Văn Quy Nguyên vừa cựa mình, tai y liền nghe tiếng kêu mừng rỡ của Bất Thông:
– Ngươi tỉnh rồi ư? Hãy kiểm tra kinh mạch xem còn chỗ nào bất ổn không?
Văn Quy Nguyên vụt ngồi dậy và kêu lên hoang mang:
– Chúng ta đã chết? Ở Cửu Tuyền lúc nào cũng tối đen như vậy sao?
Thanh âm của Bất Thông vang ngay bên cạnh:
– Ngươi muốn chết lắm sao? Hiện giờ thì chưa, nhưng ta e rằng điều đó trước sau gì cũng đến nếu ngươi và ta không nhanh chóng tìm ra lối thoát thân!
Quay mặt về phía có tiếng phát thoại của Bất Thông, Văn Quy Nguyên vẫn ngơ ngác:
– Đây là nơi nào? Sao đệ không nhìn thấy đại ca?
Có tiếng thở dài của Bất Thông:
– Câu hỏi của ngươi ta không thể đáp được! Ta chỉ biết ngách đá mà ngươi bảo ta chui vào rốt cuộc đã đưa ta và ngươi đến chỗ này, một nơi không hề có ánh dương quang!
Văn Quy Nguyên sực nhớ lại:
– Ngách đá? Vậy là đệ đã không chết dưới chưởng của lão và chính đại ca đã đưa đệ đến đây?
Bất Thông thuật lại cho Văn Quy Nguyên nghe:
– … lúc ngươi hôn mê vì dụng lực quá nhiều khiến kinh mạch tắc nghẽn, ta phải vừa chui vào ngách đá vừa đẩy ngươi đi! Một mạch nước ngầm xuất hiện cuốn phăng ta và ngươi theo nó! Rơi vào đây, nếu ta không kịp xoay sở, có khi cả ta và ngươi đều bị tan xác vì bị va vào nền huyệt động này!
– Đại ca bảo là xoay sở! Xoay sở thế nào?
Có tiếng Bất Thông hừ mũi:
– Xoay sở là xoay sở! Còn như thế nào thì lúc đó ta chỉ biết làm theo bản năng, ta đâu nhớ rõ từng chi tiết để kể cho ngươi nghe? Ngươi cần gì phải hỏi kỹ vậy?
Nhưng Văn Quy Nguyên vẫn hỏi:
– Và sau đó, chính đại ca lại chiếu theo Tu La bí kíp giúp đệ tỉnh lại?
– Hừ! Giúp ngươi tỉnh thì có, nhưng ngươi đừng có nghĩ ta lén học Tu La bí kíp của ngươi!
Văn Quy Nguyên bối rối:
– Lúc trước đệ không biết nên mới có ý nghĩ không đúng! Đại ca đừng trách đệ nữa!
– Ta cũng đâu muốn như vậy! Chỉ tại ngươi vừa bảo là ta chiếu theo Tu La bí kíp để cứu ngươi!
Văn Quy Nguyên ngần ngừ:
– Đệ nói như vậy là có nguyên nhân!
Bất Thông giận dữ:
– Nguyên nhân gì? Nơi này tối đen, đến ngửa bàn tay cũng không thấy, dù ta có muốn xem bí kíp Tu La của ngươi cũng…
Văn Quy Nguyên hốt hoảng:
– Thì đệ nào có nói đại ca xem? Đệ chỉ muốn biết…
– Hừ! Ngươi muốn biết gì nữa?
– Đệ chỉ muốn biết đại ca làm cách nào cứu tỉnh đệ?
Thanh âm của Bất Thông có phần hoà hoãn:
– Ngươi bị tắc nghẽn kinh mạch đúng không?
– Đúng!
– Vậy chỉ cần đả thông chỗ tắc nghẽn đó là xong! Ngươi có thể tự đoán mà?
– Đoán thì đệ có thể đoán! Nhưng nếu muốn đả thông thì…
– Hừ! Thì sao chứ? Hay ngươi lại nghĩ rằng ta cần phải am tường Tu La công phu mới ngươi bị tắc nghẽn chỗ nào để đả thông?
Văn Quy Nguyên chợt chùng giọng:
– Đại ca cố tình hiểu sai ý đệ? Đệ biết và đệ chỉ muốn nói, đại ca cần gì phải chịu tổn hao chân nguyên để giúp đệ đả thông kinh mạch?
– Hừ! Làm gì có chuyện hao tổn? Dò theo kinh mạch của ngươi, biết chỗ nào bị nghẽn, phụt một cái là xong, đả thông một cách dễ dàng như vậy đó!
Mặc cho Bất Thông muốn nói thế nào thì nói, Văn Quy Nguyên chờ khi Bất Thông dứt lời mới lên tiếng có phần giận dữ:
– Nếu dễ như thế thì tại sao lần trước cũng như lần này, lần nào đệ tỉnh lại cũng cảm thấy chân lực tăng tiến? Nếu không phải đại ca hao tổn chân nguyên tại sao thanh âm của đại ca bây giờ cứ như người bị kiệt lực?
– Ta…
– Đại ca đừng giấu đệ nữa! Đệ thật sự muốn biết nếu đại ca không xem đệ là bào đệ của đại ca, tại sao đại ca lại chấp nhận vì đệ mà hao tổn chân nguyên!
Có tiếng Bất Thông chống chế:
– Ta đã nói ta không hao tổn chân nguyên! Không lẽ ngươi không tin ta?
– Đệ không tin!
Vừa quát, Văn Quy Nguyên vừa đưa tay chộp bừa vào chỗ y biết là nơi Bất Thông đang ngồi!
Bất ngờ có tiếng Bất Thông kêu:
– Ôi chao…
Văn Quy Nguyên hốt hoảng và gượng nhẹ nơi y vừa chộp vào:
– Tay của đại ca? Tay của đại ca sao lại thế này?
Bất Thông dùng cánh tay còn lại xô y ra:
– Ngươi hỏi để làm gì? Tránh ra, đừng làm ta đau! Hừ! Ta chưa chết đâu, ngươi không cần hốt hoảng như vậy! Năm ngày, cùng lắm là mười ngày, ta sẽ bình phục lại như cũ! Chỉ khó vận dụng một chút, chứ nào như phế bỏ cả cánh tay? Ngươi ngồi lùi ra nào!
Văn Quy Nguyên không hề ngồi dịch lùi như Bất Thông bảo, trái lại y rít qua kẽ răng:
– Đây là sự xoay sở của đại ca nói, đúng không? Để cứu đệ, đại ca phải hy sinh một cánh tay, đại ca đừng tưởng đệ không đoán ra! Hừ! Đã vậy, sao đại ca còn vì đệ mà hao tổn chân lực? Tại sao chứ? Phải chăng vì đại ca đã nhìn nhận đệ là bào đệ của đại ca?
– Không ph…
Định nói không phải để phủ nhận nhưng trước thái độ quá quyết liệt của Quy Nguyên khiến Bất Thông phải nghẹn lời! Quy Nguyên thét:
– Đại ca đừng tự dối lòng! Đệ không cần biết mẫu thân đệ nghĩ gì và sẽ nói gì, tự đệ biết đại ca chính là đại ca của đệ! Đại ca cũng không cần giải thích về chuyện phụ thân! Đệ tin phụ thân chết không phải do lệnh đường. Vì chính lệnh đường đã bảo đại ca phải tìm cách báo thù cho phụ thân! Đệ tin vào những gì đệ nói!
Bất Thông thẫn thờ buông một câu:
– Nhưng lệnh đường không tin như vậy!
Văn Quy Nguyên ngồi lùi lại:
– Gia mẫu không tin vì gia mẫu quá hận! Phụ nhân nào mà không như vậy, đại ca? Nhưng đệ nghĩ khác, đệ tin trong chuyện này nhất định phải có nhiều điều bí ẩn! Phụ thân đã bị kẻ khác ám hại. Và vì muốn báo thù, mẫu thân đại ca mới phải đưa đại ca đi khỏi trang viện!
Bất Thông lại buông thêm một câu:
– Rất tiếc, mẫu thân ta lại không cho ta biết kẻ đó là ai!
Bất ngờ, Văn Quy Nguyên bảo:
– Đệ có thể đoán ra kẻ đó!
Bất Thông giật mình:
– Là ai? Sao đệ đoán được?
Văn Quy Nguyên phì cười:
– Rốt cuộc đại ca cũng phải gọi đệ là đệ!
Bất Thông thở dài:
– Đâu phải bây giờ ta mới gọi? Từ khi biết rõ mọi chuyện, nếu lệnh đường không có lời ngăn cản. Ta đã gọi như vậy rồi! Mà thôi, đệ vừa nói đệ có đoán ra người đó, là ai?
Văn Quy Nguyên thoáng do dự:
– Không chỉ một, đệ nghi ngờ hai người!
– Chỉ nghi thôi sao?
– Đại ca đừng vội thất vọng! Dù là nghi nhưng đệ tin chắc đệ không nghi lầm!
– Họ là ai?
– Một là Tôn Nhất Bình!
– Tôn Nhất Bình? Tại sao?
Văn Quy Nguyên hậm hực:
– Nguyên nhân lão muốn chiếm đoạt Thiên Nhất Trang, đệ đã biết, đó là lão muốn báo thù cho sư phụ của lão!
– Ủa! Sư phụ của lão không phải là Văn lão Trang chủ, nội tổ của đệ sao?
– Đại ca đừng quên đó cũng là nội tổ của đại ca?
– Hừm! Chỉ vì… ta chưa quen lắm với điều này!
Văn Quy Nguyên giải thích tiếp:
– Sau lần lão để lộ Xích Dương chưởng, đệ chợt nhớ đến lời nói của Điền bá bá…
– Điền bá bá? Có phải nhân vật ta đã thấy nói chuyện với đệ ở Tu La Viện?
– Không sai, là lão! Đệ nói tiếp, như lời Điền bá bá kể lại, lúc sinh thời nội tổ có vì công đạo võ lâm hạ sát một ác ma có danh hiệu là Xích Hoả Đầu Đà. Do Tôn Nhất Bình để lộ công phu này, đệ biết lão muốn báo thù cho Xích Hoả Đầu Đà nên tìm cách lọt vào Văn gia và sau đó được nội tổ thu làm truyền nhân!
Bất Thông bảo:
– Như vậy thì có liên quan gì đến cái chết của phụ thân?
– Đó là điều nghi ngờ thứ nhất, thứ hai, ắt phải có nguyên do nào đó Tôn Nhất Bình mới cố tình huỷ diệt Tu La Viện! Đệ nghĩ, do phụ thân luôn lưu ngụ ở Tu La Viện, Tôn Nhất Bình sợ trước khi chết, phụ thân kịp nói rõ tên lão cho ai đó ở Tu La Viện!
– Như đệ nói, lão muốn sát nhân diệt khẩu nên phải huỷ diệt toàn bộ viện Tu La?
– Đó là điều đệ nghi ngờ!
Bất Thông ầm ừ:
– Cứ để đó đã! Bây giờ nói sang người thứ hai, là ai?
Văn Quy Nguyên làm cho Bất Thông giật mình khi gằn giọng đáp:
– Là Điền Trung, người đệ vừa gọi là Điền bá bá!
– Sao đệ nghi lão?
Văn Quy Nguyên chợt hỏi:
– Đại ca có nhớ lão cẩu hộ pháp nào đó đã dụ đại ca lọt vào giữa khu rừng, nơi có ẩn tàng trận thế kỳ môn?
– Không sai! Đệ nghi lão là…
Văn Quy Nguyên ngắt lời:
– Người ngoài không thể am tường lối xuất nhập trận đồ! Hơn nữa, đã có một Điền Quy Nông là gian tế ở phái Hoa Sơn, đệ không thể không nghĩ Điền Quy Nông và Điền Trung có liên quan.
Bất Thông bật kêu:
– Phải rồi! Ta có nghe Điền Quy Nông nhắc đến một người, được y gọi là gia phụ! Còn nữa, giờ nghe đệ nói ta mới nhớ, vóc dáng của lão cẩu hộ pháp rất giống người ta đã nhìn thấy ở Tu La Viện cùng với đệ! Đích xác lão là Điền Trung!
Văn Quy Nguyên tiếp lời:
– Bảy năm trước, đệ nghĩ không phải ngẫu nhiên Điền Trung đến Tu La Viện để đưa đệ đi! Như lão nói, lão không tìm thấy gia mẫu! Sau này, khi lão bảo đi tìm di học của Ma Trung Tử, bây giờ nhớ lại, đệ tin chắc đó là sự sắp đặt của lão, để đệ gặp lại Tôn Nhất Bình và sau cùng được Tôn Nhất Bình đưa về Thiên Nhất Trang!
– Ý lão là gì?
– Lão cũng muốn chiếm đoạt sở học của Thiên Nhất Trang! Điều này chứng tỏ lão có dự mưu từ lâu! Như vậy, cái chết của phụ thân cũng đáng nghi cho lão!
Bất Thông ngồi im suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:
– Trong hai người ta nghi Điền Trung nhiều hơn! Tôn Nhất Bình nếu đã ám hại nội tổ, mối thù của lão kể như đã được báo phục, lão đâu cần hạ thủ phụ thân! Nhưng còn điều này nữa…
Chàng kể cho Văn Quy Nguyên nghe về lời đối thoại giữa lão Môn chủ thần bí và lão cẩu hộ pháp. Sau đó chàng nói:
– Những di học của Ma Trung Tử ở Võ Di Sơn chỉ là những phần không được đầy đủ, do lão Môn chủ cố tình lưu lại! Chứng tỏ bọn chúng chỉ muốn nhắm vào mục đích nào đó, và ta nghĩ cũng là sở học của Văn gia!
Văn Quy Nguyên tán thành:
– Đúng vậy! Lão Môn chủ đã để lộ ý đồ đó khi quyết tâm bắt giữ đệ!
Bất Thông hoang mang:
– Nhưng sở học của Văn gia lợi hại như thế nào khiến ai ai cũng muốn chiếm đoạt?
Văn Quy Nguyên thở ra:
– Nếu muốn rõ điều này trừ phi chúng ta vào được Văn gia mật thất!
– Đệ chưa vào ư?
– Chưa! Kể cả Tôn Nhất Bình và có khi cả Điền Trung nữa cũng vậy, không ai biết cách khai mở cơ quan!
Bất Thông bật cười:
– Cũng như Tu La Mật Thất chứ gì? Ha… ha… Ai cũng vậy, lúc nào cũng muốn tạo vẻ bí hiểm đến chỗ cất giấu võ học cũng… Ôi chao!
Đột nhiên Bất Thông kêu đau khiến Văn Quy Nguyên lo ngại:
– Có gì không ổn sao đại ca?
Có tiếng Bất Thông rên rỉ:
– Không biết bọn ta còn ở đây bao lâu! Nếu không kịp tìm lối thoát., ta e, hai ta ắt phải chết đói.
Nghe Bất Thông nhắc, Văn Quy Nguyên cũng cảm thấy đói cồn cào! Y hỏi:
– Đại ca có thử tìm quanh đây chưa?
Chàng đáp:
– Ta làm gì có thì giờ? Ta cũng ngất một lúc lâu, khi cánh tay bị gãy…
– Đại ca phải chỏi tay để chịu đựng cả hai sao?
– Hừ! Ta đâu dại dùng tay để chỏi! Đó là lúc sắp rơi xuống, ta cố quơ loạn xung quanh không ngờ va tay vào đá!
– Nếu chỉ va không thôi thì đâu đến nỗi gãy?
Bất Thông hầm hừ:
– Đó là chỗ đã một lần bị gã Địch Hành dùng ngựa xéo vào! Ta cũng đâu ngờ sẽ bị và vào đúng chỗ đó?
– Địch Hành nào? Có phải Cửu Vỹ Tiên Địch Hành, đại đệ tử của Côn Luân phái?
– Là y!
Bất Thông đáp xong, nghe Văn Quy Nguyên vừa lẩm bẩm vừa đi loanh quanh như muốn dò xét địa hình chỗ này:
– Nếu là y, được, rồi y cũng phải nếm thủ đoạn của ta! Hừ!
Bất Thông cảm thấy nao lòng qua thái độ đối xử của Văn Quy Nguyên dành cho chàng! Chàng không ngờ chàng và Văn Quy Nguyên lại là hai huynh đệ cùng một phụ thân! Và chàng cũng chưa dám tin chàng là người họ Văn cho dù đã được nghe mẫu thân của Văn Quy Nguyên đề quyết như thế…
Bất chợt, tiếng hô hoán của Văn Quy Nguyên làm chàng bừng tỉnh:
– Đại ca! May quá, ở đây có lối thoát!
Chàng chưa kịp đứng lên thì lại nghe Văn Quy Nguyên kêu:
– Có cả một bộ cốt khô nữa, đại ca!
Và
Xoạch!
Sau tiếng động này, một tia lửa nháng lên và trên tay Văn Quy Nguyên đang là một ngọn hoả tập vừa bừng cháy!
Qua cái nhìn của chàng, Văn Quy Nguyên đang đứng trong một thạch động vuông vắn và y cũng đang nhìn chằm chằm vào đâu đó dưới chân y!
Bất Thông đứng lên và đi đến chỗ Văn Quy Nguyên!
Khi đến khá gần, chàng cũng phải nhìn sững như Quy Nguyên đang nhìn!
Ở dưới nền thạch động, ngoài những vật dụng đã bị ném tứ tung, Bất Thông nhìn thấy một bộ cốt khô đang trong tư thế nằm sõng soài! Và ở ngón tay chỉ của bộ cốt khô là một dòng chữ nghệch ngoạc:
“Ta đã bị lừa! Lão cẩu không cất di học ở đây! Ta chết không nhắm mắt! Xích hoả…”.
Không thể hiểu đây là chuyện gì, Bất Thông phải lên tiếng:
– Đệ có hiểu gì không?
Văn Quy Nguyên sực tỉnh, quay lại nhìn Bất Thông bằng ánh mắt lạ kỳ!
Sau đó, nhờ khi quay lại này, Văn Quy Nguyên như nhìn thấy một vật ở phía sau Bất Thông nên y vội vã tiến đến!
Chàng lo ngại, bước tránh qua một bên!
Và sau đó, khi Văn Quy Nguyên dùng ngọn hoả tập để châm sáng một ngọn nến không hiểu sao lại có ở đây, Bất Thông mới nghe Văn Quy Nguyên nói:
– Đây là hài cốt của Xích Hoả Đầu Đà, người mà đệ vừa bảo đã bị nội tổ hạ sát! Hoá ra lão không chết do nội tổ! Chuyện gì đã xảy ra, đệ hoàn toàn không hiểu!
Nhờ có ánh sáng từ ngọn bạch lạp Bất Thông đột nhiên nhìn thấy một vật! Chàng gọi Quy Nguyên:
– Như đó là vật có lưu tự?
Quy Nguyên vội nhặt lên:
– Đại ca nói không sai! Trên mảnh da dê cũ kỹ này quả nhiên có lưu tự. Mục lực của đại ca thật tinh tường.
Vừa nói Văn Quy Nguyên vừa ném mảnh da dê vốn hãy còn được cuộn tròn về phía Bất Thông!
Định đưa tay chộp lấy nhưng với cảm giác mơ hồ là dường như có điều gì không đúng lắm, Bất Thông không những không chộp mà còn bất ngờ dịch người qua một bên!
Cảm giác đó không hề đánh lừa Bất Thông. Chàng chưa kịp mở miệng để hỏi hay để nói gì, Văn Quy Nguyên đã bất ngờ lao đến thật nhanh.
Vút!
Và khi huyệt Định thân của chàng đã bị chế ngự, Văn Quy Nguyên mới lên tiếng:
– Sao đại ca cứ lẩn tránh đệ? Đệ chỉ muốn tốt cho đại ca thôi!
Tuy thất kinh vì hành động kỳ dị của Văn Quy Nguyên, nhưng Bất Thông kịp nhìn thấy bàn tay tả của y đang nắm chặt nên từ tốn hỏi:
– Đệ đang giữ vật gì trong tay?
Từ ánh mắt của Văn Quy Nguyên liền loé lên tia kinh ngạc:
– Đại ca đã nhìn thấy tất cả ư? Vì nhìn thấy nên đại ca đoán ra ý định của đệ?
Bất Thông trầm giọng:
– Ta hỏi đệ, vật gì đệ đang giữ trong tay?
Y xoè ra:
– Tuyết Liên Tử! Đại ca đã thấy sao còn hỏi đệ?
Bất Thông nhìn sững vào vật đó và chợt hiểu tại sao khi nãy chàng phát hiện ở Văn Quy Nguyên có những cái nhìn kỳ lạ! Chàng hỏi và mong khi y đáp chàng sẽ nghĩ ra biện pháp thực hiện ý định của chàng:
– Đây là vật cũng của Xích Hoả Đầu Đà?
Văn Quy Nguyên dĩ nhiên phải đáp:
– Không sai! Lúc đệ phải dò tìm bằng tay, cùng với ngọn hoả tập đệ cũng tìm thấy Thiên Niên Tuyết Liên Tử bên cạnh hài cốt của lão!
Bất Thông vẫn chưa nghĩ ra biện pháp khả dĩ nên hỏi tiếp:
– Sao đệ nhận ra đó là Thiên Niên Tuyết Liên Tử dù chưa nhìn thấy?
– Cũng là Điền Trung năm xưa có giải thích. Lão nói, trong các loại linh dược quý hiếm chỉ có Thiên Niên Tuyết Liên Tử là có mùi thơm dễ nhận ra và lão có lần nhìn thấy! Có phải đại ca vì ngửi được mùi vị này nên đoán biết ý định của đệ?
Mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, Bất Thông đành nói thật:
– Ta không nhìn thấy cũng không ngửi được mùi hương như đệ đoán!
Văn Quy Nguyên kinh ngạc:
– Vậy tại sao đại ca vừa rồi có phản ứng…
Bất Thông ngắt lời:
– Ánh mắt kỳ lạ của đệ là một, tiếp đó là cuộn da dê chưa được đệ mở ra nhưng đệ vẫn nói là có chữ, bao nhiêu đó cũng đủ cho ta nghi ngờ!
Nhoẻn cười, Văn Quy Nguyên hỏi:
– Đại ca nghi ngờ thế nào?
Chàng chợt cao giọng:
– Ta sẽ không dùng Thiên Niên Tuyết Liên Tử. Vật đó chỉ cần cho đệ, sẽ giúp đệ tăng cao chân lực, có thể sau này khi đệ dùng Tu La Ám Minh chưởng sẽ không bị những biến cố bất ngờ nữa!
Văn Quy Nguyên lại mỉm cười:
– Quả nhiên đại ca xứng là đại ca của đệ! Những gì đệ định nói hoặc định làm đại ca đều suy đoán ra! Đệ bái phục thật đấy! Nhưng đệ không thể dùng vật này! Đệ đã quyết ý rồi, người cần dùng chính là đại ca!
Vừa nói y vừa tìm cách nhét hạt Thiên Niên Tuyết Liên Tử vào miệng Bất Thông. Bất Thông cố mím chặt miệng và quyết làm đúng như lời chàng đã nói!
Văn Quy Nguyên không hề bực tức cũng không cần gì phải vội vì Bất Thông đã bị chế trụ huyệt đạo nên trước sau cũng phải nuốt! Văn Quy Nguyên lại nói:
– Đã hai lần đại ca hao tổn chân nguyên vì đệ, đại ca phải dùng vật này là hợp đạo lý! Nào, đại ca còn chờ gì nữa?
Cứ giằng co như thế, kẻ cố nhét vào người không chịu mở miệng, đột nhiên Văn Quy Nguyên kêu lên:
– Ôi chao! Độc xà…!
Bất Thông hốt hoảng:
– Đâu? Ực…!
Hạt Thiên Niên Tuyết Liên Tử lập tức chui tọt vào miệng Bất Thông ngay khi chàng mở miệng hỏi!
Biết đã bị Văn Quy Nguyên lừa, Bất Thông giận dữ!
– Trong chúng ta, đệ là người cần dùng hơn ta, sao đệ…
Dòng thanh âm đang tuôn chảy của Bất Thông phải đột ngột dừng lại do đã bị Văn Quy Nguyên điểm vào Á huyệt!
Nhìn vào mắt Bất Thông, biết chàng đang phẫn nộ, Văn Quy Nguyên lo âu:
– Dù gì đại ca cũng đã nuốt! Không lẽ vì chuyện này đại ca giận đệ mãi sao?
Không thể biểu lộ bằng lời, Bất Thông đương nhiên chỉ có thể để lộ tâm trạng qua ánh mắt! Nhưng khi nghe Văn Quy Nguyên nói như vậy, ánh mắt của chàng ngay sau đó chợt dịu đi.
Văn Quy Nguyên thở phào nhẹ nhõm:
– Đệ biết đại ca vẫn cam tâm nhường cho đệ! Nhưng đây là chuyện đã rồi và cũng là lòng thành của đệ, không lẽ đại ca cứ nhất mực chối từ? Nếu đại ca tỏ dấu hiệu chấp thuận, đệ sẽ giải huyệt cho đại ca! Và cần nhất là đại ca phải nghe theo đệ, phải lập tức toạ công giúp công năng hiệu dụng của Thiên Niên Tuyết Liên Tử được phát huy trọn vẹn! Đại ca nghĩ sao?
Bất Thông thở dài và cố ý chớp mắt vài lượt để biểu thị sự chấp thuận!
Vừa đưa tay giải huyệt cho chàng, Văn Quy Nguyên vừa nói:
– Đại ca đừng mong nghĩ cách khống chế đệ! Ngay lúc này công lực của đại ca không thể so với đệ, đại ca chỉ phí công vô ích!
Đúng là Bất Thông đang có ý này nhưng chỉ khi Văn Quy Nguyên nói chàng mới hiểu đó là sự thật!
Do đó ngay khi huyệt đạo được giải khai, Bất Thông chỉ biết nhìn sững Văn Quy Nguyên với những lời lắp bắp:
– Ta… ta… đệ… đệ…
Văn Quy Nguyên phì cười:
– Đại ca đã lo cho đệ nhiều lần rồi, lần này mới đến lượt đệ! Nếu muốn cảm kích, đệ nghĩ, đại ca nên toạ công ngay. Có như thế đủ làm đệ hài lòng!
Bất Thông thở dài và đành ngồi xuống như Quy Nguyên bảo!
Thật bất ngờ, chàng ngồi đúng ngay vào cuộn da dê, khi nãy vì chàng không chộp nên rơi ở ngay phía sau chàng!
Đưa tay nhặt lấy chàng mở ra xem! Thoạt xem chàng liền kêu lên:
– Lão hãy còn một hạt Thiên Niên Tuyết Liên Tử nữa! Mau tìm xem Nguyên đệ!
Văn Quy Nguyên ngỡ chàng lập mưu để lừa y nên lắc đầu:
– Đâu có may mắn ngẫu nhiên như vậy, đại ca?
Biết rõ ý nghĩ của Văn Quy Nguyên, Bất Thông phanh rộng cuộn da dê, quay mặt có tự dạng về phía Văn Quy Nguyên:
– Đệ xem qua khắc biết!
Cũng đọc lướt qua như Bất Thông khi nãy, Văn Quy Nguyên cả mừng:
– Quả nhiên có đến hai hạt! Đại ca mau tìm giúp đệ nào!
Lập tức, cả Bất Thông và Văn Quy Nguyên cùng hăm hở tìm khắp nơi!
Đến khi tìm thấy một hạt nữa, Bất Thông cũng phát hiện một vật khác! Chàng gọi Văn Quy Nguyên:
– Ta tìm thấy rồi! Có cả kinh văn Xích Dương chưởng của lão nữa!
Văn Quy Nguyên chỉ đưa tay đón lấy hạt Tuyết Liên Tử.
Sau khi thảy vào miệng, Văn Quy Nguyên bảo:
– Tâm nguyện của lão chúng ta sẽ bàn đến sau. Cứ toạ công đã!
Bây giờ, khi phần ai cũng có, Bất Thông mới thực sự yên tâm! Chàng lập tức toạ công như Văn Quy Nguyên đã bắt đầu.
***
Sau khi xem lại một lần nữa mảnh da dê, Bất Thông có nghi ngờ:
– Như lão Xích Hoả Đầu Đà lưu tự, vì Tôn Nhất Bình muốn chiếm đoạt mảnh da dê này nên nhân lúc lão bị nội tổ gây cho thương thế nghiêm trọng mới dụ lão chui vào đây! Đệ nghĩ xem, trong mảnh da dê này có gì quý? Tại sao lão lại bị Tôn Nhất Bình dẫn dụ đến nỗi tự chui vào nơi có thể xem là tử địa này?
Văn Quy Nguyên trầm ngâm:
– Đệ chỉ nghĩ ra điểm thứ hai. Có lẽ lão cũng muốn chiếm đoạt di học Thiên Nhất Trang nên mới bị Tôn Nhất Bình dẫn dụ! Rất có thể Tôn Nhất Bình đã nói với lão từ nơi này sẽ tìm được lối đột nhập vào Thiên Nhất Trang! Lão cả tin nên mới ra nông nỗi này!
Bất Thông vẫn boăn khoăn:
– Vậy đệ nghĩ sao? Từ nơi này liệu có thể lọt vào Thiên Nhất Trang không? Nếu có, kể như chúng ta thoát nạn.
Văn Quy Nguyên lắc đầu:
– Nếu đây là kế dẫn dụ của Tôn Nhất Bình thì nhất định điều đó không thể có! Nhưng nhờ vậy, lão Xích Hoả có lưu lại hai hạt Thiên Niên Tuyết Liên Tử nên cơ may của chúng ta có được nhiều hơn!
Bất Thông kinh ngạc:
– Đệ định leo trở lên, thoát theo lối đã rơi vào?
Văn Quy Nguyên nhìn chàng:
– Nếu không ngại đại ca cánh tay tả chưa cử động được, đệ đã đề xuất ý này từ trước rồi!
Bất Thông thở dài:
– Ta chỉ ngại cách đó không thực hiện được! Trừ phi đệ hoặc ta phải luyện Xích Dương chưởng.
– Luyện ư? Để làm gì?
Chàng phì cười:
– Đã dùng hai hạt Thiên Niên Tuyết Liên Tử của lão Xích Hoả đương nhiên đệ phải luyện để sau này giết Tôn Nhất Bình như di nguyện của lão!
– Giết Tôn Nhất Bình đương nhiên đệ phải giết! Đâu cần có di nguyện của lão hay phải luyện Xích Dương chưởng?
Chàng nghiêm giọng:
– Nếu là vậy, ta nghĩ, hãy còn một nguyên do nữa khiến đệ phải luyện!
Chàng nói cho Văn Quy Nguyên nghe về mạch nước ngầm, sau đó giải thích:
– Nếu đã có công phu này, sức nóng của nó tuy không thể làm khô kiệt dòng nước nhưng chí ít cũng giúp đệ có thể bấu chặt tay mà không bị trơn trượt! Đệ muốn thoát không thể không luyện Xích Dương chưởng.
Ngẫm nghĩ một lúc, Văn Quy Nguyên bảo:
– Xích Hoả Đầu Đà là một ác ma, đệ tử của lão Tôn Nhất Bình cũng tâm địa độc ác, đệ thực sự không muốn luyện công phu của kẻ ác!
Bất Thông mỉm cười:
– Chỉ có người ác, không có công phu ác. Đệ đừng nên có định kiến như vậy!
– Sao đại ca không luyện?
– Ta hiện giờ chỉ có một tay có thể cứ động, có muốn luyện cũng đâu thể giúp đưa đệ ta?
Văn Quy Nguyên chợt bảo:
– Đệ sẽ luyện nếu có đại ca cùng luyện! Như vậy khi leo trở ra đại ca cũng giúp đệ không ít!
Bất Thông lắc đầu:
– Thôi được rồi, ta chiều đệ! Rốt cuộc, ý đệ cũng là muốn ta luyện thôi!
Nội lực của họ đã tăng tiến, việc luyện Xích Dương chưởng một khi đã có kinh văn ngay bên cạnh hoá ra lại dễ dàng.
Bất Thông vừa cất cuộn da dê vào người vừa bảo Quy Nguyên:
– Đây là bằng chứng tốt nhất giúp ta lột bỏ danh hiệu Võ Lâm Nhất Hiệp của Tôn Nhất Bình. Ta sẽ cho lão một phen bẽ mặt!
Sau đó, khi đang loay hoay tìm lối leo lên, trong lúc vô tình Bất Thông vỗ mạnh vào một vách đá.
Boong…!
Nghe thanh âm này, cả Quy Nguyên lẫn Bất Thông cùng sửng sốt:
– Phía trong rỗng?
Nhớ lại sự việc đã xảy ra ở Tu La Mật Thất, Bất Thông hớn hở:
– Biết đâu từ chỗ này chúng ta sẽ lọt vào Văn gia Mật Thất như đã xảy ra ở Tu La Viện?
Với sắc mặt trầm trọng, Quy Nguyên bảo Bất Thông:
– Dù chưa biết là thế nào, đại ca hãy giúp đệ phá huỷ vách đá!
Bất Thông gật đầu. Chàng dùng hữu thủ vận dụng Xích Dương chưởng!
Đến lúc đó, Quy Nguyên cũng chuẩn bị xong, y hét:
– Đánh!
Bất Thông lập tức nhả kình.
Ầ…m…
Rào… Rào…
Không chậm, cả hai lao vọt qua…