Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 137: Quỳ xuống!

Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Chọn tập

Sau khi Tào Khôn nhận được chỉ thị của Diệp Trần, lúc này bấm luôn số điện thoại cho Vu Đông Tinh lão đại của tập đoàn Đông Tinh.

Rất nhanh, đầu biên kia điện thoại đã truyền tới giọng nói mang néo nịnh nọt của Vu Đông Tinh,

“Tứ ca, ngài tìm ta?”

Tào Khôn ho nhẹ một tiếng, xuất ra giọng điệu người bề trên, nói:

“Vu huynh đệ, đừng nói anh đây không chiếu cố ngươi, Diệp tiên sinh sắp trở về từ thành phố Thiên Hải, mười phút sau sẽ đến nhà ga, ngươi cũng tới đón đi!”

Vu Đông Tinh ở đầu bên kia điện thoại nghe được điều này, lập tức hưng phấn đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Bây giờ, ở toàn bộ con đường dưới mặt đất của tỉnh Thiên Nam, đều lưu truyền một cái tin tức gần như truyền kỳ, nói vị Diệp tiên sinh này, đầu tiên là một chưởng đập chết cao thủ Bạch Thiên Hành ở nước ngoài, sau đó còn là ngang nhiên giết chết Vũ Thế Mậu gia chủ của Vũ gia!

Vu Đông Tinh đối với Bạch Thiên Hành thì không biết nhiều, nhưng Vũ Thế Mậu là ai? Đây chính là Vũ nhị gia đại danh đỉnh đỉnh, gia chủ gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam, người nói chuyện của toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Nam!

Bây giờ chẳng những bị vị Diệp tiên sinh này tùy ý giết chết, thậm chí từ lúc đó cho đến bây giờ, Vũ gia còn chưa có bất kỳ phản ứng gì, dường như đã nhận thua.

Có thể để cho Vũ gia hùng bá tỉnh Thiên Nam trên một trăm năm, bây giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế, mà còn giữ im lặng, không dám phản kích, vị Diệp tiên sinh này đến cùng có bao nhieu trâu bò!

Vu Đông Tinh trước đó vẫn muốn kết giao với vị Diệp tiên sinh này, đáng tiếc lại không thể thành công, sau khi biết được tin tức này, lập tức càng thêm kiên định quyết định của chính mình trước đó, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, phải đáp lên quan hệ với vị Diệp tiên sinh này.

Hắn tin tưởng, chỉ cần lấy được vị Diệp tiên sinh này làm chỗ dựa, vậy hắn kinh doanh ma túy, có thể mở rộng tới toàn bộ tỉnh Thiên Nam!

Dù sao, đây chính là tồn tại mà ngay cả Vũ gia cũng không dám đắc tội, phòng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, ai còn dám tới trêu chọc?

Vốn là, hắn còn đang buồn bực suy nghĩ rất nhiều về chuyện làm như thế nào để kết gia với vị Diệp tiên sinh này, nhưng không có nghĩ tới hạnh phúc đến quá mức đột nhiên như thế!

“Tứ ca! Tạ ơn ngày thay ta giới thiệu gặp mặt Diệp tiên sinh, sau này ngài chính là anh ruột của ta! Thực sự là quá cảm tạ!”

Vu Đông Tinh hưng phấn đến nỗi lời nói cũng có chút không được rõng ràng mạch lạc.

Tào Khôn âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nói, là phúc hay là họa còn chưa biết được a, mò mẫm cao hứng sớm như vậy làm cái gì chứ? Tuy nhiên ngoài miệng tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, thân là đại lão một phương, chút lòng dạ đó vẫn phải có,

“Được, huynh đệ, ngươi còn là tranh thủ thời gian tới đây đi! Tuyệt đối đừng có tới muộn đó!”

“Vâng vâng vâng! Ta sẽ hỏa tốc chạy tới!”

“Rầm rầm rầm ~ “

Theo một tiếng kêu vang rền một hồi thật dài, tàu lửa đã chậm rãi tiến vào và dừng lại ở trạm ga.

Diệp Trần đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, năm người của tập đoàn Đông Tinh kia, lập tức bị dọa cho liên tục lùi lại, đợi sau khi nhìn thấy Diệp Trần không có động thủ, lúc này mới trấn định lại,

“Tiểu tử! Huynh đệ của tập đoàn Đông Tinh chúng ta ở ngay bên ngoài nhà ga, có bản lĩnh ngươi cứ ở trong này đừng đi ra! Chúng ta đi!”

Người đàn ông trung niên cầm đầu kia quẳng xuống một câu, sau đó dẫn theo bốn tên tiểu đệ, hướng bên ngoài nhà ga nhanh chóng đi đến.

Liễu Mộng nghe được người đàn ông trung niên kia nói, vẻ mặt lập tức trắng bệch, không thể không nhìn về phía Diệp Trần ở một bên,

“Ta nghe nói trong tập đoàn Đông Tinh có rất nhiều cao thủ, võ công mạnh không bình thường, hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta ra ngoài như thế nào?”

Diệp Trần ngáp một cái, hai đan lại quàng ra sau gáy, thản nhiên nói:

“Còn có thể ra ngoài như thế nào? Đi ra ngoài thôi!”

Nói xong, trực tiếp sải bước đi tới hướng cửa toa tầu lửa.

Liễu Mộng lập tức cuống lên, nhưng bây giờ không có biện pháp nào tốt hơn, đành phải dậm chân, vội vàng bước nhanh đi theo.

Hai người ra cửa xét vé, vừa mới đi ra không được bao xa, năm người trước đó, mang theo hai ba mươi tên tráng hán, đã lao tới, bao vây hai người vào giữa,

“Hoành ca, chính tiểu tử này làm hỏng chuyện tốt của chúng ta! Lại còn dám nói năng lỗ mãng với lão đại của chúng ta! Còn có nữ nhân bên cạnh kia, chính là nữ tiện nhân đã trộm đi nhóm hàng kia!”

Tên người đàn ông trung niên to cao được gọi là Hoành ca, nghe thủ hạ báo cáo, lập tức sầm mặt lại, chậm rãi đi về phía hai người, Liễu Mộng nhìn thấy trận thế này, vẻ mặt sớm đã bị dọa đến tái mét, vội vàng trốn ở sau lưng Diệp Trần.

“Tiểu tử! Nghe nói ngươi rất ngông cuồng a! Chẳng những dám cứu người mà tập đoàn Đông Tinh chúng ta muốn bắt, lại còn dám mở miệng vũ nhục Vu lão đại của chúng ta! Ngươi không sợ chết không có nơi chôn thân sao?”

Đối mặt với đe dọa của vị Hoành ca này, Diệp Trần không để ở trong lòng một chút nào, ngược lại hai tay ôm vai, cười nhạt nói:

“Ta cuồng sao? Ta làm sao không biết nhỉ, Hoành ca đúng không? Ngươi có tin hay không, không tới một phút nữa, lão đại Vu Đông Tinh của các người, sẽ quỳ trước mặt ta!”

Chúng tiểu đệ của tập đoàn Đông Tinh nghe được điều này, lập tức vẻ mặt của mọi người đột nhiên biến sắc, Vu Đông Tinh là lão đại bọn họ, trong lòng của bọn họ, đây chính là tồn tại như thiên thần, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người làm nhục nhã mình như vậy chứ?

“Ngươi nói láo!”

Hoành ca trực tiếp giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó tiến lên muốn động thủ với Diệp Trần.

Nhưng mà vao đúng lúc này, trong những tiểu đệ thủ hạ kia ở xung quanh hắn, không biết là ai hô một câu,

“Mau nhìn! Vu lão đại đến rồi!”

Mọi người nghe được điều này, vội vàng quay đầu theo hướng chỉ nhìn tới.

Quả nhiên, chỉ thấy cách đó không xa, một đám người khí thế uy nghiêm đáng sợ, đang bước nhanh hướng chỗ bọn họ đi tới, mà đi ở trước nhất, là hai người đàn ông trung niên, một người trong đó có thân hình cao lớn khôi ngô, để râu quai nón, hóa ra đúng là Vu Đông Tinh lão đại của bọn họ!

Mà cùng sánh vai với Vu Đông Tinh lão đại của bọn hắn, là một người đàn ông trung niên khác thậm còn còn cao hơn, khí thế vậy mà so với lão đại của bọn hắn còn phải mạnh hơn mấy phần!

“Vị kia bên cạnh Vu lão đại, dường như là Tào Tứ Gia?”

Vị Hoành ca này cũng là người có kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã nhận ra người đàn ông trung niên có khí thế cường đại kia, hóa ra đúng là Tào Khôn đại lão thế giới ngầm ở Vân Châu bọn họ!

Sự phát hiện này quá mức khủng khiếp, Hoàng ca này lập tức bị dọa đến toàn thân giật mình một cái, lúc này cũng không lo để ý tới Diệp Trần, vội vàng bước nhanh đi lên trước,

“Tào Tứ Gia, lão đại…”

Hoánh ca còn chưa nói xong, Vu Đông Tinh ngya cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đã đi theo bước chân của Tào Khôn, từ bên cạnh hắn bước nhanh tới!

Sau đó, Hoành ca và những tên tiểu đệ của tập đoàn Đông Tinh kia, lập tức nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời bọn họ khó mà quên được.

Chỉ thấy, Tào Khôn và Vu Đông Tinh hai vị đại lão ở Vân Châu, vậy mà đi thẳng tới trước mặt vị thiếu niên kia, sau đó khom người xuống, thân trên gần như song song với mặt đất, sau đó vô cùng cung kính kêu một tiếng,

“Diệp tiên sinh!”

Xoạt!

Chúng tiểu đệ tập đoàn Đông Tinh toàn bộ lập tức sợ ngây người, nhất là năm người kia trước đó chế giễu Diệp Trần, cả nhóm từng người mỗi người vẻ mặt giống như con chó nhật.

“Chuyện này…chuyện này là như thế nào?”

Chẳng lẽ là ta xuất hiện ảo giác?

“Vu lão đại làm sao lại…đối với tiểu tử này cung kính như thế?”

Thời gian vào lúc này giống như dừng lại.

Qua một lúc lâu, Diệp Trần liếc qua, người đàn ông trung niên khôi ngô ở bên cạnh Tào Khôn, nhàn nhạt mở miệng nói:

“Ngươi chính là Vu Đông Tinh, lão đại tập đoàn Đông Tinh phỉa không?”

Vu Đông Tinh nghe được Diệp tiên sinh uy chấn tỉnh Thiên Nam, thế mà lại biết tới tên của mình, lập tức kích động không thôi, vội vàng gật đầu nói vâng.

Tuy nhiên còn chưa đợi hắn cao hứng lên, Diệp Trần mở miệng lần nữa, trong giọng nói hiện ra một tia lạnh lùng,

“Quỳ xuống!”

P/S: Diệp Trần bảo các đạo hữu không ta thích sẽ không chơi với các vị nữa đâu a…=))

Chọn tập
Bình luận