Nhà Morlevent có một mái ấm và bạn đọc phải thừa nhận rằng cuộc sống là thế!
Trước khi bước vào văn phòng cô thẩm phán, Bart điểm lại lần cuối những lời dặn của cậu em trai: “Đừng đóng vai nạn nhân; không nói về đời tư của mình; không nói những câu đùa ngớ ngẩn để gây cười; kiên định với những gì chúng ta đã quyết”.
– Ok – anh thì thầm như đã điểm danh đủ.
Anh bước vào. Josiane đã ở đó rồi, hẳn là đang mua chuộc cô thẩm phán. Bart ném về phía họ cái nhìn hằn học nhưng ngay lập tức được thay bằng nụ cười duyên với đôi má lúm đồng tiền của mình.
– Các cô ổn chứ? – anh nói vẻ thật quyến rũ.
– Mời anh ngồi – Laurence nói – Chúng ta sẽ phải làm việc lâu đấy.
Cô nhìn Josiane và Barthélemy. Buổi hôm nay chắc sẽ không dễ dàng gì.
– Chúng ta có mặt ở đây hôm nay – cô nhắc nhở – là để tìm người có quyền giám hộ đối với Siméon Morlevent, mười lăm tuổi, Morgane Morlevent, chín tuổi và Venise Morlevent, sáu tuổi.
– Sáu tuổi bắt đầu từ hôm qua – Josiane xen vào – Chúng tôi đã tổ chức sinh nhật bé trong gia đình.
Đúng là một đòn chĩa vào Bart. “Trong gia đình” nghĩa là trong nhà Morlevent-Tanpié chứ gì!
– Cho tới hiện nay – cô thẩm phán nói tiếp – Siméon đang ở nhà anh Barthélemy và mọi việc vẫn tốt, phải không?
Cô hỏi Bart và anh bằng lòng với việc gật đầu xác nhận.
– Morgane và Venise đang ở cùng chị và mọi việc cũng tốt phải không?
Cô thẩm phán nhìn sang Josiane.
– Rất tốt – Josiane đảm bảo.
Cô đã nói quá lên để không bị hạ thấp so với Bart. Thực tế là Venise thì vui vẻ nhưng Morgane thì vẫn có vẻ xa cách và bí ẩn.
– Tôi cảm ơn cả hai về sự đón tiếp mà các vị dành cho bọn trẻ – cô thẩm phán vừa nói tiếp vừa nghĩ lại ngày đầu bọn trẻ đã bị hai người hắt hủi thế nào – Bây giờ, tôi xin các vị hãy lần lượt trình bày điều mà các vị mong muốn cho bọn trẻ.
Bart nhớ ra mình là một người đàn ông nên lịch sự ra hiệu mời Josiane nói trước.
– Tôi xin quyền giám hộ ba đứa trẻ và xin quyền nuôi hai bé gái – cô nói.
Bart cựa quậy trên ghế. Laurence đưa tay ra hiệu anh hãy kiên nhẫn.
– Tôi biết rằng Siméon rất hợp với Bart – Josiane nói và cố gắng mỉm cười với cậu em – Siméon đã gần như trưởng thành rồi và nếu cậu ấy chọn ở với Bart thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ tôn trọng mong muốn đó.
– Tôi ghi nhận điều này – cô thẩm phán nói và cảm thấy an lòng vì cách nói hòa khí này.
– Về phần hai bé gái. Tôi thấy KHÔNG HỀ có lý do nào để Bart có thể đón hai bé về ở cùng, vì lẽ…
Bart như đã sẵn sàng nhảy khỏi ghế. Vì lẽ gì chứ?
– … vì lẽ căn hộ đó nhỏ quá, không đủ phòng cho hai bé.
Josiane hẳn cũng đã có một cuộc họp pow-wow với chồng mình và tránh không dùng đến những lý lẽ còn chưa rõ ràng.
– Hơn nữa, về lâu dài, tôi mong muốn sẽ làm thủ tục để nhận hai bé làm con nuôi.
Cô quay sang phía cậu em.
– Tôi sẽ không thể có con, Bart. Gần đây bác sĩ đã khẳng định như vậy. Được làm mẹ là mong muốn lớn nhất của tôi và có thể cho bọn trẻ cái mà tôi đã không có: một gia đình thực sự.
Bart cúi đầu khẽ bình luận:
– Diễn hay lắm.
Anh từ từ ngẩng lên và nhìn cô thẩm phán.
– Đến lượt tôi phải không?
– Mời anh, Bart – Laurence nói giọng cổ vũ. Josiane thoáng rùng mình. Cô thẩm phán thích Bart hơn. Mọi người đều thích Bart hơn.
– Tôi không đòi quyền giám hộ em trai và hai em gái tôi – Bart nói giọng đầy nuối tiếc – Tôi cũng thấy mình quá trẻ để có thể trông giữ hai bé gái. Về mặt vật chất…
– Anh được hưởng trợ cấp xã hội cho việc nuôi dưỡng bọn trẻ – cô thẩm phán nhắc.
– Tôi biết… Nhưng như Josiane nói, tôi là người vô trách nhiệm.
Anh chợt dừng lại. “Không đóng vai nạn nhân, như thế không lành mạnh”, Siméon đã nhắc.
– Hơn nữa, đối với hai bé gái… – anh nói tiếp.
Anh định nói: “Tôi không phải là tấm gương tốt”. Nhưng anh lại nghĩ đến lời Siméon: “Đừng phô bày cuộc sống riêng tư của mình trước mọi người. Việc anh đồng tính chỉ liên quan đến bản thân anh thôi”.
– … sẽ tốt hơn cho chúng nếu có một bà mẹ – anh kết luận một cách khó khăn.
– Cảm ơn Bart – Josiane vội vã nói, thực sự xúc động.
– Đợi đã – em trai cô chuyển hướng – tôi chưa nói xong. Phải có qua có lại chứ. Siméon ở với tôi, chị đã nói vậy. Hai con bé ở với chị, tôi đã đồng ý thế. Nhưng tôi muốn đón hai con bé nửa tháng một lần vào dịp cuối tuần và một nửa thời gian của kỳ nghỉ hè.
Hệt như trong một vụ ly dị. Đó là điều mà Bart và Siméon đã quyết định. Giờ là lúc Bart cần kiên định vì Josiane bắt đầu kêu lên:
– Như thế thì quá lắm! Điều đó sẽ phá vỡ không khí gia đình. Bọn trẻ sẽ có hai gia đình sao?
– Đúng thế – Barthélemy thừa nhận.
– Thế cậu sẽ cho chúng ở đâu?
– Ở nhà tôi vào ban ngày. Buổi đêm, Aimée có một phòng trống cho hai đứa.
Anh nhìn cô thẩm phán.
– Đó là cô hàng xóm tầng trên của tôi, cô gặp rồi phải không?
Laurence kín đáo nhướn mày. À phải rồi! Cô đã nhớ lại màn kịch hôm đó.
– Cô ấy sinh rồi – anh thông báo – Một bé gái, tên là Audrey. Tôi là cha đỡ đầu. Chắc sẽ hơi rắc rối chút vì tôi theo đạo Mormon.
“Đừng nói những lời đùa cợt ngốc nghếch”, Siméon từng năn nỉ.
– Tôi đùa đấy – Bart vội vã giải thích – Tôi không theo đạo Mormon, nhưng tôi là cha đỡ đầu tốt. Và Aimée còn một phòng trống cho hai cô bé. Mọi việc đã được sắp xếp cả rồi.
Josiane kín đáo lắc đầu. Cô cảm thấy ghen tị với Bart và không thể kiểm soát được tình cảm đó. Cô nghĩ rằng hai cô bé yêu quý Bart hơn mình. Thật bất công. Cô cho chúng tất cả còn Bart chẳng làm gì ngoài việc tống cho chúng đầy kẹo và trò chơi điện tử. Thế mà chúng lại quý cậu ta hơn.
– Tôi xin cảm ơn cả hai đã nỗ lực để tránh sa vào bế tắc trong buổi nói chuyện hôm nay – cô thẩm phán nói – Josiane, không có gì ngăn cản việc chị trở thành người giám hộ của bọn trẻ Morlevent. Barthélemy, anh có chấp nhận là người thay thế giám hộ?
– Cô biết đấy, đối với tôi, các chức danh chỉ là…
Laurence nhíu mày ra hiệu anh hãy đồng ý.
– Thôi được, tôi đồng ý – Bart làu bàu vì không thích cảm giác là người lệ thuộc vào bà chị mình.
– Cho phép tôi được bày tỏ tới hai vị niềm vui khôn xiết của tôi khi có thể đóng lại hồ sơ về bọn trẻ Morlevent – Laurence nói vẻ trịnh trọng – Cách đây vài tháng, bọn trẻ chỉ biết trông cậy vào chính bản thân hoặc lòng hảo tâm của các tổ chức xã hội. Hôm nay tôi có thể thông báo với hai vị về việc thành lập hội đồng thẩm định gia đình, hội đồng sẽ theo dõi bọn trẻ và sẽ xác nhận, tôi dám chắc vậy, quyền giám hộ thuộc về chị Josiane. Hội đồng này sẽ bao gồm những người sau: cô Bénédicte Horau, bên bảo trợ xã hội; ông Antoine Philippe, hiệu trưởng trường Sainte-Clotilde; ông Jean Mériot, giám đốc trại trẻ Folie-Méricourt; giáo sư Nicolas Mauvoisin, chủ nhiệm khoa bệnh bạch cầu của bệnh viện Saint-Antoine và ông Barthélemy Morlevent, người thay thế giám hộ…
– … kiêm bồi bàn – Bart kết luận.
Laurence biết là Josiane không hoàn toàn nhất trí với phán quyết này. Cô bác sĩ nhãn khoa từng lo sợ sẽ bị mất tất cả. Nay cô lại thất vọng vì không có được trọn vẹn. Tuy nhiên cô vẫn ôm hôn cậu em trước khi ra về.
Cô thẩm phán thở phào nhẹ nhõm. Cô đã tìm mọi cách có thể để bảo vệ quyền lợi của Barthélemy. Thành phần của hội đồng gia đình mà cô mời như vậy sẽ có lợi cho anh trong trường hợp có tranh chấp với Josiane. Cô mỉm cười với chàng trai.
– Thật khá căng thẳng phải không. Anh không nuối tiếc gì chứ?
– Cô sẽ cho tôi quyền trông giữ cả hai con bé?
– Thành thực là không được.
Bart nhún vai vẻ cam chịu. Rồi anh hỏi cô giọng thông đồng;
– Cô còn thứ đó ở đây không?
Anh làm động tác bẻ một mẩu.
– Ồ! Có, có – Laurence đỏ mặt – Trong ngăn kéo, tôi luôn để dự trữ. Anh sẽ không kể với ai chứ?
– Tuyệt mật. Nhưng tôi muốn xin một miếng. Nó sẽ giúp tôi trấn tĩnh lại.
Laurence lấy ra thanh sô cô la đen mà cô đã ăn quá nửa từ trước rồi. Cô bẻ đôi phần còn lại. Và ngay trước mặt Bart, cô nhanh nhẹn cắn ngập vào tận lớp nhân cứng của miếng sô cô la.
– Cô biết không – Bart nói miệng đầy sô cô la – tôi thấy cô thật đúng là bom tấn khi cô ăn sô cô la thế này đấy.
Laurence lại đỏ mặt. Đó là một lời khen.
– Thật đáng tiếc là anh lại ở phe kia, Bart ạ.
– Thật sao?
Ra khỏi phòng cô thẩm phán, Barthélemy đến bệnh viện Saint-Antoine. Siméon không ở đó nhưng giáo sư Mauvoisin đã yêu cầu anh cả nhà Morlevent qua gặp ông trong văn phòng.
– Thế nào – ông hỏi Bart – chuyện gia đình cậu đã xong chưa?
Bart kể lại những gì diễn ra trong văn phòng cô thẩm phán. Thỉnh thoảng anh còn diễn lại động tác của hai người phụ nữ. Mauvoisin cũng phải bật cười dù ông vốn không thích kiểu làm điệu bộ uốn éo đó của Bart.
– Thế còn Siméon – Bart hỏi giọng nghiêm túc trở lại – cũng đã xong rồi chứ?
– Những xét nghiệm gần đây nhất rất tuyệt. Cậu ấy cũng đã lên cân trong hè vừa qua. Cậu ấy đã đăng ký vào khoa Triết…
Bart quyết định hỏi về điều vẫn làm anh không yên.
– Ông tin rằng nó sẽ qua khỏi chứ?
– Với bệnh máu trắng loại này, tỷ lệ khỏi bệnh ở khoa tôi là 80%.
– Khỏi bệnh à? – Bart nhắc lại.
– Đúng.
– Siméon cũng thế?
– Tôi muốn đảm bảo với cậu là đến nay đã hết bệnh rồi. Chúng ta đã thắng. Nhưng tôi không biết chắc được tiếp theo thế nào.
Bart hiểu rằng anh phải chấp nhận như vậy. Chỉ là giám hộ thay thế và không chắc được về tình hình của Siméon. Đời là thế đấy. Anh chỉ còn một điều cuối cùng để hy vọng. Anh đứng lên chào Nicolas và thử cầu may.
– Tối nay ông rảnh chứ?
– Không.
Nói thế là đã rõ. Hầu như đanh thép. Nhìn vẻ mệt mỏi và khó chịu này của Mauvoisin thì Bart cũng biết rồi.
– Không sao. Chỉ vì tối nay tôi rỗi – Bart thì thầm và làm dấu tay vẻ buông xuôi.
Đang thất bại, đã thất bại, đúng là ngay từ đầu đã thế rồi. Thế mà lần này Bart đã tin tưởng… Mauvoisin đeo kính vào và chăm chú nhìn chàng thanh niên.
– Tôi cần nhìn cho rõ – ông đùa.
Ông từ từ đặt lại kính xuống bàn.
– Tôi có thể rảnh một chút… vào trưa ngày mai, được không? – ông nói chậm rãi.
– Oh, boy! – Bart kêu lên tuyệt vọng – Mai tôi có cả lũ nhóc Morlevent bám chân rồi. Chúng tôi đi ăn bánh kẹp, đã định thế từ lâu.
– Ý hay đấy. Cửa hàng bánh kẹp đó ở đâu?
Hôm sau là thứ Bảy. Josiane lái xe đưa hai cô bé tới nhà Barthélemy. Cô không để chúng lại ở chân cầu thang nữa. Cô leo năm tầng gác, cô vào nhà hỏi thăm Siméon, chuyện trò với Bart rồi đưa cho anh hai chiếc ba lô của bọn nhỏ.
– Đồ đạc của hai đứa đây – cô nói với cậu em – Cậu trông chúng cuối tuần này, tôi cuối tuần sau.
– Chị đúng là bị ám ảnh với việc quyết định thời gian biểu của tôi đấy – Bart làu bàu.
– Em mang hoàng tử bạch mã đến cho anh đấy – Venise chọc anh – Chàng ta đang ở trong ba lô của em đó.
Khi ra khỏi nhà, Josiane quay lại nhìn lần cuối. Cô muốn nói: “Hẹn tối mai nhé, hai bé yêu!”. Trong phòng khách, Bart và Venise trêu đùa nhau. Vẫn về hoàng tử bạch mã. Morgane và Siméon đã lấy sách của mình ra, cô em đọc cuốn Chuyến đi vào tâm trái đất[20], cậu anh là cuốn Tồn tại và Hư vô[21] cứ như thể Josiane không còn tồn tại nữa. Tim thắt lại, cô hiểu rằng có điều gì đó đang thổi trong phòng khách này. Đó là cơn gió Morlevent. Là gió heo may hay gió bão thì còn tùy lúc. Bốn đứa đều là con của người đàn ông đã phá hủy tuổi thơ cô. Có điều gì đó gắn kết họ lại còn cô phải đứng ngoài. Và có lẽ để trái tim không tan nát, cô phải chấp nhận điều đó. Cô rón rén đi khỏi.
Buổi trưa, cả bốn anh em đi ăn bánh kẹp. Venise đưa tay cho Bart nắm. Morgane và Siméon đi cạnh nhau ở phía trước. Khi đã ngồi vào bàn, Bart có vẻ căng thẳng. Thỉnh thoảng anh lại nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay. Mauvoisin đến muộn. Hoặc giả ông đã từ bỏ ý định. Bom tấn như ông mà lại hẹn hò ở hàng bánh kẹp với cả một bầy đàn nhà Morlevent thế này thì quả là không đúng tầm. Thở dài, Bart cắn ngập miếng bánh của mình.
– Ố, ồ, em nhìn thấy một quý ông mà em đã gặp qua kìa – Venise nói.
Cả bốn anh em nhìn về phía cửa. Mauvoisin đang đi vào và có vẻ như đang tìm ai đó.
– Hoàng tử bạch mã của anh phải không? – bé út hỏi.
Rồi Morgane và bé phì cười. Siméon ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Mauvoisin vừa nhận ra họ và đang đi tới.
– Anh quả là hết thuốc! – Siméon trách ông anh cả.
– Ừ, em thì còn phải dùng đến nó đấy – Bart vừa nói hào hứng vừa đặt tay mình lên tay cậu em.
Chợt như có cảm hứng, Morgane giơ nắm đấm ra phía trước và nói lời thề:
– Tất cả anh em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết.
Hai nắm tay của hai anh lớn ngay lập tức đặt lên trên rồi bé út Venise đặt lên trên cùng nắm tay của mình. Mauvoisin mỉm cười nhìn tòa tháp mỏng manh đó.
– Tôi tham gia được không? – ông hỏi.
Và ông khum hai bàn tay mình lại rồi đặt lên trên cùng như người ta cất nóc nhà vậy.