Phát hiện Quy Nguyên có phần chậm chân, Đổng Hoàng Yến thoáng lùi lại:
– Hài tử đã sao rồi?
Quy Nguyên bối rối:
– Thương thế chưa bình phục! Mẫu thân có thể giúp, đưa hài nhi cùng đi?
Điền Trung cũng dừng lại, nôn nóng cáu gắt :
– Ngươi lại giở trò gì đây? Ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì!
Cố kiềm nén phẫn nộ, Quy Nguyên cười gượng :
– Hài nhi chỉ đi không kịp! Nếu phụ thân vội thì đừng chờ hài nhi! Đã có mẫu thân đây rồi!
Lão cười lạnh:
– Ngươi còn xem ta là phụ thân sao? Ta hỏi ngươi, tiện tỳ Hồ Bạch Cúc đâu? Ả đã nói với ngươi những gì?
Những muốn nói hết cho hả tức, nhưng một nữa Quy Nguyên cố kiềm nén :
– Hài nhi chạy đến đây, phát hiện phía Môn chủ khá cô thế! Mải lo giúp môn chủ, hài nhi không biết ai đã cứu ả!
– Hừ! Ngươi không biết hay ngươi không muốn nói?
Quy Nguyên sợ khó lòng kiềm chế sẽ để lộ quá sớm mưu đồ, vội đưa mắt nhìn mẫu thân để cầu cứu:
– Mẫu thân….
Đổng Hoàng Yến đương nhiên không thể không bênh vực cốt nhục của mụ:
– Nguyên nhi dù đang mang thương tích nhưng vẫn tận lực, lão cũng thấy rồi, sao còn nghi ngờ Nguyên nhi?
Điền Trung bĩu môi nói, lời nhắc nhở kịp lúc Đổng Hoàng Yến khiến lão giật mình :
– Môn chủ hiện chưa biết đâu là Thái Cực Động, sao lão vẫn cứ chần chừ?
Lão quay đi, chỉ ném lại một câu:
– Thái độ của Nguyên nhi không đáng tin! Ta khuyên mụ đừng quá mê muội! Hừ!
Vút!
Không muốn mẫu thân vì nghi ngờ sẽ tiếp tục dò hỏi, Quy Nguyên thúc hối :
– Chúng ta cũng đi thôi, mẫu thân!
Đồng Hoàng Yến nhìn Quy Nguyên như muốn hỏi? Nhưng có lẽ do câu hỏi thật khó thốt ra nên mụ thở dài và dìu Quy Nguyên cùng đi!
Họ vừa đi khuất, Gia Cát Phàm và Du Thừa Phong xuất hiện!
Gia Cát Phàm gật đầu:
– Có lẽ đúng như ngươi nói! Quy Nguyên không phải cốt nhục của Điền Trung!
Dư Thừa Phong lắc đầu:
– Nếu là vậy, Quy Nguyên sẽ càng thêm khó xử! Mụ Đổng vừa là thân mẫu vừa là hạng nữ nhân lăng loàn trắc nết, có thể đã a tòng cùng gian phu sát hại chính thân phu!
Gia Cát Phàm lại gật đầu :
– Như vậy cũng phải! Ta không thể ngăn họ nếu họ muốn được tận mục sở thị, nhìn thấy ác ma tồi sẽ bị trừng trị! Chỉ mong sao Bất Thông kịp luyện xong tuyệt nghệ đúng lúc! Đi thôi!
Vút! Vút!
Đúng như Dư Thừa Phong đoán, người của các phái sau đó cũng lần lượt bám theo. Tất cả cùng đi về một hướng, vô tình đó là hướng dẫn đến Thiên Nhất Trang, cho họ biết Thái Cực Động và Thiên Nhất Trang thật sự có liên quan!
***
Bất Thông đứng lặng người một lúc và khó xử trước hai lão nhân đang quỳ trước mặt chàng!
Càng thấy chàng lặng yên, Sa Hồng Cát lo lắng! Lão vẫn tìm cách nài nỉ :
– Như thiếu hiệp nói, tệ phái hiện giờ vẫn cần Tạ Bất Mê! Chỉ cần sau này Sa mỗ trao truyền toàn bộ bí kíp sư môn cho y, nhất định y sẽ là một chưởng môn nhân tốt! Còn Côn Luân phái nhờ đó sẽ phát dương quang đại, không như Sa mỗ đã làm tệ phái lâm cảnh diệt vong!
Hoa Vô Sắc cũng nói :
– Tệ phái cũng đã có Du Vấn Thiên, Trang Vi Nghĩa! Hoa mỗ chỉ muốn dùng chuỗi ngày còn lại cùng thiếu hiệp khôi phục Thiên Nhất Trang, chuộc lại mọi lỗi lầm trước đây!
Bất Thông hít một hơi thật dài:
– Như nhị vị nói, Tôn Nhất Bình đã dùng Hấp Nguyên Đại Phát, sát hại gia nội tổ và tệ sư bá?
Sa Hồng Cát gật đầu :
– Không sai! Tuy Xích Hỏa Đầu Đà đã cố giấu, nhưng Tôn Nhất Bình vẫn tìm cách để Xích Hỏa Đầu Đà tự nói ra cách vận dụng đại pháp Hấp Nguyên! Vì chưa lĩnh hội đủ cách vận dụng nên y chỉ có thể làm Văn lão trang chủ và đại sư ca của y bị rối loạn kinh mạch và chết thảm!
Hoa Vô Sắc tiếp lời:
– Cứ điều này mà suy Hấp Nguyên Đại Pháp vốn là công phu bàng môn tà đạo, Tôn Nhất Bình có bị cuồng tâm loạn trí cũng là điều không tránh khỏi!
Chàng nghiêm mặt :
– Có điều này tại hạ nghĩ không cần phải giấu nhị vị! Nếu Tôn Nhất Bình thật sự đã phát cuồng, theo lời thuật lại của Thạch Bích Vân thì chính là do nàng dùng vật nhọn đâm vào huyệt Đại Trụy của lão, không phải do Hấp Nguyên Đại Pháp dẫn đến hậu quả đó!
Sa Hồng Cát tuy có thoáng ngẩn người khi nghe chàng nói như vậy nhưng sau đó lão vẫn nói:
– Dẫu sao, kẻ nào luyện Hấp Nguyên Đại Pháp trước sau gì cũng bị chính Đại Pháp này làm cho tính mạng lâm nguy! Sa mỗ đã lập thề rồi, bất luận thế nào cũng không bao giờ đụng đến loại Đại pháp kinh tởm đó!
Hoa Vô Sắc bỗng phục lạy:
– Trang chủ! Xin hãy thu nhận lão nô! Lão nô nguyện không bao giờ phản bội và cũng không bao giờ dùng đến Đại Pháp Hấp Nguyên! Nếu trang chủ vẫn quyết liệt khước từ, lão nô…
Bất chợt có tràng cười vang đến:
– Nếu tiểu tử khước từ, sao cả hai không theo bổn tọa như Tôn Nhất Bình hiện giờ? Ha… ha…
Bất Thông lạnh giọng:
– Nhị vị đứng lên đi! Nếu lấy đầu Tôn Nhât Bình làm lễ vật, nếu nhị vị hoàn thành, Văn mỗ lập tức thu nhận vị như lời thỉnh cầu.
Cùng lúc đó, Dương Phi Thủ và Tôn Nhất Bình đồng loạt hiện thân!
Vút! Vút!
Hoa Vô Sắc lập tức lao đi :
– Mong trang chủ nhớ lời! Lão Sa! Chúng ta đã có lệnh! Lên!
Vút!
Sa Hồng Cát cũng lao về phía Tôn Nhất Bình với tiếng gầm phẫn nộ :
– Tên họ Tôn thất phu! Chính ngươi đã hại ta suýt nữa phải vong mạng! Đáng chết!
Vút!
Ào… Ào …
Dương Phi Thủ tuy có bất ngờ vì hành động khác lạ của Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc, nhưng lão vẫn cười:
– Tôn Nhất Bình! Giết! Ha… ha…
Đã bị Dương Phi Thủ khống chế, Tôn Nhất Bình quả nhiên đã biến thành công cụ đắc lực cho lão ma! Tôn Nhất Bình cười sằng sặc:
– Giết! Ha… ha…! Giết! Ha… ha…
Vút!
Ào… Ào…
Nhìn Bất Thông vẫn trầm tĩnh đứng nhìn, Dương Phi Thủ lập tức ngưng cười :
– Ta chưa đến nơi nhưng ngươi vẫn biết là có Tôn Nhất Bình theo ta! Là ngươi đoán bừa mà đúng hay thật sự đã luyện xong di học của Vô Danh Kỳ Nhân?
Chàng khinh khỉnh nhìn lão:
– Khẩu thiệt vô bằng! Dù ta nói thế nào lão cũng không tin! Sao lão không tự ra tay để biết sự thật?
Dương Phi Thủ gầm vang :
– Đương nhiên ta phải ra tay rồi, dù ngươi chưa luyện hay đã luyện xong Hà Lạc công phu! Đỡ!
Vù! Vù!
Thấy lão ngay chiêu đầu đã dùng ngay thân pháp Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân và Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo, Bất Thông biết vì lão không tin chàng đã luyện xong công phu Hà Lạc nên quyến tốc chiến tốc thắng.
Chàng tương kế, vờ hoảng loạn lúc thi triển Thái Cực Huyền Ảo Bộ.
Vút!
Ào… Ào …
Do công lực đã tăng tiến vượt bậc nhờ Dịch Thủy Tẩy Cốt và Kỳ Liên Hoa Tẩy Tâm, Bất Thông dễ dàng nhận định phương vị của lão nhưng vẫn vờ gầm thét:
– Lão không dám đương trường cùng ta đối chiêu sao? Đỡ!
Vù…
Ầm!
Vì nghe rõ lời quát của chàng nên lão phải nghĩ chàng chỉ nhờ may nên mới phát trúng kình vào chiêu trảo thiên biến vạn hóa của lão!
Lão vẫn tiếp tuc đấu pháp đang sử dụng:
– Nạp mạng!
Vút!
Ào… Ào…
Sau lần chạm kình, Bất Thông nhận ra chân nguyên nội lực của chàng hoặc là bằng hoặc là phải hơn lão! Chàng phấn khích, quát thật to:
– Chưa chắc! Đỡ!
Ào… Ào…
Ầm!
Lại bị trúng kình và còn bị chấn kình bức lùi dội, Dương Phi thủ thất thanh kêu:
– Ngươi đã luyện xong Hà Lạc công phu?
Chàng bật cười:
– Lão có biết thì đã muộn! Đỡ!
Vù… Vù…
Kinh hoảng, Dương Phi Thủ vội tìm cách lách tránh:
Vút!
Bất Thông nào dễ buông tha! Chàng bám theo.
– Đỡ!
Vút!
Vù… Vù…
Bất ngờ lão vững thân hình và tự xoay thành vòng:
– Hãy xem quỷ Ảnh Nhất Cự – Lãnh Khí Đoạt Hồn của ta!
Viu… Viu…
Chưởng kình của chàng lập tức bị những tia kình khí sắc lạnh của lão ma ngăn chặn.
Ào… Ào…
Ầm!
Giận dữ, chàng cũng trụ bộ, gương thẳng một ngón chỉ:
– Hà Lạc Phi Thiên Chỉ! Đỡ!
Viu… Viu…
Dương Phi Thủ lại xoay người:
– Xem đây!
Viu… Viu…
Ầm! Ầm! Ầm!
Bất Thông phải thi triển Thái Cực Huyền Ảo Bộ để tránh một vài tia kình khí vô tình bay vào chàng!
Vút!
Lúc đó, có tràng cười ngạo mạn của Điền Trung vang lên:
– Thuộc hạ đã đến rồi! Môn chủ! Hãy cho thuộc hạ được tiếp lực! Ha… ha…
Điền Trung lao vút vào Bất Thông:
– Tiểu tử, đỡ!
Vút!
Vù… Vù…
Bất Thông căm giận tột độ, quật một kình tận lực bình sinh:
– Chính lão là hung thủ sát hại gia phụ! Lão phải chết!
Ào… Ào…
Ầm! Hự!
Nhìn thấy chàng chỉ một chiêu đã bức Điền Trung bay về phía sau gần ba trượng, Dương Phi Thủ bỗng đổi sắc vì có phần kinh tâm!
Nhưng thay vì lão lao vào chàng, lão lại dịch lùi và đưa tay đón lấy Điền Trung!
Được môn chủ đón đỡ, Điền Trung thật sự cảm kích:
– Môn chủ…
Dương Phi Thủ gật đầu và dùng một tay đặt vào mệnh môn huyệt của Điền Trung:
– Ngươi đừng nói nhiều! Ta biết ngươi vẫn trung thành với ta!
Bất Thông thoáng nghi ngờ khi nghe Điền Trung bỗng kêu lên bằng một âm thanh kỳ lạ:
– Môn chủ, sao…
Dương Phi Thủ cười nhẹ:
– Điền Quy Nông cũng đã chứng tỏ lòng trung thành với ta, không lẽ ngươi không bằng lệnh lang?
Điền Trung bỗng ưỡn người, âm thanh cứ lạc đi :
– Môn chủ …
Và Bất Thông vụt hiểu khi thấy Dương Phi Thủ ném Điền Trung qua một bên:
– Ngươi đừng trách ta! Nếu chẳng có ngươi, mười năm trước ta đã là minh chủ võ lâm rồi! Vì nghe ngươi chờ ngươi tìm di học Thiên Nhất Trang nên ta mới phải chậm trễ đến tận bây giờ! Ngươi yên tâm, Điền Quy Nông cũng vừa xuống quỷ môn quan chưa lâu, ngươi có theo vẫn còn kịp gặp mặt! Hừ!
Bất Thông kinh hãi gầm lên:
– Lão cũng dùng Hấp Nguyên Đại Pháp?
Dương Phi Thủ cười ngạo nghễ:
– Thì sao? Thế ngươi tưởng ta cam tâm để ngươi dùng công phu Hà Lạc đả bại Dương gia một lần nữa sao? Hãy đỡ! Ha…ha…
Vù… Vù…
Thật không ngờ Dương Phi Thủ vừa độc ác lại vừa quỷ quyệt, Bất Thông đành phải vận dụng toàn bộ sở học, quyết trừ khử một đại ma đầu nữa cũng của Dương gia:
– Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng! Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Bất ngờ, từ phía sau Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc có tiếng cười lồng lộng của Tôn Nhất Bình vang lên:
Giết! Ha… ha…! Giết!
Ào… Ào…
Vội nhìn sang, Bất Thông thấy hai lão Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc đang lâm vào cảnh mành treo sinh mạng! Chàng lập tức phát xạ một ngọn chỉ kình!
– Tôn thất phu! Đỡ!
Viu…
Nhưng tiếng quát của Dương Phi Thủ cũng vang lên cùng lúc:
– Ngươi phải đỡ thì đúng hơn! Ha… ha…
Đang bối rối vì chưa biết phải làm như thế nào để vừa giúp hai lão kia vừa lo đối phó với Dương Phi Thủ, Bất Thông phải ngỡ ngàng khi nghe tiếng Quy Nguyên vang lên:
– Đại ca chớ lo. Hãy giao Tôn Nhất Bình cho đệ! Đỡ!
Ào… Ào…
Không còn thời gian để suy nghĩ, Bất thông lập tức hướng chỉ kình về phía Dương Phi Thủ:
– Ta đâu quên lão?
Viu… Viu…
Ầm!
Và càng bất ngờ hơn khi chàng nghe Quy Nguyên hô hoán:
– Mẫu thân! Tôn Nhất Bình đã hủy diệt Tu La Viện! Mẫu thân mau giúp hài nhi báo thù cho Tu La Viện!
Có tiếng Đổng Hoàng Yến lo lắng:
– Nhưng phụ thân của hài tử…
Quy Nguyên gầm thét:
– Lão không phải thân phu của hài nhi! Mẫu thân đừng vì lão cố tình dối gạt hài nhi! Hãy mau giúp hài nhi diệt trừ kẻ thù! Đây là cơ hội duy nhất nếu mẫu thân vẫn muốn hài nhi xem mẫu thân là mẫu thân của hài nhi!
Và mọi việc đều rõ khi Bất Thông nhìn thấy Đổng Hoàng Yến chỉ sau một thoáng phân vân quả nhiên đã lao đến giúp Quy Nguyên!
Có tiếng thét căm hờn của mụ:
– Tôn ác tặc! Ta phải giết ngươi! Giết! Ha…ha
Ào… Ào…
Vù…
Ầm! Ầm!
Phấn chấn, Bất Thông bật kêu trước khi quật kình vào Dương Phi Thủ:
– Hay lắm, Nguyên đệ! Ta thật sự hài lòng! Lão ma! Đỡ!
Ào… Ào…
– Tất cả đều phải chết! Ta phải giết tất cả, hủy diệt tất cả! Đỡ! Đỡ!
Ào… Ào…
Vù… Vù…
Ầm! Ầm! Ầm!
Bất Thông vội dùng bộ pháp, phối hợp với Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng thượng thừa:
– Ác ma mau nạp mạng!
Vút!
Vù… Vù…
Ầm!
Lão bị chấn động do không kịp tránh!
Bất thông vội lập lại lần thứ hai:
– Trúng!
Vút!
Vù…
Nào ngờ, lão cũng biến mất và tiếp đó là tiếng lão quát thịnh nộ:
– Xem chiêu!
Ào… Ào…
Ầm!
Sợ lão lại thi triển Quỷ Ảnh Nhất Cự nếu chàng để lão lơi tay, Bất Thông vận toàn lực thét:
– Phi Thiên Hà Lạc Chỉ! Đỡ!
Viu…
Do không kịp thi triển công phu tuyệt kỹ Dương Phi Thủ vội nhảy tránh.
Vút!
Bất Thông lập tức dùng bộ pháp bám theo như âm hồn bất tán:
– Đỡ!
Vút!
Ào… Ào…
Sở học của Ma Trung Tử quả nhiên đã bị Thái Cực Huyền Ảo Bộ khắc chế, Dương Phi Thủ chưa kịp lách tránh thì:
Ầm!
Đang lảo đảo, lão cũng cố hết sức để xoay người thành vòng:
– Hãy xem Quỷ Ảnh Nhất Cự – Lãnh khí…
Bất thông gầm lớn:
– Hà Lạc Phi Thiên Chỉ! Đỡ!
Viu… Viu…
Ầm! Ầm!
Bất chấp có vài tia kình khí sắc lạnh rất có thể do tình cờ lao đến làm phương hại đến sinh mạng, Bất Thông bật tung người lao đến và thần tốc phát chiêu:
– Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng! Trúng!
Vù… Vù…
Dương Phi Thủ do không kịp xoay người một lần nữa đành dùng Quỷ Ảnh Chưởng ngăn đỡ:
– Xem chưởng!
Ào… Ào…
Ầm!
Lão phát chiêu chậm hơn nên đành phải bị chấn kình bức lui!
Đây là cơ hội tốt cho Bất Thông khử trừ ác ma! Chàng lao đến!
Vút!
Nước chàng phải dừng lại vì vừa nhìn thấy có bóng dáng Mộ Dung Quang lao ập vào Dương Phi Thủ phía sau :
– Kẻ phản nghịch phải chết! Nằm xuống!
Ầm! Hự!
Dương Phi Thủ chưa kịp ổn định cước bộ thì Mộ Dung Quang, Đoàn Nhất, Đoàn Nhị lập tức vây kín xung quang:
– Phải giết phản đồ! Đỡ!
– Nạp mạng!
– Họ Dương ngươi phải chết!
Ào… Ào…
Vù… Vù …
Yên tâm về phần Dương Phi Thủ, Bất Thông quay qua nhìn Văn Quy Nguyên!
Vì chàng phải thất kinh vì đang trông thấy cách phát chiêu quá ư liều lĩnh của Văn Quy Nguyên.
Chàng vội lao đến với tiếng gào bấn loạn:
– Nguyên đệ đâu cần phải liều mạng với thù nhân!
Trong cảnh trạng này một Tôn Nhất Bình vừa cuồng tâm loạn trí vừa là kẻ đã nhờ Hấp Nguyên Đại Pháp đã tước đoạt chân nguyên của nhiều người nên nội lực cực kỳ uyên thâm, muốn đối phó với hạng người như vậy thì bốn người như Sa Hồng Cát, Hoa Vô Sắc, Văn Quy Nguyên và Đổng Hoàng Yến dù đang hiệp lực cũng khó thể đối phó! Và điều đó càng khó hơn khi họ không có sự tương đồng nhất quán!
Văn Quy Nguyên chỉ cậy trông vào một mình Đổng Hoàng Yến là mẫu thân, Đổng Hoàng Yến thì đang nghi kỵ Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc, cũng như hai lão này vẫn có phần nghi kỵ ngược Đổng Hoàng Yến và Văn Quy Nguyên!
Do không có sự nhất quán, Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc nếu trước đó đã bị Tôn Nhất Bình đả thương suýt chết thì sự có mặt của hai lão lúc này hầu như không giúp ích gì cho Văn Quy Nguyên!
Hoặc vì lý do này, hoặc do ẩn tình khó hiểu nào đó, Văn Quy Nguyên cứ luôn tìm cách lăn xả vào Tôn Nhất Bình đã loạn cuồng tâm!
Lúc Bất Thông hô hoán là lúc Văn Quy Nguyên vận dụng Tu La Ám Minh Chưởng để tận lực lao thẳng vào chưởng Xích Dương của Tôn Nhất Bình!
Tiếng hô hoán của chàng có phần nào làm khích nộ Đổng Hoàng Yến khiến mụ cũng dốc toàn lực lao vào Tôn Nhất Bình, khí thế như muốn lấy mạng đổi mạng:
– Ác tặc! Ta quyết liều chết với lão tặc!
Ào… Ào…
Tôn Nhất Bình tuy phát cuồng nhưng công phu bản lãnh dầu sao cũng nhanh nhạy, cứ như lão từng là trang chủ Thiên Nhất Trang, trước khi vờ giao Thiên Nhất Trang lại cho Văn Quy Nguyên! Lão lại tận lực phát huy xích Dương Chưởng:
– Giết! Ha… ha…! Giết!
Ào… Ào…
Bất Thông dù nhanh nhưng khi lao đến thì vẫn chậm hơn tiếng chạm kình.
Ầm! Ầm!
Nhưng dẫu sao chàng cũng kịp đưa tay đón đỡ thân hình Văn Quy Nguyên không hiểu sao cứ lặng lặng khuỵu xuống!
Vừa đỡ Văn Quy Nguyên vào tay, Bất Thông nghe tràng cười cuồng loạn của Tôn Nhất Bình vang lên bên tai:
– Giết! Ha… ha…! Giết!
Phẫn nộ, Bất Thông quắc mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hoàn toàn lạc thần của Tôn Nhất Bình:
– Lão muốn chết!
Vẫn xạ vào Tôn Nhất Bình một ngọn chỉ kình Hà Lạc Phi Thiên, Bất thông đẩy bật về phía sau và lập tức bị mụ Đổng Hoàng Yến từ phía sau lao đến :
– Lão cẩu! Ta giết ngươi!
Vù… Vù…
Đúng lúc này, tiếng gầm đắc ý của Mộ Dung Quang bỗng vang lên làm Bất Thông động tâm:
– Hãy xem Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ!
Viu…
Chàng nhìn qua, kịp lúc trông thấy lão Dương Phi Thủ giờ hoàn toàn xác xơ rất thảm hại. Và với ngọn chỉ kình kia của Mộ Dung Quang, lão Dương Phi Thủ nếu không mất mạng thì phải nói là rất lạ!
Định đặt Văn Quy Nguyên nằm xuống, Gia Cát Phàm bỗn xuất hiện bên cạnh chàng:
– Ngươi có biết Văn Quy Nguyên chính thật là cốt nhục của Văn gia?
Chàng hiểu tại sao Gia Cát Phàm hỏi câu này, chàng gật đầu bảo:
– Vãn bối biết rồi! Xá đệ bị như thế này là do luyện công phu Tu La lúc chưa có đủ công lực. Vừa rồi lại còn phải tận lực giao chiêu với Tôn Nhất Bình!
Tiếng kêu thất thanh của Đổng Hoàng Yến bỗng vang lên cùng một lúc với tràng cười ằng ặc thật kỳ quái của Tôn Nhất Bình!
– A…! Lão cẩu! Ngươi… Ngươi…
– Ặc… Ặc… Ặc…
Bất Thông lập tức giao Văn Quy Nguyên cho Gia Cát Phàm:
– Nhờ chưởng môn trong nom hộ. Vãn bối….
Gia Cát Phàm lắc đầu:
– Ngươi không cần nôn nóng! Họ đã đến lúc đồng quy ư tận rồi!
Kinh hoàng, chàng quay đầu nhìn lại phía sau.
Tôn Nhất Bình tuy đang bị Đổng Hoàng Yến dùng hai tay phanh rộng lồng ngực khiến ngũ tạng lục phủ phải phơi bày nhưng miệng lão vẵn cứ ngoạm chặt vào huyệt hầu lộ của Đổng Hoàng Yến! Song phương cứ thả sức hành hạ đối phương theo cách riêng của mỗi người!
Nhìn thảm trạng vừa kinh khiếp vừa bất nhẫn, Bất Thông định lao đến để ban cho họ cái chết nhẹ nhàng! Nhưng một việc khác lại xảy đến khiến chàng phải dừng lại.
Điền Trung không hiểu đã tỉnh lại từ lúc nào và đã bắt đầu mục khích thảm cảnh được bao lâu, với sức cùng lực kiệt do đã bị Dương Phi Thủ Tước đoạt chân nguyên, lão âm thầm bò đến và bất ngờ chồm lên lôi Tôn Nhất Bình ngã vật xuống!
Phịch!
Bị ngã nhưng vẫn bị Đổng Hoàng Yến ngoáy gai tay vào nội tạng, Tôn Nhất Bình càng thêm phát cuồng dùng một tay hất cổ Đổng Hoàng Yến ra! Vô tình tay đó lại vớ trúng Điền Trung, Tôn Nhất Bình lập tức bấu chặt khiến Điền Trung suýt phải buông bỏ ý định!
Tuy nhiên, với mãnh lực phi thường, Điền Trung chồm hẳn thân hình lên người Tôn Nhât Bình và thừa cơ hội ngoạm luôn vào huyệt hầu lộ của họ Tôn.
– Ặc… Ặc…
Bất Thông nhìn thấy và biết Điền Trung muốn làm như thế để báo thù cho Đổng Hoàng Yến!
Đang nhìn đến ngây người, tiếng kêu bi thảm của Dương Phi Thủ vang lên làm chàng sực tỉnh:
– Mộ Dung Quang! Ta…! A… A…
Chàng khẽ chớp mắt, thế là xong, lão ác ma Dương phi Thủ cuối cùng cũng đền mạng! Cho dù không phải chính tay chàng hạ thủ nhưng lão đã chết, thế là đủ!
Không nỡ nhìn cái chết đang chầm chậm đến với Tôn Nhất Bình, Đổng Hoàng Yến và Điền Trung, Bất Thông quay lại với Gia Cát Phàm và Văn Quy Nguyên!
Biết chàng định hỏi gì, Gia Cát Phàm bảo:
– Du Thừa Phong và các phái có lẽ cũng sắp đến nơi! Bọn ác ma đã bị diệt trừ ngươi yên tâm và nên tìm cách cứu tỉnh Quy Nguyên!
Chàng gật đầu:
– Xá đệ chỉ tạm thời bị tắc nghẽn kinh mạch, vãn bối đã quen cách điều trị rồi!
Dứt lời, chàng bắt đầu xem kinh mạch của Quy Nguyên, bắt đầu từ hai huyệt Khúc Trì ở hai bên huyệt Khúc Trì ở hai bên khuỷu tay!
Đang chuyên chú thực hiện điều này, Bất Thông bỗng giật mình khi nghe Gia Cát Phàm đột nhiên kêu lên:
– Sao chư vị nhìn Bất Thông bằng ánh mắt thù địch? Không lẽ …
Chàng quay nhanh lại và quả nhiên thấy những đôi mắt thù nghịch của Mộ Dung Quang, Đoàn Nhất và Đoàn Nhị đang dành cho chàng!
Chàng vội đứng lên, dùng thân che chắn cho Quy Nguyên!
Chính lúc đó, chành nghe Mộ Dung Quang gằn giọng:
– Cung chủ của bọn ta đâu? Mọi người ai cũng thấy cung chủ đi với ngươi, sao bây giờ chỉ có một mình ngươi xuất hiện?
Bất Thông nghe và hoang mang.