Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 437: Tất phải giết!

Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Chọn tập

Hóa ra, vừa rồi đã có ngươi báo cáo tình huống ở hội trường sau tới hội trường trước.

Các đại lão ở hội trường trước nghe nói ở hội trường sau có người đắc tội Vô Chân pháp sư của Phạm Âm Tự thì tất cả lập tức ngồi không yên.

Dù sao ở hội trường sau này đều là con cái của bọn hắn, nếu thật đắc tội Phạm Âm Tự vậy coi như là chuyện lớn không tốt rồi.

Thế nhưng những người này thi nhau chạy tới, hơn nữa đều đi theo nhau mà đến, còn có cao thủ của mỗi người bọn họ mang tới.

Còn về phần người cầm đầu thì tự nhiên chính là chủ nhân của câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, người chủ chì hội nghị thượng đỉnh của top 100 công ty toàn Hoa Hạ lần này, Tề Quang Xương, gia chủ Tề gia!

Nhiều đại lão cũng với mỗi loại đại cao thủ, bước vào bên trong hội trường sau, mọi người trước đó còn xôn xao náo loạn, trong nháy mặt lại yên tĩnh trở lại.

Những người này đều là con nhà giàu siêu cấp, ở bên ngoài phách lối đã quen rồi, thế nhưng ở trước mặt cha mẹ của mình thì từng đứa đều ngoan ngoãn giống như con cừu non.

Mà hai người Tề Phấn Phi và Hàn Sấm nhìn thấy người lớn của nhà mình tới thì ngay lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, lập tức tìm được chỗ dựa, “Cha! Xảy ra chuyện lớn! Có người giết chết Vô Chân pháp sư! Cha nhanh để cho người ta tới bắt lấy hung thủ bằng không chúng ta không có cách nào hướng Phạm Âm Tự giải thích!”

“Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?”

Tề Phấn Phi vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả các đại lão lập tức đều vì đó mà biến sắc.

“Tu vi của Vô Chân pháp sư tuy rằng còn kém Vô Tướng pháp sư rất xa, nhưng dù gì cũng là người tu đạo, làm sao lại bị người giết chết một cách dễ dàng như vậy?”

Mọi người đầu tiên là không tin, tuy nhiên khi bọn họ nhìn vào cỗ thi thể thất khiếu chảy máu ở giữa hội trường kia, lúc này mới tin tưởng mọi chuyện ở đây đều là thật.

“Là người nào? Là người nào mà lớn mật như thế? Cũng dám ở câu lạc bộ Hồng Diệp chúng ta ngang nhiên giết người?”

Tề Quang Xương tức sùi bọt mép, nhịn không được hét lớn.

Chính như con trai của hắn nói, Vô Chân pháp sư này tuy rằng không tính là rất lợi hại thế nhưng dù sao cũng là người của Phạm Âm Tự!

Bây giờ, người chết ở trên địa bàn Tề gia của bọn họ, Tề gia bọn họ tự nhiên cũng khó mà thoát khỏi tội lỗi.

Tề Phấn Phi thì lập tức vui mừng trong lòng, đang định vạch mặt Diệp Trần ra.

Nhưng mà vào đúng lúc này, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, “Ông chủ Tề, uy phong của ông thật lớn a!”

Người nói chuyện, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vẫn ngồi ở trong góc.

Nhóm những đứa con nhà giàu ở xung quanh kia lập tức thi nhau cười lạnh lần nữa:

“Con mẹ nó! Cái tên này thật không muốn sống nữa đi!”

“Cũng dám chủ động khiêu khích Tề gia chủ!”

“Hắn đây là ngại chính mình đắc tội người chưa đủ nhiều sao?”

Tiết Mộng Kỳ thấy thế thì cũng lập tức hiện ra vẻ mặt đau thương, “Xong! Lần này thì xong! Cái tên này sợ là phải chọc phiền phức lớn rồi a!”

Tiết Minh ở một bên cũng nói theo: “Tiểu tử này có thể giết chết Vô Chân pháp sư, hoàn toàn chính xác nằm ngoài dự liệu, đáng tiếc….”

Lời nói của Tiết Minh còn chưa nói xong thì ngay lập tức đã thấy được cảnh tượng mà hắn không thể tưởng tượng nổi, ý tiếp theo của câu nói rõ ràng ngậm lại nuốt trở lại, đồng thời mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Chỉ thấy, một đám đại lão lấy Tề Quang Xương cầm đầu, sau khi nhìn thấy thiếu niên “nói năng lỗ mãng” kia, chẳng những không có nổi giận, vậy mà tất cả đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó thì thi nhau bước nhanh về phía trước, rồi mới ở dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của đám con nhà giàu kia, các đại lão cùng nhau khom người, tất cả đều cung cung kính kính hô một tiếng, “Diệp tiên sinh!”

Những đứa con nhà giàu siêu cấp ở xung quanh kia, đám công tử của đại gia tộc, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này thì ngay lập tức tất cả đều choáng váng!

“What?”

“Đây là tình huống gì?”

“Con mẹ nó, đây là ta xuất hiện ảo giác sao?”

Phải biết, các đại lão trước mắt này đều là người lớn trong nhà bọn hắn, là toàn bộ nhân vật cao cấp nhất trong giới kinh doanh của toàn bộ Hoa Hạ!

Bây giờ toàn bộ thế mà đều phải hướng về phía tiểu tử không biết tên này khom mình hành lễ?

Chính là tổng thống của một nước cũng không có đãi ngộ như thế đi!

“Cha! Cha… Mọi người đang làm cái gì!”

Sau khi Tề Phấn Phi kịp phản ứng lại thì ngay lập tức rống lớn một tiếng, đồng thời trong lòng hiện ra một loại dự cảm cực kỳ không tốt.

Vào lúc này Tề Quang Xương còn chưa có biết, hung thủ trong miệng con trai nhà mình chính là Diệp Trần, thế là vội vàng hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, nói:

“Phấn Phi, vị này chính là Vân Châu Diệp tiên sinh mà ta thường xuyên nhắc đến! Con còn ngẩn người ra đó làm cái gì, còn không tranh thủ thời gian tới hướng Diệp tiên sinh dập đầu hành lễ!”

Oanh!

Tề Quang Xương vừa mới thốt ra lời kia thì những đứa con nhà giàu siêu cấp lập tức xì xào bán tán lần nữa:

“Cái gì! Hóa ra hắn chính là vị Vân Châu Diệp Cuồng Tiên kia a!”

“Nghe nói người này là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, không nghĩ tới vậy mà còn trẻ như thế!”

“Khó trách trước đó có thể giết chết Vô Chân pháp sư trong nháy mắt!”

“Lần này có trò hay để nhìn rồi!”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đồng thời ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Trần trong nháy mắt tất cả cũng đều thay đổi.

Bọn họ đều là công tử của các đại gia tộc, chuyện biết đến tự nhiên so với người bình thường nhiều hơn một chút.

Phải nói qua một năm gần đây, toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ có được tên tuổi vang dội nhất tự nhiên không ai qua được bị Vân Châu Diệp tiên sinh này.

Một trận chiến trên sông Thiên Giang, trực tiếp đặt vững thân phận cao thủ đệ nhất Hoa Hạ của hắn.

Nghe nói người này còn là khách khanh của Thần Long vệ Hoa Hạ, còn giữ quân hàm Thiếu tướng!

Nhân vật bậc này, giống như Thần Long ở trên chín tầng trời, xa xa không phải bọn họ những tên công tử ăn chơi trác táng dựa vào thế lực trong nhà là có thể so sánh được.

Còn về mấy người Tiết Mộng Kỳ thì tất cả đều là hai mắt trợn lên thật lớn, “Khó trách! Khó trách từ đầu đến cuối hắn đều bình tĩnh như thế, hóa ra…đây mới là thân phận thật của hắn sao? Vân Châu Diệp tiên sinh!”

“Hắn… Hắn chính là… Diệp Cuồng Tiên?”

Sau khi Tề Phấn Phi kịp phản ứng lại thì ngay lập tức toàn thân run lên, lắp ba lắp bắp mở miệng nói.

Bản thân hắn là thái tử của Tề gia, há lại sẽ không được nghe nói qua tên tuổi của vị Vân Châu Diệp tiên sinh này?

Thật ra thì trước đó ở tập đoàn Tô Diệp, lúc nghe được Sở Phi Yên gọi Diệp Trần là ông chủ, hắn đã từng hoài nghi tới thân phận của Diệp Trần, thế nhưng là lúc ấy hắn thấy, tuổi Diệp Trần còn rất trẻ, quá bình thường cho nên từ đầu đến cuối không có nhìn vào cái lối suy nghĩ kia.

Ba!

Tề Phấn Phi vừa nói ra tiếng kia xong thì Tề Quang Xương ở một bên đi lên chính là một bàn tay, nổi giận quát:

“Tục danh của Diệp tiên sinh cũng là ngươi có thể gọi sao? Nhanh hướng Diệp tiên sinh dập đầu xin lỗi!”

Nói xong lời này, Tề Quang Xương lại một mặt cười lấy lòng nhìn về phía Diệp Trần, nói:

“Diệp tiên sinh, con trai của tôi không hiểu quy củ, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với hắn!”

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức hai mặt nhìn nhau lần nữa, đồng thời lại có chút nghi hoặc không hiểu.

Cho dù là người này thật là vị cao thủ đệ nhất Hoa Hạ kia, thế nhưng những đại lão ở trước mắt này thì tất cả cũng đều là nhân vật đỉnh cấp trong giới kinh doanh của Hoa Hạ. Một bên ở giới võ đạo, một bên là giới kinh doanh, hai bên nước giếng không phạm nước sông, cũng không cần phải trở nên kính nể tới tình trạng như thế chứ?

Lúc này, Diệp Trần chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:

“Chỉ là một con gián thôi, ta há lại sẽ để ở trong lòng?”

Tề Quang Xương nghe được điều này, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất khó chịu thế nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lên tiếng nói cám ơn, nhưng không ngờ Diệp Trần lại xoay chuyển câu nói, “Tuy nhiên dám can đảm khiêu khích ta nhiều lần thì tất phải chết!”

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay cong ngón tay bắn ra hai đạo kiếm khí!

Phốc!

Phốc!

Hai đạo kiếm khí vô hình bắn thẳng tới Tề Phấn Phi và Hàn Sấm!

Cho dù chỉ dùng một thành công lực cũng chưa có tới, nhưng cũng xa xa không phải hai cái tên này có thể ngăn cản.

Kiếm khí vô hình trực tiếp bắn vào mi tâm của hai người, một lát về sau:

Phù phù!

Phù phù!

Tề Phấn Phi và Hàn Sấm, đôi mắt tan rã, ngã thẳng xuống trên mặt đất, đã trở thành hai cỗ thi thể…

P/S: Ta thích nào….Kim Phiếu a… các đạo hữu, chương 3 rồi nhé, trưa này về thức trưa dịch tiếp….

Chọn tập
Bình luận