Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Là Bêtô

Chương 3

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

21

Lão Hiếng luôn tìm cơ hội sút vào bọn tôi như sút vào một quả bóng và vẻ mặt lão trông rất hả hê khi nhìn bọn tôi bị đá văng đi và khóc lên đau đớn. 

Khác với chị Ni, lão Hiếng không có khả năng nghe được tiếng khóc của lũ cún chúng tôi. Lận trong người một trái tim vô cảm, có vẻ lão không thấu được nỗi đau của kẻ khác. Nhưng cũng có thể lão biết hết nhưng lão lấy đó làm trò vui. 

Tôi khóc rất to mỗi khi bị lão độc ác đó đá tung vào tường. 

Tôi khóc vì đau và vì tức. Tức lão hung thần đó thì ít mà tức chính mình thì nhiều. Đã bị lão giở trò cục súc bao nhiêu lần nhưng rồi tôi lại quên béng đi mất. Lần sau tôi lại mải chơi lúc lão đi ngang. Và lại ăn một cú đá vào be sườn đau thấu trời xanh, thêm tiếng cười hềnh hệch của lão như muối xát vào vết thương. 

Không chỉ riêng tôi, bọn cún hàng xóm đứa nào cũng bị bầm dập với lão Hiếng không dưới chục lần. Thật khó mà đề phòng lão, đơn giản vì lão mang bộ mặt của con người. 

Tới lần thứ mười một thì bọn tôi khôn ra. Bọn tôi không ngờ nghệch đánh giá kẻ khác bằng mắt nữa. Khi bạn nhìn quá nhiều thứ không cần thiết trong cuộc đời, bạn khó mà sàng lọc được các ấn tượng. Tâm trí bạn sẽ bị nhiễu và con mắt khi đó có khả năng đánh lừa bạn. Thị lực của bọn tôi vốn cũng chẳng tinh anh gì. 

Bọn tôi bắt đầu dùng mũi để phân biệt người tốt kẻ xấu. Từ đó, bọn tôi không còn vô cớ bị ăn đòn của lão Hiếng nữa.

 

Nếu giỏi ngụy trang, kẻ ác có thể nở nụ cười từ bi và thốt lên những lời ngon ngọt như vớt ra từ một hũ đường. Nhưng hắn ta vẫn không che giấu được cái mùi ác. Đó là một thứ mùi rất khó diễn tả. Nó chua chua, lờm lợm và dĩ nhiên phát ra từ một tâm hồn xú uế. 

Mãi về sau này tôi mới biết bọn cún chúng tôi chỉ được coi là thực sự trưởng thành khi đã học được cách nhìn đời bằng… mũi. Đó là khác biệt quan trọng nhất giữa chúng tôi và loài người. Và điều đó cắt nghĩa tại sao trong thế giới chúng tôi có thể có đớn đau, có bất hạnh, cả chết chóc, nhưng hầu như không có cái gọi là bi kịch. 

Nhờ cái mũi thông tuệ đó, lịch sử của chúng tôi chưa bao giờ nhầm lẫn, nên chưa bao giờ phải bôi xóa hoặc viết lại. Cũng với lý do đó, chúng tôi chưa hề sản sinh ra gã cún nào có tên là Shakespeare. Bởi điều đó thực sự là không cần thiết.

 

Một thời gian dài, lão Hiếng không đá chúng tôi được thêm cú nào. Có lẽ vì vậy mà lão có vẻ buồn bã. Mặt lão ngày càng héo đi, quắt lại như quả nho khô, trông lão như kẻ đến từ một vùng dịch. 

Từ trong các xó cửa, bọn cún chúng tôi không ngừng hồi hộp theo dõi lão. Tôi chưa từng nghe nói có ai đã lâu không làm được việc thiện mà sinh bệnh. Nhưng vì không còn cơ hội làm điều ác mà lần này rất có thể lão Hiếng chán sống cũng nên. 

Trong những ngày đó, như được số phận bù đắp, tôi sung sướng đón nhận một người bạn mới: Binô. Binô là một thằng cún trắng như một con chó bằng bông. Lông nó xù ra bốn phía khiến ngày đầu tiên tôi không thấy đuôi nó đâu. 

– Mày là thằng nhóc cụt đuôi à? – Tôi tò mò hỏi. 

Binô trả lời bằng một động tác hết sức kỳ cục. Nó cứ xoay tròn trên bốn chân khiến tôi phải đi lòng vòng và không ngừng dán mắt vô mông nó. 

Tôi nhìn thấy mông nó động đậy và chốc sau, trước cặp mắt ngạc nhiên của tôi một chiếc đuôi nhỏ xíu từ trong mớ lông trắng ngúc ngoắc thò ra. Chiếc đuôi trắng và ngắn, trông giống một viên phấn bảng ai đánh rơi giữa bụi lau.

 

Tôi từng biết có những con cún tên là Binô. Đó là cái tên phổ biến của loài chúng tôi. Thằng Binô này, tôi tưởng cũng thế, nghĩa là không có gì đặc biệt. Gọi thằng Binô là Binô cũng như gọi cục đá là cục đá, cái bàn là cái bàn. 

Nhưng dần dần tôi nhận ra thằng Binô hấp dẫn hơn cục đá hay cái bàn nhiều. 

Một hôm, nó hỏi tôi: 

– Sống trên đời điều gì là thú vị nhất? 

Chưa từng có ai hỏi tôi một câu như thế bao giờ. 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng đáp: 

– Nhai một chiếc giày. 

– Ừm, điều đó thật là thú vị – Binô tán thành, rồi hỏi tiếp – Thế còn điều gì thú vị nữa? 

Tôi lại nghĩ, cặp mông đong đưa. Con người nghĩ ngợi thì lúc lắc cái đầu. Bọn tôi thì lúc lắc cái mông. 

– Lăn tròn trên sàn nhà sao cho cả người lấm lem – Một lát, tôi nói. 

– Hay đấy! Gì nữa? 

– Xực một khoanh xúc xích thật to. 

– Gì nữa? 

Lúc đó lão Hiếng đi ngang qua. 

Tôi thụt sâu người vào trong kẹt cửa. Và nói: 

– Đớp cho lão đó một phát.

 

Tôi chỉ trả lời thằng Binô được hai mươi hai lần. Sau đó thì tôi không nghĩ ra điều gì thú vị ở trên đời nữa. Ăn, ngủ, chơi… tôi đã liệt kê không sót một thứ gì, kể cả cái thú hết sức bậy bạ là tè lên tấm thảm chùi chân đặt ở ngưỡng cửa. Không ai trong nhà hài lòng về hành động đó của tôi, và tôi cũng biết không nên làm thế nhưng không hiểu sao mỗi khi bụng tưng tức tôi lại không cưỡng được ước muốn leo lên tấm thảm. Có bao giờ bạn biết một điều gì đó là sai mà bạn vẫn cứ làm không? 

Trước vẻ mặt ngẩn ra của tôi, thằng Binô nói: 

– Chỉ có hai mươi hai điều thú vị ở trên đời thì quá ít. 

Tôi tò mò nhìn nó: 

– Thế theo mày có bao nhiêu điều thú vị cả thảy? 

– Ít nhất là ba trăm hai mươi lăm điều. 

Thằng Binô làm tôi há hốc mõm. Tôi không nghĩ cuộc đời lại có nhiều điều thú vị đến thế. 

Tôi nghi thằng cún này lòe tôi. Nhưng khi nó kể ra thì tôi biết là nó nói thật.

 

Thằng Binô lần lượt kê khai những điều mà nó cho là thú vị: 

– Nhặt quả bóng chị Ni vừa liệng ra xa và được khen. 

– Có thêm một người bạn mới. 

– Lần đầu tiên bắt được chuột. 

– Biết được nơi mẹ chị Ni cất hộp phô mai. 

– Tình cờ nhặt được một khúc xương khi đi dạo. 

– Được ăn khi thật đói. 

– Nhìn thấy nắng sau những ngày mưa. 

– Tìm thấy đường về khi đi lạc. 

– Cào thủng được nền nhà. 

-……. 

Tôi không rõ thằng Binô có kể hết ba trăm hai mươi lăm điều thú vị trong buổi sáng hôm đó hay không. Vì tôi đã thiếp đi giữa chừng câu chuyện dài ơi là dài của nó. 

Được ngủ thỏa thích khi buồn ngủ cũng là một điều vô cùng thú vị.

 

Tôi không đồng ý hoàn toàn với Binô về những gì nó nói. Chẳng hạn khi thằng Binô cho rằng thú vị là vồ được một con chuột nhắt rồi thả cho nó chạy đi. 

Tôi nói: 

– Thế thì chả thú vị gì. 

– Rất thú vị – Binô khăng khăng. 

– Ai lại vồ được rồi thả ra! 

– Thế mới thú vị. 

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh: 

– Sao mày bảo một trong những điều thú vị là lần đầu tiên bắt được chuột? 

Thằng Binô bướng bỉnh: 

– Và một trong những điều thú vị khác là thả cho nó chạy đi. Thậm chí điều này còn thú vị hơn là khi mình tóm được nó. 

Thằng Binô vừa nói vừa rung rung những sợi ria. Trông nó rất giống một nhà hiền triết. Có lẽ tôi chưa đủ sâu sắc để hiểu những điều nó nói. 

Hơn nữa, tôi chưa bắt được chuột bao giờ. Nên tôi không có dịp buông tha một con chuột để xác nhận những gì thằng Binô nói là đúng hay không đúng. Nhưng tôi biết một ngày nào đó nếu tôi tóm được một chú chuột nhắt thế nào tôi cũng thả cho nó chạy đi.

 

Một trong ba trăm hai mươi lăm điều thú vị, theo Binô, là biết được những gì người khác không biết. 

Một buổi sáng, chị Ni rên lên với đĩa cơm chiên: 

– Mẹ ơi, hôm nay con không muốn ăn sáng. 

Mẹ chị Ni hỏi: 

– Sao thế con? 

Thằng Binô lấy chân nó khều chân tôi: 

– Chị Ni muốn ăn bánh mì ốp-la. 

– Tao biết mà. 

Tôi nói, vì tôi cũng từng chán ăn sáng. Và chán ăn sáng với bọn tôi (và với cả chị Ni nữa) không có nghĩa là chán ăn sáng. Chỉ là chán ăn một món này và thèm ăn một món khác. 

– Con ốm à? 

Mẹ chị Ni lại hỏi với giọng lo lắng. Ở dưới gầm bàn, tôi nhìn thằng Binô và bằng ánh mắt tôi thầm công nhận với nó rằng quả là thú vị khi dễ dàng hiểu được những điều mà người khác phải khó khăn lắm mới nắm bắt được.

 

Rất nhanh, tôi và thằng Binô đồng ý ngay rằng năm nay chị Ni đã lớn. Và hai đứa tôi cũng đồng ý một cách khoái trá rằng mặc dù đã lớn, chị Ni vẫn thích dùng thứ ngôn ngữ của trẻ con. 

Dĩ nhiên, đối với người lớn thì ngôn ngữ trẻ con cũng giống như một thứ ngoại ngữ. 

Tôi tiếc mình không phải là nhà thông thái. Nếu không, tôi sẽ soạn một cuốn từ điển “TRẺ CON – NGƯỜI LỚN”. Giống như từ điển “ANH – VIỆT” hay “”PHÁP – VIỆT” vậy. 

Đại khái nó sẽ như thế này: 

– Mẹ ơi, con nhức đầu. 

(có nghĩa) Mẹ ơi, con muốn nghỉ học sáng nay. 

– Mẹ ơi, hôm nay tháng mấy rồi? 

(có nghĩa) Mẹ ơi, sắp đến sinh nhật con rồi đó. 

– Mẹ ơi, ngày mai trời có mưa không hở mẹ? 

(có nghĩa) Mẹ ơi, ngày mai dẫn con đi siêu thị nha mẹ. 

-…… 

Tôi nói ý nghĩ của tôi và thằng Binô lập tức tán thành. 

Nó bổ sung: 

Câu này nữa, chị Ni rất hay dùng, nhất là khi trò chuyện qua điện thoại hay chat qua internet: Bạn chờ tôi chạy đi uống nước chút nha. 

Tôi tròn mắt: 

– Nghĩa là gì? 

– Nghĩa là: Tôi phải đi toilet!

 

Đôi khi tôi hay nằm mơ. 

Rất nhiều lần tôi mơ thấy tôi và thằng Binô đi dạo trên cánh đồng cỏ non tơ được trang điểm rất nhiều hoa dại li ti trông như những hạt cườm được đính một cách khéo léo vào tấm áo choàng xanh khổng lồ mà ai đó đã đem bọc quanh trái đất. 

Những cánh đồng trong giấc mơ của tôi bao giờ cũng trải dài đến tận chân trời. Có lẽ bạn cũng vậy thôi. Bạn nhớ lại đi, có phải những giới hạn của cuộc đời thực hoàn toàn bị xoá bỏ khi bạn nằm mơ? 

Trong giấc mơ đó, ý tôi muốn nói đến tấm thảm thiên nhiên êm ái đó, chúng tôi nô nức rượt theo những cánh bướm chập chờn. 

Thực sự thì bọn cún chúng tôi chưa bao giờ tóm được một cánh bướm, mặc dù lũ bướm nói chung trông rất thích mắt. Ba mẹ tôi, ông bà tôi có lẽ cũng vậy, tức là không tóm được cánh bướm nào trong suốt cuộc đời mình. 

Lũ bướm luôn luôn bay trên đầu chúng tôi, lượn lờ, vẫy gọi, có lúc sà thấp đến nỗi tôi tưởng sẽ chạm vào được chúng nhưng ngay vào khoảnh khắc tôi chờ đợi để tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời đó thì chúng đã thoắt ở xa. 

Vẻ đẹp của những cánh bướm đối với bọn tôi do vậy đã trở thành vẻ đẹp của lý tưởng, chỉ để nhìn ngắm và ao ước nhưng không thể sở hữu. Nó gần như là ảo ảnh. 

Nhưng đuổi bắt ảo ảnh, bản thân nó là một sự phấn khích khó tả. Điều đó cắt nghĩa tại sao dòng giống bọn tôi hết thế hệ này đến thế hệ khác say mê đuổi theo những cánh bướm dù rằng tuy không nói ra tất cả đều hiểu rằng điều đó thật là vô vọng.

Bình luận