Anh có thích món tapenade không?
Không có Siméon bên cạnh, Morgane chỉ còn là một cái bóng. Cô bé thậm chí còn bị một điểm không vào sáng hôm đó. Về đến trại trẻ, chỉ có một mình trong phòng và đang lấy sách vở ra khỏi cặp, em lại thấy bài bị điểm không với yêu cầu của cô giáo: “Về lấy chữ ký của mẹ”. Cô giáo không biết rằng mẹ em đã mất. Em không nói và cô bảo trợ xã hội cũng quên báo với nhà trường. Dù sao đi nữa, mọi người vẫn luôn quên mất sự có mặt của em.
– Nói đi, vậy là có chuyện gì nào? – cô giáo bực bội mắng, thật ra, cô không ưa gì lắm cô học trò đứng đầu lớp nhưng xấu xí này – Em không học bài phải không? Lexane còn được mười điểm đây này!
Thế là bây giờ phải ký nhận cho điểm không đó. Nhưng ai ký bây giờ? Morgane không biết số điện thoại của cô Bénédicte. Em không biết Josiane, người đã đưa em gái em đi, đang sống ở đâu. Siméon thì đang ở bệnh viện Saint-Antoine, nhưng chỗ đó là ở đâu chứ? Còn Barthélemy nữa? Mà những ngọn gió thoảng thì có nơi ở không nhỉ?
Vì vậy, Morgane quyết định sẽ tự ký bằng cách bắt chước chữ ký của mẹ. Thế rõ là phạm tội rồi nhưng em nào có cách gì khác? Em có mẫu chữ ký nào của mẹ không nhỉ? Em bắt đầu lục trong cặp sách và tìm thấy thư xin phép mẹ đã viết cho cô giáo rồi được cô trả lại sau khi đọc. Bức thư viết:
“Xin phép cô cho cháu Morgane Morlevent được nghỉ giờ học bơi vào thứ Ba ngày mười chín tháng Mười. Cháu bị viêm mũi và ho rất nhiều. Xin cảm ơn cô”.
Cuối thư có ký tên: Catherine Dufour. Khi đọc bức thư xin phép hoàn toàn không có chút gì đặc biệt đó, chỉ là một mẩu thư xin phép nghỉ học cho con gái của một bà mẹ mà tim em thắt lại. Như vừa mới hôm qua. Những chữ viết như vẫn còn sống động. Morgane nhìn quanh như mới thoát ra từ một cơn mơ. Ánh mắt em dừng lại ở bài tập bị điểm không. Không điểm. “Về lấy chữ ký của mẹ”. Thế là, nửa tỉnh nửa mơ, Morgane cầm bút, tập trung và hầu như không run rẩy gì ký nhại chữ ký của mẹ vào bài tập đó.
– Cúc cu!
Bart đến. Cuống quýt, Morgane lật vội tờ giấy như để che đi nỗi xấu hổ và tội ác của mình. Em đứng dậy, hai tay đan vào nhau như đang van xin điều gì.
– Ơ, làm sao thế hả? – Bart hỏi bằng giọng độc đoán mà chính anh cũng không biết.
– Em đã làm điều xấu – cô bé thú nhận.
Và em òa lên khóc thổn thức.
– Thế em đã làm gì? Nhưng đừng có mà khóc lóc nữa đi!
Morgane nấc lên: “Em… em đã…”, rồi em không thể nói hết câu. Bart chực cầm cặp táng cho một cái để cô em nói nốt.
– Em bị một điểm kh… kh… không!
– Thế thì toi rồi! – Bart nói làm vẻ như bị sốc lắm – Em đã xấu thế rồi, bây giờ lại còn ngu ngốc nữa thì thật là…
Rồi anh ngồi xuống mép giường.
– Thôi nào – anh nói dịu giọng – Điểm không thì anh có đầy ra ý chứ! Nhưng em thấy không, chuyện đó không ngăn cản anh trở thành một chàng cao lớn đẹp trai hoàn toàn rỗng tuếch.
– Còn nữa. Tệ… tệ hơn nữa là… – Morgane lại nấc lên.
– Gì nữa nào? Em đã hoạn bạn trai của mình vì cậu ta dám tán tỉnh bạn gái thân nhất của em hả?
Morgane lắc đầu. Không, không chính xác là thế. Bart chợt nắm lấy cánh tay em khá thô bạo và kéo về phía mình.
– Nào, lên đây nào cô bọ muỗm.
Anh đặt cô bé ngồi trên đầu gối mình.
– Bây giờ nói đi nào. Anh thích mấy trò tinh quái đó lắm.
– Em đã ký.
– Ký à?
– Bài bị điểm không.
Bart không hiểu ngay nhưng sau đó mặt anh sáng lên.
– Oh, boy! Anh cũng toàn làm thế mà. Anh tự ký tất: bài điểm không, bản kiểm điểm, phiếu điểm, giấy xin phép. Anh giấu nhà trường, nói dối cô giáo và làm cho những đứa khác phải chịu phạt thay anh.
Morgane thôi khóc. Lý lịch tội phạm của em quả là chẳng ăn thua gì so với Bart.
– Nhưng mình sẽ không nói cho anh Siméon biết về việc chữ ký nhé? – em xin xỏ.
– Đương nhiên là anh không điên đến thế. Thế ngoài việc đó ra, dạo này em thế nào?
– Thì anh thấy đấy – Morgane nói và chỉ vào bốn bức tường phòng giam của mình – Có những lúc em chỉ muốn chết cùng mẹ cho xong.
Bart biết rằng cô bảo trợ xã hội đang tìm người nhận Morgane. Josiane có thể cũng sẽ đón con bé. Như thế, hẳn chị ta sẽ có nhiều cơ hội được làm giám hộ rồi.
– Thôi nào, đi với anh – Bart quyết định và đặt Morgane xuống đất.
– Đi đâu?
– Về nhà anh.
– Thật không?
Morgane không tin được. Vậy là em không mơ. Cánh buồm nhỏ lấp lánh phía chân trời, người anh lớn tuyệt vời, tất cả đều là thực sao?
– Bình tĩnh, đừng có hớn hở thế – Bart cảnh báo – Anh ghê gớm lắm đó. Hơn nữa, không biết hôm qua anh nổi cơn gì mà làm món tapenade cả núi luôn, đủ ăn trong mười lăm ngày liền đó. Em thích ô liu chứ hả?
Anh gom đồ của Morgane lại thành đống hỗn độn, lùa cả vào hai túi xách rồi dẫn Morgane đi cùng mà hoàn toàn không ý thức được đó như là hành vi bắt cóc trẻ em.
Khoảng bảy rưỡi tối, cô thẩm phán vẫn làm thêm giờ ở văn phòng. Cô bảo trợ xã hội gọi đến báo tin tày đình.
– Bé Morgane bỏ trốn rồi?
– Thế đấy – cô thẩm phán kêu lên giận dữ với chính mình – Chúng ta quên bẵng con bé!
– Sự việc xảy ra nhanh quá – Bénédicte thanh minh – Tôi đã báo cho Josiane rồi nhưng còn Barthélemy thì không sao liên lạc được.
Tìm sao được họ chứ vì Bart với Morgane lúc đó đang ở một quán cà phê và cùng ăn bánh chuối rán.
– Tôi sẽ qua nhà anh ta – cô thẩm phán quyết định – Nếu cô bé tìm một chỗ ẩn nấp qua đêm, đó là địa chỉ duy nhất nó biết.
Thậm chí Morgane biết rõ điều này đến mức chính em ra mở cửa cho Laurence.
– Thế cháu ở đây à? – cô thẩm phán kêu lên.
– Cháu đang chơi điện tử với Bart – cô bé hớn hở khoe – Anh ấy chơi Lara Croft cừ lắm.
Cô thẩm phán bắt đầu nghi ngờ ý định ngông cuồng mới của anh chàng trẻ tuổi này.
– Ồ, ồ, cô Laurence đó à – Bart chào đón nhưng vẫn không rời bộ điều khiển trò chơi – nhìn xem tôi lặn siêu chưa này.
Laurence ngồi xuống đi văng.
– Anh LẠI làm gì nữa thế? – cô kiên nhẫn hỏi – Sao anh không gọi báo cho trại trẻ là Morgane trốn đến nhà anh chứ?
– Ô hay, nó có trốn đâu – Bart trấn an cô – Là tôi đã dẫn nó đi đấy. Cái chỗ đó thật bẩn thỉu, xấu xí.
Laurence nhìn anh, rụng rời.
– Anh có biết là ông giám đốc đã gọi cảnh sát rồi không?
– Để làm gì? – Bart nói, đã chịu rời mắt khỏi trò chơi.
– Này anh Barthélemy, khi một bé gái biến mất, mọi người đều hoảng lên, bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng đều phải báo cảnh sát!
Cô thẩm phán lúc đầu còn cố bình tĩnh, nhưng càng nói lại càng hăng hơn.
– A, ra thế cơ đấy! – Bart nổi quạu – Tôi LẠI bị chửi rủa. Tôi bị rủa vì không quan tâm đến Morgane, rồi cũng lại vì tôi quan tâm đến nó.
– Thật đúng là không tài nào nói cho anh hiểu được! – cô thẩm phán bực tức.
– Có đấy. Tôi hiểu quá rõ đi chứ. Cô chỉ muốn giao quyền giám hộ cho Josiane thôi.
– Anh đúng là đóng sống suy nghĩ của mình cho người khác! Tất nhiên là tôi giao cho Josiane rồi! Anh thật vô trách nhiệm.
– Cô nói hệt như Josiane! Đúng là âm mưu của bọn đàn bà! – Bart hét lên.
Morgane bỗng khóc rống lên như còi báo động.
– Cháu… cháu… muốn ở lại với Bart!
Cô thẩm phán vội tới trấn an em.
– Tất nhiên rồi cháu yêu, đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp tốt nhất cho cháu và Venise.
– Cháu chỉ thích Baaaaart thôi!
– Rồi, OK. Em yêu quý anh nhất nhất – Bart vừa nói vừa cầm hai cánh tay em mà lay – Nhưng nếu em không tắt ngay cái còi báo động đi thì anh quăng ra cửa sổ đấy!
Morgane vẫn còn nấc lên một hoặc hai cái nữa.
– Cô thấy không? Tôi đã tìm ra cách làm nó dừng lại đấy – Bart nói giọng tự đắc – Phải lay nó như thế.
– Thế còn anh, phải làm gì để anh dừng lại? – cô thẩm phán hỏi.
Bart có vẻ thấy thú vị với câu hỏi đó. Laurence tranh thủ gọi điện thoại cho Bénédicte.
– Tôi đang ở nhà Barthélemy. Morgane đã trốn đến nhà anh ta…
Cô nói dối để bảo vệ Bart. Cậu chàng được thể tiến lại gần cô nhẹ nhàng như một con sói trong khi cô đang nói chuyện với cô bảo trợ xã hội. Anh ghé tai cô thì thầm lời cảm ơn và hôn lên cổ cô. Nhưng anh phải trả giá ngay lập tức cho hành động đó. Ngay hôm sau, Bénédicte đến đón Morgane để gửi sang nhà Josiane Morlevent. Cô bác sĩ nhãn khoa chấp nhận cho hai bé gái sống cùng ở nhà mình. Cô biết điều đó sẽ giúp cô có cơ hội được nhận quyền giám hộ.
Bart không buồn bã lâu về việc Morgane rời đi. Bây giờ anh rảnh rang để tìm bạn. Từ ngày Léo đi, anh vẫn một mình. Anh đặt ra một số tiêu chí chọn lựa mà tiêu chí đầu tiên là: “Anh có thích món tapenade không?”.
– Có lẽ tốt hơn là anh nên dành thời gian tìm việc làm. Anh không thấy thế à? – Aimée gợi ý khi xuống chơi nhà Bart hôm người đại diện hãng đồ lót đi bán hàng.
– Nhưng vấn đề là nếu tìm thì có nguy cơ sẽ thấy việc – Barthélemy nhận xét.
– Anh thực sự không muốn làm gì mãi sao? – cô hàng xóm lo ngại hỏi.
– Không phải là không làm gì – Bart nhượng bộ – Chỉ là không làm gì to tát thôi, như làm người thử nghiệm trò chơi điện tử chẳng hạn.
Anh nghĩ rồi thận trọng thêm:
– Và làm bán thời gian thôi.
Aimée có vẻ rầu rĩ. Cô lo lắng cho Barthélemy.
– Rồi anh sẽ xoay xở thế nào chứ Bart!
Anh chàng nở nụ cười châm chọc. Anh búng nhẹ vào bụng Aimée.
– Thế còn cô, cô đang xoay thành cái chum rồi kìa. Thế anh đại diện hãng đồ lót đã đồng ý chưa?
– Anh ta vẫn chưa biết.
Aimée thoáng rùng mình và co người lại.
– Đứa này tôi muốn giữ lại cho được.
Bart làm bộ phản đối và sợ sệt một trận đòn như đang hiện ra trước mắt.
– Cô vẫn cho chồng cô ăn món xúp đó chứ?
– Suỵt…
Có chuông điện thoại. Bart giải thích:
– Chắc là gọi điện cho buổi hẹn hò tối nay của tôi đấy.
Nhưng đó là Josiane gọi đến.
– Oh, boy! – Barthélemy hốt hoảng – Bọn trẻ bị thủy đậu và chị muốn quẳng chúng nó cho tôi hả?
– Chúng khỏe cả. Chúng hỏi tôi xem có đến thăm cậu được không. Tôi nói tôi sẽ gọi.
– Thăm tôi à?
– Đúng, thăm cậu – Josiane căng thẳng nhắc lại – Có vẻ như cậu rất giỏi cái gì đó như là Sarah hay Clara Soft gì gì đó…
Bart bật cười:
– Lara Croft!
Josiane không nói là Morgane đã khóc như còi báo động còn Venise thì vẽ cho cô cả một bầy quỷ báo thù để cuối cùng cô phải nhượng bộ.
– Tôi sẽ đưa chúng qua lúc sáu giờ tối và đón chúng về sau bữa tối – Josiane nói với giọng hách dịch tự nhiên vốn có của một bà chị – Hẹn cậu lát nữa!
– Nhưng… nhưng…
Điện thoại cúp cái rụp, còn Bart vẫn thỏa thê hét một mình vào ống nói:
– Nhưng tối nay tôi có hẹn hò rồi! Bà này đúng là điên rồi!
– Anh phải hủy cuộc hẹn đi thôi – Aimée khuyên nhủ.
– Đó là tình yêu của đời tôi – Bart trả lời tuyệt vọng – Một gã cao to, tóc vàng. Người Thụy Điển. Hay người Mỹ thì phải. Kể ra, tôi vẫn chưa biết gặp anh ta ở đâu. Anh ta nói gì đó mà tôi chả hiểu gì sất.
Đúng sáu giờ tối không sai một phút, chính xác như quân lệnh, Josiane đổ bộ với hai đứa trẻ. Venise chạy ào về phía Bart kêu to “Anh Bart, thơm kêu nào!” trong lúc đó thì cô em Morgane đứng khoanh tay nhìn anh đầy thán phục trong im lặng. Hơn bao giờ hết Josiane lại thấy thật là bất công cho mình.
– Chào cô Aimée! – hai cô bé kêu to khi nhìn thấy cô hàng xóm trong phòng khách.
Josiane không muốn tìm hiểu cô là ai và lặng lẽ biến mất nhanh nhất có thể được.
– Chúng ta cùng chơi đi! Chơi đi! – Venise đòi.
Morgane kéo tay áo Bart:
– Hôm nay anh có gặp anh Siméon không?
– Có chứ. Nó khỏe lắm! – Bart bắt chước cách nói đầy hứng khởi của bác sĩ Joffrey – Bữa nào ăn cũng nôn ra hết, nhưng đó là tín hiệu tốt. Thế nghĩa là thuốc đã có tác dụng. Khi nào chết thì nó mới thoát khỏi chứng đó.
– Bart – Aimée thì thào nhắc.
Hai cô bé lặng nhìn anh, sững sờ vì đau đớn.
– Nhưng bác sĩ Joffrey đã dặn anh ra hiệu thuốc mua một loại si rô cho Siméon – Barthélemy chợt tỉnh và cố cứu chữa – uống vào sẽ làm ta trở nên siêu khỏe. Loại mà các vận động viên vẫn lén uống trước khi thi đấu, như trong cuộc đua xe đạp vòng quanh nước Pháp ấy.
Venise không hình dung nổi hình ảnh anh Siméon của mình đang leo đỉnh Ventoux nhưng em cũng mỉm cười yên lòng. Morgane thì vẫn cúi gằm đầu xuống.
– Em là một nửa của anh Siméon – em nói và ngẩng đầu lên.
Em xòe bàn tay trái của mình ra khi tuyên bố một cách kỳ khôi như vậy.
– Em muốn gặp anh Siméon – em nói thêm.
Mọi người đã không cho em gặp mẹ khi mẹ mất. Em muốn gặp anh Siméon của mình khi anh còn sống.
– Em sẽ được gặp – Bart hứa – Anh sẽ hỏi bác sĩ Joffrey.
Joffrey có vẻ dễ tính hơn giáo sư Mauvoisin. Nhưng thế không có nghĩa là anh sẽ đồng ý. Trẻ em bị cấm vào khu vực điều trị bệnh bạch cầu để đề phòng nguy cơ lây nhiễm.
Đúng bảy giờ tối cũng chuẩn xác như quân lệnh, bạn hẹn hò mới của Bart có mặt trước cửa. Đó là một người cao lớn, tóc vàng, dáng người cứng đờ và trên mặt vẫn còn những vết sẹo của một thời bị trứng cá hẳn rất ác liệt.
– Hello, Jack! – Barthélemy chào anh ta – Các em, đây là Jack, một người bạn.
– God bless you! – cậu chàng nói mặt thoáng cười – My name is Mike.
– Tên anh ấy là Mike chứ – Morgane sửa lại nhờ biết một chút tiếng Anh.
– Yes, Mike – cậu chàng tán đồng – Tiếng Pháp nói tôi không nhiều.
– Cái đó thì rõ – Bart nói.
Anh thanh niên có một túi đeo bằng da nhàu nhĩ. Anh ta lấy ra những tờ rơi màu sắc sặc sỡ và nói:
– Chúa yêu thương mọi mỗi người.
– Cái đó thì có gì khó – Bart nói và nghĩ về bản thân mình. Nhưng anh ta làm quái gì thế nhỉ?
Mike đang phát tờ rơi cho từng người. Aimée đọc lướt.
– Anh ta theo giáo phái Mormon, Bart. Anh ta đến để cải đạo cho mọi người.
– Oh, boy! Nói với anh ta là việc đó xong từ lâu rồi.
Nói rồi anh đập đập vào nơi trái tim và nói vẻ sùng kính:
– I am mormon, anh bạn thân mến. Không cần anh phải nhọc công đâu.
– Mọi mỗi người đều là anh em – Mike lại nói bằng tiếng Pháp và nhìn hai cô bé – Chúa yêu thương mọi mỗi người.
– Được rồi – Bart nói – Thế còn anh, anh có thích món tapenade không?
– Do you like the tapenade? – Morgane dịch.