Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Oh Boy!

Chương 14

Tác giả: Marie-Aude Murail

Vẫn dò dẫm đi từng bước nhưng không còn bi quan nữa

Chân trời đang hửng sáng dần.

– Lần này chúng ta đã chọn đúng cách – Joffrey hồ hởi.

Hai bác sĩ đang điểm lại quá trình điều trị. Mauvoisin không nói gì. Ông nhớ lại chuỗi ngày đêm vừa qua. Thật đúng là điên rồ. Ông không thể cứ hủy hoại cuộc sống của mình mỗi khi có một bệnh nhân lâm vào tình trạng nguy kịch như vậy.

– Hết sốt hẳn chưa? – ông hỏi.

– 37,1 độ vào sáng nay. Tình hình đã được kiểm soát.

– Việc truyền dịch thế nào?

– Không cần nữa. Số lượng bạch cầu đã bình thường. Chỉ còn chứng thiếu máu. Nhưng cậu ta bắt đầu ăn được rồi.

Siméon không còn bị nôn hay buồn nôn nữa. Thực ra không phải bệnh bạch cầu gây ra chứng đó mà là do việc hóa trị gây rối loạn tiêu hóa. Bart kinh ngạc khi nhìn cậu em đẩy giá treo túi dịch truyền đi lại trong hành lang. Anh đến sớm hơn để nhìn cậu ăn trưa; ở lại muộn hơn giờ thăm bệnh để nhìn cậu ăn tối. Anh nhìn cậu em mình ăn uống không bao giờ biết chán.

Ba ngày sau khi dừng hóa trị, Mauvoisin bước vào phòng 117. Bart bật dậy khỏi ghế tựa như thể bị chích vào mông. Anh không gặp lại Nicolas từ hôm có thái độ khó chịu với ông trong hành lang.

– Tôi… tôi rất tiếc về việc hôm đó – anh ấp úng mặt ửng đỏ.

Mauvoisin lắc đầu ra hiệu đã quên rồi. Ông lại gần cái giá treo túi dịch lỏng trong suốt. Ông lắc túi dịch gần như đã cạn hết rồi cúi xuống Siméon. Nhẹ nhàng, ông tháo miếng băng dính giữ ống truyền, và nhẹ nhàng hơn nữa, ông tháo mũi kim nơi tay Siméon.

– Xong rồi.

Người bệnh và bác sĩ nhìn sâu vào mắt nhau.

– Cậu thấy thứ Hai tới về có được không? – Nicolas hỏi.

– Rời khỏi… bệnh viện? – Siméon thì thầm vẻ hoài nghi.

– Thế cậu định chiếm dụng chỗ của chúng tôi lâu hơn nữa chắc? – Mauvoisin giả vờ mắng lại.

Bart tiến lại gần, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày. Giáo sư nhìn sang anh.

– Cậu ấy sẽ về đâu? – ông hỏi anh về Siméon.

– Về cái ổ chuột của nó ở trại trẻ Folie gì đấy – Ngay lập tức Bart cười to cho biết là mình đang đùa.

– Về nhà tôi – anh nói thêm một cách ngắn gọn.

Mauvoisin gật đầu tán thưởng. Évelyne vào làm vài việc chăm sóc cần thiết nên Nicolas và Bart cùng nhau ra ngoài.

– Tôi muốn hỏi điều này…

Bart túm lấy tay áo blouse của bác sĩ. Nicolas nhìn xuống tay Bart. Anh rụt phắt tay lại như bị bỏng.

– Siméon thế là khỏi rồi phải không?

– Đã bình phục hoàn toàn.

Không chú ý, Bart lại đặt tay lên cánh tay Mauvoisin. Anh sợ ông lại đi mất.

– Ông đừng dùng thuật ngữ chuyên ngành như thế. “Bình phục” nghĩa là sao?

Anh lại nhíu mày. Anh cũng như muốn giữ mình đừng trốn tránh đi. Anh muốn nghe, nghe để hiểu cho rõ.

– Có tình trạng “bình phục” và “bình phục hoàn toàn” như tôi vừa nói khi mà xét nghiệm máu và tủy không cho thấy một dấu hiệu dị thường nào. Siméon và anh giờ hoàn toàn giống nhau.

Bart nhăn mặt.

– Tất nhiên tóc cậu ấy sẽ mọc lại – Nicolas trấn an – Cậu ấy đang ăn uống ngon miệng trở lại và sẽ lại tăng cân.

Còn điều gì đó vẫn làm Bart không thoải mái.

– Thế tại sao ông không nói “khỏi bệnh” mà lại nói “bình phục”?

– Bởi vì chúng tôi không biết đã khỏi hẳn chưa – Nicolas thú nhận – Theo xét nghiệm thì tất cả tế bào gây bệnh đã bị tiêu diệt.

Trong chớp mắt, Bart nhớ lại hình ảnh bố mẹ bé Philippe vật vờ trong hành lang.

– Có nguy cơ bệnh tái phát đúng không?

– Thế đấy – Mauvoisin thừa nhận – Đến nay điều đó vẫn chưa được giải thích. Người ta cho rằng một số tế bào gây ung thư có thể đã biến đổi và đang trú ngụ tại một nơi nào đó trong cơ thể. Chúng như đang ngủ. Nhưng chúng có thể bị đánh thức do điều gì đó. Chính vì thế chúng tôi sẽ thực hiện điều trị duy dưỡng cho Siméon. Đầu tiên là hàng tháng, rồi hai tháng một lần và sau đó là ba tháng một lần.

Ông cười và vỗ vào tay Bart kết luận:

– Chúng ta sẽ tạm đình chiến từ nay cho đến trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba. Cậu ấy muốn thi đỗ và chúng ta cũng đều mong cậu ấy được như vậy. Tôi phải đi bây giờ, xin lỗi anh.

Mauvoisin sải từng bước dài đi khỏi. Ông như cảm thấy ánh nhìn của Barthélemy sau lưng mình.

Thứ Hai đó là một ngày trọng đại. Ngoài Joffrey, Évelyne và Maria, cả khoa của giáo sư Mauvoisin đều gắn bó với hai anh em và câu chuyện của họ. Ở nơi mà hàng ngày diễn ra cuộc chiến đấu khốc liệt chống lại bệnh tật này, hôm đó giống như một buổi ngơi nghỉ của mọi người. Siméon bắt đến mười bàn tay trong khi chờ xe cứu thương tới. Joffrey chuyển lời xin lỗi của giáo sư Mauvoisin, ông không đến được vì đang bận với bố mẹ của bé Philippe, bé mới mất đêm hôm qua. Bart làm động tác tỏ vẻ bực mình nhưng ngay lập tức anh thấy xấu hổ.

– Tội nghiệp họ – anh nói chân thành.

Nhưng Joffrey vẫn còn phải làm một việc mà anh ta không mấy hứng thú. Anh ta lấy từ túi áo blouse ra một phong bì dán kín.

– Đây là của giáo sư chuyển cho anh – anh ta đưa cho Bart – Một vài lời khuyên, tôi nghĩ vậy…

Ít khả năng thế lắm.

– Vâng, đúng vậy – Bart nói như thể đã có thỏa thuận trước với Mauvoisin.

Anh lơ đễnh gập nó lại và bỏ vào túi quần hộp của mình. Rồi anh nhìn cậu em trai đã bị tàn úa vì bệnh tật. Có một nhúm tóc tơ đã mọc ra nơi đỉnh đầu cậu.

– Chúng ta đi chứ, gà con?

Xe cứu thương đang đỗ dưới mấy bậc cầu thang. Dựa trên vai anh y tá, Siméon thấy thích vai của anh trai mình hơn và anh đưa cậu rời xa khỏi những cơn ác mộng.

Chỉ có một phòng ngủ trong nhà Bart. Anh nhường nó cho cậu em nhưng Siméon từ chối. Đi văng trong phòng khách và một góc để sách vở cho cậu là đủ. Còn quần áo thì cậu vẫn để trong va li.

– Khỏi cần lấy ra làm gì – Siméon nói – Ba tuần nữa em lại vào viện rồi.

Bart ngồi xuống ghế và hai anh em nhìn nhau. Họ cùng cười dịu dàng, pha chút châm chọc.

– Cảm ơn anh về tất cả – Siméon nói.

– Cảm ơn em về những điều còn lại.

Cảm ơn vì đã bất ngờ bước vào cuộc sống của anh. Cảm ơn vì đã thay đổi nó và đã thay đổi con người anh. Nhưng ai lại nói như vậy giữa anh em với nhau nên Bart không nói thêm gì nữa. Siméon chộp lấy một cuốn sách.

– Anh đi đây – Bart nói vì có một cuộc hẹn.

Khi đã ở một mình trong phòng, anh lấy ra bì thư dán kín. Anh cầm và khẽ phẩy phẩy lá thư. Anh muốn đoán xem trong đó viết gì. Một cuộc hẹn hò? Một lời tỏ tình? Anh mở nó ra.

Anh Morlevent thân mến,

Tôi lấy làm tiếc không đến tiễn Siméon được. Cho phép tôi viết thế này để nói với anh điều tôi muốn nói. Khi gặp anh lần đầu tiên trong văn phòng, tôi thậm chí không dám cá cược đến một xu cho tình cảm anh em nơi anh. Tôi hy vọng anh không giận tôi vì bây giờ mới thú nhận điều đó với anh. Những hành động trong thời gian qua của anh đã cho thấy nhận định lúc đó của tôi thật sai lầm. Tôi sẽ gặp lại Siméon sau ba tuần nữa và sẽ vui được gặp lại anh lúc đó.

Xin hãy nhận lấy từ tôi, anh Morlevent, những tình cảm chân thành nhất.

Nicolas Mauvoisin

– Quả là bom tấn! – Bart thích chí và nằm dài ra giường.

Nhưng anh nên nghi ngờ việc một người có vị trí như Mauvoisin sao có thể bị đốn ngã dễ dàng như vậy vì một anh chàng như anh. Nicolas đã cảnh giác và ông không phải không có lý. Vì Bart vốn tính hay thay đổi. Bay bướm. Ngay tối hôm đó, anh đã mời đến ăn tối và khiến Siméon phải chịu đựng cả buổi tối anh chàng người Việt Nam, đó thậm chí không phải anh chàng Tamagoshi bữa trước mà là một trong số mười bảy người anh em họ của anh ta.

Trong mười lăm ngày kế tiếp, hai anh em đều cố gắng để không xảy ra va chạm. Khi đọc Nietzsche[17], Siméon thấy anh mình đang đọc lại tờ Spirou, cậu chỉ cho phép mình hỏi một cách nhẹ nhàng:

– Đọc một lần anh vẫn chưa hiểu à?

Bart trả lời cũng nhẹ nhàng không kém:

– Anh làm phiền em rồi.

Nhưng anh cũng nhận ra là các “cuộc chinh phục” của mình không làm Siméon thích thú gì nên anh tránh dẫn bạn về nhà, ít ra là vào ban ngày. Cuộc sống hàng ngày của hai anh em vì vậy khá dễ chịu, nhất là Bart đã tìm thấy một việc bán thời gian tạm thời ở một quán cà phê. Và nhất là có một ngày thứ Tư tuyệt vời, ngày thứ Tư mà Josiane luyến tiếc thả hai cô em gái ở chân cầu thang nhà Bart.

– Nhìn này anh Bart, em mang cho anh hoàng tử bạch mã đây!

Venise giơ ra một con búp bê Ken rõ gớm ghiếc có mang vương miện mà Josiane đã mua cho bé.

– Thế nào, anh thấy đáng yêu không? Ôm hôn chàng ta đi! Hôn đi!

– Ôi, anh ấy ngượng đỏ mặt kìa! – Morgane kêu toáng lên, khoái chí hệt như em gái – Anh ấy đang yêu kìa!

Siméon cười không úp mở, tuy trong bụng thấy ngại ngùng hơn hai cô em gái.

– Đúng là bọn ngốc, lũ nhóc Morlevent này! – Bart cũng cười vang.

Ngày thứ Tư đó như ngừng trôi trong bốn bức tường phòng khách, một ngày thứ Tư thật chóng vánh nhưng cũng như vô tận, một buổi mà cả bốn anh em Morlevent tận hưởng niềm vui được ở cùng nhau.

– Hai anh, hai chị – Venise xòe ngón tay đếm.

Đó là một ngày thứ Tư không có hội thề pow-wow. Với Morgane và Siméon, những trò đùa tuổi thơ đã lùi xa. Các em đã lớn nhanh kinh khủng. Nhưng vì các em vẫn cần ôn lại ký ức, nên thích ngồi tựa vào nhau trên đi văng thế này thật lâu để nhìn Venise và Barthélemy chơi đùa.

Đó là ngày thứ Tư duy nhất vì Josiane sẽ làm tất cả để ngăn chặn những buổi sum họp khác.

Ba ngày trước khi Siméon nhập viện trở lại, Bart đưa cậu em đi thử máu. Mọi người trong khoa nhận ngay ra họ, cười chào đón và đưa ghế mời… Barthélemy ngồi. Kết quả xét nghiệm lần này nhằm hai mục đích, Một mặt khẳng định lại tình trạng bình phục và mặt khác cho biết xem tình trạng của Siméon, nhất là số lượng bạch cầu trong máu, có cho phép thực hiện một đợt điều trị một tuần nữa không. Trên đường về, Siméon có biểu hiện mệt mỏi và khó thở. Cậu thậm chí còn bị loạng choạng. Cậu dừng lại giữa lối đi.

– Đợi em chút – cậu nói với Bart.

Người anh lớn đã có thể đưa tay cho cậu vịn. Nhưng ngay giữa phố thế này, Siméon hẳn sẽ từ chối và Bart hoàn toàn hiểu tại sao. Vì vậy anh đợi cho cậu em khỏe lại rồi bước đi cùng nhịp với cậu.

Trước hôm nhập viện, hai anh em xoay ra chuẩn bị những việc vụn vặt, một cuốn sách biến đâu không thấy, cái áo sơ mi quên chưa giặt. Họ cứ loanh quanh hệt như chó tìm ổ đẻ. Bart kêu thét lên khi có tiếng chuông điện thoại.

– Xin chào. Giáo sư Mauvoisin đây. Là… Bart đấy phải không?

– Vâng, tôi… đúng rồi.

– Tôi đợi hai anh em vào sáng mai, lúc chín giờ. Kết quả xét nghiệm máu tốt. Chúng ta có thể tiến hành đợt điều trị duy dưỡng.

– A ha! Vậy là bình phục…

– Bình phục hoàn toàn – Nicolas nói với giọng của người dẫn đầu tốp săn.

Nhưng theo như cách nói của Joffrey thì sẽ còn phải dùng đến “pháo hạng nặng”. Quân thù đã bị đẩy lùi nhưng chưa bị quét sạch. Nếu bệnh bạch cầu phản công, loại thuốc đã đắc dụng lần vừa rồi sẽ bị vô hiệu hóa. Đợt điều trị duy dưỡng, đúng như tên gọi của nó, sẽ không có mấy tác dụng. Siméon được truyền thuốc lúc mười giờ và ngay từ bữa trưa hôm đó, cậu đã bị nôn. Bart chỉ muốn giật bỏ cái túi thuốc truyền đã cướp sạch mọi cố gắng cho Siméon ăn uống của anh. Nhưng anh nén lại và vờ như phải về đi chợ.

Ngày hôm sau xảy đến một chuyện khá là lạ. Ngay trước bữa trưa, ông hiệu trưởng Philippe đích thân đến thăm cậu học sinh non tuổi của mình. Ông ở lại trong suốt bữa ăn. Cậu học trò hơi cảm thấy khó ở nhưng đã không bị nôn. Ngay sau bữa ăn trưa, thầy giáo dạy môn Triết bước vào phòng 117. Ông mang tới cho Siméon một cuốn tuyệt hay của Comte-Sponville[18]: “Đúng là cả một kho trích dẫn cho bài thi tốt nghiệp!”. Chiều hôm đó, cô thẩm phán và ban đại diện lớp của cậu cũng tới thăm. Ngày hôm sau, Aimée tới cho cậu xem cái bụng đã căng tròn của chị.

– Em bé là con gái – chị thông báo với Siméon – Anh trai cậu thích lắm. Anh ấy đã nói với tôi: “Miễn sao nó vừa ngu ngốc vừa xinh đẹp để thực sự may mắn là được!”

Siméon bật cười. Đúng là Bart! Ngay khi Aimée vừa đi khỏi thì Bénédicte tới, dắt theo Morgane và Venise. Joffrey đã phải đồng ý cho họ vào vì Bart đã làm mưa làm gió trong cả khoa.

– Thật tuyệt, có bao nhiêu là người vào thăm em – tối đó Siméon nói với Bart – Anh không thấy thế sao Bart?

– Có, có. Em rõ là người cuốn hút còn gì.

Nhưng Bart là người đã tổ chức tất cả những điều đó nên không thấy ngạc nhiên là mấy. Nhờ thế, tuần đó trôi qua nhanh chóng với Siméon, nói như thầy giáo dạy Triết là tinh thần đã chiến thắng vật chất. Còn như Bart nói thì là Siméon thậm chí chẳng có thời gian mà nghĩ đến chuyện nôn mửa nữa.

Bình luận