Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 882: Nếu ai dám cản, ta sẽ giết kẻ đó!

Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Chọn tập

Mọi người nghe được lời này của Tào Khôn thì lập tức hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Tào Khôn thế mà lại tin tưởng vào cái chuyện hoang đường này, hơn nữa còn còn muốn nạp đứa bé này vào dưới trướng của chính mình.

“Không phải chứ? Tứ gia, ngài thật đúng là tin một đứa bé ba bốn tuổi có thể đánh bại hơn mười người anh em của chúng ta rồi sao?”

Có người nhịn không được mở miệng nói.

Tào Khôn khoát tay áo, đạo:

“Ở trước khi chuyện này không có làm rõ ràng thì ta tự nhiên cũng sẽ không tin hoàn toàn!”

Nói đến đây, Tào Khôn có chút dừng lại, chỉ về phía Báo ca kia, nói:

“A Báo, ngày mai ngươi dẫn ta đi qua, ta muốn đích thân nhìn một chút, đứa bé kia có phải thật sự lợi hại như lời ngươi nói hay không! Nếu để cho ta biết ngươi dám can đảm gạt ta, ngươi thế nhưng là biết kết quả gì rồi chứ!”

Báo ca nghe được điều này, lập tức bị dọa đến toàn thân giật mình một cái, đang muốn mở miệng đồng ý.

Thế nhưng, ngay vào lúc này bỗng nhiên có một giọng nói non nớt nhưng lại rất lạnh lùng, đột nhiên ở phía trên phòng khách vang lên:

“Không cần phải rắc rối như vậy! Ta đã đến rồi!”

Bạch!

Cùng lúc giọng nói vang lên, một đạo thân ảnh thấp bé đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, rồi mới giống như lông chim nhẹ nhàng rơi vào trong phòng khách.

Người này, tự nhiên chính là Diệp Trần!

Mọi người thấy đột nhiên có một đứa bé con xuất hiện, hơn nữa là từ trên trời hạ xuống, lập tức từng tên tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Báo ca kia nhìn thấy Diệp Trần thì toàn thân lập tức chấn động, suýt chút nữa thì từ trên ghế trượt xuống, lập tức chỉ vào Diệp Trần, hướng về phía Tào Khôn hét lớn:

“Tứ gia! Là hắn! Chính là hắn! Đả thương mười người anh em của chúng ta!”

Mọi người nghe vậy thì lập tức kinh ngạc đến ngây người lần nữa.

Những người này trước đó gần như không có người nào tin tưởng lời nói của Báo ca, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt này lại không phải do bọn họ không tin.

Một đứa bé ba bốn tuổi, từ trên lan can tầng hai cao tới bốn năm mét nhảy xuống, vậy mà tự nhiên hồn nhiên như không có chuyện gì, hơn nữa còn tiêu sái như vậy, cho dù có rất nhiều cao thủ nội kình chỉ sợ cũng không làm được tới dễ dàng nhẹ nhàng như đẩy xe hàng như thế a!

Diệp Trần không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mà là chậm rãi hướng Báo ca đi tới, đồng thời chậm rãi mở miệng nói:

“Hôm nay ngươi làm nhục mẹ của ta và dì Lam ta, thực sự tội không thể tha! Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là tự sát, hoặc là ta tới giúp ngươi!”

“Phù phù!”

Báo ca nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, ngay lập tức từ trên ghế trượt xuống rồi mới luống cuống tay chân bò về phía Tào Khôn:

“Tứ gia! Cứu ta! Ngài phải cứu ta a!”

Một tên tráng hán cao lớn khôi ngô thế mà bị một đứa bé ba bốn tuổi dọa cho đến tè cả ra quần, cảnh tượng này ai xem cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, thế nhưng lại không ai cười được.

Tào Khôn cũng có vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, bản thân hắn là nhân vật cấp bá chủ của thành phố Vân Châu, cũng coi như là đã từng gặp qua sóng to gió lớn, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua cảnh tượng quỷ dị như thế này.

Đứa bé trước mắt này rõ ràng chỉ có ba bốn tuổi, nhưng vô luận là thực lực mà hắn biểu hiện ra hay là cách nói chuyện đều không thể không để cho hắn phải đối đãi một cách nghiêm chỉnh:

“Vị tiểu tiên sinh này, đàn em của tôi nếu như có chỗ nào đắc tội với ngài, tôi có thể thay hắn xin lỗi ngài, có thể nển tình ta tha cho hắn lần này hay không?”

Diệp Trần nhìn Tào Khôn một cái, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên:

“Tào Tứ Gia đúng không? Ta cũng không muốn làm kẻ địch với ngươi, nhưng là người này, ta chắc chắn phải giết!”

Nếu không phải ở bên trong một thời không khác, Diệp Trần có chút giao tình với Tào Khôn thì vào lúc này chỗ nào hắn còn có thể nói ra những lời vô nghĩa, chỉ sợ ngay cả những người này sớm đã bị hắn tiêu diệt cùng nhau!

“Bé con thật cuồng! Tư gia nói như vậy là không chấp nhặt với ngươi, ngươi thật đúng là coi Tứ gia sợ ngươi sao?”

Một bóng người, đột nhiên từ đằng sau Tào Khôn chui ra, nhìn xuống Diệp Trần, trức giận khiển trách.

Người này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên người tỏa ra một cỗ khí tức sắc bén, chắc là một tên cao thủ võ đạo, cho dù không phải là tông sư Hóa Kình nhưng chắc cũng là võ giả nội kình, tu vi khá cao.

Diệp Trần lại ngay cả đầu cũng không có nhấc, thản nhiên nói:

“Người mà ta muốn giết, coi như Thiên Vương lão tử cũng không cứu được, nếu ai dám cản, ta sẽ giết kẻ đó!”

Mọi người lại giật mình lần nữa, lời này được phát ra từ trong miệng của một đứa bé ba bốn tuổi, thực sự rất buồn cười, nhưng lại có một chút kỳ lạ, thế nhưng mọi người lại ai cũng không cười nổi, chỉ cảm thấy được rùng mình.

“Hừ! Ta ngược lại muốn nhìn xem, thằng nhóc này có bản lãnh gì mà dám lớn lối như vậy!”

Người võ giả trung niên kia hét lớn một tiếng, ngay lập tức một bước tiến lên trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Trần rồi mới dang tay ra hướng cổ Diệp Trần chộp tới!

Một chiêu này của hắn cũng không có dùng hết toàn lực, hơn nữa còn giữ lại một tay ở đằng sau, hiển nhiên chỉ là thăm dò.

Mà Tào Khôn ở đằng sau cũng không có mở miệng ngăn cản mà là híp hai mắt, một mặt vẻ hững hờ.

Cho dù đứa bé trước mắt này có thể nói là một tên yêu nghiệt nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ mà người võ giả trung niên này thế nhưng là hắn dùng nhiều tiền để mời tới đảm nhiệm chức vụ cận vệ, có thực lực nội kình đại thành, một người có thể đơn đấu mười mấy người trưởng thành cũng không đáng kể.

Tuy nhiên, một trảo của vị võ giả trung niên có nội kình đại thành này thế mà rơi vào khoảng không!

“Cái gì?”

Võ giả trung niên kia chỉ cảm thấy hoa mắt, đứa bé kia thế mà biến mất không thấy!

Sau đó trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt!

Hóa ra, Diệp Trần sớm đã sử dụng bộ pháp tinh diệu dễ dàng né tránh một trảo này của hắn, thân thể của hắn nhỏ bé lại thêm bộ pháp tinh diệu thì quả thực giống như quỷ mị, trong nháy mắt hơi nghiêng người đã trốn tới bên cạnh võ giả trung niên này rồi mới ngay lập tức tung ra một quyền đập vào vị trí đan điền của hắn!

Ầm!

Võ giả trung niên trước đó còn oai phong lẫm liệt thì ngay lập tức giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, hơn nữa điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!

“Ngươi thế mà…phế đi nội kình của ta! A!!”

Mặt mũi của võ giả trung niên đầy vẻ hoảng sợ, không cam lòng gầm rú lên, tiếng kêu vô cùng thê thảm.

“Cái này…”

Mọi người còn lại thấy cảnh tượng này thì từng người rồi đất tất cả đều choáng váng.

Bọn họ đều đã từng được chứng kiến thực lực của võ giả trung niên này, có thể nói là tay chân số một của Tào Khôn, bây giờ thế mà bị một đứa bé ba bốn tuổi trước mắt này, một chiêu dễ dàng phế đi?

Thế giới này thế nào rồi?

Quả thực quá điên cuồng!

Diệp Trần hời hợt giải quyết võ giả trung niên, ngược lại nhìn về phía Tào Khôn, thản nhiên nói:

“Tào Tứ Gia là người thông minh, nên làm như thế nào, cũng không cần ta phải đi dạy cho ngươi chứ?”

Sắc mặt của Tào Khôn lập tức thay đổi lớn, khóe miệng không thể không hung hăng co lại, hắn tung hoành Vân Châu hơn mười năm, ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam cũng là nhân vật có tiếng, vẫn là lần đầu tiên bị một đứa bé uy hiếp!

Thế nhưng là ở trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều không quan trọng, Tào Khôn tự nhiên hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Diệp Trần, thế là cắn răng một cái tực tiếp vơ lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn, hướng tới trên đầu Báo ca đã bò đến trước mặt hắn hung hăng đập xuống dưới:

Một phát…hai phát…ba phát…

Trọn vẹn đập liên tiếp vài chục cái, Báo ca kia sớm đã hoàn toàn tắt thở, máu tươi và óc chảy đầy đất, nhìn qua rất tanh máu:

“Tiểu tiên sinh, như vậy ngài đã hài lòng chưa?”

Tào Khôn ném gạt tàn thuốc sáng tới một bên, nhìn qua Diệp Trần, không ngừng lo lắng hỏi.

P/S: Ta thích nào….chương 2

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky