Chạy chưa được năm dặm, Bất Thông phải dừng lại khi nghe có tiếng gọi:
– Bất Thông! Chờ đã nào!
Văn Quy Nguyên thoáng kinh ngạc khi nghe Bất Thông hối hả dặn:
– Nếu Hạ Uyển Nhu có hỏi về Khả Thuý Đình, đệ cứ để ta đối đáp!
Bất Thông vừa dứt lời thì người xuất hiện quả nhiên là Hạ Uyển Nhu!
Và câu hỏi của Hạ Uyển Nhu hoàn toàn không ngoài dự đoán của Bất Thông! Nàng hỏi nhưng hỏi như để quyết:
– Sao không thấy khả thất muội đi cùng ngươi? Hay Thạch Bích Vân đã khiến ngươi thay lòng đổi dạ, phụ bạc với thất muội?
Bất Thông dù đã dự đoán đúng câu hỏi của Hạ Uyển Nhu nhưng bị hỏi thế này thì hoàn toàn ngoài sở liệu của chàng!
Phải lúng túng một lúc chàng mới có thể đáp:
– Thuý Đình hiện là nghĩa nữ của Đổng tiền bối, thân mẫu của Quy Nghuyên! Do chưa có lệnh của nghĩa mẫu, Thuý Đình đương nhiên không thể cùng đi với tại hạ!
Đưa mắt nhìn Văn Quy Nguyên, Hạ Uyển Nhu nghi ngờ:
– Y nói đúng hay sai, Văn thiếu hiệp?
Văn Quy Nguyên không thể không đáp lời:
– Đó là sự thật, gia huynh không hề dối gạt cô nương!
Hạ Uyển Nhu gật đầu và cười khảy khi nhìn lại Bất Thông:
– Nếu đúng thì sao! Còn như không phải, có nghĩa là thất muội đã trao nhầm trái tim cho một kẻ phụ bạc, Hạ Uyển Nhu này nhất định không tha thứ!
Bất Thông cười lạt:
– Cô nương nói cứ như giữa tại hạ và Thuý Đình đã thật sự có hôn ước! Lời nói này thật khó chấp nhận!
Hạ Uyển Nhu bỗng giận dữ:
– Dù ta biết là chưa hề có chuyện đó, nhưng ngươi nghĩ như thế nào khi đã biết thất muội đã vì ngươi không quản ngại đến sinh mạng? Tình ý của thất muội, không lẽ ngươi không biết?
Bất Thông cau mặt:
– Thuý Đình dù có tình ý với tại hạ, không nên chỉ vì thế cô nương buộc tại hạ phải đáp ứng? Đây là đạo lý gì vậy, cô nương?
Hạ Uyển Nhu lạnh giọng:
– Không là đạo lý nào cả nhưng tự ngươi phải có trách nhiệm! Trừ phi ngươi lại muốn đi vào vết xe đổ của lệnh tôn!
Chàng tái mặt:
– Cô nương muốn ám chỉ vì điều gì? Sao cô nương giám xúc phạm đến người đã khuất là gia phụ?
Hạ Uyển Nhu chưa kịp đáp, bỗng có âm thanh tức tưởi vang lên:
– Lục sư tỷ đừng nói nữa! Có bức bách y, bất quá muội cũng lâm vào cảnh ngộ như nghĩa mẫu, cũng cảnh đồng sàng dị mộng mà thôi!
Bất Thông hốt hoảng:
– Kìa Thuý Đình! Sao cô nương bảo sẽ không lộ diện với diện mạo này?
Hạ Uyển Nhu cười lạnh:
– Vì ngỡ thất muội không bao giờ lộ diện nên ngươi mặc tình trăng gió với yêu nữ Thạch Bích Vân?
Tuy có phần áy náy vì khó xử trước sự bất ngờ của Thuý Đình nhưng Bất Thông vẫn phẫn nộ vì không thể chấp nhận những lời lẽ hàm ý miệt thị của Hạ Uyển Nhu. Chàng quắc mắt:
– Cô nương nói năng nên giữ lời! Nếu không có Thạch cô nương giải cứu, tại hạ không thể chạy thoát khỏi Thiên Nhất Trang! Và nếu không có Thạch cô nương tận tình chữ trị, cánh tay tả của tại hạ đã bị phế bỏ rồi! Cô nương đừng vội võ đoán rồi có những lời lẽ hồ đồ về một người đáng được trân trọng là Thạch cô nương!
Hạ Uyển Nhu bĩu môi:
– Lời của ngươi chỉ là phiến diện…
Văn Quy Nguyên xua tay ngăn lại:
– Cô nương sai rồi! Cánh tay của gia huynh thật sự đã bị thương tích trầm trọng, chính tại hạ cũng ngỡ gia huynh khó thể bình phục! Như vậy chứng tỏ những gì gia huynh vừa nói về Thạch Bích Vân đều đúng!
Hạ Uyển Nhu kinh nghi:
– Thiếu hiệp cũng tin như vậy sao?
Văn Quy Nguyên gật đầu:
– Đó là điều tại hạ tận mục sở thị, có lý nào lại không tin!
Nghe thế Bất Thông vội quay nhìn Khả Thuý Đình:
– Khả cô nương! Những tình ý cô nương dành cho tại hạ, tại hạ nhất mực cảm kích và hứa sẽ không quên những gì tại hạ đã hứa! Chỉ có điều tại hạ không hiểu, tại sao cô nương khẩn khoản xin tại hạ đừng để lộ tung tích của cô nương?
Nước mắt ngắn nước mắt dài, Khả Thuý Đình vừa sụt sùi vừa giải thích:
– Tiểu nữ vì không muốn lâm vào tình cảnh như nghĩa mẫu nên không đành lòng nhìn nghĩa mẫu càng lúc càng lún sâu vào hai chữ bất nghĩa! Ý tiểu nữ là…
Có cảm giác mơ hồ về một chuyện chẳng lành, Văn Quy Nguyên thật sự nôn nóng qua tiếng hỏi vội vàng:
– Gia mẫu đã có những hành vi gì để gọi là bất nghĩa?
Cũng có cảm giác như Văn Quy Nguyên, Bất Thông thoáng rùng mình:
– Phải chăng tiền bối đã…
Khả Thuý Đình giương to hai mắt:
– Đã như thế nào? Dường như thiếu hiệp đã đoán biết sự việc?
Cuối cùng, chính Văn Quy Nguyên cũng đoán ra qua tiếng kêu xé lòng:
– Phải chăng gia mẫu đã cùng lão thất phu Điền Trung… Ôi ! Mẫu thân!
Khả Thuý Đình cúi mặt không giám nhìn vào mặt Quy Nguyên:
– Họ đã tình cờ gặp lại và nghĩa mẫu đã bị những lời đường mật quyến rũ! Bây giờ họ…
Văn Quy Nguyên gầm lên:
– Lão thất phu hiện ở đâu? Ta không giết lão thề không làm người!
Thuý Đình thật sự sợ hãi:
– Sao thiếu hiệp muốn giết lão? Dẫu sao trước kia họ cũng đã là ý trung nhân của nhau, thiếu hiệp đâu thể ngăn cản họ?
Nhưng Văn Quy Nguyên vẫn gầm vẫn thét:
– Tuyệt đối không để họ thực hiện những hành vi hoàn toàn lỗi đạo với gia phụ! Họ đang ở đâu?
Thuý Đình sợ sệt trao cho Văn Quy Nguyên một mảnh giấy được xếp nhỏ:
– Lúc tiểu nữ có ý định bỏ đi, nghĩa mẫu có giao tiểu nữ vật này bảo là trao cho thiếu hiệp!
Văn Quy Nguyên chộp lấy và mở ra xem thật nhanh! Và thật bất ngờ, Văn Quy Nguyên vừa lao đi vừa thét:
– Ta phải ngăn họ lại! Ta nhất định phải ngăn họ lại!
Vút!
Bất Thông quá lo lắng định đuổi theo. Nhưng chàng vẫn đứng yên sau đó hỏi Thuý Đình:
– Cô nương có xem qua nôi dung của mảnh giấy đó?
Thuý Đình gật đầu:
– Tiểu nữ có đọc qua! Đại ý, họ đã định ngày cùng nhau bái đường!
– Bái đường? Lúc nào? Ở đâu?
Thuý Đình lắc đầu:
– Tiểu nữ không rõ thời gian! Còn địa điểm là ở Tu La Viện!
Chàng rùng mình thấm đoán biết ý đồ của Điền Trung khi chọn Tu La Viện làm địa điểm cùng Đổng Hoàng Yến bái đường!
Đưa mắt nhìn dõi theo bóng dáng của Văn Quy Nguyên đang khuất dần Bất Thông đáp khi nghe Thuý Đình hỏi:
– Thiếu hiệp không đuổi theo y?
– Không! Chính Nguyên đệ phải tự mình quyết định! Và nếu phải động thủ, Nguyên đệ hiện giờ có thừa năng lực đối phó! Tại hạ không tiện xen vào!
Quay người lại, chàng dặn họ:
– Nếu nhị vị định quay lại chờ lệnh sư, tạm thời đừng nhắc đến chuyện của Nguyên đệ! Cáo biệt!
Vút!
Chạy được một lúc chàng tự trách thầm:
” Sao ta chạy cứ như muốn chốn chạy Thuý Đình? Phải chăng trước kia phụ thân cũng vậy, cũng vội vàng rời xa Tu La Viện để đến với mẫu thân mới chính là người phụ thân thương yêu? Còn ta, ta yêu ai? Thuý Đình? Thạch Bích Vân? Hay Hồ Bạch Cúc?”.
Chợt nhớ đến Hồ Bạch Cúc, Bất Thông mơ hồ nhận ra có sự khả nghi về thời điểm đã được Điền Trung chọn làm cơ hội gặp lại Đổng Hoàng Yến!
” Phải chăng đang lúc này là lúc Điền Trung được rảnh tay? Có phải vì lão Môn chủ Thàn Bí môn đã có kế sách khả dĩ có thể tiêu diệt Thanh Hải Cung ngay trong lúc này? Kế sách đó phải chăng là lão đã có sự hỗ trợ ngấm ngầm của Kiều Toàn và lão cho thời cơ tiêu diệt Thanh Hải Cung đã đến?”.
Không thể không tin vào nhận định này, Bất Thông vội tăng cước lực, quyết nhanh chóng tìm đến chỗ Thanh Hải Cung đang lưu ngụ!
Vút!
***
Bất Thông đến tuy không muộn nhưng tình thế của Thanh Hải Cung thật khó vãn hồi!
Giữa những trận chiến đang tiến dần đến hồi kết cục, khắp chiến trường đầy dẫy những thi hài đẫm máu của hơn ba mươi người đều vận y phục màu xanh!
Môn nhân Thanh Hải Cung đã bị huỷ diệt gần như trọn vẹn, chỉ còn lại Hồ Bạch Cúc, Mộ Dung Quang và hai nhân vật khác! Bốn người bọn họ phải khó khăn lắm mới kéo dài cục diện được đến lúc này! Bởi đối thủ của họ là lão Môn chủ Thần Bí môn và Kiều Toàn.
Một mình Hồ Bạch Cúc tuy thừa năng lực trừng trị kẻ phản bộ nhưng Mộ Dung Quang và hai nhân vật kia lại không thể chống đỡ sức tấn công ào ạt của lão Môn chủ Thần Bí môn!
Ngược lại, nếu Hồ Bạch Cúc lao qua bên kia để giúp Mộ Dung Quang thì chính nàng phải khốn đốn do không phải là đối thủ của lão Môn chủ! Một trong hai nhân vật Thanh Hải Cung còn lại không đủ lực diệt Kiều Toàn!
Họ đành phải giữ mãi thế giằng co đầy bất lợi, do chân lực của họ càng lúc càng kiệt quệ!
Bất Thông sau khi lượng định tình hình lập tức lao vào nhập cuộc!
Đầu tiên, chàng cố tình nói lớn để gây phấn khích cho bốn người Hồ Bạch Cúc:
– Cung chủ nghĩ sao nếu Bất Thông này tự ý xen vào nội tình của quý cung? Ha… ha…
Vút!
Hỏi cho có hỏi, Bất Thông tuy đang cười nhưng đã bất đầu xuất lực vào Kiều Toàn:
– Mối hận đã một lần giam hãm nay Bất Thông xin được hoàn trả! Tiếp chiêu!
Ào… Ào…
Kiều Toàn do vẫn ngờ Bất Thông chỉ có bản lãnh như trước nên vẫn dửng dưng:
– Ngươi muốn rửa hận hay lại phải nạp mạng? Hãy xem Quỷ ảnh Công phu!
Ào… Ào…
Đến lúc này mới có tiếng Hồ Bạch Cúc vang lên:
– Ngươi đến thật đúng lúc! Bổn cung chủ chấp nhận sự tiếp trợ của ngươi như đã từng tiếp trợ! Hãy cố lên nào! Đánh!
Vù…
Không riêng gì Hồ Bạch Cúc phấn khích, hai nhân vật kia như đã được Mộ Dung Quang nói về chàng nên tất cả bọn họ đều tăng thêm dũng lực! Họ tận lực phát chiêu:
– Đỡ!
– Phản đồ, đỡ!
Kiều Toàn phải bất ngờ sau tiếng chạm kình vang lên.
Ầm!
– Tiểu tử ngươi sao bỗng nhiên có nội lực thâm hậu?
Bất Thông cười dài:
– Nào phải chỉ có như thế! Xem đây!
Vút!
Chàng thi triển Thái Cực Huyền Ảo bộ và một chưởng Hà Lạc Huyền Ảo liền bất ngờ lao ập vào Kiều Toàn.
Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân của Kiều Toàn quả nhiên phải giảm dần sự lợi hại! Lão quát lên inh ỏi:
– Cẩu tiểu tử muốn chết!
Ào… Ào…
Bất ngờ Bất Thông quát:
– Xem ám khí!
Chàng vờ hất mạnh tả thủ!
Kiều Toàn vừa dịch bộ để lo tránh né thì Bất Thông bật cưòi ngạo nghễ:
– Trúng! Ha…ha…
Ào…
Ầm!
Bị Bất Thông lừa đến phải bị quật trúng một kình, Kiều Toàn phải lảo đảo hồi bộ!
Bất Thông bật lao thẳng vào lão:
– Xích dương trưởng đỡ!
Ào… Ào…
Tức giận đến đỏ mặt, Kiều Toàn trợn to hai mắt:
– Tiểu tử quá giảo hoạt! Xem chiêu!
Vù… Vù…
Ào…
Ầm!
Thán phục lão vì lão xem ra hãy còn nhiều nội lực, Bất Thông vừa chao người lập tức chuyển dịch theo Thái Cực Huyền Ảo Bộ.
Vút!
Bất ngờ chàng nghe tiếng rít căm phẫn của lão Môn chủ Thần Bí môn vang bên tai:
– Ngươi phải chết! Hãy xem Quỷ Ảnh Trảo Đoạt Hồn!
Vụt!
Chàng thất kinh đến phải dịch chuyển liên tiếp nhiều bộ vị.
Vút! Vút!
Tuy nhiên…
Ầm!
Bị trúng một chiêu của lão Môn chủ, Bất Thông bàng hoàng kinh khiếp trước võ học thượng thừa của đối phương!
Và chàng thêm lo sợ khi thanh âm của lão cứ bám theo sát sạt:
– Võ học ở Văn gia mật thất đâu? Ngươi không dùng phải chăng vì ngươi chưa học được? Hãy đỡ!
Vụt! Vụt!
Nhìn bóng trảo chập chùng, Bất Thông dù biết là không thể nhưng vẫn tiếp tục vận dụng Thái Cực Huyền Ảo Bộ để hi vọng toàn mạng!
Vút! Vút!
Nhưng tiếng chấn kình vẫn vang lên.
Ầm!
Huyết khí nhưng nhờ đó Bất Thông đã biết chàng chạy là thất sách.Nên khi có tiếng quát lạnh lùng của lão Môn chủ vang lên:
– Đã đến lúc phải nạp mạng rồi! Đỡ!
Vù… Vù…
Với cảm nhận vừa có, Bất Thông lập tức vận dụng đủ Thái Cực Huyền Âm Bộ và Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng.
Vút!
Ào… Ào…
Nhờ vậy, dù tiếng chạm kình vẫn phải vang lên nhưng đó là tiếng chạm giữa chưởng và chưởng, hoá giải bớt uy lực lợi hại từ Quỷ Ảnh công phu của lão Môn chủ!Bất Thông không bị mất mạng như lão môn chủ vừa bảo, mà chàng còn làm lão phải kinh ngạc:
– Hừ! Quả nhiên là Hà Lạc Thái Cực công phu! Vậy ngươi càng đáng chết! Đỡ!
Vù… Vù…
Chàng tuy chưa phải đối thủ của lão nhưng chàng vẫn mừng thầm! Thứ nhất, công phu của Hà Lạc lão nhân là khắc tinh của Quỷ Ảnh công phu. Bằng chứng trăm năm trước tuy Vô Danh Kỳ Nhân chưa luyện đủ ba phần, Hạ, Trung, Thượng của công phu Hà Lạc nhưng vẫn có thể đả bại và diệt trừ Ma Trung Tử. Từ nãy giờ vừa do khiếp sợ vừa do không đủ hiểu biết chàng đã lầm lẫn khi cứ lo nhảy tránh. Do đó chàng mới bị lão Môn chủ hai lần nhờ vào Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân quật cho chàng hai trảo đến thất điên bát đảo!
Thứ hai, công lực của chàng giờ đã tăng tiến nhờ vào hạt Thiên Niên Tuyết Liên Tử nên may còn duy trì tính mạng và đang có hi vọng cùng lão Môn chủ kéo dài cục diện! Gỉa như sau này chàng vào được Thái Cực động là nơi Hà Lạc lão nhân có lưu lại công phu võ học, nếu chàng luyện đủ ba phần Hạ, Trung, Thượng của Hà Lạc công phu, việc diệt trừ lão môn chủ Thần Bí môn là điều hoàn toàn có thể!
Phấn khích, Bất Thông từ đó không hề giám khinh suất vận dụng các môn công phu khác. Chàng toàn tâm toàn ý dồn Thái Cực Huyền Ảo Bộ và Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng, để cùng lão Môn chủ Thần Bí môn duy trì cục diện ở thế giằng co!
Bất Thông chủ động quát:
– Đã mấy lần lão định giết ta, nhưng lão nào có thực hiện được! Hãy đỡ Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng!
Vút!
Vù… Vù…
Lời của chàng làm cho lão môn chủ động nộ đến phát cuồng:
– Liệu ngươi duy trì được bao lâu, tiểu tử? Nạp mạng nào!
Ào… Ào…
Ầm!
Chàng cũng đang tự hỏi như vậy, chàng sẽ phải duy trì đến bao lâu nếu tình thế vẫn kéo dài?
Đúng lúc đó, tiếng thét thịnh nộ của Hồ Bạch Cúc chợt vang lên:
– Thất phu phản bội! Hãy xem Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ đoạt mạng ngươi!
Viu… Viu…
Và rồi tiếng gầm của Kiều Toàn phải vang lên làm cho Bất Thông vui mừng có tác dụng làm cho lão Môn chủ phải nao núng:
– Hồ Bạch Cúc! Hự! Ta quyết không quên mối hận này!
Ầm!
Lão môn chủ nao núng cũng phải vì đã đến lượt lão là đối tượng cho Hồ Bạch Cúc nhằm vào:
– Cả lão nữa! Hãy đỡ Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ!
Viu… Viu…
Đang dồn toàn bộ chân lực vào việc trừ khử Bất Thông, sự xuất hiện thêm nữa của Hồ Bạch Cúc khiến lão Môn chủ phải cười lên thống hận:
– Được lắm! Kề từ nay giữa Thần Bí môn và Thanh Hải Cung quyết một mất một còn! Bọn ngươi đừng mong toàn mạng! Ha…ha…
Vút!
Lão dịch người tạt bộ sau đó bất ngờ động thân lao đi mất dạng!
Không cam tâm, Hồ Bạch Cúc cố sức đuổi theo:
– Sao lão chạy? Hãy đỡ!
Viu…
Nhưng do công phu nội lực của lão môn chủ cao thâm hơn, chỉ pháp của Hồ Bạch Cúc gần như vô hại đối với lão!
Bất Thông nhìn theo lão, sắc mặt vẫn còn hiện nguyên nỗi kinh hoàng:
– Lão ta quả nhiên quá lợi hại! Hà…
Hồ Bạch Cúc nghe thế mới thẫn thờ nhìn lần lượt vào thi thể của những môn nhân Thanh Hải Cung:
– Nếu lão luyện được Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ, mức độ lợi hại của lão không chỉ có bấy nhiêu! Không ngờ bổn cung lại lâm phải đại nạn này! Hà…
Bất chợt, Mộ Dung Quang từ phía xa chạy về:
– Cung chủ! Kiều Toàn đã được tên Môn chủ quỷ quái kia đưa đi! Thuộc hạ không giám đuổi theo!
Nghe thế, Bất Thông mới biết lão Kiều Toàn khi nãy đã kịp bỏ chạy, chưa bị Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ của Hồ Bạch Cúc khu xử!
Hồ Bạch Cúc đưa mắt nhìn Mộ Dung Quang:
– Trưởng lão không đuổi theo cũng đúng! Ta đang sợ, nếu để lão Môn chủ bắt được, Thanh Hải Cung nhất định không còn cơ hội khôi phục, chứ đừng nói đến việc báo thù!
Nghe nàng nói với sắc diện chán nản, Bất Thông kinh ngạc:
– Cung chủ nói đến khôi phục có vẻ như toàn bộ nguyên khí của quý cung…
Nàng gật đầu, thú nhận một sự thật phũ phàng:
– Không sai! Nguyên khí của bổn cung gần một trăm năm trở lại đây hầu như đã bị những hạng người có tâm địa phản phúc làm cho kiệt quệ. Những người đã theo ta vào Trung Nguyên lần này và vừa bị hạ sát chính là lớp môn nhân cuối cùng của bổn cung! Muốn khôi phục lại như trước e phải mất không dưới mười năm, với điều kiện những kẻ phản phúc kia hoặc bị tiêu diệt hoặc đừng quấy nhiễu bổn cung! Nhưng hai vấn đề này, điều nào cũng là nan giải, thật khó thực hiện hoặc mong đợi!
Trong khi Mộ Dung Quang và hai nhân vật kia đang lo thu thập và an táng cho những người xấu số, Bất Thông nhân cơ hội vội hỏi Hồ Bạch Cúc:
– Ma Trung Tử, nhân vật được lão Môn chủ kia gọi là tổ sư gia, trăm năm trước cũng là người Thanh Hải Cung?
Nàng thở dài:
– Không chỉ là môn nhân, đó chính là người đã được chọn trước làm môn chủ bổn cung!
Chàng giật mình:
– Vậy tại sao Ma Trung Tử…
Nàng nhìn chàng:
– Thiếu hiệp đã tưởng lão làm phản vì muốn chiếm đoạt cương vị cung chủ? Nếu chỉ có thế, lão đâu đã bị gán cho hai chữ phản nghịch? Chính lão muốn xua Thanh Hải Cung vào chỗ ắt phải bị huỷ diệt nên bổn cung phải tước quyền làm cung chủ của lão! Thiếu hiệp thử đoán lão muốn gì?
Bất Thông chỉ ngờ ngợ nên lời nói còn có phần dè dặt:
– Có phải Ma Trung Tử còn có dã tâm lớn hơn, lão không thích chí làm một cung chủ của một Thanh Hải Cung vốn ở nơi xa xôi?
Nàng gật đầu:
Thiếu hiệp đoán đúng rồi! Mục đích của lão là muốn độc bá võ lâm Trung Nguyên! Khi lão manh nha ý đồ này, đã có nhiều người khuyên ngăn, nhưng càng khuyên ngăn lão càng thêm ngông cuồng! Lão bảo ở võ lâm Trung Nguyên không hề có môn phái nào xứng là đối thủ của bổn cung! Và dù biết đó là sự thật, nhưng bổn cung vì không muốn gây công phẫn, phạm đến đất trời nên phải quyết liệt phết truất lão!
Khẩu ngữ của nàng làm cho chàng bất phục! Chàng buột miệng bảo:
– Nhưng cuối cùng, Ma Trung Tử cũng bị một nhân vật ở võ lâm Trung Nguyên đánh bại! Đó là vì lão quá ngông cuồng nên quên câu thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!
Sắc diện mĩ miều của Hồ Bạch Cúc đột nhiên sa sầm:
– Điều này ta đã từng nghe! Nhưng thiếu hiệp có thể cho ta biết nhân vật nào có đủ bản lãnh đả bại Quỷ Ảnh công phu của bản cung?
Chàng đáp lại mập mờ:
– Tại hạ chỉ nghe nói đó là một nhân vật tự xưng là Vô Danh kỳ nhân!
Nàng lẩm bẩm:
– Vô Danh Kỳ Nhân? Một danh xưng thoạt nghe thì rất khiêm tốn nhưng thật ra lại hàm chứa sự cao ngạo ngút trời! Hừ! Kỳ nhân!
Chàng lo ngại
– Như cung chủ không tin đã từng có nhân vật như vậy?
Nàng trầm giọng:
– Ma Trung Tử đã bị tiêu diệt, đó là một sự thật quá rõ sao ta lại không tin? Nhưng ta không tin là không tin ở điểm khác!
Chàng nôn nao hỏi:
– Là điểm gì?
Nàng bảo:
– Nếu Ma Trung Tử trước khi vào Trung Nguyên gây hoạ kịp luyện Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ ta hoàn toàn không tin vị Vô Danh Kỳ Nhân nào đó có đủ bản lãnh để làm điều đã làm!
– Cung chủ có ý bảo công phu của Vô Danh Kỳ Nhân không thể đối phó nổi Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ?
Nàng quả quyết:
– Đúng vậy! Nếu vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân chỉ có thể làm cho đối phương rối loạn nhãn quang thì Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ sẽ khiến cho đối phương không thể nào nhận định được phương hướng phát kình! Đối phương sẽ chết mà không hiểu tại sao lại chết!
Chàng càng thêm bất phục nhưng chỉ giám nói bâng quơ:
– Đáng tiếc lão Môn chủ không thể biết tuyệt kỹ này, bằng không…Hừ!
Hồ Bạch Cúc nghi ngờ:
– Bằng không thì sao? Như thiếu hiệp muốn ám chỉ người thừa kế sở học của Vô Danh Kỳ Nhân đã xuất hiện và người này không hề sợ tuyệt kỹ của bổn cung, Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ?
Chàng giật mình và thầm trách là không biết tự chủ, đã để lộ một điều không để lộ, nhất là để lộ cho một cung chủ Thanh Hải Cung như Hồ Bạch Cúc!
Chàng đáp lại mập mờ:
– Đó là tại hạ tự nghĩ như thế!
Nàng đột nhiên cười nhẹ:
– Ta lại nghĩ khác! Nhất định người này đã xuất đầu lộ diện! Và nếu là vậy, thì…
Chàng hốt hoảng:
– Thì thế nào? Cung chủ đừng nói là sẽ cùng người đó thử tài cao hạ nha?
Nhưng Hồ Bạch Cúc lại nói đúng điều chàng đang lo sợ:
– Sao lại không? Đó là điều ta muốn và sẽ không ai ngăn cản được ta!
Bối rối tột độ, Bất Thông chỉ muốn nàng phải quên đi ý tưởng kỳ quái này nên vội lảng sang chuyện khác:
– Sau đây, cung chủ định làm gì? Quay về Thanh Hải Cung hay phải tìm và trừng trị Kiều Toàn?
Nàng nhìn những lấm mồ vừa được Mộ Dung Quang đắp vội:
– Họ chết thảm như thế, ta là Cung chủ của họ có lý nào để họ chết mà không nhắm mắt!
Chàng chợt đề xuất:
– Sau lần này nhất định Kiều Toàn sẽ đầu nhập Thần Bí môn! Các phái võ lâm Trung Nguyên vừa cùng nhau lập một liên minh để đối phó với Thần Bí môn, nếu cung chủ không ngại và cũng có ý định như thế…
Hồ Bạch Cúc lập tức cắt ngang:
– Họ liên minh thì kệ họ! Ta hoặc không liên minh với ai, hoặc chỉ liên minh với một người.
Chàng lại có thêm một nỗi lo sợ khác:
– Cung chủ muốn nói…
Nàng mỉm cười với chàng:
– Chính thiếu hiệp! Vì chẳng phải giữa chúng ta đã có hai lần kết minh và đều có kết quả sao?
Lúc đó, Mộ Dung Quang kịp đến gần và đã nghe Hồ Bạch Cúc nói lời này! Lão hớn hở bảo:
– Cung chủ nói không sai! Cứ như là duyên nợ, hai lần bổn cung lâm nạn là hai lần được thiếu hiệp xuất hiện tiếp trợ! Có vẻ sự kết minh giữa bổn cung và thiếu hiệp càng về sau càng thuận lợi!
Nhìn hai nhân vật kia đang đến gần, Hồ Bạch Cúc hoan hỉ dẫn tiến:
– Nhị vị trưởng lão! Đây là Bất Thông Thiếu hiệp ta đã có lần nhắc đến!
Quay sang chàng, nàng vẫn tươi cười:
– Họ là bào huynh bào đệ, một người là Đoàn Nhất, một người là Đoàn Nhị, cùng là trưởng lão bổn cung!
Đoàn Nhất lớn tuổi hơn liền tiến lên:
– Huynh đệ mỗ không những đã nghe mà còn vừa được mục kích khí phách hơn người của thiếu hiệp! Thật trăm nghe không bằng một thấy!
Bất Thông nghĩ thầm, muốn tiêu diệt Thần Bí môn không thể không cần đến bốn người còn lại của Thanh Hải Cung! Và nếu họ không muốn có sự kết minh với các phái thì chàng đành phải nhân nhượng họ! Chàng mỉm cười:
– Được quý cung xem trọng tại hạ cứ hổ thẹn là không xứng! Nhưng vì muốn cùng quý cung lo việc đối phó với Thần Bí môn, tại hạ đành muối mặt nhận lời khen tặng của chư vị. Đã thế này, tại hạ mạo muội nêu ra một chủ kiến, quý cung tạm thời theo chân tại hạ! Để khi tin này tới tai lão Môn chủ, lão phải tự xuất đầu lộ diện!
Hồ Bạch Cúc như chỉ chờ có thế là lập tức tán đồng:
– Một chủ kiến thật hay! Ta tán thành!
Chính lúc này Bất Thông không thể không nhìn thấy những ánh mắt ý nhị của ba người Mộ Dung Quang đang nhìn nhau! Cứ như họ đã biết trước thế nào cung chủ của họ cũng phải tán đồng, bất luận ý kiến của Bất Thông như thế nào!