Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thái Cực Đồ

Chương 28: Phát hiện đồ hình vào mật thất – bí ẩn văn gia đang hé lộ

Tác giả: Giả Cổ Long
Chọn tập

Chờ đợi đã hơn một canh giờ nhưng không thấy Tôn Nhất Bình quay lại, Bất Thông đứng ngồi không yên vì khó thể biết tình trạng của Quy Nguyên lúc này như thế nào!

Vì nếu việc trao đổi được tiếnh hành suôn sẻ, lão Tôn Nhất Bình sẽ vì quan tâm đến sở học Văn gia chắc chắn phải quay lại để uy hiếp chàng.

Cũng vậy, giả như Quy Nguyên kém trí, không những không cứu được Bạch bang chủ mà còn bị Tôn Nhất Bình dùng thủ đoạn bắt giữ trở lại, lão cũng phải đưa Quy Nguyên vào đây để tiếp tục giam giữ mới đúng. Sao cho đến giờ vẫn không thấy Tôn Nhất Bình quay lại?

Đang lo lắng là vậy, bất chợt chàng nghe có nhiều tiếng chạm kình văng vẳng đưa đến.

Ầm! Ầm!

Quá đỗi kinh nghi, Bất Thông càng không thể biết là ai dám tấn công vào tận Tôn Nhất Bình này, không lẽ chỉ mới đó Văn Quy Nguyên đã kịp gặp người bốn phải: Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My và cùng họ tiến hành việc giải cứu chàng!

Đang bán tính bán nghi, Bất Thông chợt nghe.

Cach… Soạt!

Hàng chấn song giam giữ chàng bỗng được kéo lên!

Chưa biết rõ là ai phát động cơ quan, Bất Thông bỗng nghe có tiếng người hối thúc:

– Ngươi chưa chạy nữa sao?

Nghe tiếng nữ nhân, chàng kinh ngạc:

– Thạch Bích Vân?

Vút!

Thạch Bích Vân lập tức xuất hiện nhưng với sắc mặt thật khẩn trương:

– Thần Bí môn đang tấn công Thiên Nhất Trang! Nếu ngươi không chạy ngay bây giờ, việc ta đền ân cứu mạng của ngươi độ nào kể như vô nghĩa!

Chàng vội lao ra và chạy theo sự hướng dẫn của Thạch Bích Vân!

Vút!

Chàng lo lắng hỏi:

– Còn Quy Nguyên thì sao?

Thạch Bích Vân lắc đầu:

– Y và Tôn Nhất Bình vẫn chưa quay lại, ta nghĩ có lẽ họ cũng chưa biết điều gì đang xảy ra cho Thiên Nhất Trang!

– Sao thế được? Thần Bí môn là môn phái nào? Đã xâm nhập vào đây không lẽ họ không biết?

Thạch Bích Vân lườm mắt nhìn chàng:

– Ngươi còn không biết Thần Bí môn ư? Sao ta nghe họ nói họ biết ngươi và còn nghi ngờ ngươi đang ở trong Thiên Nhất Trang?

Vẫn thấy chàng tỏ ra ngơ ngác, Thạch Bích Vân bảo:

– Chính bọn hắc y đã từng dùng công phu của Ma Trung Tử…

Chàng tỉnh ngộ:

– Là họ? Họ tự xưng là Thần Bí môn? Có phải họ đột ngột xuất hiện từ giữa rừng và xông luôn vào đây nên Tôn Nhất Bình không thể biết?

Thạch Bích Vân kinh nghi:

– Sao ngươi tỏ tường điều này?

Chàng không đáp, chải hỏi tiếp:

– Còn lệnh tôn và hai phái Côn Luân, Điểm Thương đâu? Chạy cả ư?

Thạch Bích Vân làm gì không hiểu hàm ý mỉa mai trong cậu nói của chàng! Nàng sa sầm nét mặt:

– Ngay từ đầu ta vì nghi ngờ lòng dạ Tôn Nhất Bình nên có khuyên ngăn gia phụ! Trong này có rất nhiều ẩn tình, ngươi chưa biết thì đừng vội võ đoán, có những lời hàm ý chê bai gia phụ!

Chàng cười lạt:

– Ẩn tình gì nếu không phải lệnh tôn từ trước đã có dã tâm!

Thạch Bích Vân dừng lại và có gương mặt lạnh như băng:

– Việc đáp trả ân cứu mạng của ngươi trước kia đến đây kể như xong! Cáo biệt!

Nàng chưa kịp bỏ đi thì bất ngờ có tiếng quát:

– Đến lúc này thì tiện tỳ ngươi còn muốn bỏ đi nữa ư? Đâu dễ như vậy chứ? Ha… ha…

Vút! Vút!

Có nhiều hắc y nhân xuất hiện trong đó Bất Thông nhìn ra nhân dạng của hai người:

– Điền Quy Nông? Phản đồ Hoa Sơn phái! Và bên cạnh ngươi phải chăng là lệnh tôn, cũng là một phản đồ như ngươi?

Bị chàng ám chỉ như vậy, ngươi bị ám chỉ vụt lên tiếng:

– Sao ngươi dám nói bổn họ pháp là phản đồ?

Chàng cười dài vì chánh lão đã tự để lộ hình tích:

– Điền Trung! Lão đã quên ta đã từng nhìn thấy lão và Văn Quy Nguyên đứng đối thoại dưới gốc đại thụ ở Tu La Viện ư? Hay lão còn tính danh khác ngoài hai chữ Điền Trung đầy phản trắc!

Soạt!

Điền Trung tự lột bỏ giả diện, để lộ ra hính gương mặt của người mà chàng đã từng thấy ở Tu La Viện:

– Ngươi đã cho Văn Quy Nguyên biết?

Chàng không đáp! Thay vào đó chàng ỡm ờ nhìn người mà chàng vừa bảo là Điền Quy Nông:

– Hổ phụ sanh hổ tử, lệnh tôn còn dám chường mặt thật, không lẽ ngươi không dám?

Điền Quy Nông, thanh âm của Điền Quy Nông vang lên thật cao ngạo:

– Có gì mà không dám một khi tiểu tử ngươi đang là thú nằm trong bẫy rập? Xem đây!

Không sớm cũng không muộn, Bất Thông chờ đúng lúc này, khi động tác giật bỏ vuông lụa trùm đầu của Điền Quy Nông đang làm nhiều người phân tâm, chàng xuất kỳ bất ý lao đến lão Điền Trung:

– Nạp mạng!

Vù… Vù…

Quá bất ngờ, Điền Trung ngay sau đó càng thêm bất ngờ vì phát hiện chưởng lực của Bất Thông là một luồng chưởng mang theo luồng nhiệt khí và nó xuất phát từ một tâm chưởng đỏ rực như chu sa, không thể ngờ là do một người như Bất Thông thực hiện!

Lão kêu lên:

– Xích Dương chưởng?

Thì…

Ầm!

Y phuc của lão liền phát hoả, vừa tạo nỗi kinh hoàng cho chính lão vừa gây hỗn loạn toàn trường!

Bất Thông lập tức vận dụng Thái Cực Huyền Ảo Bộ và hối hả hô loạn:

– Thạch cô nương, chạy?

Nào ngờ, có tiếng Điền Quy Nông hạ lênh:

– Tung Mê Hồn Vụ! Nhanh!

Những màn bạch vụ lập tức được lũ hắc y vẫy loạn!

Bất Thông thoáng nhíu mày nghĩ suy khi phát hiện Thạch Bích Vân vẫn hùng hổ lao vào lũ hắc y như không sợ Mê Hồn Vụ.

Và đúng như điều chàng đang lo sợ, thái độ của Thạch Bích Vân là thái độ của kể liều mạng và nàng hoàn toàn không có năng lực ngăn ngừa hoặc hoá giải Mê Hồn Vụ! Nàng hùng hổ như vậy chẳng qua nàng không muốn một lần nữa chịu ân giải cứu của Bất Thông! Nàng chỉ muốn liều chết!

Thoáng thở dài, chàng lao đến ngay bên cạnh Thạch Bích Vân, kịp lúc nàng đang lảo đảo!

Dùng hữu thủ chộp giữ nàng, Bất Thông vội di hình hoán vị khi nghe Điền Quy Nông quát tháo:

– Tiểu tử không còn tay nào để phản công! Tất cả tiến lên, đừng để tiểu tử thoát!

Y nói đúng, hai tay của chàng một thì chưa thể cử động một còn lại thì phải ôm giữ thân hình mềm oặt của Thạch Bích Vân, nhưng y quên chàng hãy còn một bộ pháp tuyệt ảo.

Vút!

Bằng cách này chàng đưa Thạch Bích Vân đi xuyên qua lũ hắc y! Và bước chân dịch chuyển của chàng hầu như ở mỗi bước đều để lại dấu tích! Đó là sự gục ngã của những tên hắc y xấu số.

– Phi Cước Đoạt Mạng!

Bộp! Hự!

– Vỹ Hồ Xuyên Vân!

Bộp! Hự!

Không dùng tay thì chàng dùng cước!

Phát hiện phương hướng dịch chuyển của chàng, có tiếng Điền Trung gầm phẫn nộ:

– Phóng Ngô Công Phi Độc! Mau!

Cả sợ, là sợ cho Thạch Bích Vân, Bất Thông bất ngờ lao ngoặt người về phía một tịnh phòng đang mở rộng cửa!

Vút!

Phía sau tịnh phòng là một thư phòng, Bất Thông xông bừa vào!

Vút!

Ở một vách thư phòng không hiểu sao có một bức hoành phi bị ai đó treo lệch! Bất Thông tuy nhìn thấy nhưng vì lo tìm lối đưa Thạch Bích Vân chạy đi nên không hề chú tâm.

Ở ngoài thư phòng và có lẽ cũng ở ngoài tịnh phòng, chàng nghe tiếng điều động ucả lão Điền Trung:

– Tiểu tử có thể vượt qua những kỳ môn thế trận đồ! Bọn ngươi mau rượt theo, nếu cần cứ phóng hoả huỷ diệt cả khu rừng!

Chàng nhẹ nhõm thở phào vì như thế bọn chúng không hề nhìn thấy chàng lẻn vào đến tận thư phòng này!

Tuy nhiên, tiếng thở phào của chàng vụt lặng đi khi chàng phát hiện ở trong thư phòng không hề có lối thoát!

Định chạy trở ra, nhìn bức hoàng phi treo lệch, chàng động tâm.

“Thiên Nhất Trang vốn ám tàng nhiều cơ quan, có lẽ đây là một!”.

Tung chân đá bay tấm hoàng phi, Bất Thông bỗng giật mình khi nhìn thấy một đồ hinh Thái Cực được ai đó khắc sâu vào vách đá!

Tiếng bức hoàng phi bị đá bay lập tức được một thanh âm đáp trả:

– Phụ thân! Hài nhi vừa nghe có tiếng động!

Bất Thông thất kinh vì không ngờ cả Điền Quy Nông và Điền Trung hãy còn hiện diện đâu đó ở bên ngoài!

Lập tức, có thanh âm của Điền Trung vang lên:

– Ta vừa ở trong thư phòng đi ra, có lý nào tiểu tử lại có ý chui vào?

Chàng nghi ngờ, nếu Điền Trung ngay khi tấn công Thiên Nhất Trang lại tỏ ra quan tâm đến thư phòng này phải chăng bức đồ hình kia mới chính là vật khiến lão quan tâm?

Chợt nhớ Điền Trung đã có lần nhìn thấy bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực, Bất Thông không thể không nhận ra sự giống nhau của bức đồ hình đó vời bức đồ hình này!

Chúng có tất cả ba điểm khác biệt: thứ nhất: ở đây không có chữ Hà Lạc Thái Cực Đồ, thứ hai: bức đồ hình ở đây là bức đồ hình đã được thu nhỏ, nó có chu vi chưa đến vài thước vuông, thứ ba: ở quanh đây không hề có thêm bất kỳ dấu vết nào, không như ở thạch động trước kia đã từng có tám mươi mốt vết lõm ở vách đá đối diện bức đồ hình!

Có tiếng Điền Trung đi vào:

– Ngươi thử tìm những chỗ khác, ta sẽ tìm ở thư phòng này!

Với một linh cảm chợt có, Bất Thông đủ biết lời nói vừa rồi của Điền Trung là nói với Điền Quy Nông, chứng tỏ lão đang ngờ chàng ẩn thân ở đây, nhưng chàng vẫn vội đặt Thạch Bích Vân nửa nằm nửa ngồi, dựa vào vách đá có bức đồ hình Thái Cực!

Sau đó, chàng nhanh nhẹn điểm loạn vào bức đồ hình, điểm đúng vào tám mươi mốt bộ vị của Thái Cực Huyền Ảo Bộ như chàng đã biết.

Đang điểm và gần như là sắp xong, Bất Thông nghe tiếng Điền Trung gầm ngay phía sau:

– Ngươi…

Chàng quay lại thật nhanh:

– Đỡ!

Ào… Ào…

Xích Dương chưởng cực nóng được chàng vận dụng!

Điền Trung sau lần kinh hoàng cũng vì công phu này vội rùn bộ hất mạnh một chiều Quỷ Ảnh:

– Ngươi chớ mong đắc ý như lần trước! Đỡ!

Ầm!

Và Điền Trung phải kinh ngạc vì nội lực đột nhiên thâm hậu của chàng! Lão bị chấn lùi.

Hự!

Bất Thông quay trở lại vách đá, điểm thêm hai lượt nữa.

Cach…

Điền Trung lập tức hùng hổ lao đến:

– Sao ngươi biết cách khai mở mật thất? Đỡ!

Vù…

Quay mặt nhìn lão với nụ cười bí ẩn nở trên mội, chàng bật hét:

– Lão muốn biết ư? Thì đây! Đỡ!

Ào… Ào…

Hai chưởng lại chạm nhau.

Ầm!

Điền Trung đang lùi thì đụng phải Điền Quy Nông đang thần tốc lao vào!

Họ va vào nhau.

Hự! Hự!

Trong khi đó, cả hai không thể không nhìn thấy Bất Thông và Thạch Bích Vân đang được thạch môn của một thất khép lại, giữ họ ở phía sau!

Cạch!

Điền Trung vội lao đến vách đá vẫn còn nguyên vẹn bức đồ hình Thái Cực.

– Ta phải giết ngươi!

Ầm! Ầm! Ầm!

Lão quật liên hồi kỳ trận vào vách đá nhưng Bất Thông và Thạch Bích Vân vẫn không hề hiện thân…

Dù đã biết đây là mật thất của Văn gia, dù đã hiểu từ lâu công phu chàng tình cờ luyện chính là sở học Văn gia, nhưng chàng không vì thế mà nôn nóng tìm hiều trong mật thất!

Chàng đặt Thạch Bích Vân nằm xuống và nghĩ cách hoá giải chất độc Mê Hồn Vụ cho nàng.

Sau một lúc ngẫm nghĩ, chàng mạo hiểu tự cắn vào đầu ngón tay! Và khi máu của chính chàng bắt đầu nhỏ xuống từng giọt, chàng cho chảy vào miệng Thạch Bích Vân!

Khi cảm thấy đủ, chàng dừng lại và bồi hồi chờ kết quả!

Lâu sau đó vẫn không thấy nàng tỉnh lại, chàng vì quá lo lắng phải tiếp tục lập lại cử chỉ trên.

Từng giọt máu lại được chàng cho rơi vào miệng Thạch Bích Vân!

Khi chàng đang thực hiện điều này, đột nhiên Thạch Bích Vân mở bừng hai mắt! Và nàng lập tức ngồi bật dậy:

– Ngươi làm như thế là có ý gì?

Chàng thu ngón tay về và ung dung đáp:

– Tại hạ chỉ muốn giúp cô nương tỉnh lại!

– Tỉnh? Ta bị hôn mê sao?

Đang hỏi, nàng dừng lời vì như đã nhớ những gì đã xảy ra! Và nàng lại trợn mắt nhìn chàng:

– Muốn cứu ta tỉnh cần phải làm như ngươi vừa rồi sao?

Chàng nhún vai:

– Rất tiếc! Tại hạ không có giải dược! Cũng may, trong máu của tại hạ lại có, nên không còn cách nào hay hơn cách này!

– Trong máu ngươi có giải dược! Ngươi nói mà không hề ngượng miệng sao?

Chàng đứng lên và đưa mắt nhìn quanh:

– Tuỳ cô nương, tin cũng được mà không tin cũng được!

Thạch Bích Vân cũng đứng lên và cũng đưa mắt nhìn quanh như chàng:

– Hừ! nơi đây là nơi nào? Sao chỉ có ta và ngươi, lại ở trong một thạch thất chật hẹp thế này? Hay ngươi có tà ý?

Chàng nhìn nàng định phát tác! Kịp nghĩ lại, chàng bảo:

– Nghe nói nơi này là một mật thất gì đó của Thiên Nhất Trang? Tại hạ đang đưa cô nương chạy tình cờ lọt vào! Và tại hạ đang tìm…

Thạch Bích Vân sửng sốt:

– Mật thất Văn gia? Ngươi định tìm sở học của Văn gia? Hừ! Ngươi cũng có tham vọng đâu kém gì ai khác?

Chàng xẵng giọng:

– Tại hạ đang tìm lối thoát ra chứ không phải tìm di học như cô nương nghĩ? Cô nương cũng thử nhìn xem, ở trong phòng này có vật gì trông giống như kinh văn võ học không?

Nàng cười lạt:

– Khi ta chưa tỉnh lại, ai biết ngươi đã lấy được những gì? Và bây giờ, khi thạch thất này hoàn toàn trống rỗng, ngươi nói như thế…

Đột nhiên có tiếng Bất Thông reo lên:

– A…! Đây rồi! Ít nhất phải vậy chứ!

Nhìn thấy chàng thật sự hí hửng khi tìm thấy một hộp vuông lụa được xếp nhỏ và được đặt ở một góc khuất, Thạch Bích Vân nhún vai:

– Rốt cuộc ngươi cũng phải để lộ bản chất tham lam của ngươi! Hừ!

Chàng xem qua vuông lụa, sau đó chàng vừa ném qua cô nàng vừa bảo:

– Cô nương có thể đọc! Đọc xong đi, rồi cho tại hạ biết cô nương nghĩ gì?

Không thể ngờ Bất Thông lại là người khảng khái, với vuông lụa kia rõ ràng là có tự dạng nhưng chàng vẫn dàm đưa cho nàng xem, Thạch Bích Vân tuy chụp lấy vuông lụa nhưng sắc mặt vẫn ngờ ngợ!

Đến mức độ, trước khi nhìn qua tư dạng trên vuông lụa như Bất Thông bảo, nàng đột nhiên bảo qua cái cười khẩy:

– Do tự dạng trên này không phải di họ võ công nên ngươi mới đưa ta xem? Chứ ngươi đâu dễ…

Chàng xua tay:

– Cô nương vẫn chưa đọc kia mà? Đọc đi rồi hãy nói!

Nhân lúc nàng đọc, Bất Thông tiến lại vách đá, nơi đã từng là thạch môn đưa chàng vào mật thất này! Chàng áp tai vào vách đá và ngưng thần nghe ngóng!

Chàng chỉ quay lại khi nghe Thạch Bích Vân bật kêu:

– Như thế này là thế nào?

Dự đoán trước phản ứng của nàng, chàng nhún vai:

– Nơi này không hề lưu di học võ công, cô nương rõ rồi chứ?

Nàng gật đầu, mắt không ngớt nhìn chàng!

Chàng tiếp:

– Vậy cô nương nghĩ gì về những chữ tham lam hoặc tham vọng vừa được cô nương gán cho tại hạ?

Nàng ấp úng:

– Ta cứ ngỡ… cứ ngỡ…! Vả lại, gia phụ từng nghe Tôn Nhất Bình bảo sở học Văn gia vốn phải ẩn tàng trong chính mật thất này! Như vậy, Thái Cực động ở đâu? Ngươi có định tìm Thái Cực động không?

Chàng chợt đưa tay ra:

– Cô nương có thể giao hoàn mảnh lụa đó cho tại hạ được rồi! Người phải đọc nó chính là Văn Quy Nguyên, hậu nhân của Văn gia, như cô nương đã biết!

Thạch Bích Vân phải ném trả vuông lụa cho chàng và hàng loạt cậu hỏi đến lúc này mới được nàng tuôn ra:

– Như vậy, người đã sáng lập Văn gia, Thiên Nhất Trang cũng chính la Vô Danh Kỳ Nhân, nhân vật đã đánh bại Ma Trung Tử trăm năm trước ở Võ Di Sơn?

– Trong vuông lụa có ghi như vậy, cô nương cần gì phải hỏi?

– Cũng theo di tự, trong mật thấy này đã không có di học ẩn tàng, chứng tỏ Vô Danh Kỳ Nhân dù đánh bại Ma Trung Tử nhưng vẫn không thể quay lại Thiên Nhất Trang?

– Đương nhiên! Đó chính là nguyên do khiến giang hồ trăm năm qua dường như không hề có ai biết Vô Danh Kỳ Nhân chính là nhân vật đã khai sáng Thiên Nhất Trang! Cũng không ai biết tại sao sở học của Văn gia không hề có uy lực như lời đồn đại! Chỉ vì Vô Danh Kỳ Nhân không kịp lưu truyền cho hậu nhân!

– Muốn khai mở Thái Cực động để tiếp nhận di học của Hà Lạc lão nhân như lời Vô Danh Kỳ Nhân lưu tự cần phải tìm nơi Vô Danh Kỳ Nhân đã tạ thế! Theo ngươi, liệu nơi đó có phải là Võ Di Sơn?

Chàng chợt mỉm cười:

– Những gì cô nương vừa đọc, tại hạ nghĩ, cô nương đừng nên cho ai biết thì tốt hơn! Bằng không, một lần nữa Võ Di Sơn sẽ biết thành nơi quần long tụ hội, cũng có không ít kẻ ác nhân sẽ tìm đến! Và như vậy một trường huyết chiến sẽ khai diễn mà người chịu trách nhiệm chính là cô nương!

Thạch Bích Vân đỏ mặt:

– Ngươi yên tâm! Tuy ta là nữ nhân nhưng lại kín miệng không thua gì nam nhân! Ta sẽ không phá hỏng đại sự của ngươi đâu!

Chàng ngạc nhiên:

– Đại sự gì của ta?

– Hừ! nếu ta không nói ra điều này, một mình ngươi sẽ tha hồ tìm kiếm khắp Võ Di Sơn, chẳng phải đó là ý của ngươi sao?

Chàng cười phá lên:

– Cô nương yên tâm! Tại hạ quyết không bao giờ tìm đến Võ Di Sơn cho dù là nửa bước! Tại hạ cần gì phải tìm đến Võ Di Sơn? Ha… ha…

Thạch Bích Vân rắp tâm ghi nhớ rõ lời này và sau này không những nàng phải tin mà nàng còn hiểu tại sao chàng nói chàng cần gì phải tìm đến Võ Di Sơn!

Đang cười, Bất Thông nín lặng! Và trước ánh mắt kinh ngạc của Thạch Bích Vân, Bất Thông lại áp tai vào vách đá!

Lo lắng, nàng khẽ hỏi:

– Có người sắp đi vào à?

Chàng quay lại:

– Chúng sắp sửa phá huỷ nơi này thì có! Cô nương liệu có chịu đựng nổi áp lực, giả như bọn họ dùng hoả dược để phá huỷ vách đá kia?

Nàng thêm lo ngại:

– Chúng định làm như thế thật sao?

Chàng trầm giọng:

– Đó là điều tại hạ cũng đang tự hỏi? Tuy vậy, tại hạ hy vọng chúng vẫn muốn chiếm đoạt những di học mà chúng nghĩ phải có ở đây! Và như thế chúng chỉ dùng lượng hoả dược vừa đủ, để công phá vách đá nhưng không hề gây tổn hoạ cho những vật ở bên trong! Đây cũng là cơ hội cho chúng ta chạy thoát!

– Chúng ta? Ngươi vẫn muốn ta đi cùng ngươi?

Chàng nhún vai:

– Tuỳ cô nương! Tại hạ thật không cam lòng nếu để cô nương một lần nữa rơi vào tay chúng!

Nàng không nói gì, chỉ hỏi:

– Theo ngươi, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Nghe nàng dùng hai chữ chúng ta, Bất Thông biết thế là nàng đã mặc nhiên chấp nhận được cùng đi với chàng! Chàng bảo:

– Chờ đợi! Và khi cơ hội đến, nếu nghe tại hạ bảo gì, cô nương cứ như thế làm theo! Đừng hỏi cũng đừng làm ngược lại!

– Chờ đến bao lâu?

Bất Thông chưa kịp đáp thì vách đá trước mặt chàng bỗng rung chuyển mạnh! Liền sau đó sự rung chuyển truyền đến các vách đá kế cận, kể cả phần nền bên dưới cũng như đang lâm cơn địa chấn!

Bất Thông nhìn thấy sắc mặt Thạch Bích Vân đang tái nhợt vì sợ, chàng lập tức đưa lưng lại phía nàng:

– Đã đến lúc rồi! Cô nương mau ôm chặt tại hạ!

Nàng vụt đỏ mặt:

– Sao lại…

Chàng khẽ nạt:

– Đừng hỏi! Cứ làm như tại hạ nói! Nhanh lên!

Lúc đó, vách đá khi nãy rung lên một lần nữa và lần này có tiếng chấn kình truyền vào.

Â… m…!

Bất Thông chàng thêm hối thúc:

– Sao vậy cô nương? Đừng để quá muộn! Mau lên nào!

Thạch Bích Vân đành phải vòng hai tay ôm lấy Bất Thông từ phía sau khi phát hiện vách đá phía trước bất ngờ đổ ụp xuống và rã thành nhiều mảng!

Chính lúc đó, Bất Thông không chờ bất kỳ ai khác ùa vào, chàng như tia chớp cõng Thạch Bích Vân ở phía sau lao ra.

Vút!

Hành động của chàng có lẽ ngoài sự dự liệu của người đã có quyết định phá huỷ mật thất Văn gia! Vì chàng nghe có tiếng Điền Trung hô hoán:

– Tiểu tử đã tháo chạy! Môn chủ! Y đang chạy về phía Môn chủ!

Nghe hai chữ Môn chủ, Bất Thông thật sự kinh hoàng! Do đó, khi phát hiện bất kỳ chỗ rẽ nào bất chợt chàng cứ lao bừa vào, quyết tránh việc chạm mặt lão Môn chủ có công vô thượng kia!

Vút!

Có lẽ cũng chung tâm trạng với chàng, Thạch Bích Vân sau một lúc lâu im lặng đột nhiên mở miệng, nói vào tai chàng:

– Đến phía trướic hãy rẽ qua mé hữu!

Sực nhớ Thạch Bích Vân ít nhiều cũng quen thuộc địa hình nơi này. Do phụ thân nàng là Thạch Phù Vân đã từng được Tôn Nhất Bình cho lưu ngụ ở đây như một vị thượng khách, Bất Thông ngay sau đó cứ chạy theo sự chỉ điểm của nàng!

– Bên tả!

Vút!

– Lao vượt qua dãy nhà phía trước!

Vút!

Đến một bờ sông thật vắng, Thạch Bích Vân đột nhiên bảo:

– Dừng lại! Ở đây ta có dấu một chiếc thuyền. Bây giờ ta và ngươi sẽ đi theo đường thuỷ!

Chàng kinh ngạc:

– Tại hạ phải đi với cô nương ư? Một mình cô nương đi không được sao?

Nàng xì một tiếng dài vào tai Bất Thông:

– Đương nhiene ta thừa năng lực đi một mình! Riêng ngươi thì không, ngươi không thể đi một mình!

Chàng ngơ ngác:

– Tại sao tại hạ lại không…

– Ngươi thử nhìn cánh tay tả của ngươi đã rồi hãy nói! Nếu ngươi không sớm chữa trị, ta e cánh tay của ngươi phải bị phế bỏ hoàn toàn.

Bất Thông nhìn và không ngờ trong lúc chạy đã làm động đến vết thương khiến cánh tay tả của chàng rât có thể bị phế bỏ như nàng nói!

Thạch Bích Vân bỗng nhẹ giọng:

– Ta có kim sang trị thương. Ta cũng tinh thông thuỷ tánh! Ngươi đừng cãi lời ta, có đi bằng đường thuỷ, ta đoán chắc chỉ sau năm ngày tịnh dưỡng ngươi sẽ hoàn toàn binh phục!

Bất đắc dĩ, Bất Thông đành phải cõng Thạch Bích Vân đi đến chỗ bờ sông! Và khi tìm thấy chiếc thuyền được Thạch Bích Vân giấu trong một bụi rậm, Bất Thông đưa nàng bước vào lòng thuyền.

Chờ đến lúc này, Thạch Bích Vân rời khỏi Bất Thông vào bảo:

– Bây giờ đến lượt ngươi phải nghe theo ta! Đừng hỏi và cũng đừng làm ngược lại! Nằm xuống đó và ngủ đi!

Chọn tập
Bình luận