đừng vọng tưởng sẽ tìm được lối thoát thân, ta biết bọn ngươi không dám lên tiếng vì sợ sẽ mau kiệt quệ! Được! Ta cho bọn ngươi thời hạn một ngày! Vào lúc này, ngày mai, ta tin chắc bọn ngươi phải van xin ta tha mạng! Ha… ha…

Vút!

Dù Kiều Toàn đã đi lâu nhưng Hồ Bạch Cúc chờ mãi vẫn không nghe Bất Thông đáp lại câu hỏi vừa rồi, nàng nghi hoặc nhìn chàng:

– Ngươi đang suy nghĩ điều gì? Hay ngươi đã nghĩ được cách thoát thân?

Chàng lắc đầu, hướng mặt nhìn về phía Mộ Dung Quang đang ngồi tọa công:

– Tại hạ đang nghĩ về công phu của Kiều Toàn, sao lão có thể dễ dàng đả bại Mộ Dung lão?

Nghe nói, Hồ Bạch Cúc cũng phải ngơ ngác:

– Thường nhật bản lãnh của Kiều Toàn không thể bằng Mộ Dung chưởng lão! Không lẽ bấy lâu nay Kiều Toàn cố ý che giấu bản lãnh thật, chỉ chờ đến lúc này mới để lộ ra?

Chợt hiểu, chàng bỗng gật đầu:

– Tại hạ hiểu rồi! Lão không hề che dấu, vì có dấu cũng không được một khi chư vị đã quá hiểu rõ nhau do là người cùng phái! Điều này chỉ có thể giải thích là khi giao đấu với lão Môn chủ thần bí kia, Kiều Toàn ngay chiêu đầu chỉ giả vờ bị bại! Sau đó, khi cả ba hợp lực, lão chỉ đánh chiếu lệ và chủ tâm của lão là dành cho hành vi bội phản này! Xem ra muốn thoát khỏi chốn này, đúng như Kiều Toàn vừa nói, chỉ là điều vọng tưởng!

Hồ Bạch Cúc phẫn nộ:

– Ta thật không ngờ, đến lão là người luôn được ta tin cẩn lại có manh nha bội phản từ trước! Ta…

Chàng đưa tay ngăn lại:

– Cung chủ có phẫn nộ cũng vô ích! Tình thế này chúng ta cần phải nhẫn nại, cố kéo dài thời gian chịu đựng được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội để tự giải cứu?

– Cơ hội? Ngươi muốn chờ cơ hội gì đây?

Chàng nhìn nàng:

– Muốn khôi phục công lực, Cung chủ cần bao nhiêu thời gian?

Nàng thở dài:

– Ngươi đừng nhắc đến điều này. Đó chỉ là vọng tưởng!

Chàng hạ thấp giọng:

– Sẽ không vọng tưởng nếu có người giúp Cung chủ trị thương!

– Ai? Là ngươi ư?

Chàng hất hàm về Mộ Dung Quang:

– Chính lão!

Nàng thở dài:

– Lão không thể!

– Có thể nếu Cung chủ đem khẩu quyết gì đó nói cho lão biết và lão sẽ giúp Cung chủ mau khôi phục chân lực!

– Nhưng đây là điều cấm kỵ của…

– Ngộ biến phải tùng quyền! Cứ chi trì như thế này trước sau gì Cung chủ cũng phải nói cho Kiều Toàn biết khẩu quyết đó! Và dù đã toại nguyện vị tất Kiều Toàn buông tha cho Cung chủ được sống! Trong hai, Cung chủ phải chọn một, hoặc đọc cho Mộ Dung Quang để có cơ hội thu phục phản đồ, hoặc phải để phản đồ cứ tiếp tục những hành vi bất trung bất nghĩa!

Đưa mắt nhìn Mộ Dung Quang, Hồ Bạch Cúc lưỡng lự:

– Nhưng thương thế của lão.

Bất Thông đã chuẩn bị sẵn câu đáp:

– Tại hạ sẽ giúp lão mau khôi phục!

Hồ Bạch Cúc kinh ngạc:

– Ngươi không ngại hao tổn chân nguyên?

Chàng cười nhẹ:

– Bị hao tổn chân nguyên vẫn tốt hơn là mất mạng! Tại hạ cũng phải nghĩ cách tự cứu bản thân chứ?

Hồ Bạch Cúc thoáng sững sờ:

– Lúc nào ngươi cũng như vậy sao? Sẵn sàng giúp người bất chấp sinh mạng?

Chàng lắc đầu:

– Cung chủ nói chi những lời quá đáng! Như tại hạ vừa nói, tại hạ chỉ tự cứu bản thân thôi!

Nàng thở dài:

– Thôi được! Ta tán thành biện pháp này của ngươi!

Nghe thế, chàng vội đặt Văn Quy Nguyên nằm xuống và định đi đến chỗ Mộ Dung Quang.

– Này!

Nghe nàng kêu, sợ nàng thay đổi ý định, Bất Thông quay lại và nhăn mặt:

– Cung chủ đã nghĩ lại?

Nàng lắc đầu và chợt thì thầm:

– Không! Ta chỉ muốn ngươi biết điều này! Ta tán thành vì ngươi! Nếu không có ngươi, ta thà chết quyết không để phản đồ toại nguyện!

Chàng mỉm cười:

– Đa tạ!

– Ngươi không cần đa tạ ta! Ta chỉ cần ngươi hiểu như thế là đủ rồi!

Chàng lo ngại:

– Đương nhiêu là tại hạ hiểu! Bất quá sau này tại hạ sẽ nghĩ cách báo đáp!

Nàng cau mặt:

– Đến lời đa tạ của ngươi, ta còn không màng, nói gì đến việc đòi ngươi báo đáp?

Càng thêm lo ngại, chàng hỏi:

– Nếu vậy, thật ý của Cung chủ là gì?

Nàng định đáp nhưng bất chợt xua tay và bảo:

– Là ý gì thì ta không tiện nói, ngươi nên tự tìm hiểu lấy! Thôi, ngươi đi đi!

Chàng bước đi với tâm trạng bất an! Vì đã đoán hiểu ý nàng nên chàng mới có tâm trạng này! Để xua đi tâm trạng đó, Bất Thông tự bắt mình nghĩ đến diện mạo đã bị hủy hoại của Khả Thúy Đình! Và khi nghĩ đến, chàng tự quyết định.

“Ta không thể phụ bạc Khả Thúy Đình. Những gì ta đã hứa quyết không thay đổi”.

Tiếng bước chân nặng nề của chàng làm cho Mộ Dung Quang mở mắt:

– Thiếu hiệp đã nghĩ được biện pháp nào để có thể chi trì sinh mạng chưa?

Chàng ngồi xuống cạnh lão:

– Tiến bối đối với Cung chủ thái độ như thế nào?

Mộ Dung Quang ngơ ngác:

– Sao thiếu hiệp lại hỏi ta câu này và vào lúc này?

– Tại hạ đã nghĩ được một biện pháp khả dĩ có thể chuyển bại thành thắng! Nhưng tại hạ chỉ nói ra sau khi tiền bối đã đáp lời!

Mộ Dung Quang không cần nhìn Hồ Bạch Cúc cũng biết Cung chủ đang nóng lòng chờ câu đáp của lão! Lão đáp:

– Ta là người Thanh Hải Cung, có chết cũng là vì Thanh Hải Cung mà chết!

Tuy gật đầu nhưng chàng lại hỏi:

– Ngay bây giờ quý Cung chủ đang cần chính sinh mạng của tiền bối, tiền bối có hối hận vì đã lỡ nói lời vừa rồi không?

Lão hoang mang:

– Cần để làm gì? Có thể cho ta biết không?

Chàng nghiêm mặt:

– Có câu nói: “nuôi quân một ngàn ngày chỉ dụng có một giờ”! Tiền bối nếu là đại trượng phu dù biết chết cũng không nhăn mặt, tiền bối chỉ cần đáp dám hay không dám là đủ!

Sau một lúc nghĩ ngợi, Mộ Dung Quang mới chịu mở miêng:

– Nếu thật sự cần thiết, Mộ Dung Quang ta sẵn sàng!

Cố che dấu sự thất vọng, chàng vừa giải thích rõ biện pháp của chàng vừa nhìn vào mắt lão để dò xét!

Cũng may, lão không đến nỗi tệ như chàng nghĩ!

Ngay khi chàng nói xong, lão lắc đầu quầy quậy:

– Quỷ Ảnh Tâm Pháp gồm bảy tầng! Tầng cuối là dành cho Cung chủ, mục đích là để đề phòng vạn nhất, sẽ có cách trừng trị phản đồ! Đó là quy định của tiền nhân, ta thật sự không thể tiếp nhận!

Chàng lại phải thuyết phục lão như thuyết phục Hồ Bạch Cúc:

– Đây là cơ hội duy nhất để tiền bối giúp Cung chủ thu phục phản đồ! Vả lại, theo tại hạ suy đoán, dù tiền bối biết kinh văn của tầng cuối cùng nhưng nếu Cung chủ không cho biết khẩu quyết của công phu Quỷ Ảnh Vô Chỉ, tiền bối dù muốn cũng không luyện được?

Có tiếng Bạch Cúc vang lên:

– Không sai! Mộ Dung Quang trưởng lão cứ yên tâm! Trong tình cảnh nguy ngập này ta dùng quyền một Cung chủ để phá lệ! Lão không việc gì phải lo lắng hoặc áy náy!

Mộ Dung Quang thở dài:

– Dù là vậy nhưng thuộc hạ nghĩ chúng ta cũng khó thực hiện!

Bất Thông sợ hãi:

– Tại sao? Hay tiền bối sợ không đủ thời gian?

Mộ Dung Quang kinh ngạc:

– Thiếu hiệp đã liệu tính tất cả rồi sao?

Chàng hít một hơi dài:

– Tại hạ có nghĩ đến! Nhưng chúng ta đâu còn cách nào để chọn lựa? Chúng ta phải liều thôi!

Mộ Dung Quang nghi ngại:

– Muốn ta khôi phục toàn bộ chân nguyên phải mất ít nhất là nửa ngày! Nửa ngày còn lại…

Chàng ngắt lời:

– Bây giờ có ngại cũng vô ích và chỉ càng thêm phí thời gian! Tiền bối mau tọa công vận hành chân khí, tại hạ lập tức tiếp lực!

Không còn cách nào khác, Mộ Dung Quanh đành phải nghe theo.

Với thần sắc nhợt nhạt do chân khí đã kiệt quệ, Bất Thông bảo Hồ Bạch Cúc:

– Cung chủ có thể bắt đầu được rồi và đừng sợ tại hạ nghe lỏm! Tại hạ, hự!

Huỵch!

Chàng tự ngã vật ra vì không thể chi trì thêm được nữa!

Hồ Bạch Cúc vội chạy đến và nhét vào miệng chàng một hoàn linh đan:

– Ngươi phải cố ngồi lên tự tọa công! Vì một lúc nữa thôi, khi Kiều Toàn quay lại, chỉ có ngươi là người duy nhất có thể đối phó với lão trong lúc ta được Mộ Dung lão trị thương!

Nuốt tinh hoàn đan, chàng cố ngồi lên nhưng không được! Bất đắc dĩ, Hồ Bạch Cúc phải giúp chàng!

Và hoàn toàn vô tình, do ngồi chưa vững chàng phải dựa vào người nàng đến nỗi phải chạm vào những chỗ không nên chạm!

Sự đụng chạm khiến cả hai phải giật bắn người như lửa phỏng!

Để che lấp sự e thẹn, Hồ Bạch Cúc vội đứng lên khi thấy chàng đã có thể tự ngồi vững!

Sau một lúc lâu cố chấn động tâm thần, Bất Thông bắt đầu tọa công điều nguyên.

Vụt mở mắt với tâm trạng ngờ vực, Bất Thông sau khi nhìn thấy Mộ Dung Quang đang giúp Hồ Bạch Cúc điều thương, chàng mới yên tâm để quay lại với chính thực trạng của chàng!

Và chàng không thể không tự hỏi:

“Hồ Bạch Cúc đã cho ta dùng linh đan gì? Tại sao khi ta tọa công, từ đan điền bỗng phát sinh ra nhiệt khí? Nếu đó là linh đan thật sự có năng lực bồi nguyên, sao nàng không dùng cho chính nàng? Nàng nhường cho ta phải chăng muốn biểu lộ tình ý một cách rõ ràng hơn? Bất Thông ơi Bất Thông! Ngươi phải nhớ những gì ngươi đã hứa với Khả Thúy Đình! Dù ngươi chưa thực dạ thương yêu nhưng Thúy Đình vì yêu ngươi nên diện mạo mới bị hủy hoại! Ngươi đừng để bóng hồng nào khác chen vào khiến ngươi trở thành kẻ phụ bạc!”

Tuy nghĩ như thế nhưng từ nơi sâu thẳm của nhận thức một tiếng nói khác cứ vang lên trong tâm trí của chàng:

“ Không thể có miễn cưỡng trong tình yêu. Ngươi chưa hề bị hình bóng của Thúy Đình làm cho tim ngươi rung động không như Hồ Bạch Cúc đã làm ngươi rung động! Đây là sự thật, và ngươi đừng tự dối lòng!”.

Bất Thông như không muốn nghe thêm nữa thanh âm của tiếng nói này, chàng vội đứng lên!

Nhưng xung quanh quá yên tĩnh, Hồ Bạch Cúc vẫn đang được Mộ Dung Quang gấp rút trị thương, Kiều Toàn vẫn chưa xuất hiện và xung quanh chàng càng thêm tĩnh lặng với thân hình nằm bất động của Văn Quy Nguyên!

Nhớ đến Văn Quy Nguyên, chàng vội bước đến cạnh y!

Vẫn sắc mặt nhợt nhạt, vẫn những nhịp hô hấp bấp bênh và vẫn cứ hôn mê trầm trầm, hình thái của Văn Quy Nguyên khiến lòng dạ Bất Thông cứ xuất hiện những tâm trạng nôn nao khó tả!

Để trấn áp tâm trạng đó và vì không có chuyện gì để làm, Bất Thông ngồi xuống ngay bên cạnh Văn Quy Nguyên!

Phải nhìn một lúc lâu Bất Thông mới phát hiện từ bọc áo của Văn Quy Nguyên như đang nhú ra một vật!

Vật đó nửa như một góc nhỏ của một quyển kinh sách nửa như phần nhọn của một thanh tiểu kiếm!

Nhưng Văn Quy Nguyên từ thưở gặp chàng đến giờ đâu có lần nào dùng kiếm? Bất Thông tự hỏi để tự bác bỏ rằng vật đó không phải là kiếm, cho dù phần nhú ra vừa nhọn vừa có sắc đen cũ kỹ!

Vậy phải là kinh sách – Bất Thông sau ý nghĩ này lại phải tự trấn áp tính hiếu kỳ! Một khi chưa có sự chấp nhận của Văn Quy Nguyên thì đừng nói là chàng, cho dù ai khác cũng không được tự tiện lấy xem!

Nhưng ta chỉ muốn xem qua để biết đâu, nếu đó là bí kíp võ học, ta sẽ tìm thấy cách giúp y tỉnh lại? Tự hỏi để tự biện bạch cho hành vi, Bất Thông sau một lúc lâu nghĩ ngợi thật kỹ mới dám đưa tay chạm vào vật nọ!

Đúng là quyển kinh sách thật – Bất Thông nhẹ nhàng lôi ra!

Đúng là Tu La Bí Kíp thật – Bất Thông háo hức mở ra xem!

Đầu tiên, chàng nhìn thấy những dòng di thư:

“ Bí kíp này tuy là phần tối diệu của Tu La công phu, nhưng khi luyện cũng khó tránh khỏi những nguy cơ đe dọa tính mạng! Gặp lúc vạn bất đắc dĩ, không thể không luyện, kẻ nào muốn luyện cần phải có tối thiểu một giáp tý công phu tu vi! Để ngộ nhỡ xảy ra bất trắc vẫn có thể tự dùng bản thân công lực để áp chế! Nếu cả gan luyện lúc chân nguyên chưa đủ, nhẹ thì bị chân nguyên phản hồi làm tự nghẽn kinh mạch dẫn đến tính mạng hôn mê có thể kéo dài suốt đời, nặng thì đứt lìa kinh mạch tự hủy sinh mạng.

Do không thể luyện ta đành phải lập Tu La Mật Thất để cất dấu tránh hậu quả không hay…”

Dòng di thư làm Bất Thông chấn động! Và không cần đọc thêm nữa, những dòng chữ chỉ gieo rắc nỗi kinh hoàng, Bất Thông vội xem lướt qua từng trang bí kíp!

Đến một chỗ, chàng dừng lại. Đó là trang có ghi:“Tu La Ám Minh Chưởng và cách vận dụng”.

Bất Thông đã biết nguyên nhân nào khiến Văn Quy Nguyên phải hôn mê!

Do chân nguyên chưa đủ, y lại quyết lòng luyện phần tối diệu của Tu La công phu nên y bị lâm vào tình trạng chân lực phản hồi làm nghẽn kinh mạch dẫn đến hôn mê!

Và bây giờ chàng nghĩ, nếu biết cách vận dụng công phu này chàng sẽ biết chân lực của Văn Quy Nguyên từ bộ vị nào phản hồi về bộ vị nào! Và khi biết rõ nơi kinh mạch bị nghẽn, biết đâu chàng sẽ có cách giúp Văn Quy Nguyên đả thông? Và rồi y sẽ tỉnh lại…

Chàng đọc ở phần cuối:

“ Đan điền là bể chứa, từ bể chứa này chân khí phải được dẫn lưu qua Đốc mạch, nghĩa là qua các huyệt: Toàn cơ, Khí hải, Cự cốt rồi đến Kiên tĩnh, Khúc trì mới dẫn đến lòng bàn tay để phát thành chưởng Ám Minh!…

Không cần đọc thêm nữa, Bất Thông vội cất quyển Tu La Bí Kíp vào người Văn Quy Nguyên. Sau đó, với thái độ thật quả quyết, Bất Thông bắt đầu thăm dò từng huyệt đạo, xuất phát từ lòng bàn tay hữu của Văn Quy Nguyên.

Vừa xem xét đến huyệt Khúc trì của y, thanh âm của Kiều Toàn bỗng vang lên thật bất ngờ:

– Thế nào? Bọn ngươi đã có quyết định chưa?

Đưa mắt nhìn thật nhanh, chàng thoáng lo ngại khi phát hiện thanh âm của Kiều Toàn có làm cho Hồ Bạch Cúc bị chấn động?

Tuy nhiên, như đã chờ đợi sẵn sự biến này, Mộ Dung Quang lập tức nhả kình vào người Bạch Cúc, giúp nàng kịp trấn áp những gì vừa bị trấn động!

Không thể chậm hơn, Bất Thông lập tức lên tiếng:

– Kiều Toàn! Nếu như ta và quý Cung chủ chấp nhận những yêu sách của ngươi, dựa vào đâu ta tin rằng ngươi sẽ buông tha bọn ta?

Kiều Toàn không đáp ngay! Trái lại, thanh âm của lão có phần nghi ngại:

– Ngươi chưa bị kiệt sức?

Chàng cố ý cười thành tiếng cho lão nghe:

– Ngay bây giờ thì chưa! Ít nhất phải một hoặc hai ngày nữa, điều đó mới xảy ra!

Kiều Toàn càng thêm nghi ngại:

– Bọn ngươi có mang theo nước và vật thực?

Nghe nhắc đến nước, Bất Thông bất giác nuốt nước bọt vì cảm thấy khát đến khô cổ! Nhưng chàng vẫn làm tỉnh:

– Tuy bọn ta không mang theo nhưng lão quên không nhớ đến một người!

– Ai?

– Là tệ hữu! Y vốn là đệ tử Tửu Hiệp, người tự xưng là Bất Kiến Nhật Bất Kiến Tửu! Bên người luôn có sẵn một bầu rượu!

Kiều Toàn có phần hoang mang qua lời lẩm bẩm:

– Tửu hiệp? Bất Kiến Nhật Bất Kiến Tửu? Có nhân vật này thật sao?

Chàng phì cười, vừa là cười thật vừa là muốn cho Kiều Toàn tin:

– Ở Trung Nguyên có hai nhân vật được mọi người xưng tụng là Võ Lâm Song Hiệp, lão không biết ư?

Kiều Toàn đáp:

– Ta chỉ nghe Võ Lâm Nhất Hiệp Tôn Nhất Bình! Làm gì có Song Hiệp?

– Do có võ công được xem là cái thế, Tôn Nhất Bình mới được mọi người xưng tụng là Hiệp. Người vừa được ta nhắc đến lại có tài uống rượu trăm bầu không say, cũng được xem là Hiệp.

Kiều Toàn xì một tiếng dài:

– Bảo Tôn Nhất Bình có võ công cái thế ư? Đối với ta, y không đáng! Chứng tỏ Tửu Hiệp gì đó một là không có hai là có nhưng không đáng quan tâm!

Lúc này chàng đang xem xét đến huyệt Kiên tĩnh của Văn Quy Nguyên. Còn Hồ Bạch Cúc vẫn đang trong tình trạng chưa thể hồi phục ngay! Chàng cố kéo dài thời giờ:

– Lão không quan tâm đó là việc của lão. Đối với bọn ta, nhờ có bầu rượu của y, việc chi trì thêm một hoặc hai ngày nữa là chuyện hoàn toàn có thật!

– Hừ ! Chỉ một bầu rượu thì đâu có đủ cho ba người? Ta không tin!

– Tùy lão ! Hoặc giả lão có thể tự vào xem!

– Ha… ha… ha… ! Bất quá ta có thể tin nửa phần, đó là ngươi còn có thể chịu đựng được lâu ! Nhưng Bạch Cúc và Mộ Dung ngu muội thì… Ha… ha…

Phát hiện Mộ Dung Quang vì nghe Kiều Toàn mỉa mai nên việc trị thương có phần gián đoạn, chàng kinh hãi lao đến!

Vừa áp chưởng vào huyệt linh đài của Mộ Dung Quang, chàng vừa nói vào tai lão:

– Phải biết kiềm chế! Nếu không hậu quả sẽ khó lường!

Nhưng, đúng lúc đó Hồ Bạch Cúc bỗng hộc lên một tiếng:

– Hự!

Nghe rõ tiếng kêu này, Kiều Toàn bật cười:

– Ngươi thấy ta nói có đúng không? Bạch Cúc, ngươi đừng tự hành hạ bản thân. Hãy đáp ứng yêu sách của ta, lập tức ta sẽ dâng cho ngươi một bữa ăn toàn là những loại vật thực hảo hạng!

Sau đó, Kiều Toàn còn cố tình xướng lên một thôi dài những thứ thức ăn mà chỉ cần nghe cũng đủ chết thèm!

Biết đây là cách được Kiều Toàn dùng để lung lạc ý chí kiên định, nếu quả nhiên Hồ Bạch Cúc và những ai khác chung tình trạng thật sự đang dùng định lực để chi trì, Bất Thông muốn ngăn lão lại đành phải quát lên một tiếng :

– Câm ngay!

Tiếng quát hãy còn nhiều nội lực của Bất Thông không những làm cho Mộ Dung Quang và Hồ Bạch Cúc tỉnh ngộ mà còn đủ uy lực khiến cho Kiều Toàn thất kinh!

Lão hỏi:

– Ngươi còn đầy đủ chân lực thế ư?

Thấy Mộ Dung Quang và Hồ Bạch Cúc đã bắt đầu trở lại việc trị thương, chàng vừa đi đến chỗ Văn Quy Nguyên vừa cố tình hỏi Kiều Toàn:

– Lão vẫn chưa trả lời ta, làm thế nào để ta tin vào lời lão hứa?

Kiều Toàn không đáp, cứ cười dài:

– Ha… ha…

Chàng bắt đầu xem xét đến huyệt Cự cốt của Văn Quy Nguyên:

– Lão cười, phải chăng là muốn nói lão sẽ không giữ lời hứa?

Ngưng cười, Kiều Toàn chợt rít thay cho lời đáp:

– Được lắm! Tuy ngay bây giờ ta không thể vào nhưng bọn ngươi đừng nghĩ ta không có cách buộc bọn ngươi phải quy phục! Hừ!

Vút!

Nghe rõ tiếng lão bỏ đi, Bất Thông lập tức nói lớn cho Mộ Dung Quang nghe:

– Kiều Toàn sẽ quay lại, không bao lâu nữa đâu! Và lần này, tại hạ nghĩ, hoặc lão dùng chất độc hoặc lão sẽ xông khói vào! Tiền bối phải nhẫn nại! Mọi việc cứ để tại hạ đối phó!

Dứt lời, chàng lại xem xét cho Văn Quy Nguyên!

Và lần này, thật phấn chấn, Bất Thông đã phát hiện nơi chân nguyên của Văn Quy Nguyên bị tắc nghẽn! Điều này nghĩa là Văn Quy Nguyên sẽ hồi tỉnh nếu Bất Thông dùng chân lực bản thân giúp Văn Quy Nguyên đả thông chỗ nghẽn ở giữa huyệt Cự cốt và Khí hải!

Sửa lại tư thế nằm của Văn Quy Nguyên, Bất Thông nhìn qua Mộ Dung Quang và Hồ Bạch Cúc! Họ đã ổn định và dường như việc trị thương đang đến giai đoạn then chốt! Thời điểm cho Hồ Bạch Cúc khôi phục hoàn toàn nhất định không còn lâu!

Ngồi xếp bằng cạnh Văn Quy Nguyên, Bất Thông không hề ngại dùng chân khí thúc đẩy vào nội thể y, dù chàng biết làm như thế này sẽ khiến phần chân nguyên của chàng vừa tăng tiến – như chàng đã nghi là nhờ vào hoàn linh đan của Hồ Bạch Cúc ban cho – phải mất đi! Trong lòng chàng chỉ có một ý nghĩ đang tồn tại, có thể xem sự biện bạch, nếu Văn Quy Nguyên tỉnh lại, để đối phó với lão Kiều Toàn bọn chàng có bốn người vẫn hơn là chỉ có ba!

Đưa chân khí bản thân vào Khí hải huyệt của Văn Quy Nguyên, Bất Thông thúc đẩy từ từ đến nơi kinh mạch bị nghẽn!

Chân khí đó bắt đầu dồn tụ ngay chỗ kinh mạch bị nghẽn, Bất Thông thoáng chút băn khoăn “nên đột phá ngay chỗ bị nghẽn hay cứ thúc ép từ từ?” .

Đang lúc băn khoăn, tai chàng nghe ở bên ngoài động thất có tiếng nổ lép bép! Và chỉ một lúc sau, từ những kẽ hở giữa khối đá bịt kín động thất và phần vách đá của động thất bao quanh, Bất Thông đã nhìn thấy những làn khói lượn lờ bay vào lòng động!

Biết đó là Kiều Toàn đang đốt lửa để tạo thành những luồng khói và hướng chúng bay vào động thất, Bất Thông thoáng lo ngại.

“ Liệu Bạch Cúc có kịp khôi phục chân nguyên trước khi khói làm nàng bị ngạt và phải bị kiệt quệ đúng như mong muốn của Kiều Toàn? Còn Văn Quy Nguyên nữa, nếu y không kịp hồi tỉnh, bị xông khói thế này nhất định sinh mạng của y phải bị phương hại trầm trọng!”.

Khói do Kiều Toàn đưa vào càng lúc càng nhiều và từ hai mắt của Bất Thông đã bất đầu xuất hiện những màn nước cay xè!

Vẫn chưa hết những dấu hiệu xấu, tiếng ho húc hắc của Mộ Dung Quang đang vang lên do không thể kiềm chế được nữa!

Nghe tiếng Mộ Dung Quang ho trong khi Bất Thông phập phồng lo ngại thì ở bên ngoài Kiều Toàn bật cười đắc ý:

– Với biện pháp này, bọn ngươi rồi sẽ như cá nằm trên thớt và mọi việc sẽ do ta định đoạt! Ha… ha…

Nhân lúc Kiều Toàn bật cười, Bất Thông khẽ quát cho Mộ Dung Quang và Hồ Bạch Cúc cùng nghe:

– Chúng ta không thể chờ đến lúc hoàn toàn khôi phục! Hoặc xông ra ngay bây giờ hoặc phải chết!

Đáp ứng lời nói đề tỉnh của Bất Thông, Mộ Dung Quang bỗng trầm giọng và kêu lên khàn khàn:

– Cung chủ hãy chú tâm! Thuộc hạ phải dùng toàn lực đây! Đi!

Và hoàn toàn ngẫu nhiên, tiếng quát sau cùng của Mộ Dung Quang là biểu hiện sự thúc ép chân lực lần cuối cùng để giúp Hồ Bạch Cúc phục hồi chân lực không ngờ lại có tác động đến hành vi Bất Thông đang thực hiện! Chàng cũng thúc đẩy chân khí vào huyệt Khí hải của Văn Quy Nguyên với một áp lực khá mạnh!

Bị thúc đẩy, chỗ nghẽn ở kinh mạch cả Văn Quy Nguyên lập tức phình to, tạo thành một áp lực dội về Bất Thông!

Bị chấn dội suýt nữa phải dời tay khỏi huyệt Khí hải của Văn Quy Nguyên, Bất Thông nhanh chóng nhận thức điều gì chàng đang làm và khi kịp nhận ra chàng vừa vô tình thúc đẩy quá nhiều chân khí vào người Văn Quy Nguyên, chàng lo sợ đưa mắt nhìn sắc mặt của y!

Qua lớp khói cứ mù mù, Bất Thông thật khó phân biệt đó là sắc mặt của Văn Quy Nguyên đang hoàn toàn tái nhợt hay đây là sắc màu do màn khói làm chàng tưởng lầm!

Kinh nghi, Bất Thông kể từ đó chỉ dám đưa chân khí vào người Văn Quy Nguyên một cách từ tốn!

Bất chợt có tiếng Kiều Toàn quát thật lớn:

– Bọn ngươi vẫn chưa khuất phục ư?

Liền lúc đó, có tiếng quát trả lời của một người mà Bất Thông đang trông chờ:

– Kiều Toàn, kẻ phản bội! chính ngươi mới là kẻ bị Cung chủ ta thu phục! Xem đây!

Hồ Bạch Cúc đã hoàn toàn khôi phục chân nguyên? Bất Thông thầm phấn chấn và lần này lại vô tình thúc đẩy khá nhiều chân lực vào người Văn Quy Nguyên!

Một điều không dám trông đợi liền xảy ra!

Văn Quy Nguyên bỗng hô lên một tiếng:

– A…! Oẹ!

Bất Thông kinh hoàng nhìn Văn Quy Nguyên đột nhiên thổ huyết lai láng!

Nhưng sau đó, chàng bật reo lên khi thấy Văn Quy Nguyên bật ngồi dậy:

– A…! Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh?

Nhận ra Bất Thông và cũng nhận ra một không gian mờ tối với khói bao phủ, Văn Quy Nguyên mở miệng hỏi:

– Điều gì đã xảy ra…

Chính lúc đó.

Ầm!

Bất Thông phấn khích gọi Văn Quy Nguyên:

– Mau lên! Ta và ngươi phải hiệp lực với Cung chủ Thanh Hải Cung khai thông nơi đang giam giữ chúng ta!

Hiểu ngay vấn đề, Văn Quy Nguyên lập tức lao theo Bất Thông…

Chọn tập
Bình luận