Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 602: Đường Thanh Sơn!

Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Chọn tập

Lại nói bốn người Diệp Trần và tam thiếu Thiên Hải, sau khi ra khỏi nhà hàng Đế Hào.

Bá bá bá!

Ở trên một đường cái, lập tức liền xuất hiện ra hơn mười đạo thân ảnh, vây quanh bốn người Diệp Trần vào giữa.

Hơn nữa những người này, mỗi người đều có khí thế không yếu, vừa nhìn đã biết đều là người luyện võ, trong đó có không ít cao thủ.

Ngoại trừ Diệp Trần ra thì ba người còn lại tất cả đều biến sắc, ngay cả Đường Uy võ vẽ cũng không kém thế nhưng trên mặt cũng hiện ra vẻ ngưng trọng, hơi trắng bệch.

Ở trong những người này có tu vi của mấy người hắn căn bản nhìn không thấu, khẳng định xa xa ở trên hắn, nói không chừng đều có tu vi tông sư Hóa Kình trở lên!

Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy Diệp Trần không đơn giản, thế nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, cho nên Đường Uy cũng không có xem trọng bên mình.

“Thằng béo chết bầm! Bản thiếu cho chúng mày một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi, bản thiếu có thể coi là chuyện cũ bỏ qua, bằng không mà nói, hắc hắc!”

Vẻ mặt Lý Hổ dao động một lúc, cuối cùng cắn răng một cái, “Được! Ta có thể dập đầu xin lỗi, nhưng các ngươi có thể tha cho bạn cùng phòng của ta hay không?”

Đường Uy và Trần Đông lập tức sửng sốt:

“Lão tứ! Ngươi nói cái gì đó?”

“Đúng vậy nah! Cùng lắm thì chúng ta báo cảnh sát!”

Tam thiếu Thiên Hải lập tức thi nhau cười to, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này:

“Báo cảnh sát? Chúng ta sẽ không tự mình động thủ, các ngươi báo cảnh sát thì lại có thể làm gì được chúng ta?”

“Bớt nói nhảm! Thằng béo chết bầm, ngươi dập còn là không dập? Không dập, bốn người các ngươi, mỗi người để lại cho ta một cánh tay đi thôi!”

Lý Hổ đưa tay ngăn cản hai người Đường Uy và Trần Đông lại, “Các ngươi đừng nói nữa! Đại trượng phu co được dãn được, không phải chỉ là dập cái đầu thôi sao? Cũng không có cái gì ghê gớm!”

Lý Hổ nói xong, lúc này đang định quỳ xuống, tuy nhiên ngay vào lúc này lại bị Diệp Trần kéo trở lại.

“Trần ca, ngươi…”

Diệp Trần mỉm cười, “Lão tứ, ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần có ta ở đây, trên đời này không có người có thể bức bách ngươi làm bất cứ chuyện gì!”

Nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi hướng nhìn về phía tam thiếu Thiên Hải, trong đôi mắt nổi lên một vệt sát ý.

“Tại sao trên đời này, luôn có người thích muốn chết đây?”

Diệp Trần nói một mình một câu, ba người Lý Hổ ở một bên, tất cả đều có chút không nghĩ ra, không biết hắn muốn làm gì.

Tuy nhiên, ngay tại lúc Diệp Trần chuẩn bị trực tiếp sử dụng một đạo thần niệm diệt sát toàn bộ tam thiếu Thiên Hải.

Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột, đột nhiên vang lên từ phía sau mọi người, “Là ai dám gây chuyện ở trước cửa nhà hàng của ta?”

Giang thiếu trong tam thiếu Thiên Hải nghe được điều này thì không suy nghĩ chút nào, trực tiếp trả lời một câu, “Chúng ta là tam thiếu Thiên Hải! Không muốn chết, thì chớ có xen vào chuyện bao đồng!”

Không nghĩ tới, người kia lại cười lạnh một tiếng, “Giang Phi Long đúng không? Sát khí của ngươi rất lớn a!”

Giọng nói kia rơi xuống, cùng lúc đó chủ nhân của giọng nói kia đã từ trong đám người phía sau chậm rãi đi tới.

Đây là một nam thanh niên khôi ngô, khí chất lăng lệ.

Nhìn thấy người nọ, Diệp Trần vốn là còn muốn sử dụng thần niệm trực tiếp diệt đi tam thiếu Thiên Hải, cũng lập tức hơi sững sờ, sau đó khóe miệng nở ra nụ cười mỉm, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Sao hắn lại tới đây…”

Lý Hổ ở một bên, nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hiếu kỳ nói:

“Trần ca, hắn là ai đó?”

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, “Rất nhanh ngươi sẽ biết!”

Giang Phi Long nghe được có người cũng dám gọi thẳng tên mình thì ngay lập tức hai mắt trừng lên một cacis, mặt mũi đầy sát khí xoay lại đằng sau, “Con mẹ nó ta….”

Mới chỉ nói được vài từ, Giang Phi Long lại giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nào đó, những từ phía sau liền không dám nói ra khỏi miệng, một mặt vốn còn sát khí thì ngay lập tức gạt ra vẻ mặt tươi cười, “Đường gia Đường gia…Đường ca? Sao ngài lại tới đây?”

Mọi người nhất thời xôn xao, đồng thời mọi người đều có vẻ mặt mù mịt, “Đường ca? Chẳng lẽ người này là anh họ của Giang thiếu sao? Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì tại sao lại không cho Giang thiếu gia mặt mũi?”

Mọi người đang âm thầm buồn bực, lúc này hai vị đại thiếu khác vậy mà cũng thi nhau cúi người chào, cùng kêu lên một tiếng, “Đường ca!”

“Tình huống như thế nào? Người này đến cùng là anh họ của ai a?”

Mọi người nhất thời càng thêm không hiểu, tuy nhiên rất nhanh đã có người nói ra chân tướng:

“Cái gì mà đường ca với đường chậu? Vị này là Đường thiếu, là thái tử gia của Đường gia ở Vân Châu, Đường Thanh Sơn!”

“Nghe nói nhà hàng Đế Hào này, trước đó là sản nghiệp của Vũ gia, bây giờ đã đưa về trong tay cảu Đường gia!”

“Khó trách ba vị đại thiếu kia đối với hắn cung kính như thế, không nghĩ tới đúng là tôn đại thần này!”

Hóa ra, người này không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là Đường Thanh Sơn anh trai của Đường Thanh Nhã!

Đường gia ở Vân Châu bây giờ đã là đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam, thế nhưng là Vân Châu dù sao cũng chỉ là một cái thành phố nhỏ bé, tự nhiên không cách nào so sánh với thành phố cấp một như thành phố Thiên Hải này.

Cho nên, Đường gia cố ý chuyển dời trọng tâm sự nghiệp của gia tộc tới thành phố Thiên Hải, mà Đường Thanh Sơn bây giờ thì toàn quyền phụ trách các hạng mục công việc của Đường gia ở thành phố Thiên Hải.

Tuy rằng tuổi tác của hắn còn trẻ, thế nhưng đằng sau có Đường gia làm chỗ dựa, bây giờ ở trong giới kinh doanh của thành phố Thiên Hải đã là nhân vật cấp đại lão!

Tam thiếu Thiên Hải chẳng qua chỉ là đại thiếu ăn chơi của tam đại gia tộc mà thôi, tự nhiên xa xa không cách nào đánh đồng với Đường Thanh Sơn được.

Ngay cả lúc này đã Dương Chi Phàm lúc này đã đuổi theo tới, thấy cảnh này cũng không thể không lộ ra vẻ mặt kính nể:

Đường gia Vân Châu!

Người khác có lẽ không hiểu lắm, thế nhưng Dương gia hắn, thân là cửa hàng đại diện cho tập đoàn Tô Diệp, tự nhiên hiểu gia tộc này trâu như thế nào!

Một năm về trước, Đường gia ở Vân Châu cũng chỉ là thế lực nhị, tam lưu ở tỉnh Thiên Nam mà thôi, bây giờ đã được công nhận là đứng đầu tỉnh Thiên Nam!

Chính là phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng đã mơ hồ đưa thân vào danh sách thế lực nhất lưu!

Mà Đường Thanh Sơn trước mắt này, lại là gia chủ đời tiếp theo của Đường gia không có nhân tuyển thứ hai, nghe nói còn được vị Vân Châu Diệp tiên sinh bổ nhiệm làm người thừa kế.

Theo suy nghĩ của Dương Chi Phàm thì có lẽ Đường gia bây giờ còn chưa phải là gia tộc cao cấp ở Hoa Hạ, thế nhưng chỉ cần Đường gia vẫn còn vị Diệp tiên sinh kia ở phía sau thì trở thành gia tộc cao cấp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Dương Chi Phàm càng thêm nhiệt tình, đã bắt đầu suy nghĩ, đợi chút nữa làm sao để có thể kết giao thật tốt một phen với vị thái tử gia Đường gia có tiền đồ vô lượng này.

Đường Thanh Sơn quét ở trên thân ba người tam thiếu Thiên Hải một lần, khẽ hừ một tiếng, nói:

“Ba tên tiểu tử thúi nhà các ngươi, lại đang khi dễ người đúng hay không? Có muốn ta báo hành động này của các ngươi với Giang tổng, Vương tổng còn có Phương tổng một chút không?”

Tam đại thiếu trước đó còn vô cùng phách lối, nghe được điều này thì lập tức toàn bộ sợ, vội vàng một đường chạy chậm đi tới trước mặt Đường Thanh Sơn, cười theo nói:

“Đường ca, ngài chính là anh ruột của ta, tuyệt đối đừng a!”

“Hơn nữa chúng ta cũng không có khi dễ người, là bốn tên kia chủ động khiêu khích chúng ta, chúng ta mới là người bị khi dễ a!”

“Đúng vậy! Đường ca, ngài phải làm chủ cho mấy người chúng ta a!”

Ba người mắt thấy tình huống không ổn, ngược lại giả bộ ra vẻ vô cùng đáng thương, thế mà hướng Đường Thanh Sơn khóc lóc kể lể.

Đương Thanh Sơn tự nhiên không tin, thế những vẫn là thuận theo hướng chỉ của ba người nhìn lại, cười nói:

“Ở Thiên Hải còn có người dám khi dễ ba người các ngươi sao? Ta thật là muốn nhìn một chút là…”

Đường Thanh Sơn còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, giọng nói cũng im bặt mà dừng.

Mới đầu, Đường Thanh Sơn còn tưởng rằng chính mình đang hoa mắt, hung hăng lắc đầu, lúc này mới xác nhận là thật, lập tức kéo tam thiếu trước mặt sang một bên, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.

P/S: Ta thích nào…chương thứ 2 nha……

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky