Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 392: Trịnh Đồng Vũ tan vỡ!

Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Chọn tập

“Ta đã biết!”

Trịnh Đồng Vũ bỗng nhiên vỗ đầu một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kích động nói:

“Ta biết mấy người Quân lão đang chờ người nào! Là hắn! Chỉ có thể là hắn!”

Mấy tên vệ sĩ đều có vẻ mặt mờ tịt, hiển nhiên cũng không biết, Trịnh Đồng Vũ đột nhiên nổi điên nói nhảm cái gì.

Duy chỉ có Lưu lão ở một bên, dường như cũng chợt hiểu ra, hít sâu một hơi nói:

“Công tử nói người đó, không phải là Diệp Cuồng Tiên chứ?”

Trịnh Đồng Vũ nhẹ gật đầu, vẻ mặt chắc chắn nói:

“Chắc chắn là hắn! Người có thể để cho Quân lão tự mình ở đây chờ, cũng chỉ có thể là hắn!”

Lưu lão nhẹ gật đầu, cũng không nhịn được cảm thán nói:

“Đúng vậy! Nghe nói Diệp Cuồng Tiên này, đầu tiên là diệt thế lực đệ nhất của Đảo quốc là tổ chức Sam Khẩu, sau đó lại làm lực lượng phòng vệ thứ bảy bị thiệt hại nghiêm trọng, đồ sát toàn gia tộc Liễu Sinh, sau đó san bằng Thiên Chiếu thần cung ở tổng bộ Tinh Quốc xã của Đảo quốc thành bình địa!”

“Hành động vĩ đại như thế thì cho dù là chiến thần Diệp Thiên Ca trước đó cũng chưa từng làm được!”

Nhiều vệ sĩ nghe được lời này của Lưu lão thì lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, “Hóa ra tổ chức Sam Khẩu bị diệt lại là người Hoa Hạ của chúng ta làm? Quá mạnh đi à nha!”

“Lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị người làm cho thiệt hại nghiêm trọng, không phải đều nói là tin đồn sao? Chẳng lẽ lại là thật?”

“Đây cũng khó mà tin nổi đi!”

Hóa ra, tin tức tổ chức Sam Khẩu bị hủy diệt, tuy rằng nội bộ Đảo quốc lưu truyền sôi sùng sục, thế nhưng là ngoại trừ cực ít một số cao tầng quốc gia biết việc này là Diệp Trần gây nên ra thì người bình thường cũng không biết rõ chuyện trong đó.

Còn có chuyện làm cho lực lượng phòng vệ thứ bảy bị tổn thất nghiêm trọng, sỉ nhục lớn như vậy, Đảo quốc liều mạng che dấu đi còn không kịp như thế nào lại để cho dân chúng bình thường biết được?

Tuy rằng vẫn luôn có lời đồn liên quan được lưu truyền đi, nhưng loại chuyện một người đánh trọng thương một nhánh quân đội thì lại có mấy người bình thường sẽ tin tưởng được?

Bởi vậy, những tên vệ sĩ này không hiểu rõ tình huống tự nhiên cũng hợp tình hợp lý.

Không nghĩ tới, Trịnh Đồng Vũ nghe được điều này thì khẽ cười một tiếng, nói:

“Há lại chỉ có từng đó là thật thôi sao! Còn rất nhiều chuyện cũng không phải các ngươi là có khả năng biết được! Bản công tử hôm nay phổ cập cho các ngươi một chút đi!”

“Diệp Cuồng Tiên này cũng không chỉ có hủy diệt tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc! Làm lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị thiệt hại nặng nề! Đồ sát gia tộc Liễu Sinh! San bằng Thiên Chiếu thần cung thành bình địa!”

“Còn có một việc, các ngươi chắc là cũng đã nghe nói qua?”

“Thủ tướng Đảo quốc Quy Điền Tam Lang vào ngày hôm qua đã công khai hướng Hoa Hạ chúng ta xin rỗi, rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, hơn nữa còn coi như vì tội ác năm xưa mà bồi thường Hoa Hạ chúng ta hơn 200 tỷ đô la mỹ!”

“Các ngươi có biết, Quy Điền Tam Lang vì sao lại đột nhiên làm như vậy không?”

Mọi người không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt càng phát ra hoảng sợ, “Ý của Trịnh thiếu, những chuyện này…tất cả đều là…do Diệp Cuồng Tiên làm sao?”

Trịnh Đồng Vũ hít sâu một hơi, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng sùng bái, nói:

“Đương nhiên! Chính là bởi vì Diệp Cuồng Tiên này! Nghe nói hắn trực tiếp giết tới phủ của Quy Điền Tam Lang, lấy vũ lực cường đại bức bách hắn đầu hàng nhận thua lúc này mới có chuyện nói xin lỗi!”

Tê ~

Mọi người nghe được điều này, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, “Bức bách thủ lĩnh của một nước phải nhận thua xin lỗi!”

“Hơn nữa còn có cắt đất bồi thường!”

“Một người áp đảo một nước a!”

“Quá bá khí!”

Nhiều vệ sĩ thi nhau cảm thán, Trịnh Đồng Vũ cũng có vẻ mặt vinh dự, cười nói:

“Nói đến, Diệp Cuồng Tien này cũng là người Thiên Nam, hơn nữa hình như là hôm nay về nước, cho nên mấy người Quân lão mới có thể đứng chờ ở chỗ này tự mình nghênh đón!”

“Ai! Trịnh Đồng Vũ ta đời này không có người nào đặc biệt bội phục, duy chỉ có đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà súng bái đến nỗi đầu rạp xuống đất!”

“Nếu như có được cơ hội bái nhập vào môn hạ của hắn, cho dù chỉ là tên đồng tử bưng trà rót nước ta cũng nguyện ý a!”

Trịnh Đồng Vũ nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ say mê mong chờ.

Ngay vào lúc Trịnh Đồng Vũ đang cảm thán, chợt nghe thấy ở cửa sân bay truyền đến một trận âm thanh xao động, lập tức theo tiếng động nhìn lại.

Chỉ thấy, tên thiếu niên kia cùng trên máy bay, cùng khoang với mình đã mang theo ba mỹ nữ cực phẩm để cho hắn thèm nhỏ dãi không thôi, từ trong sân bay đi ra.

Hơn nữa không biết vì sao, dường như có xích mích với nhân viên kiểm tra kia.

Trịnh Đồng Vũ thấy thế thì lập tức mừng rỡ, nhịn không được giễu cợt nói:

“Tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này! Hắn căn bản không biết chính mình đang đối mặt với chuyện gì a! Ngay cả bản thiếu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra, hắn vậy mà dám can đảm phản kháng, thật sự là không biết sống chết!”

“Tiểu tử này xác thực đủ can đảm!”

“Trịnh thiếu mau nhìn! Mấy người Quân lão đi qua!”

“Ha ha! Xem ra không cần chúng ta phải ra tay, tiểu tử này chỉ sợ sẽ phải xong đời rồi!”

Mọi người thấy cảnh tượng này thì thi nhau chế giễu cười trên nỗi đau của người khác.

Tuy nhiên, sau đó lại xảy ra cảnh tượng mà lập tức khiến cho tất cả bọn họ đều phải trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nói không nên lời.

Chỉ thấy, Quân lão dẫn theo một đám đại lão bước nhanh đi tới trước mặt tên thiếu niên kia.

Quân lão cười ha ha một tiếng, vậy mà đầu tiên hướng thiếu niên kia vươn tay ra, nói chuyện rất phóng khoáng:

“Diệp tướng quân! Ta đại biểu quân đội Hoa Hạ hoan nghênh ngươi về nước!”

Đám người Trịnh Đồng Vũ nghe được lời này của Quân lão thì lập tức đứng chôn chân tại chỗ, sau đó tất cả đều nhìn chòng chọc vào tên thiếu niên kia, từng cái vẻ mặt giống như con chó nhật a.

“Người Quân lão chờ…lại là hắn?”

“Còn có vừa rồi…Quân lão gọi hắn là…Diệp tướng quân?”

“Chẳng lẽ hắn chính là….Diệp Cuồng Tiên kia?”

“Cái này…cái này…”

Sau khi Trịnh Đồng Vũ kịp phản ứng càng là liều mạng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, “Không! Không có khả năng! Chắc chắn là Quân lão nhận nhầm người rồi! Làm sao lại là hắn!”

Hắn vừa rồi còn nói với thủ hạ của mình, vị Diệp tiên sinh kia trâu bò như thế nào, chính mình đều nguyện ý bưng trà đổ nước cho Diệp Cuồng Tiên, làm sao không nghĩ tới, mình nói tới người kia lại chính là thiếu niên gặp được ở trên máy bay này!

“Làm sao hắn lại là Diệp Cuồng Tiên? Ta không tin! Ta không tin!”

Vào lúc này, nội tâm của Trịnh Đồng Vũ đã tan vỡ..

Tuy nhiên đồng thời trong lòng còn có một chút may mắn, hi vọng là Quân lão sai lầm.

Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến cho Trịnh Đồng Vũ hoàn toàn bị phá vỡ ảo tưởng cuối cùng.

Diệp Trần trước đó cũng chưa từng gặp qua vị Quân lão này, chỉ là từ trong miệng Dịch Sơn Hà nghe nói qua cho nên có hơi ngạc nhiên một chút cũng không có vội vàng đáp lại.

Mà Dịch Sơn Hà ở một bên lập tức bước nhanh về phía trước hướng hắn giới thiệu nói:

“Diệp lão đệ, vị này là Quân lão!”

Bây giờ Diệp Trần mới biết được thân phận của đối phương, nhận lấy bàn tay của đối phương nắm chặt lại, cười nhạt một tiếng, nói:

“Hóa ra là đại thủ trưởng giá lâm, Diệp mỗ được sủng ái mà lo sợ a!”

Khóe miệng Quân lão không thể không co lại một chút, “Được sủng ái mà lo sợ? Làm sao mà ta một chút cũng không nhìn thấy ngươi lo sợ gì a!”

Tuy nhiên vừa nghĩ tới thực lực của Diệp Trần cường đại vô song, trong lòng Quân lão cũng bình thường trở lại.

Đối phương đạt tới loại cảnh giới này, một người là đủ phá vỡ một nước! Một người cũng đủ để bảo vệ một đất nước!

Như đặt ở thời cổ đại, đó chính là quốc sư, đế sư! Ngay cả hoàng đế cũng phải nhượng lễ ba phần!

Nhìn thế giới ngày nay, còn có người nào có thể để cho loại tồn tại này trong lòng sinh gió lớn đây?

“Diệp tướng quân vì nước vì dân, thật là quân nhân mẫu mực của Hoa Hạ chúng ta! Ta đại biểu quân đội cảm tạ hành động của ngươi!”

Quân lão nói xong lời này vậy mà hơi khom người thi lễ một cái, nhiều đại lão còn lại thấy thế cũng vội vàng thi nhau khom mình hành lễ.

Còn về những binh lính xung quanh kia cũng thi nhau nghiêm, cúi chào!

Mà Trịnh Đồng Vũ thấy cảnh này thì lập tức mông đặt phịch xuống đất, hoàn toàn tan vỡ…

P/S: Ta thích nào…,chương thứ 6 á…..

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky